Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm
-
Chương 46: Anh làm ơn đừng tùy tiện chết
Edit + Beta: Vịt
Lúc trước căn bản không phát hiện Thích Thiên Bách cư nhiên lẫn trong đám người, mà anh nói mình phải rời khỏi Hạng thành, hiện tại hẳn vẫn đang xử lý công ty anh thừa kế mới đúng, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Hành động vừa nãy của anh thật sự làm cho Lư Ninh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, mặc dù anh tự xưng từng đi lính, Lư Ninh cũng nhìn qua các loại vết thương trên người anh, nhưng có một ngày lúc người này thật sự làm "Người bảo hộ" đứng trước mặt mình, vẫn là làm cho người ta khó có thể tin.
Người trong ngân hàng không bao lâu bỏ chạy sạch, hiện trường chỉ còn lại ba người Lư Ninh, tên côn đồ phía sau, cùng với Thích Thiên Bách. Hai tên côn đồ khác không biết có phải thật sự đã bị Thích Thiên Bách bắn chết hay không, nhưng máu chảy đầy đất, hai người cũng không có chút phản ứng nào, đã gần giống như người chết.
"Mày tốt nhất hiện tại lập tức thả con tin, tước vũ khí đầu hàng, làm như vậy nói không chừng còn có thể giảm tội cho mình."
Bộ dạng Thích Thiên Bách không quá giống bình thường, anh bình tĩnh, mà lãnh khốc, cho dù làm bên được cứu cũng sẽ không tự chủ được sinh ra cảm giác sợ hãi.
"Ít nói nhảm!! Ông đây đã lựa chọn làm cái này, sẽ không nghĩ tới đầu hàng cái gì! Con mẹ nó mày biến ngay! Nếu không tao giết nó!"
Tên côn đồ dùng súng hung hăng đỡ huyện thái dương của Lư Ninh, Lư Ninh thậm chí cảm thấy được đầu mình đều sắp bị đỉnh ra. Cậu thấy Thích Thiên Bách cau mày, cho dù lúc tiếp xúc ánh mắt cậu, biểu tình cũng không chút nào thay đổi, giống như con tin cậu đây chỉ là một người xa lạ.
Lư Ninh ở trong lòng thở dài, thử dò xét mở miệng: "Tôi cảm thấy......"
"Cái gì?!"
Lư Ninh bị tên côn đồ khẩn trương ghì cổ, cơ hồ không thở nổi, nhưng cậu vẫn kiên trì nói tiếp: "Tôi cảm thấy, anh dùng tôi để uy hiếp anh ta, không có tác dụng gì...... Ngài cướp, thật bất hạnh, anh hôm nay đúng lúc bắt tôi, mà tôi...... Vừa vặn là chủ nợ, của vị tiên sinh cầm súng trước mặt anh."
Lư Ninh nói xong, đồng thời phát hiện tầm mắt Thích Thiên Bách đang chuyển tới phía cậu, Lư Ninh đột nhiên giống như phúc chí tâm linh, đưa lưng về phía tên côn đồ hơi gật cằm một cái.
Tên côn đồ cảm xúc rất kích động, Lư Ninh tiếp tục nửa thật nửa giả nói: "Anh ta thiếu tôi 50 vạn, không trả được suốt, tôi gần đây lại giục...... Anh ta khả năng còn muốn giết chết tôi hơn anh. Không đúng, đây chính là cơ hội mà anh ta quang minh chính đại giết chết chủ nợ tôi đây, anh ta vừa nãy không chút do dự giết hai người, anh cũng nhìn thấy đi......"
Tên côn đồ kia hoàn toàn bị lời của Lư Ninh hấp dẫn lực chú ý, vừa vặn lúc này, dường như vì xác minh cách nói của Lư Ninh, súng trong tay Thích Thiên Bách phát ra một tiếng "Cạch", giống như lên cò, Lư Ninh đột nhiên lớn tiếng nói: "Thừa dịp trước khi cảnh sát đến! Mau dẫn tôi rời khỏi nơi này!"
Cơ hồ cũng ngay lúc đó, tên côn đồ kia buông Lư Ninh ra, nhắm họng súng ngay Thích Thiên Bách, Lư Ninh nhân cơ hội ngồi chồm hổm người xuống, bên tai lập tức phát ra một tiếng "Pằng!", Lư Ninh vừa muốn ngẩng đầu, sau đó lại lần nữa nghe được một tiếng súng vang, dọa tới cậu lập tức ôm đầu co thành một đoàn.
Hồi lâu, Lư Ninh từ từ ngẩng đầu, phát hiện Thích Thiên Bách đang nửa quỳ bên cạnh cậu, nhìn cậu.
"Được rồi, hiện tại đã kết thúc."
Lư Ninh bị anh nhìn tới ngẩn người, thật lâu không kịp phản ứng, tới lúc cậu nghe được phía ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, Lư Ninh mới lắp bắp nói: "Anh...... Anh làm gì còn muốn nối phát súng thứ 2."
Chẳng lẽ bắn hụt?
Thích Thiên Bách cười một cái, súng trong tay rơi trên mặt đất, Lư Ninh rốt cục chú ý tới anh không thích hợp, biểu tình Thích Thiên Bách coi như bình thường, sắc mặt nhưng rất tái nhợt, đôi môi cũng không có chút huyết sắc nào, giống như tờ giấy, cậu kinh ngạc mà mở to mắt, vừa cúi đầu, phát hiện phía dưới Thích Thiên Bách đã nhỏ một vũng máu.
"Phát súng đầu tiên...... Không phải tôi bắn."
Âm thanh Thích Thiên Bách đã trở nên cực kỳ suy yếu, anh nói xong câu đó liền ngã về phía Lư Ninh. Lư Ninh theo bản năng đưa tay đỡ lấy anh, nhưng lúc này hết thảy trong mắt Lư Ninh giống như slow-motion, cậu thậm chí quên mất mình muốn nói gì, làm tất cả đều là theo bản năng tùy ý động tác thân thể mình mà thôi — Tại sao sẽ phát triển thành bộ dáng này......
Lúc cảnh sát chạy tới, Lư Ninh bị Thích Thiên Bách đè trên mặt đất, nằm trong một loại trạng thái thất thần vi diệu, cậu trước mắt nên làm nhất là cầm điện thoại gọi 120, nhưng cậu thử mấy lần, thân thể đều cứng ngắc. Không biết dãy số có gẩy ra được hay không, cũng không biết có bác sĩ nào tinh tường nói ra địa điểm mình ở hay không, cậu có chút không rõ tình huống.
Lư Ninh chỉ nhớ rõ khi đó chỉ có một ý niệm — Phải nhanh gọi điện thoại gọi xe cứu thương chút mới được.
Nếu như Thích Thiên Bách chết, vậy thì toàn bộ đều là lỗi của cậu.
Cậu không nên tự cho là thông minh, cậu ban đầu cho rằng Thích Thiên Bách đang ám chỉ mình hành động, nhưng càng có khả năng đối phương chỉ là ra hiệu cậu không nên tùy tiện lộn xộn...... Bọn họ không có bất kỳ ăn ý nào, hoặc là tâm linh tương thông, bọn họ cũng chưa từng hợp tác, trước mặt súng thật đạn thật, cậu làm sao dám làm như vậy...... Nên, ngoan ngoãn chờ cảnh sát tới là được.
Lư Ninh nghĩ như vậy, cậu liền dường như cảm giác được nhiệt độ trên người người kia đang dần dần biến mất, thân thể anh đang từ từ trở nên cứng ngắc, Lư Ninh càng cảm thấy như vậy, càng không thể động đậy.
Tới lúc xe cứu thương tới, cảnh sát cũng tới, bọn họ được nâng lên cáng, Lư Ninh mới rốt cục khôi phục tri giác. Bởi vì hai người bọn họ đều ngã trong vũng máu, trên người đều bị máu tươi nhuộm lên, bác sĩ liền nâng cả cậu và Thích Thiên Bách lên cáng.
Bọn họ ban đầu giống như muốn tách hai người bọn họ ra, nhưng Lư Ninh túm quần áo Thích Thiên Bách làm sao cũng không gỡ tay ra được, liền đành phải dùng cáng cùng đưa tới bệnh viện.
Lư Ninh không biết lúc nào thì mất đi ý thức, có lẽ trên đường mang tới bệnh viện, rõ ràng không bị thương gì, trong đầu lại trống rỗng một đoạn thời gian rất dài.
Sau lại suy nghĩ một chút, chắc là bởi vì cậu mặc dù ghét Thích Thiên Bách, nhưng không ghét tới mức độ muốn anh chết.
Hoặc là...... Cậu kỳ thực cũng không ghét Thích Thiên Bách.
Cậu tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy bác sĩ, Lư Ninh nhìn thoáng qua nước truyền ghim trên cánh tay mình, trầm mặc một lát hỏi: "Bác sĩ...... Bệnh nhân đưa tới cùng tôi, thế nào rồi?"
Bác sĩ một bên điều chỉnh truyền dịch cho cậu, một bên hỏi: "Cậu muốn hỏi ai?"
"Là, bị súng bắn."
Lư Ninh có chút khẩn trương, theo bản năng túm chăn bên người, bác sĩ thở dài: "Đã chết hai người, trọng thương một."
"Cái gì......"
"Bạn cậu trong đó sao?"
Lư Ninh không đáp lại lời bác sĩ, lăng lăng ngồi đó, trong đầu xoay mấy vòng, hồi lâu cũng không nghĩ rõ rốt cuộc chết như thế nào thành "hai", chờ bác sĩ rốt cục rời khỏi phòng bệnh, Lư Ninh mới chợt lấy lại tinh thần — Ý tứ của hắn là ba tên côn đồ bị Thích Thiên Bách dùng súng bắn trúng cũng bị đưa đến bệnh viện đi, như vậy thêm anh tổng cộng có 5 người được đưa tới, Thích Thiên Bách là một trong số đó.
Vậy anh rốt cục chết hay chưa?!
Lư Ninh theo bản năng nhảy tới trên mặt đất, cất bước chạy ra bên ngoài, chỉ là cậu quên rút kim tiêm trên tay, giá truyền dịch bị kéo đổ trên mặt đất. Sắt cứng rơi xuống đất phát ra tiếng vang rất lớn, nghe vào trong tai lại cảm giác không thật, Lư Ninh không quan tâm, muốn đi tìm bác sĩ hỏi thăm mấy người bị súng bắn thương được đưa tới phòng bệnh nào.
Nhưng không đợi Lư Ninh tìm được bất kỳ bác sĩ nào, trong hành lang trước mặt đẩy tới một cái giường đẩy, bên trên nằm một người, đã dùng vải trắng từ đầu phủ đến chân. Lư Ninh nhất thời liền không đi được, mặc dù trong lòng cậu nói với chính mình đây không thể nào là Thích Thiên Bách, nhưng chính là không dịch được tầm mắt.
Cảnh tượng này quá mức quen thuộc, một tấm vải trắng phủ lại từ trên xuống dưới người nọ bên trong, giường đẩy ở trong hành lang thật dài đi qua, phát ra tiếng vang rầm rầm, giống như lúc hắc bạch vô thường đòi mạng vây khốn xiềng xích linh hồn, người trùm mặt mặc dù còn có phập phồng đại biểu hình thể, trên thực tế đã sớm xa cách vĩnh viễn với người trần.
Lư Ninh có đoạn thời gian từng bởi vậy đặc biệt không muốn nhìn màu trắng, cũng là từ đó trở đi mới hiểu được, trong phim truyền hình diễn tình tiết bởi vì người thân ở bệnh viện qua đời mà chán ghét đi bệnh viện cũng không phải là nói nhảm.
Trắng toàn bộ, mùi của nước trừ độc, tiếng đẩy giường...... Hết thảy đều tượng trưng cho cái chết và ly biệt, mà mắt thấy toàn bộ những người này chỉ có thể tiếp nhận thực tế.
Nơi này sẽ làm cho tất cả bi thương và tuyệt vọng phóng đại vô hạn, giống như cậu hiện tại, đối với cái chết bất lực, duy nhất có thể làm chính là tiếp nhận, sau đó gánh vác.
Trơ mắt nhìn giường đẩy cách mình càng ngày càng gần, lúc sắp sượt qua bên cạnh, Lư Ninh mới theo bản năng duỗi tay túm lấy mép giường đẩy, hộ sĩ nhỏ đẩy giường đẩy nghi ngờ nhìn về phía Lư Ninh, cậu thử mấy lần, chỉ là không tìm được tài ăn nói của mình, ngay cả đầu lưỡi cũng không tìm thấy. Cũng may khuôn mặt này của Ninh Kinh Hồng còn có thể xoát, lớn lên đẹp mắt, hộ sĩ nhỏ không có sốt ruột, lặp đi lặp lại hỏi thăm cậu rốt cuộc có chuyện gì.
Qua thật lâu, Lư Ninh mới lắp bắp nói: "Bác sĩ, xin hỏi người này...... Người này...... Là người vừa bị thương được xe cứu thương mang tới sao? Hắn có phải bị đạn bắn chết hay không?"
Hộ sĩ nhỏ gật đầu: "Đúng rồi, bị bắn trúng tim, cấp cứu vô hiệu đã tử vong."
Lư Ninh không nói chuyện, một tay lại nắm lấy mép giường đẩy không để cho cô rời đi, tay cậu run run đưa về phía vải trắng — hẳn không phải là Thích Thiên Bách, tuyệt đối không phải là Thích Thiên Bách, trong nhà anh có tiền như vậy, trong bệnh viện hẳn sẽ không tùy tiện như vậy đẩy anh tới nhà xác.
Ít nhất...... Ít nhất phải chờ người nhà tới làm quyết định chứ!
"Ninh Kinh Hồng!"
Lư Ninh sửng sốt một chút, nhanh chóng vén vải trắng lên, khuôn mặt người sau khi tử vong sẽ có khác biệt vi diệu với lúc còn sống, cậu trong lúc nhất thời thế nhưng nhìn không ra đây rốt cuộc có phải Thích Thiên Bách hay không.
"Ê...... Ninh Kinh Hồng, cậu tới đây."
Lư Ninh quay đầu lại nhìn về phía nguồn gốc âm thanh, chỉ thấy Thích Thiên Bách bị treo một cánh tay, đứng ở chỗ cửa, khoảng cách chỉ cách cậu có 4-5m. Hộ sĩ nhỏ thấy Lư Ninh không phản ứng với thi thể, đắp vải trắng lên, sau đó đẩy giường đẩy rầm rầm rời đi, âm thanh kia cách Lư Ninh càng ngày càng xa, cậu rốt cục không khẩn trương như vậy nữa, cũng dần dần thả lực chú ý lại hiện thực.
Thích Thiên Bách thấy Lư Ninh phản ứng chậm nửa nhịp, có chút không nhịn được, không biết nói với hộ sĩ bên cạnh cái gì, sau khi đối phương rời đi, anh cau mày lại gọi một tiếng: "Cậu tới đây."
— Vẫn là dáng vẻ ngu ngu kia.
— Bất quá cũng may còn sống.
Lư Ninh rốt cục nhịn không được câu môi lên, cơ thịt khuôn mặt cứng ngắc nhắc nhở cậu, từ ban đầu, cậu thậm chí ngay cả nụ cười cơ bản nhất của quan hệ xã hội đều quên.
Lư Ninh bước nhanh đi tới, trên dưới đánh giá Thích Thiên Bách mấy lần: "Thích thiếu gia, anh không có chuyện gì."
Sắc mặt Lư Ninh khó coi tới quá rõ ràng, Thích Thiên Bách xa xa nhìn thấy, khi đó sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, cả người đúng đó, giống như lung lay sắp đổ, nhưng kiên trì muốn đi vén vải trắng xác nhận thân phận người chết.
Thích Thiên Bách cũng không phải là người trì độn, lập tức hiểu được ý đồ của Lư Ninh — Thằng nhãi này...... Chẳng lẽ cho rằng chết là mình?
Thích Thiên Bách cười một cái: "Tôi đương nhiên không có chuyện gì. Tới đây, đỡ tôi đi vệ sinh."
Lư Ninh nhìn vai anh quấn băng vải một cái, lại nhìn tay trái anh, cùng với đôi chân hoàn hảo, do dự nói: "Anh hình như cũng không cần có người đỡ đi?"
Thích Thiên Bách hừ một tiếng, trực tiếp đi vào phòng rửa tay trước mặt: "Một bên tay tôi trẹo, tạm thời không dùng được khí lực, đi vào cởi quần giúp tôi."
"......"
Lư Ninh đột nhiên phát hiện, mình mỗi lần đối với tên ngốc này sản sinh ra chút hảo cảo, liền sẽ lập tức, tại một giây sau bị chính anh phá hư hầu như không còn.
Cũng may Lư Ninh đối với chăm sóc bệnh nhân vẫn có chút kinh nghiệm, chính là đứng ở một bên cầm chỗ đó của Thích Thiên Bách giúp anh tè có chút khó chịu.
...... Được rồi, là cực kỳ khó chịu!
"Anh...... Được chưa, sao lại lâu như vậy?!" Là uống bao nhiêu nước hả vị đại thiếu gia này.
"Ui ui ui! Đừng động...... Vẩy lên giày rồi."
Thích Thiên Bách dùng một tay kẹp cổ Lư Ninh lại, để cậu dính sát vào trên người mình, sau khi tiếng nước chảy rào rào ngừng lại, anh lại đòi hỏi: "Giũ giũ đi." (Đm vô sỉ vl =))))
Lư Ninh ngẩng đầu lên cười với anh: "...... Anh nói thêm mấy câu, tôi lẽ sẽ trực tiếp túm anh xuống."
Thích Thiên Bách đột nhiên vươn một tay ra, ở trên mặt Lư Ninh dùng sức niết một cái: "Vẫn là biểu tình này thích hợp với cậu."
"......"
"Chưa từng thấy người chết, bị dọa?"
Anh nói xong không khỏi khơi chân mày: "Bất quá cũng phải, ở cuộc sống thái bình thịnh thế thời gian dài, đột nhiên trải qua chuyện này, bị dọa ngất cũng coi như bình thường, nghiêm túc suy nghĩ một chút cậu cũng chỉ là tiểu tử mao đầu."
(tiểu tử mao đầu: chỉ mấy trai trẻ tính tình bồng bột, trẻ con)
Lư Ninh bị đống lời của anh nói tới không biết phản ứng thế nào, cậu nhìn chằm chằm tay Thích Thiên Bách lạnh lùng nói: "Cái tay này của anh không phải phế rồi sao? Tại sao còn rất tốt."
"Tôi đó là......"
"Tôi phế giúp anh nhé."
"...... Trêu cậu tí thôi, làm gì trở mặt."
Lư Ninh túm lấy cánh tay anh, đặc biệt muốn ném anh qua vai, Thích Thiên Bách lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, trong miệng sshh sshh hít khí, Lư Ninh từ từ buông tay ra: "Anh lại muốn giở trò gì."
Người sau cười khổ một tiếng, nhíu mày nói: "Lần này thật sự không phải giở trò gì, trên người tôi còn có vết thương súng đấy...... Động tác quá lớn sẽ bị kéo tới, đau tới không được."
Lư Ninh đành phải thả tay xuống, để anh ôm vai mình.
"Đáng đời...... Bị thương còn làm như vậy."
Thích Thiên Bách nghe được tiếng nói thầm của Lư Ninh, không nói chuyện, dùng sức kẹp chặt cậu chút.
— Thôi vậy, người Thích gia còn chưa tới, trong lúc này...... Cậu ngược lại có thể tạm thời đảm nhiệm nhân vật bảo vệ của Thích Thiên Bách, cầm nước...... Mặc dù vừa nghĩ tới hành động vừa nãy của anh liền đặc biệt muốn lập tức cùng anh vạch rõ giới hạn, nhưng dù gì đại thiếu gia này cũng coi như ân nhân cứu mạng của mình.
Lúc trước căn bản không phát hiện Thích Thiên Bách cư nhiên lẫn trong đám người, mà anh nói mình phải rời khỏi Hạng thành, hiện tại hẳn vẫn đang xử lý công ty anh thừa kế mới đúng, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Hành động vừa nãy của anh thật sự làm cho Lư Ninh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, mặc dù anh tự xưng từng đi lính, Lư Ninh cũng nhìn qua các loại vết thương trên người anh, nhưng có một ngày lúc người này thật sự làm "Người bảo hộ" đứng trước mặt mình, vẫn là làm cho người ta khó có thể tin.
Người trong ngân hàng không bao lâu bỏ chạy sạch, hiện trường chỉ còn lại ba người Lư Ninh, tên côn đồ phía sau, cùng với Thích Thiên Bách. Hai tên côn đồ khác không biết có phải thật sự đã bị Thích Thiên Bách bắn chết hay không, nhưng máu chảy đầy đất, hai người cũng không có chút phản ứng nào, đã gần giống như người chết.
"Mày tốt nhất hiện tại lập tức thả con tin, tước vũ khí đầu hàng, làm như vậy nói không chừng còn có thể giảm tội cho mình."
Bộ dạng Thích Thiên Bách không quá giống bình thường, anh bình tĩnh, mà lãnh khốc, cho dù làm bên được cứu cũng sẽ không tự chủ được sinh ra cảm giác sợ hãi.
"Ít nói nhảm!! Ông đây đã lựa chọn làm cái này, sẽ không nghĩ tới đầu hàng cái gì! Con mẹ nó mày biến ngay! Nếu không tao giết nó!"
Tên côn đồ dùng súng hung hăng đỡ huyện thái dương của Lư Ninh, Lư Ninh thậm chí cảm thấy được đầu mình đều sắp bị đỉnh ra. Cậu thấy Thích Thiên Bách cau mày, cho dù lúc tiếp xúc ánh mắt cậu, biểu tình cũng không chút nào thay đổi, giống như con tin cậu đây chỉ là một người xa lạ.
Lư Ninh ở trong lòng thở dài, thử dò xét mở miệng: "Tôi cảm thấy......"
"Cái gì?!"
Lư Ninh bị tên côn đồ khẩn trương ghì cổ, cơ hồ không thở nổi, nhưng cậu vẫn kiên trì nói tiếp: "Tôi cảm thấy, anh dùng tôi để uy hiếp anh ta, không có tác dụng gì...... Ngài cướp, thật bất hạnh, anh hôm nay đúng lúc bắt tôi, mà tôi...... Vừa vặn là chủ nợ, của vị tiên sinh cầm súng trước mặt anh."
Lư Ninh nói xong, đồng thời phát hiện tầm mắt Thích Thiên Bách đang chuyển tới phía cậu, Lư Ninh đột nhiên giống như phúc chí tâm linh, đưa lưng về phía tên côn đồ hơi gật cằm một cái.
Tên côn đồ cảm xúc rất kích động, Lư Ninh tiếp tục nửa thật nửa giả nói: "Anh ta thiếu tôi 50 vạn, không trả được suốt, tôi gần đây lại giục...... Anh ta khả năng còn muốn giết chết tôi hơn anh. Không đúng, đây chính là cơ hội mà anh ta quang minh chính đại giết chết chủ nợ tôi đây, anh ta vừa nãy không chút do dự giết hai người, anh cũng nhìn thấy đi......"
Tên côn đồ kia hoàn toàn bị lời của Lư Ninh hấp dẫn lực chú ý, vừa vặn lúc này, dường như vì xác minh cách nói của Lư Ninh, súng trong tay Thích Thiên Bách phát ra một tiếng "Cạch", giống như lên cò, Lư Ninh đột nhiên lớn tiếng nói: "Thừa dịp trước khi cảnh sát đến! Mau dẫn tôi rời khỏi nơi này!"
Cơ hồ cũng ngay lúc đó, tên côn đồ kia buông Lư Ninh ra, nhắm họng súng ngay Thích Thiên Bách, Lư Ninh nhân cơ hội ngồi chồm hổm người xuống, bên tai lập tức phát ra một tiếng "Pằng!", Lư Ninh vừa muốn ngẩng đầu, sau đó lại lần nữa nghe được một tiếng súng vang, dọa tới cậu lập tức ôm đầu co thành một đoàn.
Hồi lâu, Lư Ninh từ từ ngẩng đầu, phát hiện Thích Thiên Bách đang nửa quỳ bên cạnh cậu, nhìn cậu.
"Được rồi, hiện tại đã kết thúc."
Lư Ninh bị anh nhìn tới ngẩn người, thật lâu không kịp phản ứng, tới lúc cậu nghe được phía ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, Lư Ninh mới lắp bắp nói: "Anh...... Anh làm gì còn muốn nối phát súng thứ 2."
Chẳng lẽ bắn hụt?
Thích Thiên Bách cười một cái, súng trong tay rơi trên mặt đất, Lư Ninh rốt cục chú ý tới anh không thích hợp, biểu tình Thích Thiên Bách coi như bình thường, sắc mặt nhưng rất tái nhợt, đôi môi cũng không có chút huyết sắc nào, giống như tờ giấy, cậu kinh ngạc mà mở to mắt, vừa cúi đầu, phát hiện phía dưới Thích Thiên Bách đã nhỏ một vũng máu.
"Phát súng đầu tiên...... Không phải tôi bắn."
Âm thanh Thích Thiên Bách đã trở nên cực kỳ suy yếu, anh nói xong câu đó liền ngã về phía Lư Ninh. Lư Ninh theo bản năng đưa tay đỡ lấy anh, nhưng lúc này hết thảy trong mắt Lư Ninh giống như slow-motion, cậu thậm chí quên mất mình muốn nói gì, làm tất cả đều là theo bản năng tùy ý động tác thân thể mình mà thôi — Tại sao sẽ phát triển thành bộ dáng này......
Lúc cảnh sát chạy tới, Lư Ninh bị Thích Thiên Bách đè trên mặt đất, nằm trong một loại trạng thái thất thần vi diệu, cậu trước mắt nên làm nhất là cầm điện thoại gọi 120, nhưng cậu thử mấy lần, thân thể đều cứng ngắc. Không biết dãy số có gẩy ra được hay không, cũng không biết có bác sĩ nào tinh tường nói ra địa điểm mình ở hay không, cậu có chút không rõ tình huống.
Lư Ninh chỉ nhớ rõ khi đó chỉ có một ý niệm — Phải nhanh gọi điện thoại gọi xe cứu thương chút mới được.
Nếu như Thích Thiên Bách chết, vậy thì toàn bộ đều là lỗi của cậu.
Cậu không nên tự cho là thông minh, cậu ban đầu cho rằng Thích Thiên Bách đang ám chỉ mình hành động, nhưng càng có khả năng đối phương chỉ là ra hiệu cậu không nên tùy tiện lộn xộn...... Bọn họ không có bất kỳ ăn ý nào, hoặc là tâm linh tương thông, bọn họ cũng chưa từng hợp tác, trước mặt súng thật đạn thật, cậu làm sao dám làm như vậy...... Nên, ngoan ngoãn chờ cảnh sát tới là được.
Lư Ninh nghĩ như vậy, cậu liền dường như cảm giác được nhiệt độ trên người người kia đang dần dần biến mất, thân thể anh đang từ từ trở nên cứng ngắc, Lư Ninh càng cảm thấy như vậy, càng không thể động đậy.
Tới lúc xe cứu thương tới, cảnh sát cũng tới, bọn họ được nâng lên cáng, Lư Ninh mới rốt cục khôi phục tri giác. Bởi vì hai người bọn họ đều ngã trong vũng máu, trên người đều bị máu tươi nhuộm lên, bác sĩ liền nâng cả cậu và Thích Thiên Bách lên cáng.
Bọn họ ban đầu giống như muốn tách hai người bọn họ ra, nhưng Lư Ninh túm quần áo Thích Thiên Bách làm sao cũng không gỡ tay ra được, liền đành phải dùng cáng cùng đưa tới bệnh viện.
Lư Ninh không biết lúc nào thì mất đi ý thức, có lẽ trên đường mang tới bệnh viện, rõ ràng không bị thương gì, trong đầu lại trống rỗng một đoạn thời gian rất dài.
Sau lại suy nghĩ một chút, chắc là bởi vì cậu mặc dù ghét Thích Thiên Bách, nhưng không ghét tới mức độ muốn anh chết.
Hoặc là...... Cậu kỳ thực cũng không ghét Thích Thiên Bách.
Cậu tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy bác sĩ, Lư Ninh nhìn thoáng qua nước truyền ghim trên cánh tay mình, trầm mặc một lát hỏi: "Bác sĩ...... Bệnh nhân đưa tới cùng tôi, thế nào rồi?"
Bác sĩ một bên điều chỉnh truyền dịch cho cậu, một bên hỏi: "Cậu muốn hỏi ai?"
"Là, bị súng bắn."
Lư Ninh có chút khẩn trương, theo bản năng túm chăn bên người, bác sĩ thở dài: "Đã chết hai người, trọng thương một."
"Cái gì......"
"Bạn cậu trong đó sao?"
Lư Ninh không đáp lại lời bác sĩ, lăng lăng ngồi đó, trong đầu xoay mấy vòng, hồi lâu cũng không nghĩ rõ rốt cuộc chết như thế nào thành "hai", chờ bác sĩ rốt cục rời khỏi phòng bệnh, Lư Ninh mới chợt lấy lại tinh thần — Ý tứ của hắn là ba tên côn đồ bị Thích Thiên Bách dùng súng bắn trúng cũng bị đưa đến bệnh viện đi, như vậy thêm anh tổng cộng có 5 người được đưa tới, Thích Thiên Bách là một trong số đó.
Vậy anh rốt cục chết hay chưa?!
Lư Ninh theo bản năng nhảy tới trên mặt đất, cất bước chạy ra bên ngoài, chỉ là cậu quên rút kim tiêm trên tay, giá truyền dịch bị kéo đổ trên mặt đất. Sắt cứng rơi xuống đất phát ra tiếng vang rất lớn, nghe vào trong tai lại cảm giác không thật, Lư Ninh không quan tâm, muốn đi tìm bác sĩ hỏi thăm mấy người bị súng bắn thương được đưa tới phòng bệnh nào.
Nhưng không đợi Lư Ninh tìm được bất kỳ bác sĩ nào, trong hành lang trước mặt đẩy tới một cái giường đẩy, bên trên nằm một người, đã dùng vải trắng từ đầu phủ đến chân. Lư Ninh nhất thời liền không đi được, mặc dù trong lòng cậu nói với chính mình đây không thể nào là Thích Thiên Bách, nhưng chính là không dịch được tầm mắt.
Cảnh tượng này quá mức quen thuộc, một tấm vải trắng phủ lại từ trên xuống dưới người nọ bên trong, giường đẩy ở trong hành lang thật dài đi qua, phát ra tiếng vang rầm rầm, giống như lúc hắc bạch vô thường đòi mạng vây khốn xiềng xích linh hồn, người trùm mặt mặc dù còn có phập phồng đại biểu hình thể, trên thực tế đã sớm xa cách vĩnh viễn với người trần.
Lư Ninh có đoạn thời gian từng bởi vậy đặc biệt không muốn nhìn màu trắng, cũng là từ đó trở đi mới hiểu được, trong phim truyền hình diễn tình tiết bởi vì người thân ở bệnh viện qua đời mà chán ghét đi bệnh viện cũng không phải là nói nhảm.
Trắng toàn bộ, mùi của nước trừ độc, tiếng đẩy giường...... Hết thảy đều tượng trưng cho cái chết và ly biệt, mà mắt thấy toàn bộ những người này chỉ có thể tiếp nhận thực tế.
Nơi này sẽ làm cho tất cả bi thương và tuyệt vọng phóng đại vô hạn, giống như cậu hiện tại, đối với cái chết bất lực, duy nhất có thể làm chính là tiếp nhận, sau đó gánh vác.
Trơ mắt nhìn giường đẩy cách mình càng ngày càng gần, lúc sắp sượt qua bên cạnh, Lư Ninh mới theo bản năng duỗi tay túm lấy mép giường đẩy, hộ sĩ nhỏ đẩy giường đẩy nghi ngờ nhìn về phía Lư Ninh, cậu thử mấy lần, chỉ là không tìm được tài ăn nói của mình, ngay cả đầu lưỡi cũng không tìm thấy. Cũng may khuôn mặt này của Ninh Kinh Hồng còn có thể xoát, lớn lên đẹp mắt, hộ sĩ nhỏ không có sốt ruột, lặp đi lặp lại hỏi thăm cậu rốt cuộc có chuyện gì.
Qua thật lâu, Lư Ninh mới lắp bắp nói: "Bác sĩ, xin hỏi người này...... Người này...... Là người vừa bị thương được xe cứu thương mang tới sao? Hắn có phải bị đạn bắn chết hay không?"
Hộ sĩ nhỏ gật đầu: "Đúng rồi, bị bắn trúng tim, cấp cứu vô hiệu đã tử vong."
Lư Ninh không nói chuyện, một tay lại nắm lấy mép giường đẩy không để cho cô rời đi, tay cậu run run đưa về phía vải trắng — hẳn không phải là Thích Thiên Bách, tuyệt đối không phải là Thích Thiên Bách, trong nhà anh có tiền như vậy, trong bệnh viện hẳn sẽ không tùy tiện như vậy đẩy anh tới nhà xác.
Ít nhất...... Ít nhất phải chờ người nhà tới làm quyết định chứ!
"Ninh Kinh Hồng!"
Lư Ninh sửng sốt một chút, nhanh chóng vén vải trắng lên, khuôn mặt người sau khi tử vong sẽ có khác biệt vi diệu với lúc còn sống, cậu trong lúc nhất thời thế nhưng nhìn không ra đây rốt cuộc có phải Thích Thiên Bách hay không.
"Ê...... Ninh Kinh Hồng, cậu tới đây."
Lư Ninh quay đầu lại nhìn về phía nguồn gốc âm thanh, chỉ thấy Thích Thiên Bách bị treo một cánh tay, đứng ở chỗ cửa, khoảng cách chỉ cách cậu có 4-5m. Hộ sĩ nhỏ thấy Lư Ninh không phản ứng với thi thể, đắp vải trắng lên, sau đó đẩy giường đẩy rầm rầm rời đi, âm thanh kia cách Lư Ninh càng ngày càng xa, cậu rốt cục không khẩn trương như vậy nữa, cũng dần dần thả lực chú ý lại hiện thực.
Thích Thiên Bách thấy Lư Ninh phản ứng chậm nửa nhịp, có chút không nhịn được, không biết nói với hộ sĩ bên cạnh cái gì, sau khi đối phương rời đi, anh cau mày lại gọi một tiếng: "Cậu tới đây."
— Vẫn là dáng vẻ ngu ngu kia.
— Bất quá cũng may còn sống.
Lư Ninh rốt cục nhịn không được câu môi lên, cơ thịt khuôn mặt cứng ngắc nhắc nhở cậu, từ ban đầu, cậu thậm chí ngay cả nụ cười cơ bản nhất của quan hệ xã hội đều quên.
Lư Ninh bước nhanh đi tới, trên dưới đánh giá Thích Thiên Bách mấy lần: "Thích thiếu gia, anh không có chuyện gì."
Sắc mặt Lư Ninh khó coi tới quá rõ ràng, Thích Thiên Bách xa xa nhìn thấy, khi đó sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, cả người đúng đó, giống như lung lay sắp đổ, nhưng kiên trì muốn đi vén vải trắng xác nhận thân phận người chết.
Thích Thiên Bách cũng không phải là người trì độn, lập tức hiểu được ý đồ của Lư Ninh — Thằng nhãi này...... Chẳng lẽ cho rằng chết là mình?
Thích Thiên Bách cười một cái: "Tôi đương nhiên không có chuyện gì. Tới đây, đỡ tôi đi vệ sinh."
Lư Ninh nhìn vai anh quấn băng vải một cái, lại nhìn tay trái anh, cùng với đôi chân hoàn hảo, do dự nói: "Anh hình như cũng không cần có người đỡ đi?"
Thích Thiên Bách hừ một tiếng, trực tiếp đi vào phòng rửa tay trước mặt: "Một bên tay tôi trẹo, tạm thời không dùng được khí lực, đi vào cởi quần giúp tôi."
"......"
Lư Ninh đột nhiên phát hiện, mình mỗi lần đối với tên ngốc này sản sinh ra chút hảo cảo, liền sẽ lập tức, tại một giây sau bị chính anh phá hư hầu như không còn.
Cũng may Lư Ninh đối với chăm sóc bệnh nhân vẫn có chút kinh nghiệm, chính là đứng ở một bên cầm chỗ đó của Thích Thiên Bách giúp anh tè có chút khó chịu.
...... Được rồi, là cực kỳ khó chịu!
"Anh...... Được chưa, sao lại lâu như vậy?!" Là uống bao nhiêu nước hả vị đại thiếu gia này.
"Ui ui ui! Đừng động...... Vẩy lên giày rồi."
Thích Thiên Bách dùng một tay kẹp cổ Lư Ninh lại, để cậu dính sát vào trên người mình, sau khi tiếng nước chảy rào rào ngừng lại, anh lại đòi hỏi: "Giũ giũ đi." (Đm vô sỉ vl =))))
Lư Ninh ngẩng đầu lên cười với anh: "...... Anh nói thêm mấy câu, tôi lẽ sẽ trực tiếp túm anh xuống."
Thích Thiên Bách đột nhiên vươn một tay ra, ở trên mặt Lư Ninh dùng sức niết một cái: "Vẫn là biểu tình này thích hợp với cậu."
"......"
"Chưa từng thấy người chết, bị dọa?"
Anh nói xong không khỏi khơi chân mày: "Bất quá cũng phải, ở cuộc sống thái bình thịnh thế thời gian dài, đột nhiên trải qua chuyện này, bị dọa ngất cũng coi như bình thường, nghiêm túc suy nghĩ một chút cậu cũng chỉ là tiểu tử mao đầu."
(tiểu tử mao đầu: chỉ mấy trai trẻ tính tình bồng bột, trẻ con)
Lư Ninh bị đống lời của anh nói tới không biết phản ứng thế nào, cậu nhìn chằm chằm tay Thích Thiên Bách lạnh lùng nói: "Cái tay này của anh không phải phế rồi sao? Tại sao còn rất tốt."
"Tôi đó là......"
"Tôi phế giúp anh nhé."
"...... Trêu cậu tí thôi, làm gì trở mặt."
Lư Ninh túm lấy cánh tay anh, đặc biệt muốn ném anh qua vai, Thích Thiên Bách lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, trong miệng sshh sshh hít khí, Lư Ninh từ từ buông tay ra: "Anh lại muốn giở trò gì."
Người sau cười khổ một tiếng, nhíu mày nói: "Lần này thật sự không phải giở trò gì, trên người tôi còn có vết thương súng đấy...... Động tác quá lớn sẽ bị kéo tới, đau tới không được."
Lư Ninh đành phải thả tay xuống, để anh ôm vai mình.
"Đáng đời...... Bị thương còn làm như vậy."
Thích Thiên Bách nghe được tiếng nói thầm của Lư Ninh, không nói chuyện, dùng sức kẹp chặt cậu chút.
— Thôi vậy, người Thích gia còn chưa tới, trong lúc này...... Cậu ngược lại có thể tạm thời đảm nhiệm nhân vật bảo vệ của Thích Thiên Bách, cầm nước...... Mặc dù vừa nghĩ tới hành động vừa nãy của anh liền đặc biệt muốn lập tức cùng anh vạch rõ giới hạn, nhưng dù gì đại thiếu gia này cũng coi như ân nhân cứu mạng của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook