Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu
-
Chương 14: Hoắc Anh Tuấn, Anh Thật Sự Rất Muốn Tôi Chết Sao?
Từ Uyển Nhan đứng ở phía sau Hoắc Anh Tuấn, thản nhiên xem kịch Hoäc Anh Tuấn liếc mắt.
*Cô hận tôi ư?” Khóe miệng anh cong lên, nụ cười lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy nguội lạnh trong lòng: “Cô có tư cách gì hận tôi!”
“Tôi có thể chịu được tất cả tổn thương anh gây ra cho tôi, nhưng tại sao anh phải động đến bọn họ?” Đường Hoa Nguyệt nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt đỏ ngầu, tức giận đến mức cả người run rẩy: “Hoäc Anh Tuấn, bố mẹ tôi, còn có anh trai tôi chưa từng làm tổn thương anh, họ thực sự thích anh, vậy mà anh lại đối xử với họ như vậy…
“Bởi vì tôi từng nói” Hoäc Anh Tuấn ngắt lời cô với vẻ mặt khó chịu: “Để cho cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, đương nhiên, bọn họ phải chịu khổ cùng VỚI CÔ…
Còn chưa nói xong, Đường Hoa Nguyệt đã tức giận giơ tay lên.
Lại bị anh nắm lại.
Vẻ mặt của anh lạnh vô cùng, hất cô ra.
Sức đẩy đó vốn sẽ không làm cô bị thương, nhưng Đường Hoa Nguyệt lại ngã mạnh xuống mặt đất.
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, theo bản năng muốn đưa tay ra, lại cứng răn kiềm chế lại.
Chân Đường Hoa Nguyệt vừa mới treo, cơ thể rất yếu, tất nhiên sẽ bị đẩy ngã.
Mà cô thử vài lân muốn đứng lên, nhưng tay chân không dùng sức được, vừa động, xương cốt đau đến nỗi như thể ai đó dùng búa đập vào tay chân cô làm xương cốt như muốn vỡ.
Đột nhiên cô cúi đầu cười một tiếng, cảm giác tự chế giêu.
Trước kia anh bảo vệ cô tốt bao nhiêu, bây giờ làm cô tổn thương bấy nhiêu.
Trên miệng thì cô nói hận anh, hận không thể cùng chết với anh, nhưng đáng xấu hổ chính là, sự việc phát triển đến mức này, cô lại còn chưa hết hy vọng, còn ôm một tia ảo tưởng đối với anh.
Buồn cười thật.
Rất buồn cười.
Tình cảm của Hoäắc Anh Tuấn đối với Đường Hoa Nguyệt là gì, Từ Uyển Nhan có thể hiểu rõ hơn bất kỳ ai, thấy bộ dạng thảm hại của Đường Hoa Nguyệt, Từ Uyến Nhan nheo mắt lại, lập tức bày ra một bộ dạng chị gái đau lòng em gái.
*Hoa Nguyệt, em có bị thương không?”
Cô ta đi tới, cúi người muốn đỡ Đường Hoa Nguyệt, cơ thể ngăn chặn tầm mắt của Hoäắc Anh Tuấn, dùng bộ móng xinh đẹp được làm cách đây không lâu, hung hăng bấm một cái trên mu bàn tay của mình.
“A! Hoa Nguyệt em…”
Bồng nhiên Từ Uyển Nhan kêu thảm thiết một tiếng, ngã về phía sau, lựa chọn vị trí ngã xuống cũng rất chuẩn, làm cho Hoắc Anh Tuấn có thể thấy rõ ràng một vết máu trên mu bàn tay của cô ta.
“Đường Hoa Nguyệt!” Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn đỡ Từ Uyển Nhan đứng lên: “Cô không cần tay nữa à?”
Đường Hoa Nguyệt liếc nhìn Từ Uyển Nhan đáng thương, lại nâng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn.
“Cô ta bị thương thì chắc chắn cho là tôi làm sao?”
“Già mồm át lẽ phải, miệng lưỡi sắc bén, rốt cuộc cô còn bao nhiêu bộ mặt mà tôi chưa được thấy đây”
Mặc kệ cô nói gì, anh cũng sẽ không tin, Đường Hoa Nguyệt không muốn tranh cãi với anh về vấn đề này ở đây, cô không muốn tiếp tục lãng phí sức lực của mình nữa.
Cô góp chút sức lực cuối cùng, cảm giác đau đớn trong lòng cũng từ từ nguôi ngoai, cô chống mặt đất đứng lên, lại bị Hoắc Anh Tuấn dùng sức túm một cái, đẩy đến trước mặt Từ Uyến Nhan.
“Xin lỗi đi!”
Đường Hoa Nguyệt không nhúc nhích, cái chân mới đỡ đau được một chút, bây giờ lại đau âm ỷ đứng dậy.
Từ Uyển Nhan nhìn Hoắc Anh Tuấn, cô ta kéo tay Đường Hoa Nguyệt, ánh mắt đau thương khuyên nhủ: “Anh đừng hung dữ với Hoa Nguyệt, chuyện này là em sai, anh đừng hung dữ với em ấy. Nếu anh cứ như vậy, em ấy sẽ bỏ đi thật đấy…”
“Đừng đụng vào người tôi!” Đường Hoa Nguyệt dùng sức gạt tay Từ Uyển Nhan ra, ngay cả những sợi tóc cũng thể hiện sự ghét bỏ.
Rõ ràng là một ả “trà xanh”, lại cố tình đóng giả người đáng thương.
Quả thực làm cho người khác buồn nôn.
Từ Uyển Nhan từng chịu nhiều cực khổ ở nhà họ Đường, cô ta cũng có thể lấy ơn báo oán, bây giờ lại bị Đường Hoa Nguyệt bắt nạt như vậy, vẫn nói giúp cho Đường Hoa Nguyệt như trước.
Hai tay của Hoäc Anh Tuấn để bên hông không ngừng siết chặt.
Lúc trước mắt anh bị mù, mới có thể thích Đường Hoa Nguyệt như vậy.
Từ Uyển Nhan hạ mi mắt, trong đôi mắt sâu thẳm không một chút gợn sóng, trên mặt là một bộ dạng rất đáng thương.
“Xin lỗi, Hoäc Anh Tuấn, đều tại em hai người mới cãi nhau, nơi này là nhà của hai người, người đi phải là em, chứ không phải Hoa Nguyệt…
Sau khi nghe Từ Uyển Nhan nói như vậy, rốt cục Hoäc Anh Tuấn cũng chú ý đến va-li hành lý đặt ở góc tường, xương ngón tay nắm lại kêu răng rắc.
“Còn muốn đi?” Anh cười lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn tú bị mây đen bao phủ dày đặc, âm trầm đến mức giống như giông bão sắp kéo đến: “Đường Hoa Nguyệt, nếu cô dám đi thì tôi sẽ khiến cho gia đình cô phải chết!”
Rốt cục Đường Hoa Nguyệt cũng nhìn về phía Hoäc Anh Tuấn, trong ánh mắt chứa đầy vẻ khó tin, sắc mặt cũng tái nhợt vài phần.
“Anh” Giọng nói như bị tắc nghẽn, dần chậm lại: “Có phải anh thật sự rất muốn tôi chết?”
Lệ khí anh cao ngút trời: “Cô cũng cân sống sao?”
Giống như bị chục ngàn mũi tên xuyên thẳng vào tim, đột nhiên Đường Hoa Nguyệt không biết nói gì nữa.
Cô cứ đứng yên nhìn anh như vậy, một chữ cũng không nói được.
Mà Hoắc Anh Tuấn không biết, những lời tàn nhãn anh nói ngày hôm nay, chẳng bao lâu nữa anh sẽ phải hối hận ngàn vạn lần!
Một lời tiên trí, anh hối hận cả đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook