Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?
-
Chương 7
“Đau” Ngải Mễ chực khóc, khóe mắt đỏ hoe, cô ngả đầu vào ngực anh, nấc nghẹn. Giống như một đứa trẻ, vậy mà lúc ở nhà, cô lại rất mãnh mẽ, kiên quyết không chia tay Ngạn Tiếu, cho dù bị ba Ngải đánh cũng không hề cuối đầu khuất phục.
Ngạn Tiếu sờ vết bầm trên tay cô, từng chút từng chút như xé nát tim anh.
Anh vừa thoa thuốc vừa liên tục nói “Xin lỗi em, xin lỗi…thật xin lỗi”.
Ngải Mễ lắc đầu, cô nhẹ giọng “Tiếu, ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn đi”.
Ngạn Tiếu sững người, anh nghe tiếng tim mình như trễ lại.
Mãi một lúc sau anh mới ngẩn đầu, Ngải Mễ thấy gương mặt anh toàn nước mắt. Cô hốt hoảng “Anh làm sao vậy?”.
Ngạn Tiếu ôm chầm lấy cô, Ngải Mễ có thể nghe được tiếng nấc của anh, người đàn ông này, vì cô mà khóc, khóc thật đau lòng, anh nói “Ngải Mễ, thật xin lỗi, hiện tại anh không thể cho em một hôn lễ đường hoàng, cũng không thể cho em chiếc nhẫn cưới thật đẹp, nhưng sau này anh nhất định bù đắp cho em, chúng ta…kết hôn đi”.
Ngải Mễ không còn nhìn thấy được cảnh vật xung quanh, làn sương mờ phủ đầy mắt cô.
Đêm đó, Ngạn Tiếu cả đêm không ngủ, anh chỉ nằm ôm Ngải Mễ trong lòng, vuốt nhẹ tóc cô, lâu lâu lại hôn lên má cô một cái, anh khẽ thì thầm “Ngải Mễ, là anh nợ em, cả đời cũng không cho phép mình phụ lòng em”.
Ba mẹ Ngải Mễ không thể ngờ Ngải Mễ trong một ngày đã đăng ký kết hôn, không hề do dự, đến lúc phát hiện thì mọi sự đã rồi, hơn nữa, cô còn không đòi một hôn lễ, tức giận đến mức từ mặt, không cho phép Ngải Mễ vào nhà.
Ngải Mễ cùng Ngạn Tiếu quỳ trước cửa nhà, anh nói vọng vào, giọng kiên định “thưa ba mẹ, con yêu Ngải Mễ, cả đời chỉ yêu duy nhất mình cô ấy, tuy hiện tại con chưa có sự nghiệp, nhưng sau này nhất định sẽ cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp hơn bao giờ hết.”
Ngải Mễ quỳ bên cạnh anh đang khóc cũng phải bật cười. Nhưng mà, lời nói đó rất chân thành, rất ấm áp.
Ngạn Tiếu sờ vết bầm trên tay cô, từng chút từng chút như xé nát tim anh.
Anh vừa thoa thuốc vừa liên tục nói “Xin lỗi em, xin lỗi…thật xin lỗi”.
Ngải Mễ lắc đầu, cô nhẹ giọng “Tiếu, ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn đi”.
Ngạn Tiếu sững người, anh nghe tiếng tim mình như trễ lại.
Mãi một lúc sau anh mới ngẩn đầu, Ngải Mễ thấy gương mặt anh toàn nước mắt. Cô hốt hoảng “Anh làm sao vậy?”.
Ngạn Tiếu ôm chầm lấy cô, Ngải Mễ có thể nghe được tiếng nấc của anh, người đàn ông này, vì cô mà khóc, khóc thật đau lòng, anh nói “Ngải Mễ, thật xin lỗi, hiện tại anh không thể cho em một hôn lễ đường hoàng, cũng không thể cho em chiếc nhẫn cưới thật đẹp, nhưng sau này anh nhất định bù đắp cho em, chúng ta…kết hôn đi”.
Ngải Mễ không còn nhìn thấy được cảnh vật xung quanh, làn sương mờ phủ đầy mắt cô.
Đêm đó, Ngạn Tiếu cả đêm không ngủ, anh chỉ nằm ôm Ngải Mễ trong lòng, vuốt nhẹ tóc cô, lâu lâu lại hôn lên má cô một cái, anh khẽ thì thầm “Ngải Mễ, là anh nợ em, cả đời cũng không cho phép mình phụ lòng em”.
Ba mẹ Ngải Mễ không thể ngờ Ngải Mễ trong một ngày đã đăng ký kết hôn, không hề do dự, đến lúc phát hiện thì mọi sự đã rồi, hơn nữa, cô còn không đòi một hôn lễ, tức giận đến mức từ mặt, không cho phép Ngải Mễ vào nhà.
Ngải Mễ cùng Ngạn Tiếu quỳ trước cửa nhà, anh nói vọng vào, giọng kiên định “thưa ba mẹ, con yêu Ngải Mễ, cả đời chỉ yêu duy nhất mình cô ấy, tuy hiện tại con chưa có sự nghiệp, nhưng sau này nhất định sẽ cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp hơn bao giờ hết.”
Ngải Mễ quỳ bên cạnh anh đang khóc cũng phải bật cười. Nhưng mà, lời nói đó rất chân thành, rất ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook