Ác Ma Cưng Chiều Vợ Yêu
-
Chương 24: Tạm biệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi phẫu thuật xong thì Đường Hy cùng Bác sĩ Lương Du đến phòng riêng của bác sĩ nói chuyện. Trên tay Lương Du cầm một xấp giấy bệnh "Em nên tự mình xem đi. Anh không muốn nói ra, mong rằng em sẽ chấp nhận sự thật này" nói rồi Lương Du cũng bỏ đi
Say khi đọc xong xấp giấy mà Lương Du đưa cho cô liền nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Lương Du
Trong dãy hành lang u tối, lạnh lẽo của bệnh viện. Nước mắt cô cứ rơi mãi không ngừng, đôi chân bé nhỏ chậm chạp của cô bước từng bước đi trên hành lang, con đường này đi tới phòng bệnh của Lục Thiên tại sao lúc này nó lại quái dài đối với cô
Cô bỗng dừng chân lại trước cửa phòng bệnh của anh. Cô nhớ lại chuyện lúc nãy, trong đó nói rằng anh sẽ không tỉnh lại được nữa. Rất có thể anh sẽ trở thành một con người thật vật, sống nhưng không tỉnh lại
Đang suy nghĩ thì sau lưng đột nhiên có hàng loạt tiếng bước chân đang đi tới chỗ cô. Cô quay qua
*Chát*
Cô vừa mới quay qua đã bị ăn phải cái tác của một cô gái, trên mặt cô ta cũng có nước mắt. Bên cạnh còn có đám vệ sĩ và một người nhìn gần nhưng có lẽ không gần, đó chính là Lão Thái Thái của Tư Gia bà nội của Hàn Lục Thiên
Cô gái kia tên là Lý Kiều Hoa là người phụ nữ rất yêu anh, cô ấy có thể chết vì anh bất cứ lúc nào. Là một cô gái lương thiện, Kiều Hoa cũng chính là người chị em tốt của cô, có lẽ lúc trước là vậy, bây giờ thì không còn nữa rồi "Đều là tại cô, cô không chăm sóc tốt cho Lục Thiên để bây giờ anh ấy vì bị bệnh nặng đã vậy còn bị dao đâm vào ngực. Cho nên bây giờ anh ấy mới hôn mê bất tình nằm một chỗ ở đó, đều là tại cô. Tôi phải đánh chết cô, đánh chết cô hic...."
Hai chân cô từ từ khụy xuống "Bà nội, chị Kiều Hoa. Xin lỗi"
Người từ nãy tới giờ không nói gì cuối cùng bây cũng chịu mở miệng "Cháu thật khiến bà phải thất vọng. Tài sản của Lục Thiên, lúc nó chưa hôn mê thì nó đã chuyển nhượng hết tài sản của nó cho cháu rồi"
Cô lết tới chỗ của bà "Bà nội, Tiểu Hy không cần tài sản gì hết. Cháu chỉ cần được chăm sóc Lục Thiên thôi"
"Chẵng phải cháu rất muốn thoát khỏi thằng bé hay sao. Bây giờ cháu có cơ hội rồi, Tiểu Hy à cháu đi đi. Tư Gia này không cần cháu nữa" bà không chần chừ liền nói ra câu này.
Tuy lời bà nói nó thật sự rất nhẹ nhàng, nhưng đối với cô nó như sét đánh bên tai. Cô khóc lóc cầu xin bà "Bà nội, chẵng phải bà rất thương Tiểu Hy hay sao. Tiểu Hy xin bà đừng bắt cháu phải xa Lục Thiên mà"
Bà đỡ cô đứng dậy, lấy tay lau đi nước nắt cho cô "Phải, bà nội rất thương cháu. Tiểu Hy rất ngoan ngoãn nghe lời. Vì vậy đây là bà muốn tốt cho cháu . Lần này Tiểu Hy có thể nghe lời bà như lúc trước không. Nghe lời bà nội đi, năm nay cháu chỉ mới có 19 tuổi thôi. Dù gì cháu vẫn còn trong trắng mà, cháu vẫn có thể tìm một người cháu yêu thật lòng"
Cô lắc đầu "Tiểu Hy chỉ cần Lục Thiên thôi. Cháu chỉ cần anh ấy thôi bà nội à. Xin bà đừng mang chồng con rời khỏi con mà"
"Con và nó chưa hẳn là vợ chồng đâu. Từ nay con hãy xem như thằng bé chưa từng suất hiện trước mặt cháu đi"
"Không. Bà nội à"
Bà cùng Kiều Hoa bước vào phòng bệnh bỏ mặt cô đứng ngoài cửa khóc lóc cầu xin như thế nào thì cũng vô dụng. Cô muốn bước vào trong đó nhưng bị đám vệ sĩ đứng chặn ngoài cửa không cho cô vào trong thăm anh. Cô khóc và quỳ trước cửa suốt một đêm khiến cô mệt mỏi mà ngất đi
Sau khi tỉnh dậy thì đã thấy chính mình đang ở Đường Lạc, là nơi suốt thời gian qua cô đã không trở về. Cô vì bị một người đàn ông bắt nên không được trở về đây. Đối với cô đây như là một cơn ác mộng chẵng thể nào tỉnh lại. Cô vội vàng leo xuống giường đánh răng rửa mặt chuẩn bị vào bệnh viện
Cô vừa mới bước xuống phòng khách đã bị ba mẹ của mình ngăn lại "Tiểu Hy con định đi đâu" giọng mẹ cô thật ngọt ngào giống như đang muốn khuyên nhủ cô chuyện gì đó
Cô mỉm cười nhìn bà "Mẹ à bây giờ con phải vào bệnh viện gặp Lục Thiên. Nếu anh ấy biết con bỏ đi sẽ rất tức giận đó"
Ba cô đi tới đặt tay lên vai cô "Con gái à, từ nay về sau con cứ ở nhà đi. Con được tự do rồi"
"Tự do. Ba à ba đang nói gì vậy" nhìn thấy ông lắc đầu không trả lời cô liền quay sang hỏi bà "Mẹ à rốt cuộc ba đang nói gì vậy. Sao con không hiểu gì hết, hai người đừng giấu con có được không"
"Con đừng quá đau lòng. Không có người này thì vẫn còn người khác, trên đời này vẫn còn rất nhiều người đàn ông khác sẽ yêu thương con thật nhiều"
Sau khi phẫu thuật xong thì Đường Hy cùng Bác sĩ Lương Du đến phòng riêng của bác sĩ nói chuyện. Trên tay Lương Du cầm một xấp giấy bệnh "Em nên tự mình xem đi. Anh không muốn nói ra, mong rằng em sẽ chấp nhận sự thật này" nói rồi Lương Du cũng bỏ đi
Say khi đọc xong xấp giấy mà Lương Du đưa cho cô liền nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Lương Du
Trong dãy hành lang u tối, lạnh lẽo của bệnh viện. Nước mắt cô cứ rơi mãi không ngừng, đôi chân bé nhỏ chậm chạp của cô bước từng bước đi trên hành lang, con đường này đi tới phòng bệnh của Lục Thiên tại sao lúc này nó lại quái dài đối với cô
Cô bỗng dừng chân lại trước cửa phòng bệnh của anh. Cô nhớ lại chuyện lúc nãy, trong đó nói rằng anh sẽ không tỉnh lại được nữa. Rất có thể anh sẽ trở thành một con người thật vật, sống nhưng không tỉnh lại
Đang suy nghĩ thì sau lưng đột nhiên có hàng loạt tiếng bước chân đang đi tới chỗ cô. Cô quay qua
*Chát*
Cô vừa mới quay qua đã bị ăn phải cái tác của một cô gái, trên mặt cô ta cũng có nước mắt. Bên cạnh còn có đám vệ sĩ và một người nhìn gần nhưng có lẽ không gần, đó chính là Lão Thái Thái của Tư Gia bà nội của Hàn Lục Thiên
Cô gái kia tên là Lý Kiều Hoa là người phụ nữ rất yêu anh, cô ấy có thể chết vì anh bất cứ lúc nào. Là một cô gái lương thiện, Kiều Hoa cũng chính là người chị em tốt của cô, có lẽ lúc trước là vậy, bây giờ thì không còn nữa rồi "Đều là tại cô, cô không chăm sóc tốt cho Lục Thiên để bây giờ anh ấy vì bị bệnh nặng đã vậy còn bị dao đâm vào ngực. Cho nên bây giờ anh ấy mới hôn mê bất tình nằm một chỗ ở đó, đều là tại cô. Tôi phải đánh chết cô, đánh chết cô hic...."
Hai chân cô từ từ khụy xuống "Bà nội, chị Kiều Hoa. Xin lỗi"
Người từ nãy tới giờ không nói gì cuối cùng bây cũng chịu mở miệng "Cháu thật khiến bà phải thất vọng. Tài sản của Lục Thiên, lúc nó chưa hôn mê thì nó đã chuyển nhượng hết tài sản của nó cho cháu rồi"
Cô lết tới chỗ của bà "Bà nội, Tiểu Hy không cần tài sản gì hết. Cháu chỉ cần được chăm sóc Lục Thiên thôi"
"Chẵng phải cháu rất muốn thoát khỏi thằng bé hay sao. Bây giờ cháu có cơ hội rồi, Tiểu Hy à cháu đi đi. Tư Gia này không cần cháu nữa" bà không chần chừ liền nói ra câu này.
Tuy lời bà nói nó thật sự rất nhẹ nhàng, nhưng đối với cô nó như sét đánh bên tai. Cô khóc lóc cầu xin bà "Bà nội, chẵng phải bà rất thương Tiểu Hy hay sao. Tiểu Hy xin bà đừng bắt cháu phải xa Lục Thiên mà"
Bà đỡ cô đứng dậy, lấy tay lau đi nước nắt cho cô "Phải, bà nội rất thương cháu. Tiểu Hy rất ngoan ngoãn nghe lời. Vì vậy đây là bà muốn tốt cho cháu . Lần này Tiểu Hy có thể nghe lời bà như lúc trước không. Nghe lời bà nội đi, năm nay cháu chỉ mới có 19 tuổi thôi. Dù gì cháu vẫn còn trong trắng mà, cháu vẫn có thể tìm một người cháu yêu thật lòng"
Cô lắc đầu "Tiểu Hy chỉ cần Lục Thiên thôi. Cháu chỉ cần anh ấy thôi bà nội à. Xin bà đừng mang chồng con rời khỏi con mà"
"Con và nó chưa hẳn là vợ chồng đâu. Từ nay con hãy xem như thằng bé chưa từng suất hiện trước mặt cháu đi"
"Không. Bà nội à"
Bà cùng Kiều Hoa bước vào phòng bệnh bỏ mặt cô đứng ngoài cửa khóc lóc cầu xin như thế nào thì cũng vô dụng. Cô muốn bước vào trong đó nhưng bị đám vệ sĩ đứng chặn ngoài cửa không cho cô vào trong thăm anh. Cô khóc và quỳ trước cửa suốt một đêm khiến cô mệt mỏi mà ngất đi
Sau khi tỉnh dậy thì đã thấy chính mình đang ở Đường Lạc, là nơi suốt thời gian qua cô đã không trở về. Cô vì bị một người đàn ông bắt nên không được trở về đây. Đối với cô đây như là một cơn ác mộng chẵng thể nào tỉnh lại. Cô vội vàng leo xuống giường đánh răng rửa mặt chuẩn bị vào bệnh viện
Cô vừa mới bước xuống phòng khách đã bị ba mẹ của mình ngăn lại "Tiểu Hy con định đi đâu" giọng mẹ cô thật ngọt ngào giống như đang muốn khuyên nhủ cô chuyện gì đó
Cô mỉm cười nhìn bà "Mẹ à bây giờ con phải vào bệnh viện gặp Lục Thiên. Nếu anh ấy biết con bỏ đi sẽ rất tức giận đó"
Ba cô đi tới đặt tay lên vai cô "Con gái à, từ nay về sau con cứ ở nhà đi. Con được tự do rồi"
"Tự do. Ba à ba đang nói gì vậy" nhìn thấy ông lắc đầu không trả lời cô liền quay sang hỏi bà "Mẹ à rốt cuộc ba đang nói gì vậy. Sao con không hiểu gì hết, hai người đừng giấu con có được không"
"Con đừng quá đau lòng. Không có người này thì vẫn còn người khác, trên đời này vẫn còn rất nhiều người đàn ông khác sẽ yêu thương con thật nhiều"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook