Ác Ma Đến Từ Thiên Đường
9: Là Tình Bạn Vấn Vương Ư


" Khanh!
Em thương ai nhất? " Minh Nhi đột ngột hỏi.
" Tất nhiên là chị rồi!
...Mà giờ...có thêm anh rể nữa! " Triệu Khanh cười ngây ngô đáp tức thì.
Nghe câu trả lời, Minh Nhi nhỏ giọng căn dặn, cậu chỉ được phép nghĩ đến một mình cô, bất cứ ai nói gì cậu cũng không được nghe theo.
" Tại sao thế chị? Anh rể cũng không được ư? " Triệu Khanh thắc mắc, hai mắt nhỏ nheo lại.
Dĩ nhiên, Minh Nhi không thể nói thẳng ra, Triệu Khanh không được phép nghe theo Vương Hoàng.

Ngộ nhỡ, cậu lỡ mồm nói ra thì họ sẽ gặp rắc rối, Minh Nhi chỉ đành nói khéo.
" Em trai ngoan, chị không cấm em tiếp xúc với ai...
Nhưng phải biết đề phòng, đừng nghe theo bất cứ ai ngoài chị...Em có hiểu không? "
Triệu Khanh khờ khạo, Minh Nhi dặn sao thì cậu nghe vậy, cô còn bắt cậu hứa không được nói chuyện này với bất kỳ ai.
" Em mà không giữ bí mật là thành người thất hứa đấy nhé! " cô cười tươi nhưng nụ cười cô không có chút thiện ý.
" Vâng ạ, em hứa không nói với bất cứ ai! " Triệu Khanh ngây thơ ngoắt ngoéo với Minh Nhi giữ chữ tín.
Cô tiếp tục hát ru cho cậu ngủ, vô tình ngủ quên theo, Trịnh Vương Hoàng chờ mãi ở phòng chẳng thấy cô đâu bừng bừng tức giận đi tìm.
Người hầu báo cáo Minh Nhi đang ở trong phòng cùng Triệu Khanh, Vương Hoàng không chút trừng trừ tức tốc qua đó, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy hai chị em ngủ say như chết.
Triệu Khanh còn ôm chặt lấy eo Minh Nhi làm Vương Hoàng bùng lên lửa ghen, anh nhanh chóng kéo cậu nằm sang một bên đắp chăn cho cậu, sau đó bồng lấy Minh Nhi đi về còn không quên để lại một câu.
" Muốn dành vợ với anh ư? Mơ đi! "

....
Rạng sáng hôm sau, những tia nắng chiếu rọi khiến Minh Nhi mở mắt, nhìn căn phòng lạ lẫm có chút kì kì, đầu óc vẫn còn mớ ngủ.

Cả cơ thể mảnh mai không nhúc nhích được khi bị con trâu nước bên cạnh ôm chặt, Minh Nhi bất giác la toáng lên.
" Aaaaaaaaaaaaa!!! "
Trịnh Vương Hoàng bị tiếng la làm tỉnh giấc, nhanh chóng dùng tay bịt miệng cô lại, bộ mặt điển trai nhăn nhó lên, càm ràm.
" Em làm gì sáng sớm la ó trời lên thế? "
Minh Nhi thở hổn hển, bấy giờ cô mới nhớ bản thân đang bị ép làm vợ của Vương Hoàng và còn đang ở Trịnh gia, cô vội vàng kéo tay anh xuống, lí nhí.
" Xin lỗi...tôi quên mất...tôi và anh đã kết hôn! "
Khóe miệng Vương Hoàng khẽ nhếch lên, ánh mắt có chút xảo quyệt, thều thào vào tai Minh Nhi.
" Triệu Minh Nhi, em làm Trịnh thiếu phu nhân mà cũng quên được sao? Vậy có cần anh giúp em ghi nhớ không? "
Dứt lời, Vương Hoàng không đợi Minh Nhi lên tiếng, lập tức khóa hai tay cô xuống ga giường, ngấu nghiến đôi môi anh đào đến nổi cô trợn trắng hai mắt vì ngạt thở.
Phần thân dưới không ngừng vùng vẫy liền bị hai chân to kẹt chặt, cô không nhúc nhích được nữa, hai tay nhỏ nhắn cũng bị xiết đến đỏ ửng, để có thể hô hấp Minh Nhi bắt buộc phải theo nhịp, cô gậm nhấm lại chiếc lưỡi của Vương Hoàng.
Khoảng độ 5 phút sau anh mới chịu thả cô ra, hơi thở dồn dập của cả hai vang nhẹ trong căn phòng, Vương Hoàng nở nụ cười khoái chí, cuối cùng thì cũng ép được Minh Nhi chiều theo ý anh.
Cái hương vị ngọt ngào vừa rồi làm Vương Hoàng mê mẩn, cặp mặt lãnh khốc soi xét từ đầu tới chân Minh Nhi, cái miệng hư hỏng không ngừng nuốt nước chóp chép.
" Trịnh Vương Hoàng...tôi...vẫn còn đau đấy! " Minh Nhi cố ý nhắc nhở, quay mặt sang nơi khác né tránh ánh mắt thèm khát của Vương Hoàng.
Cơ thể mảnh mai đầy kín những vết hôn, Vương Hoàng đưa tay sờ vào chúng, hể anh chạm đến nơi nào Minh Nhi rùng mình nổi cả da gà ngay nơi đó.


Anh không nở ép cô vào lúc này, có thèm cũng phải nhịn, anh hôn lên trán cô rồi ngồi dậy.
" Yên tâm, anh không ăn em vào giờ này đâu, mau dậy đi hôm nay chúng ta sẽ chụp ảnh cưới! "
Minh Nhi nghe hai chữ " Ảnh cưới " hốt hoảng ngồi bật dậy, cái miệng linh hoạt không ngừng chất vấn.
" Ảnh cưới?
Chẳng phải anh nói là ngày mai sao? Tôi còn chưa chọn lễ phục mà! "
Vương Hoàng lườm nhẹ, bảo với Minh Nhi do hôm qua cô ngủ say nên anh đã thay cô chọn lễ phục.

Ngày mai anh còn có việc cần xử lí nên dời ngày chụp ảnh sớm hơn.
Khuôn mặt xinh xắn bỗng chốc bí xị, Minh Nhi mím môi, tay sờ vào những dấu hôn, ánh mắt là không nguyện ý.

Vương Hoàng tinh ý ghé sát vào tai Minh Nhi hạ giọng trấn an.
" Yên tâm, lên hình chúng sẽ được xóa...em vẫn là cô dâu xinh đẹp của anh..."
Không một chút chờ đợi, anh sai người vào sửa soạn cho Minh Nhi, còn mình thì tranh thủ đánh răng rửa mắt, sau đó đến phòng ăn chờ cô một lúc lâu.
Tầm 30 phút sau người hầu đưa Minh Nhi đến chỗ anh, cả hai dùng bữa sáng trong bầu không khí ảm đạm.
Đến đúng 8h sáng, Vương Hoàng kéo cô đến nơi khác, một căn phòng phía Nam đầy ấp những bộ lễ phục và trang sức.
Trịnh gia vốn nức tiếng về trang sức quý giá, hôm nay Triệu Minh Nhi mới được mở mang tầm mắt, bộ nào bộ nấy lấp lánh kiêu sa, cô không nhịn được tò mò sờ vào chúng, cảm giác sợ hãi làm cô rút tay về ngay.
Trong đầu thầm nghĩ, chắc chúng phải có giá bằng cả đời làm lụm cực khổ của cô, lỡ mà hư thì có lấy thân đền cũng không đủ!
Vương Hoàng với cử chỉ nho nhã, cầm lấy một chiếc lắc tay có màu đỏ rượu, kiểu dáng có phần đơn đeo vào tay làm cô bối rối, anh còn hôn nhẹ lên má cô, nhắc nhẹ.

" Em đó, giờ đã là Trịnh thiếu phu nhân rồi...muốn gì cũng được, đừng sợ sệt giống như trước kia...
Thân phận của em giờ cao quý hơn những thứ này rất nhiều! "
Ngay khi lời nói ấy vừa dứt, trái tim Minh Nhi bỗng loạn một nhịp, rõ ràng cô không thích Trịnh Vương Hoàng tại sao nó lại dao động?
Minh Nhi đáu mắt dõi theo từng hành động của Vương Hoàng, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Thợ trang điểm đột ngột đi vào làm cắt ngang tâm trạng, Minh Nhi tự động ngồi vào bàn nhắm mắt làm búp bê mặc cho người khác vẽ vời.

Vương Hoàng cũng không rãnh rỗi lo tân trang thành chú rễ, khi chiếc rèm được kéo lên.

Đằng sau là một cô dâu với chiếc váy Soiree trắng thuần khiết, vẻ đẹp ngọt ngào đốn tim người nhìn.
Bình thường không cần phấn son Minh Nhi đã đủ mê hoặc nay lại càng cuốn hút hơn, bộ váy mà Vương Hoàng chọn rất hợp với cô, nó tôn lên cái khí chất tôn quý ẩn sâu bên trong người Minh Nhi.
Môi Vương Hoàng khẽ cong lên, cô dâu mà anh mong muốn quả thật tuyệt vời!
Cả hai bắt đầu chật vật chụp ảnh cưới, ban đầu Minh Nhi chẳng có một chút cảm xúc vui tươi nào, chụp tấm nào là tấm nấy như đang đưa tang.

Thợ chụp ảnh có khuyên cỡ nào Minh Nhi cũng không cười, ngay cả khi Vương Hoàng uy hiếp thì biểu hiện cũng không khá hơn.
Phải đến lúc anh lệnh cho người đem đĩa nhạc vào mở lên Minh Nhi mới dần thoải mái hơn một chút.

Từng tấm ảnh chụp lên rất rực rỡ, cô luôn dùng nụ cười và ánh mắt trìu mến dành cho Vương Hoàng, tựa hồ như dành cho người chồng trong tưởng tượng.
Do Vương Hoàng chuẩn bị cho cô quá nhiều lễ phục nên mất tận nửa ngày mới chụp đến bộ cuối cùng.
Chiếc váy Soiree đuôi cá, trễ vai màu đỏ rượu khoác lên người, nó không ngọt ngào hay thanh tao như những chiếc váy trước, mà nó mang một vẻ ma mị, quyến rũ một cách lạ thường, mỗi một nhịp thở đều đẩy bộ ngực đầy đặn căng lên.


Càng nhìn Minh Nhi càng bị mê hoặc, phút chốc Vương Hoàng chỉ muốn làm nô lệ quỳ dưới chân cô cung phụng.
Khác với những lần chụp ảnh trước, lần này Minh Nhi lại ngỏ ý muốn tự biên đạo kiểu dáng, Vương Hoàng khá bất ngờ với ý kiến này, gật đầu lia lịa, cô bước đến chỗ mở nhạc, tắt nó đi, lấy chiếc điện thoại mở lên một bài khác.

Một bài hát không lời, chỉ có tiếng nhạc êm dịu du dương, từng kiểu chụp điều theo ý Minh Nhi.

Tới kiểu cuối cùng, Minh Nhi tự nhiên bảo Vương Hoàng tháo chiếc nhẫn cưới trên tay anh ra, cô cũng tháo chiếc nhẫn trên tay mình ra.

Cô cầm lấy chiếc nhẫn của Vương Hoàng, đổi lại anh cầm chiếc nhẫn của cô.
Hai tay của Vương Hoàng vòng lên trước eo nhỏ, cô hạ đầu anh xuống một chút, đôi chân thon thả khiễng lên tựa người vào ngực anh, Minh Nhi cầm chiếc nhẫn đeo hờ vào ngón tay cho Vương Hoàng và ngược lại anh cũng làm vố cô y chang vậy, cô ngẩn cao đầu, đôi mắt khép hờ, môi chạm môi, mũi chạm mũi.
Tiếng * tách * phát ra, Minh Nhi theo đó mở đôi mắt, bất giác lại nhìn thấy gương mặt ấm áp đến rung động, đầu óc thoáng chốc lấp đầy suy nghĩ.
Tại sao cô lại có cảm giác kì lạ này? Là tình bạn còn vấn vương ư?
Minh Nhi vội quay ngoắt đi tẩy trang che giấu cảm xúc, Vương Hoàng lúc này chưa để ý đến biểu hiện kì lạ của cô, gọi ngay thợ chụp ảnh đến xem bức ảnh vừa rồi.
Có thể nói, tấm cuối cùng này hai người rất tình cảm, nhìn chẳng khác gì một đôi uyên ương yêu nhau mặn nồng, Vương Hoàng rất ưng chọn tấm ảnh đó treo trong phòng.
Bảy năm bên nhau, rất hiếm khi Minh Nhi ngọt ngào, nay bất ngờ cô lại thay đổi làm thâm tâm Vương Hoàng có chút hân hoan.

Mỗi lần ở bên Minh Nhi là một cảm giác đặc biệt, lúc thăng lúc trầm, buồn vui đau khổ điều có tất.

Đủ cho thấy, cô đã chiếm trọn trái tim của Vương Hoàng thôi thúc anh không ngừng muốn sở hữu cô bằng mọi giá.
Khi Minh Nhi định tháo chiếc lắc tay kia xuống thì đột nhiên Vương Hoàng chụp lấy, giọng nói có chút sắc bén.
" Không được tháo nó ra! ".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương