Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
-
Chương 64: Thịt trong tim
Câu hỏi này của hắn phát ra, nhưng lại không một ai đáp lại. Đột nhiên có một người từ trong góc thò đầu ra, Thẩm Anh lập tức đi đến túm lấy tên gia đinh kia, hỏi: "Tân nương tử ở đâu?”
Gia đinh kia căng thẳng xua tay: "Tiểu nhân không biết, thực sự không biết......"
Thẩm Anh vừa tức vừa sốt ruột, quay đầu đi về hướng tây sương tìm. Khắp nơi đều giăng lụa đỏ thật là chói mắt, vốn là ngày tốt đêm đẹp, tự dưng lại náo loạn ra một trò đùa thối tha như thế, lại thêm hắn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, đầu óc còn hồ đồ, chỉ có thể lăng quăng chạy loạn khắp nơi như ruồi mất đầu. Sau khi tìm lung tung một hồi, hắn bình tĩnh lại một chút, hiển nhiên là tin chắc Mạnh Cảnh Xuân sẽ không tự mình chạy đi, lập tức rẽ ngược lại, đi ra đằng trước.
Sân khấu đằng trước còn chưa hát xong, vẫn còn khách khứa nán lại xem kịch uống rượu. Thẩm Anh băng qua đám người, ai cũng lấy làm lạ sao tân lang không tiêu dao vui sướng trong tân phòng, ngược lại xông ra ngoài này xem diễn hát.
Thẩm lão gia cực kỳ ung dung nhàn tản, vừa xem đào kép hát tuồng vừa lột vỏ đậu nành ngâm muối măm măm.
Thẩm Đại Duyệt ngồi yên tĩnh bên cạnh ông, uống một chén nước, bất chợt nhìn thấy Thẩm Anh đi tới, vội cúi đầu, không nói câu nào.
Thẩm lão gia cũng không thèm liếc Thẩm Anh lấy một cái, chỉ chỉ một đào kép trên sân khấu, nói với Thẩm Đại Duyệt: “Ai da, con xem thừa tướng mặt trắng kia kìa, vừa nhìn đã biết là không thể có kết cục tốt gì rồi, bị cô lập hoàn toàn.”
Thẩm Đại Duyệt ngẩng đầu nhìn huynh trưởng của mình, lại yên lặng cúi đầu uống một ngụm nước, vẫn ngoan ngoãn nhu thuận ngồi một bên.
Thẩm Anh vẫn còn bảo trì đươc một chút bình tĩnh, hỏi Đại Duyệt trước: “Biết tẩu tử của muội ở đâu không?”
Thẩm Đại Duyệt cúi đầu, hơi chột dạ uống nước, nói: "Tẩu tẩu không ở trong tân phòng sao?"
Thẩm Anh nhìn thoáng qua Thẩm lão gia, Thẩm lão gia lại vẫn thoải mái nhàn nhã lột vỏ đậu nành ngâm muối như trước. Qua một lúc lâu, Thẩm lão gia mới nói: “Miếng thịt trong tim ngươi vừa đi một cái là đi luôn mười năm, phải để ngươi nếm thử mùi vị của chuyện này một chút mới được. Ngươi khỏi hy vọng đêm nay có thể động phòng, lập tức về kinh thành đi, mười năm sau hẵng quay lại. Cả nhà chúng ta sẽ nuôi dưỡng vợ ngươi cho thật tốt, không để con bé bị thiệt thòi gì đâu.”
Nói đùa gì vậy! Thẩm Anh đang tức sôi gan sôi ruột, nghe câu này xong quả thực muốn phun ra một ngụm máu.
Thẩm lão gia thấy bộ dáng sốt ruột đến mức sắp phát điên của hắn, chậc chậc hai tiếng rồi lại hừ một tiếng nói: “Giờ mới biết sốt ruột? Vậy lúc ngươi đi, mẹ ngươi sốt ruột thế nào ngươi có biết không? Trở về nói vẻn vẹn có một câu ‘Con muốn thành hôn cho nên người cần phải biết’ là xong à? Nói thật, ngươi có kết hôn được hay không, ta chả thèm để ý. Mấy năm qua nha đầu Thời Linh kia cũng sắp trở thành con trưởng của Thẩm gia rồi, cô nương nhà người ta biến thành như vậy còn không phải là do ngươi hại hay sao?”
Thẩm Anh mím chặt môi.
Chợt có một bàn tay nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo hỉ bào của hắn, Thẩm Đại Duyệt cẩn thận dè dặt nâng đầu, nhỏ giọng nói: “Dù gì hôm nay a huynh cũng mệt rồi, đi ngủ trước đi...... Ngày mai......"
Nàng đang định nói sáng mai sẽ trả Mạnh Cảnh Xuân lại cho hắn, Thẩm lão gia ngồi bên cạnh đã lườm nàng một cái, ý bảo nàng không cần nói.
Thẩm Đại Duyệt đã nói thế rồi, Thẩm Anh cũng có thể đoán được một chút, qua một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Cho nàng nghỉ ngơi sớm một chút.” Hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Cả ngày nay nàng không ăn cơm, đói chết rồi, cho nàng ăn rồi hẵng ngủ.”
Thẩm Đại Duyệt ra sức gật đầu.
Thẩm Anh đã tỉnh táo lại, chỉ có thể một thân một mình đi tới tân phòng. Gã sai vặt chuẩn bị nước ấm cho hắn, hắn thay hỉ bào ra, rửa mặt qua loa một chút rồi ngồi trên giường hỉ. Sờ một cái, thấy bên dưới là một đống táo nhãn đậu phộng gì gì đó, thật sự là rải hơi bị quá lố. Hắn cũng lười phủi đi, nằm xoài ra trên giường, lại bị cấn đến khó chịu.
Đêm dài đằng đẵng, rượu đã lui đi, hắn không biết Mạnh Cảnh Xuân bị giữ ở đâu, cũng không biết nàng có được ăn uống đàng hoàng hay không, bây giờ có phải là đã ngủ hay không. Nha đầu kia vốn chỉ có một mình cô độc, bây giờ đến Thẩm phủ còn phải chịu đựng bị mọi người giày vò như thế. Hắn càng nghĩ càng tức, dần dần lại cảm thấy ủy khuất thay nàng.
Thẩm Anh nghiêng người nằm ở mé trong, đối mặt với bức tường trống rỗng, làm sao cũng không ngủ được, trong đầu toàn là cảnh Mạnh Cảnh Xuân cắn khăn tay ủy khuất đến sắp khóc.
Tiếng trống báo canh bốn vang lên ngoài phòng (khoảng 1h sáng), lá trúc xào xạc lay động ngoài cửa sổ, Thẩm Anh lăn qua lộn lại, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, ra đứng trước cửa sổ. Ánh đèn lồng chiếu rọi lên bồn hoa anh túc đỏ rực rỡ, hắn đột nhiên nhớ tới hậu viện trong quan xá ở kinh thành, không biết là tiểu lại nào trồng, mà cứ mỗi khi hạ đến là hoa anh túc đỏ nở rộ cực kỳ diễm lệ, cực kỳ phô trương.
Tính ra, hắn cũng chỉ mới chuyển ra khỏi quan xá được chừng một năm. Hắn cùng Mạnh Cảnh Xuân quen nhau một năm lẻ ba tháng, lại hình như là đã qua rất lâu. À đúng rồi, mười sáu tuổi hắn đã gặp được nàng, chỉ tiếc......
Đáy lòng dần dần mềm mại, nhẹ nhàng bình tĩnh lại. Bộ dáng hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng của Mạnh Cảnh Xuân, bộ dáng đau khổ cau chặt lông mày khi gặp phiền phức, bộ dáng co rúm lại khi sợ hãi, đôi mắt sáng ngời làm lóa mắt người khác khi vui vẻ, bộ dáng to gan cố ý trêu cợt hắn......
Thật muốn ôm ôm nàng.
Nàng vui hắn cũng vui, nàng buồn hắn sẽ vươn tay xoa xoa vuốt phẳng hàng lông mày nhíu chặt của nàng. Cứ thế cả đời, thật tốt biết bao.
Hắn nghĩ nghĩ, liền xuất thần, ngay cả dưới cửa sổ bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện mà cũng không nhận ra. Người kia mặc một thân hỉ phục, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thẩm Anh đứng bên cạnh cửa sổ, cũng sững sờ một chút.
Thẩm Anh phút chốc lấy lại tinh thần, Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên mở miệng nói: "Tướng gia đang thương xuân tiếc thu à?” Tự nhiên hơn nửa đêm còn đứng đây, dọa nàng nhảy dựng lên!
Trước đó nàng nói với Thẩm Đại Duyệt rất nhiều lời hay, lòng Thẩm Đại Duyệt mền nhũn, bấy giờ mới cho nàng len lén về phòng lúc nửa đêm. Mạnh Cảnh Xuân thấy canh giờ không còn sớm, tưởng Thẩm Anh đã nằm ngủ, cũng không gõ cửa quấy nhiễu hắn, nâng váy lén lén lút lút đi đến bên cửa sổ, định leo vào trong phòng, không ngờ lại đụng phải Thẩm Anh đang đứng ngẩn người ngay cửa sổ.
Cách một cái cửa sổ thấp bé, hai người cứ đứng nhìn nhau như thế. Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, liền giẫm lên viên đá, leo vào trong cửa sổ. Thẩm Anh duỗi tay qua tiếp ứng nàng: "Có cửa sao không vào, lại cứ nhất quyết phải leo cửa sổ?”
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, cố sức leo vào rồi vội vàng vỗ vỗ bụi bám trên người, cực kỳ to gan trêu chọc hắn: “Gặp tình lang đương nhiên phải leo cửa sổ, chứ có ai mà đi vào từ cửa đâu.”
Vừa rồi nhớ nàng đến thế, bây giờ nàng liền xuất hiện trước mặt, cứ như trò ảo thuật. Thẩm Anh đứng tại chỗ, cảm thấy không có lúc nào hạnh phúc hơn lúc này.
Mạnh Cảnh Xuân rút hỉ khăn từ trong ngực ra, theo khuôn theo mẫu che lên đầu, có chút cảm giác lợn chết không sợ nước sôi, mở miệng nói: "Tới luôn đi, tuy bị kéo dài mấy canh giờ, nhưng vẫn nên làm cho xong!”
Thẩm Anh nhất thời câm họng. Mạnh Cảnh Xuân đội hỉ khăn ngoan ngoãn nhu thuận đứng trước mặt hắn, hai tay nắm chặt vào nhau buông thõng đằng trước, cảnh này chỉ có trong mơ hắn mới gặp được.
Hắn hít một hơi thật sâu, vươn tay khẽ nhấc chiếc khăn đỏ thẫm, mới chỉ lộ ra một góc, một đôi môi đỏ mọng nho nhỏ tinh xảo liền ánh vào mi mắt. Hắn không tiếp tục động tác trên tay, nghiêng người ra đằng trước, sáp mặt lại gần. Hỉ khăn che khuất tầm mắt Mạnh Cảnh Xuân, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Anh hôn, dịu dàng đụng chạm, chậm rãi thăm dò. Mạnh Cảnh Xuân không khỏi né người ra sau, lại bị một cánh tay khác của hắn kéo vào lòng.
Thẩm Anh rời khỏi môi nàng, bấy giờ mới nghiêm túc đẩy tấm khăn đỏ thẫm ra, Mạnh Cảnh Xuân mặc một thân hỉ phục nổi bật đứng trước mặt, càng thêm minh diễm động lòng người hơn xưa. Đôi gò má nàng đã ửng hồng, nến đỏ trên bàn cháy hừng hực, Thẩm Anh nắm lấy tay nàng, dắt nàng đến trước bàn, kéo một cái ghế qua cho nàng, nói: “Ngồi đi.”
Trên bàn có một phần điểm tâm, vốn để chuẩn bị nếu tân lang tân nương có đói bụng thì ăn. Thẩm Anh hỏi nàng: "Ăn không? Có đói không?”
"Ăn, không đói." Mạnh Cảnh Xuân đáp cực kỳ ngắn gọn.
Thẩm Anh đáp nhẹ một tiếng, cầm bầu rượu qua, rót hai ly rượu nhỏ, hỏi nàng có uống hay không.
Mạnh Cảnh Xuân cầm lấy một ly, cực kỳ sảng khoái uống một hơi cạn sạch, Thẩm Anh thấy thế, cũng bưng lên một ly rượu khác. Thành ly vừa chạm vào môi, đã thấy Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên sáp vào, đôi môi ẩm ướt mềm mại thoáng chốc dán lên môi hắn, cái lưỡi linh hoạt mang theo hơi rượu nhẹ nhàng đảo qua trong khoang miệng hắn.
Thẩm Anh hơi sững sờ, đôi mắt tối sầm, ngay sau đó Mạnh Cảnh Xuân đã nhẹ kéo vạt áo hắn ra, cúi đầu, khẽ hôn lên cổ hắn, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, đôi tay cũng nắm chặt vạt áo hắn không buông, lại một đường hôn lên vành tay hắn, cắn nhẹ một cái.
Cả người Thẩm Anh căng cứng ở một nơi, Mạnh Cảnh Xuân dựa vào trên người hắn, mùi mộc hương quen thuộc trộn lẫn với hương thơm của son phấn ùa tới, khiến toàn bộ thần trí của hắn đều bị đảo loạn.
Mạnh Cảnh Xuân ngừng lại, nuốt nước bọt cười nghịch ngợm: “Hôm nay Tướng gia nán lại lâu quá.”
Lời này của nàng vừa dứt, một tay đã thuận theo vạt áo trượt vào trong, nhẹ nhàng mở ra hai bên, xương quai xanh của Thẩm Anh lập tức lộ ra. Mạnh Cảnh Xuân cụp mắt nhìn, tay dời lên đó sờ sờ, cổ tay lại lập tức bị hắn nắm lấy: “Gan nàng bây giờ càng ngày càng lớn.”
Mạnh Cảnh Xuân mang vẻ mặt vô tội nói: “Gan lớn gì chứ? Chẳng lẽ đêm tân hôn không nên làm chuyện này à?”
Đôi mắt kia vẫn trong veo như thế, vẻ mặt như thể đây là chuyện đương nhiên. Thẩm Anh duỗi tay ra chạm vào mặt nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm nàng. Mạnh Cảnh Xuân có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp kia càng thêm nóng bỏng, mặt bị đốt cháy đỏ bừng bừng.
Thẩm Anh đột nhiên đứng lên, Mạnh Cảnh Xuân ngẩn người. Tích tắc sau đó đã bị hắn ôm lên, nàng phản ứng kịp, liền thuận thế duỗi tay ôm lấy cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn.
Trước khi Mạnh Cảnh Xuân bị thả lên giường, cực kỳ nhanh nhẹn đá bay giày ra, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiếng lụp bụp của vỏ nhãn vỏ đậu phộng bị vỡ nát. Cả tấm lưng của nàng tiếp xúc thân mật với đống hoa quả rắc đầy giường, bị cấn đến mức đau nhe răng. Nàng ngồi bật người dậy, oán hận nói: “Ai nghĩ ra chuyện phải rắc đống này lên giường vậy? Đúng là mê tín.”
Thẩm Anh nói: “Quên đi, nhặt ra thôi.”
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại cảm thấy vừa lười vừa phiền, nhìn Thẩm Anh đang đứng bên giường, nói: “Tướng gia nằm xuống bên dưới không phải là tốt rồi sao? Thiếp sợ cấn, nhưng Tướng gia da dày thịt béo chắc là không sao cả......"
Thẩm Anh nhất thời không biết phải nói gì với nàng, Mạnh Cảnh Xuân duỗi hai tay ra, gắng sức kéo hắn ngã xuống, sau đó nhanh chóng cởi giày cho hắn, vạch lớp trung y trên người hắn ra, cả bộ ngực của Thẩm Anh liền trần trụi hiện ra trước mắt. Nàng nhanh chóng nhìn qua một lần, cảm thấy thật là vừa lòng, liền bắt đầu cởi hỉ phục của mình ra.
Thẩm Anh khoác lớp trung y lỏng lẽo trên người, ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, vươn tay giúp nàng cởi dây thắt lưng bị quấn chật cứng, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại vung tay lên: “Chàng không cần lo, thiếp tự làm được.”
Thẩm Anh lại cụp mắt tiếp tục tháo dây thắt lưng cho nàng, giọng nói hơi khàn khàn: “Ngốc, mấy chuyện thế này mà lại làm như ra trận đánh giặc. Chỉ biết đọc tiểu thuyết suông thôi à, một chút tình ý cũng không hiểu.”
Dám cười nhạo nàng! Mạnh Cảnh Xuân gấp đến đỏ mặt: “Lần đầu tiên không hiểu thì có gì quan trọng đâu, dù sao sau này cũng sẽ hiểu.”
Thẩm Anh ngậm họng, thuận lợi cởi áo ngoài của nàng ra, duỗi tay vắt lên giá áo, nhìn thoáng qua nói: “Hỉ phục này cất vào rương giữ lại đi, rất đẹp."
Dũng khí khó khăn lắm mới nổi lên được của Mạnh Cảnh Xuân bây giờ lại bị Thẩm Anh dây dưa khiến xẹp đi rất nhiều. Nàng vốn định nhanh chóng giải quyết Thẩm Anh tên độc thân lâu năm này, không ngờ Thẩm Anh lại nhẫn nhịn được đến thế, hoàn toàn không gấp gáp tí gì.
Nàng không khỏi có phần nhụt chí, chân trần ngồi trên giường nhìn nhìn màn giường, nhanh chóng nằm xuống xoay người vào bên trong: "Thôi, thiếp ngủ trước, Tướng gia cũng ngủ sớm chút đi.”
Thẩm Anh thấy nàng còn chưa xõa tóc ra, liền cực kỳ kiên nhẫn tháo từng cái trâm cài trang sức xuống, lần lượt đặt lên trên bàn trang điểm. Mái tóc dài của Mạnh Cảnh Xuân che khuất cái cổ thon thon, Thẩm Anh vén tóc nàng lên, cần cổ nho nhỏ trắng nõn liền lộ ra. Hắn cúi đầu xuống, môi vừa mới đụng tới làn da của nàng, Mạnh Cảnh Xuân vốn cực kỳ khẩn trương không nhịn được mà run rẩy một chút.
Hơi thở nóng ẩm, cảm giác ẩm ướt, Mạnh Cảnh Xuân theo bản năng trốn vào bên trong giường, lại bị Thẩm Anh ôm chặt.
Thẩm Anh nằm xuống bên người nàng, một tay khoác lên eo nàng, ngón tay cử động một chút, dây buộc quần áo lập tức bị tháo ra. Bàn tay kia dời lên, phủ lên cổ áo sau của nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ.
Lưng Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc lạnh lẽo, ngay sau đó lại có một bàn tay ấm áp đặt lên, bả vai nàng không nhịn được hơi động đậy một chút.
Gia đinh kia căng thẳng xua tay: "Tiểu nhân không biết, thực sự không biết......"
Thẩm Anh vừa tức vừa sốt ruột, quay đầu đi về hướng tây sương tìm. Khắp nơi đều giăng lụa đỏ thật là chói mắt, vốn là ngày tốt đêm đẹp, tự dưng lại náo loạn ra một trò đùa thối tha như thế, lại thêm hắn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, đầu óc còn hồ đồ, chỉ có thể lăng quăng chạy loạn khắp nơi như ruồi mất đầu. Sau khi tìm lung tung một hồi, hắn bình tĩnh lại một chút, hiển nhiên là tin chắc Mạnh Cảnh Xuân sẽ không tự mình chạy đi, lập tức rẽ ngược lại, đi ra đằng trước.
Sân khấu đằng trước còn chưa hát xong, vẫn còn khách khứa nán lại xem kịch uống rượu. Thẩm Anh băng qua đám người, ai cũng lấy làm lạ sao tân lang không tiêu dao vui sướng trong tân phòng, ngược lại xông ra ngoài này xem diễn hát.
Thẩm lão gia cực kỳ ung dung nhàn tản, vừa xem đào kép hát tuồng vừa lột vỏ đậu nành ngâm muối măm măm.
Thẩm Đại Duyệt ngồi yên tĩnh bên cạnh ông, uống một chén nước, bất chợt nhìn thấy Thẩm Anh đi tới, vội cúi đầu, không nói câu nào.
Thẩm lão gia cũng không thèm liếc Thẩm Anh lấy một cái, chỉ chỉ một đào kép trên sân khấu, nói với Thẩm Đại Duyệt: “Ai da, con xem thừa tướng mặt trắng kia kìa, vừa nhìn đã biết là không thể có kết cục tốt gì rồi, bị cô lập hoàn toàn.”
Thẩm Đại Duyệt ngẩng đầu nhìn huynh trưởng của mình, lại yên lặng cúi đầu uống một ngụm nước, vẫn ngoan ngoãn nhu thuận ngồi một bên.
Thẩm Anh vẫn còn bảo trì đươc một chút bình tĩnh, hỏi Đại Duyệt trước: “Biết tẩu tử của muội ở đâu không?”
Thẩm Đại Duyệt cúi đầu, hơi chột dạ uống nước, nói: "Tẩu tẩu không ở trong tân phòng sao?"
Thẩm Anh nhìn thoáng qua Thẩm lão gia, Thẩm lão gia lại vẫn thoải mái nhàn nhã lột vỏ đậu nành ngâm muối như trước. Qua một lúc lâu, Thẩm lão gia mới nói: “Miếng thịt trong tim ngươi vừa đi một cái là đi luôn mười năm, phải để ngươi nếm thử mùi vị của chuyện này một chút mới được. Ngươi khỏi hy vọng đêm nay có thể động phòng, lập tức về kinh thành đi, mười năm sau hẵng quay lại. Cả nhà chúng ta sẽ nuôi dưỡng vợ ngươi cho thật tốt, không để con bé bị thiệt thòi gì đâu.”
Nói đùa gì vậy! Thẩm Anh đang tức sôi gan sôi ruột, nghe câu này xong quả thực muốn phun ra một ngụm máu.
Thẩm lão gia thấy bộ dáng sốt ruột đến mức sắp phát điên của hắn, chậc chậc hai tiếng rồi lại hừ một tiếng nói: “Giờ mới biết sốt ruột? Vậy lúc ngươi đi, mẹ ngươi sốt ruột thế nào ngươi có biết không? Trở về nói vẻn vẹn có một câu ‘Con muốn thành hôn cho nên người cần phải biết’ là xong à? Nói thật, ngươi có kết hôn được hay không, ta chả thèm để ý. Mấy năm qua nha đầu Thời Linh kia cũng sắp trở thành con trưởng của Thẩm gia rồi, cô nương nhà người ta biến thành như vậy còn không phải là do ngươi hại hay sao?”
Thẩm Anh mím chặt môi.
Chợt có một bàn tay nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo hỉ bào của hắn, Thẩm Đại Duyệt cẩn thận dè dặt nâng đầu, nhỏ giọng nói: “Dù gì hôm nay a huynh cũng mệt rồi, đi ngủ trước đi...... Ngày mai......"
Nàng đang định nói sáng mai sẽ trả Mạnh Cảnh Xuân lại cho hắn, Thẩm lão gia ngồi bên cạnh đã lườm nàng một cái, ý bảo nàng không cần nói.
Thẩm Đại Duyệt đã nói thế rồi, Thẩm Anh cũng có thể đoán được một chút, qua một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Cho nàng nghỉ ngơi sớm một chút.” Hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Cả ngày nay nàng không ăn cơm, đói chết rồi, cho nàng ăn rồi hẵng ngủ.”
Thẩm Đại Duyệt ra sức gật đầu.
Thẩm Anh đã tỉnh táo lại, chỉ có thể một thân một mình đi tới tân phòng. Gã sai vặt chuẩn bị nước ấm cho hắn, hắn thay hỉ bào ra, rửa mặt qua loa một chút rồi ngồi trên giường hỉ. Sờ một cái, thấy bên dưới là một đống táo nhãn đậu phộng gì gì đó, thật sự là rải hơi bị quá lố. Hắn cũng lười phủi đi, nằm xoài ra trên giường, lại bị cấn đến khó chịu.
Đêm dài đằng đẵng, rượu đã lui đi, hắn không biết Mạnh Cảnh Xuân bị giữ ở đâu, cũng không biết nàng có được ăn uống đàng hoàng hay không, bây giờ có phải là đã ngủ hay không. Nha đầu kia vốn chỉ có một mình cô độc, bây giờ đến Thẩm phủ còn phải chịu đựng bị mọi người giày vò như thế. Hắn càng nghĩ càng tức, dần dần lại cảm thấy ủy khuất thay nàng.
Thẩm Anh nghiêng người nằm ở mé trong, đối mặt với bức tường trống rỗng, làm sao cũng không ngủ được, trong đầu toàn là cảnh Mạnh Cảnh Xuân cắn khăn tay ủy khuất đến sắp khóc.
Tiếng trống báo canh bốn vang lên ngoài phòng (khoảng 1h sáng), lá trúc xào xạc lay động ngoài cửa sổ, Thẩm Anh lăn qua lộn lại, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, ra đứng trước cửa sổ. Ánh đèn lồng chiếu rọi lên bồn hoa anh túc đỏ rực rỡ, hắn đột nhiên nhớ tới hậu viện trong quan xá ở kinh thành, không biết là tiểu lại nào trồng, mà cứ mỗi khi hạ đến là hoa anh túc đỏ nở rộ cực kỳ diễm lệ, cực kỳ phô trương.
Tính ra, hắn cũng chỉ mới chuyển ra khỏi quan xá được chừng một năm. Hắn cùng Mạnh Cảnh Xuân quen nhau một năm lẻ ba tháng, lại hình như là đã qua rất lâu. À đúng rồi, mười sáu tuổi hắn đã gặp được nàng, chỉ tiếc......
Đáy lòng dần dần mềm mại, nhẹ nhàng bình tĩnh lại. Bộ dáng hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng của Mạnh Cảnh Xuân, bộ dáng đau khổ cau chặt lông mày khi gặp phiền phức, bộ dáng co rúm lại khi sợ hãi, đôi mắt sáng ngời làm lóa mắt người khác khi vui vẻ, bộ dáng to gan cố ý trêu cợt hắn......
Thật muốn ôm ôm nàng.
Nàng vui hắn cũng vui, nàng buồn hắn sẽ vươn tay xoa xoa vuốt phẳng hàng lông mày nhíu chặt của nàng. Cứ thế cả đời, thật tốt biết bao.
Hắn nghĩ nghĩ, liền xuất thần, ngay cả dưới cửa sổ bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện mà cũng không nhận ra. Người kia mặc một thân hỉ phục, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thẩm Anh đứng bên cạnh cửa sổ, cũng sững sờ một chút.
Thẩm Anh phút chốc lấy lại tinh thần, Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên mở miệng nói: "Tướng gia đang thương xuân tiếc thu à?” Tự nhiên hơn nửa đêm còn đứng đây, dọa nàng nhảy dựng lên!
Trước đó nàng nói với Thẩm Đại Duyệt rất nhiều lời hay, lòng Thẩm Đại Duyệt mền nhũn, bấy giờ mới cho nàng len lén về phòng lúc nửa đêm. Mạnh Cảnh Xuân thấy canh giờ không còn sớm, tưởng Thẩm Anh đã nằm ngủ, cũng không gõ cửa quấy nhiễu hắn, nâng váy lén lén lút lút đi đến bên cửa sổ, định leo vào trong phòng, không ngờ lại đụng phải Thẩm Anh đang đứng ngẩn người ngay cửa sổ.
Cách một cái cửa sổ thấp bé, hai người cứ đứng nhìn nhau như thế. Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, liền giẫm lên viên đá, leo vào trong cửa sổ. Thẩm Anh duỗi tay qua tiếp ứng nàng: "Có cửa sao không vào, lại cứ nhất quyết phải leo cửa sổ?”
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, cố sức leo vào rồi vội vàng vỗ vỗ bụi bám trên người, cực kỳ to gan trêu chọc hắn: “Gặp tình lang đương nhiên phải leo cửa sổ, chứ có ai mà đi vào từ cửa đâu.”
Vừa rồi nhớ nàng đến thế, bây giờ nàng liền xuất hiện trước mặt, cứ như trò ảo thuật. Thẩm Anh đứng tại chỗ, cảm thấy không có lúc nào hạnh phúc hơn lúc này.
Mạnh Cảnh Xuân rút hỉ khăn từ trong ngực ra, theo khuôn theo mẫu che lên đầu, có chút cảm giác lợn chết không sợ nước sôi, mở miệng nói: "Tới luôn đi, tuy bị kéo dài mấy canh giờ, nhưng vẫn nên làm cho xong!”
Thẩm Anh nhất thời câm họng. Mạnh Cảnh Xuân đội hỉ khăn ngoan ngoãn nhu thuận đứng trước mặt hắn, hai tay nắm chặt vào nhau buông thõng đằng trước, cảnh này chỉ có trong mơ hắn mới gặp được.
Hắn hít một hơi thật sâu, vươn tay khẽ nhấc chiếc khăn đỏ thẫm, mới chỉ lộ ra một góc, một đôi môi đỏ mọng nho nhỏ tinh xảo liền ánh vào mi mắt. Hắn không tiếp tục động tác trên tay, nghiêng người ra đằng trước, sáp mặt lại gần. Hỉ khăn che khuất tầm mắt Mạnh Cảnh Xuân, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Anh hôn, dịu dàng đụng chạm, chậm rãi thăm dò. Mạnh Cảnh Xuân không khỏi né người ra sau, lại bị một cánh tay khác của hắn kéo vào lòng.
Thẩm Anh rời khỏi môi nàng, bấy giờ mới nghiêm túc đẩy tấm khăn đỏ thẫm ra, Mạnh Cảnh Xuân mặc một thân hỉ phục nổi bật đứng trước mặt, càng thêm minh diễm động lòng người hơn xưa. Đôi gò má nàng đã ửng hồng, nến đỏ trên bàn cháy hừng hực, Thẩm Anh nắm lấy tay nàng, dắt nàng đến trước bàn, kéo một cái ghế qua cho nàng, nói: “Ngồi đi.”
Trên bàn có một phần điểm tâm, vốn để chuẩn bị nếu tân lang tân nương có đói bụng thì ăn. Thẩm Anh hỏi nàng: "Ăn không? Có đói không?”
"Ăn, không đói." Mạnh Cảnh Xuân đáp cực kỳ ngắn gọn.
Thẩm Anh đáp nhẹ một tiếng, cầm bầu rượu qua, rót hai ly rượu nhỏ, hỏi nàng có uống hay không.
Mạnh Cảnh Xuân cầm lấy một ly, cực kỳ sảng khoái uống một hơi cạn sạch, Thẩm Anh thấy thế, cũng bưng lên một ly rượu khác. Thành ly vừa chạm vào môi, đã thấy Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên sáp vào, đôi môi ẩm ướt mềm mại thoáng chốc dán lên môi hắn, cái lưỡi linh hoạt mang theo hơi rượu nhẹ nhàng đảo qua trong khoang miệng hắn.
Thẩm Anh hơi sững sờ, đôi mắt tối sầm, ngay sau đó Mạnh Cảnh Xuân đã nhẹ kéo vạt áo hắn ra, cúi đầu, khẽ hôn lên cổ hắn, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, đôi tay cũng nắm chặt vạt áo hắn không buông, lại một đường hôn lên vành tay hắn, cắn nhẹ một cái.
Cả người Thẩm Anh căng cứng ở một nơi, Mạnh Cảnh Xuân dựa vào trên người hắn, mùi mộc hương quen thuộc trộn lẫn với hương thơm của son phấn ùa tới, khiến toàn bộ thần trí của hắn đều bị đảo loạn.
Mạnh Cảnh Xuân ngừng lại, nuốt nước bọt cười nghịch ngợm: “Hôm nay Tướng gia nán lại lâu quá.”
Lời này của nàng vừa dứt, một tay đã thuận theo vạt áo trượt vào trong, nhẹ nhàng mở ra hai bên, xương quai xanh của Thẩm Anh lập tức lộ ra. Mạnh Cảnh Xuân cụp mắt nhìn, tay dời lên đó sờ sờ, cổ tay lại lập tức bị hắn nắm lấy: “Gan nàng bây giờ càng ngày càng lớn.”
Mạnh Cảnh Xuân mang vẻ mặt vô tội nói: “Gan lớn gì chứ? Chẳng lẽ đêm tân hôn không nên làm chuyện này à?”
Đôi mắt kia vẫn trong veo như thế, vẻ mặt như thể đây là chuyện đương nhiên. Thẩm Anh duỗi tay ra chạm vào mặt nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm nàng. Mạnh Cảnh Xuân có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp kia càng thêm nóng bỏng, mặt bị đốt cháy đỏ bừng bừng.
Thẩm Anh đột nhiên đứng lên, Mạnh Cảnh Xuân ngẩn người. Tích tắc sau đó đã bị hắn ôm lên, nàng phản ứng kịp, liền thuận thế duỗi tay ôm lấy cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn.
Trước khi Mạnh Cảnh Xuân bị thả lên giường, cực kỳ nhanh nhẹn đá bay giày ra, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiếng lụp bụp của vỏ nhãn vỏ đậu phộng bị vỡ nát. Cả tấm lưng của nàng tiếp xúc thân mật với đống hoa quả rắc đầy giường, bị cấn đến mức đau nhe răng. Nàng ngồi bật người dậy, oán hận nói: “Ai nghĩ ra chuyện phải rắc đống này lên giường vậy? Đúng là mê tín.”
Thẩm Anh nói: “Quên đi, nhặt ra thôi.”
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại cảm thấy vừa lười vừa phiền, nhìn Thẩm Anh đang đứng bên giường, nói: “Tướng gia nằm xuống bên dưới không phải là tốt rồi sao? Thiếp sợ cấn, nhưng Tướng gia da dày thịt béo chắc là không sao cả......"
Thẩm Anh nhất thời không biết phải nói gì với nàng, Mạnh Cảnh Xuân duỗi hai tay ra, gắng sức kéo hắn ngã xuống, sau đó nhanh chóng cởi giày cho hắn, vạch lớp trung y trên người hắn ra, cả bộ ngực của Thẩm Anh liền trần trụi hiện ra trước mắt. Nàng nhanh chóng nhìn qua một lần, cảm thấy thật là vừa lòng, liền bắt đầu cởi hỉ phục của mình ra.
Thẩm Anh khoác lớp trung y lỏng lẽo trên người, ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, vươn tay giúp nàng cởi dây thắt lưng bị quấn chật cứng, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại vung tay lên: “Chàng không cần lo, thiếp tự làm được.”
Thẩm Anh lại cụp mắt tiếp tục tháo dây thắt lưng cho nàng, giọng nói hơi khàn khàn: “Ngốc, mấy chuyện thế này mà lại làm như ra trận đánh giặc. Chỉ biết đọc tiểu thuyết suông thôi à, một chút tình ý cũng không hiểu.”
Dám cười nhạo nàng! Mạnh Cảnh Xuân gấp đến đỏ mặt: “Lần đầu tiên không hiểu thì có gì quan trọng đâu, dù sao sau này cũng sẽ hiểu.”
Thẩm Anh ngậm họng, thuận lợi cởi áo ngoài của nàng ra, duỗi tay vắt lên giá áo, nhìn thoáng qua nói: “Hỉ phục này cất vào rương giữ lại đi, rất đẹp."
Dũng khí khó khăn lắm mới nổi lên được của Mạnh Cảnh Xuân bây giờ lại bị Thẩm Anh dây dưa khiến xẹp đi rất nhiều. Nàng vốn định nhanh chóng giải quyết Thẩm Anh tên độc thân lâu năm này, không ngờ Thẩm Anh lại nhẫn nhịn được đến thế, hoàn toàn không gấp gáp tí gì.
Nàng không khỏi có phần nhụt chí, chân trần ngồi trên giường nhìn nhìn màn giường, nhanh chóng nằm xuống xoay người vào bên trong: "Thôi, thiếp ngủ trước, Tướng gia cũng ngủ sớm chút đi.”
Thẩm Anh thấy nàng còn chưa xõa tóc ra, liền cực kỳ kiên nhẫn tháo từng cái trâm cài trang sức xuống, lần lượt đặt lên trên bàn trang điểm. Mái tóc dài của Mạnh Cảnh Xuân che khuất cái cổ thon thon, Thẩm Anh vén tóc nàng lên, cần cổ nho nhỏ trắng nõn liền lộ ra. Hắn cúi đầu xuống, môi vừa mới đụng tới làn da của nàng, Mạnh Cảnh Xuân vốn cực kỳ khẩn trương không nhịn được mà run rẩy một chút.
Hơi thở nóng ẩm, cảm giác ẩm ướt, Mạnh Cảnh Xuân theo bản năng trốn vào bên trong giường, lại bị Thẩm Anh ôm chặt.
Thẩm Anh nằm xuống bên người nàng, một tay khoác lên eo nàng, ngón tay cử động một chút, dây buộc quần áo lập tức bị tháo ra. Bàn tay kia dời lên, phủ lên cổ áo sau của nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ.
Lưng Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc lạnh lẽo, ngay sau đó lại có một bàn tay ấm áp đặt lên, bả vai nàng không nhịn được hơi động đậy một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook