Một ít thư sinh không ở huyện Nam Nghi, thậm chí còn chạy đường xa lại đây, có thể nói toàn bộ thanh niên tài tuấn Tuyên Đô phủ đêm nay đều tụ tập tại đây.

Trình Khanh vốn dĩ chuẩn bị chính mình đi, Du Tam sợ nàng hèn nhát, buổi chiều liền tới ký túc xá đổ người.

“Trình Khanh, ta biết ngươi đi ra ngoài không có xe ngựa, chúng ta không ngại cùng đồng hành, đường huynh của ngươi cũng phải đi.”

Trên mặt Du Tam mang cười, Trình Khuê đứng cách mấy bước ở ngoài.

Trình Khanh hướng bọn họ cười cười, “Không cần, ta đã thuê thuyền nhỏ, đợi trăng sáng treo cao, ngồi thuyền đi xuống cũng thực phong nhã, Du sư huynh ngươi nói có phải hay không?”

Du Tam hiểu rõ gật đầu:

“Ngươi đừng nói dễ nghe, sợ hãi chính là sợ hãi, nam tử hán đại trượng phu, ngươi cùng chúng ta đồng hành cũng sẽ không rớt một khối thịt, thật là nhát gan!”

Trình Khanh ném cho hắn một cái xem thường.

Nàng là nam tử hán đại trượng phu cái rắm.

Trình thị trăm năm quả nhiên có nội tình, hai gã sai vặt Trình Ngũ lão gia phát cho nàng dùng một người tên Tư Nghiên, một người tên Tư Mặc, đều biết chữ, Tư Nghiên vóc dáng cao sức lực lớn, Tư Mặc gầy gầy có vài phần thanh tú, trời sinh một bộ dạng cơ linh.

Nhưng mặc kệ Tư Nghiên hay là Tư Mặc, Trình Khanh sai sử lên đều vô cùng thuận tay, đừng nhìn bọn họ là nô bộc ngũ phòng, tu dưỡng tổng hợp so với trợ lý trước kia của Trình Khanh không kém hơn là bao, thậm chí so với một ít trợ lý vụng càng tri kỷ hơn.


Việc này cũng không kỳ quái, trợ lý làm không thoải mái có thể đổi công tác, nô bộc ký khế bán mình trừ phi chủ không cần bọn họ nữa, bọn họ cả đời đều cột vào cùng chủ, nếu muốn được chủ trọng dụng đương nhiên phải biểu hiện thật tốt.

Thuyền nhỏ Trình Khanh ngồi chính là hai người thu xếp, có Tư Nghiên, Tư Mặc nàng cũng có thêm vài phần cảm giác an toàn, ít nhất hai người này trước tiên sẽ kiểm tra thuyền một lần, không cần Trình Khanh thao tâm ở trên việc nhỏ.

Trình Khanh ngồi thuyền đi tham gia hội Văn, Du Tam cũng thuê một chiếc thuyền đi theo không xa không gần, hành vi này rất giống một kẻ si tình.

Nhưng theo dõi địch nhân như này cũng thật quá đáng.

Nghe nói Đại Ngụy có một ít người thích nam tử…… Không đến mức đi, bộ dáng này của nàng xanh xao vàng vọt, khẩu vị của Du Tam độc đáo như vậy?

……

Trình Khanh không biết trên thuyền phía sau, Du Tam cũng đang bị đồng môn trêu chọc:

“Mất công đó là một tiểu lang, nếu là một tiểu nương tử, ta thấy Du Tam ngươi liền sắp đính hôn!”

Trình Khuê nâng nâng mí mắt.

May mắn Trình Khanh là đường đệ hắn, có thích đối phương hay không cũng mặc kệ, nếu đường muội nhà mình bị Du Tam đuổi theo như vậy, Trình Khuê khẳng định sẽ đánh Du Tam.

Dù đồng môn trêu chọc như thế nào, Du Tam cũng không d.a.o động, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trình Khanh ngồi thuyền, cũng không biết suy nghĩ cái gì.


Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, sau con thuyền mà đám người Du Tam ngồi còn có một con thuyền khác đi theo, đúng là Thôi béo cảm thấy Trình Khanh ở trên hội Văn sẽ gặp xui xẻo, thề muốn kéo Trình Khanh ra.

—— hội Văn này, Trình Khanh muốn điệu thấp cũng khó!

Trăng sáng treo trên cao, mặt sông lấp loáng sóng nước, đèn đuốc hai bờ sông sáng trưng, tiếng người ồn ào.

“Thiếu gia, đã tới!”

Đầu thuyền cập bờ, Tư Nghiên xếp miếng gỗ, Trình Khanh ổn định vững chắc đi lên bờ.

Phía trước chính là biệt viện của Thượng Thư, nơi hội tụ văn nhân đêm nay.

Nếu có công danh tú tài, có thể tùy ý tiến vào cánh cửa này.

Nhưng nếu ngay cả tú tài cũng không phải, sẽ phải nộp mười lượng bạc phí vào cửa, mở Văn hội cũng phải bỏ tiền, nhưng chi phí của Văn hội vẫn luôn do thân sĩ ở huyện quyên tặng, mười lượng bạc phí vào cửa này giống như thu không hề có đạo lý? Nhiều năm như vậy đều là quy củ này, cũng không có ai mắng Văn hội trung thu của huyện Nam Nghi có hơi tiền, phí vào cửa thu được sau khi Văn hội kết thúc sẽ quyên góp cho ấu đường ở địa phương, theo đánh giá của Trình Khanh, Văn hội này rất giống tiệc từ thiện ở xã hội hiện đại.

(*) Ấu đường: Nơi nuôi dưỡng trẻ mồ côi thời xưa

Nếu người đọc sách gia cảnh bần hàn, chưa thi đậu công danh mà vẫn muốn tham gia thì sao?

Ngoại trừ giao bạc, còn có một loại biện pháp khác, chính là dựa vào tài văn của mình để đi vào!


Hai bên tường biệt viện treo đầy các loại đèn lồng, ánh sáng lung linh thập phần xinh đẹp, phía dưới mỗi một chiếc đèn lồng đều treo một đạo đề, có làm một bài thơ hợp với tình hình, có câu đối, có viết chữ, có yêu cầu đọc sách…… Các loại đề linh tinh vụn vặt, nếu có thể đương trường giải được ba đề, Văn hội sẽ tán thành tư cách vào bàn, không cần giao bạc cũng có thể vào.

Không chỉ có như thế, còn có thể đương trường được nhận một chiếc đèn lồng tinh mỹ.

Cũng không biết là ai thiết kế kịch bản, dẫn tới nhóm người đọc sách chen chúc tới.

Ngay cả người đã có công danh tú tài cũng muốn dừng lại ở cửa một lát, giải ra vài đạo đề, thắng được đèn lồng có đóng dấu của văn hội —— chiếc đèn lồng này chỉ có thể dựa vào làm bài thắng được, tiêu bạc cũng không mua được, cầm theo tự nhiên phá lệ có mặt mũi.

Nơi này chính là địa phương nổi danh đệ nhất hội Văn đêm nay!

Thôi béo nhắc nhở Trình Khanh mua văn thơ, có một nửa nguyên nhân là vì ứng phó tỷ thí vào cửa.

Có thể dựa vào “tài văn” của chính mình để vào cửa, so với tiêu mười lượng bạc đi vào phong cảnh hơn nhiều, có công danh tú tài đi vào không cần phải nói, nhưng không có công danh tú tài tiêu tiền đi vào, chẳng phải là thừa nhận bọn họ thật sự kém sao?

Hai bên tường cửa lớn đều là đèn lồng, thủ công tinh vi, hình thức độc đáo, nếu có thể thắng mấy cái về nhà đưa cho ba tỷ tỷ, hẳn sẽ kiếm được nụ cười của các nàng đi!

Tối nay ánh trăng đẹp như vậy, không biết Liễu thị có mang các tỷ tỷ ra ngoài chơi hay không…… Trình Khanh muốn tự mình về nhà đón người, nhưng nàng sợ Chu lão phu nhân và Du Tam sẽ ở trên hội Văn nhằm vào nàng, nàng là đối tượng hấp dẫn hỏa lực của địch nhân nhất, vẫn không nên liên lụy ba tỷ tỷ.

Hẳn là sẽ không đến đây đi, quy củ của triều Đại Ngụy, nàng và ba tỷ tỷ ít nhất đều phải thủ hiếu một năm.

Một năm này, không được uống rượu mua vui, không được đàm luận hôn lễ, làm quan sẽ phải để tang, học sinh không được tham gia khoa khảo.

Ở trước thời Đại Ngụy, loại trọng hiếu này cần phải đủ 27 tháng, bây giờ người thủ cổ lễ ít đi, đại bộ phận mọi người đều đã tiếp nhận hiếu kỳ từ 27 tháng biến thành một năm.


Ở trong lúc giữ đạo hiếu, ngay cả thăm người thân cũng cần hạn chế, có gia đình sẽ kiêng kị, dù sao tận lực giảm bớt ra cửa giao tế tổng không có sai, lấy tính cách của Liễu thị, khả năng đêm nay mang ba tỷ tỷ của Trình Khanh ra cửa ngắm trăng rất nhỏ.

Các nàng không thể tới, Trình Khanh mới muốn đưa mấy chiếc đèn lồng về cho các tỷ tỷ.

Những đề này nàng có thể đáp được không?

Ngoại trừ phú thơ, các đề khác hẳn là có thể thử xem đi.

Trình Khanh đang xem đèn lồng, mấy người Du Tam liền lên bờ.

Trình Khuê năm trước đã khảo trúng tú tài, không cần đáp đề, cũng không cần giao phí vào cửa, hắn có thể tùy ý đi vào.

Nhưng Trình Khuê giảng nghĩa khí, muốn cùng mấy người Du Tam cộng tiến thối.

Du Tam thấy Trình Khanh đi quanh đèn lồng, cao giọng cười nói:

“Trình Khanh sư đệ muốn lựa chọn giải đề đi vào sao? Sư đệ xếp hạng 90 trong hai trăm người thi tháng, hy vọng giải đề thành công rất lớn sao!”

Thôi béo đi theo sau đó lên bờ, nghe vậy thiếu chút nữa trượt chân.

Trình Khanh xếp hạng 97 mà còn bị người chế nhạo, hắn xếp hạng 102 nên làm cái gì bây giờ?

Mắng chửi người không chọc chỗ yếu, cái tên Du Tam này thật là vừa đáng giận vừa đáng ghét, đối phương nếu không phải nhi tử của tri phủ, Thôi béo khẳng định sẽ kéo tay áo đánh người.

Trình Khanh liếc mắt nhìn Du Tam một cái: “Kỳ quái, cửa biệt viện rộng như vậy, ta giao tiền đi vào hay là đáp đề đi vào thì có quan hệ gì với ngươi? Du sư huynh, ngươi vẫn nên ngẫm lại chính mình đi, ta nhớ rõ sư huynh cũng còn chưa có thi đậu tú tài đâu!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương