Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
-
C37: Chương 37
Bạn cùng phòng của tiểu mập mạp trợn mắt, “con cháu Trình thị đều xa lánh hắn, chúng ta tiến lên làm người tốt cái gì! Ngươi cũng nghe thấy, Du Hiển lớp Bính đã nói, muốn đuổi hắn ra khỏi thư viện, người ta là công tử tri phủ, quang cảnh trong nhà ta và ngươi ra sao, trong lòng ngươi chẳng lẽ không hiểu à?”
Lời này chọc cho trong lòng tiểu mập mạp đau xót, rốt cuộc cũng không có sức lực đi đồng tình Trình Khanh.
Thế đạo này có tiền vẫn kém hơn làm quan, định vị giai cấp sĩ nông công thương tồn tại rất nhiều năm, thương nhân tuy có tiền, nhưng địa vị xã hội lại xếp hạng cuối cùng, thật là làm người khó có thể chịu đựng.
Nếu muốn vượt qua chênh lệch giai cấp cũng được, tham gia khoa khảo, dựa vào bạc chuẩn bị quan hệ với quan phủ, nhưng nào có phương tiện bằng việc con cháu nhà mình vào triều làm quan?
Nhà tiểu mập mạp đúng là loại tình huống này, có tiền không có quyền, cho nên đem hy vọng ký thác ở trên người hắn, trông cậy vào hắn khoa cử nhập sĩ quang tông diệu tổ, Trình Khanh đáng thương, tiểu mập mạp cũng cảm thấy chính mình đáng thương, có tiền lại như thế nào, thường xuyên bị đám thư sinh nghèo khinh bỉ —— hắn nào có tư cách đồng tình Trình Khanh, hắn bị trong nhà đưa tới thư viện Nam Nghi, ngoại trừ trông cậy vào hắn thi đậu công danh, còn trông chờ hắn có thể kết giao nhân mạch.
Mỗi người đều xa lánh Trình Khanh, ai đi lại gần với Trình Khanh đều sẽ bị xa lánh cùng, tâm đồng tình mỏng manh của tiểu mập mạp tức khắc tan thành mây khói.
Đang muốn nói chuyện, bạn cùng phòng hắn hô nhỏ:
“Mau xem, Du Hiển tới!”
Tiểu mập mạp vừa quay đầu, còn không phải sao, Du Hiển mang theo mấy đồng môn bước nhanh tới, nện bước kia, biểu tình kia, rất có tư thế lục thân không nhận, cũng chỉ kém đem mấy chữ “không dễ chọc” viết ở trên mặt.
Du Hiển khẳng định là tới tìm Trình Khanh gây phiền toái!
Không chỉ có tiểu mập mạp, những người khác đều thò đầu ra nhìn, thấy Du Hiển đi thẳng đến gian phòng Trình Khanh, bộ dáng hùng hổ, chẳng lẽ là muốn đánh nhau?
Trình Khanh vừa mới chỉnh lý xong đồ, hài lòng đánh giá ký túc xá của chính mình, vừa mới nhấc đầu lên liền nhìn thấy gương mặt khiến người chán ghét của Du Tam xuất hiện ở cửa.
Hai gã sai vặt Trình Ngũ lão gia phái đi theo hỗ trợ cho nàng đã sớm bị nàng đuổi đi, Trình Khanh lúc này tứ cố vô thân…… Nhưng nàng không sợ nha, trước mắt bao người, Du Tam nếu dám động thủ với nàng, thư viện sẽ không chứa chấp Du Tam nữa.
“Du sư huynh đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo?”
Trình Khanh tươi cười, rất muốn hỏi đám người Du Tam kia đã chép xong mười lần 《 Luận Ngữ 》 chưa.
Sắc mặt Du Tam tối tăm, “Ta không dám chỉ giáo ngươi, ngươi là người có thể dọn ra tộc trưởng Trình thị và Mạnh giải nguyên làm chủ.”
Tiểu đáng thương?
Thân hình của Trình Khanh đơn bạc giống như một trận gió cũng có thể thổi ngã, lại bị người cô lập, nhìn qua thập phần đáng thương, Du Tam lại biết căn bản không phải một chuyện đơn giản như vậy, Trình Khanh là có chỗ dựa!
Ba ngày chép 《 Luận Ngữ 》 mười lần, cánh tay cũng viết đến muốn gãy, thù này cũng bị hắn nhớ tới trên người Trình Khanh!
Trình Khanh cười cười, “Dù vậy cũng không sống bừa bãi, thống khoái được bằng Du sư huynh.”
Nàng có chỗ dựa gì, một người là đường thúc gia, một người là sư huynh chỉ mới được gặp mặt hai lần, nếu nàng có một người cha là tri phủ, đã sớm đánh cho tên Du Tam này nằm ra đất.
Trình Khanh không muốn cùng Du Tam khua môi múa mép.
“Du sư huynh xin cứ tự nhiên, ta vừa mới vào thư viện việc vặt nhiều, không có thời gian bồi Du sư huynh nói chuyện phiếm!”
Trình Khanh chỉ kém nói rõ là, Du Tam không có việc gì thì cút đi, không cần le ve ở trước mặt nàng.
Đám người tiểu mập mạp xem náo nhiệt hít hà một hơi, lá gan của Trình Khanh cũng quá lớn, quả thật là có tộc trưởng Trình thị và Mạnh giải nguyên chống lưng sao?
Lại nhìn Du Tam, tay rũ tại bên người tạo thành nắm tay, nếu nắm tay kia dừng ở trên người Trình Khanh, với thân hình gà con này của ‘hắn’, chỉ sợ một quyền của Du Tam cũng không chịu nổi ——
“Du Tam, đừng xúc động!”
Bạn tốt đi cùng kéo ống tay áo Du Tam, Du Tam cũng không buông nắm tay ra, tươi cười trên mặt càng dữ tợn.
“Ta tới tìm ngươi đương nhiên có chuyện, Trình Khanh, ngươi đã thi được vào thư viện, Du Hiển ta cũng thực hiện hứa hẹn, trước mặt mọi người hướng ngươi xin lỗi, ngày đó không nên có hành vi lỗ mãng phóng ngựa kinh hách mẫu thân ngươi, đây là ta sai, không quan hệ cùng Trình Khuê!”
Hả?! Du Tam công tử không phải tới đánh người, trái lại là tới xin lỗi!
Người vây xem thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cả cằm.
Trình Khanh cũng có chút ngoài ý muốn.
Cái tên Du Tam này làm việc hỗn trướng, nhưng nói chuyện lại cũng biết giữ lời, không đến mức nào.
Trình Khanh vừa mới đổi một chút suy nghĩ về Du Tam, tên hỗn thế ma vương này đã thốt ra lời dập nát tán thành mỏng manh của Trình Khanh với hắn.
“Ngươi cũng đừng đắc ý, lời xin lỗi là với mẫu thân ngươi, thân là nữ tử, không thể làm chủ việc chính mình gả cho loại trượng phu nào, cũng không thể bảo đảm chính mình có thể sinh ra loại nhi tử gì, thật sự là đáng thương vô tội.”
Ý tứ của Du Tam là Liễu thị xui xẻo, gả cho trượng phu là một tham quan, sinh ra nhi tử cũng có phẩm hạnh đáng nghi vấn, hắn đồng tình Liễu thị, khinh bỉ Trình Khanh……
Trình Khanh đều bị chọc cho tức giận mà cười, nàng vừa rồi sao tự dưng lại sinh ra ảo giác?
Du Tam từ đầu đến chân đều là một tên hỗn đản.
Tự đại, cuồng vọng, tự cho là đúng, ấu trĩ buồn cười…… Nàng thật không nên có chờ mong quá cao.
Rầm!
Trình Khanh trực tiếp đóng cửa sổ lại, thân thể Du Tam ngửa ra sau, nếu không phải lui nhanh, hắn thiếu chút nữa đã bị đánh trúng mặt.
Âm thanh Trình Khanh cách cửa sổ truyền ra tới:
“Nếu mẫu thân ta có đáng thương thì Du đại nhân cũng không kém chút nào, Du sư huynh có thời gian thương hại mẫu thân ta, không bằng chăm về nhà tẫn hiếu, làm một nhi tử giỏi giang khiến Du đại nhân kiêu ngạo!”
Liễu thị đáng thương sao?
Trình Khanh không cảm thấy vậy.
Có nàng ở đây, sớm muộn gì cũng có thể kiếm được cáo mệnh phu nhân cho Liễu thị.
Du Tam hành sự trương dương nơi nơi gây hoạ, liên lụy Du tri phủ đi theo phía sau chùi đít, sinh ra loại nhi tử này mới thật là phải sống ít đi hai năm, thấy thế nào cũng đều là Du tri phủ tương đối thảm!
Trình Khanh làm cho Du Tam tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhìn cửa sổ đóng chặt, Du Tam một quyền đ.ấ.m ở trên tường.
“Trình Khanh, ngươi được lắm!”
A, nàng có được hay không chính nàng biết, nơi nào còn cần Du Tam phải cường điệu.
Tiếng bước chân ngoài cửa sổ càng lúc càng xa, Du Tam ăn mệt rời đi, Trình Khanh chậm rãi sửa sang lại chính mình, cũng không vì chuyện đắc tội Du Tam mà phiền não.
Cửa sổ bị người đẩy ra một khe hở, một gương mặt béo chen ở khe hở nói thầm:
“Trình Khanh, ngươi cũng thật lợi hại, tính tình này của ngươi ta thực thưởng thức, nhưng mọi người đều cô lập ngươi, ta cũng không dám làm bằng hữu với ngươi.”
Người này thật sự thật thà, tự nhiên cho thấy chính mình nhát gan.
Trình Khanh buông sách xuống cười nhẹ, “Ngươi vẫn nên cách ta rất xa đi, ta cho phép ngươi ở trong lòng trộm thưởng thức ta!”
Ai u, da mặt thật sự dày nha.
Tiểu mập mạp xoa xoa cằm, Trình Khanh này da mặt dày thật sự rất hợp tính hắn.
Hắn lại thấu mặt lên, “Ta tên Thôi Ngạn, ngươi nhớ cho kỹ!”
Thôi Ngạn?
Còn không phải là tiểu mập mạp mặc cẩm y kia sao, vừa thấy liền biết là trong nhà rất có tiền.
Nhập học ngày đầu tiên, Trình Khanh bị xa lánh cô lập có một người bằng hữu mới tên Thôi Ngạn, đáng tiếc người bằng hữu này tương đối hèn, không dám công nhiên thân cận cùng nàng, Trình Khanh ở trong thư viện vẫn là độc lai độc vãng, tình cảnh cũng không có gì thay đổi.
Lời này chọc cho trong lòng tiểu mập mạp đau xót, rốt cuộc cũng không có sức lực đi đồng tình Trình Khanh.
Thế đạo này có tiền vẫn kém hơn làm quan, định vị giai cấp sĩ nông công thương tồn tại rất nhiều năm, thương nhân tuy có tiền, nhưng địa vị xã hội lại xếp hạng cuối cùng, thật là làm người khó có thể chịu đựng.
Nếu muốn vượt qua chênh lệch giai cấp cũng được, tham gia khoa khảo, dựa vào bạc chuẩn bị quan hệ với quan phủ, nhưng nào có phương tiện bằng việc con cháu nhà mình vào triều làm quan?
Nhà tiểu mập mạp đúng là loại tình huống này, có tiền không có quyền, cho nên đem hy vọng ký thác ở trên người hắn, trông cậy vào hắn khoa cử nhập sĩ quang tông diệu tổ, Trình Khanh đáng thương, tiểu mập mạp cũng cảm thấy chính mình đáng thương, có tiền lại như thế nào, thường xuyên bị đám thư sinh nghèo khinh bỉ —— hắn nào có tư cách đồng tình Trình Khanh, hắn bị trong nhà đưa tới thư viện Nam Nghi, ngoại trừ trông cậy vào hắn thi đậu công danh, còn trông chờ hắn có thể kết giao nhân mạch.
Mỗi người đều xa lánh Trình Khanh, ai đi lại gần với Trình Khanh đều sẽ bị xa lánh cùng, tâm đồng tình mỏng manh của tiểu mập mạp tức khắc tan thành mây khói.
Đang muốn nói chuyện, bạn cùng phòng hắn hô nhỏ:
“Mau xem, Du Hiển tới!”
Tiểu mập mạp vừa quay đầu, còn không phải sao, Du Hiển mang theo mấy đồng môn bước nhanh tới, nện bước kia, biểu tình kia, rất có tư thế lục thân không nhận, cũng chỉ kém đem mấy chữ “không dễ chọc” viết ở trên mặt.
Du Hiển khẳng định là tới tìm Trình Khanh gây phiền toái!
Không chỉ có tiểu mập mạp, những người khác đều thò đầu ra nhìn, thấy Du Hiển đi thẳng đến gian phòng Trình Khanh, bộ dáng hùng hổ, chẳng lẽ là muốn đánh nhau?
Trình Khanh vừa mới chỉnh lý xong đồ, hài lòng đánh giá ký túc xá của chính mình, vừa mới nhấc đầu lên liền nhìn thấy gương mặt khiến người chán ghét của Du Tam xuất hiện ở cửa.
Hai gã sai vặt Trình Ngũ lão gia phái đi theo hỗ trợ cho nàng đã sớm bị nàng đuổi đi, Trình Khanh lúc này tứ cố vô thân…… Nhưng nàng không sợ nha, trước mắt bao người, Du Tam nếu dám động thủ với nàng, thư viện sẽ không chứa chấp Du Tam nữa.
“Du sư huynh đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo?”
Trình Khanh tươi cười, rất muốn hỏi đám người Du Tam kia đã chép xong mười lần 《 Luận Ngữ 》 chưa.
Sắc mặt Du Tam tối tăm, “Ta không dám chỉ giáo ngươi, ngươi là người có thể dọn ra tộc trưởng Trình thị và Mạnh giải nguyên làm chủ.”
Tiểu đáng thương?
Thân hình của Trình Khanh đơn bạc giống như một trận gió cũng có thể thổi ngã, lại bị người cô lập, nhìn qua thập phần đáng thương, Du Tam lại biết căn bản không phải một chuyện đơn giản như vậy, Trình Khanh là có chỗ dựa!
Ba ngày chép 《 Luận Ngữ 》 mười lần, cánh tay cũng viết đến muốn gãy, thù này cũng bị hắn nhớ tới trên người Trình Khanh!
Trình Khanh cười cười, “Dù vậy cũng không sống bừa bãi, thống khoái được bằng Du sư huynh.”
Nàng có chỗ dựa gì, một người là đường thúc gia, một người là sư huynh chỉ mới được gặp mặt hai lần, nếu nàng có một người cha là tri phủ, đã sớm đánh cho tên Du Tam này nằm ra đất.
Trình Khanh không muốn cùng Du Tam khua môi múa mép.
“Du sư huynh xin cứ tự nhiên, ta vừa mới vào thư viện việc vặt nhiều, không có thời gian bồi Du sư huynh nói chuyện phiếm!”
Trình Khanh chỉ kém nói rõ là, Du Tam không có việc gì thì cút đi, không cần le ve ở trước mặt nàng.
Đám người tiểu mập mạp xem náo nhiệt hít hà một hơi, lá gan của Trình Khanh cũng quá lớn, quả thật là có tộc trưởng Trình thị và Mạnh giải nguyên chống lưng sao?
Lại nhìn Du Tam, tay rũ tại bên người tạo thành nắm tay, nếu nắm tay kia dừng ở trên người Trình Khanh, với thân hình gà con này của ‘hắn’, chỉ sợ một quyền của Du Tam cũng không chịu nổi ——
“Du Tam, đừng xúc động!”
Bạn tốt đi cùng kéo ống tay áo Du Tam, Du Tam cũng không buông nắm tay ra, tươi cười trên mặt càng dữ tợn.
“Ta tới tìm ngươi đương nhiên có chuyện, Trình Khanh, ngươi đã thi được vào thư viện, Du Hiển ta cũng thực hiện hứa hẹn, trước mặt mọi người hướng ngươi xin lỗi, ngày đó không nên có hành vi lỗ mãng phóng ngựa kinh hách mẫu thân ngươi, đây là ta sai, không quan hệ cùng Trình Khuê!”
Hả?! Du Tam công tử không phải tới đánh người, trái lại là tới xin lỗi!
Người vây xem thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cả cằm.
Trình Khanh cũng có chút ngoài ý muốn.
Cái tên Du Tam này làm việc hỗn trướng, nhưng nói chuyện lại cũng biết giữ lời, không đến mức nào.
Trình Khanh vừa mới đổi một chút suy nghĩ về Du Tam, tên hỗn thế ma vương này đã thốt ra lời dập nát tán thành mỏng manh của Trình Khanh với hắn.
“Ngươi cũng đừng đắc ý, lời xin lỗi là với mẫu thân ngươi, thân là nữ tử, không thể làm chủ việc chính mình gả cho loại trượng phu nào, cũng không thể bảo đảm chính mình có thể sinh ra loại nhi tử gì, thật sự là đáng thương vô tội.”
Ý tứ của Du Tam là Liễu thị xui xẻo, gả cho trượng phu là một tham quan, sinh ra nhi tử cũng có phẩm hạnh đáng nghi vấn, hắn đồng tình Liễu thị, khinh bỉ Trình Khanh……
Trình Khanh đều bị chọc cho tức giận mà cười, nàng vừa rồi sao tự dưng lại sinh ra ảo giác?
Du Tam từ đầu đến chân đều là một tên hỗn đản.
Tự đại, cuồng vọng, tự cho là đúng, ấu trĩ buồn cười…… Nàng thật không nên có chờ mong quá cao.
Rầm!
Trình Khanh trực tiếp đóng cửa sổ lại, thân thể Du Tam ngửa ra sau, nếu không phải lui nhanh, hắn thiếu chút nữa đã bị đánh trúng mặt.
Âm thanh Trình Khanh cách cửa sổ truyền ra tới:
“Nếu mẫu thân ta có đáng thương thì Du đại nhân cũng không kém chút nào, Du sư huynh có thời gian thương hại mẫu thân ta, không bằng chăm về nhà tẫn hiếu, làm một nhi tử giỏi giang khiến Du đại nhân kiêu ngạo!”
Liễu thị đáng thương sao?
Trình Khanh không cảm thấy vậy.
Có nàng ở đây, sớm muộn gì cũng có thể kiếm được cáo mệnh phu nhân cho Liễu thị.
Du Tam hành sự trương dương nơi nơi gây hoạ, liên lụy Du tri phủ đi theo phía sau chùi đít, sinh ra loại nhi tử này mới thật là phải sống ít đi hai năm, thấy thế nào cũng đều là Du tri phủ tương đối thảm!
Trình Khanh làm cho Du Tam tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhìn cửa sổ đóng chặt, Du Tam một quyền đ.ấ.m ở trên tường.
“Trình Khanh, ngươi được lắm!”
A, nàng có được hay không chính nàng biết, nơi nào còn cần Du Tam phải cường điệu.
Tiếng bước chân ngoài cửa sổ càng lúc càng xa, Du Tam ăn mệt rời đi, Trình Khanh chậm rãi sửa sang lại chính mình, cũng không vì chuyện đắc tội Du Tam mà phiền não.
Cửa sổ bị người đẩy ra một khe hở, một gương mặt béo chen ở khe hở nói thầm:
“Trình Khanh, ngươi cũng thật lợi hại, tính tình này của ngươi ta thực thưởng thức, nhưng mọi người đều cô lập ngươi, ta cũng không dám làm bằng hữu với ngươi.”
Người này thật sự thật thà, tự nhiên cho thấy chính mình nhát gan.
Trình Khanh buông sách xuống cười nhẹ, “Ngươi vẫn nên cách ta rất xa đi, ta cho phép ngươi ở trong lòng trộm thưởng thức ta!”
Ai u, da mặt thật sự dày nha.
Tiểu mập mạp xoa xoa cằm, Trình Khanh này da mặt dày thật sự rất hợp tính hắn.
Hắn lại thấu mặt lên, “Ta tên Thôi Ngạn, ngươi nhớ cho kỹ!”
Thôi Ngạn?
Còn không phải là tiểu mập mạp mặc cẩm y kia sao, vừa thấy liền biết là trong nhà rất có tiền.
Nhập học ngày đầu tiên, Trình Khanh bị xa lánh cô lập có một người bằng hữu mới tên Thôi Ngạn, đáng tiếc người bằng hữu này tương đối hèn, không dám công nhiên thân cận cùng nàng, Trình Khanh ở trong thư viện vẫn là độc lai độc vãng, tình cảnh cũng không có gì thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook