Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm
-
Chương 57: Ỷ lại "Aspirin"
Edit + Beta: Vịt
Một khắc kia nhìn thấy Lâm Thụy Đông, Lư Ninh sinh ra một chút cảm giác nguy cơ, hắn lớn lên...... Nói thế nào, cực kỳ đẹp, khác với Ninh Kinh Hồng đẹp nhưng khí chất hơi âm u, Lâm Thụy Đông chính là loại cực kỳ dương quang, thiếu gia trong cuộc sống một chút bóng ma cũng không có, lại lên lại đẹp, tính cách lại tốt, Thích Thiên Bách làm sao không ra tay.
"Tới, uống, ngày đó em ở dưới lầu đã nhìn thấy chị dâu lớn lên xinh đẹp, nhìn gần lại càng thiên kiều bách mị a...... Đến đến đến, cạn một chén với em."
Lâm Thụy Đông khả năng quá khẩn trương, uống chút rượu, sau đó bắt đầu mượn rượu làm càn, duỗi tay ôm vai Lư Ninh, Thích Thiên Bách mắt sắc nhìn thấy liền rống hắn: "Đừng động vào chị dâu mày!"
Lâm Thụy Đông vội vàng rút tay về, to mồm nói: "Em...... Em không muốn động vào anh ấy, em chính là lần đầu tiên nhìn thấy chị dâu nam, cảm, cảm thấy hiếm, mới lạ!"
Hắn nói xong cầm lấy chai rượu nói xin lỗi với Lư Ninh: "Xin lỗi...... A, chị dâu, tha thứ cho tiểu đệ, kiến thức thiển cận, như vậy, em...... Em tự phạt một chai, bồi tội chị dâu!"
Không đợi Lư Ninh kịp phản ứng, Lâm Thụy Đông đã giơ chai rượu ục ục ục rót vào — Lời giới thiệu thu lại, tính cách Lâm Thụy Đông này kỳ thực cũng không phải là đặc biệt tốt......
"Ha ha ha ha ha!"
Thích Thiên Bách làm ổ chân ghế sofa cười đến thở không ra hơi, Lâm Thụy Đông sau khi uống rượu lá gan đặc biệt lớn, cách không khí chỉ vào trán anh lớn tiếng ồn ào lời kiểu "Anh sẽ bị cha anh cắt đứt chân chó", anh cũng không quan tâm, cùng Lâm Thụy Đông mày một chén anh một chén, uống đến hăng say.
Tại chỗ duy nhất không uống rượu chính là Lư Ninh, cậu kẹp ở giữa hai tên say cực kỳ lúng túng, đặc biệt muốn túm Thích Thiên Bách lên từ cửa sổ ném xuống.
Thích Thiên Bách có lẽ cũng cảm nhận được ác ý mà Lư Ninh cách không khí quăng tới anh, bèn đặt chén rượu xuống, ghé tới ôm chầm lấy cậu, cười tới giống như thằng ngu: "Dư Ôn......"
Lư Ninh không để ý đến anh, Thích Thiên Bách đột nhiên cúi đầu ở trên mặt cậu hung hăng hôn một cái: "Sao thế vợ, sao lại mất hứng, uống cùng với anh."
Vợ cái xx anh......
Lư Ninh kỳ thực không quá quan loại xưng hô chỉ đính danh giới tính này, làm cho cậu giống như phụ nữ vậy.
"Em không uống......"
Lư Ninh co rút khóe miệng, dùng tay đẩy mặt Thích Thiên Bách ra.
...... Sau này không thể để cho thằng cha này uống rượu, uống rượu thể nào cũng là loại đức hạnh này, rõ ràng dáng vẻ không sau, còn học được mượn đề tài phát huy.
Thích Thiên Bách vốn chỉ có 2 phần say, Lư Ninh nhiều lần đẩy anh ra, anh rốt cục ý thức được mình làm ầm ĩ quá đáng, thu liễm chút: "Thì sao chứ, em không vui?"
Lư Ninh lắc lắc đầu, Thích Thiên Bách lại hỏi: "Vậy làm sao không uống rượu."
"Lát nữa còn phải lái xe về, chúng ta uống rượu hết, về nhà thế nào?"
Lư Ninh lắc lắc đầu, cười đứng dậy: "Em tới phòng rửa tay chút, anh cũng uống ít chút."
Lâm Thụy Đông không giống Thích Thiên Bách, hắn thật sự say, mắt lờ đờ mông lung, xiêu vẹo mà dựa vào trên vai Thích Thiên Bách, người sau thuận thế đỡ hắn một cái: "Mày muốn ói thì ói chỗ khác, đừng ói trên người tao."
Lư Ninh ra cửa liền thấy bộ dáng thân mật của hai người họ, trong lòng càng thêm khó chịu — Thích Thiên Bách tên khốn kiếp này, quả nhiên quan hệ cùng Lâm Thụy Đông cũng không đơn giản.
Cậu rời khỏi ghế lô, quyết định sau khi trở về, chờ Thích Thiên Bách tỉnh rượu, thanh toán rõ ràng với anh chút.
Lư Ninh sau khi rửa tay, ở trước vòi nước, một người đàn ông ở bên cạnh cậu vặn mở vòi nước khác, cậu vốn không để ý đối phương, nhưng người kia trước tiên phát hiện Lư Ninh.
"Ế, Ninh Kinh Hồng? Sao cậu ở đây?"
Lư Ninh phản xạ có điều kiện quay đầu, sau khi thấy rõ người liền mỉm cười với hắn: "Bác sĩ Hạ, thật khéo a."
"Đúng vậy, thật khéo. Anh cũng ở đây ăn cơm?"
Bác sĩ Hạ tên là Hạ Quân Hoắc, Lư Ninh bình thường chỉ thấy bộ dáng hắn mặc áo dài trắng, hôm nay hắn tây trang giày da, ngược lại lộ ra vẻ càng đẹp trai mấy phần. Bất quá hắn vốn là rất đẹp trai, ánh mắt ôn hòa, có chút giống cậu hồi còn sống.
Lư Ninh gật gật đầu, không giải thích với hắn quá nhiều: "Anh cũng vậy?"
Hạ Quân Hoắc mỉm cười nói: "Hôm nay bạn học bọn tôi tụ tập, vốn không muốn tới đây, xem ra tới là đúng, nếu không cũng không gặp được cậu."
Lư Ninh cười một cái không nói chuyện, Hạ Quân Hoắc liền chỉ vào phía ngoài phòng rửa tay: "Tôi muốn về, cùng đi?"
Lư Ninh mỉm cười gật gật đầu: "Được nha."
Hai người bọn họ cùng đi ra khỏi phòng rửa tay, lúc đi tới cửa phòng rửa tay, ví tiền để ở túi quần Lư Ninh đột nhiên rớt xuống đất, Hạ Quân Hoắc nhặt lên cho cậu.
"Cho."
Lư Ninh vội vàng nhận lấy: "Cám ơn anh, bác sĩ Hạ."
Hạ Quân Hoắc lắc đầu tỏ vẻ không có gì, chỉ vào hành lang bên trái: "Ghế lô của tôi ở đây, còn cậu?"
"Tôi ở bên kia, hì, ở đây tách ra thôi."
Đối phương mỉm cười gật gật đầu với Lư Ninh, sau đó đi về phía bên trai, Lư Ninh đi ra ngoài cửa phòng rửa tay một bước, đứng ở cửa nhìn bóng lưng đi xa của Hạ Quân Hoắc, trong lòng nổi lên một tia nghi ngờ.
"Người đã đi xa, còn nhìn?"
Lư Ninh nghe được bên tai có người nói chuyện, chợt lấy lại tinh thần, Thích Thiên Bách đang híp đôi mắt say ngà ngà nhìn thẳng cậu, biểu tình anh nghiêm túc, mặt đen tới tới giống như đít nồi, là người đều nhìn ra được — Thích Thiên Bách tức giận.
Lư Ninh há miệng, nhất thời không biết cãi lại thế nào: "Em không phải, em không......"
Thích Thiên Bách đẩy mạnh Lư Ninh vào phòng rửa tay, thuận tay khóa cửa, Lư Ninh bị đẩy tới lùi về sau một bước, lời chưa nói ra miệng, đã bị Thích Thiên Bách anh một tay nắm lấy cằm: "Anh đều tận mắt nhìn thấy rồi, em còn muốn ngụy biện? Vừa nãy tên kia chính là "bác sĩ Hạ" đúng không? Em nhìn chằm chằm bóng lưng hắn lâu như vậy, nhìn ra cái gì?"
"Em......"
"Nói xem, hai người bọn em làm sao gặp ở chỗ này? Chẳng lẽ là hẹn?"
Thích Thiên Bách càng nói càng kích động, đè Lư Ninh bên tường, một tay chống vách tường sau lưng cậu gắt gao nhìn cậu, trong thanh âm cũng mang theo tức giận: "Uống rượu với bọn anh thì một bộ không muốn, đối với tên họ Hạ kia thì cười hì hì...... Em có phải thừa dịp khoảng thời gian này anh không về Hạng thành nữa tốt đẹp với hắn?!"
Lư Ninh tính tình tốt hơn nữa cũng bị Thích Thiên Bách nói đến tức điên, cậu dùng lực đẩy anh một cái: "Anh đừng nói hươu nói vượn được không!"
Thích Thiên Bách bị đẩy tới lảo đảo mấy bước, sau khi đứng vững kinh ngạc mà nhìn Lư Ninh: "Em cư nhiên đẩy anh!"
Lư Ninh cũng không nghĩ đến mình khí lực lớn như vậy, còn có thể đẩy anh ra, vốn thân thể này của cậu cũng không có khí lực, hơn nữa Thích Thiên Bách là người luyện tập, đế rất vững, làm sao sẽ để cho cậu một cái đã đẩy ra xa như vậy.
Nhất định là nguyên nhân anh uống rượu!
Lư Ninh kiên trì ngẩng ngẩng cằm với anh: "Ai bảo anh nói hươu nói vượn, còn chê em không uống rượu, ở cùng với bọn anh mất hứng, em cao hứng được sao? Anh nói xem, anh dẫn theo "anh em" như vậy cho em gặp là có ý gì? Xem xem cho em tiểu yêu tinh xung quanh anh là bao soái bao có tiền?"
Lư Ninh vốn cũng biết mình đây gọi là "Kẻ xấu cáo trạng trước", cậu muốn trước tiên ổn định tên say rượu này, để cho anh đừng làm ầm ĩ bên ngoài, nhưng cậu càng nói càng bực mình, nói xong lời cuối cùng, oán trách của Lư Ninh đã nửa thật nửa giả.
Nói thật, so với phụ nữ, cậu càng để ý loại "Anh em" ở bên cạnh Thích Thiên Bách như này, Thích Thiên Bách tên đồng tính luyến chết tiệt này...... Ai biết anh có thể ngày nào đó nhất thời cao hứng liền ngủ với "anh em" hay không.
Thích Thiên Bách nghe hồi lâu mới hiểu được Lư Ninh đang nói cái gì, nhất thời bị chọc cười: "Em nói cái gì? Em nói Đông tử? Nó là em họ anh! Em họ ruột của anh biết không?! Em cho rằng anh là chó hoang hả nhặt cái gì cũng ăn!"
"Bác sĩ Hạ còn là bác sĩ tâm thần của mẹ em đấy!"
Lư Ninh đối với lần này không cam lòng yếu thế, đừng nói em họ, thân thể này của cậu thiếu chút nữa cùng Thích Thiên Bách thành anh em ruột, anh cũng không nói hai lời đã cùng cậu lên giường sao...... Chẳng lẽ điểm mấu chốt đạo đức của anh quá thấp?
Thích Thiên Bách thấy sắc mặt Lư Ninh đổi tới đổi lui, không biết cậu nghĩ tới chuyện xấu gì, còn lộ ra biểu tình không đành lòng nhìn thẳng, Thích Thiên Bách nhìn không được, càng không muốn từ trong miệng cậu nghe được mấy chữ "Bác sĩ Hạ", thế là nhào tới nắm cổ Lư Ninh ấn trên tường liền hôn — Tóm lại cùng cậu phân rõ phải trái cũng không nói thông, vẫn là hành động trực tiếp nhất. Lư Ninh cảm giác mình nên ý tứ phản kháng chút, nhưng Thích Thiên Bách ôm cả cậu vào trong ngực, tứ chi đều bị anh quấn lấy, muốn phản kháng cũng không phản kháng được. Chờ Thích Thiên Bách hôn đủ rồi, Lư Ninh mới lầm bầm liếc anh: "Hồi mới quen còn coi em là nam thần, hiện tại một chút cũng không coi em ra gì."
Thích Thiên Bách ôm Lư Ninh vào trong ngực, dở khóc dở cười nói: "Anh hiện tại cũng coi em là nam thần!"
Lư Ninh muốn trợn mắt trắng, nhưng cậu hiện tại nằm nhoài trên vai Thích Thiên Bách, trợn mắt trắng anh cũng không nhìn thấy. Bất quá Thích Thiên Bách rất thích tư thế gục trên người mình của cậu, cổ Lư Ninh tinh tế thon dài, lúc mềm nhũn mà dán anh, giống như thủy điểu (*) thuần phục, bại lộ cái cổ yếu ớt nhất của mình cho kẻ địch.
((*) thủy điểu: những loài chim sống dưới nước)
Nghển cổ liền giết.
Thích Thiên Bách không biết làm sao, đột nhiên liền nghĩ đến từ này.
Anh nhịn không được ở bên cổ Lư Ninh nhẹ nhàng cọ hai cái, sau đó hôn tới giao giữa cổ và xương quai xanh cậu. Chỉ tiếc anh ban ngày lúc ra cửa quên cạo râu, Lư Ninh bị đâm tới chung quanh tránh né.
Bọn họ ồn ào tới hăng say, phòng vách nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, một người từ bên trong đi ra, cười xấu hổ với hai bọn họ: "Hiểu, hiểu...... Hai vị tiếp tục."
Thích Thiên Bách nhất thời phản ứng không kịp, Lư Ninh thì trực tiếp hóa đá tại chỗ, người nọ còn bối rối hơn hai người bọn họ, hắn liếc thấy Lư Ninh bị xoa nắn tới quần áo lộn xộn, bên trên lộ ra nửa vai, phía dưới lộ ra một đoạn eo bụng, một tay Thích Thiên Bách còn chen dưới áo Lư Ninh...... Người kia không dám nhìn thêm một cái, giống như lửa cháy dưới mông chạy ra phòng rửa tay.
Lư Ninh lấy tay bụm mặt, chôn ở trên người Thích Thiên Bách, người sau ra vẻ nghiêm chỉnh mà ho khan hai tiếng, kéo quần áo cậu chỉnh tề, cuối cùng vẫn là nhịn không được, "Phì" một tiếng cười ra: "Anh còn tưởng nhà vệ sinh không có ai chứ."
Lư Ninh ngẩng đầu đỏ bừng mặt, giống như bị nấu chín vậy, cậu thẹn quá hóa giận mà khiển trách anh: "Còn cười! Không có tố chất!"
"Rồi rồi rồi, anh không có tố chất, lần sau thân mật quy định không chọn ở phòng rửa tay......"
"Biến!"
Hai người bọn họ không ở lâu hơn nữa, lúc trở lại ghế lô Lâm Thụy Đông đã ngủ rồi, nằm ở trên ghế sofa ngáy khò khò, Thích Thiên Bách không biết gọi điện thoại cho ai, có người tới đây đón hắn về nhà, bọn họ lúc này mới rời đi.
"Em lái xe, anh thắt chặt dây an toàn."
Lư Ninh rất tự giác mà ngồi vào ghế lái, Thích Thiên Bách biết quy củ của cậu — Sau khi uống rượu tuyệt đối không cho phép lái xe, cho dù anh thật sự không say, lời như vậy cũng không dám nói.
Sau khi ở cùng cậu thời gian lâu dài, Thích Thiên Bách liền phát hiện, Lư Ninh rất chú ý an toàn giao thông, đối với mình đối với người khác đều là như vậy, cậu đối với quy luật giao thông có loại cảm giác kính sợ, Thích Thiên Bách mỗi lần nghe cậu nói "Không được không được", sẽ có loại cảm giác một lần nữa trở lại tiểu học.
Ngoại trừ học sinh tiểu học, đã không có ai đối với luật giao thông tôn trọng như vậy đi......
Thích Thiên Bách nhìn gò má nghiêm chỉnh nghiêm túc của Lư Ninh, vẫn là nhịn không được sinh ra nghi ngờ — Rất kỳ quái, trên trực giác phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy cậu từng có kinh nghiệm khắc cốt ghi tâm gì đó.
"Nói tới...... Chúng ta biết lâu như vậy, em cho tới giờ không nhắc tới cha em, anh cũng chưa từng gặp ông ấy."
Thích Thiên Bách giống như thăm dò hỏi: "Ông ấy......"
"Anh không phải biết sao, em không có cha."
Thích Thiên Bách nhíu mày: "Anh ban đầu cho rằng cha ruột em là Ninh Tuyết Phong, nhưng nhìn tướng mạo em khẳng định không phải ông ta."
"Cha còn có thể mọc hoang?"
"Phì!"
Lư Ninh cười cười, biểu hiện tới không thèm để ý chút nào: "Từ lúc em ghi nhớ đã chưa từng gặp cha em, nhưng sau đó lại có bằng chứng cho thấy không phải là ông ta, tuổi thơ của em cũng không có cái gọi là cha nuôi em lớn, cho tới giờ đều là hai mẹ con em."
"Hóa ra như vậy......"
Trong dư quang Lư Ninh nhìn thấy biểu tình như có điều suy nghĩ của Thích Thiên Bách, không khỏi cười nói: "Sao đột nhiên đối với cái này cảm thấy hứng thú?"
"Kỳ thực anh không hiểu em tại sao tuân thủ luật giao thông như vậy, nhưng em hình như không quá muốn nói với anh. Anh đoán có lẽ liên quan tới người thân của em?"
Thích Thiên Bách duỗi tay mở nhạc trong xe, một tay khoác lên lưng ghế lái: "Có lẽ anh đoán sai rồi."
— Đoán tới 9 phần 10 đi.
Lư Ninh liếc anh một cái: "Ngồi thẳng chút, đừng lúc em lái xe làm loạn."
"Ờ......"
Lư Ninh mỗi lần trên đường lái xe đều cảm thấy đang trải qua một lần đánh bạc, cùng tử thần giành mạng sống...... Mặc dù ví von này có chút khoa trương, bất quá cũng tám chín phần mười, bởi vì trải qua thống khổ mới có thể rõ ràng cảm nhận được nỗi đáng sợ của tai nạn giao thông.
Sau khi dừng xe tới gara, Lư Ninh triệt để thở phào nhẹ nhõm, trán cậu thậm chí thấm ra chút mồ hôi.
"12h rồi...... Về nhà ngủ."
Lư Ninh sờ chìa khóa xe trong túi quần: "Anh ngày mai không phải còn phải về nhà anh bên kia một chuyến?"
"Đúng thế, phiền muốn chết...... Bất quá anh buổi tối sẽ xuất hiện."
Thích Thiên Bách cười hì hì ôm eo Lư Ninh: "Lại phải cả ngày không gặp em, tối nay em phải hảo hảo an ủi anh."
Lư Ninh vừa định mắng anh một câu, chỗ huyện thái dương đột nhiên truyền đến đau đớn giống như kim châm, Lư Ninh sợ hãi kêu một tiếng, dùng sức che đầu. Thích Thiên Bách vội vàng ôm lấy cậu, tránh cho cậu ngồi xổm trên mặt đất.
"Sao thế?!"
"Đầu...... A!!!"
Lại là loại cảm giác này......
Lư Ninh nhớ trước kia cũng có người từng nói với cậu những lời này, nói với cậu phải mấy ngày không thể lên mạng, làm nũng ăn vạ cầu phúc lợi. Lư Ninh mở to mắt muốn nhìn rõ mặt Thích Thiên Bách, biểu tình đối phương lo lắng cũng ở trong tầm mắt cậu càng thêm mơ hồ.
Ví tiền từ trong túi rơi ra, sau đó bay tới một trang giấy.
...... Thứ gì?
Thích Thiên Bách chặt chẽ cau mày, ôm Lư Ninh vào trong ngực, áo len mỏng trên người đối phương bị vén tới một nửa, anh trong lúc lơ đãng nhìn thấy, hoa văn vẽ phức tạp trên đoạn eo trắng nõn, dưới hoa văn, loáng thoáng......
"Aspirin!! Nhanh lên một chút!! Nhanh lên một chút!!"
Thích Thiên Bách bị âm thanh thống khổ của Lư Ninh gọi hoàn hồn, anh khẽ cắn răng, trực tiếp ôm ngang Lư Ninh lên, đi về phía biệt thự.
— Lại tới rồi...... Loại cảm giác không tốt.
Người yêu đối với mức độ lệ thuộc vào "Aspirin" không giống triệu chứng bệnh nhân lần đầu nhức đầu, giống bệnh lâu quấn thân hơn, bởi vì biết chỉ có cái này mới có thể cứu cậu, cho nên mới có lệ thuộc bệnh hoạn như vậy.
Thích Thiên Bách cúi đầu ở trên trán đầy mồ hôi của Lư Ninh hôn một cái, âm thanh có chút bối rối: "Ngoan, anh lấy thuốc cho em liền."
Lư Ninh nhức đầu tới có chút thần chí không rõ, ôm đầu ở trên giường lăn lộn, nhưng cậu vẫn nhớ rõ vừa nãy có cái gì từ trong ví tiền của cậu rơi ra......
Là cái gì? Hình như là một trang giấy, giấy bị xé rách một nửa......
Một khắc kia nhìn thấy Lâm Thụy Đông, Lư Ninh sinh ra một chút cảm giác nguy cơ, hắn lớn lên...... Nói thế nào, cực kỳ đẹp, khác với Ninh Kinh Hồng đẹp nhưng khí chất hơi âm u, Lâm Thụy Đông chính là loại cực kỳ dương quang, thiếu gia trong cuộc sống một chút bóng ma cũng không có, lại lên lại đẹp, tính cách lại tốt, Thích Thiên Bách làm sao không ra tay.
"Tới, uống, ngày đó em ở dưới lầu đã nhìn thấy chị dâu lớn lên xinh đẹp, nhìn gần lại càng thiên kiều bách mị a...... Đến đến đến, cạn một chén với em."
Lâm Thụy Đông khả năng quá khẩn trương, uống chút rượu, sau đó bắt đầu mượn rượu làm càn, duỗi tay ôm vai Lư Ninh, Thích Thiên Bách mắt sắc nhìn thấy liền rống hắn: "Đừng động vào chị dâu mày!"
Lâm Thụy Đông vội vàng rút tay về, to mồm nói: "Em...... Em không muốn động vào anh ấy, em chính là lần đầu tiên nhìn thấy chị dâu nam, cảm, cảm thấy hiếm, mới lạ!"
Hắn nói xong cầm lấy chai rượu nói xin lỗi với Lư Ninh: "Xin lỗi...... A, chị dâu, tha thứ cho tiểu đệ, kiến thức thiển cận, như vậy, em...... Em tự phạt một chai, bồi tội chị dâu!"
Không đợi Lư Ninh kịp phản ứng, Lâm Thụy Đông đã giơ chai rượu ục ục ục rót vào — Lời giới thiệu thu lại, tính cách Lâm Thụy Đông này kỳ thực cũng không phải là đặc biệt tốt......
"Ha ha ha ha ha!"
Thích Thiên Bách làm ổ chân ghế sofa cười đến thở không ra hơi, Lâm Thụy Đông sau khi uống rượu lá gan đặc biệt lớn, cách không khí chỉ vào trán anh lớn tiếng ồn ào lời kiểu "Anh sẽ bị cha anh cắt đứt chân chó", anh cũng không quan tâm, cùng Lâm Thụy Đông mày một chén anh một chén, uống đến hăng say.
Tại chỗ duy nhất không uống rượu chính là Lư Ninh, cậu kẹp ở giữa hai tên say cực kỳ lúng túng, đặc biệt muốn túm Thích Thiên Bách lên từ cửa sổ ném xuống.
Thích Thiên Bách có lẽ cũng cảm nhận được ác ý mà Lư Ninh cách không khí quăng tới anh, bèn đặt chén rượu xuống, ghé tới ôm chầm lấy cậu, cười tới giống như thằng ngu: "Dư Ôn......"
Lư Ninh không để ý đến anh, Thích Thiên Bách đột nhiên cúi đầu ở trên mặt cậu hung hăng hôn một cái: "Sao thế vợ, sao lại mất hứng, uống cùng với anh."
Vợ cái xx anh......
Lư Ninh kỳ thực không quá quan loại xưng hô chỉ đính danh giới tính này, làm cho cậu giống như phụ nữ vậy.
"Em không uống......"
Lư Ninh co rút khóe miệng, dùng tay đẩy mặt Thích Thiên Bách ra.
...... Sau này không thể để cho thằng cha này uống rượu, uống rượu thể nào cũng là loại đức hạnh này, rõ ràng dáng vẻ không sau, còn học được mượn đề tài phát huy.
Thích Thiên Bách vốn chỉ có 2 phần say, Lư Ninh nhiều lần đẩy anh ra, anh rốt cục ý thức được mình làm ầm ĩ quá đáng, thu liễm chút: "Thì sao chứ, em không vui?"
Lư Ninh lắc lắc đầu, Thích Thiên Bách lại hỏi: "Vậy làm sao không uống rượu."
"Lát nữa còn phải lái xe về, chúng ta uống rượu hết, về nhà thế nào?"
Lư Ninh lắc lắc đầu, cười đứng dậy: "Em tới phòng rửa tay chút, anh cũng uống ít chút."
Lâm Thụy Đông không giống Thích Thiên Bách, hắn thật sự say, mắt lờ đờ mông lung, xiêu vẹo mà dựa vào trên vai Thích Thiên Bách, người sau thuận thế đỡ hắn một cái: "Mày muốn ói thì ói chỗ khác, đừng ói trên người tao."
Lư Ninh ra cửa liền thấy bộ dáng thân mật của hai người họ, trong lòng càng thêm khó chịu — Thích Thiên Bách tên khốn kiếp này, quả nhiên quan hệ cùng Lâm Thụy Đông cũng không đơn giản.
Cậu rời khỏi ghế lô, quyết định sau khi trở về, chờ Thích Thiên Bách tỉnh rượu, thanh toán rõ ràng với anh chút.
Lư Ninh sau khi rửa tay, ở trước vòi nước, một người đàn ông ở bên cạnh cậu vặn mở vòi nước khác, cậu vốn không để ý đối phương, nhưng người kia trước tiên phát hiện Lư Ninh.
"Ế, Ninh Kinh Hồng? Sao cậu ở đây?"
Lư Ninh phản xạ có điều kiện quay đầu, sau khi thấy rõ người liền mỉm cười với hắn: "Bác sĩ Hạ, thật khéo a."
"Đúng vậy, thật khéo. Anh cũng ở đây ăn cơm?"
Bác sĩ Hạ tên là Hạ Quân Hoắc, Lư Ninh bình thường chỉ thấy bộ dáng hắn mặc áo dài trắng, hôm nay hắn tây trang giày da, ngược lại lộ ra vẻ càng đẹp trai mấy phần. Bất quá hắn vốn là rất đẹp trai, ánh mắt ôn hòa, có chút giống cậu hồi còn sống.
Lư Ninh gật gật đầu, không giải thích với hắn quá nhiều: "Anh cũng vậy?"
Hạ Quân Hoắc mỉm cười nói: "Hôm nay bạn học bọn tôi tụ tập, vốn không muốn tới đây, xem ra tới là đúng, nếu không cũng không gặp được cậu."
Lư Ninh cười một cái không nói chuyện, Hạ Quân Hoắc liền chỉ vào phía ngoài phòng rửa tay: "Tôi muốn về, cùng đi?"
Lư Ninh mỉm cười gật gật đầu: "Được nha."
Hai người bọn họ cùng đi ra khỏi phòng rửa tay, lúc đi tới cửa phòng rửa tay, ví tiền để ở túi quần Lư Ninh đột nhiên rớt xuống đất, Hạ Quân Hoắc nhặt lên cho cậu.
"Cho."
Lư Ninh vội vàng nhận lấy: "Cám ơn anh, bác sĩ Hạ."
Hạ Quân Hoắc lắc đầu tỏ vẻ không có gì, chỉ vào hành lang bên trái: "Ghế lô của tôi ở đây, còn cậu?"
"Tôi ở bên kia, hì, ở đây tách ra thôi."
Đối phương mỉm cười gật gật đầu với Lư Ninh, sau đó đi về phía bên trai, Lư Ninh đi ra ngoài cửa phòng rửa tay một bước, đứng ở cửa nhìn bóng lưng đi xa của Hạ Quân Hoắc, trong lòng nổi lên một tia nghi ngờ.
"Người đã đi xa, còn nhìn?"
Lư Ninh nghe được bên tai có người nói chuyện, chợt lấy lại tinh thần, Thích Thiên Bách đang híp đôi mắt say ngà ngà nhìn thẳng cậu, biểu tình anh nghiêm túc, mặt đen tới tới giống như đít nồi, là người đều nhìn ra được — Thích Thiên Bách tức giận.
Lư Ninh há miệng, nhất thời không biết cãi lại thế nào: "Em không phải, em không......"
Thích Thiên Bách đẩy mạnh Lư Ninh vào phòng rửa tay, thuận tay khóa cửa, Lư Ninh bị đẩy tới lùi về sau một bước, lời chưa nói ra miệng, đã bị Thích Thiên Bách anh một tay nắm lấy cằm: "Anh đều tận mắt nhìn thấy rồi, em còn muốn ngụy biện? Vừa nãy tên kia chính là "bác sĩ Hạ" đúng không? Em nhìn chằm chằm bóng lưng hắn lâu như vậy, nhìn ra cái gì?"
"Em......"
"Nói xem, hai người bọn em làm sao gặp ở chỗ này? Chẳng lẽ là hẹn?"
Thích Thiên Bách càng nói càng kích động, đè Lư Ninh bên tường, một tay chống vách tường sau lưng cậu gắt gao nhìn cậu, trong thanh âm cũng mang theo tức giận: "Uống rượu với bọn anh thì một bộ không muốn, đối với tên họ Hạ kia thì cười hì hì...... Em có phải thừa dịp khoảng thời gian này anh không về Hạng thành nữa tốt đẹp với hắn?!"
Lư Ninh tính tình tốt hơn nữa cũng bị Thích Thiên Bách nói đến tức điên, cậu dùng lực đẩy anh một cái: "Anh đừng nói hươu nói vượn được không!"
Thích Thiên Bách bị đẩy tới lảo đảo mấy bước, sau khi đứng vững kinh ngạc mà nhìn Lư Ninh: "Em cư nhiên đẩy anh!"
Lư Ninh cũng không nghĩ đến mình khí lực lớn như vậy, còn có thể đẩy anh ra, vốn thân thể này của cậu cũng không có khí lực, hơn nữa Thích Thiên Bách là người luyện tập, đế rất vững, làm sao sẽ để cho cậu một cái đã đẩy ra xa như vậy.
Nhất định là nguyên nhân anh uống rượu!
Lư Ninh kiên trì ngẩng ngẩng cằm với anh: "Ai bảo anh nói hươu nói vượn, còn chê em không uống rượu, ở cùng với bọn anh mất hứng, em cao hứng được sao? Anh nói xem, anh dẫn theo "anh em" như vậy cho em gặp là có ý gì? Xem xem cho em tiểu yêu tinh xung quanh anh là bao soái bao có tiền?"
Lư Ninh vốn cũng biết mình đây gọi là "Kẻ xấu cáo trạng trước", cậu muốn trước tiên ổn định tên say rượu này, để cho anh đừng làm ầm ĩ bên ngoài, nhưng cậu càng nói càng bực mình, nói xong lời cuối cùng, oán trách của Lư Ninh đã nửa thật nửa giả.
Nói thật, so với phụ nữ, cậu càng để ý loại "Anh em" ở bên cạnh Thích Thiên Bách như này, Thích Thiên Bách tên đồng tính luyến chết tiệt này...... Ai biết anh có thể ngày nào đó nhất thời cao hứng liền ngủ với "anh em" hay không.
Thích Thiên Bách nghe hồi lâu mới hiểu được Lư Ninh đang nói cái gì, nhất thời bị chọc cười: "Em nói cái gì? Em nói Đông tử? Nó là em họ anh! Em họ ruột của anh biết không?! Em cho rằng anh là chó hoang hả nhặt cái gì cũng ăn!"
"Bác sĩ Hạ còn là bác sĩ tâm thần của mẹ em đấy!"
Lư Ninh đối với lần này không cam lòng yếu thế, đừng nói em họ, thân thể này của cậu thiếu chút nữa cùng Thích Thiên Bách thành anh em ruột, anh cũng không nói hai lời đã cùng cậu lên giường sao...... Chẳng lẽ điểm mấu chốt đạo đức của anh quá thấp?
Thích Thiên Bách thấy sắc mặt Lư Ninh đổi tới đổi lui, không biết cậu nghĩ tới chuyện xấu gì, còn lộ ra biểu tình không đành lòng nhìn thẳng, Thích Thiên Bách nhìn không được, càng không muốn từ trong miệng cậu nghe được mấy chữ "Bác sĩ Hạ", thế là nhào tới nắm cổ Lư Ninh ấn trên tường liền hôn — Tóm lại cùng cậu phân rõ phải trái cũng không nói thông, vẫn là hành động trực tiếp nhất. Lư Ninh cảm giác mình nên ý tứ phản kháng chút, nhưng Thích Thiên Bách ôm cả cậu vào trong ngực, tứ chi đều bị anh quấn lấy, muốn phản kháng cũng không phản kháng được. Chờ Thích Thiên Bách hôn đủ rồi, Lư Ninh mới lầm bầm liếc anh: "Hồi mới quen còn coi em là nam thần, hiện tại một chút cũng không coi em ra gì."
Thích Thiên Bách ôm Lư Ninh vào trong ngực, dở khóc dở cười nói: "Anh hiện tại cũng coi em là nam thần!"
Lư Ninh muốn trợn mắt trắng, nhưng cậu hiện tại nằm nhoài trên vai Thích Thiên Bách, trợn mắt trắng anh cũng không nhìn thấy. Bất quá Thích Thiên Bách rất thích tư thế gục trên người mình của cậu, cổ Lư Ninh tinh tế thon dài, lúc mềm nhũn mà dán anh, giống như thủy điểu (*) thuần phục, bại lộ cái cổ yếu ớt nhất của mình cho kẻ địch.
((*) thủy điểu: những loài chim sống dưới nước)
Nghển cổ liền giết.
Thích Thiên Bách không biết làm sao, đột nhiên liền nghĩ đến từ này.
Anh nhịn không được ở bên cổ Lư Ninh nhẹ nhàng cọ hai cái, sau đó hôn tới giao giữa cổ và xương quai xanh cậu. Chỉ tiếc anh ban ngày lúc ra cửa quên cạo râu, Lư Ninh bị đâm tới chung quanh tránh né.
Bọn họ ồn ào tới hăng say, phòng vách nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, một người từ bên trong đi ra, cười xấu hổ với hai bọn họ: "Hiểu, hiểu...... Hai vị tiếp tục."
Thích Thiên Bách nhất thời phản ứng không kịp, Lư Ninh thì trực tiếp hóa đá tại chỗ, người nọ còn bối rối hơn hai người bọn họ, hắn liếc thấy Lư Ninh bị xoa nắn tới quần áo lộn xộn, bên trên lộ ra nửa vai, phía dưới lộ ra một đoạn eo bụng, một tay Thích Thiên Bách còn chen dưới áo Lư Ninh...... Người kia không dám nhìn thêm một cái, giống như lửa cháy dưới mông chạy ra phòng rửa tay.
Lư Ninh lấy tay bụm mặt, chôn ở trên người Thích Thiên Bách, người sau ra vẻ nghiêm chỉnh mà ho khan hai tiếng, kéo quần áo cậu chỉnh tề, cuối cùng vẫn là nhịn không được, "Phì" một tiếng cười ra: "Anh còn tưởng nhà vệ sinh không có ai chứ."
Lư Ninh ngẩng đầu đỏ bừng mặt, giống như bị nấu chín vậy, cậu thẹn quá hóa giận mà khiển trách anh: "Còn cười! Không có tố chất!"
"Rồi rồi rồi, anh không có tố chất, lần sau thân mật quy định không chọn ở phòng rửa tay......"
"Biến!"
Hai người bọn họ không ở lâu hơn nữa, lúc trở lại ghế lô Lâm Thụy Đông đã ngủ rồi, nằm ở trên ghế sofa ngáy khò khò, Thích Thiên Bách không biết gọi điện thoại cho ai, có người tới đây đón hắn về nhà, bọn họ lúc này mới rời đi.
"Em lái xe, anh thắt chặt dây an toàn."
Lư Ninh rất tự giác mà ngồi vào ghế lái, Thích Thiên Bách biết quy củ của cậu — Sau khi uống rượu tuyệt đối không cho phép lái xe, cho dù anh thật sự không say, lời như vậy cũng không dám nói.
Sau khi ở cùng cậu thời gian lâu dài, Thích Thiên Bách liền phát hiện, Lư Ninh rất chú ý an toàn giao thông, đối với mình đối với người khác đều là như vậy, cậu đối với quy luật giao thông có loại cảm giác kính sợ, Thích Thiên Bách mỗi lần nghe cậu nói "Không được không được", sẽ có loại cảm giác một lần nữa trở lại tiểu học.
Ngoại trừ học sinh tiểu học, đã không có ai đối với luật giao thông tôn trọng như vậy đi......
Thích Thiên Bách nhìn gò má nghiêm chỉnh nghiêm túc của Lư Ninh, vẫn là nhịn không được sinh ra nghi ngờ — Rất kỳ quái, trên trực giác phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy cậu từng có kinh nghiệm khắc cốt ghi tâm gì đó.
"Nói tới...... Chúng ta biết lâu như vậy, em cho tới giờ không nhắc tới cha em, anh cũng chưa từng gặp ông ấy."
Thích Thiên Bách giống như thăm dò hỏi: "Ông ấy......"
"Anh không phải biết sao, em không có cha."
Thích Thiên Bách nhíu mày: "Anh ban đầu cho rằng cha ruột em là Ninh Tuyết Phong, nhưng nhìn tướng mạo em khẳng định không phải ông ta."
"Cha còn có thể mọc hoang?"
"Phì!"
Lư Ninh cười cười, biểu hiện tới không thèm để ý chút nào: "Từ lúc em ghi nhớ đã chưa từng gặp cha em, nhưng sau đó lại có bằng chứng cho thấy không phải là ông ta, tuổi thơ của em cũng không có cái gọi là cha nuôi em lớn, cho tới giờ đều là hai mẹ con em."
"Hóa ra như vậy......"
Trong dư quang Lư Ninh nhìn thấy biểu tình như có điều suy nghĩ của Thích Thiên Bách, không khỏi cười nói: "Sao đột nhiên đối với cái này cảm thấy hứng thú?"
"Kỳ thực anh không hiểu em tại sao tuân thủ luật giao thông như vậy, nhưng em hình như không quá muốn nói với anh. Anh đoán có lẽ liên quan tới người thân của em?"
Thích Thiên Bách duỗi tay mở nhạc trong xe, một tay khoác lên lưng ghế lái: "Có lẽ anh đoán sai rồi."
— Đoán tới 9 phần 10 đi.
Lư Ninh liếc anh một cái: "Ngồi thẳng chút, đừng lúc em lái xe làm loạn."
"Ờ......"
Lư Ninh mỗi lần trên đường lái xe đều cảm thấy đang trải qua một lần đánh bạc, cùng tử thần giành mạng sống...... Mặc dù ví von này có chút khoa trương, bất quá cũng tám chín phần mười, bởi vì trải qua thống khổ mới có thể rõ ràng cảm nhận được nỗi đáng sợ của tai nạn giao thông.
Sau khi dừng xe tới gara, Lư Ninh triệt để thở phào nhẹ nhõm, trán cậu thậm chí thấm ra chút mồ hôi.
"12h rồi...... Về nhà ngủ."
Lư Ninh sờ chìa khóa xe trong túi quần: "Anh ngày mai không phải còn phải về nhà anh bên kia một chuyến?"
"Đúng thế, phiền muốn chết...... Bất quá anh buổi tối sẽ xuất hiện."
Thích Thiên Bách cười hì hì ôm eo Lư Ninh: "Lại phải cả ngày không gặp em, tối nay em phải hảo hảo an ủi anh."
Lư Ninh vừa định mắng anh một câu, chỗ huyện thái dương đột nhiên truyền đến đau đớn giống như kim châm, Lư Ninh sợ hãi kêu một tiếng, dùng sức che đầu. Thích Thiên Bách vội vàng ôm lấy cậu, tránh cho cậu ngồi xổm trên mặt đất.
"Sao thế?!"
"Đầu...... A!!!"
Lại là loại cảm giác này......
Lư Ninh nhớ trước kia cũng có người từng nói với cậu những lời này, nói với cậu phải mấy ngày không thể lên mạng, làm nũng ăn vạ cầu phúc lợi. Lư Ninh mở to mắt muốn nhìn rõ mặt Thích Thiên Bách, biểu tình đối phương lo lắng cũng ở trong tầm mắt cậu càng thêm mơ hồ.
Ví tiền từ trong túi rơi ra, sau đó bay tới một trang giấy.
...... Thứ gì?
Thích Thiên Bách chặt chẽ cau mày, ôm Lư Ninh vào trong ngực, áo len mỏng trên người đối phương bị vén tới một nửa, anh trong lúc lơ đãng nhìn thấy, hoa văn vẽ phức tạp trên đoạn eo trắng nõn, dưới hoa văn, loáng thoáng......
"Aspirin!! Nhanh lên một chút!! Nhanh lên một chút!!"
Thích Thiên Bách bị âm thanh thống khổ của Lư Ninh gọi hoàn hồn, anh khẽ cắn răng, trực tiếp ôm ngang Lư Ninh lên, đi về phía biệt thự.
— Lại tới rồi...... Loại cảm giác không tốt.
Người yêu đối với mức độ lệ thuộc vào "Aspirin" không giống triệu chứng bệnh nhân lần đầu nhức đầu, giống bệnh lâu quấn thân hơn, bởi vì biết chỉ có cái này mới có thể cứu cậu, cho nên mới có lệ thuộc bệnh hoạn như vậy.
Thích Thiên Bách cúi đầu ở trên trán đầy mồ hôi của Lư Ninh hôn một cái, âm thanh có chút bối rối: "Ngoan, anh lấy thuốc cho em liền."
Lư Ninh nhức đầu tới có chút thần chí không rõ, ôm đầu ở trên giường lăn lộn, nhưng cậu vẫn nhớ rõ vừa nãy có cái gì từ trong ví tiền của cậu rơi ra......
Là cái gì? Hình như là một trang giấy, giấy bị xé rách một nửa......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook