Ác Ma Lao Tù
Quyển 1 - Chương 20: Ngắm Bắn

Đối mặt với sự trầm mặc của đầu dây bên kia, Tần Nhiên cười.

Không phải là loại cười giả tạo như lần trước, mà là cười vui vẻ thật sự.

Cậu biết, cậu đang tạm thời giữ quyền chủ động!

Đúng là đối phương có đông đảo thủ hạ được trang bị võ trang hạng nặng và rất có thế lực, nhưng… đối phương tham lam!

Vô cùng tham lam!

Mà đây chính là nhược điểm của đối phương!

Chỉ cần đối phương có nhược điểm thì cậu có thể thắng!

Cho dù đối phương có cường đại cỡ nào!

Tần Nhiên vững chắc tin tưởng như vậy.

Cho nên, cậu kiên nhẫn chờ đợi đối phương trả lời.

“Mày muốn gì?” Một lát sau, giọng Tát Lỗ Tạp lại vang lên.

Cho dù chỉ nghe qua loa điện thoại nhưng như vậy đã đủ để cậu cảm nhận được cơn giận mà đối phương đang kìm nén.

Nhưng Tần Nhiên cũng không để bụng.

Trong mắt của cậu, đối phương chính là Boss (1) để cậu có thể nâng cao điểm đánh giá qua màn.

Ngoại trừ điều này, hắn… chả là cái thá gì!

“Tôi muốn gì? Ngài thiếu tá hỏi rất đúng chỗ! Trong cái thành phố chết tiệt này, tôi muốn cái gì nhỉ? Đương nhiên là rời khỏi! Rời khỏi cái nơi chết tiệt này!”

Tần Nhiên dựa theo kế hoạch đã định sẵn, biểu hiện ra cảm xúc điên cuồng, dường như là một người đã bị chiến loạn tra tấn đến phát điên.

“Trả lại châu báu cho tao, tao sẽ mang mày rời khỏi chỗ này!” Tát Lỗ Tạp rất nhanh dứt khoát nói ra câu trả lời.

“OK! Khi màn đêm buông xuống thêm lần nữa, tôi sẽ ở trong hang ổ của Kền Kền chờ ngài!” Tần Nhiên cũng không do dự đáp trả.

Sau đó, Tát Lỗ Tạp chấm dứt cuộc gọi.

Tần Nhiên nhìn cái màn hình đang biểu hiện cuộc gọi đã chấm dứt, nhanh nhẹn tháo pin của cái điện thoại ra thêm một lần nữa. Sau đó ngồi xổm xuống đất, dựa lưng vào một vách tường rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Cậu biết, tiếp theo sẽ là một cuộc chiến ác liệt. Cậu cần phải tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Còn giao dịch với Tát Lỗ Tạp?

Tần Nhiên chưa bao giờ nói thật.

Từ đầu đối phương đã bộc lộ sự bảo thủ, tự kiêu, chừng này đã đủ để nói ra rằng đối phương không phải là người dễ dàng thỏa hiệp.

Sau khi bị hố, đối phương sẽ không im lặng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đối phương nhất định sẽ trả thù!

Nhưng vì sự tồn tại của cái ba lô châu báu nên đối phương sẽ không làm rùm beng lên mà sẽ chỉ phái ra một đội quân tinh nhuệ đến để tiêu diệt cậu.

Hơn nữa, đội quân tinh nhuệ này nhất định toàn là tâm phúc của hắn!

Vì vậy, số lượng sẽ không quá nhiều!

Nhưng điều này cũng nói lên rằng những người này chắc chắn sẽ rất mạnh! Nếu không thì đối phương cũng sẽ không thu nhận bọn họ làm tâm phúc của mình.

Nhưng Tần Nhiên vẫn sẽ không lùi bước!

Bởi vì, đây chính là thứ mà Tần Nhiên muốn!

Nếu phải đối đầu với bọn phản quân có số lượng đông đảo thì cho dù cậu có sức mạnh của các kỹ năng trong game thì cậu vẫn sẽ chọn đường rút lui. Nhưng nếu chỉ là một đội người thì cậu lại nghĩ rằng mình có thể liều mạng!

Hơn nữa còn phải thắng gọn, thắng đẹp!

Vì chỉ có như vậy thì cậu mới có thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.

“Một phút đã đủ để hắn tìm thấy mình!” Cậu híp mắt lại nghĩ thầm trong khi đang tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Khi còn ở trong phòng của Kền Kền, cậu đã phát hiện ra cái điện thoại này có vấn đề.

Nhìn sơ qua thì có vẻ nó chắc chắn hơn những cái điện thoại di động cùng loại nhiều.

Hơn nữa, đây là một cái thành phố đang có chiến tranh, nên mấy trạm phát sóng chắc hẳn đã bị hủy hoại hết rồi!

Mà cho dù bây giờ còn có trạm phát sóng đi nữa thì có dùng đầu gối để nghĩ, cậu cũng biết cái điện thoại này là do thằng thiếu tá kia đưa cho Kền Kền để tiện liên lạc.

Theo như sự độc đoán của thằng thiếu tá kia thì không động tay chân vào cái điện thoại mới là lạ.

Cho nên, sau khi kết thúc cuộc gọi đầu tiên cậu liền tháo cục pin ra.

Cậu không muốn kéo Kha Lâm vào chuyện này, và cậu cũng muốn chừa lại một chỗ ẩn núp an toàn cho chính mình.

Phải nhớ rằng, hôm nay mới là ngày thứ hai thôi!

“Một ngày dài!”

Nhìn dòng “Nhiệm vụ chính: sống sót trong 7 ngày, 1/7” giờ đã biến thành “2/7”, Tần Nhiên cảm nhận được đất trời dần trở nên sáng tươi khi mặt trời mọc, cùng với ánh mặt trời ấm áp, không khỏi thở dài nhẹ nhàng.

………

“Tìm được con chuột nhắt kia chưa?” Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Tát Lỗ Tạp liền chuyển mắt nhìn sĩ quan phụ tá của mình.

“Xác định được rồi ạ! Thằng ranh kia đang ở gần khu biệt thự Hoa Viên!” Sĩ quan phụ tá trả lời ngay lập tức.

“Tốt lắm! Ghi lại cái vị trí đó đi rồi ngay lập tức bảo Hán Khắc dẫn theo một đội người đi xử lý thằng ranh kia, cầm thứ đó về cho tôi… Nhớ kỹ, tôi muốn tất cả thứ đó phải bình yên vô sự!” Tát Lỗ gật gật đầu, phân phó.

“Tuân lệnh! Trưởng quan!” Người sĩ quan phụ tá chào theo kiểu quân đội rồi nhanh chóng rời khỏi.

“Con chuột nhắt kia! Mày nghĩ là mày có thể uy hiếp được Tát Lỗ Tạp này sao?” Sau khi người phụ tá rời đi, Tát Lỗ Tạp nhìn cái chấm đỏ trên màn hình cái máy định vị, lẩm bẩm đay nghiến.

………

Dưới ánh mặt trời ban mai, một chiếc xe tải quân sự xuất hiện ở trên con đường nằm giữa khu biệt thự Hoa Viên và đại lộ số 6.

Dấu hiệu đặc thù trên chiếc xe này làm cho nó có thể thông suốt trên mọi chặng đường.

Một nhóm lính gồm mười người, thân pháp nhanh nhẹn nhảy ra khỏi chiếc xe tải. Sau đó, lẳng lặng đứng nghiêm ở một bên chiếc xe cho đến khi một người đàn ông bước xuống từ vị trí ghế phụ thì mười người lính đồng loạt giơ tay lên chào theo kiểu quân đội, động tác đều nhịp vô cùng.

“Nhiệm vụ tuyệt mật của thiếu tá Tát Lỗ Tạp: Tìm một thằng côn đồ có súng xung quanh đây, sau đó hạ gục nó rồi mang tất cả những thứ đồ của nó về! Nhớ kỹ: không chừa người sống!”

Trong tiếng động cơ nổ vang chuẩn bị rời khỏi, giọng nói của người đàn ông vừa bước xuống từ ghế phụ vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh. Nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của hắn đã nói lên rằng hắn đang vô cùng nghiêm túc.

Hắn chính là tâm phúc của Tát Lỗ Tạp, nên hắn biết rõ ràng tầm quan trọng của cái nhiệm vụ này.

Một khi nhiệm vụ này thất bại, bọn họ cũng không cần chờ phía quân chính phủ phát động tấn công thì đã bị các vị tướng quân của phản quân bắn chết. Cho dù thiếu tá Tát Lỗ Tạp đã tặng rất nhiều “đồ chơi” cho các vị tướng quân kia thì tình hình vẫn sẽ không thay đổi.

Những vị cầm quyền kia đều là loại trở mặt nhanh như trở bàn tay.

Vì Hán Khắc biết rất rõ ràng những việc này, nên hắn càng thêm cẩn thận đối với nhiệm vụ này.

“Lính bắn tỉa, đội súng máy, tìm vị trí thích hợp ẩn núp! Những người còn lại chia làm hai đội, tiến hành lục xoát!”

“Tuân lệnh!” Bọn lính nhanh chóng hành động theo sự sắp xếp của đội trưởng.

Đầu tiên, tay súng bắn tỉa chạy đến một vị trí cao.

Sau đó, tay súng máy cùng phó xạ thủ khiêng một hòm đạn dược, tìm một đám phế tích có tầm nhìn rộng, không có chướng ngại vật rồi lắp đặt giá súng máy.

Tính cả Hán Khắc là còn lại tám người, chia thành hai nhóm rồi nhanh chóng tiến vào khu biệt thực Hoa Viên trước mặt, bắt đầu lục xoát mọi nơi.

Một đội bốn người, tay cầm súng trường, phối hợp ăn ý lẫn nhau, dùng chiến thuật hình thức tiểu đội luân phiên đi trước yểm hộ lẫn nhau kết hợp tìm kiếm.

Tần Nhiên đang trốn trong một góc, nhìn tình hình rồi nhíu mày.

Cậu đã cố gắng đánh giá cao thực lực của đối phương, nhưng cuối cùng vẫn là đã coi thường chúng.

“So với bọn côn đồ thì thật sự là hai cấp bậc chênh lệch quá xa!”

Tần Nhiên nhìn hai tiểu đội đang đến gần, lại nhìn nơi xa, chỗ cái mái nhà vẫn chưa sập hẳn có một tay súng bắn tỉa đang lặng lẽ lùi về sau.

Cậu không có cách nào để ra tay!

Cho dù là bắn súng hay cận chiến thì đều nằm trong tầm ngắm của tay súng bắn tỉa kia!

“Cần phải xử lý thằng cầm súng bắn tỉa kia trước!”

Tần Nhiên quyết định rồi nhanh chóng dùng kỹ năng “đi lén lút” cùng với những phế tích yểm trợ, khom lưng bước dần tới vị trí thích hợp nhất để bắn.

Ban nãy cậu thực hiện cuộc gọi cho Tát Lỗ Tạp để cho đối phương tìm ra vị trí của mình tại con đường trung gian của khu biệt thự Hoa Viên và đại lộ số 6 cũng không phải là chọn đại.

Mà là đã lựa chọn kỹ càng!

Lúc cùng Kha Lâm chuyển nơi ẩn nấp từ khu biệt thự sang đại lộ số 6, cậu đã đi ngang nơi này. Không những vậy, cậu còn khắc sâu ấn tượng về nó.

Trước khi chiến loạn xảy ra, nơi này hẳn là một khu buôn bán bình dân dày đặc nhà cửa san sát nhau.

Sau khi chiến loạn xảy ra, không những nơi này có rất nhiều nhà cửa bị sụp, phế tích chất thành từng đống từng đống, mà điều quan trọng nhất là những ngôi nhà dày đặc ở đây rất phù hợp để trở thành nơi ẩn núp, phục kích.

Cho nên, sau khi quyết định sẽ đánh một trận với bọn phản quân thì Tần Nhiên liền chọn nơi này. Hơn nữa, sau khi chợp mắt nghỉ ngơi một lúc thì cậu liền đi khắp nơi ở đây để quen thuộc nơi này.

Quen thuộc này không chỉ là ghi nhớ địa hình, mà cậu còn lợi dụng những kiến thức mà kỹ năng “vũ khí nóng (súng ống hạng nhẹ) – cơ bản” cho cậu để sắp đặt những cái kế hoạch tương ứng.

Giống như việc phải đối phó tay súng bắn tỉa này!

Tay súng bắn tỉa không hề nhận ra có người đang đến gần mình.

Điểm mạnh của nó là tập kích ở cự ly xa và có thể thay đổi tác chiến nhanh chóng.

Đặc biệt là đặc điểm có thể thay đổi tác chiến nhanh chóng, nếu có một vị trí vô cùng thuận lợi thì một tay súng bắn tỉa điệu nghệ có thể xử lý nguyên một đội binh lính có trang bị võ trang hạng nặng.

Nhưng hiện tại, đối phương không có cái gì che chở. Hơn nữa, vị trí hiện tại của nó lại rất có lợi cho Tần Nhiên!

Nên Tần Nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng bất cứ hành động nào của đối phương.

Một tay bắn tỉa bị bại lộ hành tung, mất đi sự thần bí sẽ có kết quả như thế nào?

Tần Nhiên đứng trong một bóng đen, giơ cây súng “bắn tỉa” kỳ quái trong tay lên, đứng ở trắc diện cách đối phương tầm hơn 100m ngắm bắn. Kỹ năng “vũ khí nóng (súng ống hạng nhẹ) – cơ bản” đã cho Tần Nhiên những khả năng xuất sắc nhất của kỹ năng này, làm cậu có thể dễ dàng làm được những chuyện mà người khác không thể tưởng tượng được.

Có lẽ với cấp bậc “cơ bản” của kỹ năng “vũ khí nóng (súng ống hạng nhẹ)”, cậu không có khả năng trở thành một tay súng bắn tỉa ưu tú.

Nhưng cậu khẳng định có thể đạt đến mức tiêu chuẩn!

Mà như vậy cũng đã đủ rồi!

Tần Nhiên điều chỉnh hô hấp, bàn tay cầm súng vững vàng, mạnh mẽ, ánh mắt nhìn qua ống kính gắn trên súng tập trung vào mục tiêu.

Sau đó… bóp cò!

Đùng!

Một tiếng súng vang lên. Sau đó, Tần Nhiên không hề dừng lại, càng không đến xem tình huống của mục tiêu, cậu ôm cây súng “bắn tỉa” vào lòng, nhanh chóng lộn nhào rời khỏi vị trí rồi chui vào một đám phế tích, chạy nhanh đến điểm bắn tiếp theo đã định hình sẵn trong não.

Đùng đùng đùng!

Ngay lúc Tần Nhiên lộn nhào rời khỏi, một đống viên đạn phát ra từ chỗ thằng điều khiển súng máy bắn tới vị trí ban nãy của cậu. Trong nháy mắt, chỗ bức tường có vẻ chắc chắn mà ban nãy cậu lợi dụng làm vật che chắn đã bị bắn lủng lỗ chỗ.

Nhưng, nơi ấy làm gì còn bóng dáng của Tần Nhiên nữa.

“Xảy ra chuyện gì?” Tiếng quát to phát ra từ cái bộ đàm.

Đó là tiếng nói của thằng đội trưởng đang truy tìm ở nơi khá xa, không nhìn thấy tình huống nơi này, chỉ nghe được mỗi tiếng súng.

“Tay súng bắn tỉa đã chết!” Thằng phó xạ thủ trả lời ngay lập tức.

“Cái gì?” Hắn sửng sốt, rồi hỏi lại lần nữa theo bản năng.

Đùng!

Thằng phó xạ thủ còn chưa kịp trả lời thì một tiếng súng đột ngột cắt ngang.

Lúc này, Hán Khắc đã có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh một đội viên trong một tiểu đội đã bị súng bắn bể đầu.

“Có tay súng bắn tỉa! Chú ý ẩn nấp!” Hán Khắc hô lớn.

Đối mặt với cuộc tập kích đột ngột, tất cả lính phản quân đều nhanh chóng trốn trong đám phế tích cách mình gần nhất.

Trong nháy mắt, bọn phản quân đều lẩn mất, chiến trường trở nên vắng tanh.

Ngoại trừ… Tay súng máy và phó xạ thủ.

--------------------

(1) Boss: quái vật đầu đàn trong game

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương