Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?
-
Chương 25
Trên xe, cả hai đều im lặng. Ngạn Tiếu chợt mở miệng, khóe miệng hơi nhếch lên “Anh đã biết là em theo đuổi anh trước, nhưng lại không biết còn có những chuyện như thế này”.
Ngải Mễ cũng nhẹ cười “Còn có những chuyện anh không biết”.
“Vậy sao?”
“Đều là những chuyện đã qua”.
Không khí trên xe đột nhiên im lặng.
Ngải Mễ chợt nhìn xa xăm, khẽ nói “Ngạn Tiếu, em mệt mỏi quá”.
Trưa hôm sau, Ngải Mễ hẹn Ngạn Tiếu ở quán ăn cũ.
Đã bao nhiêu năm, ngay cả chủ cũng đã đổi rồi.
Ngải Mễ như nhìn thấy cô gái nhỏ, ngồi trước cửa quán đọc sách. Ánh mắt đôi lúc lại liếc nhìn vào trong quán.
Bọn họ không biết phải nói gì, cuộc nói chuyện chưa được một giờ, đã kết thúc câu chuyện mười lăm năm của hai người.
Ngải Mễ đau lòng, nhưng cô không khóc, sự kiêu ngạo bắt cô phải kiên cường. Nhìn người đàn ông đối diện, người mà cô đã bất chấp yêu suốt mười lăm năm, cô nở nụ cười dịu dàng.
Có lẽ, là lần cuối cùng.
Khi cô bước đi, trong lòng vẫn còn một hy vọng, hy vọng anh sẽ níu tay cô lại.
Nhưng không có, cho đến khi cô bước ra khỏi quán, anh vẫn cúi đầu nhìn xuống ly cà phê.
Ngải Mễ bỗng thấy bản thân thật buồn cười.
Dòng người đông đúc, con đường phía trước vẫn còn dài, bọn họ đã chia ra tại đây. Sau này, dù mưa hay nắng, dù vui hay buồn, cũng không thể cùng nhau được nữa.
Giọng cô nhàn nhạt “Em đã không còn dũng khí để yêu như năm ấy, cũng không còn thanh xuân nữa, làm sao để yêu một người khác, giống như đã từng yêu anh đây?”.
Tạm biệt tuổi trẻ đầy khờ dại nhưng kiên cường.
Tạm biệt thanh xuân vội vã nhưng vô cùng đẹp đẽ.
Tình yêu mình đã theo đuổi ngần ấy năm, cứ ngỡ sẽ là cả đời, hóa ra, cả đời khi đó, chỉ là vì tuổi trẻ chưa chín chắn.
Khi người ta yêu, người ta thường nghĩ mọi cách để nắm tay người mình yêu. Và cũng vì thế, khi hết yêu, người ta lại suy nghĩ đủ mọi cách để buông tay người mình đã từng yêu.
Ngải Mễ cũng nhẹ cười “Còn có những chuyện anh không biết”.
“Vậy sao?”
“Đều là những chuyện đã qua”.
Không khí trên xe đột nhiên im lặng.
Ngải Mễ chợt nhìn xa xăm, khẽ nói “Ngạn Tiếu, em mệt mỏi quá”.
Trưa hôm sau, Ngải Mễ hẹn Ngạn Tiếu ở quán ăn cũ.
Đã bao nhiêu năm, ngay cả chủ cũng đã đổi rồi.
Ngải Mễ như nhìn thấy cô gái nhỏ, ngồi trước cửa quán đọc sách. Ánh mắt đôi lúc lại liếc nhìn vào trong quán.
Bọn họ không biết phải nói gì, cuộc nói chuyện chưa được một giờ, đã kết thúc câu chuyện mười lăm năm của hai người.
Ngải Mễ đau lòng, nhưng cô không khóc, sự kiêu ngạo bắt cô phải kiên cường. Nhìn người đàn ông đối diện, người mà cô đã bất chấp yêu suốt mười lăm năm, cô nở nụ cười dịu dàng.
Có lẽ, là lần cuối cùng.
Khi cô bước đi, trong lòng vẫn còn một hy vọng, hy vọng anh sẽ níu tay cô lại.
Nhưng không có, cho đến khi cô bước ra khỏi quán, anh vẫn cúi đầu nhìn xuống ly cà phê.
Ngải Mễ bỗng thấy bản thân thật buồn cười.
Dòng người đông đúc, con đường phía trước vẫn còn dài, bọn họ đã chia ra tại đây. Sau này, dù mưa hay nắng, dù vui hay buồn, cũng không thể cùng nhau được nữa.
Giọng cô nhàn nhạt “Em đã không còn dũng khí để yêu như năm ấy, cũng không còn thanh xuân nữa, làm sao để yêu một người khác, giống như đã từng yêu anh đây?”.
Tạm biệt tuổi trẻ đầy khờ dại nhưng kiên cường.
Tạm biệt thanh xuân vội vã nhưng vô cùng đẹp đẽ.
Tình yêu mình đã theo đuổi ngần ấy năm, cứ ngỡ sẽ là cả đời, hóa ra, cả đời khi đó, chỉ là vì tuổi trẻ chưa chín chắn.
Khi người ta yêu, người ta thường nghĩ mọi cách để nắm tay người mình yêu. Và cũng vì thế, khi hết yêu, người ta lại suy nghĩ đủ mọi cách để buông tay người mình đã từng yêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook