Ác Ý
-
Chương 4
CHƯƠNG 4.
Ngày một tháng tư, là ngày có người đưa tôi đến thế giới này.
Ngày hội của kẻ ngu dốt, chính là sinh nhật của tôi.
Anh hai mua bánh ngọt, Lê Nguyệt để tôi đốt nến, họ cùng nhau xướng bài hát sinh nhật, chúc tôi cả đời ngu ngốc mà vui vẻ.
Ánh nến mờ nhạt, hai mươi hai cây, lay động, như sinh mệnh của tôi.
Ước ra ba nguyện vọng —— đối diện nến, hít một hơi hật sâu, thổi tắt.
Xem đi, khói nhẹ lượn lờ, đây là kết cục của tôi.
“Cầu xin ước nguyện gì?” Lê Nguyệt hỏi.
“Cậu muốn biết?”
Anh hai cười ngăn tôi lại, “Không nên nói, nói ra, sẽ không linh.”
Tôi nở nụ cười.
Nói ra sẽ mất linh?
Không nói ra sẽ linh sao?
Đều là lừa đảo.
Hết thảy đều là dối trá.
Lừa đảo.
“Nguyện vọng thứ nhất này, phải nói ra mới linh được.”
“Sao?”
* * *
“Vẫn không làm hóa trị sao?”
“Không cần.”
“Làm vậy ít nhất có thể kéo dài thời gian một ít......”
“Tôi còn lại bao nhiêu thời gian?”
“Không nhất định, nếu làm hóa trị......”
“Không làm thì sao?”
“Nếu phạm vi di căn mở rộng, lan đến động mạch chủ......”
Nói cách khác, tôi tùy thời sẽ chết.
* * *
Bị người ta tuyên bố thời gian chết của mình là cảm giác gì, các người biết không?
Giống như một cái đồng hồ, vị trí 12 giờ là lúc chết, nhưng chính mình lại chỉ có thể tĩnh lặng nhìn kim đồng hồ từng chút một nhích về nơi đó, lại không có cách nào.
Hết thảy rồi sẽ chấm dứt, kẻ biến mất chỉ có tôi, cho nên, hãy tha thứ lần tùy hứng sau cuối này tôi.
Em yêu anh.
“Em muốn Lê Nguyệt hôn em.” Tôi nói.
Ly trong tay anh “Ba” một cái rơi xuống đất.
“Chi Dương?” Lê Nguyệt ngạc nhiên.
“Hai người đều biết tôi thích Lê Nguyệt đi?” Tôi nói, “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, lưu cho tôi một kỷ niệm đi.”
“Chi Dương, đừng nói giỡn......” Lê Nguyệt liếc anh hai một cái, gượng cười.
“Hai người nghĩ tôi đùa sao?” Tôi nhìn hai người bọn họ, “Tôi giống sao?”
Tôi nghĩ nhất định là không giống, cho nên anh hai mới có vẻ mặt muốn bóp chết tôi.
“Này......” Lê Nguyệt thoạt nhìn khó xử.
Anh hai đẩy ghế dựa ra đứng lên.
“Anh ở đây không ổn lắm, để anh tránh đi một lát.”
Nhìn anh đi ra ngoài, đầu lại bắt đầu đau.
Tựa như có ngàn vạn côn trùng đánh vào trong não, tư duy, dần dần hỗn loạn.
Anh còn buông tay không được sao?
Rõ ràng đã chia tay, vì sao vẫn là không buông!?
Tôi khẽ cười, tươi cười hư vô mờ mịt.
“Đây là yêu cầu cuối cùng của tôi với cậu a, Lê Nguyệt.”
Lê Nguyệt cúi đầu đứng lên, thở dài một hơi, “Đừng nói như di ngôn vậy, tôi làm theo là được.”
Vén lên sợi tóc phủ xuống trán, khi ngẩng đầu lên, nét mặt cô đã trở nên vô cùng dịu dàng, bên môi còn mang một tia cười thản nhiên.
Tôi không chớp mắt nhìn cô.
Trong cái nhìn chăm chú của tôi, cô chậm rãi đến gần, đứng bên cạnh tôi, dừng lại, hỏi tôi người vẫn ngồi như cũ.
“Cậu muốn cứ như vậy ngồi sao?”
“Đúng vậy.” Tôi nói.
Tầm mắt dần mơ hồ, hình dáng Lê Nguyệt trong một khoảng đại dương mênh mông quen thuộc chớp lên, vặn vẹo.
Vẻ mặt của cô ấy đâu?
Vẻ mặt của cô ấy là dạng gì?
Nhìn không rõ… ai......
Hơi thở cô giảm xuống, lướt trên mặt tôi, môi đỏ thắm cách tôi càng ngày càng gần —— tôi thậm chí cảm giác được độ ấm của đôi môi mềm nhẹ—— cô bỗng nhiên nói một câu, thốt nhiên trong nháy mắt, đã bị tôi xô ra một bên.
—— đừng ngay cả cậu cũng đem tôi trở thành công cụ.
Cô nói.
A, cô ấy đã biết, phải không?
Chỉ là, “Ngay cả cậu cũng”?
A, ha hả, ha hả ha hả ha hả ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.........
Tôi cười lên điên cuồng.
“Công cụ”?
“Ngay cả cậu cũng”?
Ha hả ha hả a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.............
Trong mơ hồ nghe thấy thanh âm vật nặng rơi xuống đất, là tôi sao?
Tôi không biết!
Tôi liên tục cười cuồng dại, như nổi điên mà đem vật cứng không rõ gần bên đập vào đầu.
—— trở thành công cụ.
Trở thành công cụ!?
Đó là một chuyện cười không cười nổi, thật buồn nôn, ghê tởm đến muốn ói.
Tôi thật sự ói ra, trong bụng sông cuộn biển gầm, như muốn đem tim gan lá lách phổi thận gì đó tất cả nhổ ra…
… mới có thể cam tâm.
Đau quá.
Thật khổ sở.
Thanh âm của anh hai như tiếng vọng trong thế giới mơ mơ hồ hồ của tôi, anh hai đang gọi tôi phải không?
Hay là thanh âm từ trong lòng tôi không biết khi nào bắt đầu vang lên?
Tôi không muốn bị giày vò nữa.
Để cho tôi chết đi.
Hôm nay là ngày hội của kẻ ngu muội, cũng là sinh nhật của tôi, các người xướng lên bài ca sinh nhật, chúc mọi người ngày hội hoan hỉ.
——————————————————————————————
Cái gì gọi là “phản phệ” các người biết không?
Mình nuôi dưỡng thứ “đồ vật này nọ”, muốn đi mưu hại kẻ khác, lại không biết rằng ngay cả mình cũng cùng bị cắn nuốt, cái này gọi là phản phệ.
Trong thuật Âm Dương, gọi là nghịch phong.
Ngày một tháng tư, là ngày có người đưa tôi đến thế giới này.
Ngày hội của kẻ ngu dốt, chính là sinh nhật của tôi.
Anh hai mua bánh ngọt, Lê Nguyệt để tôi đốt nến, họ cùng nhau xướng bài hát sinh nhật, chúc tôi cả đời ngu ngốc mà vui vẻ.
Ánh nến mờ nhạt, hai mươi hai cây, lay động, như sinh mệnh của tôi.
Ước ra ba nguyện vọng —— đối diện nến, hít một hơi hật sâu, thổi tắt.
Xem đi, khói nhẹ lượn lờ, đây là kết cục của tôi.
“Cầu xin ước nguyện gì?” Lê Nguyệt hỏi.
“Cậu muốn biết?”
Anh hai cười ngăn tôi lại, “Không nên nói, nói ra, sẽ không linh.”
Tôi nở nụ cười.
Nói ra sẽ mất linh?
Không nói ra sẽ linh sao?
Đều là lừa đảo.
Hết thảy đều là dối trá.
Lừa đảo.
“Nguyện vọng thứ nhất này, phải nói ra mới linh được.”
“Sao?”
* * *
“Vẫn không làm hóa trị sao?”
“Không cần.”
“Làm vậy ít nhất có thể kéo dài thời gian một ít......”
“Tôi còn lại bao nhiêu thời gian?”
“Không nhất định, nếu làm hóa trị......”
“Không làm thì sao?”
“Nếu phạm vi di căn mở rộng, lan đến động mạch chủ......”
Nói cách khác, tôi tùy thời sẽ chết.
* * *
Bị người ta tuyên bố thời gian chết của mình là cảm giác gì, các người biết không?
Giống như một cái đồng hồ, vị trí 12 giờ là lúc chết, nhưng chính mình lại chỉ có thể tĩnh lặng nhìn kim đồng hồ từng chút một nhích về nơi đó, lại không có cách nào.
Hết thảy rồi sẽ chấm dứt, kẻ biến mất chỉ có tôi, cho nên, hãy tha thứ lần tùy hứng sau cuối này tôi.
Em yêu anh.
“Em muốn Lê Nguyệt hôn em.” Tôi nói.
Ly trong tay anh “Ba” một cái rơi xuống đất.
“Chi Dương?” Lê Nguyệt ngạc nhiên.
“Hai người đều biết tôi thích Lê Nguyệt đi?” Tôi nói, “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, lưu cho tôi một kỷ niệm đi.”
“Chi Dương, đừng nói giỡn......” Lê Nguyệt liếc anh hai một cái, gượng cười.
“Hai người nghĩ tôi đùa sao?” Tôi nhìn hai người bọn họ, “Tôi giống sao?”
Tôi nghĩ nhất định là không giống, cho nên anh hai mới có vẻ mặt muốn bóp chết tôi.
“Này......” Lê Nguyệt thoạt nhìn khó xử.
Anh hai đẩy ghế dựa ra đứng lên.
“Anh ở đây không ổn lắm, để anh tránh đi một lát.”
Nhìn anh đi ra ngoài, đầu lại bắt đầu đau.
Tựa như có ngàn vạn côn trùng đánh vào trong não, tư duy, dần dần hỗn loạn.
Anh còn buông tay không được sao?
Rõ ràng đã chia tay, vì sao vẫn là không buông!?
Tôi khẽ cười, tươi cười hư vô mờ mịt.
“Đây là yêu cầu cuối cùng của tôi với cậu a, Lê Nguyệt.”
Lê Nguyệt cúi đầu đứng lên, thở dài một hơi, “Đừng nói như di ngôn vậy, tôi làm theo là được.”
Vén lên sợi tóc phủ xuống trán, khi ngẩng đầu lên, nét mặt cô đã trở nên vô cùng dịu dàng, bên môi còn mang một tia cười thản nhiên.
Tôi không chớp mắt nhìn cô.
Trong cái nhìn chăm chú của tôi, cô chậm rãi đến gần, đứng bên cạnh tôi, dừng lại, hỏi tôi người vẫn ngồi như cũ.
“Cậu muốn cứ như vậy ngồi sao?”
“Đúng vậy.” Tôi nói.
Tầm mắt dần mơ hồ, hình dáng Lê Nguyệt trong một khoảng đại dương mênh mông quen thuộc chớp lên, vặn vẹo.
Vẻ mặt của cô ấy đâu?
Vẻ mặt của cô ấy là dạng gì?
Nhìn không rõ… ai......
Hơi thở cô giảm xuống, lướt trên mặt tôi, môi đỏ thắm cách tôi càng ngày càng gần —— tôi thậm chí cảm giác được độ ấm của đôi môi mềm nhẹ—— cô bỗng nhiên nói một câu, thốt nhiên trong nháy mắt, đã bị tôi xô ra một bên.
—— đừng ngay cả cậu cũng đem tôi trở thành công cụ.
Cô nói.
A, cô ấy đã biết, phải không?
Chỉ là, “Ngay cả cậu cũng”?
A, ha hả, ha hả ha hả ha hả ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.........
Tôi cười lên điên cuồng.
“Công cụ”?
“Ngay cả cậu cũng”?
Ha hả ha hả a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.............
Trong mơ hồ nghe thấy thanh âm vật nặng rơi xuống đất, là tôi sao?
Tôi không biết!
Tôi liên tục cười cuồng dại, như nổi điên mà đem vật cứng không rõ gần bên đập vào đầu.
—— trở thành công cụ.
Trở thành công cụ!?
Đó là một chuyện cười không cười nổi, thật buồn nôn, ghê tởm đến muốn ói.
Tôi thật sự ói ra, trong bụng sông cuộn biển gầm, như muốn đem tim gan lá lách phổi thận gì đó tất cả nhổ ra…
… mới có thể cam tâm.
Đau quá.
Thật khổ sở.
Thanh âm của anh hai như tiếng vọng trong thế giới mơ mơ hồ hồ của tôi, anh hai đang gọi tôi phải không?
Hay là thanh âm từ trong lòng tôi không biết khi nào bắt đầu vang lên?
Tôi không muốn bị giày vò nữa.
Để cho tôi chết đi.
Hôm nay là ngày hội của kẻ ngu muội, cũng là sinh nhật của tôi, các người xướng lên bài ca sinh nhật, chúc mọi người ngày hội hoan hỉ.
——————————————————————————————
Cái gì gọi là “phản phệ” các người biết không?
Mình nuôi dưỡng thứ “đồ vật này nọ”, muốn đi mưu hại kẻ khác, lại không biết rằng ngay cả mình cũng cùng bị cắn nuốt, cái này gọi là phản phệ.
Trong thuật Âm Dương, gọi là nghịch phong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook