"Cậu nói sao cơ?" Đầu dây bên kia, Khương Tử Tân vô cùng kinh ngạc.

"Mình nói mình vừa gặp một học tỷ rất giống Bạch Nguyệt Quang." Ngô Cẩn Ngôn trả lời. "Mình và chị ấy còn đi ăn trưa cùng nhau nữa."

"..." Bạn học Khương chợt cảm thấy da đầu mình giật giật, thầm nghĩ cẩu họ Ngô này cũng thật là nhanh tay nhanh mắt.

Im lặng một lúc, nàng lại tiếp tục hỏi: "Cậu làm sao mà quen được người ta?"

Nghe hỏi xong, cô liền vui vẻ kể lại lý do mình gặp Trương Gia Nghê không sót một từ. Ấy thế nhưng kết thúc câu vẫn là lời khẳng định quen thuộc rằng: "Nữ thần của mình vẫn là đẹp nhất."

"Biết rồi biết rồi." Khương Tử Tân mỗi ngày đều nghe mấy lời này đến đau cả tai. "Thôi, mình phải học đây. Cậu cũng học hành chăm chỉ vào nhé. Cố lên, nếu không chẳng may bị lưu ban một năm thì tội nghiệp lắm."

"Khương Tử Tân, cái miệng cậu đúng là tầm bậy hết sức mà." Ngô Cẩn Ngôn thiếu chút nữa đã gào lên trong điện thoại, làm gì có loại bạn nào rủa bạn mình lưu ban cơ chứ?

Phải nói mẹ cô sinh cô vào giờ đẹp, trời cũng ban cho cô may mắn. Bởi vì những câu lý thuyết đồng chí Ngô Cẩn Ngôn cố tình bỏ qua thì hầu như đều không có trong đề thi, do đó cô giải quyết xong rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hoàn thành trước khi tiếng chuông báo hết giờ.

"Hôm nay thi thế nào?"

Do bên cô kết thúc sớm hơn, bởi vậy cô lập tức tới khoa Văn chờ Khương Tử Tân. Vừa trông thấy nàng liền giống như một đứa trẻ chạy tới níu níu cánh tay.

"Tạm coi là ổn." Nàng mỉm cười đáp. "Còn cậu? Trông bộ dạng vui vẻ như vậy, chẳng lẽ lại giở tài liệu thành công rồi?"

"Cái đồ quá đáng này." Ngô Cẩn Ngôn bẹo bẹo hai má nàng. "Bà đây mất nhiều thời gian học như vậy mà cậu còn không chịu công nhận ư?"

"Được được được, tiểu Cẩn Ngôn của chúng ta thật là tài giỏi, thật là thông minh quá." Khương Tử Tân bởi vì bị cô bẹo má, cho nên nói chữ được chữ không.

Ngô Cẩn Ngôn dáng vẻ đắc ý, thích thú cười vang.

"Cẩn Ngôn."

Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng gọi.

Cả cô và Khương Tử Tân đều theo phản xạ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trương Gia Nghê và một chị gái nữa đang song hành cùng nhau.

"Học tỷ." Ngô Cẩn Ngôn híp mắt cười, sau đó kéo tay bạn thân lại gần. "Học tỷ, đây là Khương Tử Tân - cô gái cùng nhau lớn lên của em. Tiểu Tân, mình từng giới thiệu qua với cậu rồi đó, đây là học tỷ Trương Gia Nghê."


"Xin chào Trương học tỷ. Em là Khương Tử Tân." Nàng vừa chào hỏi vừa âm thầm đánh giá. Ngô Cẩn Ngôn nói rất đúng, chị ấy quả thực rất giống Tần Lam, chỉ có điều khí chất không bằng mà thôi.

"Thật là trùng hợp." Trương Gia Nghê mỉm cười, đưa mắt nhìn cô. "Em làm được bài chứ?"

Ngô Cẩn Ngôn ngoan ngoãn gật đầu: "Còn học tỷ?"

"Cũng rất tốt." Nàng nghiêng đầu đáp. "Thật tiếc quá, hôm nay chị còn có việc cần làm, cho nên không thể rủ em đi ăn trưa."

"Còn rất nhiều cơ hội mà." Cô vui vẻ vẫy tay. "Em cũng không làm phiền hai người nữa, chúng em đi trước đây."

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."

***

"Cậu thấy không? Mình nói đâu có sai?"

Ngô Cẩn Ngôn vừa bước thật chậm vừa nói. Hiện tại cô và Khương Tử Tân đang thong thả đi dạo trên phố, coi như là giải trí sau một buổi thi.

Nàng nhấp một ngụm trà sữa, đồng tình: "Ừ, rất giống."

"Cẩn Ngôn."

Hổ Phách cùng Minh Ngọc đi ngược chiều hai người. Mặt chạm mặt liền tươi cười chào hỏi.

Ngô Cẩn Ngôn ngó nghiêng qua một lượt rồi thắc mắc: "Các cậu đi đâu vậy?"

"Hổ Phách nói muốn ra ngoài mua vài thứ lặt vặt." Minh Ngọc đáp.

Ba người vô tình không để ý rằng Khương Tử Tân đứng bên cạnh cô từ đầu đến cuối đều giữ im lặng. Thậm chí còn có chút ngại ngùng nép sau lưng cô.

Ngô Cẩn Ngôn thừa biết nàng thích thầm Hổ Phách, bởi vậy sau một hồi đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc cô cũng kéo Minh Ngọc qua một bên, còn thuận tiện đẩy nàng về phía nàng ấy.


"Hai người các cậu khác khoa tụi mình, cho nên hãy tự sánh bước cùng nhau đi." Bạn học Ngô lè lưỡi trêu chọc.

Cứ như thế, bạn học Hổ Phách hai mắt ngơ ngác nhìn Khương Tử Tân bị đẩy tới ngay bên cạnh mình.

"Thật xin lỗi, Ngô Cẩn Ngôn từ nhỏ tới lớn vẫn luôn ấu trĩ như vậy." Khương Tử Tân mặc dù ngại ngùng, song vẫn đánh liều chủ động bắt chuyện.

"À... không sao." Hổ Phách cũng cười đáp lại nàng.

"Nếu đã có duyên gặp nhau ở đây. Chi bằng chúng ta cùng đi xem phim nhé."

Ngô Cẩn Ngôn cao hứng nắm tay Minh Ngọc, dung dăng dung dẻ đề nghị.

Cuối cùng bốn người quyết định chọn một bộ phim đề tài trinh thám, nội dung nói về một tên sát nhân hàng loạt thường xuyên giết hại những cô gái đi đêm. Đương nhiên người khởi xướng loại phim biến thái này không ai khác ngoài Ngô Cẩn Ngôn.

"Mình không xem đâu, tối nay mình sẽ không ngủ được mất."

Khương Tử Tân lắc lắc đầu muốn bỏ chạy, ấy thế nhưng Hổ Phách đã rất ga lăng kéo nàng lại.

"Chi bằng mình và cậu xem phim khác. Mặc kệ Minh Ngọc và Ngô Cẩn Ngôn."

Ồ...

Mưu đồ gán ghép thành công. Cô che miệng cười trộm, song bên ngoài vẫn làm như đau khổ nói: "Hổ Phách, cậu tính cướp tiểu Tân nhà mình ư?"

"Đúng vậy đó." Hổ Phách thoải mái đáp. "Nếu như Tử Tân không phiền."

"Đương nhiên là cậu ta sẽ không phiền rồi." Cô thuận miệng buông một câu.

Khương Tử Tân lập tức tìm cơ hội cấu vào mông cô.

Đẩy qua đẩy lại một lúc, rốt cuộc vẫn là Hổ Phách dẫn Khương Tử Tân đi xem phim hoạt hình, còn Minh Ngọc và Ngô Cẩn Ngôn đi xem phim trinh thám.


"Cẩn Ngôn, cậu nói xem. Có phải Hổ Phách..." Minh Ngọc ghé miệng vào tai cô thì thầm.

"Cậu cũng nghĩ như vậy?" Ngô Cẩn Ngôn hơi nhướn mày. Phen này đúng là trời biết, đất biết, ai cũng biết, chỉ có người trong cuộc là không biết rồi.

Nàng gật đầu khẳng định: "Mình có cảm giác rất chân thật."

"Nhưng hình như Hổ Phách có bạn gái rồi mà." Cô nhớ rất chính xác, lần trước cô từng bắt gặp cảnh Hổ Phách được một cô gái ôm hôn, dù sao nó mới là chuyện của một, hai tháng trước mà thôi.

"Ý cậu nói là Trân Châu?" Minh Ngọc hỏi.

"Mình không biết, nhưng lần trước mình thấy cậu ấy ở trạm xe bus."

"Haha..." Nàng bật cười giải thích. "Mình biết ngay thế nào cũng có người hiểu lầm mà. Thực ra Trân Châu là em gái của Hổ Phách. Hai chị em bọn họ sinh ra và lớn lên ở Mỹ, cho nên cách bộc lộ tình cảm cũng khá khác với người Trung Quốc chúng ta."

"Chị em gái?"

"Ừ." Nàng lại gật đầu. "Lần trước mình cũng tình cờ bắt gặp giống như cậu. Thế nhưng mình đã đánh bạo tiến đến chào hỏi. Thật ra nếu nhìn kỹ sẽ thấy em gái của cậu ấy rất giống cậu ấy."

Ngô Cẩn Ngôn nghe tới đây liền cảm thấy bản thân hệt như người tiền sử, chuyện như vậy mà cũng nhìn không ra.

"Cho nên mình nghĩ Tử Tân của cậu với Hổ Phách... phần trăm thành đôi rất cao." Minh Ngọc xoa xoa cằm. Mặc dù nàng là một người dị tính, nhưng đối với sự tình như vậy đặc biệt hứng thú.

Ngô Cẩn ngôn bỗng cảm thấy không biết nên vui hay nên buồn. Bởi ngộ nhỡ một ngày nào đó Khương Tử Tân tìm được người yêu, vậy thì bản thân mình sẽ ra sao đây?

Chuông điện thoại trong túi rung lên liên hồi. Cô ra dấu cho Minh Ngọc chờ một lát, sau đó bước ra ngoài nghe máy.

Đầu dây bên kia không ngừng vang lên tiếng hò hét, mà người gọi tới chẳng phải ai khác, chính là bà chủ Tô - Tô Thanh.

"Chuyện gì thế?"

"Bây giờ cậu đang ở đâu?" Tô Thanh lớn tiếng hỏi.

"Mình đang đi xem phim."

"Địa chỉ?"

Ngô Cẩn Ngôn theo phản xạ nói rõ địa chỉ, nói xong mới lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc cậu tính làm gì?"

"Mục đích rất rõ ràng, mình muốn đón cậu đi ăn chơi một chút. Hôm nay Hứa Khải khao bạn gái."


"Khao bạn gái? Đùa à? Lần thứ mấy khao bạn gái trong tháng này rồi?"

"Đừng nhiều lời nữa. Cậu đứng ra ngã tư nhanh lên, mình sẽ lái xe tới đón cậu."

Cô ậm ừ một lát rồi cũng đồng ý.

Trở lại phòng chiếu phim, cô vừa thu dọn đồ đạc vừa dặn dò Minh Ngọc vài câu. Đại loại như nhớ đưa Khương Tử Tân về kí túc xá giúp mình, cậu ta trông vậy nhưng ngốc lắm.

Minh Ngọc gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

***

"Chị đại Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng chịu trở về với anh em chúng tôi rồi."

Trong phòng VIP thuộc một quán bar nổi tiếng. Hứa Khải và một vài người bạn bật cười ha hả.

Ngô Cẩn Ngôn vừa tới liền chuyên nghiệp cầm một chai rượu lên bậy nắp, sau đó ngửa đầu uống một ngụm đầy.

"Thật sảng khoái." Cô ngồi xuống ghế. "Hứa Khải, chỉ cho đại tiểu thư xem bạn gái của mày ở đâu?"

"Vào đây nào các em gái." Hắn ý tứ cười.

Từ bên ngoài cửa bước vào một dàn mỹ vị nhân gian. Ngô Cẩn Ngôn "ồ" một tiếng, đồng thời nghiêm túc quan sát người đẹp, thầm nghĩ Hứa Khải cũng thật biết cách mua vui.

"Em gái cuối cùng chính là bạn gái tao."

Hắn chỉ về phía trước, cô cũng nhìn theo.

"Trầm Bích?"

Trầm Bích nghe người ta gọi tên mình, phản ứng đầu tiên là chột dạ. Sau đó lại thấy người gọi giống hệt với kẻ không đội trời chung - Ngô Cẩn Ngôn.

"Cẩn Ngôn, mày quen nàng sao?" Hứa Khải nhướn mi. "Đến tận đây mà mày vẫn tìm được người quen, năng lực thật khiến chúng tao bất ngờ."

"Tạm có thể coi là như vậy." Cô trả lời xong cũng làm như không thấy mà tiếp tục uống rượu. "Tao đâu thừa nhận tao quen nó?"

Trầm Bích trông dáng vẻ hời hợt của cô, nội tâm thoáng chốc nảy sinh cảm giác nhục nhã ê chề.

Trước đây Minh Ngọc thường xuyên cảnh cáo ả rằng đừng tùy tiện gây sự với Ngô Cẩn Ngôn. Giờ thì ả hiểu rồi, Ngô Cẩn Ngôn đó quả thực không phải một sinh viên ngoan ngoãn bình thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương