Ác Ma Cũng Đi Làm
Chương 97: Ác ma đại nhân chứng kiến thiên sứ đi xem mắt

***

Ác ma đại nhân cầm con cừu mặt cười đi tới quán café ở trung tâm công viên chờ đợi. Bọn họ cố ý tìm một vị trí sát gần cửa sổ để tiện theo dõi hai tên Thiên sứ ở bên kia. Lúc này bọn chúng đang cùng hai cô nàng ăn mặc thời trang hàn huyên trò chuyện. Chỉ thấy hai gã Thiên sứ gọi hai ly kem rồi đều đặn xúc ăn, mặc cho haicô gái đối diện trầm mặc ngồi nhìn.

Hai cô nàng xấu hổ, rốt cuộc một trong số họ không nhịn được kích động trong lòng, lên tiếng hỏi, “Mùi vị kem thế nào?”

“Tàm tạm, cũng chỉ là loại thực phẩm rác rưởi.” Gã Thiên sứ âm trầm lên tiếng.

“Ta gọi là vị dưa gang cơ mà, như thế nào ăn vào lại có vị socola?” Thiên sứ còn lại bĩu môi nói.

Hai cô gái nắm chặt tay, mấy thằng ngu này!!! Chỉ biết ăn một mình!!

Cô gái vẫn đang im lặng cuối cùng ho nhẹ một tiếng, thẳng thắn nói, “Các anh… không mời chúng tôi ăn kem sao?”

“Mời các ngươi ăn? Chúng ta đã ăn rồi.” Tên Thiên sứ vẻ mặt âm trầm nhìn xuống ly kem của mình, “Kem ta ăn rồi ngươi cũng muốn ăn sao?”

Cô gái bắt đầu nghiến răng.

Thiên sứ cáo già còn lại nói, “Ả ta là nói chúng ta mua thêm hai ly kem nữa cho các ả,” Nói đoạn quay sang hai cô gái, “Bất quá chúng ta vì sao phải tốn tiền cho các ngươi?”

Hai cô nàng thật muốn hất bàn, có điều vì hai trăm đồng tiền phí môi giới hôn nhân nên vẫn phải nhẫn nhịn. Dù sao các cô cũng đều là nghiên cứu sinh, học phí hiện tại đắt không khác gì cướp bóc, không kiếm thêm chút tiền ngoài luồng thì không được.

Vì thế các cô dùng sự nhẫn nại kinh người để đè lại kích động muốn lật bàn, nói, “Hai người đàn ông thế mà một ly kem cũng không mời nổi sao?”

Thiên sứ âm trầm hừ một tiếng, “Đàn ông? Chúng ta không phải đàn ông, chúng ta là Thiên sứ.”

Trán hai cô gái nổi gân xanh lét. Hai thằng chết tiệt này! Cư nhiên tự kỉ đến mức độ tự gọi mình là ‘Thiên sứ’?!!!

“Không chỉ là Thiên sứ, chúng ta còn là Thiên sứ khủng bố cấp cao.” Gã Thiên sứ cáo già cười lạnh.

Trên đầu chữ ‘nhẫn’ chính là một chữ ‘đao’ (*)!! Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, quả thực đàn ông đi tới trung tâm môi giới hôn nhân đường phố đều là cực phẩm trong cực phẩm!

(*) Chữ ‘nhẫn’ : 忍 , cấu tạo từ 2 bộ thủ: nửa trên là 刃 (đao) và nửa dưới là 心 (tâm), cho nên nhẫn nhịn chính là tự đâm vào tim mình:v:v

Một cô gái giả vờ lấy điện thoại ra nhắn tin, kỳ thực là chụp lại hình ảnh của hai vị Thiên sứ ngồi trước mặt. Mẹ nó, cho các ngươi thành cực phẩm! Cực phẩm luôn này! Đăng hình các ngươi lên mạng cho các ngươi chết luôn!!

“À, các anh bao nhiêu tuổi rồi?” Cô gái bên cạnh cuối cùng đề cập vào chủ đề chính.

“Chúng ta mấy vạn tuổi rồi.” Thiên sứ âm trầm dựa người vào thành ghế, bày ra bộ dáng bất cần. Hắn tự đùa nghịch mái tóc của mình, cố tình dùng một câu đang rất thịnh hành ở xã hội loài người mà nói, “Đừng bị anh mê hoặc, anh chính là một huyền thoại a.”

A a a a a a a a!!! Tên này bị tâm thần!! Hai cô nàng xanh mặt.

Một phút đồng hồ sau cô gái mới có dũng khí hỏi tiếp, “Vậy các anh đang làm nghề gì?”

“Không phải đã nói rồi sao? Thiên sứ khủng bố cấp cao. Chúng ta làm việc tùy theo hứng thú, hiện tại đang truy nã Thiên thần.”

“… … Anh, các anh thu nhập bao nhiêu một tháng? Nếu không ngại có thể nói một chút không?”

“Thu nhập một tháng? Chúng ta không có thu nhập hàng tháng, muốn có tiền thì cứ thoải mái lấy là được.”

“Hả?”

“Phàm nhân đi đường trong người đều có tiền, chúng ta chẳng qua thuận tay lấy đi một chút mà thôi.” Thiên sứ giương giương khóe miệng. Miễn là bọn chúng thi triển ít phép thuật, cái tiểu xảo chốn nhân gian này lại không dễ như trở bàn tay đi?

Là… là tội phạm! Hai cô gái sắc mặt càng thêm hoảng hốt, vội vàng đứng lên lấy cớ đi WC mà bỏ chạy.

“Cái gì thế này? Đây là cái gọi là ‘xem mặt’?” Thiên sứ có chút thất vọng, “Sớm biết thế đã tiêu diệt hai ả kia rồi, như thế còn thú vị hơn nhiều.”

“Nói rất đúng, về thôi.”

Vì thế bọn chúng nhanh chóng ăn nốt hail y kem rồi phủi mông rời khỏi.

Còn ác ma đại nhân và Liêu Thần với cương vị ‘khán giả’, bởi vì buồn cười mà lại không thể cười ra tiếng nên mặt mày tím tái, toàn thân run rẩy.

Sau khi bọn họ cười xong liền thấy hai thanh niên nhìn như công nhân, trong tay cầm hai con cừu mặt cười đi đến trước mặt. Hai người nọ dùng thứ tiếng nửa thành thị nửa quê mùa nói, “Trước tiên mời chúng tôi món gì đó đi, sau đó tiếp tục nói chuyện. Vấn đề giá cả của việc làm tường bao ban công… …”

“Này, các anh không phải là người do trung tâm môi giới hôn nhân Trân Ái gì gì đó điều tới sao?” Liêu Thần ngơ ngác hỏi.

“Không phải bà Lưu gọi điện nói có người muốn thuê chúng tôi làm tường bao ban công sao?” Anh công nhân hỏi.

“Quả nhiên là lừa đảo! Trên đời làm sao có chuyện môi giới hôn nhân cho đồng tính luyến ái a!” Liêu Thần vỗ bàn nhảy dựng lên.

“Bác gái kia thật giỏi lừa tiền. Hẳn là ai cũng đều xấu hổ nên không mang chuyện này đi báo công an đi?” Ác ma đại nhân tao nhã cười cười, vươn tay sờ cằm, lại nói, “Rất có phong phạm ác ma. Nếu như bà ấy trẻ ra ba chục tuổi, nói không chừng có thể trở thành một tín đồ Ma giới không tồi… …”

“Mau tìm ba ta đòi tiền! Hai ngàn đồng!! Tôi sẽ dùng sét đánh chết bà ta!” Liêu Thần thô lỗ cắt đứt lời nói của ác ma đại nhân.

Thế đấy, nói tóm lại, nhược điểm mà Thiên thần bị Thiên sứ khủng bố cầm đầu – Tái Mẽ Nhĩ – nắm trong tay là cái gì?

Đáp án rất đơn giản.

Chính là …

Y

Keo

Kiệt



Cùng

Cho nên mới bất chấp mà ném Tát Ma và Ma hoàng sang một bên, để bọn họ tự mình đối mặt với tam đại Thiên sứ khủng bố, còn y một mực lôi lôi kéo kéo ác ma đại nhân chạy đi tìm bà mối kia đòi tiền. Đáng tiếc, người đã sớm bỏ trốn không còn bóng dáng.

Tiếng lòng của ác ma đại nhân: Chuyện này có cái là cái gì, ta đã sớm biết rồi.

Quảng cáo xen vào: Phần tiếp theo của người làm vườn và Ốc sên đại thần:

Ốc sên đại thần ngơ ngác nhìn người làm vườn vẻ mặt tàn khốc. Chỉ thấy người kia lấy xuống một cái nạng từ trên cái giá bên cạnh, đặt dưới nách, gian nan bước từng bước về phía chiếc xe lăn cách đó không xa. Sau lưng Ốc sên đại thần vang lên một loạt những tiếng động kèn kẹt. Hắn quay đầu lại, lập tức thấy một chiếc xe lăn đang lao tới, trên xe có một thiếu niên thanh tú khoảng mười mấy tuổi đang ngồi, vẻ mặt kinh ngạc hô to, “Anh Hoa Tượng, chân anh không phải gãy rồi sao? Tại sao đã chạy loạn khắp nơi rồi?”

“Tiểu Tô Bính, tôi không sao.” Người làm vườn quay xe lăn trở lại, đối diện với thiếu niên tên gọi ‘Tiểu Tô Bính’ kia. Hai người bàn tay nắm chặt, chan chứa ẩn tình mà nhìn nhau.

Ốc sên đại thần sụp đổ, uốn éo thân hình, dùng hai cánh tay ôm lấy cái đầu, bày ra một bộ dạng ‘kêu gào thảm thiết’.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương