Ác Nữ Quay Về
-
Chương 96: Lão tướng ra mặt
Lăng Thanh Ngọc hiện giờ toàn thân run rẩy, nếu không phải có Tình Tuyết đứng bên cạnh vuốt vuốt lưng nàng ta, đoán chừng đã sớm xụi lơ xuống đất rồi, nhưng cho dù là vậy, vẫn hùng hổ mang bộ dáng vịt cứng mồm không sợ chết, gân cổ la toáng lên: "Triệu đại nhân cần phải nghĩ lại, gia phụ cũng không phải dễ đụng vào!"
"Cùng lắm cũng chỉ là một văn thư ở Hàn Lâm viện, Bổn quan thực không biết, có chỗ nào đáng sợ!"
Triệu đại nhân trực tiếp khinh thường mở miệng, cũng không phải xem thường chức vị của Lăng Nham, chủ yếu là do Lăng Thanh Ngọc quá phách lối kiêu ngạo, thậm chí còn vượt qua cả phụ thân của nàng ta, thực buồn cười.
"Triệu Thiên Bình! Ngươi đừng quá đáng! Mọi người đều là quan đồng liêu với nhau, ngươi nói chuyện cũng phải cẩn thận chút!" Lăng Nham nhận được tin báo của gia nhân trong nhà, cố ý từ Hàn Lâm viện chạy về, chỉ là lại không nghĩ đến vừa vào cửa liền nghe phải mấy câu này, lập tức máu sôi lên não!
"Ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là Lăng đại nhân, chỉ có điều giờ này Lăng đại nhân không ở Hàn Lâm viện chỉnh lý sách vở, ngược lại lại về nhà để diễu võ giương oai, gan cũng khá lớn nhỉ!"
Triệu Thiên Bình căn bản cũng không đặt Lăng Nham đang hùng hùng hổ hổ vào mắt, ngược lại mỗi câu mỗi chữ khiến cho toàn bộ khí thế sôi sùng sục của lão ta trong nháy mắt tắt ngúm.
Lăng Nham gắt gao trừng mắt nhìn Triệu Thiên Bình, thở hổn hển từng hơi, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, hừ lạnh một tiếng mở miệng nói: "Quyền uy của Triệu đại nhân đây cũng thật lớn, chỉ tiếc, nơi này là hậu viện của Lăng phủ ta không phải là công đường của Triệu đại nhân ngươi, có chuyện gì, vẫn xin Triệu đại nhân dựa theo quy củ mà làm việc!"
Lăng Thanh Ngọc nhìn thấy Lăng Nham giống như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng bước lên nghênh đón, rơm rớm nước mắt cứ như là vừa bị ấm ức kinh trời, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống: "Phụ thân, rốt cuộc người cũng về rồi, xin phụ thân làm chủ cho Thanh Ngọc!"
"Thanh Ngọc yên tâm, một thư sinh vai không thể gánh tay không thể nâng như ta, cũng sẽ tận lực bảo vệ nữ nhi của mình được an toàn, sẽ không để con phải chịu bất kỳ ủy khuất gì!"
Lăng Nham ôn tồn kéo Lăng Thanh Ngọc ra sau lưng mình che chắn cho nàng ta, hiên ngang đón nhận ánh mắt của Triệu Thiên Bình.
Trông thấy cái dáng vẻ hiện giờ của Lăng Nham, Bắc Đường Ngôn vẫn luôn giữ im lặng đứng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói: "Quyền uy của Lăng đại nhân cũng thực không nhỏ, ngay cả Bổn vương cũng phải cam bái hạ phong!"
Lúc này Lăng Nham mới phát hiện ra Bắc Đường Ngôn cũng đang có mặt trong phòng, lập tức có chút sốt ruột, vội vàng tiến lên thi lễ: "Vi thần bái kiến Vương gia, không biết Vương gia đại giá quang lâm, thật sự là thất lễ."
Bắc Đường Ngôn không mặn không nhạt nhẹ gật đầu, sau đó thản nhiên nói: "Bổn vương hôm nay tới đây cũng là ngoài ý muốn, chỉ có điều trong phủ của Lăng đại nhân chướng khí mù mịt, thật sự khiến Bổn vương phải mở rộng tầm mắt!"
Nghe đến đó, trên mặt Lăng Nham thay đổi thần sắc liên tục năm màu vô cùng đặc sắc, nhưng vẫn ráng chống đỡ gương mặt tái nhợt của mình sau đó mở miệng nói: "Để vương gia chê cười rồi, dù sao cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa tỷ muội với nhau mà thôi, kinh động đến Kinh Triệu Doãn và Vương gia, thật sự là không nghĩ tới."
Lăng Nhược Hi cũng biết Lăng Nham có thể đứng vững trên cái chức vị đó, thực chất không phải là kẻ ăn chay, quả nhiên, vừa mới mở miệng, đã để lộ ra bản tính cáo già, quả thực là quá biết cách nói chuyện, mấy mạng người, vậy mà lại biến thành trò đùa nhỏ nhỏ giữa tỷ muội với nhau, biến thành chuyện của hậu trạch, đảo lộn mọi thứ trong chuyện này, lão ta đã làm tốt nhất có thể rồi!
Triệu đại nhân nghe đến đó lập tức cảm thấy một trận buồn cười, nở nụ cười lạnh, thản nhiên nói: "Mấy mạng người xém tí thì không thấy được ánh mặt trời ngày mai, Lăng đại nhân một câu trò đùa là đã có thể lướt qua, sợ là không ổn đâu?"
"Mấy mạng người? Làm gì có mạng người nào? Người chết ở đâu? Sao Bổn quan lại không trông thấy nhỉ?" Lăng Nham nhìn bốn phía xung quanh, một mặt chính trực khí thế hừng hực công thêm vẻ nghi hoặc nhìn thẳng Triệu Thiên Bình.
Triệu Thiên Bình thật không ngờ Lăng Nham lại vô lại thế này, liền giận đến xanh mặt: "Lăng đại nhân thật có bản lĩnh, đã có tài ăn nói khéo léo như phu nhân ở hậu trạch vậy! Triệu mỗ không dám tin, có thể từ đen mà nói thành trắng?"
Lăng Nham không đếm xỉa đến lời nói của Triệu Thiên Bình, chỉ dán mắt lên người Lăng Nhược Hi, thản nhiên nói: "Nhược Hi, chuyện này xảy ra ở trong phòng của con, con nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lăng Nhược Hi nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của Lăng Nham, sau đó vẻ mặt đầy cam chịu, khóe mắt rưng rưng nhìn Triệu Thiên Bình, nhỏ giọng nói: "Đại bá phụ nói rất đúng, thực ra đây chỉ là trò chơi giữa con với Thanh Ngọc tỷ tỷ mà thôi, thật sự không ngờ lại kinh động đến đại nhân, đều là do tiểu nữ không đúng."
Thấy Lăng Nhược Hi đột nhiên nói sang hướng khác, Triệu Thiên Bình trong nháy mắt hiểu ngay, Lăng Nham căn bản chính là đang uy hiếp, tức đến trợn tròn mắt, vội vã nói: "Tam tiểu thư không cần phải sợ, cứ đem chân tướng sự tình nói ra, ta nhất định sẽ làm chủ cho tam tiểu thư!"
Lăng Nhược Hi nhìn Triệu Thiên Bình chằm chằm, nhìn thấy sự chân thành đã mất từ lâu trong đáy mắt hắn, hắn đang đòi sự công bình cho nàng, đang vì nàng mà đứng ra bênh vực kẻ yếu, trong nhất thời sự ấm áp nhỏ nhoi khó diễn tả len lỏi trong lòng nàng. Nhưng rất rõ ràng, hôm nay nàng quyết định phải phụ lòng chân thành của hắn rồi.
Lắc đầu, những giọt nước mắt đã nhịn từ lâu giờ đột nhiên rơi xuống, bối rối lau nước mắt đi, Lăng Nhược Hi nghẹn ngào mở miệng nói: "Đó là sự thật, những chuyện này kỳ thực chính là trò đùa của tỷ muội chúng ta, Thanh Ngọc tỷ tỷ rất thích nghiên cứu y thuật, tiểu nữ lại vô tình kết giao với Liễu thần y. Tỷ tỷ nhất thời ngứa nghề, muốn phân cao thấp với Liễu thần y, mới nhờ vả Nhược Hi thử thuốc, đều do Nhược Hi tự nguyện, Triệu đại nhân vẫn là không nên truy cứu nữa đi thôi!"
Lăng Nhược Hi lần này lại nói tránh đi, đây tuyệt đối là một sự huyền diệu, trên cơ bản tất cả mọi người ở đây đều biết Lăng Nhược Hi phải chịu ấm ức lớn, ánh mắt nhìn Lăng Thanh Ngọc càng trở nên cực kỳ cổ quái.
Nếu không phải Lăng Nham đang nắm chắc tay của Lăng Thanh Ngọc, Lăng Thanh Ngọc nhất định sẽ lao ra hung hăng đánh chết nha đầu chết tiệt nói hươu nói vượn kia!
Bắc Đường Ngôn nhìn dáng vẻ Lăng Nhược Hi mắt cũng không nháy đàng hoàng nói hươu nói vượn, chỉ cảm thấy một trận buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn mang một bộ dáng không còn nhịn được nữa, lạnh như băng nói: "Quậy tới quậy lui, cũng chỉ là một trò đùa, tam tiểu thư và Thanh Ngọc tiểu thư cũng đủ nghịch ngợm nhỉ, nếu đã như vậy, Triệu đại nhân, chúng ta nên đi về trước thôi?"
Triệu Thiên bình mặc dù là người cương trực không thiên vị, nhưng dù sao cũng làm quan trong triều, ai hắn cũng có thể không nghe, nhưng đối với Vương tôn quý tộc, hắn vẫn nên nuốt vào trong lòng mà thôi.
Hơn nữa, Bắc Đường Ngôn vị này trên triều đình tuyệt đối chỉ có tiếng lành đồn xa, không phải loại người bởi vì cường quyền mà phải cúi đầu, cho nên, Triệu Thiên Bình mặc dù là không cam tâm, nhưng vẫn quặm mặt lại nói: "Nếu đã như vậy, vậy Bổn quan trước hết xin cáo từ, tam tiểu thư, ba ngày sau trong cung tuyển tú, người cũng phải thật cẩn thận!"
Sau khi nói xong, Triệu Thiên Bình trực tiếp dẫn theo đám hạ nhân của mình nườm nượp đi ra ngoài, chỉ để lại người của Lăng gia đứng tại chỗ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lúc đầu cứ tưởng là bão tố bây giờ lại kết thúc không mặn không nhạt như vậy, ngay cả Thu Cúc người vừa bị chấn kinh, cũng cảm thấy có chút gì đó không đủ tư vị.
Chỉ là tất cả mọi người lại không ngờ rằng, Triệu Thiên Bình vừa đi, Lăng Nham liền thay đổi thần sắc, lạnh mặt, thấp giọng nói: "Tất cả bà tử nha đầu trong phòng này, kéo ra ngoài đánh chết hết toàn bộ cho ta!"
"Cùng lắm cũng chỉ là một văn thư ở Hàn Lâm viện, Bổn quan thực không biết, có chỗ nào đáng sợ!"
Triệu đại nhân trực tiếp khinh thường mở miệng, cũng không phải xem thường chức vị của Lăng Nham, chủ yếu là do Lăng Thanh Ngọc quá phách lối kiêu ngạo, thậm chí còn vượt qua cả phụ thân của nàng ta, thực buồn cười.
"Triệu Thiên Bình! Ngươi đừng quá đáng! Mọi người đều là quan đồng liêu với nhau, ngươi nói chuyện cũng phải cẩn thận chút!" Lăng Nham nhận được tin báo của gia nhân trong nhà, cố ý từ Hàn Lâm viện chạy về, chỉ là lại không nghĩ đến vừa vào cửa liền nghe phải mấy câu này, lập tức máu sôi lên não!
"Ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là Lăng đại nhân, chỉ có điều giờ này Lăng đại nhân không ở Hàn Lâm viện chỉnh lý sách vở, ngược lại lại về nhà để diễu võ giương oai, gan cũng khá lớn nhỉ!"
Triệu Thiên Bình căn bản cũng không đặt Lăng Nham đang hùng hùng hổ hổ vào mắt, ngược lại mỗi câu mỗi chữ khiến cho toàn bộ khí thế sôi sùng sục của lão ta trong nháy mắt tắt ngúm.
Lăng Nham gắt gao trừng mắt nhìn Triệu Thiên Bình, thở hổn hển từng hơi, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, hừ lạnh một tiếng mở miệng nói: "Quyền uy của Triệu đại nhân đây cũng thật lớn, chỉ tiếc, nơi này là hậu viện của Lăng phủ ta không phải là công đường của Triệu đại nhân ngươi, có chuyện gì, vẫn xin Triệu đại nhân dựa theo quy củ mà làm việc!"
Lăng Thanh Ngọc nhìn thấy Lăng Nham giống như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng bước lên nghênh đón, rơm rớm nước mắt cứ như là vừa bị ấm ức kinh trời, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống: "Phụ thân, rốt cuộc người cũng về rồi, xin phụ thân làm chủ cho Thanh Ngọc!"
"Thanh Ngọc yên tâm, một thư sinh vai không thể gánh tay không thể nâng như ta, cũng sẽ tận lực bảo vệ nữ nhi của mình được an toàn, sẽ không để con phải chịu bất kỳ ủy khuất gì!"
Lăng Nham ôn tồn kéo Lăng Thanh Ngọc ra sau lưng mình che chắn cho nàng ta, hiên ngang đón nhận ánh mắt của Triệu Thiên Bình.
Trông thấy cái dáng vẻ hiện giờ của Lăng Nham, Bắc Đường Ngôn vẫn luôn giữ im lặng đứng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói: "Quyền uy của Lăng đại nhân cũng thực không nhỏ, ngay cả Bổn vương cũng phải cam bái hạ phong!"
Lúc này Lăng Nham mới phát hiện ra Bắc Đường Ngôn cũng đang có mặt trong phòng, lập tức có chút sốt ruột, vội vàng tiến lên thi lễ: "Vi thần bái kiến Vương gia, không biết Vương gia đại giá quang lâm, thật sự là thất lễ."
Bắc Đường Ngôn không mặn không nhạt nhẹ gật đầu, sau đó thản nhiên nói: "Bổn vương hôm nay tới đây cũng là ngoài ý muốn, chỉ có điều trong phủ của Lăng đại nhân chướng khí mù mịt, thật sự khiến Bổn vương phải mở rộng tầm mắt!"
Nghe đến đó, trên mặt Lăng Nham thay đổi thần sắc liên tục năm màu vô cùng đặc sắc, nhưng vẫn ráng chống đỡ gương mặt tái nhợt của mình sau đó mở miệng nói: "Để vương gia chê cười rồi, dù sao cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa tỷ muội với nhau mà thôi, kinh động đến Kinh Triệu Doãn và Vương gia, thật sự là không nghĩ tới."
Lăng Nhược Hi cũng biết Lăng Nham có thể đứng vững trên cái chức vị đó, thực chất không phải là kẻ ăn chay, quả nhiên, vừa mới mở miệng, đã để lộ ra bản tính cáo già, quả thực là quá biết cách nói chuyện, mấy mạng người, vậy mà lại biến thành trò đùa nhỏ nhỏ giữa tỷ muội với nhau, biến thành chuyện của hậu trạch, đảo lộn mọi thứ trong chuyện này, lão ta đã làm tốt nhất có thể rồi!
Triệu đại nhân nghe đến đó lập tức cảm thấy một trận buồn cười, nở nụ cười lạnh, thản nhiên nói: "Mấy mạng người xém tí thì không thấy được ánh mặt trời ngày mai, Lăng đại nhân một câu trò đùa là đã có thể lướt qua, sợ là không ổn đâu?"
"Mấy mạng người? Làm gì có mạng người nào? Người chết ở đâu? Sao Bổn quan lại không trông thấy nhỉ?" Lăng Nham nhìn bốn phía xung quanh, một mặt chính trực khí thế hừng hực công thêm vẻ nghi hoặc nhìn thẳng Triệu Thiên Bình.
Triệu Thiên Bình thật không ngờ Lăng Nham lại vô lại thế này, liền giận đến xanh mặt: "Lăng đại nhân thật có bản lĩnh, đã có tài ăn nói khéo léo như phu nhân ở hậu trạch vậy! Triệu mỗ không dám tin, có thể từ đen mà nói thành trắng?"
Lăng Nham không đếm xỉa đến lời nói của Triệu Thiên Bình, chỉ dán mắt lên người Lăng Nhược Hi, thản nhiên nói: "Nhược Hi, chuyện này xảy ra ở trong phòng của con, con nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lăng Nhược Hi nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của Lăng Nham, sau đó vẻ mặt đầy cam chịu, khóe mắt rưng rưng nhìn Triệu Thiên Bình, nhỏ giọng nói: "Đại bá phụ nói rất đúng, thực ra đây chỉ là trò chơi giữa con với Thanh Ngọc tỷ tỷ mà thôi, thật sự không ngờ lại kinh động đến đại nhân, đều là do tiểu nữ không đúng."
Thấy Lăng Nhược Hi đột nhiên nói sang hướng khác, Triệu Thiên Bình trong nháy mắt hiểu ngay, Lăng Nham căn bản chính là đang uy hiếp, tức đến trợn tròn mắt, vội vã nói: "Tam tiểu thư không cần phải sợ, cứ đem chân tướng sự tình nói ra, ta nhất định sẽ làm chủ cho tam tiểu thư!"
Lăng Nhược Hi nhìn Triệu Thiên Bình chằm chằm, nhìn thấy sự chân thành đã mất từ lâu trong đáy mắt hắn, hắn đang đòi sự công bình cho nàng, đang vì nàng mà đứng ra bênh vực kẻ yếu, trong nhất thời sự ấm áp nhỏ nhoi khó diễn tả len lỏi trong lòng nàng. Nhưng rất rõ ràng, hôm nay nàng quyết định phải phụ lòng chân thành của hắn rồi.
Lắc đầu, những giọt nước mắt đã nhịn từ lâu giờ đột nhiên rơi xuống, bối rối lau nước mắt đi, Lăng Nhược Hi nghẹn ngào mở miệng nói: "Đó là sự thật, những chuyện này kỳ thực chính là trò đùa của tỷ muội chúng ta, Thanh Ngọc tỷ tỷ rất thích nghiên cứu y thuật, tiểu nữ lại vô tình kết giao với Liễu thần y. Tỷ tỷ nhất thời ngứa nghề, muốn phân cao thấp với Liễu thần y, mới nhờ vả Nhược Hi thử thuốc, đều do Nhược Hi tự nguyện, Triệu đại nhân vẫn là không nên truy cứu nữa đi thôi!"
Lăng Nhược Hi lần này lại nói tránh đi, đây tuyệt đối là một sự huyền diệu, trên cơ bản tất cả mọi người ở đây đều biết Lăng Nhược Hi phải chịu ấm ức lớn, ánh mắt nhìn Lăng Thanh Ngọc càng trở nên cực kỳ cổ quái.
Nếu không phải Lăng Nham đang nắm chắc tay của Lăng Thanh Ngọc, Lăng Thanh Ngọc nhất định sẽ lao ra hung hăng đánh chết nha đầu chết tiệt nói hươu nói vượn kia!
Bắc Đường Ngôn nhìn dáng vẻ Lăng Nhược Hi mắt cũng không nháy đàng hoàng nói hươu nói vượn, chỉ cảm thấy một trận buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn mang một bộ dáng không còn nhịn được nữa, lạnh như băng nói: "Quậy tới quậy lui, cũng chỉ là một trò đùa, tam tiểu thư và Thanh Ngọc tiểu thư cũng đủ nghịch ngợm nhỉ, nếu đã như vậy, Triệu đại nhân, chúng ta nên đi về trước thôi?"
Triệu Thiên bình mặc dù là người cương trực không thiên vị, nhưng dù sao cũng làm quan trong triều, ai hắn cũng có thể không nghe, nhưng đối với Vương tôn quý tộc, hắn vẫn nên nuốt vào trong lòng mà thôi.
Hơn nữa, Bắc Đường Ngôn vị này trên triều đình tuyệt đối chỉ có tiếng lành đồn xa, không phải loại người bởi vì cường quyền mà phải cúi đầu, cho nên, Triệu Thiên Bình mặc dù là không cam tâm, nhưng vẫn quặm mặt lại nói: "Nếu đã như vậy, vậy Bổn quan trước hết xin cáo từ, tam tiểu thư, ba ngày sau trong cung tuyển tú, người cũng phải thật cẩn thận!"
Sau khi nói xong, Triệu Thiên Bình trực tiếp dẫn theo đám hạ nhân của mình nườm nượp đi ra ngoài, chỉ để lại người của Lăng gia đứng tại chỗ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lúc đầu cứ tưởng là bão tố bây giờ lại kết thúc không mặn không nhạt như vậy, ngay cả Thu Cúc người vừa bị chấn kinh, cũng cảm thấy có chút gì đó không đủ tư vị.
Chỉ là tất cả mọi người lại không ngờ rằng, Triệu Thiên Bình vừa đi, Lăng Nham liền thay đổi thần sắc, lạnh mặt, thấp giọng nói: "Tất cả bà tử nha đầu trong phòng này, kéo ra ngoài đánh chết hết toàn bộ cho ta!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook