Ái Đích Báo Báo
-
Chương 7
Tác giả : Mê Dương (迷羊)
Dịch : QT ca ca, Gu gồ đại thúc, …
Edit : Hầu lão bà bà
Beta : Lynn
~~~
Tuy rằng là hai nam nhân cao lớn cường tráng, ngăm đen hoàn mỹ mà trần truồng sẽ phi thường thưởng tâm duyệt mục, nhưng vì suy nghĩ cho trái tim của mình, Lâm Đạm Chi vẫn là quyết định mua quần áo cho bọn họ.
“Ban Ban, Điểm Điểm, các ngươi mặc thử xem có thích hợp không?” Lâm Đạm Chi từ trong túi nhựa lấy ra hai cái áo sơ mi cùng quần đùi.
“Sao, xấu chết được.” Ban Ban nhìn cái áo sơ mi hoa lớn trên tay của chủ nhân cùng cái quần đùi quê mùa, lộ ra cái vẻ mặt chán ghét.
“Của ta mới xấu nè.” Điểm Điểm cũng một mặt nhăn như khỉ.
“A? Các ngươi không vui sao? Chính là lão bản kia nói đây là kiểu lưu hành nhất trong năm nay nga.” Canh cửa hầu bao siêu cấp, Lâm Đạm Chi chưa bao giờ chú trọng cách ăn mặc nên hoàn toàn không cần biết xu thế lưu hành, càng chưa nói tới thưởng thức cái gì, mua quần áo trên cơ bản đều là quán ven đường đại hạ giá một cái chín mươi chín đồng.
“Không cần, ta không mặc.” Ban Ban kiên quyết không đem loại “giẻ lau” không phẩm giá này mặc vào người.
“Ta cũng không mặc.” Điểm Điểm cũng quay phức đầu đi, một bộ mặt khinh thường.
“Các ngươi thật sự là. . . Làm sao lại có thể lãng phí như vậy? Ta đã tốn vài trăm đồng để mua a.” Lâm Đạm Chi vô cùng đau đớn nói.
“Mặc kệ mặc kệ, chúng ta muốn chính mình chọn quần áo.” Ban Ban lớn tiếng mà kháng nghị.
“Đúng, bằng không ta cùng ca ca tình nguyện thân thể trần truồng.” Điểm Điểm cao giọng phụ họa.
Tuy rằng tiếc tiền, nhưng biết hai bảo bối của mình tính tình khó lay chuyển, nói không mặc sẽ không mặc, Lâm Đạm Chi cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng. “Được được, ta đây mang bọn ngươi đi dạo phố mua quần áo được không?”
“Được được, Chi Chi đối chúng ta tốt nhất !” Ban Ban vui vẻ ôm lấy chủ nhân, đặt trên môi hắn một nụ hôn.
“Đi dạo phố! Đi dạo phố! Chúng ta muốn đi đi dạo phố!” Điểm Điểm cũng vừa gào vừa nhảy ôm lấy hắn.
Nhìn thấy hai người hưng phấn như vậy, Lâm Đạm Chi cũng cười vui vẻ. “Muốn có thể lên phố, trước tiên ngoan ngoãn nghe lời của ta hảo hảo cải trang một phen. . . . . .”
Mặc dù đeo kính râm che đi đôi mắt màu tím chết người, hai nam nhân thân hình cao lớn điển trai cũng hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt.
“Chi Chi, vì sao muốn chúng ta mang kính râm a? Bây giờ là buổi tối ư.” Ban Ban bất mãn mà chun cái mũi.
“Đúng vậy, tối thui, hại ta đều thấy không rõ lắm.” Điểm Điểm cũng bắt đầu oán giận.
“Bảo các ngươi mang thì mang, đừng dài dòng, bằng không bây giờ chúng ta trở về đi.” Lâm Đạm Chi cảm thấy được hai bảo bối của mình có đôi mắt màu tím quả thực mê chết người, theo bản năng là muốn đem chúng giấu đi, không cho người khác thấy.
“Được rồi được rồi, mang thì mang thôi.” Ban Ban sợ chủ nhân thật sự thay đổi chủ ý về nhà, vội vàng sửa miệng.
“Đúng đúng, dù sao mỹ nam tử mang kính râm càng đẹp.” Điểm Điểm cũng nhanh chóng phụ họa.
“A, quần áo này không tồi, chủ nhân chúng ta mau vào xem đi.” Ban Ban nhìn rất thích quần áo của một shop, vội vàng đem chủ nhân kéo vào trong shop.
Vài nữ nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy hai đại soái ca hình thể hoàn mỹ đi vào, ánh mắt sáng rực lên, lập tức tranh nhanh vị trí phục vụ bọn họ, hoàn toàn bỏ qua nam tử khác ở giữa bọn họ.
“Tiên sinh, cần giúp gì không?”
“Tiên sinh thích kiểu dáng gì tôi có thể giới thiệu cho anh.”
“Cái áo màu trắng này các anh thấy như thế nào? Xứng đáng được mặc trên làn da màu đồng của các anh. Các anh mặc thử xem thế nào?”
Vài nữ nhân viên cửa hàng luôn liếc mắt đưa tình, ở bên cạnh Ban Ban, Điểm Điểm tíu tít gọi anh không ngớt, làm cho Lâm Đạm Chi lập tức nổi trận lôi đình. Đám mê trai này!
“Toàn bộ không cần! Tự bọn ta chọn là được.”
Nhìn thấy chủ nhân che ở trước mặt bọn họ, ánh mắt thiêu đốt lửa giận, một bộ dạng ăn dấm chua đáng yêu, hai nam nhân lập tức đắc ý cười trộm ở trong lòng.
“Đúng đúng, tự chúng ta chọn là được rồi. Ta muốn cái này, cái này còn có cái này.” Ban Ban liên tiếp chọn vài kiểu dáng thun đơn giản, cắt bỏ đứng đắn nói.”Chi Chi, ngươi tới giúp ta thay quần áo.”
“Ta thích mấy kiểu màu đen này, Chi Chi ngươi cũng giúp ta thay. A, cái màu lam này thoạt nhìn thực thích hợp với Chi Chi, ngươi cũng đi mặc thử đi.”
“Không cần không cần, các ngươi thử là được rồi.” Lâm Đạm Chi vội vàng xua tay cự tuyệt.
“Mặc kệ mặc kệ, ngươi mau vào.”
Một đám nữ nhân trừng đến hai con mắt muốn rớt tròng, hai người bất chấp tất cả đem nam nhân kéo vào phòng thay quần áo.
“Hừ ân. . . . . . Bại hoại. . . . . . Không được a. . . . . .”
Hai viên đầu nhũ bị Ban Ban cùng Điểm Điểm một trái một phải vuốt ve đùa bỡn, bị lột sạch áo Lâm Đạm Chi cắn môi dưới phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. . .
“Tiểu Chi Chi nói dối ác, nói không được mà sao đầu nhũ lại giương cao như vậy?” Ban Ban cắn lỗ tai chủ nhân, cười tà.
“Đúng vậy, bộ dạng hồng hồng thoạt nhìn thật *** đãng a, dường như bảo chúng ta nhanh hút nó.” Điểm Điểm cũng cười tà ác.
“Mới không có. . . Hừ ân. . . . . . Các ngươi đừng xằng bậy. . . . . . Sẽ bị người khác phát hiện. . . hừ hừ. . . . . .” Miệng tuy rằng mọi cách kháng cự, nhưng từ đầu nhũ truyền đến đắc khoái cảm làm cho Lâm Đạm Chi nhịn không được mà cong người, nghênh đón nam nhân *** ô đùa bỡn.
“Muốn chúng ta hút sao? Chi Chi.”
“Muốn thì phải thành thật mà nói ra.”
“Hừ ân. . . . . . Rất ngứa a. . . . . . Ô. . . . . . Hai người các ngươi thật xấu. . . . . . Ta ghét các ngươi. . .” Trong căn phòng thay đồ nho nhỏ, bị hai hùng tinh cao lớn gắt gao vây quanh khiến Lâm Đạm Chi phát ra tiếng khóc nức nở kiềm nén.
“Còn nói dối, Chi Chi yêu chúng ta đến chết mới đúng.”
“Đúng vậy, Chi Chi, nói mau: “Ta đây đối với đầu nhũ *** đãng muốn bị các ngươi hung hăng hút!”
Hai người vì khiến cho nam nhân nói ra lời xấu hổ, ngày càng táo tợn dùng móng tay gảy gảy đầu nhũ đã sưng lên đến hết chịu nổi.
“Ô. . . Cứu mạng a. . . Không được gảy nữa . . . . . .” Khoái cảm quá mức kích thích làm cho Lâm Đạm Chi nhịn không được ôm lấy bọn họ, khóc cầu xin.”Ta nói ta nói. . . . . . Ta. . . Ta đây đối với đầu…vú…***. . . *** đãng. . . . . . muốn bị các ngươi hung. . . hăng hút! Ô. . . . . . Mau hút ta!”
“Tuân mệnh, chủ nhân thân ái.”
Hai người cười tà ma, cúi đầu đem hai quả đo đỏ đồng thời hút vào miệng ——
“Ô ô ô. . . . . .”
Lâm Đạm Chi thân mình một trận kịch liệt giật giật, liều mạng cắn môi dưới ngăn cản tiếng kêu *** đãng phát ra, nhưng thân thể *** đãng vẫn là bán đứng hắn, côn th*t cương trong quần không được an ủi, lại mạnh mẽ mà bắn tinh ——
“Trời ạ, tiểu Chi Chi lại bắn như vậy.” Ban Ban nhìn vẻ mặt của nam nhân lúc cao trào, phát ra ca ngợi hưng phấn.
“Đúng vậy, chủ nhân chúng ta thật sự là rất *** đãng, lại mặc kệ chúng ta liền tự mình bắn tinh. Ca, ngươi nói chúng ta cần như thế nào trừng phạt hắn?” Ánh mắt của Điểm Điểm là tuyệt đối tà ác.
“Hắc hắc. . . . . . Đương nhiên là hảo hảo phần thưởng hắn một chút mỹ vị của bữa tiệc lớn! Chúng ta đi.”
Ba người căn bản ngay cả nửa cái áo cũng chưa mặc thử mà đem tất cả mua hết.
Lâm Đạm Chi cao trào qua đi toàn thân vô lực, thần trí mê muội, căn bản vô lực tự hỏi giá cả có đắt bao nhiêu, liền từ trong ví lấy một cái thẻ mua sắm duy nhất.
Hai người mang theo chủ nhân hai chân mềm nhũn cấp tốc lao ra khỏi tiệm, tìm kiếm khắp nơi chỗ “gây án”.
“Ca, ta chịu không nổi, chỗ này đi.” Điểm Điểm dùng cằm chỉ vào công viên nho nhỏ bên đường.
“Được, chỗ này, ta cũng nhịn không nổi nữa.”
Hai người như cường bạo hợp lực kéo nam nhân như tù nhân vào trong đám cây rậm rạp.
“Hừ ân. . . Không được. . . Không được ở chỗ này. . . . . . Chúng ta về nhà làm đi. . . . . .” Lâm Đạm Chi xấu hổ bắt đầu giãy giụa.
“Không được, ta nhịn không nổi nữa.” Ban Ban giành trước đem nam nhân áp đảo, quỳ gối xuống, kéo lấy đầu của hắn hướng tới tinh khí đã sưng lên không chịu nổi.”Mở cái miệng *** đãng của ngươi ra, đem côn th*t lớn của ta ăn vào đi!”
“Ô. . . Van cầu ngươi không được, không được ở chỗ này. . . . . .”
Lâm Đạm Chi còn chưa nói xong, một cây côn th*t lớn màu tím đen đã mạnh mẽ nhét vào cái miệng đang cầu xin không ngừng ——
“A a. . . . . .”
côn th*t bị khoang miệng cực nóng gắt gao hấp thụ, Ban Ban phát ra tiếng hô cực thích, bắt đầu kịch liệt đong đưa thắt lưng, làm cho phân thân thô to cực muốn phát tiết ở trong đôi môi của nam nhân điên cuồng ra vào——
“Ngô ừ. . . . . .” Cái miệng nho nhỏ căn bản không chứa được côn th*t to lớn, Lâm Đạm Chi vội vàng mở lớn yết hầu, để ngừa chính mình bị nghẹn mà chết.
“Hắc hắc, cái miệng nhỏ phía trước của tiểu Chi Chi đã có đại nhục tràng của ca ca mà ăn, cái miệng phía sau chắc đói bụng lắm phải không? Đừng nóng vội đừng nóng vội, ta lập tức đưa một cây đại lạp xưởng vô địch càng lớn hơn nữa. . . . . .”
Điểm Điểm cười hắc hắc, kéo quần nam nhân xuống, mở rộng cái mông cao cao mân mê của nam nhân, nhắm cúc huyệt *** đãng đỏ tươi, đã quen bị nam nhân tiến vào kia, đem hai ngón tay mạnh mẽ đâm vào ——
“Ô ừ. . . . . .” Cái miệng nhỏ nhắn phía trước bị thịt heo lớn của Ban Ban nhét chặt, Lâm Đạm Chi chỉ có thể trừng lớn hai mắt, phát ra tiếng thét bi thảm ——
“Thích sao? Có phải không đủ hay không? Có phải muốn một thứ càng to càng thô hung hăng xuyên vào phải không?” Điểm Điểm ngoằn ngoèo ngón tay, trêu đùa gảy móc khắp nơi tràng bích vừa ẩm vừa mềm của nam nhân——
“Ô ừ. . . . . .”
Từ huyệt thịt mẫm cảm truyền khoái cảm đến mất hồn làm cho Lâm Đạm Chi từ mũi phát ra tiếng thở dốc hổn hển, liều mạng đong đưa mông làm cho ngón tay của nam nhân càng xâm nhập sâu hơn ——
“Hô hô. . . . . . Đệ, ngươi không thấy mông tiểu Chi Chi đong đưa lợi hại như vậy? Ngươi cứ việc học ca ca mà hung hăng cắm vào đi, ta cam đoan hắn lập tức thích chết đi được.”
“Hi, ta cũng nghĩ vậy. Ca, ngươi không biết cái miệng nhỏ nhắn phía sau đầy khao khát của tiểu Chi Chi thiếu chút nữa cắn đứt ngón tay của ta, thật là có đủ *** đãng a. Yên tâm, tiểu bảo bối, lập tức liền cho ăn cái gì càng lớn càng ngon.” Điểm Điểm cười tà rút ngón tay ra, cầm phân thân của mình sớm cứng rắn như sắt này, nhắm thẳng *** huyệt không ngừng mấp mé kia mà xuyên xỏ ra vào ——
“Ngô ngô ngô. . . . . .”
Tràng đạo mềm yếu bị côn th*t to lớn hung hăng đâm chọc, một cái lại một cái mà kịch liệt trừu động quấy nhiễu.
Từ kích thống đến khoái cảm tuyệt đỉnh làm cho con người ta điên, đã sớm quen bị nam nhân cuồng thao mông *** đãng mà vặn vẹo, thần trí mê muội đến Lâm Đạm Chi một bên thất thần miệng hút tràn ngập phân thân thô to mùi hùng tính, một bên ở trong lòng phát ra tiếng hét thống khoái ——
A a. . . . . . Thích chết được. . . . . . Dùng sức. . . . . . Lại dùng lực cắm. . . . . .
Ta còn muốn. . . . . . Ta còn muốn a. . . . . .
Hai miệng nhỏ nhắn trước sau đều bị hung hăng xuyên xỏ, hốc mắt Lâm Đạm Chi không ngừng chảy ra nước mắt kích động, trong lòng tràn đầy tình yêu điên cuồng với hai nam nhân. . . . . .
Ta yêu các ngươi. . . . . . rất yêu các ngươi. . . . . . Lại dùng lực tiến vào cơ thể của ta. . . . . . Vĩnh viễn thuộc về ta ——
Tiếng thét chói tai ở trong lòng của Lâm Đạm Chi rất nhanh đạt tới cao trào tuyệt đỉnh, cả người từ đầu đến chân kịch liệt co rút giật giật, mông cùng miệng mạnh mẽ kẹp lại, một dòng tinh nồng đặc từ côn th*t cao ngất của hắn phóng ra, tưới đầy trên cỏ ——
Ban Ban cùng Điểm Điểm bị cái miệng nhỏ nhắn *** đãng trên dưới của nam nhân siết chặt mà oa oa kêu to, cũng khống chế không được mà bắn tinh ——
“Oa a a a. . . . . . Chi Chi. . . . . . Bảo bối. . . . . . Bắn cho ngươi . . . . . .”
Làm xong một lần còn không đủ, ở trong lùm cây còn hung hăng chà đạp chủ nhân vài lần nữa mới thôi.
Xem ra hai nam nhân mặc kệ đổi thành người nhưng vẫn như là báo, đều là cầm thú háo sắc!
Dịch : QT ca ca, Gu gồ đại thúc, …
Edit : Hầu lão bà bà
Beta : Lynn
~~~
Tuy rằng là hai nam nhân cao lớn cường tráng, ngăm đen hoàn mỹ mà trần truồng sẽ phi thường thưởng tâm duyệt mục, nhưng vì suy nghĩ cho trái tim của mình, Lâm Đạm Chi vẫn là quyết định mua quần áo cho bọn họ.
“Ban Ban, Điểm Điểm, các ngươi mặc thử xem có thích hợp không?” Lâm Đạm Chi từ trong túi nhựa lấy ra hai cái áo sơ mi cùng quần đùi.
“Sao, xấu chết được.” Ban Ban nhìn cái áo sơ mi hoa lớn trên tay của chủ nhân cùng cái quần đùi quê mùa, lộ ra cái vẻ mặt chán ghét.
“Của ta mới xấu nè.” Điểm Điểm cũng một mặt nhăn như khỉ.
“A? Các ngươi không vui sao? Chính là lão bản kia nói đây là kiểu lưu hành nhất trong năm nay nga.” Canh cửa hầu bao siêu cấp, Lâm Đạm Chi chưa bao giờ chú trọng cách ăn mặc nên hoàn toàn không cần biết xu thế lưu hành, càng chưa nói tới thưởng thức cái gì, mua quần áo trên cơ bản đều là quán ven đường đại hạ giá một cái chín mươi chín đồng.
“Không cần, ta không mặc.” Ban Ban kiên quyết không đem loại “giẻ lau” không phẩm giá này mặc vào người.
“Ta cũng không mặc.” Điểm Điểm cũng quay phức đầu đi, một bộ mặt khinh thường.
“Các ngươi thật sự là. . . Làm sao lại có thể lãng phí như vậy? Ta đã tốn vài trăm đồng để mua a.” Lâm Đạm Chi vô cùng đau đớn nói.
“Mặc kệ mặc kệ, chúng ta muốn chính mình chọn quần áo.” Ban Ban lớn tiếng mà kháng nghị.
“Đúng, bằng không ta cùng ca ca tình nguyện thân thể trần truồng.” Điểm Điểm cao giọng phụ họa.
Tuy rằng tiếc tiền, nhưng biết hai bảo bối của mình tính tình khó lay chuyển, nói không mặc sẽ không mặc, Lâm Đạm Chi cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng. “Được được, ta đây mang bọn ngươi đi dạo phố mua quần áo được không?”
“Được được, Chi Chi đối chúng ta tốt nhất !” Ban Ban vui vẻ ôm lấy chủ nhân, đặt trên môi hắn một nụ hôn.
“Đi dạo phố! Đi dạo phố! Chúng ta muốn đi đi dạo phố!” Điểm Điểm cũng vừa gào vừa nhảy ôm lấy hắn.
Nhìn thấy hai người hưng phấn như vậy, Lâm Đạm Chi cũng cười vui vẻ. “Muốn có thể lên phố, trước tiên ngoan ngoãn nghe lời của ta hảo hảo cải trang một phen. . . . . .”
Mặc dù đeo kính râm che đi đôi mắt màu tím chết người, hai nam nhân thân hình cao lớn điển trai cũng hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt.
“Chi Chi, vì sao muốn chúng ta mang kính râm a? Bây giờ là buổi tối ư.” Ban Ban bất mãn mà chun cái mũi.
“Đúng vậy, tối thui, hại ta đều thấy không rõ lắm.” Điểm Điểm cũng bắt đầu oán giận.
“Bảo các ngươi mang thì mang, đừng dài dòng, bằng không bây giờ chúng ta trở về đi.” Lâm Đạm Chi cảm thấy được hai bảo bối của mình có đôi mắt màu tím quả thực mê chết người, theo bản năng là muốn đem chúng giấu đi, không cho người khác thấy.
“Được rồi được rồi, mang thì mang thôi.” Ban Ban sợ chủ nhân thật sự thay đổi chủ ý về nhà, vội vàng sửa miệng.
“Đúng đúng, dù sao mỹ nam tử mang kính râm càng đẹp.” Điểm Điểm cũng nhanh chóng phụ họa.
“A, quần áo này không tồi, chủ nhân chúng ta mau vào xem đi.” Ban Ban nhìn rất thích quần áo của một shop, vội vàng đem chủ nhân kéo vào trong shop.
Vài nữ nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy hai đại soái ca hình thể hoàn mỹ đi vào, ánh mắt sáng rực lên, lập tức tranh nhanh vị trí phục vụ bọn họ, hoàn toàn bỏ qua nam tử khác ở giữa bọn họ.
“Tiên sinh, cần giúp gì không?”
“Tiên sinh thích kiểu dáng gì tôi có thể giới thiệu cho anh.”
“Cái áo màu trắng này các anh thấy như thế nào? Xứng đáng được mặc trên làn da màu đồng của các anh. Các anh mặc thử xem thế nào?”
Vài nữ nhân viên cửa hàng luôn liếc mắt đưa tình, ở bên cạnh Ban Ban, Điểm Điểm tíu tít gọi anh không ngớt, làm cho Lâm Đạm Chi lập tức nổi trận lôi đình. Đám mê trai này!
“Toàn bộ không cần! Tự bọn ta chọn là được.”
Nhìn thấy chủ nhân che ở trước mặt bọn họ, ánh mắt thiêu đốt lửa giận, một bộ dạng ăn dấm chua đáng yêu, hai nam nhân lập tức đắc ý cười trộm ở trong lòng.
“Đúng đúng, tự chúng ta chọn là được rồi. Ta muốn cái này, cái này còn có cái này.” Ban Ban liên tiếp chọn vài kiểu dáng thun đơn giản, cắt bỏ đứng đắn nói.”Chi Chi, ngươi tới giúp ta thay quần áo.”
“Ta thích mấy kiểu màu đen này, Chi Chi ngươi cũng giúp ta thay. A, cái màu lam này thoạt nhìn thực thích hợp với Chi Chi, ngươi cũng đi mặc thử đi.”
“Không cần không cần, các ngươi thử là được rồi.” Lâm Đạm Chi vội vàng xua tay cự tuyệt.
“Mặc kệ mặc kệ, ngươi mau vào.”
Một đám nữ nhân trừng đến hai con mắt muốn rớt tròng, hai người bất chấp tất cả đem nam nhân kéo vào phòng thay quần áo.
“Hừ ân. . . . . . Bại hoại. . . . . . Không được a. . . . . .”
Hai viên đầu nhũ bị Ban Ban cùng Điểm Điểm một trái một phải vuốt ve đùa bỡn, bị lột sạch áo Lâm Đạm Chi cắn môi dưới phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. . .
“Tiểu Chi Chi nói dối ác, nói không được mà sao đầu nhũ lại giương cao như vậy?” Ban Ban cắn lỗ tai chủ nhân, cười tà.
“Đúng vậy, bộ dạng hồng hồng thoạt nhìn thật *** đãng a, dường như bảo chúng ta nhanh hút nó.” Điểm Điểm cũng cười tà ác.
“Mới không có. . . Hừ ân. . . . . . Các ngươi đừng xằng bậy. . . . . . Sẽ bị người khác phát hiện. . . hừ hừ. . . . . .” Miệng tuy rằng mọi cách kháng cự, nhưng từ đầu nhũ truyền đến đắc khoái cảm làm cho Lâm Đạm Chi nhịn không được mà cong người, nghênh đón nam nhân *** ô đùa bỡn.
“Muốn chúng ta hút sao? Chi Chi.”
“Muốn thì phải thành thật mà nói ra.”
“Hừ ân. . . . . . Rất ngứa a. . . . . . Ô. . . . . . Hai người các ngươi thật xấu. . . . . . Ta ghét các ngươi. . .” Trong căn phòng thay đồ nho nhỏ, bị hai hùng tinh cao lớn gắt gao vây quanh khiến Lâm Đạm Chi phát ra tiếng khóc nức nở kiềm nén.
“Còn nói dối, Chi Chi yêu chúng ta đến chết mới đúng.”
“Đúng vậy, Chi Chi, nói mau: “Ta đây đối với đầu nhũ *** đãng muốn bị các ngươi hung hăng hút!”
Hai người vì khiến cho nam nhân nói ra lời xấu hổ, ngày càng táo tợn dùng móng tay gảy gảy đầu nhũ đã sưng lên đến hết chịu nổi.
“Ô. . . Cứu mạng a. . . Không được gảy nữa . . . . . .” Khoái cảm quá mức kích thích làm cho Lâm Đạm Chi nhịn không được ôm lấy bọn họ, khóc cầu xin.”Ta nói ta nói. . . . . . Ta. . . Ta đây đối với đầu…vú…***. . . *** đãng. . . . . . muốn bị các ngươi hung. . . hăng hút! Ô. . . . . . Mau hút ta!”
“Tuân mệnh, chủ nhân thân ái.”
Hai người cười tà ma, cúi đầu đem hai quả đo đỏ đồng thời hút vào miệng ——
“Ô ô ô. . . . . .”
Lâm Đạm Chi thân mình một trận kịch liệt giật giật, liều mạng cắn môi dưới ngăn cản tiếng kêu *** đãng phát ra, nhưng thân thể *** đãng vẫn là bán đứng hắn, côn th*t cương trong quần không được an ủi, lại mạnh mẽ mà bắn tinh ——
“Trời ạ, tiểu Chi Chi lại bắn như vậy.” Ban Ban nhìn vẻ mặt của nam nhân lúc cao trào, phát ra ca ngợi hưng phấn.
“Đúng vậy, chủ nhân chúng ta thật sự là rất *** đãng, lại mặc kệ chúng ta liền tự mình bắn tinh. Ca, ngươi nói chúng ta cần như thế nào trừng phạt hắn?” Ánh mắt của Điểm Điểm là tuyệt đối tà ác.
“Hắc hắc. . . . . . Đương nhiên là hảo hảo phần thưởng hắn một chút mỹ vị của bữa tiệc lớn! Chúng ta đi.”
Ba người căn bản ngay cả nửa cái áo cũng chưa mặc thử mà đem tất cả mua hết.
Lâm Đạm Chi cao trào qua đi toàn thân vô lực, thần trí mê muội, căn bản vô lực tự hỏi giá cả có đắt bao nhiêu, liền từ trong ví lấy một cái thẻ mua sắm duy nhất.
Hai người mang theo chủ nhân hai chân mềm nhũn cấp tốc lao ra khỏi tiệm, tìm kiếm khắp nơi chỗ “gây án”.
“Ca, ta chịu không nổi, chỗ này đi.” Điểm Điểm dùng cằm chỉ vào công viên nho nhỏ bên đường.
“Được, chỗ này, ta cũng nhịn không nổi nữa.”
Hai người như cường bạo hợp lực kéo nam nhân như tù nhân vào trong đám cây rậm rạp.
“Hừ ân. . . Không được. . . Không được ở chỗ này. . . . . . Chúng ta về nhà làm đi. . . . . .” Lâm Đạm Chi xấu hổ bắt đầu giãy giụa.
“Không được, ta nhịn không nổi nữa.” Ban Ban giành trước đem nam nhân áp đảo, quỳ gối xuống, kéo lấy đầu của hắn hướng tới tinh khí đã sưng lên không chịu nổi.”Mở cái miệng *** đãng của ngươi ra, đem côn th*t lớn của ta ăn vào đi!”
“Ô. . . Van cầu ngươi không được, không được ở chỗ này. . . . . .”
Lâm Đạm Chi còn chưa nói xong, một cây côn th*t lớn màu tím đen đã mạnh mẽ nhét vào cái miệng đang cầu xin không ngừng ——
“A a. . . . . .”
côn th*t bị khoang miệng cực nóng gắt gao hấp thụ, Ban Ban phát ra tiếng hô cực thích, bắt đầu kịch liệt đong đưa thắt lưng, làm cho phân thân thô to cực muốn phát tiết ở trong đôi môi của nam nhân điên cuồng ra vào——
“Ngô ừ. . . . . .” Cái miệng nho nhỏ căn bản không chứa được côn th*t to lớn, Lâm Đạm Chi vội vàng mở lớn yết hầu, để ngừa chính mình bị nghẹn mà chết.
“Hắc hắc, cái miệng nhỏ phía trước của tiểu Chi Chi đã có đại nhục tràng của ca ca mà ăn, cái miệng phía sau chắc đói bụng lắm phải không? Đừng nóng vội đừng nóng vội, ta lập tức đưa một cây đại lạp xưởng vô địch càng lớn hơn nữa. . . . . .”
Điểm Điểm cười hắc hắc, kéo quần nam nhân xuống, mở rộng cái mông cao cao mân mê của nam nhân, nhắm cúc huyệt *** đãng đỏ tươi, đã quen bị nam nhân tiến vào kia, đem hai ngón tay mạnh mẽ đâm vào ——
“Ô ừ. . . . . .” Cái miệng nhỏ nhắn phía trước bị thịt heo lớn của Ban Ban nhét chặt, Lâm Đạm Chi chỉ có thể trừng lớn hai mắt, phát ra tiếng thét bi thảm ——
“Thích sao? Có phải không đủ hay không? Có phải muốn một thứ càng to càng thô hung hăng xuyên vào phải không?” Điểm Điểm ngoằn ngoèo ngón tay, trêu đùa gảy móc khắp nơi tràng bích vừa ẩm vừa mềm của nam nhân——
“Ô ừ. . . . . .”
Từ huyệt thịt mẫm cảm truyền khoái cảm đến mất hồn làm cho Lâm Đạm Chi từ mũi phát ra tiếng thở dốc hổn hển, liều mạng đong đưa mông làm cho ngón tay của nam nhân càng xâm nhập sâu hơn ——
“Hô hô. . . . . . Đệ, ngươi không thấy mông tiểu Chi Chi đong đưa lợi hại như vậy? Ngươi cứ việc học ca ca mà hung hăng cắm vào đi, ta cam đoan hắn lập tức thích chết đi được.”
“Hi, ta cũng nghĩ vậy. Ca, ngươi không biết cái miệng nhỏ nhắn phía sau đầy khao khát của tiểu Chi Chi thiếu chút nữa cắn đứt ngón tay của ta, thật là có đủ *** đãng a. Yên tâm, tiểu bảo bối, lập tức liền cho ăn cái gì càng lớn càng ngon.” Điểm Điểm cười tà rút ngón tay ra, cầm phân thân của mình sớm cứng rắn như sắt này, nhắm thẳng *** huyệt không ngừng mấp mé kia mà xuyên xỏ ra vào ——
“Ngô ngô ngô. . . . . .”
Tràng đạo mềm yếu bị côn th*t to lớn hung hăng đâm chọc, một cái lại một cái mà kịch liệt trừu động quấy nhiễu.
Từ kích thống đến khoái cảm tuyệt đỉnh làm cho con người ta điên, đã sớm quen bị nam nhân cuồng thao mông *** đãng mà vặn vẹo, thần trí mê muội đến Lâm Đạm Chi một bên thất thần miệng hút tràn ngập phân thân thô to mùi hùng tính, một bên ở trong lòng phát ra tiếng hét thống khoái ——
A a. . . . . . Thích chết được. . . . . . Dùng sức. . . . . . Lại dùng lực cắm. . . . . .
Ta còn muốn. . . . . . Ta còn muốn a. . . . . .
Hai miệng nhỏ nhắn trước sau đều bị hung hăng xuyên xỏ, hốc mắt Lâm Đạm Chi không ngừng chảy ra nước mắt kích động, trong lòng tràn đầy tình yêu điên cuồng với hai nam nhân. . . . . .
Ta yêu các ngươi. . . . . . rất yêu các ngươi. . . . . . Lại dùng lực tiến vào cơ thể của ta. . . . . . Vĩnh viễn thuộc về ta ——
Tiếng thét chói tai ở trong lòng của Lâm Đạm Chi rất nhanh đạt tới cao trào tuyệt đỉnh, cả người từ đầu đến chân kịch liệt co rút giật giật, mông cùng miệng mạnh mẽ kẹp lại, một dòng tinh nồng đặc từ côn th*t cao ngất của hắn phóng ra, tưới đầy trên cỏ ——
Ban Ban cùng Điểm Điểm bị cái miệng nhỏ nhắn *** đãng trên dưới của nam nhân siết chặt mà oa oa kêu to, cũng khống chế không được mà bắn tinh ——
“Oa a a a. . . . . . Chi Chi. . . . . . Bảo bối. . . . . . Bắn cho ngươi . . . . . .”
Làm xong một lần còn không đủ, ở trong lùm cây còn hung hăng chà đạp chủ nhân vài lần nữa mới thôi.
Xem ra hai nam nhân mặc kệ đổi thành người nhưng vẫn như là báo, đều là cầm thú háo sắc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook