Ác Ma Cưng Chiều Vợ Yêu
-
Chương 8: Chúc anh hạnh phúc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(
"Anh có còn yêu em không anh?" Cô thật sự muốn biết câu trả lời của anh là gì. Bây giờ anh yêu cô ấy hay là cô ấy
Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói một câu "Khuya rồi, em nghỉ ngơi đi"
Cô biết là anh sẽ không trả lời vì có cô ấy ở đây nên anh không trả lời cô "Em muốn anh ngủ cùng em"
Anh nhìn cô ấy, ý muốn hỏi ý xem cô ấy có đồng ý cho anh ngủ cùng cô không. Thấy cô ấy mỉm cười gật đầu thì anh mới quay sang nhìn cô "Được"
Ngay cả ngủ cùng cô mà anh cũng phải xem coi biểu hiện của cô ấy như thế nào. Cô mới là chính còn cô ấy chỉ là bé thôi mà, sao cô lại cảm thấy cô giống như cô mới là bé vậy
Trong căn phòng tối chỉ có đèn ngủ được bật ra. Căn phòng này vào 4 năm trước ngày nào cũng ngọt ngào và ấm áp. Nhưng bây giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo, lạnh đến mức muốn chết vì rét.
Cô và anh nằm cùng một chiếc giường ngủ. Anh ôm cô vào lòng, đây là cảm giác cô cần nhất suốt 4 năm qua, anh trở về củng đã được hơn 2 tuần rồi nhưng anh đều không trở về phòng ngủ cùng cô. Mà anh luôn ở cùng cô ấy
Cô nhẹ giọng hỏi anh "Anh rất yêu cô ấy sao?"
"Phải" anh không chần chừ hay suy nghĩ điều gì liền trả lời cô
"Vâng" cô buông anh ra nhẹ nhàng, quay người sang chổ khác. Nước mắt cô lại rơi nữa rồi
Tại sao khi cô hỏi anh, anh có còn yêu cô không thì anh lại không thể trả lời được. Nhưng còn cô ấy, anh lại trả lời rằng anh yêu cô ấy rất nhiều. Anh thật sự hết yêu cô rồi. Anh yêu cô ấy rất nhiều, nên cô không còn chổ trong trái tim anh nữa. Từng giọt nước mắt cứ vậy mà rơi ướt đẫm cả gối. Cô khóc anh không hề hay biết, vậy mà anh lại thãnh thơi ngủ còn cô thì đau lòng vì anh đến phát khóc
Đến sáng, anh thức dậy đã không thấy cô đâu mà thấy trên bàn chỉ để một bức thư và chiếc nhẫn cưới của hai người, chân mày anh hơi nhíu lại. Từ từ mở bức thư ra
Cuối cùng giọt nước mắt của anh cũng đã rơi sau khi đọc xong bức thư dài do cô viết ra, anh làm rơi bức thư xuống đất rồi vội vàng chạy ra ngoài
Tuyết Như đang bưng đĩa trái cây thì thấy anh như vậy cô liền đặt đĩa trái cây lên bàn đi tới trước mặt anh "Hạo à, anh sao lại gấp gáp quá vậy. Có chuyện gì sao anh, sao anh lại khóc" Tuyết Như hơi ngạc nhiên khi thấy anh khóc như vậy, vì đây là lần đầu tiên cô thấy anh khóc
Mẹ anh từ bên ngoài đi vào "Tiểu Hạo, Nguyệt Nhi con dâu cưng của mẹ đâu rồi?" Bà đã biết anh về từ 2 tuần trước rồi nên không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy anh. Hôm nay bà tới đây là muốn đưa cô con dâu cưng của bà đi ra ngoài. Nhưng...
Chân anh từ từ ngã quỵ xuống đất khiến bà hoảng hốt chạy tới đỡ con trai của bà "Con sao lại như vậy. Chuyện Gì nói mẹ nghe"
Anh ngẩng đầu lên nhìn bà "Con xin lỗi" anh đứng lên chỉ nói 3 chữ với bà rồi lại đi ra ngoài
"Ơ nè.... con đi đâu vậy hả?"
(
"Anh có còn yêu em không anh?" Cô thật sự muốn biết câu trả lời của anh là gì. Bây giờ anh yêu cô ấy hay là cô ấy
Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói một câu "Khuya rồi, em nghỉ ngơi đi"
Cô biết là anh sẽ không trả lời vì có cô ấy ở đây nên anh không trả lời cô "Em muốn anh ngủ cùng em"
Anh nhìn cô ấy, ý muốn hỏi ý xem cô ấy có đồng ý cho anh ngủ cùng cô không. Thấy cô ấy mỉm cười gật đầu thì anh mới quay sang nhìn cô "Được"
Ngay cả ngủ cùng cô mà anh cũng phải xem coi biểu hiện của cô ấy như thế nào. Cô mới là chính còn cô ấy chỉ là bé thôi mà, sao cô lại cảm thấy cô giống như cô mới là bé vậy
Trong căn phòng tối chỉ có đèn ngủ được bật ra. Căn phòng này vào 4 năm trước ngày nào cũng ngọt ngào và ấm áp. Nhưng bây giờ chỉ còn lại sự lạnh lẽo, lạnh đến mức muốn chết vì rét.
Cô và anh nằm cùng một chiếc giường ngủ. Anh ôm cô vào lòng, đây là cảm giác cô cần nhất suốt 4 năm qua, anh trở về củng đã được hơn 2 tuần rồi nhưng anh đều không trở về phòng ngủ cùng cô. Mà anh luôn ở cùng cô ấy
Cô nhẹ giọng hỏi anh "Anh rất yêu cô ấy sao?"
"Phải" anh không chần chừ hay suy nghĩ điều gì liền trả lời cô
"Vâng" cô buông anh ra nhẹ nhàng, quay người sang chổ khác. Nước mắt cô lại rơi nữa rồi
Tại sao khi cô hỏi anh, anh có còn yêu cô không thì anh lại không thể trả lời được. Nhưng còn cô ấy, anh lại trả lời rằng anh yêu cô ấy rất nhiều. Anh thật sự hết yêu cô rồi. Anh yêu cô ấy rất nhiều, nên cô không còn chổ trong trái tim anh nữa. Từng giọt nước mắt cứ vậy mà rơi ướt đẫm cả gối. Cô khóc anh không hề hay biết, vậy mà anh lại thãnh thơi ngủ còn cô thì đau lòng vì anh đến phát khóc
Đến sáng, anh thức dậy đã không thấy cô đâu mà thấy trên bàn chỉ để một bức thư và chiếc nhẫn cưới của hai người, chân mày anh hơi nhíu lại. Từ từ mở bức thư ra
Cuối cùng giọt nước mắt của anh cũng đã rơi sau khi đọc xong bức thư dài do cô viết ra, anh làm rơi bức thư xuống đất rồi vội vàng chạy ra ngoài
Tuyết Như đang bưng đĩa trái cây thì thấy anh như vậy cô liền đặt đĩa trái cây lên bàn đi tới trước mặt anh "Hạo à, anh sao lại gấp gáp quá vậy. Có chuyện gì sao anh, sao anh lại khóc" Tuyết Như hơi ngạc nhiên khi thấy anh khóc như vậy, vì đây là lần đầu tiên cô thấy anh khóc
Mẹ anh từ bên ngoài đi vào "Tiểu Hạo, Nguyệt Nhi con dâu cưng của mẹ đâu rồi?" Bà đã biết anh về từ 2 tuần trước rồi nên không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy anh. Hôm nay bà tới đây là muốn đưa cô con dâu cưng của bà đi ra ngoài. Nhưng...
Chân anh từ từ ngã quỵ xuống đất khiến bà hoảng hốt chạy tới đỡ con trai của bà "Con sao lại như vậy. Chuyện Gì nói mẹ nghe"
Anh ngẩng đầu lên nhìn bà "Con xin lỗi" anh đứng lên chỉ nói 3 chữ với bà rồi lại đi ra ngoài
"Ơ nè.... con đi đâu vậy hả?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook