Ác Ma Lao Tù
-
Quyển 1 - Chương 27: Mở Đầu
Đánh giá thay đổi nói lên rằng lực thực của Tần Nhiên đã thay đổi.
Hơn nữa, so với lời đánh giá khách quan của hệ thống thì cậu có thể cảm nhận sự thay đổi càng rõ ràng hơn nữa!
Mới có hai ngày rưỡi mà Tần Nhiên đã có cảm giác như mình đã thay da đổi thịt hoàn toàn vậy.
Nhìn thanh súng “rắn độc – M1” nằm trong tay, đây chính là chiến lợi phẩm do chính tay cậu giành được khi tự tay xử lý tay súng bắn tỉa của nhóm phản quân. Cậu có cảm giác như mình đã trở thành một người bộ đội lâu năm vậy, cho dù cậu cũng biết rõ ràng rằng đây chỉ là trò chơi, chỉ là giả dối.
Nhưng nó vẫn làm cậu đắm chìm trong cảm giác sung sướng đó.
Bởi gì, mọi thứ đều quá chân thật.
Nếu không phải có thể mở ra thanh thuộc tính của nhân vật, thanh nhiệm vụ,… thì Tần Nhiên sẽ hoàn toàn coi đây là hiện thực.
“Đây là điểm gây nghiện của game ngầm này sao?” Tần Nhiên luôn nghĩ cậu khác với những người chơi game khác, nhưng từ khi chơi game này, cậu lại có thể hiểu một chút về suy nghĩ của những người đó.
Nhưng nếu cậu là một người khỏe mạnh bình thường thì cậu tuyệt đối sẽ không chơi game này.
Cho dù nó rất chân thật! Cũng rất kích thích!
Đối với Tần Nhiên thì những thứ trên vẫn không sánh bằng có thể bình yên sống hết quãng đời còn lại.
Tần Nhiên không phải là người có dã tâm lớn, cũng không phải là người luôn không cam tâm trở thành một người bình thường như bao người khác.
Cậu chỉ là một người bất đắc dĩ bị bắt buộc phải chơi game này thôi.
Nhưng điều đó cũng không gây cản trở Tần Nhiên nỗ lực làm tốt nhất có thể.
Suy cho cùng thì còn sống là quan trọng nhất!
Dựa vào vách tường trong đám phế tích, Tần Nhiên bước lần theo bóng đen để che dấu bản thân. Cậu hơi híp mắt lại, điều chỉnh cho hơi thở trở nên nhẹ nhàng nhất có thể.
Nếu có thể thì cậu thật sự rất muốn nằm vật xuống đất ngủ một giấc.
Nhưng, tình hình trước mắt không cho phép cậu làm điều đó.
Thời khắc mấu chốt gần tới rồi!
Sắc trời hoàn toàn tối đen.
Trên bầu trời, mặt trăng bắt đầu hiện ra, cong cong, xinh đẹp, mang đến cảm giác hơi tĩnh mịch cho cái thành phố đang có chiến tranh này.
Nhưng, ngay sau đó, cảm giác này liền bị tiếng bước chân đánh vỡ…
Bịch bịch bịch!
Tiếng bước chân truyền đến từ nơi xa hấp dẫn sự chú ý của Tần Nhiên.
Nhờ vào ánh trăng, cậu thấy đội lính rời khỏi doanh trại lúc nãy giờ đã trở về.
Bọn chúng đang chạy vội vã nên cũng không phát hiện ra cậu đang trốn trong bóng đen.
Nôn nóng đã làm giảm sức quan sát của chúng xuống rất nhiều.
Vào giây phút này, trong lòng chúng chỉ còn nghĩ đến việc phải đem tin tức điều tra được báo ngay cho thiếu tá Tát Lỗ Tạp.
Hán Khắc đã chết!
Và cả một đội lính của Hán Khắc cũng toàn quân bị diệt!
Sự thật này đã làm cho chúng hết sức hoảng hốt!
Phải biết rằng Hán Khắc chính là hàng tinh anh chân chính trong đội ngũ của bọn họ, bất kể là kỹ thuật bắn súng hay cách thức đánh nhau thì hắn đều đứng vị trí số một, hoặc số hai trong toàn doanh trại. Đặc biệt là sau khi Hán Khắc có thể hoàn thành được vài cái nhiệm vụ mà người khác nghĩ rằng không thể làm được, thì toàn bộ doanh trại đều đồn rằng hắn chính là người mạnh nhất.
Đối với lời đồn này, gần như toàn bộ binh lính trong doanh trại đều ngầm thừa nhận.
Nhưng một Hán Khắc như vậy không ngờ rằng đã chết!
Bị súng máy bắn chết!
Vẫn là súng máy của người một nhà!
Tất cả những thứ này đều làm cho trong lòng chúng tràn đầy khó hiểu, và hơn hết là không thể chấp nhận được.
Bọn họ cần một lời giải thích!
Mà Tát Lỗ Tạp chính là người có thể làm điều đó!
Thành ra bước chân của chúng trở nên càng nôn nóng hơn nữa.
Tần Nhiên trốn trong bóng đen nhìn nhóm người này vội vàng đi ngang qua, rồi từ từ đứng lên.
Tần Nhiên biết, thứ mà cậu mong chờ đã bắt đầu rồi.
… … …
“Khốn kiếp!”
Nghe xong báo cáo của binh lính, Tát Lỗ Tạp đang ngồi trên ghế liền bật dậy rồi rít lên căm giận. Cái ghế bị đẩy ra sau đột ngột khiến nó đổ trên mặt đất, tạo ra tiếng “đùng” trầm đục.
Nhưng không ai trong số những người đang ở đây để ý đến nó.
Ánh mắt của bọn họ đều nhìn Tát Lỗ Tạp.
Bọn họ cần một lời giải thích nguyên nhân Hán Khắc và cả đội quân của hắn bị giết.
Lúc này, ngay cả thằng sĩ quan phụ tá luôn luôn sợ hãi Tát Lỗ Tạp cũng nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt không hề đổi hướng.
“Tôi biết bây giờ các cậu đang có rất nhiều nghi ngờ và khó hiểu!”
“Đợi một chút, tôi sẽ nói cho các cậu biết tất cả!”
“Còn bây giờ, hãy triệu tập tất cả binh lính trong doanh trại đi!”
“Bọn họ cũng có quyền được biết sự thật!”
Ánh mắt của Tát Lỗ Tạp nhìn quét qua khuôn mặt của tất cả những người đang đứng trong căn phòng, rồi gằn giọng, nói.
“Tuân lệnh! Trưởng quan!” Sĩ quan phụ tá và những người lính chào rồi đi ra văn phòng.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Tát Lỗ Tạp, mặt hắn hầm hầm như thể muốn giết người.
Trước khi lính trinh sát trở về, trong lòng hắn vẫn còn một chút hi vọng.
Nhưng sau khi bọn họ trở về và mang theo những tin tức kia thì Tát Lỗ Tạp lập tức vứt bỏ một chút hi vọng ấy.
Hán Khắc – thủ hạ đắc lực nhất của hắn đã chết, những người khác trong đội của Hán Khắc cũng đã chết.
Mà còn chết dưới tay của thằng đảm nhiệm súng máy của đội và tay súng bắn tỉa.
Ngay khi nghe được tin này, trong đầu Tát Lỗ Tạp liền hiện lên hình ảnh thằng khốn Chiêm Ninh phái người theo đuôi đội Hán Khắc rồi đột nhiên tập kích.
Ngoại trừ người kia, cơ bản không còn ai có thể làm được như vậy.
Suy cho cùng thì mấy tên thủ hạ của người kia rất thông thạo làm những chuyện như vậy mà.
“Mày nuốt đồ của tao mà còn muốn tao chết? Nếu vậy thì để xem cuối cùng ai sẽ là người chết trước!” Tát Lỗ Tạp lẩm bẩm.
Sau đó hắn liền kéo ngăn kéo ra, cầm lấy khẩu súng đang nằm trong đấy.
Bàn tay hắn cảm nhận được sự thô ráp của báng súng, làm cho ngọn lửa đấu tranh anh dũng lại bùng cháy trong cơ thể hắn. Hắn xoay người đi ra ngoài văn phòng, rồi nhìn thấy thủ hạ của mình đã tập hợp thông qua ô cửa sổ.
Cho dù Tát Lỗ Tạp có tức giận thì cũng không mất lý trí đến mức một thân một mình đi tìm Chiêm Ninh.
Vì làm vậy chẳng khác nào đi chịu chết!
May mắn là đội quân của hắn được trang bị các loại vũ khí tối tân nhất trong toàn bộ đội quân phản loạn, khả năng tác chiến cũng là đội mạnh nhất.
Đây đều là những con át chủ bài hắn tích cóp bao lâu nay!
Và bây giờ chính là lúc ngả bài.
Tát Lỗ Tạp đi ra văn phòng, thẳng lưng, nghiêm trang, bước chân cũng trở nên vững vàng dứt khoát khiến cho âm thanh của đế giày nện xuống sàn nhà cũng to rõ hơn.
Cộp cộp cộp!
Nghe như tiếng kim đồng hồ vậy.
Cho dù là ai thì nhìn đến dáng vẻ nghiêm cẩn này của hắn đều sẽ nghĩ rằng hắn là một người quân nhân chân chính.
Cho dù tính tình nóng nảy, tính cách chuyên quyền, độc đoán.
Nhưng đây không phải là những gì đám quân nhân này cần sao?
Vì vậy, cho dù có vài khuyết điểm thì cũng có thể tha thứ.
Tát Lỗ Tạp chính là bắt được điểm này.
Hắn biết rõ bọn lính cần người trưởng quan như thế nào, cho nên hắn liền sắm vai một người như vậy.
Nhìn đám binh lính đang xếp thành hàng thẳng tắp trước mắt, nhìn ánh mắt tôn kính mà chúng dành cho hắn, Tát Lỗ Tạp cực kỳ vừa lòng.
Hắn bước lên bục cao, hít một hơi thật sâu, rồi dùng giọng điệu trầm thấp mạch lạc rõ ràng nói thông qua cái micro.
“Các quân nhân… Chúng ta đã bị phản bội!”
Tát Lỗ Tạp không hề vòng vo, nói thẳng ra cái tin kinh thiên động địa đó.
Hắn vừa dứt lời, các quân nhân đứng dưới đã kinh ngạc ngơ ngẩn cả người. Nhưng uy tín của Tát Lỗ Tạp trong lòng họ làm cho họ không tự động chen ngang.
Tát Lỗ Tạp nói tiếp:
“Tướng quân Chiêm Ninh… Hắn đã đồng ý đàm phán hòa bình với quân địch… Dùng mạng sống của chúng ta làm điều kiện trao đổi!”
“Thằng chó ăn cháo đá bát ấy đã lựa chọn phản bội chúng ta! Vì mạng sống của nó!”
“Chính nó khơi mào chiến tranh, khiến chúng ta cầm mạng của chính mình đi đánh cược! Sau đó, vào lúc này, nó lại đẩy toàn bộ tội danh lên người chúng ta! Biến chúng ta thành kẻ chết thay cho nó!”
Giọng nói của Tát Lỗ Tạp càng ngày càng kích động, càng ngày càng vang dội.
Tiếp theo, trong giọng nói của hắn đột nhiên bị nhiễm một chút u ám, buồn rầu:
“Tôi biết rất khó để các cậu tin vào chuyện như vậy. Nhưng sự thật chính là như vậy!”
“Tôi đã phái Hán Khắc đi thu thập thêm chứng cứ… Nhưng đã bị thằng chó ăn cháo đá bát kia ám sát!”
“Ban nãy tôi đã phái một đội ra ngoài điều tra. Bọn họ có thể chứng minh tất cả!”
“Hán Khắc chính là cánh tay phải đắc lực của tôi. Cậu ấy còn là một chiến sĩ chân chính, nên bị ám sát như vậy thật sự không công bằng! Đây không phải là kết thúc nên có của một người chiến sĩ chân chính!”
Biểu cảm của Tát Lỗ Tạp trở nên u buồn, thậm chí, hai mắt của hắn còn đỏ lên.
Những người lính đứng gần bục còn có thể nhìn thấy nước mắt đong đầy trong khóe mắt của hắn.
Tựa như không muốn thuộc hạ nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của mình, hắn quay mặt sang bên rồi khua tay với những người lính trong nhóm ban nãy nhận nhiệm vụ đi ra ngoài điều tra.
Những người lính này nhìn Tát Lỗ Tạp đang “đau thương đứt từng khúc ruột”, rồi đội trưởng nhóm ấy bước đến bục nơi có cái micro.
“Tôi có thể chứng minh rằng đội trưởng Hán Khắc đã bị ám sát… Anh ấy bị trúng đạn từ phía sau lưng, những người đội viên khác cũng chết do tay súng bắn tỉa bắn lén!” Người đội trưởng ấy nói.
Ngay lập tức, cả quân doanh ồ lên.
Những người quân nhân nhìn nhau.
Trên mặt ai cũng toát lên vẻ kinh ngạc, không thể tin, sau đó… căm hận bắt đầu nảy sinh.
Vào lúc lòng căm hận của bọn lính đạt đến cực điểm, Tát Lỗ Tạp liền nắm chắc thời khắc này, quay lưng lại bồi thêm vào:
“Hỡi các đồng chí của tôi! Hán Khắc đã bị ám sát! Người tiếp theo có thể là tôi, sau đó, chính là các đồng chí… Bởi vì chỉ khi tiêu diệt hết đội quân chủ chốt ở đầu chiến tuyến thì thằng chó Chiêm Ninh ăn cháo đá bát kia mới có thể đạt được sự tha thứ của quân địch! Mới có thể hoàn thành đàm phán hòa bình. Hắn… mới có thể sống sót!”
Tát Lỗ Tạp lại nhìn chăm chú vào những thằng lính xung quanh hắn, trong giọng nói còn có thêm một chút ý cổ động, nói:
“Tôi không muốn như vậy! Bởi vì, chúng ta là chiến sĩ!”
“Cho dù chết, chúng ta cũng muốn chết ở trên chiến trường! Chúng ta muốn chết rõ ràng… chứ không phải kiểu chết khuất nhục như vậy!”
“Bây giờ, tôi muốn đi tìm thằng chó Chiêm Ninh ăn cháo đá bát kia tính sổ!”
“Ai tình nguyện đi với tôi?” Tát Lỗ Tạp hỏi lớn.
“Tôi!”
“Tôi!”
…
…
Những người lính này đã bị căm hận làm mờ mắt rồi nên khi nghe được lời kêu gọi của Tát Lỗ Tạp, họ liền hưởng ứng sôi nổi.
Chỉ có mỗi thằng sĩ quan phụ tá là có vẻ kinh ngạc, do dự.
Là người phụ tá của Tát Lỗ Tạp nên hắn biết nhiều tin tức hơn những người lính bình thường một ít.
Hình như mọi thứ không giống như lời nói của Tát Lỗ Tạp lắm.
Ví dụ như: chính tai hắn đã từng nghe được từ “châu báu”.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp nói ra thắc mắc của mình thì một khẩu súng lục đã chĩa thẳng vào trán hắn.
Người cầm súng chính là Tát Lỗ Tạp.
Đùng!
Tát Lỗ Tạp nổ súng không chút do dự, vô cùng dứt khoát.
Ánh mắt của hắn cũng không hề có chút thương hại khi nhìn cái xác chết không nhắm mắt của người phụ tá.
Ai bảo nó biết quá nhiều cơ chứ!
“Nó chính là thằng lính mà thằng Chiêm Ninh ăn cháo đá bát kia cài vào bên cạnh tôi. Đáng tiếc là tôi phát hiện ra quá muộn! Nếu không thì Hán Khắc…” Tát Lỗ Tạp lại phô bày khả năng đóng kịch tuyệt đỉnh của mình thêm một lần nữa.
Lập tức, bọn lính kinh ngạc, rồi kinh ngạc chuyển thành lòng căm thù còn ghê gớm hơn cả ban nãy.
Ánh mắt nhìn cái thi thể chết không nhắm mắt của thằng sĩ quan phụ tá cũng trở nên căm ghét.
“Hỡi các đồng chí của tôi! Đây chính là lúc chúng ta đi lấy lại công bằng từ chỗ Chiêm Ninh… Xuất phát!”
“Lấy lại công bằng!”
“Lấy lại công bằng!”
Tiếng hô vang lên như thủy triều, cuối cùng, phá tan màn đêm tĩnh lặng.
Hơn nữa, so với lời đánh giá khách quan của hệ thống thì cậu có thể cảm nhận sự thay đổi càng rõ ràng hơn nữa!
Mới có hai ngày rưỡi mà Tần Nhiên đã có cảm giác như mình đã thay da đổi thịt hoàn toàn vậy.
Nhìn thanh súng “rắn độc – M1” nằm trong tay, đây chính là chiến lợi phẩm do chính tay cậu giành được khi tự tay xử lý tay súng bắn tỉa của nhóm phản quân. Cậu có cảm giác như mình đã trở thành một người bộ đội lâu năm vậy, cho dù cậu cũng biết rõ ràng rằng đây chỉ là trò chơi, chỉ là giả dối.
Nhưng nó vẫn làm cậu đắm chìm trong cảm giác sung sướng đó.
Bởi gì, mọi thứ đều quá chân thật.
Nếu không phải có thể mở ra thanh thuộc tính của nhân vật, thanh nhiệm vụ,… thì Tần Nhiên sẽ hoàn toàn coi đây là hiện thực.
“Đây là điểm gây nghiện của game ngầm này sao?” Tần Nhiên luôn nghĩ cậu khác với những người chơi game khác, nhưng từ khi chơi game này, cậu lại có thể hiểu một chút về suy nghĩ của những người đó.
Nhưng nếu cậu là một người khỏe mạnh bình thường thì cậu tuyệt đối sẽ không chơi game này.
Cho dù nó rất chân thật! Cũng rất kích thích!
Đối với Tần Nhiên thì những thứ trên vẫn không sánh bằng có thể bình yên sống hết quãng đời còn lại.
Tần Nhiên không phải là người có dã tâm lớn, cũng không phải là người luôn không cam tâm trở thành một người bình thường như bao người khác.
Cậu chỉ là một người bất đắc dĩ bị bắt buộc phải chơi game này thôi.
Nhưng điều đó cũng không gây cản trở Tần Nhiên nỗ lực làm tốt nhất có thể.
Suy cho cùng thì còn sống là quan trọng nhất!
Dựa vào vách tường trong đám phế tích, Tần Nhiên bước lần theo bóng đen để che dấu bản thân. Cậu hơi híp mắt lại, điều chỉnh cho hơi thở trở nên nhẹ nhàng nhất có thể.
Nếu có thể thì cậu thật sự rất muốn nằm vật xuống đất ngủ một giấc.
Nhưng, tình hình trước mắt không cho phép cậu làm điều đó.
Thời khắc mấu chốt gần tới rồi!
Sắc trời hoàn toàn tối đen.
Trên bầu trời, mặt trăng bắt đầu hiện ra, cong cong, xinh đẹp, mang đến cảm giác hơi tĩnh mịch cho cái thành phố đang có chiến tranh này.
Nhưng, ngay sau đó, cảm giác này liền bị tiếng bước chân đánh vỡ…
Bịch bịch bịch!
Tiếng bước chân truyền đến từ nơi xa hấp dẫn sự chú ý của Tần Nhiên.
Nhờ vào ánh trăng, cậu thấy đội lính rời khỏi doanh trại lúc nãy giờ đã trở về.
Bọn chúng đang chạy vội vã nên cũng không phát hiện ra cậu đang trốn trong bóng đen.
Nôn nóng đã làm giảm sức quan sát của chúng xuống rất nhiều.
Vào giây phút này, trong lòng chúng chỉ còn nghĩ đến việc phải đem tin tức điều tra được báo ngay cho thiếu tá Tát Lỗ Tạp.
Hán Khắc đã chết!
Và cả một đội lính của Hán Khắc cũng toàn quân bị diệt!
Sự thật này đã làm cho chúng hết sức hoảng hốt!
Phải biết rằng Hán Khắc chính là hàng tinh anh chân chính trong đội ngũ của bọn họ, bất kể là kỹ thuật bắn súng hay cách thức đánh nhau thì hắn đều đứng vị trí số một, hoặc số hai trong toàn doanh trại. Đặc biệt là sau khi Hán Khắc có thể hoàn thành được vài cái nhiệm vụ mà người khác nghĩ rằng không thể làm được, thì toàn bộ doanh trại đều đồn rằng hắn chính là người mạnh nhất.
Đối với lời đồn này, gần như toàn bộ binh lính trong doanh trại đều ngầm thừa nhận.
Nhưng một Hán Khắc như vậy không ngờ rằng đã chết!
Bị súng máy bắn chết!
Vẫn là súng máy của người một nhà!
Tất cả những thứ này đều làm cho trong lòng chúng tràn đầy khó hiểu, và hơn hết là không thể chấp nhận được.
Bọn họ cần một lời giải thích!
Mà Tát Lỗ Tạp chính là người có thể làm điều đó!
Thành ra bước chân của chúng trở nên càng nôn nóng hơn nữa.
Tần Nhiên trốn trong bóng đen nhìn nhóm người này vội vàng đi ngang qua, rồi từ từ đứng lên.
Tần Nhiên biết, thứ mà cậu mong chờ đã bắt đầu rồi.
… … …
“Khốn kiếp!”
Nghe xong báo cáo của binh lính, Tát Lỗ Tạp đang ngồi trên ghế liền bật dậy rồi rít lên căm giận. Cái ghế bị đẩy ra sau đột ngột khiến nó đổ trên mặt đất, tạo ra tiếng “đùng” trầm đục.
Nhưng không ai trong số những người đang ở đây để ý đến nó.
Ánh mắt của bọn họ đều nhìn Tát Lỗ Tạp.
Bọn họ cần một lời giải thích nguyên nhân Hán Khắc và cả đội quân của hắn bị giết.
Lúc này, ngay cả thằng sĩ quan phụ tá luôn luôn sợ hãi Tát Lỗ Tạp cũng nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt không hề đổi hướng.
“Tôi biết bây giờ các cậu đang có rất nhiều nghi ngờ và khó hiểu!”
“Đợi một chút, tôi sẽ nói cho các cậu biết tất cả!”
“Còn bây giờ, hãy triệu tập tất cả binh lính trong doanh trại đi!”
“Bọn họ cũng có quyền được biết sự thật!”
Ánh mắt của Tát Lỗ Tạp nhìn quét qua khuôn mặt của tất cả những người đang đứng trong căn phòng, rồi gằn giọng, nói.
“Tuân lệnh! Trưởng quan!” Sĩ quan phụ tá và những người lính chào rồi đi ra văn phòng.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Tát Lỗ Tạp, mặt hắn hầm hầm như thể muốn giết người.
Trước khi lính trinh sát trở về, trong lòng hắn vẫn còn một chút hi vọng.
Nhưng sau khi bọn họ trở về và mang theo những tin tức kia thì Tát Lỗ Tạp lập tức vứt bỏ một chút hi vọng ấy.
Hán Khắc – thủ hạ đắc lực nhất của hắn đã chết, những người khác trong đội của Hán Khắc cũng đã chết.
Mà còn chết dưới tay của thằng đảm nhiệm súng máy của đội và tay súng bắn tỉa.
Ngay khi nghe được tin này, trong đầu Tát Lỗ Tạp liền hiện lên hình ảnh thằng khốn Chiêm Ninh phái người theo đuôi đội Hán Khắc rồi đột nhiên tập kích.
Ngoại trừ người kia, cơ bản không còn ai có thể làm được như vậy.
Suy cho cùng thì mấy tên thủ hạ của người kia rất thông thạo làm những chuyện như vậy mà.
“Mày nuốt đồ của tao mà còn muốn tao chết? Nếu vậy thì để xem cuối cùng ai sẽ là người chết trước!” Tát Lỗ Tạp lẩm bẩm.
Sau đó hắn liền kéo ngăn kéo ra, cầm lấy khẩu súng đang nằm trong đấy.
Bàn tay hắn cảm nhận được sự thô ráp của báng súng, làm cho ngọn lửa đấu tranh anh dũng lại bùng cháy trong cơ thể hắn. Hắn xoay người đi ra ngoài văn phòng, rồi nhìn thấy thủ hạ của mình đã tập hợp thông qua ô cửa sổ.
Cho dù Tát Lỗ Tạp có tức giận thì cũng không mất lý trí đến mức một thân một mình đi tìm Chiêm Ninh.
Vì làm vậy chẳng khác nào đi chịu chết!
May mắn là đội quân của hắn được trang bị các loại vũ khí tối tân nhất trong toàn bộ đội quân phản loạn, khả năng tác chiến cũng là đội mạnh nhất.
Đây đều là những con át chủ bài hắn tích cóp bao lâu nay!
Và bây giờ chính là lúc ngả bài.
Tát Lỗ Tạp đi ra văn phòng, thẳng lưng, nghiêm trang, bước chân cũng trở nên vững vàng dứt khoát khiến cho âm thanh của đế giày nện xuống sàn nhà cũng to rõ hơn.
Cộp cộp cộp!
Nghe như tiếng kim đồng hồ vậy.
Cho dù là ai thì nhìn đến dáng vẻ nghiêm cẩn này của hắn đều sẽ nghĩ rằng hắn là một người quân nhân chân chính.
Cho dù tính tình nóng nảy, tính cách chuyên quyền, độc đoán.
Nhưng đây không phải là những gì đám quân nhân này cần sao?
Vì vậy, cho dù có vài khuyết điểm thì cũng có thể tha thứ.
Tát Lỗ Tạp chính là bắt được điểm này.
Hắn biết rõ bọn lính cần người trưởng quan như thế nào, cho nên hắn liền sắm vai một người như vậy.
Nhìn đám binh lính đang xếp thành hàng thẳng tắp trước mắt, nhìn ánh mắt tôn kính mà chúng dành cho hắn, Tát Lỗ Tạp cực kỳ vừa lòng.
Hắn bước lên bục cao, hít một hơi thật sâu, rồi dùng giọng điệu trầm thấp mạch lạc rõ ràng nói thông qua cái micro.
“Các quân nhân… Chúng ta đã bị phản bội!”
Tát Lỗ Tạp không hề vòng vo, nói thẳng ra cái tin kinh thiên động địa đó.
Hắn vừa dứt lời, các quân nhân đứng dưới đã kinh ngạc ngơ ngẩn cả người. Nhưng uy tín của Tát Lỗ Tạp trong lòng họ làm cho họ không tự động chen ngang.
Tát Lỗ Tạp nói tiếp:
“Tướng quân Chiêm Ninh… Hắn đã đồng ý đàm phán hòa bình với quân địch… Dùng mạng sống của chúng ta làm điều kiện trao đổi!”
“Thằng chó ăn cháo đá bát ấy đã lựa chọn phản bội chúng ta! Vì mạng sống của nó!”
“Chính nó khơi mào chiến tranh, khiến chúng ta cầm mạng của chính mình đi đánh cược! Sau đó, vào lúc này, nó lại đẩy toàn bộ tội danh lên người chúng ta! Biến chúng ta thành kẻ chết thay cho nó!”
Giọng nói của Tát Lỗ Tạp càng ngày càng kích động, càng ngày càng vang dội.
Tiếp theo, trong giọng nói của hắn đột nhiên bị nhiễm một chút u ám, buồn rầu:
“Tôi biết rất khó để các cậu tin vào chuyện như vậy. Nhưng sự thật chính là như vậy!”
“Tôi đã phái Hán Khắc đi thu thập thêm chứng cứ… Nhưng đã bị thằng chó ăn cháo đá bát kia ám sát!”
“Ban nãy tôi đã phái một đội ra ngoài điều tra. Bọn họ có thể chứng minh tất cả!”
“Hán Khắc chính là cánh tay phải đắc lực của tôi. Cậu ấy còn là một chiến sĩ chân chính, nên bị ám sát như vậy thật sự không công bằng! Đây không phải là kết thúc nên có của một người chiến sĩ chân chính!”
Biểu cảm của Tát Lỗ Tạp trở nên u buồn, thậm chí, hai mắt của hắn còn đỏ lên.
Những người lính đứng gần bục còn có thể nhìn thấy nước mắt đong đầy trong khóe mắt của hắn.
Tựa như không muốn thuộc hạ nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của mình, hắn quay mặt sang bên rồi khua tay với những người lính trong nhóm ban nãy nhận nhiệm vụ đi ra ngoài điều tra.
Những người lính này nhìn Tát Lỗ Tạp đang “đau thương đứt từng khúc ruột”, rồi đội trưởng nhóm ấy bước đến bục nơi có cái micro.
“Tôi có thể chứng minh rằng đội trưởng Hán Khắc đã bị ám sát… Anh ấy bị trúng đạn từ phía sau lưng, những người đội viên khác cũng chết do tay súng bắn tỉa bắn lén!” Người đội trưởng ấy nói.
Ngay lập tức, cả quân doanh ồ lên.
Những người quân nhân nhìn nhau.
Trên mặt ai cũng toát lên vẻ kinh ngạc, không thể tin, sau đó… căm hận bắt đầu nảy sinh.
Vào lúc lòng căm hận của bọn lính đạt đến cực điểm, Tát Lỗ Tạp liền nắm chắc thời khắc này, quay lưng lại bồi thêm vào:
“Hỡi các đồng chí của tôi! Hán Khắc đã bị ám sát! Người tiếp theo có thể là tôi, sau đó, chính là các đồng chí… Bởi vì chỉ khi tiêu diệt hết đội quân chủ chốt ở đầu chiến tuyến thì thằng chó Chiêm Ninh ăn cháo đá bát kia mới có thể đạt được sự tha thứ của quân địch! Mới có thể hoàn thành đàm phán hòa bình. Hắn… mới có thể sống sót!”
Tát Lỗ Tạp lại nhìn chăm chú vào những thằng lính xung quanh hắn, trong giọng nói còn có thêm một chút ý cổ động, nói:
“Tôi không muốn như vậy! Bởi vì, chúng ta là chiến sĩ!”
“Cho dù chết, chúng ta cũng muốn chết ở trên chiến trường! Chúng ta muốn chết rõ ràng… chứ không phải kiểu chết khuất nhục như vậy!”
“Bây giờ, tôi muốn đi tìm thằng chó Chiêm Ninh ăn cháo đá bát kia tính sổ!”
“Ai tình nguyện đi với tôi?” Tát Lỗ Tạp hỏi lớn.
“Tôi!”
“Tôi!”
…
…
Những người lính này đã bị căm hận làm mờ mắt rồi nên khi nghe được lời kêu gọi của Tát Lỗ Tạp, họ liền hưởng ứng sôi nổi.
Chỉ có mỗi thằng sĩ quan phụ tá là có vẻ kinh ngạc, do dự.
Là người phụ tá của Tát Lỗ Tạp nên hắn biết nhiều tin tức hơn những người lính bình thường một ít.
Hình như mọi thứ không giống như lời nói của Tát Lỗ Tạp lắm.
Ví dụ như: chính tai hắn đã từng nghe được từ “châu báu”.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp nói ra thắc mắc của mình thì một khẩu súng lục đã chĩa thẳng vào trán hắn.
Người cầm súng chính là Tát Lỗ Tạp.
Đùng!
Tát Lỗ Tạp nổ súng không chút do dự, vô cùng dứt khoát.
Ánh mắt của hắn cũng không hề có chút thương hại khi nhìn cái xác chết không nhắm mắt của người phụ tá.
Ai bảo nó biết quá nhiều cơ chứ!
“Nó chính là thằng lính mà thằng Chiêm Ninh ăn cháo đá bát kia cài vào bên cạnh tôi. Đáng tiếc là tôi phát hiện ra quá muộn! Nếu không thì Hán Khắc…” Tát Lỗ Tạp lại phô bày khả năng đóng kịch tuyệt đỉnh của mình thêm một lần nữa.
Lập tức, bọn lính kinh ngạc, rồi kinh ngạc chuyển thành lòng căm thù còn ghê gớm hơn cả ban nãy.
Ánh mắt nhìn cái thi thể chết không nhắm mắt của thằng sĩ quan phụ tá cũng trở nên căm ghét.
“Hỡi các đồng chí của tôi! Đây chính là lúc chúng ta đi lấy lại công bằng từ chỗ Chiêm Ninh… Xuất phát!”
“Lấy lại công bằng!”
“Lấy lại công bằng!”
Tiếng hô vang lên như thủy triều, cuối cùng, phá tan màn đêm tĩnh lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook