Ai Cho Ngươi Hôn?
Chương 32: “Tiểu Yến, trà ngon thật!”

Hàn Kiến nghe nàng nói bằng giọng điệu thản nhiên, không có chút nào gọi là áy náy hay ân hận, khó chịu hừ lạnh một tiếng: “Vương hậu còn tự biết không nhẹ?”

Con gái ông ta chính là Quận chúa do tiên đế sắc phong, từ trước tới nay điều có người bợ đỡ nịnh hót, chưa từng ăn phải thiệt thòi lớn như hôm nay. Cổ nhân có câu ‘Vuốt mặt cũng nể mũi’, yêu nữ này cả gan dám không xem ‘cái mũi’ như ông ra gì thì cũng nên biết chừng mực. Nếu bây giờ cúi đầu tạ lỗi ngay thì chuyện còn có thể cứu vãn phần nào, nếu không... nếu không thì vị trí Vương hậu này hắn sẽ đích thân dẹp bỏ!

Trong ánh nhìn như muốn lăng trì của Hàn Kiến, Thạch Yến vẫn không mảy may e sợ, ngược lại khuôn mặt ngày càng lạnh đi mấy phần, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng cao thêm: “Nhưng bổn cung vẫn cảm thấy đối với tội trạng của nàng ta thì còn quá nhân từ?!” Dám ra tay đánh nàng thì cũng nên để ý nàng là ai. Hiện tại khác với khi ở thế kỷ Hai mươi mốt, nàng xuyên về đây vừa tỉnh lại thì lấy được danh phận công chúa một nước, không lâu sau lại trèo lên ngôi vị Vương hậu, thân phận so với một cái chức ‘Quận chúa’ của Kiến Hòa cao hơn không chỉ vài bậc.

Nàng ta tát nàng một cái, đáng lý theo luật là tội phản nghịch, đừng nói chỉ vài ba bộp tai kia, cho dù nàng muốn cái đầu của nàng ta, bọn họ dù không muốn cũng phải lấy xuống cho nàng.

Tuy nhiên, Thạch Yến nàng luôn (tự cho rằng) là một tiểu cô nương thanh thuần, thánh thiện, vừa hiền lành lại rất khoan dung độ lượng, nên sẽ không đến mức dồn nàng ta vào chỗ chết. Nhưng có những kẻ vĩnh viễn sẽ không biết thế nào là cảm kích, càng không biết cái gì gọi tên ‘giới hạn’, cứ thích ép nàng phải ra tay.

Trên môi Hàn Thiên Quân ẩn ẩn ý cười. Xem ra không cần đến hắn đỡ lời, nữ nhân này còn biết lợi dụng thân phận mà ức hiếp người ta nữa nha!

Nghe được lời của nàng, Hàn Kiến rốt cuột cũng không giả vờ giả vịt được nữa, nhất thời giọng nói vì mang theo tức giận mà cao lên mấy phần: “Thạch Yến, ngươi đừng có mà quá đáng!”

“Lúc trước ta còn nghĩ gia giáo Kiến phủ có vấn đề nên mới dạy ra một nữ nhân vừa ngu ngốc lại không biết lễ nghĩa như Kiến Hòa, hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết, hóa ra quận chúa đây là vì ‘hổ phụ vô khuyển tử’ mà nên!” Thạch Yến ngược lại cũng không bị tâm tình của ông ta ảnh hưởng đến, chỉ là dịu dàng dùng ống tay áo che miệng, ánh mắt khẻ nhướn cười nhẹ một tiếng: “Chỉ là... tên của bổn cung là để tên điêu dân như ngươi gọi sao?! Nữ nhi của ngươi cả gan dám ở ngay trong tẩm cung xuống tay tát bổn cung một cái, luôn mồm mắng chửi bổn cung. Bổn cung nể tình nàng ta trẻ người non dạ mà tha tội chết, chỉ nhẹ tay đánh nàng ta hai ba cái coi như răn đe. Kiến phủ các người không biết cảm tạ còn muốn làm khó? Hàn Kiến, dựa vào một cái danh phận ‘hoàng thúc’ của Quân vương, ngoài ra cũng không có tước phẩm gì... ngươi dựa vào là gan ai cho mà ở đây hô to gọi nhỏ bổn cung?!!” Càng nói về sau, ánh mắt ngày càng sắc lạnh, âm thanh càng ngày càng nhỏ nhưng mang theo vô hạn uy hiếp.

Hàn Kiến bị nàng nói đến sắc mặt biến trắng, nhất thời bị dọa không nhẹ, nhiều hơn là kinh ngạc. Ông ta luôn không bao giờ chú ý đến người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hàn Thiên Quân, ban đầu còn nghĩ rằng là do Vũ vương phái đến, nhưng không lâu trước đây từ chính miệng Hàn Thiên Vũ biết được nàng ta hiện tại đã không còn là người của mình. Trong thâm tâm hắn vẫn nghĩ người này cho cùng cũng chỉ là một nữ nhi trói gà không chặt, ngoại trừ dùng nhan sắc yêu nghiệt kia để dụ dỗ nam nhân thì còn làm được trò trống gì?

Không ngờ... Hừ! Xem ra không tìm cách trừ khử thì không được!!!

Tuy trong lòng cả gan suy nghĩ như vậy, ngoài mặt vẫn không thể kìm nén lại sự sợ hãi ban đầu. Ánh mắt Hàn Kiến vô thức liếc qua Hàn Thiên Quân một cái, ý định muốn hắn thị uy nói vài lời chặn lại cái miệng của Thạch Yến. Nhưng là Hàn Kiến trăm tính ngàn tính, cũng không tính tới tên Quân vương thường ngày nhu nhược hèn nhát, sợ hãi ông ta như vậy thế nhưng hôm nay lại mang một biểu tình như chuyện không liên quan tới mình, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống vị trí chủ tọa ông ta vừa mới rời khỏi, tao nhã uống trà.

“Quân vương...?” Hàn Kiến có chút không xác định thấp giọng dò hỏi một tiếng. Đáp lại hắn là khuôn mặt tươi cười như hoa của vị nào đó, nhưng không phải dành cho hắn, mà đang hướng về phía yêu nữ kia, vô cũng cưng chiều nói một câu: “Tiểu Yến, trà ngon thật!”

Yến Thanh vốn đứng một bên không lên tiếng, lúc này triệt để không còn gì để nói.

Vẻ mặt kia của giáo chủ, thật là... thật là khiến người ta có loại xúc động muốn cởi giày đập cho hủy dung luôn!

Mà đương sự ‘Tiểu Yến’ trong miệng vị nào đó, so với loại xúc động của Yến Thanh còn mãnh liệt hơn, trực tiếp muốn dùng chân dẫm nát khuôn mặt yêu nghiệt của hắn. Nhưng trong lòng khó tránh khỏi xẹt qua một tia ấm áp nhỏ nhoi.

Hắn đây là muốn đem mọi quyền hành giao cho nàng sử dụng sao? Ý tứ dung túng kia rõ ràng như ban ngày nha~

Người duy nhất không bị Hàn Thiên Quân làm cho buồn nôn chính là Kiến Hòa vẫn đang chìm trong nổi lo sợ trước lời uy hiếp của Thạch Yến. Kỳ thật lúc đó ra tay là do nàng ta quá mức xúc động không nghĩ đến hậu quả, về sau khi tĩnh tâm lại liền hoảng sợ không dám đem sự thật toàn bộ nói cho phụ thân cùng mẫu thân mình biết, chỉ qua loa bảo rằng mình nói chuyện với Thạch Yến có chút khó nghe, sau đó bị Thạch Yến hung hăng tát hai ba cái.

Cho nên hiện tại bị vạch trần, không khỏi chột dạ liếc nhìn về phía Hàn Kiến một cái thăm dò, thấy sắc mặt ông so với mình còn muốn khó coi hơn mấy phần liền thức thời thu lại tầm mắt.

Sau một lúc định thần sau dư chấn, cuối cùng Thạch Yến vẫn nể mặt Hàn Thiên Quân đáp lại một tiếng: “Nếu người thích, sau này thần thiếp ngày nào cũng pha cho người” Giọng điệu vô cùng nhu thuận, nào có nửa điểm lạnh lùng uy nghiêm khi nói chuyện với Hàn Kiến?!

“Ờ” Hàn Thiên Quân tỏ vẻ khá hào hứng gật đầu một cái, thật tình đem ly trà trong tay uống cạn không còn một giọt.

Hàn Kiến đứng bên cạnh chờ một lúc lâu, thấy Hàn Thiên Quân hoàn toàn không có ý định lên tiếng nói đỡ cho mình, rốt cuộc cũng thức thời, âm thầm nghiến răng mà quỳ sụp xuống: “Xin Quân vương tha tội, Kiến Hòa còn nhỏ...” Chỉ là còn chưa nói xong liền bị giọng điệu sắc bén của Thạch Yến cắt ngang: “Người muội ấy ra tay là ta, hoàng thúc ngươi lại nhận tội với Quân vương làm gì? Chút chuyện nhỏ này không lẽ ngươi cho rằng bổn cung không có khả năng giải quyết, hay là... vốn dĩ không đem bổn cung xem vào trong mắt?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương