Ác Phu Cường Sủng Thê
-
Chương 13: Gặp lại ngoài ý muốn
Lý Minh Kỳ không nghe thấy lời nàng ta nói, nàng chỉ nhìn bóng dáng điên cuồng nhếch nhác kia, nàng thả nhẹ cước chân, bước từng bước một qua,
không ai cản được.
Ba người Quân Nho, Phong Thiển Ảnh, Tô Diễn vây quanh Trầm Ngạn Khanh. Bốn người vừa động tay động chân, đều có chút thê thảm, thê thảm nhất vẫn là Trầm Ngạn Khanh, dường như hắn rất đau đớn, tóc xõa rối tung, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
“Trầm Ngạn Khanh?” Lý Minh Kỳ quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, đây là người nàng đã từng biết sao? Vì sao hắn lại thê thảm đến mức này? Yếu ớt bất lực như vậy, giống như một con sói cô độc bị thương. Cao ngạo tự tôn đều bị dẫm nát dưới chân, lại vẫn cố chấp muốn đứng lên. Tuy Lý Minh Kỳ nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại không chút đồng tình. Bởi vì... Nam nhân này tàn nhẫn, nam nhân này xảo quyệt, nam nhân này ngang ngược... Những ấn tượng này đã nảy mầm mọc rễ trong đầu nàng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã nghĩ phải chạy trốn, không thể trêu chọc hắn, quả thật nàng vẫn luôn chạy trốn, thà chết cũng muốn né tránh.
Phong Thiển Ảnh đột nhiên nhào đến muốn điểm huyệt Trầm Ngạn Khanh, động tác mau lẹ, chính xác, nhưng người đứng đó lại phóng thẳng lên, tiếp theo lập tức lấy đà nhảy cách xa ba người vây quanh. Ngón tay chắp thành mũi kiếm, ánh kiếm lóe sáng trên tay, sau đó bay múa theo gió, kiếm khí bắn ra bốn phía, trúng người liền bị thương, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.
Lý Minh Kỳ ở bên ngoài, thấy cỏ cây chung quanh bay tứ tung liền biết không tốt, muốn né tránh, không ngờ lại vấp chân, sau đó liền té ngã, lá cây đang bay vung vút xẹt qua chân nàng, lập tức thấy máu. Nàng âm thầm kinh hãi, nội lực phải thâm sâu đến mức nào mới tạo nên lực phá hoại kinh người đến thế?
“Chủ nhân, nơi này không an toàn, chúng ta rời đi được không?” Phượng Nhã tự trách không thôi, nàng ta không nên mềm lòng đưa chủ tử đến đây, nếu bị thương thì phải làm sao, chờ khi cung chủ tỉnh táo nàng ta có mấy cái mạng cũng không đủ để đền.
Lý Minh Kỳ ngây ngốc gật gật đầu, nàng phát hiện ánh mắt người kia đang nhìn nàng chằm chằm không dời, thấy nàng lui về phía sau, hắn đột nhiên bùng nổ vọt đến.
Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn muốn ngăn thì bị Quân Nho cản lại, “Sao lại cản đệ? Ngạn Khanh đang không tỉnh táo, nếu ra tay không phân nặng nhẹ mà giết nàng ta thì phải làm sao?” Phong Thiển Ảnh có chút không tán thành.
“Không sao cả, giết nàng ấy thì tiểu sư muội sẽ có cơ hội.” Tô Diễn thực vô trách nhiệm, nhổ một ngụm nước bọt có lẫn máu, “Đúng là một dã thú điên cuồng, ai có thể áp chế được chứ? May mà sư phụ có thể đoán trước, bảo ba người chúng ta cùng tìm, bằng không một người thật đúng là không chống nổi.”
Phượng Nhã và Phượng Ngọc che chở trước người Lý Minh Kỳ, “Cung chủ, ngài không thể làm nàng ấy bị thương, ngài tỉnh lại đi.” Gọi lớn cũng không có tác dụng gì, bởi vì ngay cả khóe mắt Trầm Ngạn Khanh cũng chưa nhìn về phía các nàng ta.
Lý Minh Kỳ sợ Trầm Ngạn Khanh làm các nàng ta bị thương, kéo hai người ra, trực tiếp đối mặt với ánh mắt màu đỏ của Trầm Ngạn Khanh.
Hai mắt Trầm Ngạn Khanh chợt đỏ chợt tối, âm u khó dò, hắn như suy nghĩ, lại như mờ mịt. Không hề báo động trước, đột nhiên nắm lấy cổ nàng, thô bạo nâng cả người nàng lên, sau đó khốn khổ rống lên, tay chợt dùng sức, “A... Giết... Giết giết.”
Hai tay Lý Minh Kỳ liều chết gỡ tay hắn, rất nhanh đã nghẹn đỏ mặt, “Trầm...... Ngạn...... Khanh.” Bởi vì hít thở không thông, nước mắt Lý Minh Kỳ liền chảy xuống, nước mắt từng giọt rơi xuống tay hắn, mang theo hơi thở tuyệt vọng.
Trầm Ngạn Khanh như bị nước mắt làm phỏng, tay phải lập tức thả lỏng. Hắn kinh ngạc nhìn bàn tay ướt lệ giữa không trung, hết thảy quanh mình như không tồn tại.
Lý Minh Kỳ ngã xuống đất, hít thở thật lâu hô hấp mới trở lại bình thường. Nàng ngẩng đầu u buồn nhìn hắn, ngực lại nhói nhói đau.
Những người khác đều lẳng lặng quan sát, không nói lời nào, hoàn toàn bất động.
Lệ trên tay đã bị gió hong khô, nữ tử cũng đã đứng dậy, bốn mắt nhìn nhau, Trầm Ngạn Khanh chỉ cảm thấy đáy lòng đau buốt, người con gái trước mắt này, không thể tổn thương, không thể buông bỏ. Lý trí của hắn chưa trở lại, hết thảy đều theo bản năng. Hắn bắt được người muốn trốn kia vác lên lưng, không quan tâm đến những người khác, trực tiếp chạy thẳng về động.
Trong động rất lạnh, trên vách tường, cứ mỗi hai thước lại được khảm một viên dạ minh châu, Lý Minh Kỳ bị hắn vác mà choáng váng, lúc này không có tâm trạng đánh giá cảnh tượng xung quanh. Nàng thực sợ hãi, nàng không biết nam nhân này bị làm sao, muốn làm gì nàng.
Thạch động rất sâu, trong cùng có một căn phòng, trong phòng đặt một cái giường băng, tản ra từng đợt khí lạnh, Trầm Ngạn Khanh ném nàng lên giường.
Lý Minh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, toàn thân không chỗ nào không đau, bắp chân bị thương, quần đã bị máu loãng thấm ướt. Nàng rụt người lại, rùng mình run rẩy, thật cẩn thận lùi ra sau. Biết rõ có lùi cũng không thể thoát khỏi tầm mắt hắn, chỉ là không nén được sợ hãi, theo bản năng muốn cách xa nam nhân trước mắt một chút, xa thêm chút nữa.
Nam nhân bên giường cũng nghiêng đầu đánh giá nàng, ánh mắt hắn tỏa ra ánh sáng vàng lợt quái lạ mê hoặc.
Lý Minh Kỳ bị khí thế trong ánh mắt hắn níu chặt, cảm thấy lạnh đến tận xương. Nàng gian nan cắn môi, nàng không muốn yếu thế, nhưng khí thế của nam nhân này quá mạnh mẽ, bản năng nàng muốn khuất phục.
Trầm Ngạn Khanh nhìn nàng hơn nửa ngày, giống như đang xác nhận hắn có biết người này không, hắn suy nghĩ thật lâu, nhưng nghĩ mãi mà không nhớ rõ.
Lý Minh Kỳ cảm nhận được sát ý trắng trợn của hắn, bất lực nhìn hắn, chẳng lẽ kiếp này của nàng đến đây là hết sao? Trầm Ngạn Khanh, rốt cuộc ta đã nợ ngươi bao nhiêu?
Bụng dạ Trầm Ngạn Khanh đảo lộn, sớm đã không còn lý trí, hơi thở thô bạo trong cơ thể muốn thoát ra, lập tức bổ nhào lên giường, đè người xuống dưới thân, lòng bàn tay phát lực, chỉ cần vỗ khẽ một cái là có thể giết chết người, nhưng lại chết sống không xuống tay được.
Lý Minh Kỳ thực im lặng, cũng không giãy dụa, chỉ dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn, “Trầm Ngạn Khanh, đây là nguyên nhân khiến tính cách của ngươi vặn vẹo sao?” Chỉ là ta đã làm gì sai, sao ngươi cứ đến trêu chọc ta, nàng vươn hai tay run run sờ khuôn mặt trắng như tuyết của hắn, giọng nói cũng mang theo run rẩy, “Trầm Ngạn Khanh, ngươi tỉnh lại được không?” Lòng của nàng nhoi nhói, sâu trong trí nhớ có một thứ gì đó đang rục rịch...
Nam tử trước mắt đã không thể gọi là người, bởi vì hắn không chút lý trí, hắn cũng không có suy nghĩ, hết thảy đều theo bản năng, người này bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Vào lúc nàng sờ mặt hắn, Trầm Ngạn Khanh nhắm hai mắt lại, tay vẫn còn giơ cao, có thể vỗ xuống bất cứ lúc nào, lại chậm chạp không buông.
Lý Minh Kỳ cũng không muốn chết ở đây, nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm, chỉ cần có một đường sống, nàng đều phải thử. Tay nàng thử thăm dò giữ lấy mặt hắn, nâng đầu hắn lên, hôn xuống trán hắn, thấy ánh mắt hắn dần mơ màng, hơi thở thô bạo cũng phai nhạt.
Hai tròng mắt Trầm Ngạn Khanh có chút mờ mịt, nhìn chằm chằm môi nàng. Lý Minh Kỳ run run hàng mi, nhắm mắt lại, đôi môi cũng mím chặt, chỉ một lúc sau khóe môi mềm mịn chậm rãi hạ xuống, hơi thở nóng cháy như thiêu người.
Ba người Quân Nho, Phong Thiển Ảnh, Tô Diễn vây quanh Trầm Ngạn Khanh. Bốn người vừa động tay động chân, đều có chút thê thảm, thê thảm nhất vẫn là Trầm Ngạn Khanh, dường như hắn rất đau đớn, tóc xõa rối tung, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
“Trầm Ngạn Khanh?” Lý Minh Kỳ quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, đây là người nàng đã từng biết sao? Vì sao hắn lại thê thảm đến mức này? Yếu ớt bất lực như vậy, giống như một con sói cô độc bị thương. Cao ngạo tự tôn đều bị dẫm nát dưới chân, lại vẫn cố chấp muốn đứng lên. Tuy Lý Minh Kỳ nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại không chút đồng tình. Bởi vì... Nam nhân này tàn nhẫn, nam nhân này xảo quyệt, nam nhân này ngang ngược... Những ấn tượng này đã nảy mầm mọc rễ trong đầu nàng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã nghĩ phải chạy trốn, không thể trêu chọc hắn, quả thật nàng vẫn luôn chạy trốn, thà chết cũng muốn né tránh.
Phong Thiển Ảnh đột nhiên nhào đến muốn điểm huyệt Trầm Ngạn Khanh, động tác mau lẹ, chính xác, nhưng người đứng đó lại phóng thẳng lên, tiếp theo lập tức lấy đà nhảy cách xa ba người vây quanh. Ngón tay chắp thành mũi kiếm, ánh kiếm lóe sáng trên tay, sau đó bay múa theo gió, kiếm khí bắn ra bốn phía, trúng người liền bị thương, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.
Lý Minh Kỳ ở bên ngoài, thấy cỏ cây chung quanh bay tứ tung liền biết không tốt, muốn né tránh, không ngờ lại vấp chân, sau đó liền té ngã, lá cây đang bay vung vút xẹt qua chân nàng, lập tức thấy máu. Nàng âm thầm kinh hãi, nội lực phải thâm sâu đến mức nào mới tạo nên lực phá hoại kinh người đến thế?
“Chủ nhân, nơi này không an toàn, chúng ta rời đi được không?” Phượng Nhã tự trách không thôi, nàng ta không nên mềm lòng đưa chủ tử đến đây, nếu bị thương thì phải làm sao, chờ khi cung chủ tỉnh táo nàng ta có mấy cái mạng cũng không đủ để đền.
Lý Minh Kỳ ngây ngốc gật gật đầu, nàng phát hiện ánh mắt người kia đang nhìn nàng chằm chằm không dời, thấy nàng lui về phía sau, hắn đột nhiên bùng nổ vọt đến.
Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn muốn ngăn thì bị Quân Nho cản lại, “Sao lại cản đệ? Ngạn Khanh đang không tỉnh táo, nếu ra tay không phân nặng nhẹ mà giết nàng ta thì phải làm sao?” Phong Thiển Ảnh có chút không tán thành.
“Không sao cả, giết nàng ấy thì tiểu sư muội sẽ có cơ hội.” Tô Diễn thực vô trách nhiệm, nhổ một ngụm nước bọt có lẫn máu, “Đúng là một dã thú điên cuồng, ai có thể áp chế được chứ? May mà sư phụ có thể đoán trước, bảo ba người chúng ta cùng tìm, bằng không một người thật đúng là không chống nổi.”
Phượng Nhã và Phượng Ngọc che chở trước người Lý Minh Kỳ, “Cung chủ, ngài không thể làm nàng ấy bị thương, ngài tỉnh lại đi.” Gọi lớn cũng không có tác dụng gì, bởi vì ngay cả khóe mắt Trầm Ngạn Khanh cũng chưa nhìn về phía các nàng ta.
Lý Minh Kỳ sợ Trầm Ngạn Khanh làm các nàng ta bị thương, kéo hai người ra, trực tiếp đối mặt với ánh mắt màu đỏ của Trầm Ngạn Khanh.
Hai mắt Trầm Ngạn Khanh chợt đỏ chợt tối, âm u khó dò, hắn như suy nghĩ, lại như mờ mịt. Không hề báo động trước, đột nhiên nắm lấy cổ nàng, thô bạo nâng cả người nàng lên, sau đó khốn khổ rống lên, tay chợt dùng sức, “A... Giết... Giết giết.”
Hai tay Lý Minh Kỳ liều chết gỡ tay hắn, rất nhanh đã nghẹn đỏ mặt, “Trầm...... Ngạn...... Khanh.” Bởi vì hít thở không thông, nước mắt Lý Minh Kỳ liền chảy xuống, nước mắt từng giọt rơi xuống tay hắn, mang theo hơi thở tuyệt vọng.
Trầm Ngạn Khanh như bị nước mắt làm phỏng, tay phải lập tức thả lỏng. Hắn kinh ngạc nhìn bàn tay ướt lệ giữa không trung, hết thảy quanh mình như không tồn tại.
Lý Minh Kỳ ngã xuống đất, hít thở thật lâu hô hấp mới trở lại bình thường. Nàng ngẩng đầu u buồn nhìn hắn, ngực lại nhói nhói đau.
Những người khác đều lẳng lặng quan sát, không nói lời nào, hoàn toàn bất động.
Lệ trên tay đã bị gió hong khô, nữ tử cũng đã đứng dậy, bốn mắt nhìn nhau, Trầm Ngạn Khanh chỉ cảm thấy đáy lòng đau buốt, người con gái trước mắt này, không thể tổn thương, không thể buông bỏ. Lý trí của hắn chưa trở lại, hết thảy đều theo bản năng. Hắn bắt được người muốn trốn kia vác lên lưng, không quan tâm đến những người khác, trực tiếp chạy thẳng về động.
Trong động rất lạnh, trên vách tường, cứ mỗi hai thước lại được khảm một viên dạ minh châu, Lý Minh Kỳ bị hắn vác mà choáng váng, lúc này không có tâm trạng đánh giá cảnh tượng xung quanh. Nàng thực sợ hãi, nàng không biết nam nhân này bị làm sao, muốn làm gì nàng.
Thạch động rất sâu, trong cùng có một căn phòng, trong phòng đặt một cái giường băng, tản ra từng đợt khí lạnh, Trầm Ngạn Khanh ném nàng lên giường.
Lý Minh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, toàn thân không chỗ nào không đau, bắp chân bị thương, quần đã bị máu loãng thấm ướt. Nàng rụt người lại, rùng mình run rẩy, thật cẩn thận lùi ra sau. Biết rõ có lùi cũng không thể thoát khỏi tầm mắt hắn, chỉ là không nén được sợ hãi, theo bản năng muốn cách xa nam nhân trước mắt một chút, xa thêm chút nữa.
Nam nhân bên giường cũng nghiêng đầu đánh giá nàng, ánh mắt hắn tỏa ra ánh sáng vàng lợt quái lạ mê hoặc.
Lý Minh Kỳ bị khí thế trong ánh mắt hắn níu chặt, cảm thấy lạnh đến tận xương. Nàng gian nan cắn môi, nàng không muốn yếu thế, nhưng khí thế của nam nhân này quá mạnh mẽ, bản năng nàng muốn khuất phục.
Trầm Ngạn Khanh nhìn nàng hơn nửa ngày, giống như đang xác nhận hắn có biết người này không, hắn suy nghĩ thật lâu, nhưng nghĩ mãi mà không nhớ rõ.
Lý Minh Kỳ cảm nhận được sát ý trắng trợn của hắn, bất lực nhìn hắn, chẳng lẽ kiếp này của nàng đến đây là hết sao? Trầm Ngạn Khanh, rốt cuộc ta đã nợ ngươi bao nhiêu?
Bụng dạ Trầm Ngạn Khanh đảo lộn, sớm đã không còn lý trí, hơi thở thô bạo trong cơ thể muốn thoát ra, lập tức bổ nhào lên giường, đè người xuống dưới thân, lòng bàn tay phát lực, chỉ cần vỗ khẽ một cái là có thể giết chết người, nhưng lại chết sống không xuống tay được.
Lý Minh Kỳ thực im lặng, cũng không giãy dụa, chỉ dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn, “Trầm Ngạn Khanh, đây là nguyên nhân khiến tính cách của ngươi vặn vẹo sao?” Chỉ là ta đã làm gì sai, sao ngươi cứ đến trêu chọc ta, nàng vươn hai tay run run sờ khuôn mặt trắng như tuyết của hắn, giọng nói cũng mang theo run rẩy, “Trầm Ngạn Khanh, ngươi tỉnh lại được không?” Lòng của nàng nhoi nhói, sâu trong trí nhớ có một thứ gì đó đang rục rịch...
Nam tử trước mắt đã không thể gọi là người, bởi vì hắn không chút lý trí, hắn cũng không có suy nghĩ, hết thảy đều theo bản năng, người này bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Vào lúc nàng sờ mặt hắn, Trầm Ngạn Khanh nhắm hai mắt lại, tay vẫn còn giơ cao, có thể vỗ xuống bất cứ lúc nào, lại chậm chạp không buông.
Lý Minh Kỳ cũng không muốn chết ở đây, nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm, chỉ cần có một đường sống, nàng đều phải thử. Tay nàng thử thăm dò giữ lấy mặt hắn, nâng đầu hắn lên, hôn xuống trán hắn, thấy ánh mắt hắn dần mơ màng, hơi thở thô bạo cũng phai nhạt.
Hai tròng mắt Trầm Ngạn Khanh có chút mờ mịt, nhìn chằm chằm môi nàng. Lý Minh Kỳ run run hàng mi, nhắm mắt lại, đôi môi cũng mím chặt, chỉ một lúc sau khóe môi mềm mịn chậm rãi hạ xuống, hơi thở nóng cháy như thiêu người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook