“Trình Khanh thiếu gia không có khả năng gian lận……”

Chu ma ma kêu trời khóc đất vọt vào trong trường thi, mấy người Du Tam theo sát sau đó.

Mạnh Hoài Cẩn nhíu mày: “Trường thi trọng địa, v.ú già nhà ai ầm ĩ như thế?”

Trình Khanh nhấc tay, Mạnh Hoài Cẩn ý bảo nàng có chuyện liền nói, Trình Khanh nhỏ giọng nói: “Mạnh sư huynh, đây là ma ma quản sự bên người kế tổ mẫu của ta, nàng cũng là phụng mệnh đến đây quan tâm ta, nhờ sư huynh mời Chu ma ma đi ra ngoài, đừng khó xử Chu ma ma.”

Mạnh Hoài Cẩn không khỏi liếc mắt nhìn Trình Khanh một cái.

Tuổi không lớn, nói chuyện lại rất có ý tứ.

Mặt ngoài xem là thế Chu ma ma cầu tình, kỳ thật là điểm danh thân phận Chu ma ma, cố tình cường điệu là ma ma “kế tổ mẫu” phái tới.

“Người tới, thỉnh vị ma ma này đi ra ngoài, trước khi chuyện gian lận chưa có điều tra rõ ràng, người không liên quan đều không chuẩn tiến vào sân này.”

Mạnh Hoài Cẩn ở thư viện nói chuyện có trọng lượng, giám thị Hoàng phu tử lại không hề nguyên tắc duy trì hắn, không chỉ có Chu ma ma hậm hực vì bị đuổi ra ngoài, ngay cả mấy người Du Tam cũng có đãi ngộ như vậy.

Trình Khanh không nhịn được cong cong khóe miệng.

Nhìn sắc mặt khó coi của tri phủ thiếu gia, là không dám đối nghịch cùng Mạnh giải nguyên nha.

Hóa ra ở triều Đại Ngụy làm học bá lại sảng như vậy!


Trình Khanh lại về tới trên chỗ ngồi đáp đề.

Du Tam không xem được náo nhiệt, ngược lại còn để Trình Khanh nhìn thấy chê cười, thập phần khó chịu, ra sân liền phát hỏa:

“Tên Mạnh Hoài Cẩn kia được lắm, thật coi thư viện trở thành hậu viện nhà hắn!”

Đồng môn của Du Tam cũng bất mãn, “Mạnh gia thì có hậu viện gì chứ, nếu không phải thi đậu cử nhân, thì hắn đến cả quà nhập học cũng không giao nổi……”

Đồng môn một bên nói, một bên lưu ý tình huống chung quanh, Du Tam thậm chí giận sôi máu.

Hiện thực chính là như thế, bọn họ muốn nói xấu Mạnh Hoài Cẩn cũng phải trộm nói, bốn lớp Giáp, Ất, Bính, Đinh ở thư viện đại biểu cấp bậc học sinh không giống nhau, đây cũng là cấp bậc người đọc sách ở Đại Ngụy.

Mấy người Du Tam và Trình Khuê nguyên đều là lớp Bính, năm trước Trình Khuê khảo trúng tú tài lên lớp Ất, mấy người Du Tam vẫn là đồng sinh, vẫn học ở lớp Bính, kém Mạnh Hoài Cẩn lớp Giáp hai bậc.

Đừng nói Mạnh Hoài Cẩn đang thế Hoàng phu tử làm việc, mà dù Mạnh Hoài Cẩn nhàn không có việc gì, ở thư viện gọi mấy người Du Tam đến trước mặt mắng cho một trận cũng được.

Nếu Du tri phủ biết, khả năng còn chuẩn bị một phần lễ vật đưa tới cho Mạnh Hoài Cẩn nói lời cảm tạ, khen Mạnh Hoài Cẩn chửi giỏi lắm, về sau kính mong sẽ dạy dỗ Du Tam nhiều hơn……

Du Tam tức giận nửa ngày, nghĩ đến chính mình bảo tiểu nhị quán rượu đi hẻm Dương Liễu “báo tin”, lại cười thành tiếng.

“Mạnh Hoài Cẩn trộn lẫn vào cũng tốt, trong mắt người này không dung được một hạt cát, mặc kệ ai gian lận bị bắt lấy đều sẽ xúi quẩy!”


Mạnh gia bần hàn, Mạnh Hoài Cẩn lúc trước không giao nổi quà nhập học cho thư viện, toàn dựa vào Trình thị giúp đỡ.

Người tuy rằng họ Mạnh, lại rất được Trình thị coi trọng, tương lai vào triều làm quan cũng sẽ đứng ở trong trận doanh Trình thị, Trình thị Nam Nghi coi Mạnh Hoài Cẩn như báu vật, đối đãi với hắn so với con cháu Trình thị còn tốt hơn.

Mạnh Hoài Cẩn muốn điều tra ra Trình Khanh gian lận, Trình thị sẽ không đánh mặt Mạnh Hoài Cẩn, sẽ trực tiếp tán thành kết quả điều tra của Mạnh Hoài Cẩn.

Đồng môn cũng đã nghe hiểu, không khỏi đi theo cười nói:

“Vậy Trình Khuê lại bị mất mặt thêm một lần!”

Bá phụ tham ô, đường đệ gian lận, Trình Khuê thật là đáng thương.

Đồng môn không phải là vui sướng khi người gặp họa, là đang thế Trình Khuê cao hứng, ném mặt một lần cũng không có gì không tốt, có thể đuổi được tên Trình Khanh kia đi xa, đỡ cho sau này thường xuyên bị Trình Khanh liên lụy.
Mấy người Du Tam cũng dứt khoát không xuống núi, muốn nhìn Mạnh Hoài Cẩn điều tra việc này như thế nào.

Mạnh Hoài Cẩn đang làm cái gì?

Hắn nhìn như cái gì cũng chưa làm, lại khiến cho Trình Khanh và đám thí sinh đỉnh mặt trời chói chang làm bài thi.

Bài thi chưa làm xong, vừa nóng vừa khát, không biết bao nhiêu thí sinh muốn hỏng mất.


Viện trưởng thư viện cũng phái người tới hỏi chuyện, không biết Mạnh Hoài Cẩn trả lời như thế nào, viện trưởng cũng ngầm đồng ý cách làm của Mạnh Hoài Cẩn.

Du Tam không chờ được Trình Khanh bị đuổi ra khỏi trường thi, lại chờ được Trình Ngũ lão gia tới.

Du Tam một chút liền tỉnh táo tinh thần:

“Trò hay muốn lên sân khấu!”

Mạnh Hoài Cẩn sai người bày thẻ bài “trường thi trọng địa, người rảnh rỗi miễn tiến vào” ở cửa sân, Trình Ngũ lão gia thật đúng là không có xông vào.

Hỏi rõ nguyên do xong, Trình Ngũ lão gia dứt khoát chờ ở bên ngoài.

Thư viện Nam Nghi hình thành từ tộc học Trình thị xây dựng thêm lên, Trình Ngũ lão gia lại là tộc trưởng của Trình thị, theo lý thuyết toàn bộ thư viện Nam Nghi nơi nào hắn không thể đi? Cố tình lại vẫn tuân thủ quy củ do Mạnh Hoài Cẩn định ra, có thể thấy được sự coi trọng của Trình Ngũ lão gia đối với Mạnh Hoài Cẩn.

Du Tam trong lòng chua lòm.

Còn không phải chỉ là Giải Nguyên thôi sao?

Dù sang năm trúng tiến sĩ, cũng phải làm lên từ tiểu quan thất phẩm.

Trình Ngũ lão gia không tiến vào sân, Mạnh Hoài Cẩn tự mình đi ra vấn an Trình Ngũ lão gia.

Trình Ngũ lão gia thập phần hòa ái:

“Hoài Cẩn, chuyện này giao cho ngươi điều tra ta yên tâm nhất, sự tình tuy không lớn nhưng tính chất lại ác liệt, nếu như có con cháu Trình thị tham dự vào việc gian lận, ta duy trì thư viện nghiêm trị!”


Trình thị đối với hắn có đại ân, Mạnh Hoài Cẩn không muốn ở trước mặt Trình Ngũ lão gia làm bộ làm tịch, các thí sinh bao gồm cả Trình Khanh cũng phải làm năm sáu tờ bài thi, Mạnh Hoài Cẩn gần như có thể kết luận Trình Khanh không gian lận.

Trong lòng Trình Ngũ lão gia buông lỏng, “Ta thấy hài tử kia cũng không tồi, không đến mức ngốc như vậy, Hoài Cẩn ngươi nhốt bọn họ ở trong viện tiếp tục đáp đề, chính là muốn đợi người gian lận thiếu kiên nhẫn, tự lộ ra sơ hở sao?”

Mạnh Hoài Cẩn gật đầu, Du Tam đứng ở xa xa nghe, trong lòng một trăm lần không phục.

—— Ngay cả thẩm vẫn cũng không làm liền đã tuyên bố Trình Khanh không gian lận, mệt hắn còn tưởng rằng Mạnh Hoài Cẩn cương trực công chính, hóa ra cũng là một tiểu nhân vì chụp m.ô.n.g ngựa Trình thị mà không hề có hạn cuối!

Trình Khanh làm được một nửa bài thi thứ ba, mới hiểu ra Mạnh Hoài Cẩn muốn làm gì.

Nàng lại không phải thật sự mới mười ba tuổi, trước khi xuyên qua cũng đã gặp nhiều trường hợp lớn, đỉnh mặt trời chói chang làm bài thi cũng sẽ bực bội.

Nói là điều tra gian lận, lại không đơn độc dò hỏi, chỉ yêu cầu tất cả mọi người tiếp tục làm bài thi xong liền đuổi mấy người rời đi.

Mạnh Hoài Cẩn đã phán đoán như thế nào?

Không chỉ có Trình Khanh sẽ suy nghĩ, tất cả mọi người đều sẽ suy nghĩ, bao gồm cả người ném cục giấy.

Mạnh Hoài Cẩn là đang đánh tâm lý chiến, không đánh không mắng, chỉ kêu tất cả mọi người tiếp tục làm bài thi, đến Trình Khanh còn có hơi chút buồn bực, kẻ gian lận chân chính càng sẽ có tật giật mình, ai thiếu kiên nhẫn trước, người đó liền có chê nghi, dư lại liền xem Mạnh Hoài Cẩn làm phán đoán cuối cùng như thế nào…… Trình Khanh sau khi suy nghĩ cẩn thận, liền tĩnh tâm.

Ánh mặt trời độc ác thì có sao, có thể rửa sạch chê nghi gian lận, Trình Khanh cho rằng thực giá trị.

Nàng ban đầu hoài nghi giám thị Hoàng phu tử bị thu mua, phối hợp cùng người khác hãm hại nàng, Mạnh Hoài Cẩn cắm tay, Trình Khanh liền buông xuống lo lắng.

Mạnh giải nguyên tiền đồ vô lượng, có người có thể thu mua phu tử thư viện, lại không thu mua được Mạnh giải nguyên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương