Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
-
Chương 79-3: Trở về Hán Thành Vương phủ Phần 3: Trở lại Hán Thành Vương phủ
Vãn Thanh nghe bé cứ ấp a ấp úng, không khỏi nhớ tới việc bé hạ độc Hạ Hầu Mặc Quân, cho nên mới rời nhà trốn đi. Vừa nghĩ như thế, đồng tử không khỏi căng lên, ám trầm tựa như biển, sâu không lường được.
Chẳng lẽ … buổi tối hôm qua … đám thích khách đó là do Hạ Hầu Mặc Quân phái đến, như vậy … những người này ở đâu ra?
Hạ Hầu Mặc Viêm thấy Vãn Thanh mở mắt ra, trên dung nhan thanh lệ xuất trần trải rộng sương mù lạnh lẽo, không khỏi thân thiết hỏi:
"Nương tử, nàng làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Vãn Thanh hoàn hồn lắc đầu, hiện tại nàng cũng chỉ là hoài nghi, không thể để cho người khác biết. Nhưng mà, nàng sẽ để ý mọi hành động của Tống trắc phi cùng Hạ Hầu Mặc Quân.
Nếu thích khách đêm hôm qua thật là do bọn họ phái tới … Hừ! Bọn họ tốt nhất nên biết kiềm chế một chút, bằng không, nàng sẽ không tốt bụng mà bỏ qua cho bọn họ lần này.
"Không có việc gì"
Vãn Thanh lạnh lùng trả lời, trên mặt hiện lên ý cười, quét mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, chỉ thấy gương mặt của hắn tỏa sáng lấp lánh, mi hẹp dài nhẹ chớp chớp, mắt trong trẻo giống như những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, khóe môi mềm mại mỉm cười.
Giờ phút này, vẻ mặt của hắn thế nhưng vô cùng quyến rũ, thật sự nhìn không ra có điểm nào giống người đần độn, ngược lại, giống như một vị công tử hào hoa phong lưu, làm người ta nhìn không rời mắt.
Đêm đó, hắn dốc hết sức muốn che chở nàng, cùng Đồng Đồng, hình ảnh đó luôn dừng ở trong đầu nàng, khiến nàng vô cùng cảm động.
"Ừ, không có việc gì là tốt rồi, chúng ta về đến nhà rồi"
Hạ Hầu Mặc Viêm gật đầu, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Nàng cùng con rốt cuộc cũng đã trở lại, cảm giác này thực tốt. Hắn chỉ muốn yên lặng chờ đợi mẹ con nàng, đợi đến một ngày, nàng có thể chấp nhận hắn. Khi đó hắn sẽ nói ra nguyên do vì sao mình lại phải giả ngu.
Kỳ thực đây là một đoạn ký ức rất lâu rất lâu, Hạ Hầu Mặc Viêm một đường nghĩ ngợi, xe ngựa chạy nhanh hướng Hán Thành Vương phủ mà chạy.
Đồng Đồng ở bên ngoài nhìn một vòng, nhanh chóng quay trở lại. Bé đối với Sở kinh có một loại cảm giác rất thân thiết, hưng phấn vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng còn líu ríu nói chuyện. Vừa trêu đùa với Chiêu Chiêu, vừa không quên hướng về chiếc xe ngựa phía sau kêu to:
"Tiểu Quai? Tiểu Quai?"
Tiểu Quai ngồi trên chiếc xe ngựa phía sau, nghe tiếng Đồng Đồng kêu, so thánh chỉ còn có uy lực, vươn đầu ra ngoài, nhìn Đồng Đồng hì hì cười.
Tuy rằng trên đường cái Sở kinh không náo nhiệt giống như ngày xưa lại còn bao trùm một tầng đè nén, sắc mặt của mọi người đều bất an. Tửu lâu cùng trà lâu, cũng vắng vẻ rất nhiều.
Mỗi người cửa hàng đều treo một đèn lồng đỏ thẫm, liếc nhìn màu đỏ kia tựa như màu máu đang nhuộm toàn bộ phía chân trời.
Bây giờ là tân niên, vốn nên vô cùng náo nhiệt, tiếng nói cười tràn ngập nơi nơi. Tuy nhiên lại bởi vì quân hoàng của ba nước bị ám sát mà khiến lòng người bàng hoàng.
Mấy vị đại thần của Kim Hạ, cả ngày lưu luyến ở trong cung, thương nghị làm cách nào có thể cứu vãn lại việc này.
Hán Thành Vương phủ.
Quản gia nghe được tin, thế tử gia cùng thế tử phi còn có tiểu công tử đã trở lại, lập tức phái người báo cho các chủ tử, lại dẫn theo hạ nhân đến trước cửa phủ nghênh đón chủ tử trở về.
Trước cửa phủ, người người đứng tách thành hai hàng thẳng, Hạ Hầu Mặc Viêm dẫn đầu xuống xe, vươn ra bàn tay to thon dài, giọng nói mềm mại thanh nhuận vang lên.
"Nương tử, đến nhà rồi"
Vãn Thanh nhìn bàn tay của hắn, không có cự tuyệt. Trong suốt đoạn đường này đã thành thói quen, đặt tay để ở trên tay hắn, giúp đỡ nàng xuống xe.
Hạ Hầu Mặc Viêm nắm đôi tay mềm mại của nàng, nhỏ nhắn, trắng xinh, thon dài. Đầu ngón tay như bút, cùng tay hắn để cùng một chỗ, vô cùng hoàn mỹ, là trời đất tạo thành một đôi, không khỏi hạnh phúc, càng nắm chặt.
Giọng nói của Đồng Đồng vang lên đúng lúc:
"Oa, thật tốt quá, rốt cuộc cũng về đến nhà, mệt chết con rồi"
Bé cũng không đợi Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm ôm xuống, trực tiếp ôm Chiêu Chiêu nhảy xuống xe ngựa.
Mọi người phía say cũng liên tiếp xuống xe, xuống ngựa. Lưu Dận cùng Tôn Hàm cũng đã đi tới, Vãn Thanh đã phân phó bọn họ. Sau này, không cần ẩn nấp cứ đi theo Đồng Đồng là được.
Hiện tại nếu người nào lại dám khi dễ con trai của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để bọn họ yên.
Đoàn người đứng ở trước cửa Vương phủ, nhìn lướt qua hạ nhân trước cửa.
Hạ Hầu Mặc Viêm cười tủm tỉm, tâm tình vô cùng tốt, mở miệng nói:
"Tất cả đều đứng lên đi"
Nói xong, nắm tay Vãn Thanh, muốn kéo nàng đi vào. Vãn Thanh trợn mắt nhìn hắn. Nam nhân này thật biết cách chiếm tiện nghi, không thèm để ý, cũng bước theo vào Hán Thành Vương phủ.
Trong lúc nhất thời, cả tòa phủ đệ ai ai cũng biết, thế tử gia cùng thế tử phi đã trở lại.
Lão thái phi ở Tây Sa Viện không kịp chờ Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm đến thỉnh an, lập tức dẫn đám người Tô mama đến Cổ Uyển.
Vãn Thanh mới vừa ngồi xuống, thì nghe giọng nói của nha hoàn từ ngoài cửa vang lên:
"Gặp qua thái phi nương nương"
Bóng dáng của thái phi nương nương đã xuất hiện ở trước cửa phòng, Vãn Thanh vội vàng đứng dậy, đi qua giúp đỡ thái phi đi vào trong, kêu một tiếng:
"Nãi nãi"
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi"
Thái phi cùng Vãn Thanh đi qua một bên ngồi xuống, Đồng Đồng đã sớm giống như một con chim sẻ nhỏ bổ nhào vào lòng thái phi kêu lên:
"Thái nãi nãi, thái nãi nãi"
"Con đó, thật là con quỷ nhỏ chuyên gây sự mà"
Thái phi cười tươi, kéo tay Đồng Đồng vào lòng, thấy thằng nhóc này không có chuyện gì, di chuyển ánh mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, phát hiện cả gia đình đều không có chuyện gì, trong lòng thở dài một hơi, trái tim lúc này mới buông xuống.
"Cuối cùng đã trở lại, mấy ngày nay có nhớ nãi nãi không?"
Thái phi nương nương một tay kéo Vãn Thanh, một tay kéo Hạ Hầu Mặc Viêm, nhìn thấy hai đứa cháu ngoan đều không có chuyện gì, trong lòng thật sự rất vui vẻ.
Hơn nữa, bà biết, tiểu tử ngốc nhà mình là thật sự rất để ý tới Vãn Thanh. Bằng không cũng sẽ không nổi điên khi không nhìn thấy Vãn Thanh đâu nữa. Cuối cùng, thế nhưng còn dẫn theo thị vệ đuổi theo.
"Khiến nãi nãi lo lắng, là Vãn Thanh đáng chết."
"Không phải là lỗi của con, là lỗi của thằng ngốc này "
Thái phi buông tay của Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh, kéo tay Đồng Đồng lại:
"Nếu đã làm sai, vì sao không đi tìm thái nãi nãi, hả? Lần sau lại phạm sai lầm, cứ đi tìm thái nãi nãi, biết chưa?"
Đồng Đồng sờ sờ đầu, gật đầu:
"Dạ, con đã biết, thái nãi nãi. Đồng Đồng lần sau lại phạm sai lầm, con nhất định sẽ đi tìm thái nãi nãi”
"Ừ, hiện tại không sao là tốt rồi"
Thái phi nương nương kéo Đồng Đồng vào trong ngực, thấy trong phòng khách lại nhiều hơn một đứa bé, kỳ quái mở miệng hỏi:
"Đứa trẻ này là ai a?"
Đồng Đồng lập tức vẫy tay, muốn Tiểu Quai đi lại gần mình, thân thiết nhìn thái phi giới thiệu:
"Thái phi, cậu ấy là Tiểu Quai, sau này sẽ đi theo con, cùng nhau ăn cùng nhau ngủ. Cậu ấy rất nghe lời nha."
"Tiểu Quai?"
Thái phi khuôn mặt không hiểu Vãn Thanh cười, giải thích:
"Đây là đứa bé mà Đồng Đồng nhân tiện cứu giúp ở trên đường đi. Bởi vì, đã quên nhà mình ở nơi nào, cho nên bị bé mang về"
"Ồ "
Thái phi kéo Tiểu Quai lại gần mình, quan sát cẩn thận, gật đầu đồng ý:
"Nếu đã mang về, vậy sau này cứ để bé ở chung với Đồng Đồng đi. Chỉ là … cái tên này, thấy là lạ sao ấy. Bằng không, để ta đặt một cái tên đi”
"Tiểu Quai, mau cám ơn thái nãi nãi, thái nãi nãi muốn đặt tên cho cậu kìa"
Đồng Đồng giỏi nhất là quạt gió bên tai, lập tức kêu Tiểu Quai. Tiểu Quai là cực kỳ nghe lời bé, lập tức cười tủm tỉm xông qua.
Thái phi lập tức vui vẻ, cười rộ lên. Bà nghiêm túc nghĩ, quan sát Tiểu Quai thêm lần mắt, thật là một đứa trẻ đáng thương:
"Vậy … gọi là Yến Quy Vân, sau này con với Đồng Đồng phải yêu thương lẫn nhau"
Đồng Đồng hạnh phúc kéo tay của Yến Quy Vân, hướng thái phi nương nương nói lời cảm tạ:
"Cảm ơn thái nãi nãi, cám ơn thái nãi nãi"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Quy Vân tràn ngập ý cười. Nhìn Đồng Đồng, nhìn mọi người trong phòng. Mọi người đều rất tốt với bé, bé sau này muốn vĩnh viễn đi theo Đồng Đồng, không bao giờ rời xa cậu ấy.
Trong phòng khách, nhất thời vang lên tiếng nói cười không ngừng.
Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh thấy tâm tình của thái phi rất tốt, ngồi ở một bên cùng bà nói chuyện phiếm. Mà Đồng Đồng cùng Quy Vân, hai đứa nhóc này rất phô trương chọc mọi người tươi cười, cả nhà tràn ngập không khí vui mừng.
Tới buổi tối, Hán Thành Vương hồi phủ, biết Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh đã trở lại, trong lòng rất vui. Nhưng, bởi vì mấy ngày liên tiếp nghị sự, tâm tình trầm trọng, không có gọi bọn họ tới hỏi chuyện.
Cổ Uyển, bên trong tân phòng.
Vãn Thanh ngủ ở phòng trong, Hạ Hầu Mặc Viêm ngủ bên ngoài, giống như lúc trước.
Đồng Đồng cùng Quy Vân, hai đứa nhỏ ở chung một gian phòng. Đồng Đồng ngủ ở trên giường, Quy Vân ngủ ở giường vừa mới được thêm vào.
Vốn Vãn Thanh cho Quy Vân một mình một gian phòng. Ai ngờ, nó kiên quyết không chịu, muốn ở chung một gian phòng với Đồng Đồng. Cuối cùng Vãn Thanh đành phải đem sắp xếp thêm một cái giường nữa trong nội phòng.
Về phần Lưu Dận cùng Tôn Hàm, bọn họ thay phiên canh chừng trước cửa phòng Đồng Đồng, Vãn Thanh lại giao cho bọn họ thêm một nhiệm vụ. Từ giờ trở đi, dạy võ công cho Quy Vân.
Bởi vì Hạ Hầu Mặc Viêm phát điên rồi đuổi theo mẹ con Vãn Thanh, cho nên bọn hạ nhân trong Hán Thành Vương phủ cũng đối xử kiên dè với Vãn Thanh. Không một ai còn dám có nửa phần khinh khi mẹ con nàng nữa.
Trong Sở kinh, cũng không ai dám bàn tán tiếp chủ đề này. Toàn bộ thể xác cùng tinh thần của mọi người đều đặt ở chuyện hoàng đế của ba nước bị ám sát, sống chết chưa rõ.
Chẳng lẽ … buổi tối hôm qua … đám thích khách đó là do Hạ Hầu Mặc Quân phái đến, như vậy … những người này ở đâu ra?
Hạ Hầu Mặc Viêm thấy Vãn Thanh mở mắt ra, trên dung nhan thanh lệ xuất trần trải rộng sương mù lạnh lẽo, không khỏi thân thiết hỏi:
"Nương tử, nàng làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Vãn Thanh hoàn hồn lắc đầu, hiện tại nàng cũng chỉ là hoài nghi, không thể để cho người khác biết. Nhưng mà, nàng sẽ để ý mọi hành động của Tống trắc phi cùng Hạ Hầu Mặc Quân.
Nếu thích khách đêm hôm qua thật là do bọn họ phái tới … Hừ! Bọn họ tốt nhất nên biết kiềm chế một chút, bằng không, nàng sẽ không tốt bụng mà bỏ qua cho bọn họ lần này.
"Không có việc gì"
Vãn Thanh lạnh lùng trả lời, trên mặt hiện lên ý cười, quét mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, chỉ thấy gương mặt của hắn tỏa sáng lấp lánh, mi hẹp dài nhẹ chớp chớp, mắt trong trẻo giống như những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, khóe môi mềm mại mỉm cười.
Giờ phút này, vẻ mặt của hắn thế nhưng vô cùng quyến rũ, thật sự nhìn không ra có điểm nào giống người đần độn, ngược lại, giống như một vị công tử hào hoa phong lưu, làm người ta nhìn không rời mắt.
Đêm đó, hắn dốc hết sức muốn che chở nàng, cùng Đồng Đồng, hình ảnh đó luôn dừng ở trong đầu nàng, khiến nàng vô cùng cảm động.
"Ừ, không có việc gì là tốt rồi, chúng ta về đến nhà rồi"
Hạ Hầu Mặc Viêm gật đầu, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Nàng cùng con rốt cuộc cũng đã trở lại, cảm giác này thực tốt. Hắn chỉ muốn yên lặng chờ đợi mẹ con nàng, đợi đến một ngày, nàng có thể chấp nhận hắn. Khi đó hắn sẽ nói ra nguyên do vì sao mình lại phải giả ngu.
Kỳ thực đây là một đoạn ký ức rất lâu rất lâu, Hạ Hầu Mặc Viêm một đường nghĩ ngợi, xe ngựa chạy nhanh hướng Hán Thành Vương phủ mà chạy.
Đồng Đồng ở bên ngoài nhìn một vòng, nhanh chóng quay trở lại. Bé đối với Sở kinh có một loại cảm giác rất thân thiết, hưng phấn vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng còn líu ríu nói chuyện. Vừa trêu đùa với Chiêu Chiêu, vừa không quên hướng về chiếc xe ngựa phía sau kêu to:
"Tiểu Quai? Tiểu Quai?"
Tiểu Quai ngồi trên chiếc xe ngựa phía sau, nghe tiếng Đồng Đồng kêu, so thánh chỉ còn có uy lực, vươn đầu ra ngoài, nhìn Đồng Đồng hì hì cười.
Tuy rằng trên đường cái Sở kinh không náo nhiệt giống như ngày xưa lại còn bao trùm một tầng đè nén, sắc mặt của mọi người đều bất an. Tửu lâu cùng trà lâu, cũng vắng vẻ rất nhiều.
Mỗi người cửa hàng đều treo một đèn lồng đỏ thẫm, liếc nhìn màu đỏ kia tựa như màu máu đang nhuộm toàn bộ phía chân trời.
Bây giờ là tân niên, vốn nên vô cùng náo nhiệt, tiếng nói cười tràn ngập nơi nơi. Tuy nhiên lại bởi vì quân hoàng của ba nước bị ám sát mà khiến lòng người bàng hoàng.
Mấy vị đại thần của Kim Hạ, cả ngày lưu luyến ở trong cung, thương nghị làm cách nào có thể cứu vãn lại việc này.
Hán Thành Vương phủ.
Quản gia nghe được tin, thế tử gia cùng thế tử phi còn có tiểu công tử đã trở lại, lập tức phái người báo cho các chủ tử, lại dẫn theo hạ nhân đến trước cửa phủ nghênh đón chủ tử trở về.
Trước cửa phủ, người người đứng tách thành hai hàng thẳng, Hạ Hầu Mặc Viêm dẫn đầu xuống xe, vươn ra bàn tay to thon dài, giọng nói mềm mại thanh nhuận vang lên.
"Nương tử, đến nhà rồi"
Vãn Thanh nhìn bàn tay của hắn, không có cự tuyệt. Trong suốt đoạn đường này đã thành thói quen, đặt tay để ở trên tay hắn, giúp đỡ nàng xuống xe.
Hạ Hầu Mặc Viêm nắm đôi tay mềm mại của nàng, nhỏ nhắn, trắng xinh, thon dài. Đầu ngón tay như bút, cùng tay hắn để cùng một chỗ, vô cùng hoàn mỹ, là trời đất tạo thành một đôi, không khỏi hạnh phúc, càng nắm chặt.
Giọng nói của Đồng Đồng vang lên đúng lúc:
"Oa, thật tốt quá, rốt cuộc cũng về đến nhà, mệt chết con rồi"
Bé cũng không đợi Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm ôm xuống, trực tiếp ôm Chiêu Chiêu nhảy xuống xe ngựa.
Mọi người phía say cũng liên tiếp xuống xe, xuống ngựa. Lưu Dận cùng Tôn Hàm cũng đã đi tới, Vãn Thanh đã phân phó bọn họ. Sau này, không cần ẩn nấp cứ đi theo Đồng Đồng là được.
Hiện tại nếu người nào lại dám khi dễ con trai của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để bọn họ yên.
Đoàn người đứng ở trước cửa Vương phủ, nhìn lướt qua hạ nhân trước cửa.
Hạ Hầu Mặc Viêm cười tủm tỉm, tâm tình vô cùng tốt, mở miệng nói:
"Tất cả đều đứng lên đi"
Nói xong, nắm tay Vãn Thanh, muốn kéo nàng đi vào. Vãn Thanh trợn mắt nhìn hắn. Nam nhân này thật biết cách chiếm tiện nghi, không thèm để ý, cũng bước theo vào Hán Thành Vương phủ.
Trong lúc nhất thời, cả tòa phủ đệ ai ai cũng biết, thế tử gia cùng thế tử phi đã trở lại.
Lão thái phi ở Tây Sa Viện không kịp chờ Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm đến thỉnh an, lập tức dẫn đám người Tô mama đến Cổ Uyển.
Vãn Thanh mới vừa ngồi xuống, thì nghe giọng nói của nha hoàn từ ngoài cửa vang lên:
"Gặp qua thái phi nương nương"
Bóng dáng của thái phi nương nương đã xuất hiện ở trước cửa phòng, Vãn Thanh vội vàng đứng dậy, đi qua giúp đỡ thái phi đi vào trong, kêu một tiếng:
"Nãi nãi"
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi"
Thái phi cùng Vãn Thanh đi qua một bên ngồi xuống, Đồng Đồng đã sớm giống như một con chim sẻ nhỏ bổ nhào vào lòng thái phi kêu lên:
"Thái nãi nãi, thái nãi nãi"
"Con đó, thật là con quỷ nhỏ chuyên gây sự mà"
Thái phi cười tươi, kéo tay Đồng Đồng vào lòng, thấy thằng nhóc này không có chuyện gì, di chuyển ánh mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, phát hiện cả gia đình đều không có chuyện gì, trong lòng thở dài một hơi, trái tim lúc này mới buông xuống.
"Cuối cùng đã trở lại, mấy ngày nay có nhớ nãi nãi không?"
Thái phi nương nương một tay kéo Vãn Thanh, một tay kéo Hạ Hầu Mặc Viêm, nhìn thấy hai đứa cháu ngoan đều không có chuyện gì, trong lòng thật sự rất vui vẻ.
Hơn nữa, bà biết, tiểu tử ngốc nhà mình là thật sự rất để ý tới Vãn Thanh. Bằng không cũng sẽ không nổi điên khi không nhìn thấy Vãn Thanh đâu nữa. Cuối cùng, thế nhưng còn dẫn theo thị vệ đuổi theo.
"Khiến nãi nãi lo lắng, là Vãn Thanh đáng chết."
"Không phải là lỗi của con, là lỗi của thằng ngốc này "
Thái phi buông tay của Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh, kéo tay Đồng Đồng lại:
"Nếu đã làm sai, vì sao không đi tìm thái nãi nãi, hả? Lần sau lại phạm sai lầm, cứ đi tìm thái nãi nãi, biết chưa?"
Đồng Đồng sờ sờ đầu, gật đầu:
"Dạ, con đã biết, thái nãi nãi. Đồng Đồng lần sau lại phạm sai lầm, con nhất định sẽ đi tìm thái nãi nãi”
"Ừ, hiện tại không sao là tốt rồi"
Thái phi nương nương kéo Đồng Đồng vào trong ngực, thấy trong phòng khách lại nhiều hơn một đứa bé, kỳ quái mở miệng hỏi:
"Đứa trẻ này là ai a?"
Đồng Đồng lập tức vẫy tay, muốn Tiểu Quai đi lại gần mình, thân thiết nhìn thái phi giới thiệu:
"Thái phi, cậu ấy là Tiểu Quai, sau này sẽ đi theo con, cùng nhau ăn cùng nhau ngủ. Cậu ấy rất nghe lời nha."
"Tiểu Quai?"
Thái phi khuôn mặt không hiểu Vãn Thanh cười, giải thích:
"Đây là đứa bé mà Đồng Đồng nhân tiện cứu giúp ở trên đường đi. Bởi vì, đã quên nhà mình ở nơi nào, cho nên bị bé mang về"
"Ồ "
Thái phi kéo Tiểu Quai lại gần mình, quan sát cẩn thận, gật đầu đồng ý:
"Nếu đã mang về, vậy sau này cứ để bé ở chung với Đồng Đồng đi. Chỉ là … cái tên này, thấy là lạ sao ấy. Bằng không, để ta đặt một cái tên đi”
"Tiểu Quai, mau cám ơn thái nãi nãi, thái nãi nãi muốn đặt tên cho cậu kìa"
Đồng Đồng giỏi nhất là quạt gió bên tai, lập tức kêu Tiểu Quai. Tiểu Quai là cực kỳ nghe lời bé, lập tức cười tủm tỉm xông qua.
Thái phi lập tức vui vẻ, cười rộ lên. Bà nghiêm túc nghĩ, quan sát Tiểu Quai thêm lần mắt, thật là một đứa trẻ đáng thương:
"Vậy … gọi là Yến Quy Vân, sau này con với Đồng Đồng phải yêu thương lẫn nhau"
Đồng Đồng hạnh phúc kéo tay của Yến Quy Vân, hướng thái phi nương nương nói lời cảm tạ:
"Cảm ơn thái nãi nãi, cám ơn thái nãi nãi"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Quy Vân tràn ngập ý cười. Nhìn Đồng Đồng, nhìn mọi người trong phòng. Mọi người đều rất tốt với bé, bé sau này muốn vĩnh viễn đi theo Đồng Đồng, không bao giờ rời xa cậu ấy.
Trong phòng khách, nhất thời vang lên tiếng nói cười không ngừng.
Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh thấy tâm tình của thái phi rất tốt, ngồi ở một bên cùng bà nói chuyện phiếm. Mà Đồng Đồng cùng Quy Vân, hai đứa nhóc này rất phô trương chọc mọi người tươi cười, cả nhà tràn ngập không khí vui mừng.
Tới buổi tối, Hán Thành Vương hồi phủ, biết Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh đã trở lại, trong lòng rất vui. Nhưng, bởi vì mấy ngày liên tiếp nghị sự, tâm tình trầm trọng, không có gọi bọn họ tới hỏi chuyện.
Cổ Uyển, bên trong tân phòng.
Vãn Thanh ngủ ở phòng trong, Hạ Hầu Mặc Viêm ngủ bên ngoài, giống như lúc trước.
Đồng Đồng cùng Quy Vân, hai đứa nhỏ ở chung một gian phòng. Đồng Đồng ngủ ở trên giường, Quy Vân ngủ ở giường vừa mới được thêm vào.
Vốn Vãn Thanh cho Quy Vân một mình một gian phòng. Ai ngờ, nó kiên quyết không chịu, muốn ở chung một gian phòng với Đồng Đồng. Cuối cùng Vãn Thanh đành phải đem sắp xếp thêm một cái giường nữa trong nội phòng.
Về phần Lưu Dận cùng Tôn Hàm, bọn họ thay phiên canh chừng trước cửa phòng Đồng Đồng, Vãn Thanh lại giao cho bọn họ thêm một nhiệm vụ. Từ giờ trở đi, dạy võ công cho Quy Vân.
Bởi vì Hạ Hầu Mặc Viêm phát điên rồi đuổi theo mẹ con Vãn Thanh, cho nên bọn hạ nhân trong Hán Thành Vương phủ cũng đối xử kiên dè với Vãn Thanh. Không một ai còn dám có nửa phần khinh khi mẹ con nàng nữa.
Trong Sở kinh, cũng không ai dám bàn tán tiếp chủ đề này. Toàn bộ thể xác cùng tinh thần của mọi người đều đặt ở chuyện hoàng đế của ba nước bị ám sát, sống chết chưa rõ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook