Ác Ma Tổng Tài : Càng Hận Càng Yêu
-
Chương 58: Cô Thích Không
Khi tâm trạng căng thẳng thì cả người càng đau nhức dữ dội hơn.
Đường Hoa Nguyệt không ngẩn người nữa mà cô gọi điện thoại cho Lục Xuyên Mạn.
“Tôi ly hôn không thành công, nhưng tôi đã cố gắng hết sức, bây giờ Hoắc Anh Tuấn đã hận tôi tận xương tủy, mục đích của anh đã đạt được rồi, bao giờ anh mới thả anh trai tôi ra?”
Lục Xuyên Mạn không trả lời câu hỏi của Đường Hoa Nguyệt ngay, mà dịu dàng cười hỏi: “Đoạn ghi âm của tôi, cô thích không?”
Đường Hoa Nguyệt cũng xem qua tin tức, trước kia cô đã được bác sĩ cấp bằng giả, hiện tại toàn bộ cư dân mạng đang trách móc.
“Tôi thật không ngờ đến một người đã sống thực vật như anh lại có khả năng đối phó với tôi, có vẻ như không phải”
“Nếu cô đã biết như vậy, phải thành thật một chút, đừng đùa giỡn với tôi.”
Lục Xuyên Mạn xoay xoay cây bút trong tay.
“Vê phần anh trai của cô, đợi tới thời điểm thích hợp, tôi sẽ sắp xếp cho các người gặp mặt”
Gương mặt của Đường Hoa Nguyệt trở nên lạnh lùng: “Lục Xuyên Mạn, nếu anh dám đùa giỡn tôi, tôi sẽ cùng anh cá chết lưới rách”
Người đàn ông cúi đầu cười cười: “Yên tâm đi, tôi chưa bao giờ nuốt lời, tôi hứa sẽ cô sẽ không làm tổn thương mà cô quan tâm, cô xem, không phải tôi vân chưa ra tay sao?”
Đường Hoa Nguyệt lạnh lùng định ngắt điện thoại thì ở đầu máy bên kia lại vang lên một câu như sấm sét —— “Trong bụng cô còn đứa bé, phải nghĩ cách cho Hoắc Anh Tuấn tự tay giết nó “
Đường Hoa Nguyệt không ngạc nhiên khi anh ta biết cô có thai, cũng không sợ hãi khi anh ta lại nói như vậy, nhưng đứa bé…
Ánh mắt cô tối sầm lại: “Chờ đã, trước khi đứa bé này được sinh ra, tôi sẽ chết trước.”
Nói xong, đầu máy bên kia vang lên tiếng tút tút máy bận.
Người đàn ông liếc nhìn màn hình đã tối đen, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, chết hả, cô sẽ không thể chất.
Hoắc Anh Tuấn rời khỏi phòng bệnh, ngồi ở trong xe rất lâu.
Anh rút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc nọ, làn khói thuốc màu trắng xanh đã che đi khuôn mặt đẹp trai của anh, trong con mắt đen sâm đang dần dần hiện lên màu đỏ tươi.
Vài giây sau, anh dùng ngón tay mảnh khảnh nắm tàn thuốc còn đang cháy vo lại thành viên tròn, anh nhắm mắt lại, để tàn thuốc nóng bỏng đốt cháy lòng bàn tay.
Tay đứt ruột xót. ?
Tay đau, trái tìm… dường như cũng đau theo.
Hoắc Anh Tuấn không trở vê công ty, cũng không về Ngự Thủy Loan, mà lái xe đến quán bar nổi tiếng —— Ánh Trăng.
Nơi này do bạn của anh mở, anh cũng góp cổ phần, nhưng chuyện này không có mấy ai biết đến.
Người quản lý của Ánh Trăng kính rượu cho Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn anh ta một cái: “Tôi muốn loại rượu mạnh nhất.”
Quản lý liếc nhìn cánh tay của Hoắc Anh Tuấn: “Tổng giám đốc Hoắc, vết thương của anh còn chưa lành, hay là…”
Hoắc Anh Tuấn khua khua tay áo, vuốt điện thoại gọi ra ngoài, nhưng đối phương không nhận máy.
Anh đành gửi một tin nhắn: “Tôi đang ở Ánh Trăng, tới đây đi.”
Quản lý thấy anh như vậy cũng đành bó tay, lấy cho anh loại rượu mạnh nhất.
Đèn trong Ánh Trăng sáng rực, bầu không khí nóng bức.
Hoắc Anh Tuấn ngồi trong phòng bao dưới ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, gương mặt anh tuấn không chút thay đổi, ngón tay thon dài trắng nõn nghịch chiếc nhẫn nữ trong tay, anh yên lặng ngắm nhìn một đôi mắt đen láy, cầm ly rượu trong tay, nốc hết ly này đến ly khác.
Trông anh giống như một cậu nhóc trẻ tuổi thất tình.
Ít nhất cho đến khi Cố Minh Thịnh xuất hiện, anh đã ở trong bộ dạng này.
“Tôi còn tưởng anh cả đời này sẽ không uống rượu, thật không ngờ đó nha, há há.”
Hoắc Anh Tuấn nhìn sang một bên, thấy Cố Minh Thịnh mặc đồ âu màu trắng giản dị, hai tay dựa vào cửa, đôi mắt đào hoa làm mê lòng người, khóe miệng còn nụ cười mỉa mai.
Đàn ông ở Thành phố Hà Nội, cậu cả của Tập đoàn Hoắc Huyễn luôn có tiếng mặc đồ đen, cậu hai của Tập đoàn tài chính nhà họ Cố lại thích mặc đồ trăng, người khác nhớ rõ, bởi vì nhãn hiệu của hai người này rất rõ ràng và công khai.
Bộ đôi Thành phố Hà Nội, tính cách không giống nhau, nhưng lại là bạn bè tốt.
Hoắc Anh Tuấn đẹp trai, khỏe mạnh, ngũ quan sắc sảo, thuộc hệ “sủng vợ”, tay trái có thể chơi game giết toàn bộ quân địch, tay phải có thể lái xe cho cô gái mình thương, nhưng trong mắt anh chỉ có Đường Hoa Nguyệt, những cô gái khác đều không vừa mắt, có thể nói là một người đàn ông hoàn hảo.
Cố Minh Thịnh lại sở hữu vẻ ngoài hơi nữ tính, đeo kính mắt nhã nhặn, nhưng tính tình tinh tế, thích xài tiền, thích ngắm phụ nữ, nhưng lại không trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng các cô gái theo đuổi anh ta nhiều vô kể.
Đương nhiên, đó là chuyện đó xảy ra trước khi Hoắc Anh Tuấn đi tù.
Từ sau khi ra Hoắc Anh Tuấn ra tù, phụ nữ thích anh nhiều đếm không xuể, nhưng anh vẫn bị ảnh hưởng bởi một điều, anh đã kết hôn.
Chỉ có Cố Minh Thịnh vẫn như trước, luôn cao ngạo, hơn nữa thực lực ngày càng mạnh mẽ.
“Sao thế, anh với Đường Hoa Nguyệt không tốt hả?” Cố Minh Thịnh ngồi đối diện với Hoắc.
Anh Tuấn, tự mình uống cạn ly rượu: “Tửu lượng cao như vậy mà đã muốn say rồi sao?”
Đường Hoa Nguyệt không ngẩn người nữa mà cô gọi điện thoại cho Lục Xuyên Mạn.
“Tôi ly hôn không thành công, nhưng tôi đã cố gắng hết sức, bây giờ Hoắc Anh Tuấn đã hận tôi tận xương tủy, mục đích của anh đã đạt được rồi, bao giờ anh mới thả anh trai tôi ra?”
Lục Xuyên Mạn không trả lời câu hỏi của Đường Hoa Nguyệt ngay, mà dịu dàng cười hỏi: “Đoạn ghi âm của tôi, cô thích không?”
Đường Hoa Nguyệt cũng xem qua tin tức, trước kia cô đã được bác sĩ cấp bằng giả, hiện tại toàn bộ cư dân mạng đang trách móc.
“Tôi thật không ngờ đến một người đã sống thực vật như anh lại có khả năng đối phó với tôi, có vẻ như không phải”
“Nếu cô đã biết như vậy, phải thành thật một chút, đừng đùa giỡn với tôi.”
Lục Xuyên Mạn xoay xoay cây bút trong tay.
“Vê phần anh trai của cô, đợi tới thời điểm thích hợp, tôi sẽ sắp xếp cho các người gặp mặt”
Gương mặt của Đường Hoa Nguyệt trở nên lạnh lùng: “Lục Xuyên Mạn, nếu anh dám đùa giỡn tôi, tôi sẽ cùng anh cá chết lưới rách”
Người đàn ông cúi đầu cười cười: “Yên tâm đi, tôi chưa bao giờ nuốt lời, tôi hứa sẽ cô sẽ không làm tổn thương mà cô quan tâm, cô xem, không phải tôi vân chưa ra tay sao?”
Đường Hoa Nguyệt lạnh lùng định ngắt điện thoại thì ở đầu máy bên kia lại vang lên một câu như sấm sét —— “Trong bụng cô còn đứa bé, phải nghĩ cách cho Hoắc Anh Tuấn tự tay giết nó “
Đường Hoa Nguyệt không ngạc nhiên khi anh ta biết cô có thai, cũng không sợ hãi khi anh ta lại nói như vậy, nhưng đứa bé…
Ánh mắt cô tối sầm lại: “Chờ đã, trước khi đứa bé này được sinh ra, tôi sẽ chết trước.”
Nói xong, đầu máy bên kia vang lên tiếng tút tút máy bận.
Người đàn ông liếc nhìn màn hình đã tối đen, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, chết hả, cô sẽ không thể chất.
Hoắc Anh Tuấn rời khỏi phòng bệnh, ngồi ở trong xe rất lâu.
Anh rút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc nọ, làn khói thuốc màu trắng xanh đã che đi khuôn mặt đẹp trai của anh, trong con mắt đen sâm đang dần dần hiện lên màu đỏ tươi.
Vài giây sau, anh dùng ngón tay mảnh khảnh nắm tàn thuốc còn đang cháy vo lại thành viên tròn, anh nhắm mắt lại, để tàn thuốc nóng bỏng đốt cháy lòng bàn tay.
Tay đứt ruột xót. ?
Tay đau, trái tìm… dường như cũng đau theo.
Hoắc Anh Tuấn không trở vê công ty, cũng không về Ngự Thủy Loan, mà lái xe đến quán bar nổi tiếng —— Ánh Trăng.
Nơi này do bạn của anh mở, anh cũng góp cổ phần, nhưng chuyện này không có mấy ai biết đến.
Người quản lý của Ánh Trăng kính rượu cho Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn anh ta một cái: “Tôi muốn loại rượu mạnh nhất.”
Quản lý liếc nhìn cánh tay của Hoắc Anh Tuấn: “Tổng giám đốc Hoắc, vết thương của anh còn chưa lành, hay là…”
Hoắc Anh Tuấn khua khua tay áo, vuốt điện thoại gọi ra ngoài, nhưng đối phương không nhận máy.
Anh đành gửi một tin nhắn: “Tôi đang ở Ánh Trăng, tới đây đi.”
Quản lý thấy anh như vậy cũng đành bó tay, lấy cho anh loại rượu mạnh nhất.
Đèn trong Ánh Trăng sáng rực, bầu không khí nóng bức.
Hoắc Anh Tuấn ngồi trong phòng bao dưới ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, gương mặt anh tuấn không chút thay đổi, ngón tay thon dài trắng nõn nghịch chiếc nhẫn nữ trong tay, anh yên lặng ngắm nhìn một đôi mắt đen láy, cầm ly rượu trong tay, nốc hết ly này đến ly khác.
Trông anh giống như một cậu nhóc trẻ tuổi thất tình.
Ít nhất cho đến khi Cố Minh Thịnh xuất hiện, anh đã ở trong bộ dạng này.
“Tôi còn tưởng anh cả đời này sẽ không uống rượu, thật không ngờ đó nha, há há.”
Hoắc Anh Tuấn nhìn sang một bên, thấy Cố Minh Thịnh mặc đồ âu màu trắng giản dị, hai tay dựa vào cửa, đôi mắt đào hoa làm mê lòng người, khóe miệng còn nụ cười mỉa mai.
Đàn ông ở Thành phố Hà Nội, cậu cả của Tập đoàn Hoắc Huyễn luôn có tiếng mặc đồ đen, cậu hai của Tập đoàn tài chính nhà họ Cố lại thích mặc đồ trăng, người khác nhớ rõ, bởi vì nhãn hiệu của hai người này rất rõ ràng và công khai.
Bộ đôi Thành phố Hà Nội, tính cách không giống nhau, nhưng lại là bạn bè tốt.
Hoắc Anh Tuấn đẹp trai, khỏe mạnh, ngũ quan sắc sảo, thuộc hệ “sủng vợ”, tay trái có thể chơi game giết toàn bộ quân địch, tay phải có thể lái xe cho cô gái mình thương, nhưng trong mắt anh chỉ có Đường Hoa Nguyệt, những cô gái khác đều không vừa mắt, có thể nói là một người đàn ông hoàn hảo.
Cố Minh Thịnh lại sở hữu vẻ ngoài hơi nữ tính, đeo kính mắt nhã nhặn, nhưng tính tình tinh tế, thích xài tiền, thích ngắm phụ nữ, nhưng lại không trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng các cô gái theo đuổi anh ta nhiều vô kể.
Đương nhiên, đó là chuyện đó xảy ra trước khi Hoắc Anh Tuấn đi tù.
Từ sau khi ra Hoắc Anh Tuấn ra tù, phụ nữ thích anh nhiều đếm không xuể, nhưng anh vẫn bị ảnh hưởng bởi một điều, anh đã kết hôn.
Chỉ có Cố Minh Thịnh vẫn như trước, luôn cao ngạo, hơn nữa thực lực ngày càng mạnh mẽ.
“Sao thế, anh với Đường Hoa Nguyệt không tốt hả?” Cố Minh Thịnh ngồi đối diện với Hoắc.
Anh Tuấn, tự mình uống cạn ly rượu: “Tửu lượng cao như vậy mà đã muốn say rồi sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook