Ái Bất Hối
-
Chương 22
Sau khi Minh Nhận theo Phúc bá rời đi, Đông Phương Diễm cùng Sở Lăng Phong cũng trở về nghỉ ngơi.
Đêm yên tĩnh lặng lẽ tiến đến, gió hơi lạnh mang theo chút hơi thở thần bí, ánh trăng bàng bạc nhợt nhạt đều đều vẽ loạn trên nền đất, mang theo ánh sáng nhàn nhạt, hết thảy đều trở nên mơ hồ loáng thoáng như tiên cảnh, đẹp đến mức khiến cho đôi mắt người ta muốn đui mù.
Thẩm Vân nhất thời không hề buồn ngủ, liền khoác lên một kiện áo choàng đứng dậy nghĩ đi ra ngoài một chút, thưởng thức ánh trăng khó có được này. Ai ngờ vừa đứng lên, trước mắt liền một trận tối đen, suýt nữa lại ngã trở về giường, mất một lúc bám lấy trụ giường mới miễn cưỡng bình thường lại được. Thẩm Vân cười khổ một chút, nghĩ: Xem ra ta thật sự là bị Phi làm hư, trước kia nhiều cửa ải khó khăn như vậy chúng ta đều có thể xông qua dễ dàng. Hiện tại thế nhưng chỉ vì một chút suy sụp này liền đem chính mình ép buộc thành như vậy. Hắn vươn mấy ngón tay trắng nõn chậm rãi xuyên qua mái tóc toàn một màu trắng của mình, mỗi sợi tóc đều giống hệt như tơ.
“Ha ha, xem ra lúc này, Phi nhất định là phải áy náy rất nhiều.”
Thẩm Vân nhẹ nhàng tự nói.
Đến khi trước mắt khôi phục thanh minh, Thẩm Vân liền hướng nội viện đi đến, bất quá lại ngoài ý muốn thấy được một thân ảnh lén lút. Thẩm Vân vừa định tiến lên tìm hiểu đến cùng, đã có người đột ngột kéo cánh tay hắn lại nhẹ nhàng bưng kín miệng của hắn, dùng sức mạnh kéo hắn đến một góc khuất. Thẩm Vân tập trung nhìn lại, hóa ra là Đông Phương Diễm.
Đông Phương Diễm dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Vân không cần lên tiếng, liền buông tay ra. Một tay ôm thân thể Thẩm Vân đã hơi lộ vẻ bất ổn, đồng thời quăng ra một ánh mắt hơi trách cứ.
Nguyên lai, Đông Phương Diễm lo lắng Minh Nhận có ý đồ khác, cố ý chờ Sở Lăng Phong ngủ say, nghĩ lại đi xem Minh Nhận. Ai ngờ vừa mới đi đến đầu hành lang gấp khúc, liền đã thấy Minh Nhận đi ra khỏi phòng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ánh trăng, cúi đầu bóp tay một cái liền hướng tiểu viện nơi Thẩm Vân ở đi đến. Đông Phương Diễm nghĩ tạm thời án binh bất động, xem hắn là muốn đùa giỡn dạng gì. Một đường theo tới, cũng không ngờ lại nhìn thấy thân ảnh đơn bạc của Thẩm Vân. Khả lại không nghĩ cứ như vậy dừng lại, bất đắc dĩ chỉ có thể đem Thẩm Vân kéo đến bên người mình. Ai….người này a, thật sự là không biết yêu quí chính mình, đều đã muốn bệnh nặng thành như vậy, đêm khuya còn nơi nơi chạy loạn. Hắn lại thực quật cường, chân chính muốn giam hắn cũng đều không được. Kỳ thực, Thẩm Vân bệnh hơn phân nửa đều là tâm bệnh, nay hắn đã có khí lực xuống giường, xem ra là đã muốn thông suốt. Nhìn Thẩm Vân như vậy, Đông Phương Diễm không biết là nên cao hứng, hay là nên lo lắng nữa. Bất quá trước mắt còn có việc trọng yếu hơn, cần chính mình lo lắng. Vì thế, Đông Phương Diễm lại dời ánh mắt nhìn về phía thân ảnh kia.
Minh Nhận co thân mình lặng lẽ quan sát bốn phía, sau khi xác định là không có người, liền đối diện ánh trăng vươn dài thắt lưng một cái.
“Ân a……Hắc hắc……nơi này quả là một địa phương tốt a, có thể hấp thu đầy đủ tinh hoa nhật nguyệt, khó trách được ta bị thu hút đến đây. Ha ha, coi như là mệnh của Thẩm Vân không tuyệt. Hảo! Liền lấy nơi này làm trung tâm đi.”
Nói xong, Minh Nhận lập tức bị một đoàn sương khói bao phủ, giây lát sau, sương khói tán đi, Minh Nhận nguyên bản một thân nho sam màu lục nhạt được thay thế bằng một bộ sa y nguyệt sắc, dây cột tóc đạm sắc bị Minh Nhật một phen kéo xuống, mái tóc dài mềm mại đen nhánh như thác nước trút xuống dài đến thắt lưng tinh tế. Trên hai tay cùng hai chân đều mang một cái vòng cỏ lục sắc, trên từng cái vòng cỏ đều đeo một chiếc chuông màu trắng, chân trần đứng bên bờ liên trì.
Mà bên này Đông Phương Diễm cùng Thẩm Vân đều đã sợ đến ngây người.
Minh Nhận tung người nhảy lên, vững vàng đứng trên mặt nước. Hắn khẽ ngẩng đầu lên mặt hướng về phía mặt trăng, chậm rãi vương tay phải mềm mại giống như không xương, lại đột nhiên hóa thành chưởng lực mạnh mẽ. Nhẹ nhấc mũi chân lên, tung người bay cao, mỗi một lần lên xuống, trên mặt nước nổi lên tầng tầng gợn sóng kia sẽ nở ra một đóa hoa sen trắng noãn, hoa sen nhiễm thêm ánh trăng sáng càng trở nên thanh nhã cao quý, cùng với từng đợt tiếng chuông kia, Minh Nhận ở giữa hoa sen nhẹ khởi điệu vũ. Trên khuôn mặt anh tuấn kia mang theo ý cười nhàn nhạt, khi thì sa y phi vũ khởi lên chút gió nhẹ, khiến cho bạch liên nở đầy trong ao cũng theo thân hình của hắn nhẹ nhàng lay động.
Vũ đạo như vậy không thuộc loại ôn nhu của nữ tử, cũng không thuộc loại kiên cường của nam tử, đó là một loại khí chất hải nạp bách xuyên*, phảng phất giống như người sáng lập ra tất cả vạn vật.
Nhìn mái tóc Minh Nhận tung bay dưới ánh trăng, quanh thân phiếm thượng một tầng ánh sáng, trong nháy mắt, Đông Phương Diễm cùng Thẩm Vân thần trí giống như phiêu du tới chốn thần tiên, thế gian hết thảy giống như hoàn toàn cách xa chính mình, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh tường hòa, từ trong ***g ngực thở ra một ngụm trọc khí, cảm giác giống như cả thân thể đều thư sướng.
Dần dần ánh trăng ngả về hướng tây, Đông Phương Diễm cùng Thẩm Vân liền lộ ra dưới ánh trăng.
*hải nạp bách xuyên: trăm sông đổ về biển, ý chỉ tấm lòng bao dung như biển cả.
Đêm yên tĩnh lặng lẽ tiến đến, gió hơi lạnh mang theo chút hơi thở thần bí, ánh trăng bàng bạc nhợt nhạt đều đều vẽ loạn trên nền đất, mang theo ánh sáng nhàn nhạt, hết thảy đều trở nên mơ hồ loáng thoáng như tiên cảnh, đẹp đến mức khiến cho đôi mắt người ta muốn đui mù.
Thẩm Vân nhất thời không hề buồn ngủ, liền khoác lên một kiện áo choàng đứng dậy nghĩ đi ra ngoài một chút, thưởng thức ánh trăng khó có được này. Ai ngờ vừa đứng lên, trước mắt liền một trận tối đen, suýt nữa lại ngã trở về giường, mất một lúc bám lấy trụ giường mới miễn cưỡng bình thường lại được. Thẩm Vân cười khổ một chút, nghĩ: Xem ra ta thật sự là bị Phi làm hư, trước kia nhiều cửa ải khó khăn như vậy chúng ta đều có thể xông qua dễ dàng. Hiện tại thế nhưng chỉ vì một chút suy sụp này liền đem chính mình ép buộc thành như vậy. Hắn vươn mấy ngón tay trắng nõn chậm rãi xuyên qua mái tóc toàn một màu trắng của mình, mỗi sợi tóc đều giống hệt như tơ.
“Ha ha, xem ra lúc này, Phi nhất định là phải áy náy rất nhiều.”
Thẩm Vân nhẹ nhàng tự nói.
Đến khi trước mắt khôi phục thanh minh, Thẩm Vân liền hướng nội viện đi đến, bất quá lại ngoài ý muốn thấy được một thân ảnh lén lút. Thẩm Vân vừa định tiến lên tìm hiểu đến cùng, đã có người đột ngột kéo cánh tay hắn lại nhẹ nhàng bưng kín miệng của hắn, dùng sức mạnh kéo hắn đến một góc khuất. Thẩm Vân tập trung nhìn lại, hóa ra là Đông Phương Diễm.
Đông Phương Diễm dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Vân không cần lên tiếng, liền buông tay ra. Một tay ôm thân thể Thẩm Vân đã hơi lộ vẻ bất ổn, đồng thời quăng ra một ánh mắt hơi trách cứ.
Nguyên lai, Đông Phương Diễm lo lắng Minh Nhận có ý đồ khác, cố ý chờ Sở Lăng Phong ngủ say, nghĩ lại đi xem Minh Nhận. Ai ngờ vừa mới đi đến đầu hành lang gấp khúc, liền đã thấy Minh Nhận đi ra khỏi phòng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ánh trăng, cúi đầu bóp tay một cái liền hướng tiểu viện nơi Thẩm Vân ở đi đến. Đông Phương Diễm nghĩ tạm thời án binh bất động, xem hắn là muốn đùa giỡn dạng gì. Một đường theo tới, cũng không ngờ lại nhìn thấy thân ảnh đơn bạc của Thẩm Vân. Khả lại không nghĩ cứ như vậy dừng lại, bất đắc dĩ chỉ có thể đem Thẩm Vân kéo đến bên người mình. Ai….người này a, thật sự là không biết yêu quí chính mình, đều đã muốn bệnh nặng thành như vậy, đêm khuya còn nơi nơi chạy loạn. Hắn lại thực quật cường, chân chính muốn giam hắn cũng đều không được. Kỳ thực, Thẩm Vân bệnh hơn phân nửa đều là tâm bệnh, nay hắn đã có khí lực xuống giường, xem ra là đã muốn thông suốt. Nhìn Thẩm Vân như vậy, Đông Phương Diễm không biết là nên cao hứng, hay là nên lo lắng nữa. Bất quá trước mắt còn có việc trọng yếu hơn, cần chính mình lo lắng. Vì thế, Đông Phương Diễm lại dời ánh mắt nhìn về phía thân ảnh kia.
Minh Nhận co thân mình lặng lẽ quan sát bốn phía, sau khi xác định là không có người, liền đối diện ánh trăng vươn dài thắt lưng một cái.
“Ân a……Hắc hắc……nơi này quả là một địa phương tốt a, có thể hấp thu đầy đủ tinh hoa nhật nguyệt, khó trách được ta bị thu hút đến đây. Ha ha, coi như là mệnh của Thẩm Vân không tuyệt. Hảo! Liền lấy nơi này làm trung tâm đi.”
Nói xong, Minh Nhận lập tức bị một đoàn sương khói bao phủ, giây lát sau, sương khói tán đi, Minh Nhận nguyên bản một thân nho sam màu lục nhạt được thay thế bằng một bộ sa y nguyệt sắc, dây cột tóc đạm sắc bị Minh Nhật một phen kéo xuống, mái tóc dài mềm mại đen nhánh như thác nước trút xuống dài đến thắt lưng tinh tế. Trên hai tay cùng hai chân đều mang một cái vòng cỏ lục sắc, trên từng cái vòng cỏ đều đeo một chiếc chuông màu trắng, chân trần đứng bên bờ liên trì.
Mà bên này Đông Phương Diễm cùng Thẩm Vân đều đã sợ đến ngây người.
Minh Nhận tung người nhảy lên, vững vàng đứng trên mặt nước. Hắn khẽ ngẩng đầu lên mặt hướng về phía mặt trăng, chậm rãi vương tay phải mềm mại giống như không xương, lại đột nhiên hóa thành chưởng lực mạnh mẽ. Nhẹ nhấc mũi chân lên, tung người bay cao, mỗi một lần lên xuống, trên mặt nước nổi lên tầng tầng gợn sóng kia sẽ nở ra một đóa hoa sen trắng noãn, hoa sen nhiễm thêm ánh trăng sáng càng trở nên thanh nhã cao quý, cùng với từng đợt tiếng chuông kia, Minh Nhận ở giữa hoa sen nhẹ khởi điệu vũ. Trên khuôn mặt anh tuấn kia mang theo ý cười nhàn nhạt, khi thì sa y phi vũ khởi lên chút gió nhẹ, khiến cho bạch liên nở đầy trong ao cũng theo thân hình của hắn nhẹ nhàng lay động.
Vũ đạo như vậy không thuộc loại ôn nhu của nữ tử, cũng không thuộc loại kiên cường của nam tử, đó là một loại khí chất hải nạp bách xuyên*, phảng phất giống như người sáng lập ra tất cả vạn vật.
Nhìn mái tóc Minh Nhận tung bay dưới ánh trăng, quanh thân phiếm thượng một tầng ánh sáng, trong nháy mắt, Đông Phương Diễm cùng Thẩm Vân thần trí giống như phiêu du tới chốn thần tiên, thế gian hết thảy giống như hoàn toàn cách xa chính mình, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh tường hòa, từ trong ***g ngực thở ra một ngụm trọc khí, cảm giác giống như cả thân thể đều thư sướng.
Dần dần ánh trăng ngả về hướng tây, Đông Phương Diễm cùng Thẩm Vân liền lộ ra dưới ánh trăng.
*hải nạp bách xuyên: trăm sông đổ về biển, ý chỉ tấm lòng bao dung như biển cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook