Ai Cho Ngươi Hôn?
-
Chương 18: Sớm sinh quý tử!
Ba ngày nói nhanh không nhanh nói chậm cũng không chậm. Kể từ lúc hai người cùng nhau đến Ngự Thiện Phòng dùng bửa tối, tin đồn Quân vương và Vương hậu tình nồng mật ý, chàng chàng thiếp thiếp đã được loan tuyền khắp hoàng cung Tây Oa Thiên quốc. Người người đều biết Quân Vương cưng chiều Vương hậu ra sao, Vương hậu xinh đẹp hiền thục ra sao, luôn luôn vâng lời Quân vương, còn rất tốt bụng, rất đẹp lòng người như thế nào.
Thạch Yến sau khi nghe tin này từ miệng hai nha hoàn thiếp thân của mình, quả thực là có chút khóc không ra nước mắt! Nàng hôm đó chỉ là nổi hứng nhất thời, ban hết số thức ăn chưa động đũa cho đám người hầu trong cung cùng thưởng thức để khỏi lãng phí thôi, có cần xưng tụng nàng đến mức sắp thành thần thế không? Còn cái gì mà ‘tình nồng mật ý’, cái gì mà ‘chàng chàng thiếp thiếp’? Con mắt nào của bọn họ thấy nàng và hắn ‘tình nồng mật ý, chàng chàng thiếp thiếp’ chứ, đúng là... đúng là bị một đám người làm cho tức chết!
Tiểu Thanh bên cạnh thấy sắc mặt chủ tử nhà mình tương đối khó coi, ngập ngừng không dám nói tiếp nữa. Nếu nàng mà còn dám nói thêm câu cuối trong lời mọi người, chủ tử không xé xác nàng ra mới là lạ!
Tiểu Hoàng bên cạnh cũng toát mồ hôi, thầm than bản thân quá là may mắn, may mắn vì đã dừng kịp lúc, dừng đúng thời điểm, nếu không bây giờ hai người các nàng quả thật là sẽ rất thảm.
Thạch Yến uống một ngụm trà hạ hỏa, quay sang nhìn nhìn hai cô nương nhà mình một cách dò xét. Xem xem, vẻ mặt ấp úng kia, thần thái hoang mang kia, nhất định là còn chuyện muốn giấu nàng: “Nói tiếp!”
“Chủ tử...” Hai nha hoàn nào đó đồng thanh lên tiếng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không ai dám nói tiếp.
“Có chuyện gì không thể nói cho ta?” Thạch Yến lườm lườm, dằn mạnh tách trà trong tay xuống bàn. Nàng không cho phép có chuyện liên quan tới mình mà ngay bản thân cũng không biết là chuyện gì, hôm nay phải vẻ cái vòng tròn* này ra!
(* Ý chỉ giải quyết vấn đề)
Vừa lúc chiếc tách va xuống bàn “Cạch” một tiếng, cửa phòng cũng vừa lúc mở ra. Hàn Thiên Quân cả người hắc bào điểm xuyến hoa văn hoàng long, thần thái ung dung bước vào.
Tiểu Thanh và Tiểu Hoàng giống như bắt gặp cứu tinh, vội vàng hành lễ: “Quân vương vạn tuế!” Chuyện của chủ tử muốn biết chỉ e phải để Quân vương giúp các nàng nói ra thôi, dù sao chủ tử cũng đâu dám làm gì Quân vương.
“Ra ngoài đi!” Hàn Thiên Quân nhàn nhạt trả lời, Tiểu Thanh cùng Tiểu Hoàng lập tức chạy biến, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Chuyện nhà không nên truyền ra ngoài, không nên truyền ra ngoài!
Thạch Yến nghẹn một bụng nhìn hai tiểu cô nương kia cư nhiên dám chuồn êm, hận không thể một phát bóp chết cả đôi. Quay đầu nhìn người vừa đến, cất lên giọng điệu chăm chọc: “Quân vương cai trị Tây Oa Thiên quốc này quả là rất tốt, tốt đến mức người dân ăn no mặc ấm quá thể, ngày ngày an nhàn sung sướng, chuyện gì cũng có thể biết có thể bàn!”
“Muốn nói thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo, dù sao trong hoàng cung này so về ăn no nhàn rỗi thì không ai có thể bì với Vương hậu ngươi” Hàn Thiên Quân không chút khách khí ngồi xuống cái ghế đối diện Thạch Yến, hết sức tự nhiên cầm lấy chén trà của nàng đưa lên miệng uống một ngụm.
Thạch Yến trợn trắng mắt, nàng trước giờ đấu võ mồm chưa từng thua ai, tại sao xuyên đến cổ đại lại gặp phải tên khắc tinh chết tiệt này chứ? Tạo nghiệt quá nhiều ắc không thể sống mà~
“Ta không có nhiều chuyện như bọn họ!” Cô nương nào đó không phục vớt vát lại hình tượng bản thân. Hàn Thiên Quân không nhanh không chậm đặt tách trà về chỗ cũ, vẻ mặt nghi ngờ pha lẫn châm biếm nhìn xoáy vào nàng: “Thật không?”
Thạch Yến lừ mắt đáp trả hắn, đập hai tay lên bàn đứng phắt dậy: “Quân vương còn không rõ sao?” Hừ, nàng đây miệng kín như bưng nhá, ví như có một số chuyện hắn muốn nàng làm, nàng tuyệt đối giữ bí mật!
Hàn Thiên Quân khiêu mi, không nhìn nàng mà chuyển sang xem xét căn phòng, mày bất giác nhíu lại một chút: “Như vậy thì thật tốt, ngươi chuẩn bị lúc nào thì nói với hắn?”
“Trước tiên ngươi phải nói rõ cho ta, đám người trong cung đang bàn tán cái gì về chúng ta, nếu không Quân vương người cứ tự mình đi mà nói chuyện!”
“Cái này ngươi thật không biết?” Vị Quân vương vừa được chỉ thẳng đích danh cười cười, chỉ ba bước chân liền xuất hiện ngay bên cạnh Thạch Yến, vẻ mặt không cảm xúc thường ngày hiện lên một chút ý cười, trong ý cười còn có mấy phần xem kịch vui hiếm thấy.
Thạch Yến cảnh giác lùi về sau một bước. Khốn kiếp, nói thì cứ nói, áp sát như vậy làm cái quái gì? Tuy thân là một sắc nữ hiện đại mê trai đẹp tiêu chuẩn, nàng rất thích điều này, nhưng mà còn phải xem xét vị ‘trai đẹp’ này là ai nữa, ví như tên đang giở trò với nàng hiện tại đi... nhìn biểu tình này, nhất định có ý đồ không hay ho gì!
“Ta không biết nên mới cần hỏi người!” Mặc dù trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra cứng đầu không chịu thua.
Hàn Thiên Quân khóe môi khẽ kéo lên thành một đường hơi cong, thể hiện tâm tình hắn lúc này đang khá là vui vẻ, thân hình cao lớn lại tiến lên một bước, bảo trì khoảng cách sát bên cạnh nàng, giọng nói trầm trầm: “Bọn họ nói... chúng ta rất ngọt ngào, rất ân ái, còn có... chắc sẽ sớm sinh quý tử thôi! Nàng cảm thấy thế nào?”
Thạch Yến: “...” Con mợ nó, các người mới sớm sinh quý tử ấy!
“... Ta... ta...” Ta một hồi cũng không biết nên phát biểu cảm tưởng ra sao, cả người đều bất ổn nhìn chằm chằm tên nào đó đang ở ngay trước mặt: “Ta mới không muốn sinh cho ngươi!”
“Nàng là thê tử của ta, không sinh cho ta thì còn có thể sinh cho ai?” Hàn Thiên Quân không chút để ý nói, bộ dáng ‘người lớn khoan dung’.
Thạch Yến nghe xong một câu này liền câm nín. Hắn nói không sai, hiện tại nàng ở nơi đây chỉ quen biết hai nha hoàn của mình cùng hắn, sau này nếu thực sự có thể rời khỏi hắn, nàng còn đi đâu được? Trở về Đông Triều Dương tiếp tục làm một cô công chúa bị trả lại người người căm ghét, hay trốn sang nước khác tìm kiếm ‘tình yêu đích thực’ trong truyền thuyết? Tất cả đều không có khả năng!
Với thế lực của Hàn Thiên Quân, trừ phi hắn cam tâm tình nguyện buông tha nàng, cho nàng một cuộc sống tốt, bằng không nàng có nằm mơ cũng không được, nói không chừng còn làm liên lụy đến người bên cạnh!
Mà muốn hắn buông tha nàng, trước hết phải biết ngoan ngoãn tuân theo lời hắn!
Thạch Yến sau khi nghe tin này từ miệng hai nha hoàn thiếp thân của mình, quả thực là có chút khóc không ra nước mắt! Nàng hôm đó chỉ là nổi hứng nhất thời, ban hết số thức ăn chưa động đũa cho đám người hầu trong cung cùng thưởng thức để khỏi lãng phí thôi, có cần xưng tụng nàng đến mức sắp thành thần thế không? Còn cái gì mà ‘tình nồng mật ý’, cái gì mà ‘chàng chàng thiếp thiếp’? Con mắt nào của bọn họ thấy nàng và hắn ‘tình nồng mật ý, chàng chàng thiếp thiếp’ chứ, đúng là... đúng là bị một đám người làm cho tức chết!
Tiểu Thanh bên cạnh thấy sắc mặt chủ tử nhà mình tương đối khó coi, ngập ngừng không dám nói tiếp nữa. Nếu nàng mà còn dám nói thêm câu cuối trong lời mọi người, chủ tử không xé xác nàng ra mới là lạ!
Tiểu Hoàng bên cạnh cũng toát mồ hôi, thầm than bản thân quá là may mắn, may mắn vì đã dừng kịp lúc, dừng đúng thời điểm, nếu không bây giờ hai người các nàng quả thật là sẽ rất thảm.
Thạch Yến uống một ngụm trà hạ hỏa, quay sang nhìn nhìn hai cô nương nhà mình một cách dò xét. Xem xem, vẻ mặt ấp úng kia, thần thái hoang mang kia, nhất định là còn chuyện muốn giấu nàng: “Nói tiếp!”
“Chủ tử...” Hai nha hoàn nào đó đồng thanh lên tiếng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không ai dám nói tiếp.
“Có chuyện gì không thể nói cho ta?” Thạch Yến lườm lườm, dằn mạnh tách trà trong tay xuống bàn. Nàng không cho phép có chuyện liên quan tới mình mà ngay bản thân cũng không biết là chuyện gì, hôm nay phải vẻ cái vòng tròn* này ra!
(* Ý chỉ giải quyết vấn đề)
Vừa lúc chiếc tách va xuống bàn “Cạch” một tiếng, cửa phòng cũng vừa lúc mở ra. Hàn Thiên Quân cả người hắc bào điểm xuyến hoa văn hoàng long, thần thái ung dung bước vào.
Tiểu Thanh và Tiểu Hoàng giống như bắt gặp cứu tinh, vội vàng hành lễ: “Quân vương vạn tuế!” Chuyện của chủ tử muốn biết chỉ e phải để Quân vương giúp các nàng nói ra thôi, dù sao chủ tử cũng đâu dám làm gì Quân vương.
“Ra ngoài đi!” Hàn Thiên Quân nhàn nhạt trả lời, Tiểu Thanh cùng Tiểu Hoàng lập tức chạy biến, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Chuyện nhà không nên truyền ra ngoài, không nên truyền ra ngoài!
Thạch Yến nghẹn một bụng nhìn hai tiểu cô nương kia cư nhiên dám chuồn êm, hận không thể một phát bóp chết cả đôi. Quay đầu nhìn người vừa đến, cất lên giọng điệu chăm chọc: “Quân vương cai trị Tây Oa Thiên quốc này quả là rất tốt, tốt đến mức người dân ăn no mặc ấm quá thể, ngày ngày an nhàn sung sướng, chuyện gì cũng có thể biết có thể bàn!”
“Muốn nói thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo, dù sao trong hoàng cung này so về ăn no nhàn rỗi thì không ai có thể bì với Vương hậu ngươi” Hàn Thiên Quân không chút khách khí ngồi xuống cái ghế đối diện Thạch Yến, hết sức tự nhiên cầm lấy chén trà của nàng đưa lên miệng uống một ngụm.
Thạch Yến trợn trắng mắt, nàng trước giờ đấu võ mồm chưa từng thua ai, tại sao xuyên đến cổ đại lại gặp phải tên khắc tinh chết tiệt này chứ? Tạo nghiệt quá nhiều ắc không thể sống mà~
“Ta không có nhiều chuyện như bọn họ!” Cô nương nào đó không phục vớt vát lại hình tượng bản thân. Hàn Thiên Quân không nhanh không chậm đặt tách trà về chỗ cũ, vẻ mặt nghi ngờ pha lẫn châm biếm nhìn xoáy vào nàng: “Thật không?”
Thạch Yến lừ mắt đáp trả hắn, đập hai tay lên bàn đứng phắt dậy: “Quân vương còn không rõ sao?” Hừ, nàng đây miệng kín như bưng nhá, ví như có một số chuyện hắn muốn nàng làm, nàng tuyệt đối giữ bí mật!
Hàn Thiên Quân khiêu mi, không nhìn nàng mà chuyển sang xem xét căn phòng, mày bất giác nhíu lại một chút: “Như vậy thì thật tốt, ngươi chuẩn bị lúc nào thì nói với hắn?”
“Trước tiên ngươi phải nói rõ cho ta, đám người trong cung đang bàn tán cái gì về chúng ta, nếu không Quân vương người cứ tự mình đi mà nói chuyện!”
“Cái này ngươi thật không biết?” Vị Quân vương vừa được chỉ thẳng đích danh cười cười, chỉ ba bước chân liền xuất hiện ngay bên cạnh Thạch Yến, vẻ mặt không cảm xúc thường ngày hiện lên một chút ý cười, trong ý cười còn có mấy phần xem kịch vui hiếm thấy.
Thạch Yến cảnh giác lùi về sau một bước. Khốn kiếp, nói thì cứ nói, áp sát như vậy làm cái quái gì? Tuy thân là một sắc nữ hiện đại mê trai đẹp tiêu chuẩn, nàng rất thích điều này, nhưng mà còn phải xem xét vị ‘trai đẹp’ này là ai nữa, ví như tên đang giở trò với nàng hiện tại đi... nhìn biểu tình này, nhất định có ý đồ không hay ho gì!
“Ta không biết nên mới cần hỏi người!” Mặc dù trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra cứng đầu không chịu thua.
Hàn Thiên Quân khóe môi khẽ kéo lên thành một đường hơi cong, thể hiện tâm tình hắn lúc này đang khá là vui vẻ, thân hình cao lớn lại tiến lên một bước, bảo trì khoảng cách sát bên cạnh nàng, giọng nói trầm trầm: “Bọn họ nói... chúng ta rất ngọt ngào, rất ân ái, còn có... chắc sẽ sớm sinh quý tử thôi! Nàng cảm thấy thế nào?”
Thạch Yến: “...” Con mợ nó, các người mới sớm sinh quý tử ấy!
“... Ta... ta...” Ta một hồi cũng không biết nên phát biểu cảm tưởng ra sao, cả người đều bất ổn nhìn chằm chằm tên nào đó đang ở ngay trước mặt: “Ta mới không muốn sinh cho ngươi!”
“Nàng là thê tử của ta, không sinh cho ta thì còn có thể sinh cho ai?” Hàn Thiên Quân không chút để ý nói, bộ dáng ‘người lớn khoan dung’.
Thạch Yến nghe xong một câu này liền câm nín. Hắn nói không sai, hiện tại nàng ở nơi đây chỉ quen biết hai nha hoàn của mình cùng hắn, sau này nếu thực sự có thể rời khỏi hắn, nàng còn đi đâu được? Trở về Đông Triều Dương tiếp tục làm một cô công chúa bị trả lại người người căm ghét, hay trốn sang nước khác tìm kiếm ‘tình yêu đích thực’ trong truyền thuyết? Tất cả đều không có khả năng!
Với thế lực của Hàn Thiên Quân, trừ phi hắn cam tâm tình nguyện buông tha nàng, cho nàng một cuộc sống tốt, bằng không nàng có nằm mơ cũng không được, nói không chừng còn làm liên lụy đến người bên cạnh!
Mà muốn hắn buông tha nàng, trước hết phải biết ngoan ngoãn tuân theo lời hắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook