Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?
-
Chương 16
Cô loạng choạng thoát ra khỏi xe, ngã ngục xuống đường, bàn tay quờ quạng trong túi xách, sợ hãi cùng bất lực.
Ngạn Tiếu đang làm việc, chiếc điện thoại reo lên, là chuông điện thoại cài riêng cho cô.
“Ngải Mễ”.
Bên kia có tiếng thở dồn dập. Ngạn Tiếu nhíu mày “Ngải Mễ, xảy ra chuyện gì sao?”.
Ngải Mễ cố gắng giữ mình tỉnh táo dù tầm mắt đã tối đen, giọng cô khó nhọc “Xin lỗi anh…Tiếu…yêu anh…rất…yêu anh”.
Tiếng điện thoại va đập với mặt đường, tiếng người hỗn loạn vang lên đầu bên kia, trong lòng Ngạn Tiếu loạn cả lên, vơ vội chìa khóa xe trên bàn.
Lúc anh đến, đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, Ngải Mễ vẫn nằm trong đó, Ngạn Tiếu làm thủ tục, nhận túi xách của cô, anh cầm chiếc nhẫn bạc vẫn còn dính máu trên tay, cả người cao lớn gục xuống, đau đớn cắn chặt môi.
Anh không dám nghĩ, nếu Ngải Mễ có chuyện gì, anh không biết bản thân phải làm gì nữa. Anh vốn nghĩ bản thân mình không còn yêu cô nhiều như trước, nhưng tại sao trái tim lại đau đớn đến thế này.
Ngạn Tiếu mở cửa phòng, ánh mắt ấm áp nhìn cô gái cuộn người lại dưới tấm rèm, cách lớp cửa kính là cả vườn hoa cẩm tú cầu đầy màu sắc.
Anh nhẹ bước đến ôm lấy cô, dựa đầu vào vai cô, hỏi khẽ “Đang suy nghĩ gì?”.
Ngải Mễ bị hơi thở anh làm nhột, cô cười khanh khách “Em đang cố tưởng tượng chúng ta thời cao học, anh nhìn đi”.
Ngải Mễ chìa cuốn nhật ký đã cũ ra trước mặt anh, vẻ mặt cô hớn hở như đứa trẻ.
“Cũng may lúc trước em có viết nhật ký, anh xem, chúng ta rất hạnh phúc đấy, em không ngờ chúng ta có thể vượt qua rất nhiều khó khăn đến thế, anh nói xem, đây là duyên phận đúng không, ông trời bắt buộc chúng ta phải ở bên nhau”.
Ngạn Tiếu nhìn Ngải Mễ vui vẻ kể về chuyện xưa của bọn họ, thấy mặn đắng nơi đầu lưỡi, anh nhẹ hôn lên trán cô, khẽ thì thào “Đúng vậy, là ông trời bắt buộc chúng ta phải ở bên nhau”.
Cô là tuổi trẻ của anh, là quá khứ, là hiện tại của anh, từ năm mười sáu tuổi, trong tương lai của anh, luôn có sự hiện diện của cô.
Ngạn Tiếu đang làm việc, chiếc điện thoại reo lên, là chuông điện thoại cài riêng cho cô.
“Ngải Mễ”.
Bên kia có tiếng thở dồn dập. Ngạn Tiếu nhíu mày “Ngải Mễ, xảy ra chuyện gì sao?”.
Ngải Mễ cố gắng giữ mình tỉnh táo dù tầm mắt đã tối đen, giọng cô khó nhọc “Xin lỗi anh…Tiếu…yêu anh…rất…yêu anh”.
Tiếng điện thoại va đập với mặt đường, tiếng người hỗn loạn vang lên đầu bên kia, trong lòng Ngạn Tiếu loạn cả lên, vơ vội chìa khóa xe trên bàn.
Lúc anh đến, đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, Ngải Mễ vẫn nằm trong đó, Ngạn Tiếu làm thủ tục, nhận túi xách của cô, anh cầm chiếc nhẫn bạc vẫn còn dính máu trên tay, cả người cao lớn gục xuống, đau đớn cắn chặt môi.
Anh không dám nghĩ, nếu Ngải Mễ có chuyện gì, anh không biết bản thân phải làm gì nữa. Anh vốn nghĩ bản thân mình không còn yêu cô nhiều như trước, nhưng tại sao trái tim lại đau đớn đến thế này.
Ngạn Tiếu mở cửa phòng, ánh mắt ấm áp nhìn cô gái cuộn người lại dưới tấm rèm, cách lớp cửa kính là cả vườn hoa cẩm tú cầu đầy màu sắc.
Anh nhẹ bước đến ôm lấy cô, dựa đầu vào vai cô, hỏi khẽ “Đang suy nghĩ gì?”.
Ngải Mễ bị hơi thở anh làm nhột, cô cười khanh khách “Em đang cố tưởng tượng chúng ta thời cao học, anh nhìn đi”.
Ngải Mễ chìa cuốn nhật ký đã cũ ra trước mặt anh, vẻ mặt cô hớn hở như đứa trẻ.
“Cũng may lúc trước em có viết nhật ký, anh xem, chúng ta rất hạnh phúc đấy, em không ngờ chúng ta có thể vượt qua rất nhiều khó khăn đến thế, anh nói xem, đây là duyên phận đúng không, ông trời bắt buộc chúng ta phải ở bên nhau”.
Ngạn Tiếu nhìn Ngải Mễ vui vẻ kể về chuyện xưa của bọn họ, thấy mặn đắng nơi đầu lưỡi, anh nhẹ hôn lên trán cô, khẽ thì thào “Đúng vậy, là ông trời bắt buộc chúng ta phải ở bên nhau”.
Cô là tuổi trẻ của anh, là quá khứ, là hiện tại của anh, từ năm mười sáu tuổi, trong tương lai của anh, luôn có sự hiện diện của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook