Thí sinh này càng nói càng khổ sở, thế nhưng còn thương tâm khóc rống lên, nhìn rất là đáng thương.

Quần áo trên người hắn tuy không có vết vá, lại đã giặt nhiều đến trắng bệch, cũng không nói tiếng phổ thông mà là giọng quê hương Nam Nghi…… Một học sinh hàn môn quê mùa lại thành thật, chẳng lẽ Mạnh Hoài Cẩn tùy tiện chỉ ra và xác nhận một người thành thật sao?

Ánh mắt mọi người bao hàm đồng tình, thần sắc của Mạnh Hoài Cẩn lãnh đạm.

“Đã biết người hàn môn cầu học không dễ, càng cần mỗi một bước đi đều phải thành thật kiên định, ngươi cầu học khó, người khác cũng sẽ không dễ dàng!”

Trong ánh mắt mọi người vẫn có nghi ngờ, Trình Khanh vội vàng trợ công cho Mạnh Hoài Cẩn:

“Sư huynh, ta cùng vị thí sinh này chưa từng gặp mặt, không biết vì sao sư huynh phán đoán cục giấy kia là do hắn ném?”

Mạnh Hoài Cẩn mặt trầm như nước: “Bài thi nhập học thư viện sẽ không tiết lộ, cho nên tờ giấy viết đáp án ném cho ngươi chính là được viết ở hiện trường, lúc ấy trong toàn bộ sân chỉ có thí sinh dự thi các ngươi và Hoàng phu tử, nhưng chữ viết trên cục giấy lại không khớp với chữ viết trên bài thi của tất cả các ngươi, thuyết minh người viết đáp án cố tình che giấu.”

“…… Viết bằng tay trái?”


Trình Khanh nhớ ra, có một số người trời sinh thuận tay trái, không chỉ có thể sử dụng tay trái viết chữ, mà việc vặt hằng ngày cũng toàn dùng tay trái để hoàn thành.

“Không tồi!”

Mạnh Hoài Cẩn chỉ ống tay áo của thí sinh hàn môn kia:

“Trong rất nhiều thí sinh chỉ có ống tay áo trái của ngươi dính mực, chỉ dựa vào chứng cứ này nếu ta ở trước mặt mọi người kêu ngươi dùng tay trái viết chữ nghiệm chứng, kia mới thật là có thành kiến và vũ nhục học sinh hàn môn. Cho nên ta cho các ngươi tiếp tục làm bài thi, một bài tiếp theo một bài, ta không chỉ có muốn xem ai sẽ có tật giật mình thiếu kiên nhẫn trước, cũng nhân cơ hội quan sát các ngươi. Vì tham gia khoa khảo, người thuận tay trái sẽ sửa đúng lại, khi tay phải của ngươi viết mệt mỏi, tổng không tự giác muốn đổi đến tay trái, ngươi vài lần theo bản năng định đổi tay, lại băn khoăn thật mạnh mẽ nhịn xuống, ta liền có từ năm phần nắm chắc biến thành tám phần.”

Thí sinh hàn môn mồ hôi ra như mưa.

Học sinh trong lớp làm việc riêng tự cho là che giấu giỏi, lại không biết tầm mắt của giáo viên đứng nhìn từ trên xuống dưới, có thể thu hết mọi động tác nhỏ vào đáy mắt.

Người khác sẽ không đổi bút ở trên tay, sợ mực nước nhỏ giọt xuống làm nhòe bài thi, chỉ có thí sinh này…… Chờ người này thiếu kiên nhẫn cùng mấy thí sinh khác ném bút bỏ thi, Mạnh Hoài Cẩn đã từ tám phần nắm chắc liền biến thành mười phần —— Mạnh Hoài Cẩn quá hiểu học sinh hàn môn, học sinh hàn môn muốn xuất đầu thật là không dễ, sẽ quý trọng mỗi một cơ hội, người khác không thi đậu thư viện Nam Nghi sẽ còn có đường ra khác, mà con đường trước mặt học sinh hàn môn quá ít, sao có thể cũng tùy hứng ồn ào đòi bỏ bút giống mấy thí sinh kia?

Sự nếu khác thường tất có yêu.

Làm chuyện sai chột dạ, tự nhiên ước gì sớm kết thúc lần khảo thí này, rời khỏi thư viện Nam Nghi mới an toàn.

Lực quan sát của Mạnh Hoài Cẩn kinh người, phân tích vụ việc trước mặt mọi người, lại nhìn khuôn mặt thí sinh kia từ trấn định tranh thủ đồng tình đến lộ ra vẻ kinh hoảng, người ở đây chỉ cần mắt không có hạt, đều có thể nhìn ra Mạnh Hoài Cẩn nói đúng!

Thí sinh hàn môn còn muốn giãy giụa: “Ta, ta chỉ là không chịu nổi ngày hè nóng bức, trong lòng bực bội, mới đổi bút ——”
“Chân chính không sợ bóng tà, nếu như thế, ngươi cũng không ngại lưu lại thư viện chờ một chút, ta lập tức phái người đi đến nhà ngươi chứng thực, xem ngươi từ trước có quen dùng tay trái viết chữ hay không, lại lấy chữ viết ngày thường của ngươi đến đối chiếu, như thế nếu Mạnh mỗ oan uổng ngươi, không chỉ sẽ ở trước mặt mọi người xin lỗi ngươi, còn tiến cử ngươi nhập học vào thư viện Nam Nghi, không cần phải thi!”

Mạnh Hoài Cẩn thế nhưng dám làm ra hứa hẹn như vậy.

Rốt cuộc không ai cảm thấy Mạnh Hoài Cẩn đang ức h.i.ế.p người thành thật, bọn họ cũng muốn bị Mạnh Hoài Cẩn “ức hiếp” như vậy, tiểu mập mạp cẩm y hâm mộ cực kỳ, thế nhưng lẩm bẩm tự nói: “Sư huynh lớp Giáp có công danh cử nhân, đều có thể tiến cử một người miễn thi nhập học, danh ngạch trân quý như vậy, thế nhưng lại cho thằng nhãi này……”


Mạnh sư huynh, ngài vì sao không tới oan uổng ta chứ?

Tiểu mập mạp biểu hiện quá đoạt diễn, Trình Khanh buồn cười.

Giải Nguyên trước mặt mọi người xin lỗi, đề cử nhập học, như vậy dù cho thể diện bị rơi xuống cũng được đến đền bù bằng thành ý, nếu không phải có tật giật mình, lúc này hẳn là sẽ kích động, nhưng trên mặt thí sinh hàn môn kia chỉ có sợ hãi.

Chiến thuật tâm lý của Mạnh Hoài Cẩn thu phóng tự nhiên, Trình Khanh cực kỳ bội phục.

Ở huyện Nam Nghi nho nhỏ này còn có nhân vật như vậy, Trình Khanh thật sự không dám lại coi khinh cổ nhân. Bọn họ không hiểu khoa học kỹ thuật thế kỷ 21, lại rất hiểu nhân tâm, nếu chính mình mang theo cảm giác về sự ưu việt sinh hoạt ở Đại Ngụy, sớm muộn gì cũng sẽ bị lật thuyền.

Thí sinh kia không chịu nổi áp lực, hai chân mềm nhũn, khóc lóc thảm thiết:

“Ta, ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, thu tiền của Trình Khanh, mới mạo hiểm ở trường thi truyền đáp án, ta biết sai rồi, ta biết sai rồi!”

Cái gì!

Đã như vậy vậy rồi còn không quên kéo nàng xuống nước?


Trình Khanh thật là nổi giận, “Ta và ngươi vốn không quen biết, ta đã cho ngươi tiền khi nào? Mạnh sư huynh đã nói, chính ta cũng có đủ trình độ thi đậu thư viện, không cần gian lận. Toàn bộ huyện Nam Nghi này cũng có một nửa người biết gia cảnh của chúng ta, cô nhi quả phụ chúng ta đều phải dựa vào trong tộc tiếp tế, không có dư tiền thu mua người như ngươi…… Nếu ngươi còn quyết tâm oan uổng ta, chúng ta không ngại đi nha môn giằng co ở trước mặt Huyện thái gia, ta khi nào gặp ngươi, lại cho ngươi bao nhiêu tiền, thời gian địa điểm như thế nào, ngươi phải nói ra cho chuẩn!”

Thí sinh ấp úng, “Ngươi là thiếu gia đại tộc, đều có tôi tớ thế ngươi ra mặt……”

“Đủ rồi.”

Trình Ngũ lão gia vẫn luôn không nói chuyện lại mở miệng quát lớn:

“Trình Khanh tuy là con cháu Trình thị Nam Nghi chúng ta, nhưng gia đạo sa sút, trong nhà chỉ có một nam đinh là hắn chống đỡ môn hộ, không nuôi nổi tôi tớ tới hỗ trợ, ngươi gian lận bị bắt còn muốn cắn loạn người vô tội, miệng nói dối, nhân phẩm thấp kém, thư viện Nam Nghi không dung được ngươi, người đọc sách ở huyện Nam Nghi cũng ngại làm bạn với ngươi! Gian lận trong khảo thí nhập học vào thư viện sẽ do thư viện quản, nhưng mưu hại người khác lại do quan phủ quản, ngươi muốn bị đưa đến nha môn xử theo pháp luật sao?”

Hiện tại không thành thật, đưa đi nha môn đánh một trận liền sẽ thành thật khai ra.

Ở ngay trong thư viện Nam Nghi, còn ngay trước mặt hắn vu hãm con cháu Trình thị, Trình Ngũ lão gia tự nhiên nổi giận.

Hộ viện nghe theo phân phó của Trình Ngũ lão gia, muốn trói thí sinh này lại đưa đi huyện nha, người này cuối cùng cũng sợ tới mức cả người xụi lơ dập đầu xin tha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương