Ai Cho Ngươi Hôn?
-
Chương 13: Có thể ăn bậy không thể nói bậy!
Thạch Yến tự nhận không phải loại người tốt lành gì. Cuộc sống độc lập bắt đầu từ quá sớm khiến nàng đối với thế giới xung quanh luôn luôn cảnh giác đề phòng, ý thức tự bảo vệ bản thân quá lớn có thể biến thành đa nghi tàn nhẫn, tuy nàng chưa đến mức đa nghi tàn nhẫn, nhưng cũng mất đi dáng vẽ ngây thơ và tâm hồn lương thiện của tuổi mười tám vốn có.
Bởi vì không phải dạng người tốt lành gì nên hiện tại trong lòng Thạch Yến hiện tại rất vui vẻ. Hai người nép vào nhau đi đến hết khúc cua, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng Hàn Thiên Vũ đâu. Cảm nhận cách tay của Hàn Thiên Quân đang từ từ buông lỏng, Thạch Yến thức thời đem móng vuốt rời khỏi người hắn, vô cùng độ lượng phất phất tay định chuồn lẹ, nào ngờ còn chưa cất bước đã bị một sức lực to lớn kéo về, xém chút ngã dập mặt xuống đất. Nàng tức giận đùng đùng nhìn Hàn Thiên Quân, hung thủ cũng nhìn nàng, chỉ là trên mặt tràn đầy ý cười vi diệu: "Vương hậu, nàng cẩn thận một chút nha!" Ngã đến mức hủy dung rồi hắn cũng không có chịu trách nhiệm đâu.
Thạch Yến lừ mắt, vung tay thoát khỏi ma trảo của hắn, giọng nói bất mãng: "Không phải tại ngươi ta sẽ như vậy sao?" Còn ở đây giả nhân giả nghĩa!
“...”
Tâm tình Hàn Thiên Quân hình như rất tốt, Thạch Yến lại bắt đầu không vui. Nàng không hiểu vì sao, trước mặt người ngoài hắn luôn luôn đối nàng ôn nhu săn sóc, nói thật từ khi còn ở hiện đại đến khi đã xuyên về nơi xa lạ này, hắn là người đàn ông đầu tiên đối với nàng tốt như vậy... ừm, còn khi chỉ có hai người, hắn cũng là tên đàn ông đầu tiên đối với nàng tệ như vậy.
"Vương hậu, nàng đừng giận nữa, là bổn vương không tốt, khiến nàng bị người ngoài ức hiếp rồi!" Hàn Thiên Quân nhanh như chớp lại thay đổi thái độ một cách chóng mặt. Thạch Yến mới đầu con không thích ứng được ngơ ngác nhìn hắn, nhưng chưa đầy ba giây đã nhìn thấu vấn đề, mắt lừ lừ nhìn người trước mặt nhưng giọng nói phát ra lại mềm mại tinh tế: "Ta đâu có giận chàng, nhưng hiện tại cả người giống như bị dính phân rất khó chịu nha!" Ý tứ chẵng khác nào đem Hàn Thiên Vũ coi thành chất thải mà mắng.
Quả nhiên nàng không đoán nhầm, sau lưng lập tức truyền đến tiếng ho húng hắng. Thạch Yến giống như bị dọa cho hết hồn lại giống như trong lúc bất cẩn lỡ miệng kêu lên: "Đống phân tới rồi!" Nói xong lại vờ như áy náy hổ thẹn lắm, cúi gằm mặt không dám ngẩn lên.
Thực tế nàng đang nén cười đến mức nội thương! Trong giây phút bắt gặp khuôn mặt thối hoắc của Hàn Thiên Vũ, Thạch Yến quả thật chỉ muốn một phát "Ha ha ha" Cười to ba tiếng.
Cổ nhân có câu: 'phụ nữ và tiểu nhân, đều không nên đắc tội'. Không nghe lời cổ nhân, chịu thiệt ngay trước mắt!
Hàn Thiên Vũ không nói tiếng nào, đi còn nhanh hơn chạy lướt qua hai người tiến về phía trước. Thạch Yến luôn luôn tự nhủ cứ như vậy là đủ rồi, nhưng lần nữa nhịn không được gọi với theo: "Vương gia, không tiễn!" Trong âm điệu hết tám phần vui vẻ thoải mái, hai phần hả hê.
Hàn Thiên Quân liếc mắt nhìn nàng, khinh bỉ trong đáy mắt biến thành mị mị cười tà, lúc Thạch Yến quay đầu lại vừa hay bắt gặp biểu tình này của hắn, tức giận chất vấn: "Ta nói ngài nha, rốt cuộc thì ta đã làm gì đắc tội đại gia ngài chứ?!"
"Làm gì? Tự ngươi nên hiểu rõ!" Nói xong liền phất tay áo bỏ đi trước, Thạch Yến đuổi theo sau vô cùng phiền muộn.
Về đến tẩm cung cũng là gần đến giờ dùng cơm trưa, Tiểu Thanh cùng Tiểu Hoàng hai nha đầu không biết sống chết vừa thấy nàng lập tức như lốc xoáy nhào ra, nhao nhao hỏi hôm nay tình hình như thế nào. Thạch Yến tức giận gõ lên trán các nàng một cái, nghiến răng nghiến lợi: "Xém chút bị các muội hại thảm rồi, còn dám hướng ta buôn chuyện!"
Tiểu Thanh uất ức xoa xoa cái trán bị gõ phát đau, lẫm bẩm: "Nghe nói đích thân Quân Vương cũng tới, vốn tưởng hai người có thể bồi đắp chút tình cảm nha"
Tiểu Hoàng vốn trầm tỉnh hơn, tuy rằng bị gõ rất đau, nhưng chuyện chính cũng không có quên: "Vương Hậu, xảy ra chuyện gì sao?"
"Ây da, càng nói càng đáng hận!" Thạch Yến không chút thục nữ ngồi xuống giường ngọc, thuận tiện ngó nghiêng không thấy Hàn Thiên Quân giống như sẽ về, liền vật một cái nằm xuống lăn qua lăn lại mấy vòng: "Nói cho hai muội biết, sau này ít lôi kéo bổn cung ra ngoài chơi đi, hôm nay thiếu chút nữa thôi đã bị người ta..." Nói đến đây liền ngậm miệng.
Nàng có thể thấy được hai huynh đệ bọn họ tuy ngoài mặt hữu lễ nhưng thực chất lại bất hòa, tuy nhiên nếu chuyện Tây Oa Thiên Quốc nội bộ gây chiến bị truyền ra ngoài, hậu quả nàng đây thực không dám gánh, có khi còn liên lụy đến hai ngốc nha đầu này cùng chết thì hay rồi! Suy cho cùng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Nghĩ vậy nàng liền đảo đôi con ngươi xinh đẹp, thay đổi chủ đề: "Aizz không nói cái này nữa, ta đói rồi!" Nói xong cũng không thèm nhìn đến biểu tình của hai nha hoàn nhà mình, úp mặt xuống gối đầu không lên tiếng nữa.
Tiểu Thanh, Tiểu Hoàng nhìn nhau, lắc đầu, hết cách lui ra bên ngoài chuẩn bị thức ăn cho chủ tử. Vừa lúc cách nàng ra đến cửa liền gặp được Hàn Thiên Quân đang ung dung đi đến liền cúi đầu cung kính hành lễ: "Quân Vương"
"Ừ" Không nói lời dư thừa phất tay cho lui.
Thạch Yến vốn đang giả chết vừa mới ngóc đầu dậy, nghe thấy âm thanh liền tiếp tục vùi mặt vào gối đầu giả chết thêm lần nữa, trong lúc nhất thời quên mất chính mình ở trên giường của người ta.
Hàn Thiên Quân tiến đến bên nàng, ánh mắt vừa liếc liền biết nàng đang làm bộ làm tịch, nhưng cũng không nói tiếng nào, thay vào đó... trực tiếp nằm đè lên.
Thạch Yến kinh hoàng bật dậy so với cương thi còn muốn nhanh hơn, vừa vặn bị đè bẹp không nhút nhích được.
Nàng khóc nha!
"Mau đứng lên!" Thạch Yến nghiến răng nghiến lợi quát, nhưng vì bị hắn trọng lượng quá lớn đè trên lưng mà vùi mặt xuống gối đầu, âm thanh phát ra vốn phải uy nghiêm giận dữ lại biến thành nức nỡ van xin.
Nàng có loại xúc động muốn cắn đứt lưỡi mình cho rồi
"A?" Hàn Thiên Quân trầm giọng cười, bàn tay kéo theo tóc nàng vuốt ve mơn trớn. Sợi tóc đen bóng mượt mà theo tay của hắn vui đùa nhảy nhót, quyện vào đỏ thẩm y phục của hai người tương đối nổi bậc xinh đẹp.
Trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ, nếu nàng chỉ là giả vờ mất trí, sẽ thực sự vì nam nhân kia bán mình cho hắn sao? Nói như vậy sẽ thuận theo hắn sao???
Thạch Yến cả kinh, theo phản xạ chỉ muốn tránh ra nhưng hoàn toàn không có biện pháp. Bất chợt nàng nhận ra mình không phải đối thủ của nam nhân này! Tuy bình thường nàng miệng mồm lanh lẹ, nhưng hình như cũng chưa đã kích được hắn lần nào, hoàn toàn là bị hắn chọc cho xù lông, tức đến dậm chân bình bịch.
Đây cũng là lần thứ hai hắn 'có vẻ' như muốn phi lễ nàng, nhưng nàng đều vô phương chống đối lại, trong lòng không tránh khỏi kinh hải.
"Sợ gì chứ, không phải chính miệng ngươi nói mình là người của ta sao?" Âm thanh từ phía trên truyền xuống tai nàng, mang theo ý tứ giễu cợt không che dấu. Thạch Yến lần nữa có loại xúc động cắn đứt lưỡi mình!
Khi khổng khi không lại nói ra mấy câu buồn nôn như vậy làm gì?! Đúng là có những chuyện không nên tùy tiện mà nói ra nha.
Thạch Yến sâu sắc giác ngộ lời dạy của cổ nhân: Ăn có thể ăn bậy, nhưng tuyệt đối không được nói bậy! Nàng hiện tại chính là minh chứng xấu số cho câu này a~
Bởi vì không phải dạng người tốt lành gì nên hiện tại trong lòng Thạch Yến hiện tại rất vui vẻ. Hai người nép vào nhau đi đến hết khúc cua, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng Hàn Thiên Vũ đâu. Cảm nhận cách tay của Hàn Thiên Quân đang từ từ buông lỏng, Thạch Yến thức thời đem móng vuốt rời khỏi người hắn, vô cùng độ lượng phất phất tay định chuồn lẹ, nào ngờ còn chưa cất bước đã bị một sức lực to lớn kéo về, xém chút ngã dập mặt xuống đất. Nàng tức giận đùng đùng nhìn Hàn Thiên Quân, hung thủ cũng nhìn nàng, chỉ là trên mặt tràn đầy ý cười vi diệu: "Vương hậu, nàng cẩn thận một chút nha!" Ngã đến mức hủy dung rồi hắn cũng không có chịu trách nhiệm đâu.
Thạch Yến lừ mắt, vung tay thoát khỏi ma trảo của hắn, giọng nói bất mãng: "Không phải tại ngươi ta sẽ như vậy sao?" Còn ở đây giả nhân giả nghĩa!
“...”
Tâm tình Hàn Thiên Quân hình như rất tốt, Thạch Yến lại bắt đầu không vui. Nàng không hiểu vì sao, trước mặt người ngoài hắn luôn luôn đối nàng ôn nhu săn sóc, nói thật từ khi còn ở hiện đại đến khi đã xuyên về nơi xa lạ này, hắn là người đàn ông đầu tiên đối với nàng tốt như vậy... ừm, còn khi chỉ có hai người, hắn cũng là tên đàn ông đầu tiên đối với nàng tệ như vậy.
"Vương hậu, nàng đừng giận nữa, là bổn vương không tốt, khiến nàng bị người ngoài ức hiếp rồi!" Hàn Thiên Quân nhanh như chớp lại thay đổi thái độ một cách chóng mặt. Thạch Yến mới đầu con không thích ứng được ngơ ngác nhìn hắn, nhưng chưa đầy ba giây đã nhìn thấu vấn đề, mắt lừ lừ nhìn người trước mặt nhưng giọng nói phát ra lại mềm mại tinh tế: "Ta đâu có giận chàng, nhưng hiện tại cả người giống như bị dính phân rất khó chịu nha!" Ý tứ chẵng khác nào đem Hàn Thiên Vũ coi thành chất thải mà mắng.
Quả nhiên nàng không đoán nhầm, sau lưng lập tức truyền đến tiếng ho húng hắng. Thạch Yến giống như bị dọa cho hết hồn lại giống như trong lúc bất cẩn lỡ miệng kêu lên: "Đống phân tới rồi!" Nói xong lại vờ như áy náy hổ thẹn lắm, cúi gằm mặt không dám ngẩn lên.
Thực tế nàng đang nén cười đến mức nội thương! Trong giây phút bắt gặp khuôn mặt thối hoắc của Hàn Thiên Vũ, Thạch Yến quả thật chỉ muốn một phát "Ha ha ha" Cười to ba tiếng.
Cổ nhân có câu: 'phụ nữ và tiểu nhân, đều không nên đắc tội'. Không nghe lời cổ nhân, chịu thiệt ngay trước mắt!
Hàn Thiên Vũ không nói tiếng nào, đi còn nhanh hơn chạy lướt qua hai người tiến về phía trước. Thạch Yến luôn luôn tự nhủ cứ như vậy là đủ rồi, nhưng lần nữa nhịn không được gọi với theo: "Vương gia, không tiễn!" Trong âm điệu hết tám phần vui vẻ thoải mái, hai phần hả hê.
Hàn Thiên Quân liếc mắt nhìn nàng, khinh bỉ trong đáy mắt biến thành mị mị cười tà, lúc Thạch Yến quay đầu lại vừa hay bắt gặp biểu tình này của hắn, tức giận chất vấn: "Ta nói ngài nha, rốt cuộc thì ta đã làm gì đắc tội đại gia ngài chứ?!"
"Làm gì? Tự ngươi nên hiểu rõ!" Nói xong liền phất tay áo bỏ đi trước, Thạch Yến đuổi theo sau vô cùng phiền muộn.
Về đến tẩm cung cũng là gần đến giờ dùng cơm trưa, Tiểu Thanh cùng Tiểu Hoàng hai nha đầu không biết sống chết vừa thấy nàng lập tức như lốc xoáy nhào ra, nhao nhao hỏi hôm nay tình hình như thế nào. Thạch Yến tức giận gõ lên trán các nàng một cái, nghiến răng nghiến lợi: "Xém chút bị các muội hại thảm rồi, còn dám hướng ta buôn chuyện!"
Tiểu Thanh uất ức xoa xoa cái trán bị gõ phát đau, lẫm bẩm: "Nghe nói đích thân Quân Vương cũng tới, vốn tưởng hai người có thể bồi đắp chút tình cảm nha"
Tiểu Hoàng vốn trầm tỉnh hơn, tuy rằng bị gõ rất đau, nhưng chuyện chính cũng không có quên: "Vương Hậu, xảy ra chuyện gì sao?"
"Ây da, càng nói càng đáng hận!" Thạch Yến không chút thục nữ ngồi xuống giường ngọc, thuận tiện ngó nghiêng không thấy Hàn Thiên Quân giống như sẽ về, liền vật một cái nằm xuống lăn qua lăn lại mấy vòng: "Nói cho hai muội biết, sau này ít lôi kéo bổn cung ra ngoài chơi đi, hôm nay thiếu chút nữa thôi đã bị người ta..." Nói đến đây liền ngậm miệng.
Nàng có thể thấy được hai huynh đệ bọn họ tuy ngoài mặt hữu lễ nhưng thực chất lại bất hòa, tuy nhiên nếu chuyện Tây Oa Thiên Quốc nội bộ gây chiến bị truyền ra ngoài, hậu quả nàng đây thực không dám gánh, có khi còn liên lụy đến hai ngốc nha đầu này cùng chết thì hay rồi! Suy cho cùng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Nghĩ vậy nàng liền đảo đôi con ngươi xinh đẹp, thay đổi chủ đề: "Aizz không nói cái này nữa, ta đói rồi!" Nói xong cũng không thèm nhìn đến biểu tình của hai nha hoàn nhà mình, úp mặt xuống gối đầu không lên tiếng nữa.
Tiểu Thanh, Tiểu Hoàng nhìn nhau, lắc đầu, hết cách lui ra bên ngoài chuẩn bị thức ăn cho chủ tử. Vừa lúc cách nàng ra đến cửa liền gặp được Hàn Thiên Quân đang ung dung đi đến liền cúi đầu cung kính hành lễ: "Quân Vương"
"Ừ" Không nói lời dư thừa phất tay cho lui.
Thạch Yến vốn đang giả chết vừa mới ngóc đầu dậy, nghe thấy âm thanh liền tiếp tục vùi mặt vào gối đầu giả chết thêm lần nữa, trong lúc nhất thời quên mất chính mình ở trên giường của người ta.
Hàn Thiên Quân tiến đến bên nàng, ánh mắt vừa liếc liền biết nàng đang làm bộ làm tịch, nhưng cũng không nói tiếng nào, thay vào đó... trực tiếp nằm đè lên.
Thạch Yến kinh hoàng bật dậy so với cương thi còn muốn nhanh hơn, vừa vặn bị đè bẹp không nhút nhích được.
Nàng khóc nha!
"Mau đứng lên!" Thạch Yến nghiến răng nghiến lợi quát, nhưng vì bị hắn trọng lượng quá lớn đè trên lưng mà vùi mặt xuống gối đầu, âm thanh phát ra vốn phải uy nghiêm giận dữ lại biến thành nức nỡ van xin.
Nàng có loại xúc động muốn cắn đứt lưỡi mình cho rồi
"A?" Hàn Thiên Quân trầm giọng cười, bàn tay kéo theo tóc nàng vuốt ve mơn trớn. Sợi tóc đen bóng mượt mà theo tay của hắn vui đùa nhảy nhót, quyện vào đỏ thẩm y phục của hai người tương đối nổi bậc xinh đẹp.
Trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ, nếu nàng chỉ là giả vờ mất trí, sẽ thực sự vì nam nhân kia bán mình cho hắn sao? Nói như vậy sẽ thuận theo hắn sao???
Thạch Yến cả kinh, theo phản xạ chỉ muốn tránh ra nhưng hoàn toàn không có biện pháp. Bất chợt nàng nhận ra mình không phải đối thủ của nam nhân này! Tuy bình thường nàng miệng mồm lanh lẹ, nhưng hình như cũng chưa đã kích được hắn lần nào, hoàn toàn là bị hắn chọc cho xù lông, tức đến dậm chân bình bịch.
Đây cũng là lần thứ hai hắn 'có vẻ' như muốn phi lễ nàng, nhưng nàng đều vô phương chống đối lại, trong lòng không tránh khỏi kinh hải.
"Sợ gì chứ, không phải chính miệng ngươi nói mình là người của ta sao?" Âm thanh từ phía trên truyền xuống tai nàng, mang theo ý tứ giễu cợt không che dấu. Thạch Yến lần nữa có loại xúc động cắn đứt lưỡi mình!
Khi khổng khi không lại nói ra mấy câu buồn nôn như vậy làm gì?! Đúng là có những chuyện không nên tùy tiện mà nói ra nha.
Thạch Yến sâu sắc giác ngộ lời dạy của cổ nhân: Ăn có thể ăn bậy, nhưng tuyệt đối không được nói bậy! Nàng hiện tại chính là minh chứng xấu số cho câu này a~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook