"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần
-
Chương 55: Nương của ngươi! …Nàng ở nơi nào?
Sau hoàng hôn
Giao chiến càng ngày càng mãnh liệt, bát môn đồ đương nhiên biết sấm quan giả rất lợi hại. Nhưng bọn họ không ngờ Mộ Giai Nam lại có nội lực cao cường như vậy, cảm giác áp bách làm bọn họ cơ hồ đứng không vững. Bọn họ và sấm quan giả giao chiến ba ngày, vốn muốn làm tiêu hao thể lực đối thủ, giờ phút này họ mới nhận ra đây cũng là chiến lược của Mộ Giai Nam, ttrước khi sấm quan giả thể lực tiêu hao, thì bọn họ đã ngã trước rồi. Ứng với câu “ai kiên trì đến cuối cùng mới là người chiến thắng”.
Mộ Giai Nam huy đao như gió, lấy khí thế không thể đỡ đánh tan tầng tầng khó khăn… Ánh tà dương dần lui bước, hắn đã đem bát môn đồ toàn bộ đánh nằm dưới đất, trong đó có ba người bị thương khá nặng, ngồi cũng không ngồi dậy được, mấy người còn lại cũng bị thương không nhẹ.
Trận này chính là rèn luyện thể lực và tính nhẫn nại, Mộ Giai Nam ở thời điểm cuối cùng đã chiến thắng… hắn nhìn về bóng người đứng ở chỗ xa kia, nữ nhân cho hắn vô hạn khát khao đang đứng đó vỗ tay ngây ngô cười, ha ha.
“Phù phù!” một tiếng, Mộ Giai Nam bị thương rất nặng, trước mắt tối xầm thẳng tắp ngã xuống đất, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra tươi cười thắng lợi.
Đoàn người vội vàng chạy lên xem xét, Thu anh Đào lắc lắc bả vai Mộ Giai Nam, Thiên trượng hành giả ngồi xuống bắt mạch, sau đó sang sảng cười to:
“hắn không có việc gì, chỉ là mệt quá, cho hắn ngủ một chút đi.”
Vài vị tiểu sư đệ tranh nhau cõng Mộ Giai Nam xuống núi:
“Mau để Mộ đại hiệp cho ta cõng, đánh bại bát môn đồ đúng là đại anh hùng a!”
“…” Thu anh Đào nhìn chăm chú một đám người nhanh chóng nâng Mộ Giai Nam xuống núi, vô số tùy tùng cũng đi theo giúp vui, nàng theo không kịp đám người đó, chỉ phải thả chậm cước bộ, Mộ Giai Nam một trận chiến thành danh, nàng đương nhiên cũng thật cao hứng, nhưng mà còn một vị nam nhân đang chờ đợi nàng, nàng phải nói lời xin lỗi rồi.
Mặc dù mỗi câu nói của Tống Hàn Nho đều thật tình thật ý, nhưng nàng cũng không có cảm giác tim đập thình thịch.
Mặc dù Mộ Giai Nam chỉ nói một câu vui đùa, nàng cũng sẽ thật sự để ý.
Cho nên nàng đối với Tống Hàn Nho không có tình cảm yêu thương.
※ ※ ※
Mộ Giai Nam mê man suốt hai ngày, mỗi ngày đều có đoàn người đến thăm bệnh, giống như đến chiêm ngưỡng thần tượng vậy.
Theo như Thiên trượng hành giả nói, Mộ Giai Nam tuy chiến đấu ba ngày, vết thương nhìn có vẻ khá nặng nhưng cũng không tổn thương đến gân cốt, cả thân thể chỉ là những vết thương nho nhỏ ngoài da, thật là kỳ tích. Thu anh Đào thấy Thiên trượng hành giả nói như vậy, tâm của nàng lúc này mới buông xuống.
Nàng cảm thấy Mộ Giai Nam giống như tiểu cường đánh mãi không chết (tiểu cường: là con gián á), ách… hình như so sánh này không được đẹp cho lắm, hắn hẳn phải là phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh.
Nàng đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Mộ Giai Nam… Vết thương lưu trên gương mặt trắng nõn của hắn, giống như lưu lại công tích vĩ đại, một chút cũng không xấu, hắn luôn tản mát ra mị lực khiến người khác không thể kháng cự, vô luận hắn xuất hiện ở đâu, thì nơi đó như có hào quang bao phủ, ánh sáng loá mắt.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Thu anh Đào mở cửa ra thì nhìn thấy một vị đạo sĩ lạ mặt:
“Ngưu cô nương, Yến Hồi đại sư mời người qua nói chuyện.”
Thu anh Đào không xác định chỉ chỉ chính mình, đạo sĩ gật đầu nói:
“Vâng, là Ngưu cô nương.”
Nàng tiện tay đóng cửa, trước khi cửa đóng lại còn cố liếc mắt ngắm Mộ Giai Nam một cái, hãy ngủ ngon đi, ta sẽ nhanh trở lại.
…
Thu anh Đào được đạo sĩ dẫn dắt đi vào một gian huyệt động, trên cửa động viết—— Yến Hồi Trầm Luân.
Hảo thê lương a, ai đang chờ ai lá rụng về cội sao?
Đạo sĩ không tiếp tục đi vào trong động, mà mời Thu anh Đào đi vào… Trong động tràn ngập khói lư hương, u lãnh yên tĩnh, giống như một nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thu anh Đào sau khi nhìn quanh một vòng, thì thấy một vị lão giả, lão giả bóng dáng thẳng thắn, khoanh chân tĩnh toạ, trong miệng không phát ra tiếng động, phật châu cũng không động.
Yến Hồi đại sư thong thả mở mắt, hắn ở trong động miên man suy nghĩ đã hai ngày, vẫn nghĩ không thông suốt một sự kiện, nếu vị cô nương này thật sự là con của Liễu Di Nhất, cho dù hắn không thể chấp nhận cũng phải chấp nhận, hắn sẽ lấy tâm mà đối đãi, yêu ai yêu cả đường đi mà.
“A đầu, lại đây ngồi…” thanh âm hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, cũng không ngăn cản được ưu thương toát ra từ đáy lòng.
Thu anh Đào không cho là đúng ngồi xuống bồ đoàn, nàng hướng Yến Hồi đại sư đưa tay chào hỏi.
Yến Hồi đại sư cố nén lòng mình, hắn tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn mới dám trực tiếp đối mặt tiểu cô nương này… Nàng có một đôi mắt sáng trong suốt, tươi cười hồn nhiền giống thê tử của hắn.
Trong lúc này, Thu anh Đào cũng đang quan sát Yến Hồi đại sư, tuy là vị lão giả từng trải qua tang thương, nhưng khí vũ phi phàm, lúc còn trẻ chắc chắn là đại soái ca! …Nhưng sao nàng càng nhìn càng thấy quen mắt nha?
“… Nương của ngươi, nàng vẫn khỏe chứ?”
“…” Thu anh Đào khóe miệng giật giật, tại sao ai gặp nàng cũng đều hỏi mẫu thân nàng vậy, không phải là bọn họ đang chửi nàng đó chứ?
Thu anh Đào mở hộp văn chương, nhưng ngón tay lại dừng lại một chút… Mỗi khi nhìn đến vật này nàng lại thấy áy náy. Nhưng mà tình cảm của người cổ đại chắc là sẽ không mù quáng cưỡng cầu? Có rất nhiều cặp kết hôn mà không có tình yêu!Đúng vậy!
đã qua đời.
Yến Hồi đại sư thần sắc chợt mất mác:
“Nương của ngươi… có phải là Liễu Di Nhất?”
Vấn đề này đúng là làm khó nàng, nương của Ngưu Nữu Nữu tên là gì nàng thật không biết, nàng qua loa viết xuống: ta từng bị thương ở đầu, cho nên rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ .
Yến Hồi đại sư trong lòng tựa hồ lại dấy lên một chút hy vọng:
” Ngươi có thể cho lão phu xem vòng cổ của ngươi một chút không?”
Thu anh Đào tức khắc tháo Ngân Liễu Diệp xuống, đưa cho Yến Hồi đại sư, đồng thời nàng rốt cục cũng hiểu được một chuyện! Huyền khí hộ pháp và Yến Hồi đại sư đều chú ý vòng cổ và nương của nàng? … Chẳng lẽ… Bọn họ biết nương của Mộ Giai Nam là ai?!
Nàng vừa định viết chữ, chỉ thấy Yến Hồi đại sư cầm vòng cổ đi đến bên ngọn đèn, tỉ mỉ quan sát, thần sắc cực kì phiền muộn… Đây là vòng cổ do hắn tự tay làm ra, dùng băng sơn sắt tạo thành, loại chất liệu này lạnh như băng, sắc như đao, nhẹ nhàng thổi lên có thể phát ra âm thanh tuyệt mỹ, nhìn qua không có gì nổi bật, kỳ thật đây mới chân chính là trân bảo. hắn luôn đem chất liệu tốt nhất thế gian, làm trang sức cho thê tử, bởi vì thê tử của hắn so với những trân bảo khác càng trân quý hơn.
Mà trong những vật do tự tay hắn làm ra, chỉ có Ngân Liễu Diệp này là không có khắc chữ “Nhất”.
Chữ “Nhất” phần lớn người trong giang hồ đều cho rằng đó là ký hiệu ám khí do hắn tạo ra, nhưng hàm nghĩa bên trong chỉ có hắn hiểu… Thê tử của hắn tên —— Liễu Di Nhất. “Nhất” chữ như tên, hắn dùng tên nàng khắc lên ám khí. Thứ nhất cho thấy hắn đối với thê tử sủng ái đến cực điểm; thứ hai ngụ ý hắn toàn tâm toàn ý đối với nàng.
Cõi lòng hắn đầy vui sướng cho rằng Liễu Di Nhất nàng có thể hiểu được ý nghĩa trong đó, cho nên khi chế tạo thành công mỗi một kiện vũ khí hắn đều vô cùng hưng phấn. hắn luôn tin rằng chỉ có hắn mới có may mắn lấy được một thê tử như Liễu Di Nhất, hắn nhất định là nam tử may mắn nhất thế gian, hắn hận không thể nói với toàn thiên hạ sự may mắn này. Nhưng tính hắn vốn hướng nội, nên không đi thổ lộ bên ngoài, chỉ có thể đem tình yêu với nàng đặt vào mỗi kiện vũ khí, hắn luôn cho ra những thành phẩm thượng đẳng nhất.
Nhưng mà, có một ngày, khi hắn kích động chạy về phòng, lại phát hiện trong phòng không một bóng người, bụi bậm đầy đất, Di Nhất không nói với hắn một lời, nàng quả quyết rời đi, khiến cho hắn không thể giải thích nổi nguyên nhân vì sao nàng bỏ rơi hắn.
… Chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng, Yến Hồi đại sư ý chí tịch mịch, tưởng niệm làm hắn một lần lại một lần vạch trần vết sẹo, hắn tay vịn mặt bàn chậm rãi ngồi xuống, ngón tay che mắt lại, một giọt lệ rơi xuống… hắn đem những ám khí có chữ “Nhất” toàn bộ thu hồi, huyên náo cả võ lâm, nhưng vẫn không thể khiến thê tử hiện thân, hắn đợi nàng lâu như vậy, đến cuối cùng thì nàng đang ở nơi nào…
Thu anh Đào thấy Yến Hồi đại sư thương tâm bất lực, nhất thời nàng không biết có nên nói rõ mọi chuyện hay không, xem biểu tình này, chắc không phải là kẻ thù của phụ mẫu Mộ Giai Nam chứ?
Nàng chậm rãi tiến lên vỗ vỗ bả vai Yến Hồi đại sư, hắn mặc dù cao cao tại thượng cũng chỉ là một lão nhân cô đơn tịch mịch, ai mà không có tuổi trẻ, ai mà không từng bi ai, ai không có lúc gặp hoàn cảnh bản thân không dám đối mặt, nàng chính là ví dụ rõ ràng nhất…
Yến Hồi đại sư tựa hồ nhận thấy được bản thân quá cảm xúc rồi, hắn hướng Thu anh Đào khẽ cười:
“Ngồi xuống đi, lão phu giúp ngươi xem bệnh.”
Cuối cùng là muốn chữa bệnh cho nàng sao?! Thu anh Đào nhất thời mở lớn hai mắt, nàng rất muốn mở miệng nói chuyện nha, ha ha ha!
“không cần mở miệng lớn như vậy.”
“…” Thực xin lỗi, nàng cười hơi lớn rồi.
Yến Hồi đại sư sau khi ổn định cảm xúc, bắt đầu bắt mạch cho Thu anh Đào, lại dùng tay đè ép yết hầu của nàng…
“Dùng sức phát ra tiếng.”
Thu anh Đào thực cố gắng kêu “A” nhưng một chút thanh âm cũng không có.
“Lúc khóc có phát ra tiếng không?”
Thu anh Đào nghĩ nghĩ, ra vẻ ngay cả nức nở cũng không có tiếng, nàng lắc đầu.
Yến Hồi đại sư khó hiểu nhíu mày:
“Chuyện này thật kỳ lạ, ách tật chia làm hai loại, một loại là vì tai điếc nên không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể phát ra tiếng, còn một loại là bệnh ách hoàn toàn, chỗ phát ra âm thanh bị hủy hoại, cho nên không phát ra nửa điểm thanh âm nào, nhưng ngươi thanh quản bình thường, huyết mạch lưu tông, không chỉ có như thế, trong cơ thể ngươi còn có một cổ khí cường đại, dòng khí hướng thủ, chứng minh khí lực của ngươi so với người thường còn lớn hơn… Lúc còn nhỏ có lẽ ngươi gặp kinh hách chuyện gì đó, nên làm cho yết hầu bị bế âm, cũng không phải là ách tật.”
Thu anh Đào nghĩ nghĩ, vội vàng viết xuống: cha ta nói ta vừa sinh ra đã bị câm rồi.
“Cha ngươi? … hắn là ai?”
Yến Hồi đại sư tựa hồ không muốn đề cập đến người này.
Nhưng mà Thu anh Đào vẫn là thành thành thật thật trả lời: Ngưu Đại Ngưu, Ngưu thị tiêu cục Tổng tiêu đầu.
Yến Hồi đại sư không suy nghĩ chỉ gật đầu, nếu thật sự là cốt nhục của Liễu Di Nhất hắn chắc chắn toàn lực cứu trợ, chỉ mong không phải, bởi vì hắn không muốn nhận cái tin dữ nàng đã mất kia, hắn hy vọng trong đây có sự lầm lẫn…
“Mọi sự đều có nguyên do, nếu ngươi thật sự là vừa ra sinh đã ách, vậy khả năng lúc ngươi còn trong bụng mẹ đã bị tác động nào đó từ bên ngoài, hoặc là nương của ngươi…uống nhầm thuốc, ví dụ như trúng độc…”
hắn bỗng nhiên ngẩn ra:
“Cha của ngươi không nói với ngươi về nương tử của hắn sao?”
Cha ta nói, khi nương sinh ta, nương đã mất vì khó sanh.
“Khó sanh? …”
Yến Hồi đại sư vuốt vuốt râu bạc trắng, khó sanh có rất nhiều nguyên nhân, có khi do hài tử nằm ngược mà khó sanh; có nguyên nhân do khô nước ối mà khó sanh; hoặc do nữ tử thấp bé, hoặc lớn tuổi, bào thai quá lớn cũng khó sanh, hay khí thịnh không vận mà khó sanh giả…. Xưa nay có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc khó sanh. (đoạn này ta chém).
Vừa rồi hắn đã cảm nhận trong cơ thể Thu anh Đào tồn tại dòng khí kỳ lạ, có lẽ nguyên nhân trúng độc hoặc uống nhầm thuốc dưỡng thai là có khả năng lớn nhất.
Từ đủ loại dấu hiệu nhìn lại, Ngưu Nữu Nữu không thể nói chuyện không phải do tật bệnh, chuyện này không có đầu mối rõ ràng rất khó giải quyết, chỉ có một phương pháp duy nhất, là phải lấy được Lam thảo linh chi hóa giải trăm độc, nhất định thuốc đến bệnh trừ.
Giao chiến càng ngày càng mãnh liệt, bát môn đồ đương nhiên biết sấm quan giả rất lợi hại. Nhưng bọn họ không ngờ Mộ Giai Nam lại có nội lực cao cường như vậy, cảm giác áp bách làm bọn họ cơ hồ đứng không vững. Bọn họ và sấm quan giả giao chiến ba ngày, vốn muốn làm tiêu hao thể lực đối thủ, giờ phút này họ mới nhận ra đây cũng là chiến lược của Mộ Giai Nam, ttrước khi sấm quan giả thể lực tiêu hao, thì bọn họ đã ngã trước rồi. Ứng với câu “ai kiên trì đến cuối cùng mới là người chiến thắng”.
Mộ Giai Nam huy đao như gió, lấy khí thế không thể đỡ đánh tan tầng tầng khó khăn… Ánh tà dương dần lui bước, hắn đã đem bát môn đồ toàn bộ đánh nằm dưới đất, trong đó có ba người bị thương khá nặng, ngồi cũng không ngồi dậy được, mấy người còn lại cũng bị thương không nhẹ.
Trận này chính là rèn luyện thể lực và tính nhẫn nại, Mộ Giai Nam ở thời điểm cuối cùng đã chiến thắng… hắn nhìn về bóng người đứng ở chỗ xa kia, nữ nhân cho hắn vô hạn khát khao đang đứng đó vỗ tay ngây ngô cười, ha ha.
“Phù phù!” một tiếng, Mộ Giai Nam bị thương rất nặng, trước mắt tối xầm thẳng tắp ngã xuống đất, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra tươi cười thắng lợi.
Đoàn người vội vàng chạy lên xem xét, Thu anh Đào lắc lắc bả vai Mộ Giai Nam, Thiên trượng hành giả ngồi xuống bắt mạch, sau đó sang sảng cười to:
“hắn không có việc gì, chỉ là mệt quá, cho hắn ngủ một chút đi.”
Vài vị tiểu sư đệ tranh nhau cõng Mộ Giai Nam xuống núi:
“Mau để Mộ đại hiệp cho ta cõng, đánh bại bát môn đồ đúng là đại anh hùng a!”
“…” Thu anh Đào nhìn chăm chú một đám người nhanh chóng nâng Mộ Giai Nam xuống núi, vô số tùy tùng cũng đi theo giúp vui, nàng theo không kịp đám người đó, chỉ phải thả chậm cước bộ, Mộ Giai Nam một trận chiến thành danh, nàng đương nhiên cũng thật cao hứng, nhưng mà còn một vị nam nhân đang chờ đợi nàng, nàng phải nói lời xin lỗi rồi.
Mặc dù mỗi câu nói của Tống Hàn Nho đều thật tình thật ý, nhưng nàng cũng không có cảm giác tim đập thình thịch.
Mặc dù Mộ Giai Nam chỉ nói một câu vui đùa, nàng cũng sẽ thật sự để ý.
Cho nên nàng đối với Tống Hàn Nho không có tình cảm yêu thương.
※ ※ ※
Mộ Giai Nam mê man suốt hai ngày, mỗi ngày đều có đoàn người đến thăm bệnh, giống như đến chiêm ngưỡng thần tượng vậy.
Theo như Thiên trượng hành giả nói, Mộ Giai Nam tuy chiến đấu ba ngày, vết thương nhìn có vẻ khá nặng nhưng cũng không tổn thương đến gân cốt, cả thân thể chỉ là những vết thương nho nhỏ ngoài da, thật là kỳ tích. Thu anh Đào thấy Thiên trượng hành giả nói như vậy, tâm của nàng lúc này mới buông xuống.
Nàng cảm thấy Mộ Giai Nam giống như tiểu cường đánh mãi không chết (tiểu cường: là con gián á), ách… hình như so sánh này không được đẹp cho lắm, hắn hẳn phải là phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh.
Nàng đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Mộ Giai Nam… Vết thương lưu trên gương mặt trắng nõn của hắn, giống như lưu lại công tích vĩ đại, một chút cũng không xấu, hắn luôn tản mát ra mị lực khiến người khác không thể kháng cự, vô luận hắn xuất hiện ở đâu, thì nơi đó như có hào quang bao phủ, ánh sáng loá mắt.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Thu anh Đào mở cửa ra thì nhìn thấy một vị đạo sĩ lạ mặt:
“Ngưu cô nương, Yến Hồi đại sư mời người qua nói chuyện.”
Thu anh Đào không xác định chỉ chỉ chính mình, đạo sĩ gật đầu nói:
“Vâng, là Ngưu cô nương.”
Nàng tiện tay đóng cửa, trước khi cửa đóng lại còn cố liếc mắt ngắm Mộ Giai Nam một cái, hãy ngủ ngon đi, ta sẽ nhanh trở lại.
…
Thu anh Đào được đạo sĩ dẫn dắt đi vào một gian huyệt động, trên cửa động viết—— Yến Hồi Trầm Luân.
Hảo thê lương a, ai đang chờ ai lá rụng về cội sao?
Đạo sĩ không tiếp tục đi vào trong động, mà mời Thu anh Đào đi vào… Trong động tràn ngập khói lư hương, u lãnh yên tĩnh, giống như một nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thu anh Đào sau khi nhìn quanh một vòng, thì thấy một vị lão giả, lão giả bóng dáng thẳng thắn, khoanh chân tĩnh toạ, trong miệng không phát ra tiếng động, phật châu cũng không động.
Yến Hồi đại sư thong thả mở mắt, hắn ở trong động miên man suy nghĩ đã hai ngày, vẫn nghĩ không thông suốt một sự kiện, nếu vị cô nương này thật sự là con của Liễu Di Nhất, cho dù hắn không thể chấp nhận cũng phải chấp nhận, hắn sẽ lấy tâm mà đối đãi, yêu ai yêu cả đường đi mà.
“A đầu, lại đây ngồi…” thanh âm hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, cũng không ngăn cản được ưu thương toát ra từ đáy lòng.
Thu anh Đào không cho là đúng ngồi xuống bồ đoàn, nàng hướng Yến Hồi đại sư đưa tay chào hỏi.
Yến Hồi đại sư cố nén lòng mình, hắn tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn mới dám trực tiếp đối mặt tiểu cô nương này… Nàng có một đôi mắt sáng trong suốt, tươi cười hồn nhiền giống thê tử của hắn.
Trong lúc này, Thu anh Đào cũng đang quan sát Yến Hồi đại sư, tuy là vị lão giả từng trải qua tang thương, nhưng khí vũ phi phàm, lúc còn trẻ chắc chắn là đại soái ca! …Nhưng sao nàng càng nhìn càng thấy quen mắt nha?
“… Nương của ngươi, nàng vẫn khỏe chứ?”
“…” Thu anh Đào khóe miệng giật giật, tại sao ai gặp nàng cũng đều hỏi mẫu thân nàng vậy, không phải là bọn họ đang chửi nàng đó chứ?
Thu anh Đào mở hộp văn chương, nhưng ngón tay lại dừng lại một chút… Mỗi khi nhìn đến vật này nàng lại thấy áy náy. Nhưng mà tình cảm của người cổ đại chắc là sẽ không mù quáng cưỡng cầu? Có rất nhiều cặp kết hôn mà không có tình yêu!Đúng vậy!
đã qua đời.
Yến Hồi đại sư thần sắc chợt mất mác:
“Nương của ngươi… có phải là Liễu Di Nhất?”
Vấn đề này đúng là làm khó nàng, nương của Ngưu Nữu Nữu tên là gì nàng thật không biết, nàng qua loa viết xuống: ta từng bị thương ở đầu, cho nên rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ .
Yến Hồi đại sư trong lòng tựa hồ lại dấy lên một chút hy vọng:
” Ngươi có thể cho lão phu xem vòng cổ của ngươi một chút không?”
Thu anh Đào tức khắc tháo Ngân Liễu Diệp xuống, đưa cho Yến Hồi đại sư, đồng thời nàng rốt cục cũng hiểu được một chuyện! Huyền khí hộ pháp và Yến Hồi đại sư đều chú ý vòng cổ và nương của nàng? … Chẳng lẽ… Bọn họ biết nương của Mộ Giai Nam là ai?!
Nàng vừa định viết chữ, chỉ thấy Yến Hồi đại sư cầm vòng cổ đi đến bên ngọn đèn, tỉ mỉ quan sát, thần sắc cực kì phiền muộn… Đây là vòng cổ do hắn tự tay làm ra, dùng băng sơn sắt tạo thành, loại chất liệu này lạnh như băng, sắc như đao, nhẹ nhàng thổi lên có thể phát ra âm thanh tuyệt mỹ, nhìn qua không có gì nổi bật, kỳ thật đây mới chân chính là trân bảo. hắn luôn đem chất liệu tốt nhất thế gian, làm trang sức cho thê tử, bởi vì thê tử của hắn so với những trân bảo khác càng trân quý hơn.
Mà trong những vật do tự tay hắn làm ra, chỉ có Ngân Liễu Diệp này là không có khắc chữ “Nhất”.
Chữ “Nhất” phần lớn người trong giang hồ đều cho rằng đó là ký hiệu ám khí do hắn tạo ra, nhưng hàm nghĩa bên trong chỉ có hắn hiểu… Thê tử của hắn tên —— Liễu Di Nhất. “Nhất” chữ như tên, hắn dùng tên nàng khắc lên ám khí. Thứ nhất cho thấy hắn đối với thê tử sủng ái đến cực điểm; thứ hai ngụ ý hắn toàn tâm toàn ý đối với nàng.
Cõi lòng hắn đầy vui sướng cho rằng Liễu Di Nhất nàng có thể hiểu được ý nghĩa trong đó, cho nên khi chế tạo thành công mỗi một kiện vũ khí hắn đều vô cùng hưng phấn. hắn luôn tin rằng chỉ có hắn mới có may mắn lấy được một thê tử như Liễu Di Nhất, hắn nhất định là nam tử may mắn nhất thế gian, hắn hận không thể nói với toàn thiên hạ sự may mắn này. Nhưng tính hắn vốn hướng nội, nên không đi thổ lộ bên ngoài, chỉ có thể đem tình yêu với nàng đặt vào mỗi kiện vũ khí, hắn luôn cho ra những thành phẩm thượng đẳng nhất.
Nhưng mà, có một ngày, khi hắn kích động chạy về phòng, lại phát hiện trong phòng không một bóng người, bụi bậm đầy đất, Di Nhất không nói với hắn một lời, nàng quả quyết rời đi, khiến cho hắn không thể giải thích nổi nguyên nhân vì sao nàng bỏ rơi hắn.
… Chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng, Yến Hồi đại sư ý chí tịch mịch, tưởng niệm làm hắn một lần lại một lần vạch trần vết sẹo, hắn tay vịn mặt bàn chậm rãi ngồi xuống, ngón tay che mắt lại, một giọt lệ rơi xuống… hắn đem những ám khí có chữ “Nhất” toàn bộ thu hồi, huyên náo cả võ lâm, nhưng vẫn không thể khiến thê tử hiện thân, hắn đợi nàng lâu như vậy, đến cuối cùng thì nàng đang ở nơi nào…
Thu anh Đào thấy Yến Hồi đại sư thương tâm bất lực, nhất thời nàng không biết có nên nói rõ mọi chuyện hay không, xem biểu tình này, chắc không phải là kẻ thù của phụ mẫu Mộ Giai Nam chứ?
Nàng chậm rãi tiến lên vỗ vỗ bả vai Yến Hồi đại sư, hắn mặc dù cao cao tại thượng cũng chỉ là một lão nhân cô đơn tịch mịch, ai mà không có tuổi trẻ, ai mà không từng bi ai, ai không có lúc gặp hoàn cảnh bản thân không dám đối mặt, nàng chính là ví dụ rõ ràng nhất…
Yến Hồi đại sư tựa hồ nhận thấy được bản thân quá cảm xúc rồi, hắn hướng Thu anh Đào khẽ cười:
“Ngồi xuống đi, lão phu giúp ngươi xem bệnh.”
Cuối cùng là muốn chữa bệnh cho nàng sao?! Thu anh Đào nhất thời mở lớn hai mắt, nàng rất muốn mở miệng nói chuyện nha, ha ha ha!
“không cần mở miệng lớn như vậy.”
“…” Thực xin lỗi, nàng cười hơi lớn rồi.
Yến Hồi đại sư sau khi ổn định cảm xúc, bắt đầu bắt mạch cho Thu anh Đào, lại dùng tay đè ép yết hầu của nàng…
“Dùng sức phát ra tiếng.”
Thu anh Đào thực cố gắng kêu “A” nhưng một chút thanh âm cũng không có.
“Lúc khóc có phát ra tiếng không?”
Thu anh Đào nghĩ nghĩ, ra vẻ ngay cả nức nở cũng không có tiếng, nàng lắc đầu.
Yến Hồi đại sư khó hiểu nhíu mày:
“Chuyện này thật kỳ lạ, ách tật chia làm hai loại, một loại là vì tai điếc nên không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể phát ra tiếng, còn một loại là bệnh ách hoàn toàn, chỗ phát ra âm thanh bị hủy hoại, cho nên không phát ra nửa điểm thanh âm nào, nhưng ngươi thanh quản bình thường, huyết mạch lưu tông, không chỉ có như thế, trong cơ thể ngươi còn có một cổ khí cường đại, dòng khí hướng thủ, chứng minh khí lực của ngươi so với người thường còn lớn hơn… Lúc còn nhỏ có lẽ ngươi gặp kinh hách chuyện gì đó, nên làm cho yết hầu bị bế âm, cũng không phải là ách tật.”
Thu anh Đào nghĩ nghĩ, vội vàng viết xuống: cha ta nói ta vừa sinh ra đã bị câm rồi.
“Cha ngươi? … hắn là ai?”
Yến Hồi đại sư tựa hồ không muốn đề cập đến người này.
Nhưng mà Thu anh Đào vẫn là thành thành thật thật trả lời: Ngưu Đại Ngưu, Ngưu thị tiêu cục Tổng tiêu đầu.
Yến Hồi đại sư không suy nghĩ chỉ gật đầu, nếu thật sự là cốt nhục của Liễu Di Nhất hắn chắc chắn toàn lực cứu trợ, chỉ mong không phải, bởi vì hắn không muốn nhận cái tin dữ nàng đã mất kia, hắn hy vọng trong đây có sự lầm lẫn…
“Mọi sự đều có nguyên do, nếu ngươi thật sự là vừa ra sinh đã ách, vậy khả năng lúc ngươi còn trong bụng mẹ đã bị tác động nào đó từ bên ngoài, hoặc là nương của ngươi…uống nhầm thuốc, ví dụ như trúng độc…”
hắn bỗng nhiên ngẩn ra:
“Cha của ngươi không nói với ngươi về nương tử của hắn sao?”
Cha ta nói, khi nương sinh ta, nương đã mất vì khó sanh.
“Khó sanh? …”
Yến Hồi đại sư vuốt vuốt râu bạc trắng, khó sanh có rất nhiều nguyên nhân, có khi do hài tử nằm ngược mà khó sanh; có nguyên nhân do khô nước ối mà khó sanh; hoặc do nữ tử thấp bé, hoặc lớn tuổi, bào thai quá lớn cũng khó sanh, hay khí thịnh không vận mà khó sanh giả…. Xưa nay có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc khó sanh. (đoạn này ta chém).
Vừa rồi hắn đã cảm nhận trong cơ thể Thu anh Đào tồn tại dòng khí kỳ lạ, có lẽ nguyên nhân trúng độc hoặc uống nhầm thuốc dưỡng thai là có khả năng lớn nhất.
Từ đủ loại dấu hiệu nhìn lại, Ngưu Nữu Nữu không thể nói chuyện không phải do tật bệnh, chuyện này không có đầu mối rõ ràng rất khó giải quyết, chỉ có một phương pháp duy nhất, là phải lấy được Lam thảo linh chi hóa giải trăm độc, nhất định thuốc đến bệnh trừ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook