Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?
-
Chương 12
Lần đầu tiên Ngải Mễ gặp Lâm Dĩ An, cô gái đó còn rất trẻ, là sinh viên năm cuối.
Ngải Mễ nhìn cô gái ăn mặc khá đơn giản, gương mặt khả ái, dường như cô đã quên chính mình mấy năm trước cũng đã từng như vậy.
“Xin chào”.
“Chào cô, cô có thể gọi tôi bằng bà Ngạn”.
Khi Ngải Mễ nói đến hai từ “Bà Ngạn”, cô có thể cảm giác sự đông cứng trên gương mặt cô ấy.
Ngải Mễ khẽ cười, nụ cười lạnh nhạt “Tôi rất hiếu kỳ, làm sao cô quen biết Tiếu”.
Lâm Dĩ An hơi cuối đầu, giọng nói hơi mất tự nhiên “Là vì có lần… ông Ngạn đến cửa hàng của tôi, ông ấy nói muốn mua giày tặng vợ, ông ấy chọn rất kỹ, lúc đó tôi nghĩ, ông ấy rất yêu vợ mình. Tôi rất ngưỡng mộ phu nhân”.
“Vạy thì cô bắt đầu trước, hay anh ấy bắt đầu trước?”
Lâm Dĩ An giật người, cô cúi đầu hồi lâu, giọng cô hơi trầm xuống “Phu nhân, ai bắt đầu trước thì có gì quan trọng?”.
Ngải Mễ nhướng mày “Vậy thì là cô yêu anh ấy nên mới bám lấy anh ấy, hay là anh ấy yêu cô”.
Lâm Dĩ An hơi tức giận, đôi má trắng hơi ửng hồng “Chúng tôi yêu nhau, phu nhân, cô không biết rằng anh ấy không hề vui vẻ khi ở bên cạnh cô sao?”
“Vậy sao? anh ấy nói với cô?”.
Lâm Dĩ An hừ lạnh “Tôi từng nhìn thấy anh ấy uống say, sau đó ngồi khóc như một đứa trẻ, rất cô đơn, rất đau khổ, nếu cô không yêu anh ấy, hãy buông tha cho anh ấy đi, Ngạn Tiếu là người đàn ông tốt”.
Bàn tay Ngải Mễ siết chặt, đàn bà vốn rất ích kỷ, cô vốn tưởng một Ngạn Tiếu yếu đuối, đơn độc, cả đời này chỉ có một mình cô nhìn thấy, nhưng anh đã khóc, khóc trước một cô gái khác.
Là vì bên cạnh cô khiến anh đau khổ đến vậy sao?
Ngải Mễ nhìn cô gái ăn mặc khá đơn giản, gương mặt khả ái, dường như cô đã quên chính mình mấy năm trước cũng đã từng như vậy.
“Xin chào”.
“Chào cô, cô có thể gọi tôi bằng bà Ngạn”.
Khi Ngải Mễ nói đến hai từ “Bà Ngạn”, cô có thể cảm giác sự đông cứng trên gương mặt cô ấy.
Ngải Mễ khẽ cười, nụ cười lạnh nhạt “Tôi rất hiếu kỳ, làm sao cô quen biết Tiếu”.
Lâm Dĩ An hơi cuối đầu, giọng nói hơi mất tự nhiên “Là vì có lần… ông Ngạn đến cửa hàng của tôi, ông ấy nói muốn mua giày tặng vợ, ông ấy chọn rất kỹ, lúc đó tôi nghĩ, ông ấy rất yêu vợ mình. Tôi rất ngưỡng mộ phu nhân”.
“Vạy thì cô bắt đầu trước, hay anh ấy bắt đầu trước?”
Lâm Dĩ An giật người, cô cúi đầu hồi lâu, giọng cô hơi trầm xuống “Phu nhân, ai bắt đầu trước thì có gì quan trọng?”.
Ngải Mễ nhướng mày “Vậy thì là cô yêu anh ấy nên mới bám lấy anh ấy, hay là anh ấy yêu cô”.
Lâm Dĩ An hơi tức giận, đôi má trắng hơi ửng hồng “Chúng tôi yêu nhau, phu nhân, cô không biết rằng anh ấy không hề vui vẻ khi ở bên cạnh cô sao?”
“Vậy sao? anh ấy nói với cô?”.
Lâm Dĩ An hừ lạnh “Tôi từng nhìn thấy anh ấy uống say, sau đó ngồi khóc như một đứa trẻ, rất cô đơn, rất đau khổ, nếu cô không yêu anh ấy, hãy buông tha cho anh ấy đi, Ngạn Tiếu là người đàn ông tốt”.
Bàn tay Ngải Mễ siết chặt, đàn bà vốn rất ích kỷ, cô vốn tưởng một Ngạn Tiếu yếu đuối, đơn độc, cả đời này chỉ có một mình cô nhìn thấy, nhưng anh đã khóc, khóc trước một cô gái khác.
Là vì bên cạnh cô khiến anh đau khổ đến vậy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook