Ai Đem Ai Là Thật
-
Chương 42
Khi bác sĩ đến, tiêm một mũi cho Lê Sóc, sau đó kê toa thêm một ít thuốc.
Triệu Cẩm Tân đút Lê Sóc uống thuốc, sau đó ôm ngang người anh, bế anh vào phòng nghỉ bên trong.
Lê Sóc lúc này rất buồn ngủ, mệt mỏi vô lực nói: "Để Tiểu Lưu... đưa tôi về nhà."
"Tôi đã đuổi Tiểu Lưu về rồi." Triệu Cẩm Tân niết chóp mũi Lê Sóc nhẹ nhàng lung lay, cười nói, "Anh bây giờ đang nằm trong tay tôi, my little lamb! "
Lê Sóc không có sức lực để ứng phó Triệu Cẩm Tân, anh hiện tại chỉ muốn ngủ.
Triệu Cẩm Tân hôn một cái lên trán anh: "Ngủ đi, ngủ dậy sẽ đỡ nhiều."
Lê Sóc nhắm hai mắt lại, nghĩ rằng, coi như là một giấc mộng đi, trong mộng Triệu Cẩm Tân vẫn đang bên cạnh mình, hai người còn có thể tự nhiên mà ôm nhau, trong mộng thì... có thể làm càn một chút.
Triệu Cẩm Tân ngồi tựa ở đầu giường, nhìn Lê Sóc dần dần thiếp đi, hắn nhìn anh thật lâu... thật lâu đều không dời mắt.
- -----
Lông mi Lê Sóc run run, cố hết sức mở mí mắt, lọt vào trong tầm mắt là bức màn vàng nhạt quen thuộc, anh... đang ở nhà sao?
Anh nhất thời phân không rõ mình đang tỉnh hay đang mơ, chỉ cảm thấy đầu nặng nề, cổ họng khô ách đau đớn.
Đúng rồi, anh nhớ ra, anh phát sốt, sau đó ngủ ở văn phòng Triệu Cẩm Tân, vậy... làm thế nào lại về nhà rồi? Chẳng lẽ anh ngủ say đến mức ngay cả bị nâng về nhà cũng không biết?
Anh giật giật ngón tay, phát hiện sức để nắm chặt bàn tay cũng không có, anh hít sâu một hơi, cơn đau nóng trong cổ họng bức bách anh cố đứng lên tìm nước uống.
Anh vừa chống thân ngồi dậy, Triệu Cẩm Tân nghe được động tĩnh liền vào tới: "Anh tỉnh rồi?"
"... Nước." Lê Sóc vừa mở miệng liền bị thanh âm khàn đặc của chính mình dọa sợ.
Triệu Cẩm Tân cầm ly nước trên tủ đầu giường đưa đến bên miệng Lê Sóc: "Uống từ từ thôi."
Lê Sóc từ từ uống hết một ly nước lớn, nước ấm chảy qua cổ họng giúp anh dễ chịu thư thái một chút, anh nhíu mày hỏi: "Là cậu đưa tôi về?"
"Còn có thể là ai." Triệu Cẩm Tân chớp mắt vài cái, "Yên tâm, anh cũng không nặng lắm."
Lê Sóc giật mình, nhỏ giọng nói: "Cám ơn." Anh không chỉ cảm ơn hắn lúc này, anh còn nhớ đến lúc mắc kẹt trong hỗn loạn của vụ đánh bomb ở New York, Triệu Cẩm Tân cõng ba anh trên lưng chạy suốt hai con phố, chạy đến kiệt sức đưa ba anh đi bệnh viện.
Có lẽ là sinh bệnh khiến người dễ yếu ớt, mềm lòng, anh nhìn Triệu Cẩm Tân, trong lòng đã không còn tức giận như mấy ngày trước, mà hiện tại anh cũng không còn sức để tức giận.
"Nói cám ơn với tôi làm gì." Triệu Cẩm Tân dùng mu bàn tay áp lên trán anh: "Tôi thấy hình như bớt nóng rồi." Hắn lấy qua nhiệt kế, nhét vào miệng Lê Sóc.
Lê Sóc miệng ngậm nhiệt kế, đầu tóc hỗn độn, bên trong cổ áo là vùng da trắng mịn, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp thanh mảnh, đuôi mắt rủ xuống, ánh mắt ngây ngẩn nhìn chăn, đôi con ngươi ướt sũng, nhìn qua như một con thú nhỏ mắc mưa.
Bộ dạng Lê Sóc lúc này hoàn toàn bất đồng với bộ dạng chín chắn thận trọng thường ngày, khiến Triệu Cẩm Tân chỉ nhìn thôi đã động tâm, cả người cứng lên. Hắn nhịn không được quay đầu đi, lại hôn hôn hai má nóng hầm hập của Lê Sóc, "Tôi đã hẹn bác sĩ đến đây, trước khi ngủ sẽ tiêm thuốc cho anh lần nữa, ngày mai bảo đảm sẽ hạ sốt."
Lê Sóc vẫn ngây ngẩn gật gật đầu, mí mắt lại trở nên nặng nề rủ xuống.
Triệu Cẩm Tân rút nhiệt kế từ trong miệng anh ra, nhìn nhìn: "38. 5, quả nhiên giảm một chút."
Lê Sóc thở hổn hển một hơi, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Cẩm Tân, hôm nay cám ơn cậu, cậu trở về nghỉ ngơi đi, tôi có thể tự chăm sóc mình."
Triệu Cẩm Tân cười tà tà nhìn anh: "Anh thật sự hi vọng tôi đi?"
Lê Sóc nhắm chặt hai mắt: "Không muốn phiền toái cậu." So với âm thanh trong lòng anh, lời này anh nói ra hoàn toàn tương phản. Trong lúc này, đây có thể là cơ hội hợp lý duy nhất để anh phóng túng, phóng túng chính mình, hưởng thụ việc ở bên cạnh người mình thích. Suy cho cùng cũng vì anh đang ệnh, suy cho cùng khi sinh bệnh thì không lý trí, bởi nếu là Lê Sóc tỉnh táo thường ngày sẽ không cho phép bản thân mình yếu thế như vậy trước Triệu Cẩm Tân.
"Anh đang bệnh, sao tôi có thể bỏ lại anh một mình." Triệu Cẩm Tân sờ sờ mặt Lê Sóc, ôn nhu nói, "Đừng cậy mạnh, huh? Bây giờ đừng nghĩ gì hết, chờ anh hết bệnh rồi nói, dù sao tôi cũng sẽ không đi."
Lê Sóc lẳng lặng nhìn Triệu Cẩm Tân, nhất thời không biết nên nói gì.
Triệu Cẩm Tân nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, Lê Sóc vẫn bộ dáng hư nhuyễn vô lực, quả thực chọc cho người ta muốn phạm tội, hắn lấy ngón tay kéo kéo đai áo Lê Sóc, nói giọng khàn khàn: "Lại dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi sẽ không kiềm chế được đâu."
Lê Sóc ngưng một chút, quay mặt đi.
Triệu Cẩm Tân từ sau lưng ôm anh, khẽ cắn tai anh, mê hoặc nói: "Nghe nói người phát sốt thì chỗ kia đặc biệt nóng nha, còn nữa, nghe nói làm tình có thể giúp ra mồ hôi hạ sốt, anh sẽ nhanh chóng khỏi bệnh, anh có muốn thử không?"
"Không muốn." Lê Sóc tránh tránh, lại thấy không có tác dụng gì, anh thấp giọng nói, "Cậu đừng nháo."
"Tôi thật sự rất nhớ! " Triệu Cẩm Tân dùng đầu lưỡi quấn lấy bên tai anh, "Anh nhất định càng mẫn cảm hơn so với bình thường..., nói không chừng rất nhanh sẽ bị tôi thao đến khóc ra."
Lê Sóc nhắm chặt mi mắt, tim anh thật sự đang đập rất nhanh, anh sợ tên tiểu tử này lại đại phát thú tính.
Triệu Cẩm Tân khẽ cười nói: "Đừng sợ, đùa anh chút thôi, tôi là người lịch thiệp nha." Hắn vuốt vuốt mái tóc hỗn độn của Lê Sóc, đè người anh xuống giường, đắp chăn, "Nghỉ ngơi trong chốc lát đi, đợi bác sĩ đến đây tôi sẽ gọi anh."
Lê Sóc nhắm mắt lại gật gật đầu, thực ra anh cũng không còn khó chịu, chỉ là hơi mệt, hơn nữa anh bây giờ cũng mệt mỏi khi đối mặt với Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân canh giữ ở bên cạnh anh, miệng ngân nga một giai điệu êm dịu, trong phòng một mảng yên tĩnh, chỉ có giai điệu không tên kia rót vào lòng Lê Sóc, tựa như một dòng suối mát chảy xuôi qua thân thể nóng bỏng của anh, cho anh niềm an ủi rất lớn.
Lê Sóc cảm thấy thật may mắn lúc này có người bên cạnh, mà đặc biệt người này... vẫn là Triệu Cẩm Tân.
Không lâu sau bác sĩ đến, lại tiêm cho anh một mũi, cũng dặn anh phải thường xuyên thay quần áo khô.
Sau khi bác sĩ đi, Triệu Cẩm Tân đối với lời Lê Sóc nói để tự mình thay quần áo làm bộ mắt điếc tai ngơ, hắn đùa nghịch cánh tay anh, cởi xuống toàn bộ quần áo anh.
Lê Sóc lúc này mới chú ý tới, hạ thân mình chỉ mặc một chiếc quần lót.
Triệu Cẩm Tân dùng khăn khô cẩn thận lau người cho Lê Sóc, vừa lau vừa nhìn chằm chằm anh. Lê Sóc bị ánh mắt nóng rực kia làm cho cả người càng thêm khô nóng, anh dứt khoát nhắm hai mắt lại. Nhưng khi mất đi thị giác, mặt khác lại khiến cảm quan trở nên phá lệ mẫn cảm, anh có thể cảm nhận được tay Triệu Cẩm Tân nâng cánh tay anh lên, mơn trớn làn da anh, đầu ngón tay hắn giống như có điện, đụng đến chỗ nào trên người anh lập tức khiến anh run rẩy.
Cuối cùng, Lê Sóc cảm giác Triệu Cẩm Tân đang kéo quần lót anh.
Lê Sóc mở choàng mắt: "Cậu làm gì! "
Triệu Cẩm Tân vô tội nói: "Bác sĩ nói phải thay đồ cho anh nha, anh đổ rất nhiều mồ hôi, không thay đồ khô sẽ cảm thêm đó."
Lê Sóc nhíu mày nhìn hắn: "Tôi hoàn toàn đủ sức để tự mình thay."
"Đúng vậy, tôi biết." Triệu Cẩm Tân cười gian xảo: "Nhưng tôi muốn thay dùm anh, mà anh... vừa vặn không có sức phản kháng."
"... Cậu là người lịch thiệp... hay vẫn là tên vô lại?"
"Tôi là người mà cứ ở trước mặt anh sẽ trở thành tên vô lại lịch thiệp."
Triệu Cẩm Tân vừa nói xong liền một tay kéo mảnh vải nhỏ cuối cùng còn lại trên người anh xuống.
Lê Sóc chống thân người định né ra, lại bị Triệu Cẩm Tân áp trở về trên giường.
Triệu Cẩm Tân ngẩng cổ nhìn Lê Sóc, cuối cùng nhịn không được vươn tay ra sờ sờ.
Thân thể Lê Sóc run lên: "Cậu đừng..."
"Nói không chừng làm vầy có lợi cho bài trừ virus nha." Triệu Cẩm Tân tà tà cười, cúi đầu xuống ngậm vào.
Cả người Lê Sóc đại chấn, toàn thân anh đều mềm nhũn nằm xuống, nhưng chỗ nào đó trên người anh đang ở trong miệng Triệu Cẩm Tân thì từ từ cương lên.
"Cẩm Tân..." Lê Sóc ngửa cổ ra sau, cả người bắt đầu mất khống chế.
"Ưm, thật nóng... thú vị..." Triệu Cẩm Tân mơ hồ lẩm bẩm.
Lê Sóc không cách nào hình dung cảm nhận lúc ấy, cả người thật giống như chìm trong dòng nước ấm, theo Triệu Cẩm Tân chìm chìm nổi nổi, đại não anh đần độn, dường như chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, kích thích cảm quan lại bị phóng đại gấp bội, anh cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cuối cùng, một dòng nước xiết mạnh mẽ tiết ra.
"Ah..." Triệu Cẩm Tân ngẩng đầu, dùng ngón tay thon dài cọ cọ khóe môi, bên trong đôi mắt đào hoa ẩn chứa ý cười ái muội, "Anh đã nghẹn thật lâu đi? Xem ra Lê thúc thúc trong khoảng thời gian này đúng là rất ngoan, lần này coi như là khen thưởng anh đi."
Toàn thân Lê Sóc mất sức, cả sức để nâng một ngón tay cũng không còn, nguyên người mềm nhũn như một bãi bùn nhão.
Triệu Cẩm Tân tiến đến gần, hôn hôn anh: "Bảo bối, nhớ cảm giác đó không? Có điều chỉ thế này thì cảm giác thỏa mãn không bằng một phần mười làm thật đâu."
Lê Sóc dùng mu bàn tay che hai mắt: "Bây giờ tôi không có sức ứng phó cậu, đừng lợi dụng lúc người gặp nạn."
Triệu Cẩm Tân chỉ cần ra tay liền khiến anh không thể khắc chế mà nhớ tới mấy lần hai người liều chết triền miên, đó chính là điều anh cực lực muốn quên. Bản lĩnh trên giường của Triệu Cẩm Tân biến anh thành một người hoàn toàn khác, nhưng anh không chỉ không chán ghét bản thân mình thành ra như vậy, mà còn một mực trầm luân, đây mới là điều đáng sợ nhất.
"Đúng, tôi lợi dụng lúc người gặp nạn." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói, "Lê thúc thúc thật xấu, rõ ràng người được sảng khoái là anh."
Lê Sóc mím môi không nói.
Triệu Cẩm Tân lại nhắm bờ môi của anh hôn một cái: "Tôi biết anh thích vô cùng, bộ dạng mạnh miệng của anh cũng rất đáng yêu."
Lê Sóc quay người đi tựa như đang giận dỗi, đưa lưng về phía Triệu Cẩm Tân, thân thể cũng cuộn tròn lại.
Triệu Cẩm Tân từ phía sau lưng ôm anh vào lòng, một Lê Sóc có vài phần tính trẻ con như vầy chỉ sợ chỉ có lúc này mới có thể nhìn thấy, hắn đương nhiên muốn từ từ thưởng thức.
- ----------
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào phòng, đánh thức người đang say ngủ.
Ngủ hơn 20 tiếng nên Lê Sóc là người tỉnh dậy trước. Anh ngáp một cái thật to, cảm giác thân thể đã bớt khó chịu nhiều. Anh cảm thấy phía sau lưng một mảng ấm áp, trên thắt lưng thì đang vắt ngang một cánh tay nặng trịch.
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Lê Sóc ảo não vỗ vỗ trán, ngồi dậy.
Triệu Cẩm Tân mở mắt, nhập nhèm ánh mắt, vô ý thức làm nũng nói: "Lê thúc thúc, tôi mệt."
"Mệt thì tiếp tục ngủ đi." Lê Sóc vừa mở miệng, cổ họng khàn khàn như cũ, nhưng so với ngày hôm qua đã đỡ một chút, yết hầu không còn đau nữa, anh nâng thân người định xuống giường.
Triệu Cẩm Tân vừa rồi còn nũng nịu giống trẻ con, đột nhiên duỗi ra cánh tay dài, ôm lấy eo Lê Sóc, trực tiếp từ mép giường tha anh trở về, lấy đầu dụi vào eo anh: "Anh đừng đi, tôi ngủ cùng anh lâu như vậy, bây giờ anh ngủ cùng tôi thêm một lát nữa đi."
"Logic kiểu gì đây?" Lê Sóc lay cánh tay hắn, "Buông ra, tôi muốn đứng lên đo nhiệt độ." Anh cảm thấy cơ thể mình chắc là hạ nhiệt rồi.
Triệu Cẩm Tân ngáp một cái, buông lỏng tay ra, với tay sang tủ đầu giường lấy nhiệt kế đưa cho Lê Sóc.
Lê Sóc ngậm nhiệt kế vào miệng, đồng thời xuống giường, đi tìm quần áo mặc vào.
Triệu Cẩm Tân chống đầu nhìn Lê Sóc chỉ mặc mỗi quần đùi, vai rộng, eo nhỏ, mông vểnh, còn có cặp chân dài trần trụi, thật muốn đi qua cắn anh vài cái.
Dường như là trong lòng anh có linh cảm, mạnh quay đầu lại, thấy Triệu Cẩm Tân đang dùng ánh mắt như lang như sói nhìn mình. Anh liếc Triệu Cẩm Tân một cái, lôi áo ngủ ra mặc lên người.
"Lê thúc thúc thật là đẹp mắt." Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, "Lúc anh vì tôi mà mở ra là đẹp mắt nhất!"
Lê Sóc phanh một tiếng đóng tủ áo lại: "Lời này người lịch thiệp không nên nói ra."
"Nếu ngay cả lời ca ngợi chân thành cũng không dám nói ra miệng thì người lịch thiệp thật quá dối trá đi."
Lê Sóc lấy xuống nhiệt kế, nhìn nhìn, sau đó tà tà liếc mắt nhìn hắn: "Cám ơn cậu chăm sóc, tôi hạ sốt rồi."
"Quá tốt." Triệu Cẩm Tân ngồi dậy, "Cho nên bây giờ anh sắp đuổi tôi đi?"
Tay Lê Sóc đang buộc đai áo dừng lại một chút, anh xoay người, nghiêm mặt nói: "Cẩm Tân, cậu chăm sóc tôi, tôi rất cảm kích, nhưng điều này cũng không thay đổi được cái gì."
Triệu Cẩm Tân sắc mặt khẽ biến: "Anh lật mặt cũng nhanh quá đi."
"Tôi không có lật mặt, ngày hôm qua tôi chỉ là không có sức lực cãi cọ với cậu."
"Ngày hôm qua anh không sảng khoái sao?"
"Có." Lê Sóc bình tĩnh nói, "Nhưng tôi không yêu cầu cậu làm như vậy."
Triệu Cẩm Tân nở nụ cười: "Anh đến cùng là đa tình hay là vô tình đây."
"Chuyện này không liên quan gì đến đa tình hay vô tình, tôi đã quyết định rồi, hơn nữa cũng đã nói rõ với cậu." Lê Sóc cúi đầu, trong lòng không nhịn được khó chịu, "Cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, chúng ta sau này sẽ chỉ là đối tác thôi."
"Anh có nói bao nhiêu lần tôi cũng đều không thể hiểu." Triệu Cẩm Tân nheo mắt, khẩu khí hơi kích động: "Hàn Phi Diệp đã buông tay anh, chẳng lẽ anh còn nhớ hắn?"
"Chuyện này không liên quan đến anh ấy."
"Không liên quan? Không liên quan thì sao đột nhiên đang vui vẻ anh lại cắt đứt với tôi?"
Triệu Cẩm Tân híp mắt, "Tôi đã chứng minh cho anh thấy, Hàn Phi Diệp không thích hợp với anh, hắn là người gặp lợi quên nghĩa."
Lê Sóc trầm giọng nói: "Cậu đừng quên chính mình đã làm gì, dùng phương thức như vậy thử nghiệm người khác rất không quang minh, cậu cũng không có tư cách phê phán anh ấy."
"Tôi có tư cách hay không không quan trọng, quan trọng là anh cùng hắn mới là cắt đứt." Triệu Cẩm Tân xuống giường, từng bước đi tới Lê Sóc, khí thế giống như là mãnh thú đang từng bước từng bước đi về phía con mồi của mình.
Trái tim Lê Sóc căng thẳng, theo bản năng lui về sau một bước.
Triệu Cẩm Tân bức Lê Sóc bức đến không đường thối lui, sau lưng anh đã đụng vào cửa tủ áo, hắn cất giọng dịu nhẹ: "Lê thúc thúc, chúng ta trở lại như trước vậy không tốt sao? Bên cạnh anh không ai có thể mang lại khoái lạc cho anh như tôi đâu. Chúng ta ở bên nhau đều rất vui vẻ, tại sao lại phải thay đổi? Con người sống chẳng phải đều muốn tìm vui sao."
Lê Sóc nhìn chằm chằm ánh mắt Triệu Cẩm Tân, nhớ tới hôm qua lúc mình bị sốt đến mơ mơ màng màng, lời nói không cẩn thận buộc ra khỏi miệng, mà lúc đó Triệu Cẩm Tân đã trả lời thuyết phục là "Nếu tôi không cho anh được, người khác cũng không cho được.". Anh lúc ấy không thể hiểu, bây giờ thì anh đã hiểu rõ ý nghĩa của những lời này. Triệu Cẩm Tân chính là muốn chứng minh cho anh thấy, bất luận là Hàn Phi Diệp hay là Lý Trình Tú đều kém hơn so với hắn.
Lê Sóc thừa nhận, nếu như bỏ qua vài thứ khác không bàn, thì Triệu Cẩm Tân quả thật là một tình nhân hoàn mỹ. Nhưng trong "vài thứ khác" đó, ngoại trừ việc vui vẻ ở bên cạnh nhau ra, thì những điều rất quan trọng khác trong đời người như gia đình êm ấm, tâm hồn an định.. là những thứ mà Triệu Cẩm Tân chưa bao giờ có ý định sẽ cho anh. Cho nên, anh cũng tuyệt sẽ không cưỡng cầu từ hắn.
Lê Sóc chậm rãi mở miệng: "Tôi đã từng nói, tôi đã chơi đủ, không muốn dây dưa không dứt."
Khuôn mặt Triệu Cẩm Tân chợt lóe ra một tia dữ tợn, hắn cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi Lê Sóc, nhỏ giọng nói: "Lê thúc thúc, anh thật muốn chọc tức tôi."
Lê Sóc yên lặng nhìn Triệu Cẩm Tân.
"Tôi nổi giận, nhưng lại không nỡ trút giận lên người anh, tôi chỉ có thể phát tiết lên người khác, tỷ như... Hàn Phi Diệp?"
Lê Sóc biến sắc: "Cậu dám!"
"Anh cảm thấy tôi không dám?" Triệu Cẩm Tân cười cười, "Như anh đã nói, tôi là em họ của Thiệu Quần."
Lê Sóc nhướn mi mắt: "Cẩm Tân, nếu cậu đối phó Phi Diệp, thì không còn là chuyện giữa hai người chúng ta nữa. Những chuyện rắc rối phát sinh từ tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, cậu thật muốn đấu với tôi, kết quả đơn giản là lưỡng bại câu thương, có ý nghĩa sao?"
"Nhưng bây giờ tôi nghĩ đến hắn thì sẽ nổi giận." Đầu ngón tay Triệu Cẩm Tân xẹt qua mặt Lê Sóc, trong mắt hắn lộ băng hàn: "Vốn dĩ chúng ta đang vui vẻ, tôi có thể không trách hắn sao?"
"Trước giờ tôi vẫn tưởng cậu thật chín chắn, kết quả thì ra vẫn là tiểu tử không chịu lớn." Lê Sóc hừ lạnh một tiếng, "Cậu muốn làm gì thì đi mà làm, bây giờ thì ra khỏi nhà tôi đi."
Anh không tin Triệu Cẩm Tân thật sự sẽ vì tranh giành tình nhân mà làm to chuyện, người có chỉ số thông minh bình thường cũng sẽ không làm vậy. Bởi vì chuyện này không giống với ân oán giữa anh và Thiệu Quần, Thiệu Quần là thật sự thích Lý Trình Tú, còn Triệu Cẩm Tân đối với anh thì có gì đâu. Đơn giản chỉ là khó chịu vì mất đi một bạn giường phù hợp và xấu hổ vì bị đá mà thôi. Dù cho Triệu Cẩm Tân thật sự định làm cái gì, anh cũng không sợ, vừa khéo cho hai anh em nhà này lên đường cùng một lúc.
Triệu Cẩm Tân nhìn chằm chằm Lê Sóc, suy nghĩ trong mắt biến ảo ngàn vạn, cuối cùng, hắn nói: "Có phải là dù tôi làm gì đi nữa anh cũng không đồng ý trở lại bên cạnh tôi?"
Môi Lê Sóc run run, trong lòng vô cùng suy sụp. Anh muốn ở cùng với Triệu Cẩm Tân, cực kỳ cực kỳ muốn, nhưng anh muốn một người hoàn chỉnh nghiêm túc cùng anh đi hết con đường, chứ không phải một người chỉ ham thích làm tình nhất thời. Đáng tiếc, điều Triệu Cẩm Tân có thể cho anh chỉ có vế sau, cho nên, anh dứt khoát cái gì cũng không cần.
Triệu Cẩm Tân thấy anh không nói lời nào, cúi đầu, nặng nề mà vỗ vỗ vai anh, tựa như đang nhẫn nhịn gì đó, đột nhiên, hắn cười nhẹ hai tiếng: "Lê Sóc à, có đôi khi tôi rất hoài nghi có phải anh đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi không. Chứ không thì tôi đối tốt với anh như vậy, mà anh lại thế này... đúng là rất nhẫn tâm đi."
Lê Sóc nhắm chặt mắt: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi... Cám ơn cậu đã đối tốt với tôi."
Triệu Cẩm Tân đến gần bên tai anh, nhẹ giọng nói: "Hai ta chưa xong đâu." Nói xong hắn xoay người đi khỏi phòng ngủ.
Lê Sóc yên lặng đứng, lắng nghe động tĩnh ngoài phòng khách, chờ Triệu Cẩm Tân rời đi.
Cho đến khi nghe được tiếng cửa ra vào đóng sập, anh mới thở ra một hơi, bên trong mắt tràn đầy đau đớn.
Anh chống tay lên cửa tủ, đứng thật lâu sau, mới qua hết một trận khó chịu, suy sụp đi đến bên giường, ngã xuống.
Di động anh đinh đinh vang lên hai tiếng, anh chầm chập xoay người qua tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại thì thấy là tin nhắn của Ôn Tiểu Huy, hẹn anh buổi tối ăn cơm.
Anh nhắn trả lời: "Tiểu Huy, hôm nay anh không rảnh, đêm mai được không?"
Triệu Cẩm Tân đút Lê Sóc uống thuốc, sau đó ôm ngang người anh, bế anh vào phòng nghỉ bên trong.
Lê Sóc lúc này rất buồn ngủ, mệt mỏi vô lực nói: "Để Tiểu Lưu... đưa tôi về nhà."
"Tôi đã đuổi Tiểu Lưu về rồi." Triệu Cẩm Tân niết chóp mũi Lê Sóc nhẹ nhàng lung lay, cười nói, "Anh bây giờ đang nằm trong tay tôi, my little lamb! "
Lê Sóc không có sức lực để ứng phó Triệu Cẩm Tân, anh hiện tại chỉ muốn ngủ.
Triệu Cẩm Tân hôn một cái lên trán anh: "Ngủ đi, ngủ dậy sẽ đỡ nhiều."
Lê Sóc nhắm hai mắt lại, nghĩ rằng, coi như là một giấc mộng đi, trong mộng Triệu Cẩm Tân vẫn đang bên cạnh mình, hai người còn có thể tự nhiên mà ôm nhau, trong mộng thì... có thể làm càn một chút.
Triệu Cẩm Tân ngồi tựa ở đầu giường, nhìn Lê Sóc dần dần thiếp đi, hắn nhìn anh thật lâu... thật lâu đều không dời mắt.
- -----
Lông mi Lê Sóc run run, cố hết sức mở mí mắt, lọt vào trong tầm mắt là bức màn vàng nhạt quen thuộc, anh... đang ở nhà sao?
Anh nhất thời phân không rõ mình đang tỉnh hay đang mơ, chỉ cảm thấy đầu nặng nề, cổ họng khô ách đau đớn.
Đúng rồi, anh nhớ ra, anh phát sốt, sau đó ngủ ở văn phòng Triệu Cẩm Tân, vậy... làm thế nào lại về nhà rồi? Chẳng lẽ anh ngủ say đến mức ngay cả bị nâng về nhà cũng không biết?
Anh giật giật ngón tay, phát hiện sức để nắm chặt bàn tay cũng không có, anh hít sâu một hơi, cơn đau nóng trong cổ họng bức bách anh cố đứng lên tìm nước uống.
Anh vừa chống thân ngồi dậy, Triệu Cẩm Tân nghe được động tĩnh liền vào tới: "Anh tỉnh rồi?"
"... Nước." Lê Sóc vừa mở miệng liền bị thanh âm khàn đặc của chính mình dọa sợ.
Triệu Cẩm Tân cầm ly nước trên tủ đầu giường đưa đến bên miệng Lê Sóc: "Uống từ từ thôi."
Lê Sóc từ từ uống hết một ly nước lớn, nước ấm chảy qua cổ họng giúp anh dễ chịu thư thái một chút, anh nhíu mày hỏi: "Là cậu đưa tôi về?"
"Còn có thể là ai." Triệu Cẩm Tân chớp mắt vài cái, "Yên tâm, anh cũng không nặng lắm."
Lê Sóc giật mình, nhỏ giọng nói: "Cám ơn." Anh không chỉ cảm ơn hắn lúc này, anh còn nhớ đến lúc mắc kẹt trong hỗn loạn của vụ đánh bomb ở New York, Triệu Cẩm Tân cõng ba anh trên lưng chạy suốt hai con phố, chạy đến kiệt sức đưa ba anh đi bệnh viện.
Có lẽ là sinh bệnh khiến người dễ yếu ớt, mềm lòng, anh nhìn Triệu Cẩm Tân, trong lòng đã không còn tức giận như mấy ngày trước, mà hiện tại anh cũng không còn sức để tức giận.
"Nói cám ơn với tôi làm gì." Triệu Cẩm Tân dùng mu bàn tay áp lên trán anh: "Tôi thấy hình như bớt nóng rồi." Hắn lấy qua nhiệt kế, nhét vào miệng Lê Sóc.
Lê Sóc miệng ngậm nhiệt kế, đầu tóc hỗn độn, bên trong cổ áo là vùng da trắng mịn, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp thanh mảnh, đuôi mắt rủ xuống, ánh mắt ngây ngẩn nhìn chăn, đôi con ngươi ướt sũng, nhìn qua như một con thú nhỏ mắc mưa.
Bộ dạng Lê Sóc lúc này hoàn toàn bất đồng với bộ dạng chín chắn thận trọng thường ngày, khiến Triệu Cẩm Tân chỉ nhìn thôi đã động tâm, cả người cứng lên. Hắn nhịn không được quay đầu đi, lại hôn hôn hai má nóng hầm hập của Lê Sóc, "Tôi đã hẹn bác sĩ đến đây, trước khi ngủ sẽ tiêm thuốc cho anh lần nữa, ngày mai bảo đảm sẽ hạ sốt."
Lê Sóc vẫn ngây ngẩn gật gật đầu, mí mắt lại trở nên nặng nề rủ xuống.
Triệu Cẩm Tân rút nhiệt kế từ trong miệng anh ra, nhìn nhìn: "38. 5, quả nhiên giảm một chút."
Lê Sóc thở hổn hển một hơi, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Cẩm Tân, hôm nay cám ơn cậu, cậu trở về nghỉ ngơi đi, tôi có thể tự chăm sóc mình."
Triệu Cẩm Tân cười tà tà nhìn anh: "Anh thật sự hi vọng tôi đi?"
Lê Sóc nhắm chặt hai mắt: "Không muốn phiền toái cậu." So với âm thanh trong lòng anh, lời này anh nói ra hoàn toàn tương phản. Trong lúc này, đây có thể là cơ hội hợp lý duy nhất để anh phóng túng, phóng túng chính mình, hưởng thụ việc ở bên cạnh người mình thích. Suy cho cùng cũng vì anh đang ệnh, suy cho cùng khi sinh bệnh thì không lý trí, bởi nếu là Lê Sóc tỉnh táo thường ngày sẽ không cho phép bản thân mình yếu thế như vậy trước Triệu Cẩm Tân.
"Anh đang bệnh, sao tôi có thể bỏ lại anh một mình." Triệu Cẩm Tân sờ sờ mặt Lê Sóc, ôn nhu nói, "Đừng cậy mạnh, huh? Bây giờ đừng nghĩ gì hết, chờ anh hết bệnh rồi nói, dù sao tôi cũng sẽ không đi."
Lê Sóc lẳng lặng nhìn Triệu Cẩm Tân, nhất thời không biết nên nói gì.
Triệu Cẩm Tân nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, Lê Sóc vẫn bộ dáng hư nhuyễn vô lực, quả thực chọc cho người ta muốn phạm tội, hắn lấy ngón tay kéo kéo đai áo Lê Sóc, nói giọng khàn khàn: "Lại dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi sẽ không kiềm chế được đâu."
Lê Sóc ngưng một chút, quay mặt đi.
Triệu Cẩm Tân từ sau lưng ôm anh, khẽ cắn tai anh, mê hoặc nói: "Nghe nói người phát sốt thì chỗ kia đặc biệt nóng nha, còn nữa, nghe nói làm tình có thể giúp ra mồ hôi hạ sốt, anh sẽ nhanh chóng khỏi bệnh, anh có muốn thử không?"
"Không muốn." Lê Sóc tránh tránh, lại thấy không có tác dụng gì, anh thấp giọng nói, "Cậu đừng nháo."
"Tôi thật sự rất nhớ! " Triệu Cẩm Tân dùng đầu lưỡi quấn lấy bên tai anh, "Anh nhất định càng mẫn cảm hơn so với bình thường..., nói không chừng rất nhanh sẽ bị tôi thao đến khóc ra."
Lê Sóc nhắm chặt mi mắt, tim anh thật sự đang đập rất nhanh, anh sợ tên tiểu tử này lại đại phát thú tính.
Triệu Cẩm Tân khẽ cười nói: "Đừng sợ, đùa anh chút thôi, tôi là người lịch thiệp nha." Hắn vuốt vuốt mái tóc hỗn độn của Lê Sóc, đè người anh xuống giường, đắp chăn, "Nghỉ ngơi trong chốc lát đi, đợi bác sĩ đến đây tôi sẽ gọi anh."
Lê Sóc nhắm mắt lại gật gật đầu, thực ra anh cũng không còn khó chịu, chỉ là hơi mệt, hơn nữa anh bây giờ cũng mệt mỏi khi đối mặt với Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân canh giữ ở bên cạnh anh, miệng ngân nga một giai điệu êm dịu, trong phòng một mảng yên tĩnh, chỉ có giai điệu không tên kia rót vào lòng Lê Sóc, tựa như một dòng suối mát chảy xuôi qua thân thể nóng bỏng của anh, cho anh niềm an ủi rất lớn.
Lê Sóc cảm thấy thật may mắn lúc này có người bên cạnh, mà đặc biệt người này... vẫn là Triệu Cẩm Tân.
Không lâu sau bác sĩ đến, lại tiêm cho anh một mũi, cũng dặn anh phải thường xuyên thay quần áo khô.
Sau khi bác sĩ đi, Triệu Cẩm Tân đối với lời Lê Sóc nói để tự mình thay quần áo làm bộ mắt điếc tai ngơ, hắn đùa nghịch cánh tay anh, cởi xuống toàn bộ quần áo anh.
Lê Sóc lúc này mới chú ý tới, hạ thân mình chỉ mặc một chiếc quần lót.
Triệu Cẩm Tân dùng khăn khô cẩn thận lau người cho Lê Sóc, vừa lau vừa nhìn chằm chằm anh. Lê Sóc bị ánh mắt nóng rực kia làm cho cả người càng thêm khô nóng, anh dứt khoát nhắm hai mắt lại. Nhưng khi mất đi thị giác, mặt khác lại khiến cảm quan trở nên phá lệ mẫn cảm, anh có thể cảm nhận được tay Triệu Cẩm Tân nâng cánh tay anh lên, mơn trớn làn da anh, đầu ngón tay hắn giống như có điện, đụng đến chỗ nào trên người anh lập tức khiến anh run rẩy.
Cuối cùng, Lê Sóc cảm giác Triệu Cẩm Tân đang kéo quần lót anh.
Lê Sóc mở choàng mắt: "Cậu làm gì! "
Triệu Cẩm Tân vô tội nói: "Bác sĩ nói phải thay đồ cho anh nha, anh đổ rất nhiều mồ hôi, không thay đồ khô sẽ cảm thêm đó."
Lê Sóc nhíu mày nhìn hắn: "Tôi hoàn toàn đủ sức để tự mình thay."
"Đúng vậy, tôi biết." Triệu Cẩm Tân cười gian xảo: "Nhưng tôi muốn thay dùm anh, mà anh... vừa vặn không có sức phản kháng."
"... Cậu là người lịch thiệp... hay vẫn là tên vô lại?"
"Tôi là người mà cứ ở trước mặt anh sẽ trở thành tên vô lại lịch thiệp."
Triệu Cẩm Tân vừa nói xong liền một tay kéo mảnh vải nhỏ cuối cùng còn lại trên người anh xuống.
Lê Sóc chống thân người định né ra, lại bị Triệu Cẩm Tân áp trở về trên giường.
Triệu Cẩm Tân ngẩng cổ nhìn Lê Sóc, cuối cùng nhịn không được vươn tay ra sờ sờ.
Thân thể Lê Sóc run lên: "Cậu đừng..."
"Nói không chừng làm vầy có lợi cho bài trừ virus nha." Triệu Cẩm Tân tà tà cười, cúi đầu xuống ngậm vào.
Cả người Lê Sóc đại chấn, toàn thân anh đều mềm nhũn nằm xuống, nhưng chỗ nào đó trên người anh đang ở trong miệng Triệu Cẩm Tân thì từ từ cương lên.
"Cẩm Tân..." Lê Sóc ngửa cổ ra sau, cả người bắt đầu mất khống chế.
"Ưm, thật nóng... thú vị..." Triệu Cẩm Tân mơ hồ lẩm bẩm.
Lê Sóc không cách nào hình dung cảm nhận lúc ấy, cả người thật giống như chìm trong dòng nước ấm, theo Triệu Cẩm Tân chìm chìm nổi nổi, đại não anh đần độn, dường như chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, kích thích cảm quan lại bị phóng đại gấp bội, anh cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cuối cùng, một dòng nước xiết mạnh mẽ tiết ra.
"Ah..." Triệu Cẩm Tân ngẩng đầu, dùng ngón tay thon dài cọ cọ khóe môi, bên trong đôi mắt đào hoa ẩn chứa ý cười ái muội, "Anh đã nghẹn thật lâu đi? Xem ra Lê thúc thúc trong khoảng thời gian này đúng là rất ngoan, lần này coi như là khen thưởng anh đi."
Toàn thân Lê Sóc mất sức, cả sức để nâng một ngón tay cũng không còn, nguyên người mềm nhũn như một bãi bùn nhão.
Triệu Cẩm Tân tiến đến gần, hôn hôn anh: "Bảo bối, nhớ cảm giác đó không? Có điều chỉ thế này thì cảm giác thỏa mãn không bằng một phần mười làm thật đâu."
Lê Sóc dùng mu bàn tay che hai mắt: "Bây giờ tôi không có sức ứng phó cậu, đừng lợi dụng lúc người gặp nạn."
Triệu Cẩm Tân chỉ cần ra tay liền khiến anh không thể khắc chế mà nhớ tới mấy lần hai người liều chết triền miên, đó chính là điều anh cực lực muốn quên. Bản lĩnh trên giường của Triệu Cẩm Tân biến anh thành một người hoàn toàn khác, nhưng anh không chỉ không chán ghét bản thân mình thành ra như vậy, mà còn một mực trầm luân, đây mới là điều đáng sợ nhất.
"Đúng, tôi lợi dụng lúc người gặp nạn." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói, "Lê thúc thúc thật xấu, rõ ràng người được sảng khoái là anh."
Lê Sóc mím môi không nói.
Triệu Cẩm Tân lại nhắm bờ môi của anh hôn một cái: "Tôi biết anh thích vô cùng, bộ dạng mạnh miệng của anh cũng rất đáng yêu."
Lê Sóc quay người đi tựa như đang giận dỗi, đưa lưng về phía Triệu Cẩm Tân, thân thể cũng cuộn tròn lại.
Triệu Cẩm Tân từ phía sau lưng ôm anh vào lòng, một Lê Sóc có vài phần tính trẻ con như vầy chỉ sợ chỉ có lúc này mới có thể nhìn thấy, hắn đương nhiên muốn từ từ thưởng thức.
- ----------
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào phòng, đánh thức người đang say ngủ.
Ngủ hơn 20 tiếng nên Lê Sóc là người tỉnh dậy trước. Anh ngáp một cái thật to, cảm giác thân thể đã bớt khó chịu nhiều. Anh cảm thấy phía sau lưng một mảng ấm áp, trên thắt lưng thì đang vắt ngang một cánh tay nặng trịch.
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Lê Sóc ảo não vỗ vỗ trán, ngồi dậy.
Triệu Cẩm Tân mở mắt, nhập nhèm ánh mắt, vô ý thức làm nũng nói: "Lê thúc thúc, tôi mệt."
"Mệt thì tiếp tục ngủ đi." Lê Sóc vừa mở miệng, cổ họng khàn khàn như cũ, nhưng so với ngày hôm qua đã đỡ một chút, yết hầu không còn đau nữa, anh nâng thân người định xuống giường.
Triệu Cẩm Tân vừa rồi còn nũng nịu giống trẻ con, đột nhiên duỗi ra cánh tay dài, ôm lấy eo Lê Sóc, trực tiếp từ mép giường tha anh trở về, lấy đầu dụi vào eo anh: "Anh đừng đi, tôi ngủ cùng anh lâu như vậy, bây giờ anh ngủ cùng tôi thêm một lát nữa đi."
"Logic kiểu gì đây?" Lê Sóc lay cánh tay hắn, "Buông ra, tôi muốn đứng lên đo nhiệt độ." Anh cảm thấy cơ thể mình chắc là hạ nhiệt rồi.
Triệu Cẩm Tân ngáp một cái, buông lỏng tay ra, với tay sang tủ đầu giường lấy nhiệt kế đưa cho Lê Sóc.
Lê Sóc ngậm nhiệt kế vào miệng, đồng thời xuống giường, đi tìm quần áo mặc vào.
Triệu Cẩm Tân chống đầu nhìn Lê Sóc chỉ mặc mỗi quần đùi, vai rộng, eo nhỏ, mông vểnh, còn có cặp chân dài trần trụi, thật muốn đi qua cắn anh vài cái.
Dường như là trong lòng anh có linh cảm, mạnh quay đầu lại, thấy Triệu Cẩm Tân đang dùng ánh mắt như lang như sói nhìn mình. Anh liếc Triệu Cẩm Tân một cái, lôi áo ngủ ra mặc lên người.
"Lê thúc thúc thật là đẹp mắt." Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, "Lúc anh vì tôi mà mở ra là đẹp mắt nhất!"
Lê Sóc phanh một tiếng đóng tủ áo lại: "Lời này người lịch thiệp không nên nói ra."
"Nếu ngay cả lời ca ngợi chân thành cũng không dám nói ra miệng thì người lịch thiệp thật quá dối trá đi."
Lê Sóc lấy xuống nhiệt kế, nhìn nhìn, sau đó tà tà liếc mắt nhìn hắn: "Cám ơn cậu chăm sóc, tôi hạ sốt rồi."
"Quá tốt." Triệu Cẩm Tân ngồi dậy, "Cho nên bây giờ anh sắp đuổi tôi đi?"
Tay Lê Sóc đang buộc đai áo dừng lại một chút, anh xoay người, nghiêm mặt nói: "Cẩm Tân, cậu chăm sóc tôi, tôi rất cảm kích, nhưng điều này cũng không thay đổi được cái gì."
Triệu Cẩm Tân sắc mặt khẽ biến: "Anh lật mặt cũng nhanh quá đi."
"Tôi không có lật mặt, ngày hôm qua tôi chỉ là không có sức lực cãi cọ với cậu."
"Ngày hôm qua anh không sảng khoái sao?"
"Có." Lê Sóc bình tĩnh nói, "Nhưng tôi không yêu cầu cậu làm như vậy."
Triệu Cẩm Tân nở nụ cười: "Anh đến cùng là đa tình hay là vô tình đây."
"Chuyện này không liên quan gì đến đa tình hay vô tình, tôi đã quyết định rồi, hơn nữa cũng đã nói rõ với cậu." Lê Sóc cúi đầu, trong lòng không nhịn được khó chịu, "Cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, chúng ta sau này sẽ chỉ là đối tác thôi."
"Anh có nói bao nhiêu lần tôi cũng đều không thể hiểu." Triệu Cẩm Tân nheo mắt, khẩu khí hơi kích động: "Hàn Phi Diệp đã buông tay anh, chẳng lẽ anh còn nhớ hắn?"
"Chuyện này không liên quan đến anh ấy."
"Không liên quan? Không liên quan thì sao đột nhiên đang vui vẻ anh lại cắt đứt với tôi?"
Triệu Cẩm Tân híp mắt, "Tôi đã chứng minh cho anh thấy, Hàn Phi Diệp không thích hợp với anh, hắn là người gặp lợi quên nghĩa."
Lê Sóc trầm giọng nói: "Cậu đừng quên chính mình đã làm gì, dùng phương thức như vậy thử nghiệm người khác rất không quang minh, cậu cũng không có tư cách phê phán anh ấy."
"Tôi có tư cách hay không không quan trọng, quan trọng là anh cùng hắn mới là cắt đứt." Triệu Cẩm Tân xuống giường, từng bước đi tới Lê Sóc, khí thế giống như là mãnh thú đang từng bước từng bước đi về phía con mồi của mình.
Trái tim Lê Sóc căng thẳng, theo bản năng lui về sau một bước.
Triệu Cẩm Tân bức Lê Sóc bức đến không đường thối lui, sau lưng anh đã đụng vào cửa tủ áo, hắn cất giọng dịu nhẹ: "Lê thúc thúc, chúng ta trở lại như trước vậy không tốt sao? Bên cạnh anh không ai có thể mang lại khoái lạc cho anh như tôi đâu. Chúng ta ở bên nhau đều rất vui vẻ, tại sao lại phải thay đổi? Con người sống chẳng phải đều muốn tìm vui sao."
Lê Sóc nhìn chằm chằm ánh mắt Triệu Cẩm Tân, nhớ tới hôm qua lúc mình bị sốt đến mơ mơ màng màng, lời nói không cẩn thận buộc ra khỏi miệng, mà lúc đó Triệu Cẩm Tân đã trả lời thuyết phục là "Nếu tôi không cho anh được, người khác cũng không cho được.". Anh lúc ấy không thể hiểu, bây giờ thì anh đã hiểu rõ ý nghĩa của những lời này. Triệu Cẩm Tân chính là muốn chứng minh cho anh thấy, bất luận là Hàn Phi Diệp hay là Lý Trình Tú đều kém hơn so với hắn.
Lê Sóc thừa nhận, nếu như bỏ qua vài thứ khác không bàn, thì Triệu Cẩm Tân quả thật là một tình nhân hoàn mỹ. Nhưng trong "vài thứ khác" đó, ngoại trừ việc vui vẻ ở bên cạnh nhau ra, thì những điều rất quan trọng khác trong đời người như gia đình êm ấm, tâm hồn an định.. là những thứ mà Triệu Cẩm Tân chưa bao giờ có ý định sẽ cho anh. Cho nên, anh cũng tuyệt sẽ không cưỡng cầu từ hắn.
Lê Sóc chậm rãi mở miệng: "Tôi đã từng nói, tôi đã chơi đủ, không muốn dây dưa không dứt."
Khuôn mặt Triệu Cẩm Tân chợt lóe ra một tia dữ tợn, hắn cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi Lê Sóc, nhỏ giọng nói: "Lê thúc thúc, anh thật muốn chọc tức tôi."
Lê Sóc yên lặng nhìn Triệu Cẩm Tân.
"Tôi nổi giận, nhưng lại không nỡ trút giận lên người anh, tôi chỉ có thể phát tiết lên người khác, tỷ như... Hàn Phi Diệp?"
Lê Sóc biến sắc: "Cậu dám!"
"Anh cảm thấy tôi không dám?" Triệu Cẩm Tân cười cười, "Như anh đã nói, tôi là em họ của Thiệu Quần."
Lê Sóc nhướn mi mắt: "Cẩm Tân, nếu cậu đối phó Phi Diệp, thì không còn là chuyện giữa hai người chúng ta nữa. Những chuyện rắc rối phát sinh từ tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, cậu thật muốn đấu với tôi, kết quả đơn giản là lưỡng bại câu thương, có ý nghĩa sao?"
"Nhưng bây giờ tôi nghĩ đến hắn thì sẽ nổi giận." Đầu ngón tay Triệu Cẩm Tân xẹt qua mặt Lê Sóc, trong mắt hắn lộ băng hàn: "Vốn dĩ chúng ta đang vui vẻ, tôi có thể không trách hắn sao?"
"Trước giờ tôi vẫn tưởng cậu thật chín chắn, kết quả thì ra vẫn là tiểu tử không chịu lớn." Lê Sóc hừ lạnh một tiếng, "Cậu muốn làm gì thì đi mà làm, bây giờ thì ra khỏi nhà tôi đi."
Anh không tin Triệu Cẩm Tân thật sự sẽ vì tranh giành tình nhân mà làm to chuyện, người có chỉ số thông minh bình thường cũng sẽ không làm vậy. Bởi vì chuyện này không giống với ân oán giữa anh và Thiệu Quần, Thiệu Quần là thật sự thích Lý Trình Tú, còn Triệu Cẩm Tân đối với anh thì có gì đâu. Đơn giản chỉ là khó chịu vì mất đi một bạn giường phù hợp và xấu hổ vì bị đá mà thôi. Dù cho Triệu Cẩm Tân thật sự định làm cái gì, anh cũng không sợ, vừa khéo cho hai anh em nhà này lên đường cùng một lúc.
Triệu Cẩm Tân nhìn chằm chằm Lê Sóc, suy nghĩ trong mắt biến ảo ngàn vạn, cuối cùng, hắn nói: "Có phải là dù tôi làm gì đi nữa anh cũng không đồng ý trở lại bên cạnh tôi?"
Môi Lê Sóc run run, trong lòng vô cùng suy sụp. Anh muốn ở cùng với Triệu Cẩm Tân, cực kỳ cực kỳ muốn, nhưng anh muốn một người hoàn chỉnh nghiêm túc cùng anh đi hết con đường, chứ không phải một người chỉ ham thích làm tình nhất thời. Đáng tiếc, điều Triệu Cẩm Tân có thể cho anh chỉ có vế sau, cho nên, anh dứt khoát cái gì cũng không cần.
Triệu Cẩm Tân thấy anh không nói lời nào, cúi đầu, nặng nề mà vỗ vỗ vai anh, tựa như đang nhẫn nhịn gì đó, đột nhiên, hắn cười nhẹ hai tiếng: "Lê Sóc à, có đôi khi tôi rất hoài nghi có phải anh đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi không. Chứ không thì tôi đối tốt với anh như vậy, mà anh lại thế này... đúng là rất nhẫn tâm đi."
Lê Sóc nhắm chặt mắt: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi... Cám ơn cậu đã đối tốt với tôi."
Triệu Cẩm Tân đến gần bên tai anh, nhẹ giọng nói: "Hai ta chưa xong đâu." Nói xong hắn xoay người đi khỏi phòng ngủ.
Lê Sóc yên lặng đứng, lắng nghe động tĩnh ngoài phòng khách, chờ Triệu Cẩm Tân rời đi.
Cho đến khi nghe được tiếng cửa ra vào đóng sập, anh mới thở ra một hơi, bên trong mắt tràn đầy đau đớn.
Anh chống tay lên cửa tủ, đứng thật lâu sau, mới qua hết một trận khó chịu, suy sụp đi đến bên giường, ngã xuống.
Di động anh đinh đinh vang lên hai tiếng, anh chầm chập xoay người qua tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại thì thấy là tin nhắn của Ôn Tiểu Huy, hẹn anh buổi tối ăn cơm.
Anh nhắn trả lời: "Tiểu Huy, hôm nay anh không rảnh, đêm mai được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook