Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng
-
Chương 44-2: Chưa bao giờ từ bỏ (2)
" Cốc cốc." Điện thoại trên tay Hoắc Minh Long vừa ngắt, thì đã nghe tiếng gõ cửa, Lôi từ bên ngoài bước vào, thấy anh đang ngẩn người nhìn bản hợp đồng bên dưới, liền cất tiếng thông báo. " Thiếu gia, tháng sau là đại tiệc mừng sáu mươi tuổi của Tô Phong." Lần trước anh ta đến thông báo, lại bắt gặp cảnh không nên thấy, anh ta đành lựa thời điểm khác thời điểm khác báo lại. Dù sao những chuyện râu ria như thế này vốn không quan trọng.
Ánh mắt lam hơi nâng lên nhìn rồi cụp xuống, bản thân anh là tổng giám đốc tập đoàn Thần Long, nhưng trong giới thương trường này, không phải ai có tiền có quyền, thuộc giới thượng lưu là có thể giao du được, có thể gặp mặt anh được, hoặc giả nói đúng hơn là anh giống như một nhân vật thần bí đã sớm thành thần kì trong giới, lại càng ít khi nào xuất hiện trước mặt người khác, nhất là trong những bữa tiệc xa xỉ chỉ để mục đích duy nhất là phục vụ thương mại này, ngoài mặt thì vui vẻ hòa hợp, bên trong lại đen tối xấu xa, tiếu lí tàng đao, giả tạo như vậy. Không bằng về sớm cùng nhóc con chơi đùa trò chuyện không biết hơn bao nhiêu. Cũng vì như vậy nên nhiều người đều nghĩ rằng anh là một người rất kiêu kỳ, nhưng vì thân phận quá cao, bọn họ với không tới, cho nên, càng lúc anh càng giống như đế vương, cao cao tại thượng, khó lòng bì kịp. ( Tác giả: Đột nhiên muốn có nữ phụ nào đấy không sợ đại băng sơn xuất hiện, nhưng mà thôi... hí hí...)
Do vậy, khi nghe Lôi nói vậy, ánh mắt Hoắc Minh Long cũng không một chút rời bản hợp đồng trên bàn, nhìn qua, rồi lại vô cùng thuận tay ném vào máy cắt giấy. Nhưng nghĩ đến nhóc con, anh lại hơi nhíu mày, động tác trên tay cũng đột nhiên chậm một nhịp. " Không phải Tô Phong ông ta cùng con trai mình sinh cùng ngày sao?" Nếu anh nhớ không lầm, cậu ta còn định đánh chủ ý lên nhóc con, hại Tiểu Thiên suýt chút nữa bị mất mặt, sau này lại còn... Nhớ đến ánh mắt cậu ta nhìn bảo bối của anh, không khí xung quanh liền lạnh lẽo đi mấy phần.
Giống như không nhận ra anh đang không vui, Lôi liền cung cấp thêm thông tin. " Hình như Tô thiếu cũng có mời những đồng học lớp Z đến dự, trong đó có cả tiểu thư." Không khí xung quanh nhất thời đi vào im bặt.
"..." Con ngươi lam không chút cảm xúc bây giờ tràn ngập lạnh lẽo, nhưng sự dao động này diễn ra rất nhanh rồi biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng thường trực. " Tôi biết rồi. Quà mừng, anh nên biết chọn gì." Tay lại vươn ra lấy một bản hợp đồng khác.
--- Phân cách tuyến sắp có thịt ăn ---
Cùng lúc đó, trong lớp Z, tất cả học sinh đều đang vô cùng phấn khích, đứng phía trên, Tô Khải Phong nhìn một lượt hết các thành viên trong lớp, trên tay họ ai ai cũng đều đang cầm một lá thư mời dự tiệc, chữ in mạ vàng, có mùi thơm thoang thoảng, giấy là một trong những loại thượng hạng, không những không bị cháy mà còn có thể không thấm nước.
Thấy mọi người đều đang nhìn chầm chầm mình, lúc này cậu ta mới lên tiếng. " Thông tin đều đã được ghi đầy đủ trong thư mời, hi vọng vào đầu tháng sau, sinh nhật của tôi, các bạn có thể có thời gian đến dự." Lần sinh nhật này có thể nói là sẽ diễn ra rất hoành tráng, không phải bởi vì tiệc sinh nhật của cậu ta và cha mình đều được tổ chức cùng một nơi, mà còn vì lần này sẽ là lần đầu tiên cậu ta xuất hiện với tư cách là người thừa kế tương lai của Tô gia, mà không phải là lời đồn thổi nữa.
Vừa nói, bước chân Tô Khải Phong liền bước về phía nhóm người Diệp Luân, Thượng Quang Dương, Doãn Thanh Thanh, Hoa Mỹ Kiều và Tiểu Thiên. " Nhất là các bạn."
Diệp Luân liền không khách khí bá vai cậu ta. " Hôm đó tôi nhất định đến để xem Tô đại thiếu gia hào quang chói lóa như thế nào."
Thượng Quan Dương lật lật thư mời. " Được."
Hoa Mỹ Kiều khách khí đáp lại, trong lòng lại hơi đắn đo, kiếp trước, cô nhớ bản thân không từng đến bữa tiệc này, cũng không được mời vì bị Tô Khải Phong bắt gặp chuyện bắt nạt đồng học Thuần do chuyện 'Lá thư tình'. Còn lần này, chỉ sợ bất trắc xảy ra, đề phòng vẫn hơn, lại không thể từ chối. " Cậu đã mời rồi, tôi vui còn không kịp sao dám không đi." Huống hồ, cô có dự cảm lần này sẽ có biến sự xảy ra.
Doãn Thanh Thanh nghĩ nghĩ, tiệc lớn như vậy chắc chắn là sẽ có đồ ăn ngon nhưng mà... ánh mắt đảo về phía Diệp Luân, thấy cậu ta lại đang cười hoa đào nhìn mình, trong lòng không nhịn được dâng lên một trận co rút, gai ốc nổi lên, hít sâu một ngụm cay đắng đáp. " Sẽ đi." Mỹ thực vẫn hơn.
Còn Tiểu Thiên, nhóc con nhìn thư mời, tiệc sinh nhật? Sẽ giống như Long và Tiểu Thiên cắt bánh sinh nhật và ăn bánh kem cùng nhau sao? Cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật và mở quà? Nhưng nhóc con chưa từng tham gia bữa tiệc sinh nhật nào ở ngoài, và cậu ta mời nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ rất đông. Long thường nói, những nơi đông người đều rất phiền toái, vậy mình có nên đi không? " Để mình suy nghĩ đã, mình chưa từng dự một bữa tiệc sinh nhật nào..." Nhóc con mấp máy môi trả lời, nhưng lời nói vừa được một nửa, thì bị một người khác cắt ngang.
" Đồng học Thuần không dám đi? Sợ cậu ta đến tham dự bữa tiệc xa hoa như vậy sẽ bị choáng ngợp đó." Ngồi bàn trên, Quách Mộng cười khẩy, ánh mắt liếc liếc về phía bên này, rồi lại đảo về phía Ái Nhĩ Lệ Linh tràn đầy nịnh nọt đáp. Nhớ mấy ngày trước, mẹ của cô ta là Quách phu nhân đi dạo trong khu mua sắm Thần Mạc, lại vô tình đứng bên ngoài thấy được cuộc tranh chấp của Tiểu Thiên và Ái Nhĩ Lệ Linh, nhưng chỉ nhìn được một nửa liền có việc rời đi, sau đó về đem chuyện này nói với cô ta.
Nghĩ đến, nếu có thể chỉnh được Tiểu Thiên để lấy lòng Ái Nhĩ Lệ Linh, vừa có thể tranh thủ xả được cơn giận từ lần trước bị nhóc con làm cho mất mặt, cô ta tất nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội, huống hồ còn có... ánh mắt đảo về phía An Mục Khê, thấy cô ta giống như không bị sự sôi nổi của lớp học làm cho phiền nhiễu, gương mặt xinh đẹp cúi đầu nhìn chầm chầm vào trang sách. Trong lòng Quách Mộng cười nhạt, đúng là đóng kịch rất giỏi, nhưng giờ Hoa Mỹ Kiều ngay cả đày đọa cô ta cũng đã phiền chán, người này liệu còn được bao nhiêu giá trị lợi dụng.
Ngay khi Quách Mộng vừa lên tiếng mỉa mai Tiểu Thiên, tức thời năm ánh mắt không vui liền nhìn về phía cô ta. " Đồng học Quách, bạn quá đáng rồi đó, cũng không phải tiệc của bạn." Ai mượn cô ta quan tâm chứ, thái độ hống hách y hệt Hoa Mỹ Kiều trước kia, nhưng cô thì còn có dáng vẻ khổng tước xòe đuôi, còn cô ta thì chẳng khác con gà rừng khoe lấy cái lông mao, nhìn thấy đã chướng con mắt bên trái, nhức con mắt bên phải.
Môi đỏ mân mân, Hoa Mỹ Kiều cũng lên tiếng thay. " Tôi sợ người bị choáng ngợp đó là cậu chứ không phải Thiên Thiên. Chuyện bạn, tôi, mọi người chưa biết nhiều lắm, làm ra chuyện nông cạn thì đừng trách hậu quả trước mắt." Nói đoạn cũng không kể gương mặt thoáng chốc xanh tím của cô ta, và biểu tình có phần nghiêm trọng của mọi người, cô cười nhẹ nhàng nói với Tiểu Thiên. " Bạn đừng để ý đến mấy lời khó nghe đó."
Lời này nói ra giống như cảnh tỉnh lại một bộ phận người đang đứng xem kịch vui, của cả những ánh mắt không chút thiện cảm nhìn về phía bên này. Đúng, biết không đáng sợ, không biết mới là khó đề phòng nhất, nhiều thế lực gia tộc như vậy tìm kiếm mà vẫn không tra ra được gì, là bời vì không có gì dấu diếm hay là vì thân phận quá sâu. Đặc biệt là với những người đang có suy nghĩ xấu xa.
Trong con ngươi thoáng như thanh trong của An Mục Khê lóe lên tia sáng lạnh, liếc về phía Ái Nhĩ Lệ Linh, bắt được một ánh mắt trấn an của cô ta, lòng có chút thấp thỏm liền yên tâm được một chút.
Còn Ái Nhĩ Lệ Linh, từ lần trước để bọn họ thoát khỏi nguy khốn... cười nhạt, cô ta thật muốn biết người đứng đằng sau này thế lực lớn cỡ nào.
Ánh mắt lam hơi nâng lên nhìn rồi cụp xuống, bản thân anh là tổng giám đốc tập đoàn Thần Long, nhưng trong giới thương trường này, không phải ai có tiền có quyền, thuộc giới thượng lưu là có thể giao du được, có thể gặp mặt anh được, hoặc giả nói đúng hơn là anh giống như một nhân vật thần bí đã sớm thành thần kì trong giới, lại càng ít khi nào xuất hiện trước mặt người khác, nhất là trong những bữa tiệc xa xỉ chỉ để mục đích duy nhất là phục vụ thương mại này, ngoài mặt thì vui vẻ hòa hợp, bên trong lại đen tối xấu xa, tiếu lí tàng đao, giả tạo như vậy. Không bằng về sớm cùng nhóc con chơi đùa trò chuyện không biết hơn bao nhiêu. Cũng vì như vậy nên nhiều người đều nghĩ rằng anh là một người rất kiêu kỳ, nhưng vì thân phận quá cao, bọn họ với không tới, cho nên, càng lúc anh càng giống như đế vương, cao cao tại thượng, khó lòng bì kịp. ( Tác giả: Đột nhiên muốn có nữ phụ nào đấy không sợ đại băng sơn xuất hiện, nhưng mà thôi... hí hí...)
Do vậy, khi nghe Lôi nói vậy, ánh mắt Hoắc Minh Long cũng không một chút rời bản hợp đồng trên bàn, nhìn qua, rồi lại vô cùng thuận tay ném vào máy cắt giấy. Nhưng nghĩ đến nhóc con, anh lại hơi nhíu mày, động tác trên tay cũng đột nhiên chậm một nhịp. " Không phải Tô Phong ông ta cùng con trai mình sinh cùng ngày sao?" Nếu anh nhớ không lầm, cậu ta còn định đánh chủ ý lên nhóc con, hại Tiểu Thiên suýt chút nữa bị mất mặt, sau này lại còn... Nhớ đến ánh mắt cậu ta nhìn bảo bối của anh, không khí xung quanh liền lạnh lẽo đi mấy phần.
Giống như không nhận ra anh đang không vui, Lôi liền cung cấp thêm thông tin. " Hình như Tô thiếu cũng có mời những đồng học lớp Z đến dự, trong đó có cả tiểu thư." Không khí xung quanh nhất thời đi vào im bặt.
"..." Con ngươi lam không chút cảm xúc bây giờ tràn ngập lạnh lẽo, nhưng sự dao động này diễn ra rất nhanh rồi biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng thường trực. " Tôi biết rồi. Quà mừng, anh nên biết chọn gì." Tay lại vươn ra lấy một bản hợp đồng khác.
--- Phân cách tuyến sắp có thịt ăn ---
Cùng lúc đó, trong lớp Z, tất cả học sinh đều đang vô cùng phấn khích, đứng phía trên, Tô Khải Phong nhìn một lượt hết các thành viên trong lớp, trên tay họ ai ai cũng đều đang cầm một lá thư mời dự tiệc, chữ in mạ vàng, có mùi thơm thoang thoảng, giấy là một trong những loại thượng hạng, không những không bị cháy mà còn có thể không thấm nước.
Thấy mọi người đều đang nhìn chầm chầm mình, lúc này cậu ta mới lên tiếng. " Thông tin đều đã được ghi đầy đủ trong thư mời, hi vọng vào đầu tháng sau, sinh nhật của tôi, các bạn có thể có thời gian đến dự." Lần sinh nhật này có thể nói là sẽ diễn ra rất hoành tráng, không phải bởi vì tiệc sinh nhật của cậu ta và cha mình đều được tổ chức cùng một nơi, mà còn vì lần này sẽ là lần đầu tiên cậu ta xuất hiện với tư cách là người thừa kế tương lai của Tô gia, mà không phải là lời đồn thổi nữa.
Vừa nói, bước chân Tô Khải Phong liền bước về phía nhóm người Diệp Luân, Thượng Quang Dương, Doãn Thanh Thanh, Hoa Mỹ Kiều và Tiểu Thiên. " Nhất là các bạn."
Diệp Luân liền không khách khí bá vai cậu ta. " Hôm đó tôi nhất định đến để xem Tô đại thiếu gia hào quang chói lóa như thế nào."
Thượng Quan Dương lật lật thư mời. " Được."
Hoa Mỹ Kiều khách khí đáp lại, trong lòng lại hơi đắn đo, kiếp trước, cô nhớ bản thân không từng đến bữa tiệc này, cũng không được mời vì bị Tô Khải Phong bắt gặp chuyện bắt nạt đồng học Thuần do chuyện 'Lá thư tình'. Còn lần này, chỉ sợ bất trắc xảy ra, đề phòng vẫn hơn, lại không thể từ chối. " Cậu đã mời rồi, tôi vui còn không kịp sao dám không đi." Huống hồ, cô có dự cảm lần này sẽ có biến sự xảy ra.
Doãn Thanh Thanh nghĩ nghĩ, tiệc lớn như vậy chắc chắn là sẽ có đồ ăn ngon nhưng mà... ánh mắt đảo về phía Diệp Luân, thấy cậu ta lại đang cười hoa đào nhìn mình, trong lòng không nhịn được dâng lên một trận co rút, gai ốc nổi lên, hít sâu một ngụm cay đắng đáp. " Sẽ đi." Mỹ thực vẫn hơn.
Còn Tiểu Thiên, nhóc con nhìn thư mời, tiệc sinh nhật? Sẽ giống như Long và Tiểu Thiên cắt bánh sinh nhật và ăn bánh kem cùng nhau sao? Cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật và mở quà? Nhưng nhóc con chưa từng tham gia bữa tiệc sinh nhật nào ở ngoài, và cậu ta mời nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ rất đông. Long thường nói, những nơi đông người đều rất phiền toái, vậy mình có nên đi không? " Để mình suy nghĩ đã, mình chưa từng dự một bữa tiệc sinh nhật nào..." Nhóc con mấp máy môi trả lời, nhưng lời nói vừa được một nửa, thì bị một người khác cắt ngang.
" Đồng học Thuần không dám đi? Sợ cậu ta đến tham dự bữa tiệc xa hoa như vậy sẽ bị choáng ngợp đó." Ngồi bàn trên, Quách Mộng cười khẩy, ánh mắt liếc liếc về phía bên này, rồi lại đảo về phía Ái Nhĩ Lệ Linh tràn đầy nịnh nọt đáp. Nhớ mấy ngày trước, mẹ của cô ta là Quách phu nhân đi dạo trong khu mua sắm Thần Mạc, lại vô tình đứng bên ngoài thấy được cuộc tranh chấp của Tiểu Thiên và Ái Nhĩ Lệ Linh, nhưng chỉ nhìn được một nửa liền có việc rời đi, sau đó về đem chuyện này nói với cô ta.
Nghĩ đến, nếu có thể chỉnh được Tiểu Thiên để lấy lòng Ái Nhĩ Lệ Linh, vừa có thể tranh thủ xả được cơn giận từ lần trước bị nhóc con làm cho mất mặt, cô ta tất nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội, huống hồ còn có... ánh mắt đảo về phía An Mục Khê, thấy cô ta giống như không bị sự sôi nổi của lớp học làm cho phiền nhiễu, gương mặt xinh đẹp cúi đầu nhìn chầm chầm vào trang sách. Trong lòng Quách Mộng cười nhạt, đúng là đóng kịch rất giỏi, nhưng giờ Hoa Mỹ Kiều ngay cả đày đọa cô ta cũng đã phiền chán, người này liệu còn được bao nhiêu giá trị lợi dụng.
Ngay khi Quách Mộng vừa lên tiếng mỉa mai Tiểu Thiên, tức thời năm ánh mắt không vui liền nhìn về phía cô ta. " Đồng học Quách, bạn quá đáng rồi đó, cũng không phải tiệc của bạn." Ai mượn cô ta quan tâm chứ, thái độ hống hách y hệt Hoa Mỹ Kiều trước kia, nhưng cô thì còn có dáng vẻ khổng tước xòe đuôi, còn cô ta thì chẳng khác con gà rừng khoe lấy cái lông mao, nhìn thấy đã chướng con mắt bên trái, nhức con mắt bên phải.
Môi đỏ mân mân, Hoa Mỹ Kiều cũng lên tiếng thay. " Tôi sợ người bị choáng ngợp đó là cậu chứ không phải Thiên Thiên. Chuyện bạn, tôi, mọi người chưa biết nhiều lắm, làm ra chuyện nông cạn thì đừng trách hậu quả trước mắt." Nói đoạn cũng không kể gương mặt thoáng chốc xanh tím của cô ta, và biểu tình có phần nghiêm trọng của mọi người, cô cười nhẹ nhàng nói với Tiểu Thiên. " Bạn đừng để ý đến mấy lời khó nghe đó."
Lời này nói ra giống như cảnh tỉnh lại một bộ phận người đang đứng xem kịch vui, của cả những ánh mắt không chút thiện cảm nhìn về phía bên này. Đúng, biết không đáng sợ, không biết mới là khó đề phòng nhất, nhiều thế lực gia tộc như vậy tìm kiếm mà vẫn không tra ra được gì, là bời vì không có gì dấu diếm hay là vì thân phận quá sâu. Đặc biệt là với những người đang có suy nghĩ xấu xa.
Trong con ngươi thoáng như thanh trong của An Mục Khê lóe lên tia sáng lạnh, liếc về phía Ái Nhĩ Lệ Linh, bắt được một ánh mắt trấn an của cô ta, lòng có chút thấp thỏm liền yên tâm được một chút.
Còn Ái Nhĩ Lệ Linh, từ lần trước để bọn họ thoát khỏi nguy khốn... cười nhạt, cô ta thật muốn biết người đứng đằng sau này thế lực lớn cỡ nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook