Ác Ma Ca Ca
Chương 232: Tiễn biệt kim cương!

Kim Cương còn cho là mình nhìn thấy ma, trợn to hai mắt nhìn Tạ Thư Dật, không tin nói: “Tạ Thư Dật! Mày…mày vẫn chưa chết?”

Tạ Thư Dật cuồng ngạo đứng trước mặt hắn, ung dung nói: “ Kim Cương, mày cho rằng Tạ Thư Dật này dễ dàng bị người khác giết chết vậy sao? Sự chuẩn bị của mày, đối phó với người khác còn được, muốn đối phó với Tạ Thư Dật tao? Còn kém lắm!”

Tạ Thư Dật xoay người nói với Hồng Anh Đào: “Không hổ là nhân tài đứng đầu của Sở gia, Anh Đào, cảm ơn cô, nếu không có cô, ba tên này e là cũng không dễ dàng bắt được!”

“Tạ thiếu, có thể giúp ngài cùng với Thiếu chủ và Long thiếu gia, đó chính là vinh hạnh của Anh Đào!” Anh Đào cung kính nói, ngay sau đó, cô liền nghiêng mắt nhìn sang Sở Lâm Phong, ánh mắt đầy vẻ phức tạp và buồn bã.

Sở Lâm Phong chẳng qua là mỉm cười nói với cô: “Anh Đào, vất vả cho cô rồi.”

“Lúc nãy tôi bị gã Kim Cương ghê tởm đó dùng miệng rót rượu, Lâm Phong, tôi muốn anh bồi thường tổn thất cho tôi.” Anh Đào có chút tức giận dậm chân, nhìn chằm chằm Sở Lâm Phong.

“A, như vậy đi, chiếc Aston ngoài kia, tôi cũng chán rồi, cô đem nó đi đi.” Sở Lâm Phong hời hợt ném chìa khóa cho Anh Đào.

Anh Đào theo bản năng thò tay mà tiếp nhận cái chìa khóa, mặt đỏ bừng vừa tức vừa buồn nhìn Sở Lâm Phong.

“Anh…” Anh Đào giận đến mức nói không thành lời.

Sở Lâm Phong không để ý, xoay người nói với Tạ Thư Dật: “Thư Dật, ba tên này, giao cho cậu xử lý.”

Kim Cương lúc này mới nhận tra, đây hết thảy đều là một cái bẫy rập mà thôi, hắn tức giận gào lên: “Tạ Thư Dật! Long Đế Uy! Sở Lâm Phong! Chúng mày sẽ không được chết tử tế!”

“Chúng tao sẽ sống thật tốt! Kim Cương, mày gây nghiệt thì phải tự gánh chịu hậu quả, hôm nay sẽ là ngày cuối đời của mày!” Tạ Thư Dật lạnh lùng nhàn nhạt nói.

“A, Tạ thiếu, đúng rồi, bọn chúng còn nói, mới chiều nay bọn chúng đã đến bệnh viện tâm thần gặp Trì Hải Hoan. Trì Hải Hoan đã điên rồi, bọn chúng thậm chí ngay cả người điên cũng không bỏ qua! Loại đàn ông cặn bã này, nhất định phải băm chúng thành trăm mảnh!” Anh Đào tức giận nói.

“Cái gì? Còn có chuyện này?” Tạ Thư Dật cơ hồ không tin nổi, mặc dù trong lòng hắn rất chán ghét, căm hận Trì Hải Hoan, nhưng hắn chỉ muốn dùng đến pháp luật để trừng phạt cô ta, cũng không hề muốn dùng cách khác! Ba tên này! Quả thật không phải là người! Trì Hải Hoan đã biến thành kẻ điên, vậy mà Kim Cương vẫn không tha cho cô ta!

Tạ Thư Dật xoay người, tức giận trừng mắt nhìn Kim Cương: “Kim Cương, làm sao mày có thể làm như thế? Trì Hải Hoan chỉ là một người điên! Một người điên! Cô ta đã điên rồi, chúng mày lại vẫn đối với cô ta làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy! Tao sẽ băm mày thành trăm mảnh!” Câu cuối Tạ Thư Dật cơ hồ mà gào lên.

Kim Cương nhìn thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Tạ Thư Dật, cũng có chút sợ hãi, hắn nhắm mắt đổi giọng nói: “ Tạ Thư Dật, tôi chỉ là muốn đi xem cô ta một chút mà thôi, muốn xem là cô ta điên thật hay giả điên, cậu cũng biết rõ tôi mấy năm trước đã không thể nào cử động được, làm sao có thể cưỡng hiếp cô ta? Tất cả đều là bọn A Chuông A Tiêu làm! Lúc đó tôi đã khuyên can bọn chúng không nên làm như vậy nhưng mà chúng không nghe! Tôi biết làm sao được? Tôi chỉ là một người tàn tật, bọn chúng muốn giết cậu, tôi cũng không cách nào ngăn được. Muốn chém muốn giết thì hãy giết A Tiêu A Chuông! Không phải là tôi làm!”

A Chuông và A Tiêu thấy Kim Cương đột nhiên đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu bọn chúng, giật mình.

“Lão Đại, chúng tôi trung thành với ông, không hề bất nghĩa! Đến thời khắc sinh tử, ông lại đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu chúng tôi? Ông thật quá đáng. Mọi chuyện anh em chúng tôi làm, còn không phải là vì ông mà bày mưu tính kế sao? Còn ông lại quay đầu phủi sạch sẽ?” A Chuông tức giận nhìn Kim Cương.

“Tao không có trách nhiệm gì cả, không phải chúng mày đã cưỡng hiếp Trì Hải Hoan sao? Táy máy tay chân trên xe của Tạ Thư Dật cũng không phải là chúng mày làm sao? Tao lúc nào cũng ngồi trên xe lăn, có thể làm được gì chứ?” Kim Cương lên tiếng phủ nhận mọi tội lỗi, kiên quyết đổ tội cho đàn em.

“Kim Cương! Uổng công bọn tao trung thành với mày như vậy, chúng ta đã từng nói anh em có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, bây giờ cái chết đang nằm ngay trước mắt, mày lại không để ý đến đạo nghĩa huynh đệ, đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu bọn tao! Kim Cương! Là tao mù mắt nên mới đi theo mày!” A Tiêu tức giận quát to lên.

Tạ Thư Dật lạnh nhạt khoanh tay đứng nhìn chủ tớ cắn nhau, không khỏi chậc lưỡi.

Ba gã không ngừng đấu khẩu bỗng chốc thành trò hề, A Tiêu đột nhiên ngẩng đầu khẩn cầu Tạ Thư Dật: ”Tạ thiếu, hãy tha cho chúng tôi một cái mạng! Chúng tôi làm đều là do Kim Cương sai khiến, tất cả là do Kim Cương a! Chúng tôi trung thành với hắn như thế, nhưng hắn lại muốn tôi và A Chuông làm tấm bia đỡ đạn cho mình! Chúng tôi cũng là người bị hại a! Các người bỏ qua cho chúng tôi đi mà! Muốn chém muốn giết, thì giết Kim Cương kìa! Giết hắn đi! Loại người như hắn, tráo trở, không để ý tới đạo nghĩa huynh đệ, tốt nhất là giết chết hắn, tôi tuyệt đối một cái nháy mắt cũng không có!”

“Phải không?” Tạ Thư Dật trầm trồ hỏi.

“Đúng thế, đúng thế!” A Chuông và A Tiêu vội vàng gật đầu.

“Nếu hắn đã bất nhân, các người cũng không bất nghĩa, tôi sẽ cho các người một cơ hội.” Tạ Thư Dật nói.

Hai gã nghe vậy vừa mừng vừa sợ, vội vàng gật đầu.

Tạ Thư Dật đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống một lượt, sau đó nói với A Tiêu và A Chuông: “Tôi giao Kim Cương cho các người xử lý! Nếu như các người muốn sống, thì nhất định phải giết Kim Cương!”

Hai gã không khỏi kinh hồn bạt vía nhìn nhau, bọn họ được sống, Kim Cương phải chết?

Kim Cương nghe Tạ Thư Dật nói như vậy, không khỏi nóng nảy quát A Tiểu A Chuông: “A Chuông! A Tiêu! Đừng mắc bẫy của Tạ Thư Dật, hãy nghĩ mà xem, trước kia hắn đối xử với bọn mày thế nào! Bọn mày không được tin lời của hắn!”

A Chuông và A Tiêu thấy có thể giữ lại một cái mạng, đều không hẹn mà gặp cùng nhìn Kim Cương, lắc đầu nói: “Kim Cương, đã quá muộn rồi!”

“Tạ thiếu, anh muốn chúng tôi làm gì?” A Chuông gấp gáp hỏi, gã thật sự rất muốn sống.

“Cái này, các người hãy thử nghĩ xem phải làm thế nào không được để lại dấu vết!” Tạ Thư Dật không thay đổi sắc mặt, nhàn nhạt nói.

Ba gã này, tội ấc tày trời, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào, chẳng qua là, nhìn thấy bọn chúng chó cùng rứt dậu, liền muốn lợi dụng bọn chúng thật tốt, không cần mình phải đích thân ra tay.

“Vây anh muốn chúng tôi phải làm sao?” A Chuông lo lắng hỏi.

“Các người hãy nhìn đây.” Long Đế Uy đứng ra chỉ đạo.

“Anh Đào, cô đi ra ngoài trước đi!” Sở Lâm Phong xoay người nói với Anh Đào.

Anh Đào có chút do dự nhìn Sở Lâm Phong, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.

“Tôi sẽ thả các người ra trước, chờ xem các người thế nào thực hiện lời vừa nói kia!” Tạ Thư Dật nói.

Long Đế Uy cởi trói cho A Chuông và Kim Cương, hai gã do dự nhìn nhau một cái, sau đó không chút do dự cởi dây trói Kim Cương ra.

“A Tiêu, A Chuông, cám ơn!” Kim Cương không khỏi cảm động đến rơi nước mắt, nhưng đột nhiên hắn lại bị A Chuông và A Tiêu đẩy tới gần cửa sổ. 

“Lão Đại, cảnh đêm đẹp chứ?” A Chuông lạnh lùng hỏi.

“Đẹp!” Kim Cương trong lòng bất an chậm rãi trả lời.

“Đẹp là tốt rồi, ông nhìn lâu một chút, sau này sẽ không được nhìn nữa đâu!” A Tiêu nói.

“Chúng mày, hai đứa chúng mày muốn làm gì? Chúng mày muốn làm gì?” Kim Cương lúc này chợt hiểu ra, bọn chúng cởi trói cho hắn không phải là cứu hắn.

Thấy cái chết cận kề trước mắt, hắn tháy kinh hô to: ”Cứu mạng! Cứu mạng a!”

A Chuông liền cho hắn một đấm ngay giữa mặt, Kim Cương trợn mắt một cái rồi ngất đi, sau đó hắn và A Tiêu nâng chiếc xe lăn lên, Tạ Thư Dật đứng đó cũng có chút không dám nhìn, hắn quay đầu đi nơi khác, một khắc đó, A Tiêu và A Chuông không chút tiếng động, cứ thế ném Kim Cương ra ngoài cửa sổ.

Long Đế Uy và Sở Lâm Phong không khỏi hít một hơi khí lạnh, hai gã kia, ngay cả chớp mắt một cái cũng không có, coi Kim Cương như quả đào mà ném ra ngoài cửa sổ, thật đúng là lòng dạ ác độc!

Hai người bọn vỗ tay một cái ra vẻ tán thưởng, A Chuông thấy thế liền nịnh hót Tạ Thư Dật: “Tạ thiếu, như vậy anh đã hài lòng chưa? Kim Cương đã bị hai chúng tôi giết chết rồi, anh cũng không còn bất kỳ chướng mắt nào nữa!”

“Đúng vậy, đúng vậy a! Anh bỏ qua cho chúng tôi nhé, anh đã nói giết hắn rồi, bọn tôi có thể sống mà!” A Tiêu cũng khẩn cầu Tạ Thư Dật.

“Nhưng mà, tôi cũng chưa từng nói sẽ bỏ qua cho các người. Ở đây có một khẩu súng, chúng ta sẽ đi ra ngoài trước, cái này dành cho các người. Trong hai người, chỉ có một người được sống đi ra ngoài, các người hãy tự bàn bạc với nhau.” Tạ Thư Dật vô tình nói.

“Cái gì?” A Tiêu và A Chuông đồng loạt kêu lên, hai gã không khỏi kinh hoảng, không ngờ tới Tạ Thư Dật lại ra chiêu này! Giữa hai người bọn chúng, chỉ có một kẻ sống sót!

Hai gã lập tức đồng thời hung hăng lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm đối phương.

“Đế Uy, ném súng cho bọn chúng, chúng ta nên đi thôi.” Tạ Thư Dật nói xong liền quay lưng đi ra ngoài.

Sở Lâm Phong đeo bao tay da, dùng khăn giấy cầm khẩu súng mà lúc nãy Anh Đào dùng làm đạo cụ, nghiêm túc lau tới lau lui mấy lần.

“Bên trong khẩu súng này chỉ có ba viên đạn, bọn mày nên tiết kiệm một chút!” Sở Lâm Phong nhàn nhạt nhìn A Tiêu và A Chuông nói.

Sau đó, Sở Lâm Phong lại chậm rãi nói: “Căn phòng này, thật ra là phòng tao chuyên dùng để nghỉ ngơi, Minh Nhật Đế Quốc đã sớm đổi chủ, bị Sở gia chúng ta thu mua rồi, chẳng qua là, người ngoài không ai biết mà thôi! Chúng tao đã bố trí ở đây rất nhiều thân thủ tinh anh, không nghĩ tới, chúng mày lại chọn Minh Nhật Đế Quốc. Khi chúng mày đặt một ngón chân vào cửa, bọn tao liền nhận được tin tức. Nói cho mày biết, căn phòng này cách âm rất tốt, cánh cửa đó là cửa chống đạn, mặc dù là quẹt thẻ, nhưng người ở bên trong muốn đi ra ngoài nhất định phải có mật mã thì cửa mới mở ra, cho dù mày có quẹt thẻ đến trăm lần mà không có mật mã của tao, thì cũng không cách nào ra ngoài. Kẻ nào thắng thì hãy đến bên cạnh cánh cửa, có một cái nút màu đỏ, đó chính là chuông báo! Nghe được tiếng chuông vang lên, tao sẽ mở cửa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương