Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?
-
Chương 21
Ngạn Tiếu vừa mở cửa, trước mắt anh, Lâm Dĩ An nằm bất tĩnh dưới chân cầu thang, Ngải Mễ đứng phía trên hốt hoảng nhìn anh, miệng lắp bắp “Tiếu…em không cố ý, em…”.
Ngạn Tiếu đôi mắt đục ngầu, đôi mắt anh đầy thất vọng, sau đó bế vội Lâm Dĩ An rời khỏi.
Ngải Mễ đờ đẫn nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa, bàn tay bấu chặt gấu váy.
Lúc Ngạn Tiếu trở về đã là hai ngày sau, anh mở đèn, không gian lạnh ngắt, Ngạn Tiếu mới lo lắng gọi Ngải Mễ, nhưng cô không trả lời, Ngạn Tiếu hoảng hốt tìm khắp nhà, anh thật sự lo lắng, hai ngày qua anh ở bệnh viện chăm sóc cho Dĩ An, cũng vô tình quên mất Ngải Mễ.
Anh thở phào khi tìm thấy Ngải Mễ ngồi một góc trong phòng, anh ôm lấy cô đặt lên giường, gỡ lấy cuốn nhật ký trong lòng cô, trang giấy đầy chữ đã bị nhòe đi. Mắt anh cũng cay cay.
“Ngày 16 tháng 3 năm 2008,
Trên tờ giấy đỏ, khi tôi và Tiếu cùng viết tên mình, không do dự, không chần chừ, không lo lắng, chúng tôi đã bên nhau bảy năm, và sẽ bên nhau bảy mươi năm nữa, tôi không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra, tôi vẫn sẽ ở bên Tiếu, kiên định như quãng đường chúng tôi đã đi suốt bảy năm qua.
Một ngày đẹp đẽ thế này, chúng tôi đã kết hôn.”
Ngải Mễ khẽ xoay lưng lại với anh. Giọng cô khàn đặc “Em vốn nghĩ, với anh, em là duy nhất, là quan trọng nhất, nhưng Tiếu…từ khi em tỉnh lại, em nhận ra, giữa chúng ta đã có khoảng cách rất lớn, em luôn sợ hãi, lúc nào đó, anh sẽ rời bỏ em, hôm ấy, em chỉ muốn lấy lại sợi dây chuyền cô ấy đang đeo, là anh tặng cô ấy đúng không?”.
Ngạn Tiếu trầm giọng “Em cứ luôn cho mình là đúng, cho dù là anh tặng cô ấy thì em có quyền làm cô ấy bị thương sao?”.
Ngải Mễ ngây người, trái tim nhói lên, giọng cô thê lương “Vậy thì các người có quyền làm tổn thương em sao?”.
“Không ai làm tổn thương em cả. Ngải Mễ, em vẫn luôn ích kỷ như vậy?
Ngải Mễ bật dậy, đối diện với anh, đôi mắt tức giận, cô cay đắng nói “Em ích kỷ? Anh cảm thấy cô ấy vô tội đúng không? Anh cảm thấy cô ấy không có lỗi sao? Lỗi của cô ấy chính là yêu anh, lúc cô ấy ngã, anh đã không màng đến em mà bế cô ấy đến bệnh viện, lúc em bị tai nạn, cận kề cái chết thì anh ở đâu? Khi em nằm thoi thóp chờ đợi người đến cứu, bên cạnh chỉ có chiếc xe đổ nát, vết máu bê bếp trên đường, không hề có ai khác, lúc đó anh ở đâu?”
Ngạn Tiếu kinh hãi nhìn Ngải Mễ “Em… em nhớ lại rồi?”.
Ngạn Tiếu đôi mắt đục ngầu, đôi mắt anh đầy thất vọng, sau đó bế vội Lâm Dĩ An rời khỏi.
Ngải Mễ đờ đẫn nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa, bàn tay bấu chặt gấu váy.
Lúc Ngạn Tiếu trở về đã là hai ngày sau, anh mở đèn, không gian lạnh ngắt, Ngạn Tiếu mới lo lắng gọi Ngải Mễ, nhưng cô không trả lời, Ngạn Tiếu hoảng hốt tìm khắp nhà, anh thật sự lo lắng, hai ngày qua anh ở bệnh viện chăm sóc cho Dĩ An, cũng vô tình quên mất Ngải Mễ.
Anh thở phào khi tìm thấy Ngải Mễ ngồi một góc trong phòng, anh ôm lấy cô đặt lên giường, gỡ lấy cuốn nhật ký trong lòng cô, trang giấy đầy chữ đã bị nhòe đi. Mắt anh cũng cay cay.
“Ngày 16 tháng 3 năm 2008,
Trên tờ giấy đỏ, khi tôi và Tiếu cùng viết tên mình, không do dự, không chần chừ, không lo lắng, chúng tôi đã bên nhau bảy năm, và sẽ bên nhau bảy mươi năm nữa, tôi không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra, tôi vẫn sẽ ở bên Tiếu, kiên định như quãng đường chúng tôi đã đi suốt bảy năm qua.
Một ngày đẹp đẽ thế này, chúng tôi đã kết hôn.”
Ngải Mễ khẽ xoay lưng lại với anh. Giọng cô khàn đặc “Em vốn nghĩ, với anh, em là duy nhất, là quan trọng nhất, nhưng Tiếu…từ khi em tỉnh lại, em nhận ra, giữa chúng ta đã có khoảng cách rất lớn, em luôn sợ hãi, lúc nào đó, anh sẽ rời bỏ em, hôm ấy, em chỉ muốn lấy lại sợi dây chuyền cô ấy đang đeo, là anh tặng cô ấy đúng không?”.
Ngạn Tiếu trầm giọng “Em cứ luôn cho mình là đúng, cho dù là anh tặng cô ấy thì em có quyền làm cô ấy bị thương sao?”.
Ngải Mễ ngây người, trái tim nhói lên, giọng cô thê lương “Vậy thì các người có quyền làm tổn thương em sao?”.
“Không ai làm tổn thương em cả. Ngải Mễ, em vẫn luôn ích kỷ như vậy?
Ngải Mễ bật dậy, đối diện với anh, đôi mắt tức giận, cô cay đắng nói “Em ích kỷ? Anh cảm thấy cô ấy vô tội đúng không? Anh cảm thấy cô ấy không có lỗi sao? Lỗi của cô ấy chính là yêu anh, lúc cô ấy ngã, anh đã không màng đến em mà bế cô ấy đến bệnh viện, lúc em bị tai nạn, cận kề cái chết thì anh ở đâu? Khi em nằm thoi thóp chờ đợi người đến cứu, bên cạnh chỉ có chiếc xe đổ nát, vết máu bê bếp trên đường, không hề có ai khác, lúc đó anh ở đâu?”
Ngạn Tiếu kinh hãi nhìn Ngải Mễ “Em… em nhớ lại rồi?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook