Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"
-
Chương 6: Toan tính
Dư phi trở vào phòng, cảm giác như vừa mất mát điều gì đó: “Ta không như các ngươi, còn trẻ, còn hy vọng. Ta cũng chẳng sinh được a ca, cách cách nào, chỉ có thể đơn thân chiếc bóng trong chốn thâm cung lạnh lẽo này sống nốt phần đời còn lại. Na Lan Đức Duật là chàng trai nam tính nhất ta từng gặp, khí khái nam tử hán, đại trượng phu… Với hắn, ta cũng chẳng dám có suy nghĩ gì khác, bởi nói gì thì nói, ta đã là người của hoàng thượng, chỉ mong được gặp hắn thường xuyên, chuyện trò với hắn vài câu cũng đủ mãn nguyện.”
“Nương nương, chuyện này có gì là khó, nương nương vẫn thường gặp hắn đấy thôi!” Tiểu Đường tiếp lời.
“Phải đấy, bọn nô tì cũng nhờ thế mà được gặp hắn!” Xảo Hồng thêm.
“Ta biết các ngươi đều thích hắn, có điều, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. Các ngươi đã bao giờ thấy hắn mỉm cười với cô gái nào chưa?” Dư phi quả là người từng trải.
“Rốt cuộc thì hắn thích người con gái như thế nào nhỉ?” Tiểu Đường băn khoăn.
“Tiêu chuẩn của hắn cao lắm, theo nô tì, hắn muốn tiên nữ trên thiên giới kia.” Xảo Hồng chua ngoa.
“Xảo Hồng tỷ, tỷ đúng là ăn không được nho mới chê nho chua (1)!” Tiểu Đường trêu.
“Xảo Hồng nói cũng không sai! Nhắc đến tiên nữ, chốn cung cấm này quả có một vị, chỉ có điều hắn với không tới.” Dư phi cũng góp vào.
“Nương nương chỉ Uyển cách cách chứ gì?” Tiểu Đường đoán.
“Còn ai vào đây nữa?!” Xảo Hồng khẳng định, “Cả hoàng cung chỉ có Uyển cách cách là người xinh đẹp nhất. Nô tì mà là đàn ông thì cũng sẽ thích cô ta cho coi.”
“Nhưng nói gì đi nữa thì Uyển cách cách cũng là cách cách, dù Na Lan Đức Duật có thích cô ta thì cũng chẳng có hy vọng gì.” Giọng Tiểu Đường có chút tiếc nuối.
“Các ngươi nói hết chưa?! Cứ nhắc đến Na Lan Đức Duật là quên hết mọi thứ. “Dư phi mắng, nhưng có thể nhận ra bà ta chẳng có vẻ gì khó chịu.
Sự xuất hiện của Tâm Di khiến các cung các viện đều chấn động. Người ta bàn tán, phỏng đoán… mãi đến tận đêm khuya vẫn chưa kết thúc. Chớp mắt đã đến bữa ăn tối, nói là bữa tối chứ thực ra chính xác phải là bữa khuya mới đúng.
Trong cung Thanh triều, ăn uống cũng có giờ giấc quy định. một ngày có hai giờ ăn chính thức, tùy theo từng mùa mà có đôi chút khác biệt. Thường giờ thần (còn gọi ‘thìn’: 7h-9h) ăn sáng, giờ mùi (còn gọi ‘vị’: 13h-15h) ăn tối, những giờ khác nếu cần thiết cũng có thể truyền gọi. (2)
Lúc Khang Hy thiết tiệc quần thần đã tính là bữa tối, cho nên thật sự đến bữa ăn vào buổi tối thì chính là “bữa khuya”.
Lúc này đây Dư phi cũng đang dùng bữa ăn khuya, Xảo Hồng, Tiểu Đường hầu Dư phi dùng bữa, còn Tú Nhi đứng một bên bưng tách trà dùng để súc miệng. Dư phi ăn được vài miếng bèn hạ đũa xuống hỏi: “Tiểu Đường, có thật Vạn Tuế Gia cùng con nhóc đó dùng cơm?”
Tiểu Đường gật đầu đáp: “Không sai, chính miệng hoàng thượng dặn dò Lí công công mà.”
Dư phi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu: “Rốt cục thì lão già ấy muốn gì chứ?”
“Suy nghĩ của Vạn Tuế Gia ai mà đoán được chứ!” Vẫn là Tiểu Đường đáp lời: “Nô tì chỉ nghe nói, cô nương đó chẳng có chút gia giáo, lại to gan lớn mật khác thường, dám cãi lại Ung vương gia.”
“Quái lạ! Sao hoàng thượng lại muốn dùng cơm cùng một đứa thiếu giáo dục như vậy nhỉ?” Dư phi thắc mắc, “Mặt khác, chẳng mấy người là không sợ Dận Chân, nó dám đắc tội lão tứ, nếu không phải là không biết trời cao đất dày thì… nó quả thật phải có điểm hơn người!”
“Nương nương, nha đầu đó chắc phải có bản lĩnh gì đó thật! Hình như cô ta biết hoàng thượng lập ai làm người kế vị thì phải!” Tiểu Đường nói tiếp.
Dư phi nhướng mày: “Thật thế? Nguồn tin đáng tin cậy chứ? Hoàng thượng định lập ai?”
“Nô tì chẳng qua chỉ nghe đám cung nữ, thái giám hầu hạ ở Ngự hoa viên kể lại. Lúc đó hoàng thượng cũng rất sửng sốt, nhìn dáng vẻ hoàng thượng hình như cũng công nhận điều cô ta nói là thật. Còn về phần lập ai…” Tiểu Đường lắc đầu, “thì chẳng ai biết cả.”
“Uh, nói như vậy thì nha đầu đó quả có thể lợi dụng được. Dùng nó đối phó lão tứ, lão bát được đấy.” Dư phi thầm toan tính.
Xảo Hồng nói xen vào: “Nhưng nương nương, tứ gia, bát gia và những người khác đều biết chuyện này. Bọn họ nào phải kẻ ngốc! Bây giờ e rằng ai cũng muốn biết chư quân tương lai là ai.”
Dư phi tán đồng: “Vậy thì phải xem ai dụ được con nhóc đó nói ra trước. Nữ giới giao thiệp với nữ giới tiện hơn nam giới bọn họ là cái chắc!” Nói rồi đứng dậy bước về phía trước, Tú Nhi bưng trà theo sau, chẳng may dẫm phải đuôi váy của Dư phi khiến Dư phi loạng choạng, suýt nữa thì ngã sấp.
“Nương nương cẩn thận!” Xảo Hồng vội đỡ lấy Dư phi.
Dư phi đứng vững rồi, không khỏi nổi giận, quay ngoắt người lại, giáng cho Tú Nhi một cái tát rõ mạnh.
“Nương nương, nô tì không cố ý!” Tú Nhi nén đau giải thích.
“Còn dám cãi?!” Dư phi lại giơ tay định đánh tiếp.
Tiểu Đường vội can ngăn: “Nương nương, hà tất so bì với bọn nô tì, không khéo tức giận ảnh hưởng sức khỏe.” Vừa nói vừa cầm lấy tách trà trong tay Tú Nhi, không quên đưa mắt ra hiệu: “Còn không mau lui đi, ở đây tính chọc giận nương nương nữa hả?”
Nhìn Tú Nhi nước mắt lưng tròng vội vàng rời đi, Dư phi vẫn chưa hết tức, càu nhàu trong miệng: “Thấy cái mặt nó là thấy khó chịu!”
Cung cấm đêm thu chìm trong yên tĩnh. Ánh trăng như sợi như tơ, như mộng như ảo rót xuống, vương vãi trên mặt đất, trên cành lá và trên nóc mỗi cung điện. Đám côn trùng ẩn trong các góc nhà, bên chân tường rả rích hòa tấu dạ khúc, càng làm tăng thêm cái tĩnh lặng của đêm khuya.
Tú Nhi chạy đến một hành lang vắng, dựa người vào cột khẽ nức nở. Đây là một thiếu nữ mới 16 tuổi với làn da trắng mịn mềm mại, đôi mắt to tròn đen lay láy và cánh mũi nhỏ nhắn xinh xẻo hơi hếch lên trên; tuy bị giày vò, hành hạ nhiều không kể xiết song vẫn không cách nào che lấp được dung mạo yêu kiều của Tú Nhi. Tiếc thay trong đôi mắt to tròn ấy lại lộ ra vẻ bi thương, hoàn toàn không thấy dấu vết của niềm vui sướng, sự hồn nhiên mà những thiếu nữ ở lứa tuổi này vẫn có. Đang khóc, chợt thấy có ai đó vỗ nhẹ vào vai mình một cái khiến Tú Nhi giật thót mình, vội vàng lau nước mắt, quay đầu lại: “A, ra là Kỳ Thư tỷ tỷ!”
“Có phải tỷ làm muội giật mình?” Kỳ Thư ân cần hỏi. Kỳ Thư là một cung nữ có khuôn mặt trái xoan, thân hình nhỏ nhắn, thường ngày vốn ít nói, quen Tú Nhi cũng chưa được bao lâu; lúc này, nhìn thấy một bên má Tú Nhi sưng đỏ lên, hơi cau mày hỏi: “Muội sao thế? Lại bị chủ nhân đánh phải không?”
Tú Nhi không nói, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Kỳ Thư lau nước mắt cho Tú Nhi, thở dài: “Ai, nô tài như chúng ta đều cái phận này cả!”
“Tỷ định đi đâu vậy?” Tú Nhi khẽ hỏi.
“Đi hầu hạ chủ nhân mới.”
Tú Nhi không khỏi thắc mắc: “Chủ nhân mới?”
“Chính là vị cô nương từ trên trời rơi xuống ấy.”
“À!” Tú Nhi gật đầu rồi lại nói một cách lo lắng: “Muội nghe nói cô nương đó vô cùng thiếu gia giáo, chủ nhân như thế hẳn là khó hầu hạ lắm!”
Kỳ Thư khẽ thở dài một tiếng: “Biết làm sao được, có khó hầu hạ đến đâu thì vẫn cứ phải hầu! Cô ta cùng hoàng thượng dùng bữa xong sẽ về ngay. Thôi, không nói với muội nữa, tỷ phải qua bên đó đây, đến muộn là hỏng!”
“Thế thì tỷ đi nhanh đi!” Tú Nhi rất muốn chuyện trò với Kỳ Thư thêm lúc nữa nhưng cô cũng biết nếu Kỳ Thư đến muộn thì hậu quả thật khôn lường.
Kỳ Thư mới đi được vài bước lại quay đầu lại dặn dò: “Muội nên thận trọng chút, nếu tránh được thì cứ tránh xa Dư phi ra! Bà ta không nhìn thấy muội tự nhiên sẽ không có chỗ trút giận nữa.”
Tú Nhi nghe xong, cúi mặt xuống: “Tú Nhi mệnh khổ!”
“Phận nô tài, có ai là không khổ! Tỷ cũng không biết số phận mình sau này rồi sẽ ra sao nữa là!” Kỳ Thư cũng vô cùng hoang mang với tương lai của chính mình.
Hiện tại năm khu nhà phía đông tây không còn mấy a ca, cách cách ở cho nên nơi đó không khỏi có phần vắng vẻ, lạnh lẽo, tăm tối một vùng. Nhưng ở khu phía tây có một cung điện vẫn còn sáng đèn – đó là nơi ở của Uyển Nhi.
Uyển Nhi chính là thiên tiên mỹ nữ mà Dư phi nhắc đến. Tuy không phải con đẻ nhưng có thể coi là có cùng huyết thống với Khang Hy. A mã của Uyển Nhi hai năm trước tử trận trong cuộc chiến đánh đuổi Chuẩn Cát Nhĩ xâm phạm Tây Tạng; ngạch nương, sau khi nhận được hung tin, không bao lâu cũng vì đau khổ mà qua đời. Ngạch nương Uyển Nhi là con gái của em trai họ Khang Hy, tính ra thì Uyển Nhi cũng thuộc hàng cháu Khang Hy, thấy thân thế Uyển Nhi đáng thương như vậy bèn vời vào cung.
Lúc này, cung nữ thân cận của Uyển Nhi đang hầu chủ nhân gỡ bỏ trang sức. Khuôn mặt Tiểu Thảo có thể coi là đoan trang, ít nhiều cũng có vài phần nhan sắc. Đám tiểu thái giám, thậm chí cả đám thị vệ, đều thích bắt chuyện với cô.
Đang hầu, chợt nghe Uyển Nhi dịu giọng hỏi: “Tiểu Thảo, nghe nói, hôm nay từ trên trời rơi xuống một thiếu nữ, thật có chuyện này?”
“Bẩm cách cách, đúng là có chuyện như vậy, giờ này e hoàng thượng đang dùng cơm cùng cô ta.”
“Thế cô ấy cũng sẽ ở đây ư?”
“Không sai, khu nhà phía đông, chỗ trước đây tứ gia từng ở.”
“Vậy à, bao giờ rảnh, chúng ta cùng qua thăm cô ấy!”
Tiểu Thảo vội khuyên ngăn: “Cách cách đừng đi!”
“Vì sao?” Uyển Nhi ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi.
“Cô ta chỉ là một tiểu nha đầu, vô giáo dục, thiếu phép tắc.”
Uyển Nhi tỏ vẻ không tin: “Nếu không nho nhã hiền thục, vô phép vô tắc thì sao hoàng thượng lại thích cô ta chứ?”
“Điều này phải đi hỏi hoàng thượng! Hơn nữa, cách cách thân phận cao quý, ngạch nương lại mang họ Ái Tân Giác La, đến thăm cô ta, hứ, không phải tự hạ thấp thân phận mình hay sao?!” Tiểu Thảo làm ra vẻ khinh khỉnh, “Huống hồ cô ta nói chuyện với Ung vương gia, hết gào lại quát; với Na Lan thống lĩnh lại càng vô phép, mở miệng “ê”, ngậm miệng cũng “ê”. May cho cô ta là Na Lan thống lĩnh tốt tính, không thèm để bụng. Đúng rồi, lúc được hoàng thượng ban thức ăn, cô ta ăn uống như kẻ sắp chết đói ấy, còn dùng tay bốc nữa chứ!”
“Không phải chứ?! Nếu thật như vậy thì sao hoàng thượng còn chịu đựng được. Các ngươi cũng thật là, nghe gió cứ cho là mưa, chuyện này đồn qua đồn lại còn thật được bao nhiêu!”
“Cách cách, nô tì nói thật đấy, không khoa trang chút nào!”
“Ta vẫn không tin, đợi hôm nào gặp rồi, nhìn tận mắt mới công nhận.” Uyển Nhi đi đến bên giường, ngồi xuống, như chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi: “Tiểu Thảo, em vừa nói… Na Lan thống lĩnh… làm sao?”
Tiểu Thảo lém lỉnh bụm miệng cười: “Cách cách muốn biết gì ạ?”
“Nha đầu dễ ghét, còn không mau nói!” Uyển Nhi trách.
“Nô tì chỉ biết Na Lan thống lĩnh và cô gái đó mặt đối mặt nói chuyện một hồi, còn nói chuyện gì thì nô tì không biết, hay là… cách cách tự đi hỏi vậy?!”
“Sao ta lại phải đi hỏi? Ta và huynh ấy có quan hệ gì chứ!” Uyển Nhi chui vào nằm trong chăn.
Tiểu Thảo là người hiểu rõ nhất tâm tư của vị chủ nhân này – Ngày đầu tiên vào cung, tình cờ nhìn thấy Na Lan Đức Duật ở Ngự hoa viên, Uyển Nhi bèn đem lòng ái mộ. Kể từ đó trở đi, tâm tư lúc nào cũng đầy hình bóng chàng – liền nói: “Cách cách đừng ngượng nữa! Cách cách đối với Na Lan thống lĩnh thế nào, mọi người đều rõ. Nô tì đoán ngay cả hoàng thượng cũng biết rồi.”
Uyển Nhi kéo chăn lên trùm kín mặt: “Ôi trời, xấu hổ chết được!”
Tiểu Thảo lật chăn ra: “Cách cách, chuyện này thì có gì chứ! Cách cách cũng đã đến tuổi hôn phối, hoàng thượng lại thương cách cách, cách cách nhắm thấy có dịp nào, nói rõ với hoàng thượng, xin hoàng thượng đem cách cách gả cho thống lĩnh là được chứ gì!”
“Em thật nhiều chuyện! Ta chỉ e “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”, nhỡ huynh ấy không bằng lòng thì sao?”
“Không bằng lòng á?!” Tiểu Thảo bĩu môi, “Vậy thì thống lĩnh quả có mắt như mù! Chưa nói dung nhan cách cách khó ai sánh kịp mà chỉ nói “cầm kỳ thi họa” thôi, đến Trung Đường đại nhân còn phải khen nữa là. Thống lĩnh mà lấy được cách cách là phúc phận mấy đời mới tu được ấy chứ!”
Uyển Nhi thở dài một tiếng, ngồi dậy: “Nói là nói thế nhưng huynh ấy gặp ta cũng chỉ hờ hững, lạnh nhạt, luôn giữ lễ nghĩa quân thần. Ta cũng không biết huynh ấy nghĩ thế nào nữa?!”
“Trong cung vốn nhiều tai mắt, thống lĩnh lại là thần tử, dù có muốn nói chuyện nhiều với cách cách cũng không dám. Cách cách thử tìm cơ hội dò hỏi thống lĩnh, như thế cũng có phần vững dạ hơn, rồi hẵng nói với hoàng thượng.” Chủ ý của Tiểu Thảo cũng chẳng ít.
Uyển Nhi mỉm cười gật nhẹ đầu rồi lại nằm xuống: “Mai dậy sớm một chút, ta muốn đem khúc nhạc mới phổ dâng lên hoàng thượng!”
Tiểu Thảo vừa hạ rèm giường xuống vừa nói: “Hoàng thượng chắc hẳn là sẽ vui lắm! Trong cung chẳng mấy ai được hoàng thượng sủng ái như cách cách cả đâu.”
Trong lúc bọn họ ở đây ‘tâm tình’ thì ở Càn Thanh cung cũng đang chuyện trò vui vẻ không kém. Khang Hy và Tâm Di đã dùng xong bữa, đang ngồi uống trà nói chuyện, còn Lý Đức Toàn thì đứng hầu bên cạnh.
“Tâm Di, thức ăn hợp khẩu vị chứ?” Khang Hy ân cần hỏi.
Tâm Di không ngớt gật đầu: “Đồ ăn trong cung quả là ngon thật, có điều hơi nhiều quá, ăn không hết thật lãng phí!”
“Ở nơi này, ngươi là người đầu tiên nói với trẫm hai chữ ‘lãng phí’ đấy, người khác thì chỉ chê ít!”
“Tiểu nữ không rành vật giá ở đây cho lắm nhưng có thể ước lượng số bạc tiêu cho bữa ăn lúc nãy e chừng đủ để một gia đình bình thường ăn tiêu hơn nửa năm trời.”
Khang Hy nhìn Tâm Di đầy tán thưởng: “Ngươi ngoan lắm, có trái tim nhân ái, biết nghĩ đến bách tính.” Nói rồi quay đầu hỏi Lý Đức Toàn: “Đến giờ nào rồi?”
Tâm Di giơ tay nhìn đồng hồ: “9 rưỡi rồi!”
Cùng lúc Lý Đức Toàn trả lời: “Bẩm vạn tuế, giờ hợi rồi ạ!”
Khang Hy cười hỏi: “Chỗ các ngươi không tính giờ theo kiểu này sao?”
“Vâng, xem ra phải mất chút thời gian ghi nhớ khái niệm giờ giấc này đây!” Tâm Di thật thà.
Khang Hy cười lớn: “Hahaha… nhập gia thì phải tùy tục mà lại! Lý Đức Toàn, dặn nhà ngươi tìm người hầu hạ Tâm Di đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
Lý Đức Toàn cung kính đáp: “Bẩm vạn tuế, đều đã sắp xếp đâu vào đấy. Cung nữ, thái giám đều chọn người nhanh nhẹn, linh lợi cả.”
Khang Hy hài lòng gật nhẹ đầu: “Tốt, tốt lắm! Không còn sớm nữa, ngươi đưa Tâm Di về nghỉ đi.”
“Dạ!”
“Vậy tiểu nữ xin lui trước, hoàng thượng cũng nên sớm nghỉ ngơi!” 9 rưỡi đối với người già mà nói có thể coi là muộn rồi nên Tâm Di cũng không khỏi quan tâm Khang Hy.
Nhìn theo Tâm Di cùng Lý Đức Toàn bước qua ngưỡng cửa, Khang Hy tự nhủ: “Tiểu nha đầu này, trẫm thích. Có cô nhóc ở đây hẳn sẽ náo nhiệt cho mà coi! Trẫm muốn xem xem nha đầu đại náo hoàng cung như thế nào!”
—————
Chú thích:
(1) Chắc mọi người đều biết câu chuyện “Con cáo và chùm nho” nhỉ?!
(2) Trung Quốc cổ phân ngày đêm thành 12 giờ, tức: tí, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất và hợi. Mỗi một giờ ứng với hai tiếng đồng hồ. Giờ tí 23h-1h, giờ sửu 1h-3h, giờ dần 3h-5h, giờ mão 5h-7h, giờ thìn 7h-9h, giờ tị 9h-11h, giờ ngọ 11h-13h, giờ mùi 13h-15h, giờ thân 15h-17h, giờ dậu 17h-19h, giờ tuất 19h-21h và giờ hợi 21h-23h.
“Nương nương, chuyện này có gì là khó, nương nương vẫn thường gặp hắn đấy thôi!” Tiểu Đường tiếp lời.
“Phải đấy, bọn nô tì cũng nhờ thế mà được gặp hắn!” Xảo Hồng thêm.
“Ta biết các ngươi đều thích hắn, có điều, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. Các ngươi đã bao giờ thấy hắn mỉm cười với cô gái nào chưa?” Dư phi quả là người từng trải.
“Rốt cuộc thì hắn thích người con gái như thế nào nhỉ?” Tiểu Đường băn khoăn.
“Tiêu chuẩn của hắn cao lắm, theo nô tì, hắn muốn tiên nữ trên thiên giới kia.” Xảo Hồng chua ngoa.
“Xảo Hồng tỷ, tỷ đúng là ăn không được nho mới chê nho chua (1)!” Tiểu Đường trêu.
“Xảo Hồng nói cũng không sai! Nhắc đến tiên nữ, chốn cung cấm này quả có một vị, chỉ có điều hắn với không tới.” Dư phi cũng góp vào.
“Nương nương chỉ Uyển cách cách chứ gì?” Tiểu Đường đoán.
“Còn ai vào đây nữa?!” Xảo Hồng khẳng định, “Cả hoàng cung chỉ có Uyển cách cách là người xinh đẹp nhất. Nô tì mà là đàn ông thì cũng sẽ thích cô ta cho coi.”
“Nhưng nói gì đi nữa thì Uyển cách cách cũng là cách cách, dù Na Lan Đức Duật có thích cô ta thì cũng chẳng có hy vọng gì.” Giọng Tiểu Đường có chút tiếc nuối.
“Các ngươi nói hết chưa?! Cứ nhắc đến Na Lan Đức Duật là quên hết mọi thứ. “Dư phi mắng, nhưng có thể nhận ra bà ta chẳng có vẻ gì khó chịu.
Sự xuất hiện của Tâm Di khiến các cung các viện đều chấn động. Người ta bàn tán, phỏng đoán… mãi đến tận đêm khuya vẫn chưa kết thúc. Chớp mắt đã đến bữa ăn tối, nói là bữa tối chứ thực ra chính xác phải là bữa khuya mới đúng.
Trong cung Thanh triều, ăn uống cũng có giờ giấc quy định. một ngày có hai giờ ăn chính thức, tùy theo từng mùa mà có đôi chút khác biệt. Thường giờ thần (còn gọi ‘thìn’: 7h-9h) ăn sáng, giờ mùi (còn gọi ‘vị’: 13h-15h) ăn tối, những giờ khác nếu cần thiết cũng có thể truyền gọi. (2)
Lúc Khang Hy thiết tiệc quần thần đã tính là bữa tối, cho nên thật sự đến bữa ăn vào buổi tối thì chính là “bữa khuya”.
Lúc này đây Dư phi cũng đang dùng bữa ăn khuya, Xảo Hồng, Tiểu Đường hầu Dư phi dùng bữa, còn Tú Nhi đứng một bên bưng tách trà dùng để súc miệng. Dư phi ăn được vài miếng bèn hạ đũa xuống hỏi: “Tiểu Đường, có thật Vạn Tuế Gia cùng con nhóc đó dùng cơm?”
Tiểu Đường gật đầu đáp: “Không sai, chính miệng hoàng thượng dặn dò Lí công công mà.”
Dư phi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu: “Rốt cục thì lão già ấy muốn gì chứ?”
“Suy nghĩ của Vạn Tuế Gia ai mà đoán được chứ!” Vẫn là Tiểu Đường đáp lời: “Nô tì chỉ nghe nói, cô nương đó chẳng có chút gia giáo, lại to gan lớn mật khác thường, dám cãi lại Ung vương gia.”
“Quái lạ! Sao hoàng thượng lại muốn dùng cơm cùng một đứa thiếu giáo dục như vậy nhỉ?” Dư phi thắc mắc, “Mặt khác, chẳng mấy người là không sợ Dận Chân, nó dám đắc tội lão tứ, nếu không phải là không biết trời cao đất dày thì… nó quả thật phải có điểm hơn người!”
“Nương nương, nha đầu đó chắc phải có bản lĩnh gì đó thật! Hình như cô ta biết hoàng thượng lập ai làm người kế vị thì phải!” Tiểu Đường nói tiếp.
Dư phi nhướng mày: “Thật thế? Nguồn tin đáng tin cậy chứ? Hoàng thượng định lập ai?”
“Nô tì chẳng qua chỉ nghe đám cung nữ, thái giám hầu hạ ở Ngự hoa viên kể lại. Lúc đó hoàng thượng cũng rất sửng sốt, nhìn dáng vẻ hoàng thượng hình như cũng công nhận điều cô ta nói là thật. Còn về phần lập ai…” Tiểu Đường lắc đầu, “thì chẳng ai biết cả.”
“Uh, nói như vậy thì nha đầu đó quả có thể lợi dụng được. Dùng nó đối phó lão tứ, lão bát được đấy.” Dư phi thầm toan tính.
Xảo Hồng nói xen vào: “Nhưng nương nương, tứ gia, bát gia và những người khác đều biết chuyện này. Bọn họ nào phải kẻ ngốc! Bây giờ e rằng ai cũng muốn biết chư quân tương lai là ai.”
Dư phi tán đồng: “Vậy thì phải xem ai dụ được con nhóc đó nói ra trước. Nữ giới giao thiệp với nữ giới tiện hơn nam giới bọn họ là cái chắc!” Nói rồi đứng dậy bước về phía trước, Tú Nhi bưng trà theo sau, chẳng may dẫm phải đuôi váy của Dư phi khiến Dư phi loạng choạng, suýt nữa thì ngã sấp.
“Nương nương cẩn thận!” Xảo Hồng vội đỡ lấy Dư phi.
Dư phi đứng vững rồi, không khỏi nổi giận, quay ngoắt người lại, giáng cho Tú Nhi một cái tát rõ mạnh.
“Nương nương, nô tì không cố ý!” Tú Nhi nén đau giải thích.
“Còn dám cãi?!” Dư phi lại giơ tay định đánh tiếp.
Tiểu Đường vội can ngăn: “Nương nương, hà tất so bì với bọn nô tì, không khéo tức giận ảnh hưởng sức khỏe.” Vừa nói vừa cầm lấy tách trà trong tay Tú Nhi, không quên đưa mắt ra hiệu: “Còn không mau lui đi, ở đây tính chọc giận nương nương nữa hả?”
Nhìn Tú Nhi nước mắt lưng tròng vội vàng rời đi, Dư phi vẫn chưa hết tức, càu nhàu trong miệng: “Thấy cái mặt nó là thấy khó chịu!”
Cung cấm đêm thu chìm trong yên tĩnh. Ánh trăng như sợi như tơ, như mộng như ảo rót xuống, vương vãi trên mặt đất, trên cành lá và trên nóc mỗi cung điện. Đám côn trùng ẩn trong các góc nhà, bên chân tường rả rích hòa tấu dạ khúc, càng làm tăng thêm cái tĩnh lặng của đêm khuya.
Tú Nhi chạy đến một hành lang vắng, dựa người vào cột khẽ nức nở. Đây là một thiếu nữ mới 16 tuổi với làn da trắng mịn mềm mại, đôi mắt to tròn đen lay láy và cánh mũi nhỏ nhắn xinh xẻo hơi hếch lên trên; tuy bị giày vò, hành hạ nhiều không kể xiết song vẫn không cách nào che lấp được dung mạo yêu kiều của Tú Nhi. Tiếc thay trong đôi mắt to tròn ấy lại lộ ra vẻ bi thương, hoàn toàn không thấy dấu vết của niềm vui sướng, sự hồn nhiên mà những thiếu nữ ở lứa tuổi này vẫn có. Đang khóc, chợt thấy có ai đó vỗ nhẹ vào vai mình một cái khiến Tú Nhi giật thót mình, vội vàng lau nước mắt, quay đầu lại: “A, ra là Kỳ Thư tỷ tỷ!”
“Có phải tỷ làm muội giật mình?” Kỳ Thư ân cần hỏi. Kỳ Thư là một cung nữ có khuôn mặt trái xoan, thân hình nhỏ nhắn, thường ngày vốn ít nói, quen Tú Nhi cũng chưa được bao lâu; lúc này, nhìn thấy một bên má Tú Nhi sưng đỏ lên, hơi cau mày hỏi: “Muội sao thế? Lại bị chủ nhân đánh phải không?”
Tú Nhi không nói, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Kỳ Thư lau nước mắt cho Tú Nhi, thở dài: “Ai, nô tài như chúng ta đều cái phận này cả!”
“Tỷ định đi đâu vậy?” Tú Nhi khẽ hỏi.
“Đi hầu hạ chủ nhân mới.”
Tú Nhi không khỏi thắc mắc: “Chủ nhân mới?”
“Chính là vị cô nương từ trên trời rơi xuống ấy.”
“À!” Tú Nhi gật đầu rồi lại nói một cách lo lắng: “Muội nghe nói cô nương đó vô cùng thiếu gia giáo, chủ nhân như thế hẳn là khó hầu hạ lắm!”
Kỳ Thư khẽ thở dài một tiếng: “Biết làm sao được, có khó hầu hạ đến đâu thì vẫn cứ phải hầu! Cô ta cùng hoàng thượng dùng bữa xong sẽ về ngay. Thôi, không nói với muội nữa, tỷ phải qua bên đó đây, đến muộn là hỏng!”
“Thế thì tỷ đi nhanh đi!” Tú Nhi rất muốn chuyện trò với Kỳ Thư thêm lúc nữa nhưng cô cũng biết nếu Kỳ Thư đến muộn thì hậu quả thật khôn lường.
Kỳ Thư mới đi được vài bước lại quay đầu lại dặn dò: “Muội nên thận trọng chút, nếu tránh được thì cứ tránh xa Dư phi ra! Bà ta không nhìn thấy muội tự nhiên sẽ không có chỗ trút giận nữa.”
Tú Nhi nghe xong, cúi mặt xuống: “Tú Nhi mệnh khổ!”
“Phận nô tài, có ai là không khổ! Tỷ cũng không biết số phận mình sau này rồi sẽ ra sao nữa là!” Kỳ Thư cũng vô cùng hoang mang với tương lai của chính mình.
Hiện tại năm khu nhà phía đông tây không còn mấy a ca, cách cách ở cho nên nơi đó không khỏi có phần vắng vẻ, lạnh lẽo, tăm tối một vùng. Nhưng ở khu phía tây có một cung điện vẫn còn sáng đèn – đó là nơi ở của Uyển Nhi.
Uyển Nhi chính là thiên tiên mỹ nữ mà Dư phi nhắc đến. Tuy không phải con đẻ nhưng có thể coi là có cùng huyết thống với Khang Hy. A mã của Uyển Nhi hai năm trước tử trận trong cuộc chiến đánh đuổi Chuẩn Cát Nhĩ xâm phạm Tây Tạng; ngạch nương, sau khi nhận được hung tin, không bao lâu cũng vì đau khổ mà qua đời. Ngạch nương Uyển Nhi là con gái của em trai họ Khang Hy, tính ra thì Uyển Nhi cũng thuộc hàng cháu Khang Hy, thấy thân thế Uyển Nhi đáng thương như vậy bèn vời vào cung.
Lúc này, cung nữ thân cận của Uyển Nhi đang hầu chủ nhân gỡ bỏ trang sức. Khuôn mặt Tiểu Thảo có thể coi là đoan trang, ít nhiều cũng có vài phần nhan sắc. Đám tiểu thái giám, thậm chí cả đám thị vệ, đều thích bắt chuyện với cô.
Đang hầu, chợt nghe Uyển Nhi dịu giọng hỏi: “Tiểu Thảo, nghe nói, hôm nay từ trên trời rơi xuống một thiếu nữ, thật có chuyện này?”
“Bẩm cách cách, đúng là có chuyện như vậy, giờ này e hoàng thượng đang dùng cơm cùng cô ta.”
“Thế cô ấy cũng sẽ ở đây ư?”
“Không sai, khu nhà phía đông, chỗ trước đây tứ gia từng ở.”
“Vậy à, bao giờ rảnh, chúng ta cùng qua thăm cô ấy!”
Tiểu Thảo vội khuyên ngăn: “Cách cách đừng đi!”
“Vì sao?” Uyển Nhi ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi.
“Cô ta chỉ là một tiểu nha đầu, vô giáo dục, thiếu phép tắc.”
Uyển Nhi tỏ vẻ không tin: “Nếu không nho nhã hiền thục, vô phép vô tắc thì sao hoàng thượng lại thích cô ta chứ?”
“Điều này phải đi hỏi hoàng thượng! Hơn nữa, cách cách thân phận cao quý, ngạch nương lại mang họ Ái Tân Giác La, đến thăm cô ta, hứ, không phải tự hạ thấp thân phận mình hay sao?!” Tiểu Thảo làm ra vẻ khinh khỉnh, “Huống hồ cô ta nói chuyện với Ung vương gia, hết gào lại quát; với Na Lan thống lĩnh lại càng vô phép, mở miệng “ê”, ngậm miệng cũng “ê”. May cho cô ta là Na Lan thống lĩnh tốt tính, không thèm để bụng. Đúng rồi, lúc được hoàng thượng ban thức ăn, cô ta ăn uống như kẻ sắp chết đói ấy, còn dùng tay bốc nữa chứ!”
“Không phải chứ?! Nếu thật như vậy thì sao hoàng thượng còn chịu đựng được. Các ngươi cũng thật là, nghe gió cứ cho là mưa, chuyện này đồn qua đồn lại còn thật được bao nhiêu!”
“Cách cách, nô tì nói thật đấy, không khoa trang chút nào!”
“Ta vẫn không tin, đợi hôm nào gặp rồi, nhìn tận mắt mới công nhận.” Uyển Nhi đi đến bên giường, ngồi xuống, như chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi: “Tiểu Thảo, em vừa nói… Na Lan thống lĩnh… làm sao?”
Tiểu Thảo lém lỉnh bụm miệng cười: “Cách cách muốn biết gì ạ?”
“Nha đầu dễ ghét, còn không mau nói!” Uyển Nhi trách.
“Nô tì chỉ biết Na Lan thống lĩnh và cô gái đó mặt đối mặt nói chuyện một hồi, còn nói chuyện gì thì nô tì không biết, hay là… cách cách tự đi hỏi vậy?!”
“Sao ta lại phải đi hỏi? Ta và huynh ấy có quan hệ gì chứ!” Uyển Nhi chui vào nằm trong chăn.
Tiểu Thảo là người hiểu rõ nhất tâm tư của vị chủ nhân này – Ngày đầu tiên vào cung, tình cờ nhìn thấy Na Lan Đức Duật ở Ngự hoa viên, Uyển Nhi bèn đem lòng ái mộ. Kể từ đó trở đi, tâm tư lúc nào cũng đầy hình bóng chàng – liền nói: “Cách cách đừng ngượng nữa! Cách cách đối với Na Lan thống lĩnh thế nào, mọi người đều rõ. Nô tì đoán ngay cả hoàng thượng cũng biết rồi.”
Uyển Nhi kéo chăn lên trùm kín mặt: “Ôi trời, xấu hổ chết được!”
Tiểu Thảo lật chăn ra: “Cách cách, chuyện này thì có gì chứ! Cách cách cũng đã đến tuổi hôn phối, hoàng thượng lại thương cách cách, cách cách nhắm thấy có dịp nào, nói rõ với hoàng thượng, xin hoàng thượng đem cách cách gả cho thống lĩnh là được chứ gì!”
“Em thật nhiều chuyện! Ta chỉ e “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”, nhỡ huynh ấy không bằng lòng thì sao?”
“Không bằng lòng á?!” Tiểu Thảo bĩu môi, “Vậy thì thống lĩnh quả có mắt như mù! Chưa nói dung nhan cách cách khó ai sánh kịp mà chỉ nói “cầm kỳ thi họa” thôi, đến Trung Đường đại nhân còn phải khen nữa là. Thống lĩnh mà lấy được cách cách là phúc phận mấy đời mới tu được ấy chứ!”
Uyển Nhi thở dài một tiếng, ngồi dậy: “Nói là nói thế nhưng huynh ấy gặp ta cũng chỉ hờ hững, lạnh nhạt, luôn giữ lễ nghĩa quân thần. Ta cũng không biết huynh ấy nghĩ thế nào nữa?!”
“Trong cung vốn nhiều tai mắt, thống lĩnh lại là thần tử, dù có muốn nói chuyện nhiều với cách cách cũng không dám. Cách cách thử tìm cơ hội dò hỏi thống lĩnh, như thế cũng có phần vững dạ hơn, rồi hẵng nói với hoàng thượng.” Chủ ý của Tiểu Thảo cũng chẳng ít.
Uyển Nhi mỉm cười gật nhẹ đầu rồi lại nằm xuống: “Mai dậy sớm một chút, ta muốn đem khúc nhạc mới phổ dâng lên hoàng thượng!”
Tiểu Thảo vừa hạ rèm giường xuống vừa nói: “Hoàng thượng chắc hẳn là sẽ vui lắm! Trong cung chẳng mấy ai được hoàng thượng sủng ái như cách cách cả đâu.”
Trong lúc bọn họ ở đây ‘tâm tình’ thì ở Càn Thanh cung cũng đang chuyện trò vui vẻ không kém. Khang Hy và Tâm Di đã dùng xong bữa, đang ngồi uống trà nói chuyện, còn Lý Đức Toàn thì đứng hầu bên cạnh.
“Tâm Di, thức ăn hợp khẩu vị chứ?” Khang Hy ân cần hỏi.
Tâm Di không ngớt gật đầu: “Đồ ăn trong cung quả là ngon thật, có điều hơi nhiều quá, ăn không hết thật lãng phí!”
“Ở nơi này, ngươi là người đầu tiên nói với trẫm hai chữ ‘lãng phí’ đấy, người khác thì chỉ chê ít!”
“Tiểu nữ không rành vật giá ở đây cho lắm nhưng có thể ước lượng số bạc tiêu cho bữa ăn lúc nãy e chừng đủ để một gia đình bình thường ăn tiêu hơn nửa năm trời.”
Khang Hy nhìn Tâm Di đầy tán thưởng: “Ngươi ngoan lắm, có trái tim nhân ái, biết nghĩ đến bách tính.” Nói rồi quay đầu hỏi Lý Đức Toàn: “Đến giờ nào rồi?”
Tâm Di giơ tay nhìn đồng hồ: “9 rưỡi rồi!”
Cùng lúc Lý Đức Toàn trả lời: “Bẩm vạn tuế, giờ hợi rồi ạ!”
Khang Hy cười hỏi: “Chỗ các ngươi không tính giờ theo kiểu này sao?”
“Vâng, xem ra phải mất chút thời gian ghi nhớ khái niệm giờ giấc này đây!” Tâm Di thật thà.
Khang Hy cười lớn: “Hahaha… nhập gia thì phải tùy tục mà lại! Lý Đức Toàn, dặn nhà ngươi tìm người hầu hạ Tâm Di đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
Lý Đức Toàn cung kính đáp: “Bẩm vạn tuế, đều đã sắp xếp đâu vào đấy. Cung nữ, thái giám đều chọn người nhanh nhẹn, linh lợi cả.”
Khang Hy hài lòng gật nhẹ đầu: “Tốt, tốt lắm! Không còn sớm nữa, ngươi đưa Tâm Di về nghỉ đi.”
“Dạ!”
“Vậy tiểu nữ xin lui trước, hoàng thượng cũng nên sớm nghỉ ngơi!” 9 rưỡi đối với người già mà nói có thể coi là muộn rồi nên Tâm Di cũng không khỏi quan tâm Khang Hy.
Nhìn theo Tâm Di cùng Lý Đức Toàn bước qua ngưỡng cửa, Khang Hy tự nhủ: “Tiểu nha đầu này, trẫm thích. Có cô nhóc ở đây hẳn sẽ náo nhiệt cho mà coi! Trẫm muốn xem xem nha đầu đại náo hoàng cung như thế nào!”
—————
Chú thích:
(1) Chắc mọi người đều biết câu chuyện “Con cáo và chùm nho” nhỉ?!
(2) Trung Quốc cổ phân ngày đêm thành 12 giờ, tức: tí, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất và hợi. Mỗi một giờ ứng với hai tiếng đồng hồ. Giờ tí 23h-1h, giờ sửu 1h-3h, giờ dần 3h-5h, giờ mão 5h-7h, giờ thìn 7h-9h, giờ tị 9h-11h, giờ ngọ 11h-13h, giờ mùi 13h-15h, giờ thân 15h-17h, giờ dậu 17h-19h, giờ tuất 19h-21h và giờ hợi 21h-23h.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook