Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
-
Chương 78-4: Long Diệu thoát nạn (tt) Phần 4: Gặp lại Đồng Đồng
Vãn Thanh là vì nghĩ tới một việc, bọn họ chỉ lo lắng giúp Long Diệu, nhưng nêu Đồng Đồng đến Dung Vương phủ thì phải làm như thế nào đây?
Hiện tại, Dung Vương phủ đã bị người giam lỏng, bé nếu tìm không thấy bọn họ … chẳng phải là … không được … không thể để bé gặp nguy hiểm.
Nghĩ, lập tức phân phó:
"Lưu Dận, nhanh chóng mua một chiếc xe ngựa, dừng gần Dung Vương phủ, nếu Đồng Đồng tìm tới nơi, chúng ta không thể lại tiếp tục bỏ lỡ bé nữa"
Nghe Vãn Thanh nói xong, ba người kia mới nhớ tới Đồng Đồng, chạy nhanh xuống lầu, phân công nhau hành động. Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đến đi Dung Vương phủ, Lưu Dận cùng Tôn Hàm đi mua một chiếc xe ngựa.
Lúc này trên cửa chính của Dung Vương phủ đã bị dán giấy niêm phong, trước cửa một mảnh tan hoang, chung quanh phủ một bóng người cũng không có, vô cùng lạnh lùng mà nghiêm trang, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết an tâm đứng chờ bên hông cửa phủ.
Hiện tại, toàn kinh thành không có ai quản, Phong Tướng quân dẫn binh tiến cung cứu giá, thái tử Long Bân bản thân mình đều khó bảo toàn, nào còn có tâm tư để ý tới việc giám sát ai?
Một chiếc xe ngựa ngừng không xa cửa lớn Dung Vương phủ, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết leo vào trong xe ngựa ngủ, Lưu Dận cùng Tôn Hàm cũng tựa vào phía trước nghỉ ngơi, bọn họ là quá mệt mỏi, vừa nhắm mắt, thì đã ngủ.
Phong Tướng quân mang binh tiến cung, thái tử Long Bân dẫn ngự lâm quân ngăn cản, tình huống trước mắt không thoát khỏi huyết tẩy hoàng cung. Chém giết lan tràn, công chúa Long Tuyết đỡ hoàng thượng xuất hiện, kịp thời ngăn chặn một bạo kiếp.
Hoàng đế ra lệnh một tiếng, sai người bắt giữ thái tử Long Bân, ngự lâm quân vừa thấy hoàng thượng xuất hiện, ai dám cãi thánh mệnh, trong lúc nhất thời, tình thế kịch liệt dần dần dịu xuống.
Hoàng thượng phái binh đến hậu cung bắt lấy đám người hoàng hậu, nhốt vào trong lãnh cung chờ xử tội.
Thái tử Long Bân cho đến chết cũng không hiểu tại sao lại thất bại, rõ ràng đã gần thành công, nhưng cố tình lại mắc sai lầm, cuối cùng còn bị giam vào đại lao.
Thời điểm hắn đi vào, chính là lúc Long Diệu đi ra, Long Diệu bị hắn sai người đánh đến trọng thương, được người của Dung Vương phủ khiêng ra ngoài, một đường chạy thẳng về Dung Vương phủ.
Cuối cùng, Long Phiên cũng thoát khỏi một trận đảo chính.
Lúc chạng vạng, người của Dung Vương phủ đều được thả ra ngoài, đến khi nhìn thấy Long Diệu hồi phủ, đám người Vãn Thanh mới đi vào theo, được an trí ở trong phòng khách của Dung Vương phủ.
Bản thân Long Diệu bị trọng thương, hoàng đế phái ngự y trong cung đến chữa trị, nhất thời không có gì đáng ngại, chỉ cần ở trong phủ tĩnh dưỡng mấy tháng thì vết thương sẽ khỏi hẵn. Đối với chuyện kế tiếp ở trong cung, hắn không có tham dự.
Phụ hoàng đã không còn nguy hiểm, tuy rằng trúng độc, nhưng có Long Tuyết, nhất định sẽ không để cho hắn có việc gì.
Sau khi ngủ cả một ngày dài, đám người Vãn Thanh hẹn nhau đi thăm Long Diệu.
"Vết thương sao rồi, có đỡ hơn không?"
Long Diệu nằm trên giường, sắc mặt nhìn cũng không tệ lắm. Tuy rằng bị trọng thương, nhưng cũng đã tốt hơn nhiều.
"Cảm ơn mọi người"
Giọng nói của Long Diệu có chút xa cách, nhưng nét mặt rất chân thành tha thiết, rất thành tâm nói lời cảm ơn với bọn người Vãn Thanh. Lúc đó, hắn vốn tưởng là mình sẽ mất mạng, không nghĩ tới lại tránh được một kiếp.
Đây đã là lần thứ hai nàng cứu mạng hắn, thật không biết ơn cứu mạng này phải trả ra sao?
"Không có việc gì, chúng ta chỉ là làm hết sức, chỉ là mạng của ngươi chưa đến đường cùng thôi"
Vãn Thanh cười, mở miệng nói.
Nàng là nói thật, mạng của Long Diệu cùng hoàng đế Long Phiên còn chưa đến đường cùng, bằng không dựa vào bọn họ, chưa chắc có thể xoay chuyển số phận.
Mọi người đang nói chuyện, thì ngoài cửa vang lên tiếng nói:
"Thương tích của biểu ca có đỡ hơn chưa?"
"Gặp qua biểu tiểu thư, vương gia đã đỡ hơn nhiều rồi"
Thủ vệ đáp lời, Tô Mỹ Nhã gật đầu, mang theo nha hoàn đẩy cửa đi vào trong. Liếc mắt một cái thì nhìn thấy đám người Vãn Thanh đang ngồi trong phòng, sắc mặt bắt đầu không kiên nhẫn, chỉ vào Vãn Thanh:
"Biểu ca, lũ hạ tiện này sao còn chưa đi?"
Long Diệu nghe Tô Mỹ Nhã nói xong, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống. Vãn Thanh là ân nhân cứu mạng của hắn, sao biểu muội lại xỉ nhục người ta, thật là không có lễ giáo.
"Bọn họ là khách của bổn vương, không được vô lễ"
"Biểu ca?"
Tô Mỹ Nhã không hài lòng, chu miệng lên, trừng mắt nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái, xoay người nhìn thấy sắc mặt Long Diệu tái nhợt, nhất thời không dám chọc hắn tức giận, không để ý tới Vãn Thanh, ngồi lên trên mép giường của Long Diệu, quan tâm hỏi:
"Biểu ca, ca không sao chứ, ca biết chuyện này chưa? Thái tử bị bắt giam vào đại lao rồi, thật là tốt quá … biểu ca …. Ca … không sao chứ?"
Nàng ta cứ nói mãi về chuyện thái tử bị bắt giam rồi những tội mà thái tử gây ra. Vãn Thanh không khỏi nhíu mày.
Tô Mỹ Nhã thật là một nữ nhân đầu óc ngu si tứ chi phát triển, lại còn vô cùng háo sắc. Cho dù, thái tử mưu phản, cũng không nên nói ra, còn vừa chửi vừa mắng.
Giờ phút này, nơi nơi toàn là tai mắc, một lời nói vô tình có thể dễ dàng khiến cả gia tộc bị diệt vong, tốt nhất là nên giữ mồm giữ miệng, đỡ phải bị người ta bắt lấy nhược điểm.
Nghĩ liền đứng lên chào Long Diệu:
"Dung Vương, chúng ta đi ra ngoài trước"
"Ừ"
Long Diệu gật đầu, lúc đối mặt với Tô Mỹ Nhã thì bày ra gương mặt sắc lạnh, lúc nhìn Vãn Thanh thì vô cùng dịu dàng, gương mặt đầy ý cười.
Nhìn sắc mặt hiện tại của Long Diệu, trong lòng Tô Mỹ Nhã vô cùng ghen tị, miệng giio16ng như đang uống từng ngụm, từng ngụm dấm chua, hận không thể giết chết Vãn Thanh. Nhưng, vì ở trước mặt của Long Diệu, cho nên nàng ta không dám biểu hiện ra mặt.
Đám người Vãn Thanh đang lui ra ngoài, thì nghe có người gõ cửa, đi vào phòng, Vãn Thanh vừa vặn nghe được lời mà người hạ nhân kia bẩm báo:
"Vương gia, ngoài cửa có khách tới, tên là Hiên Viên Dạ Thần"
Nghe xong, Vãn Thanh dừng bước, nhíu mày.
Lúc này Hiên Viên Dạ Thần đến Long Phiên làm cái gì?
Nàng nghĩ đến nhập thần, bên trong mơ hồ truyền ra lời nói:
"Hiên Viên Dạ Thần? Hắn tới đây làm cái gì?"
Trong lòng Long Diệu cũng rất nghi ngờ.
Tuy rằng Long Phiên cùng Hiên Viên quan hệ rất tốt, nhưng mình cùng với Hiên Viên Dạ Thần cũng không quen biết. Hắn còn trực tiếp đến Dung Vương phủ gặp mình làm gì?
Ngoài cửa, Vãn Thanh chuẩn bị rời đi.
Hiên Viên Dạ Thần tới bái phỏng Long Diệu, tất nhiên là có liên quan đến chính trị của hai nước, không có quan hệ với nàng.
Ai ngờ, vừa mới đi hai bước, thì nghe người hạ nhân kia nói tiếp:
" Hiên Viên thái tử còn dẫn theo một đứa nhỏ"
"Hả? Một đứa nhỏ?"
Chuyện này chẳng những khiến Long Diệu giật mình mà ngay cả Vãn Thanh cũng sững sờ, lập tức quay trở vào phòng, nôn nóng phân phó người hạ nhân kia:
"Mau, dẫn bọn họ vào, lập tức dẫn bọn họ vào"
Vãn Thanh dứt lời, Tô Mỹ Nhã tức giận hừ lạnh:
"Ngươi là loại cái thứ gì? Dám can đảm ở Dung Vương phủ diễu võ dương oai phân phó hạ nhân"
Nói xong, nàng còn cảnh cáo nhìn người hạ nhân kia:
"Đừng để ý tới nàng ta"
Hạ nhân khó xử nhìn Long Diệu, gương mặt Long Diệu lạnh bạc như băng, vẫy tay phân phó:
"Lập tức mời Hiên Viên thái tử vào phủ"
"Dạ"
Hạ nhân lui xuống, Long Diệu tức giận trừng mắt nhìn Tô Mỹ Nhã, lạnh lùng ra lệnh:
"Tô Mỹ Nhã, lập tức trở về Tô phủ"
"Muội không đi?"
Tô Mỹ Nhã lắc đầu từ chối, Thượng Quan Vãn Thanh còn ở lại Dung Vương phủ ngày nào thì nàng còn lo lắng ngày đó.
Nhưng Long diệu không để ý tới nàng ta, ra lệnh:
"Người tới, lập tức đem Tô Mỹ Nhã tiễn khỏi Dung Vương phủ. Sau này,không có lệnh của bổn vương, không cho nàng ta tiến vào dù là nữa bước"
"Dạ"
Có hai gã thị vệ đi vào, đối với Tô Mỹ Nhã làm một tư thế mời, Tô Mỹ Nhã tức giận nhìn Long Diệu, cắn môi, trong mắt còn lắng động nước mắt.
Biểu ca ở trước mặt người ngoài trực tiếp đuổi nàng, còn nói rõ ràng từ đây về sau không cho phép nàng tiến vào Dung Vương phủ. Việc này thật là mất thể diện.
Vừa nghĩ như vậy, khóc lóc, dậm chân một cái rồi chạy ra ngoài, hai tiểu nha hoàn cũng đuổi theo phía sau tiểu thư của mình.
Trong phòng, Long Diệu tức giận, thở phì phò nhìn Vãn Thanh, nói lời xin lỗi với nàng:
"Thực xin lỗi, làm ngươi chê cười rồi"
"Không có việc gì"
Vãn Thanh lắc đầu, dẫn Hồi Tuyết ngồi xuống ghế tựa, chờ Hiên Viên Dạ Thần đi vào. Không biết đứa nhỏ đi theo Hiên Viên Dạ Thần có phải là Đồng Đồng hay không?
Mặc dù có chút khó tin, bé sao lại đi cùng với Hiên Viên Dạ Thần đến đây? Nhưng, trong lòng nàng vẫn tràn đầy hy vọng, hy vọng đứa nhỏ kia là con trai của nàng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hạ nhân mở cửa, kẻ trước người sau đi vào.
Người đó quả nhiên là thái tử Hiên viên quốc, Hiên Viên Dạ Thần. Cao nhã tôn quý, gương mặt rực rỡ tựa ánh mặt trời. Hiên Viên Dạ Thần đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Vãn Thanh. Không khỏi kinh ngạc, thân thể theo bản năng nghiêng một bên, hiện ra một bóng dáng nhỏ bé đang đứng phía sau.
Một đứa bé phấn trang ngọc triệt, đáng yêu hoạt bát, đang ôm một con khỉ nhỏ màu vàng, chớp chớp đôi mắt to nhìn Vãn Thanh, giống như có chút không tin vào mắt mình, vươn ra một bàn tay nhẹ xoa đôi mắt.
Sau khi xác định người đứng trước mắt đúng là mẫu thân của mình, không khỏi hoan hô một tiếng, chạy thẳng vào trong lòng Vãn Thanh.
"Mẫu thân, mẫu thân, sao mẫu thân lại tới đây? Đồng Đồng rất nhớ mẫu thân, rất nhớ mẫu thân, nhớ đến tim đều đau nhói"
Nhóc con dụi dụi mặt vào trước ngưc Vãn Thanh, nồng đậm giọng mũi, luôn miệng không ngừng nói ‘ sẽ không bao giờ rời xa mẫu thân’
Bé thật sự không biết, thì ra rời xa mẫu thân, lại nhớ mẫu thân đến như vậy. Hai ba ngày đầu còn đỡ, nhưng thời gian càng dài … Ban ngày, bé ăn không ngon, buổi tối lại ngủ không yên.
Trong lòng rất nhớ, rất nhớ, hận không thể lập tức bay bên cạnh đến mẫu thân, không nghĩ tới, bé giờ đây lại có thể nhìn thấy mẫu thân.
Vãn Thanh ôm con vào lòng, trái tim nhanh chóng bình thản, tưởng niện ôm chặt bé vào lòng. Đã nhiều ngày không thấy bé, nàng cũng rất nhớ bé. Bên trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn hai mẹ con, một câu cũng không nói.
Thẳng đến khi Vãn Thanh mở miệng trách mắng:
"Đồng Đồng, con lần này thật quá mức, đang yên đang lành con làm cái gì phải rời nhà trốn đi?"
"Mẫu thân, mẫu thân đừng nóng giận, Đồng Đồng biết sai rồi, sau này Đồng Đồng sẽ không bao giờ rời khỏi mẫu thân nữa đâu"
"Con đó …."
Hiện tại, Dung Vương phủ đã bị người giam lỏng, bé nếu tìm không thấy bọn họ … chẳng phải là … không được … không thể để bé gặp nguy hiểm.
Nghĩ, lập tức phân phó:
"Lưu Dận, nhanh chóng mua một chiếc xe ngựa, dừng gần Dung Vương phủ, nếu Đồng Đồng tìm tới nơi, chúng ta không thể lại tiếp tục bỏ lỡ bé nữa"
Nghe Vãn Thanh nói xong, ba người kia mới nhớ tới Đồng Đồng, chạy nhanh xuống lầu, phân công nhau hành động. Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đến đi Dung Vương phủ, Lưu Dận cùng Tôn Hàm đi mua một chiếc xe ngựa.
Lúc này trên cửa chính của Dung Vương phủ đã bị dán giấy niêm phong, trước cửa một mảnh tan hoang, chung quanh phủ một bóng người cũng không có, vô cùng lạnh lùng mà nghiêm trang, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết an tâm đứng chờ bên hông cửa phủ.
Hiện tại, toàn kinh thành không có ai quản, Phong Tướng quân dẫn binh tiến cung cứu giá, thái tử Long Bân bản thân mình đều khó bảo toàn, nào còn có tâm tư để ý tới việc giám sát ai?
Một chiếc xe ngựa ngừng không xa cửa lớn Dung Vương phủ, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết leo vào trong xe ngựa ngủ, Lưu Dận cùng Tôn Hàm cũng tựa vào phía trước nghỉ ngơi, bọn họ là quá mệt mỏi, vừa nhắm mắt, thì đã ngủ.
Phong Tướng quân mang binh tiến cung, thái tử Long Bân dẫn ngự lâm quân ngăn cản, tình huống trước mắt không thoát khỏi huyết tẩy hoàng cung. Chém giết lan tràn, công chúa Long Tuyết đỡ hoàng thượng xuất hiện, kịp thời ngăn chặn một bạo kiếp.
Hoàng đế ra lệnh một tiếng, sai người bắt giữ thái tử Long Bân, ngự lâm quân vừa thấy hoàng thượng xuất hiện, ai dám cãi thánh mệnh, trong lúc nhất thời, tình thế kịch liệt dần dần dịu xuống.
Hoàng thượng phái binh đến hậu cung bắt lấy đám người hoàng hậu, nhốt vào trong lãnh cung chờ xử tội.
Thái tử Long Bân cho đến chết cũng không hiểu tại sao lại thất bại, rõ ràng đã gần thành công, nhưng cố tình lại mắc sai lầm, cuối cùng còn bị giam vào đại lao.
Thời điểm hắn đi vào, chính là lúc Long Diệu đi ra, Long Diệu bị hắn sai người đánh đến trọng thương, được người của Dung Vương phủ khiêng ra ngoài, một đường chạy thẳng về Dung Vương phủ.
Cuối cùng, Long Phiên cũng thoát khỏi một trận đảo chính.
Lúc chạng vạng, người của Dung Vương phủ đều được thả ra ngoài, đến khi nhìn thấy Long Diệu hồi phủ, đám người Vãn Thanh mới đi vào theo, được an trí ở trong phòng khách của Dung Vương phủ.
Bản thân Long Diệu bị trọng thương, hoàng đế phái ngự y trong cung đến chữa trị, nhất thời không có gì đáng ngại, chỉ cần ở trong phủ tĩnh dưỡng mấy tháng thì vết thương sẽ khỏi hẵn. Đối với chuyện kế tiếp ở trong cung, hắn không có tham dự.
Phụ hoàng đã không còn nguy hiểm, tuy rằng trúng độc, nhưng có Long Tuyết, nhất định sẽ không để cho hắn có việc gì.
Sau khi ngủ cả một ngày dài, đám người Vãn Thanh hẹn nhau đi thăm Long Diệu.
"Vết thương sao rồi, có đỡ hơn không?"
Long Diệu nằm trên giường, sắc mặt nhìn cũng không tệ lắm. Tuy rằng bị trọng thương, nhưng cũng đã tốt hơn nhiều.
"Cảm ơn mọi người"
Giọng nói của Long Diệu có chút xa cách, nhưng nét mặt rất chân thành tha thiết, rất thành tâm nói lời cảm ơn với bọn người Vãn Thanh. Lúc đó, hắn vốn tưởng là mình sẽ mất mạng, không nghĩ tới lại tránh được một kiếp.
Đây đã là lần thứ hai nàng cứu mạng hắn, thật không biết ơn cứu mạng này phải trả ra sao?
"Không có việc gì, chúng ta chỉ là làm hết sức, chỉ là mạng của ngươi chưa đến đường cùng thôi"
Vãn Thanh cười, mở miệng nói.
Nàng là nói thật, mạng của Long Diệu cùng hoàng đế Long Phiên còn chưa đến đường cùng, bằng không dựa vào bọn họ, chưa chắc có thể xoay chuyển số phận.
Mọi người đang nói chuyện, thì ngoài cửa vang lên tiếng nói:
"Thương tích của biểu ca có đỡ hơn chưa?"
"Gặp qua biểu tiểu thư, vương gia đã đỡ hơn nhiều rồi"
Thủ vệ đáp lời, Tô Mỹ Nhã gật đầu, mang theo nha hoàn đẩy cửa đi vào trong. Liếc mắt một cái thì nhìn thấy đám người Vãn Thanh đang ngồi trong phòng, sắc mặt bắt đầu không kiên nhẫn, chỉ vào Vãn Thanh:
"Biểu ca, lũ hạ tiện này sao còn chưa đi?"
Long Diệu nghe Tô Mỹ Nhã nói xong, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống. Vãn Thanh là ân nhân cứu mạng của hắn, sao biểu muội lại xỉ nhục người ta, thật là không có lễ giáo.
"Bọn họ là khách của bổn vương, không được vô lễ"
"Biểu ca?"
Tô Mỹ Nhã không hài lòng, chu miệng lên, trừng mắt nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái, xoay người nhìn thấy sắc mặt Long Diệu tái nhợt, nhất thời không dám chọc hắn tức giận, không để ý tới Vãn Thanh, ngồi lên trên mép giường của Long Diệu, quan tâm hỏi:
"Biểu ca, ca không sao chứ, ca biết chuyện này chưa? Thái tử bị bắt giam vào đại lao rồi, thật là tốt quá … biểu ca …. Ca … không sao chứ?"
Nàng ta cứ nói mãi về chuyện thái tử bị bắt giam rồi những tội mà thái tử gây ra. Vãn Thanh không khỏi nhíu mày.
Tô Mỹ Nhã thật là một nữ nhân đầu óc ngu si tứ chi phát triển, lại còn vô cùng háo sắc. Cho dù, thái tử mưu phản, cũng không nên nói ra, còn vừa chửi vừa mắng.
Giờ phút này, nơi nơi toàn là tai mắc, một lời nói vô tình có thể dễ dàng khiến cả gia tộc bị diệt vong, tốt nhất là nên giữ mồm giữ miệng, đỡ phải bị người ta bắt lấy nhược điểm.
Nghĩ liền đứng lên chào Long Diệu:
"Dung Vương, chúng ta đi ra ngoài trước"
"Ừ"
Long Diệu gật đầu, lúc đối mặt với Tô Mỹ Nhã thì bày ra gương mặt sắc lạnh, lúc nhìn Vãn Thanh thì vô cùng dịu dàng, gương mặt đầy ý cười.
Nhìn sắc mặt hiện tại của Long Diệu, trong lòng Tô Mỹ Nhã vô cùng ghen tị, miệng giio16ng như đang uống từng ngụm, từng ngụm dấm chua, hận không thể giết chết Vãn Thanh. Nhưng, vì ở trước mặt của Long Diệu, cho nên nàng ta không dám biểu hiện ra mặt.
Đám người Vãn Thanh đang lui ra ngoài, thì nghe có người gõ cửa, đi vào phòng, Vãn Thanh vừa vặn nghe được lời mà người hạ nhân kia bẩm báo:
"Vương gia, ngoài cửa có khách tới, tên là Hiên Viên Dạ Thần"
Nghe xong, Vãn Thanh dừng bước, nhíu mày.
Lúc này Hiên Viên Dạ Thần đến Long Phiên làm cái gì?
Nàng nghĩ đến nhập thần, bên trong mơ hồ truyền ra lời nói:
"Hiên Viên Dạ Thần? Hắn tới đây làm cái gì?"
Trong lòng Long Diệu cũng rất nghi ngờ.
Tuy rằng Long Phiên cùng Hiên Viên quan hệ rất tốt, nhưng mình cùng với Hiên Viên Dạ Thần cũng không quen biết. Hắn còn trực tiếp đến Dung Vương phủ gặp mình làm gì?
Ngoài cửa, Vãn Thanh chuẩn bị rời đi.
Hiên Viên Dạ Thần tới bái phỏng Long Diệu, tất nhiên là có liên quan đến chính trị của hai nước, không có quan hệ với nàng.
Ai ngờ, vừa mới đi hai bước, thì nghe người hạ nhân kia nói tiếp:
" Hiên Viên thái tử còn dẫn theo một đứa nhỏ"
"Hả? Một đứa nhỏ?"
Chuyện này chẳng những khiến Long Diệu giật mình mà ngay cả Vãn Thanh cũng sững sờ, lập tức quay trở vào phòng, nôn nóng phân phó người hạ nhân kia:
"Mau, dẫn bọn họ vào, lập tức dẫn bọn họ vào"
Vãn Thanh dứt lời, Tô Mỹ Nhã tức giận hừ lạnh:
"Ngươi là loại cái thứ gì? Dám can đảm ở Dung Vương phủ diễu võ dương oai phân phó hạ nhân"
Nói xong, nàng còn cảnh cáo nhìn người hạ nhân kia:
"Đừng để ý tới nàng ta"
Hạ nhân khó xử nhìn Long Diệu, gương mặt Long Diệu lạnh bạc như băng, vẫy tay phân phó:
"Lập tức mời Hiên Viên thái tử vào phủ"
"Dạ"
Hạ nhân lui xuống, Long Diệu tức giận trừng mắt nhìn Tô Mỹ Nhã, lạnh lùng ra lệnh:
"Tô Mỹ Nhã, lập tức trở về Tô phủ"
"Muội không đi?"
Tô Mỹ Nhã lắc đầu từ chối, Thượng Quan Vãn Thanh còn ở lại Dung Vương phủ ngày nào thì nàng còn lo lắng ngày đó.
Nhưng Long diệu không để ý tới nàng ta, ra lệnh:
"Người tới, lập tức đem Tô Mỹ Nhã tiễn khỏi Dung Vương phủ. Sau này,không có lệnh của bổn vương, không cho nàng ta tiến vào dù là nữa bước"
"Dạ"
Có hai gã thị vệ đi vào, đối với Tô Mỹ Nhã làm một tư thế mời, Tô Mỹ Nhã tức giận nhìn Long Diệu, cắn môi, trong mắt còn lắng động nước mắt.
Biểu ca ở trước mặt người ngoài trực tiếp đuổi nàng, còn nói rõ ràng từ đây về sau không cho phép nàng tiến vào Dung Vương phủ. Việc này thật là mất thể diện.
Vừa nghĩ như vậy, khóc lóc, dậm chân một cái rồi chạy ra ngoài, hai tiểu nha hoàn cũng đuổi theo phía sau tiểu thư của mình.
Trong phòng, Long Diệu tức giận, thở phì phò nhìn Vãn Thanh, nói lời xin lỗi với nàng:
"Thực xin lỗi, làm ngươi chê cười rồi"
"Không có việc gì"
Vãn Thanh lắc đầu, dẫn Hồi Tuyết ngồi xuống ghế tựa, chờ Hiên Viên Dạ Thần đi vào. Không biết đứa nhỏ đi theo Hiên Viên Dạ Thần có phải là Đồng Đồng hay không?
Mặc dù có chút khó tin, bé sao lại đi cùng với Hiên Viên Dạ Thần đến đây? Nhưng, trong lòng nàng vẫn tràn đầy hy vọng, hy vọng đứa nhỏ kia là con trai của nàng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hạ nhân mở cửa, kẻ trước người sau đi vào.
Người đó quả nhiên là thái tử Hiên viên quốc, Hiên Viên Dạ Thần. Cao nhã tôn quý, gương mặt rực rỡ tựa ánh mặt trời. Hiên Viên Dạ Thần đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Vãn Thanh. Không khỏi kinh ngạc, thân thể theo bản năng nghiêng một bên, hiện ra một bóng dáng nhỏ bé đang đứng phía sau.
Một đứa bé phấn trang ngọc triệt, đáng yêu hoạt bát, đang ôm một con khỉ nhỏ màu vàng, chớp chớp đôi mắt to nhìn Vãn Thanh, giống như có chút không tin vào mắt mình, vươn ra một bàn tay nhẹ xoa đôi mắt.
Sau khi xác định người đứng trước mắt đúng là mẫu thân của mình, không khỏi hoan hô một tiếng, chạy thẳng vào trong lòng Vãn Thanh.
"Mẫu thân, mẫu thân, sao mẫu thân lại tới đây? Đồng Đồng rất nhớ mẫu thân, rất nhớ mẫu thân, nhớ đến tim đều đau nhói"
Nhóc con dụi dụi mặt vào trước ngưc Vãn Thanh, nồng đậm giọng mũi, luôn miệng không ngừng nói ‘ sẽ không bao giờ rời xa mẫu thân’
Bé thật sự không biết, thì ra rời xa mẫu thân, lại nhớ mẫu thân đến như vậy. Hai ba ngày đầu còn đỡ, nhưng thời gian càng dài … Ban ngày, bé ăn không ngon, buổi tối lại ngủ không yên.
Trong lòng rất nhớ, rất nhớ, hận không thể lập tức bay bên cạnh đến mẫu thân, không nghĩ tới, bé giờ đây lại có thể nhìn thấy mẫu thân.
Vãn Thanh ôm con vào lòng, trái tim nhanh chóng bình thản, tưởng niện ôm chặt bé vào lòng. Đã nhiều ngày không thấy bé, nàng cũng rất nhớ bé. Bên trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn hai mẹ con, một câu cũng không nói.
Thẳng đến khi Vãn Thanh mở miệng trách mắng:
"Đồng Đồng, con lần này thật quá mức, đang yên đang lành con làm cái gì phải rời nhà trốn đi?"
"Mẫu thân, mẫu thân đừng nóng giận, Đồng Đồng biết sai rồi, sau này Đồng Đồng sẽ không bao giờ rời khỏi mẫu thân nữa đâu"
"Con đó …."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook