Ác Ma Ca Ca
Chương 215: Anh Bị Hạ Dược (H nặng, lưu ý trước khi xem )

“Anh chỉ cần bước lên hai bước, em chính là của anh.” Trì Hải Hoan cười mị hoặc, ngiêng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt của Tạ Thư Dật. “Tạ Thư Dật, mặt của em so với Hải Nhạc không mấy khác biệt, dáng người của em so với nó còn đẹp hơn, Tạ Thư Dật, anh bỏ qua em, chính là tổn thất lớn nhất cả đời này của anh!” (((((((((((((((thấy ớn hà…. Chị làm như chị là bảo vật quốc gia vậy….)))))))))))))))))

Tạ Thư Dật không khỏi vội vàng quay người sang, lửa giận trong lòng cũng muốn bộc phát.

“Vô sỉ! Hạ lưu! Hèn hạ! Đừng tưởng rằng tôi không có cách.” Tạ Thư Dật toàn thân cũng bị giận đến phát run.

Trì Hải Hoan cười duyên đi tới sau lưng của hắn, khẽ liếm tấm lưng rộng của hắn, cô ta cảm nhận rõ ràng thân nhiệt của Tạ Thư Dật đang nóng lên. 

Tạ Thư Dật đột nhiên xoay người, ánh mắt lấp lánh nhìn Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan vui mừng, cứ đứng im nhìn Tạ Thư Dật, sau đó hai tay lại mò tới trước ngực Tạ Thư Dật, muốn cởi nút áo của hắn. 

Tạ Thư Dật cũng đưa tay ra đặt ở trên bờ vai của Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan thấy Thư Dật làm ra động tác này, trong lòng càng thêm vui mừng, xem ra, hắn hoàn toàn bị xuân dược khống chế rồi!

Trì Hải Hoan muốn nhào vào trong ngực của Tạ Thư Dật, nhưng hai tay của hắn lại mạnh mẽ chế trụ hai bả vai của cô ta, khiến cho cô ta không cách nào nhúc nhích được. 

“Thư Dật, anh làm vậy em rất đau. Buông em ra, em sẽ khiến cho anh cảm thấy thoải mái.” Trì Hải Hoan cố nén đau đớn làm nũng mà nói.

Tạ Thư Dật chăm chú nhìn chằm chằm Trì Hải Hoan, trong mắt đột nhiên chuyển đổi thành vẻ căm ghét, hắn từng chữ từng chữ mà nói: " Trì Hải Hoan, đừng cho là tôi không biết cô có chủ ý gì! Cô đừng hòng mơ tưởng mang thai đứa con của tôi! Cô không xứng! Cô chỉ là loại đàn bà dâm đãng! Chỉ xứng cho cái loại như Kim Cương đó mà thôi! Ở cùng cô, thật sự rất bẩn, rất buồn nôn!”

“Thư Dật!" Trì Hải Hoan bất ngờ, không nghĩ tới Tạ Thư Dật lại nói ra những lời thanh tĩnh như vậy, thật khiến cho cô ta kinh hãi. 

Trì Hải Hoan còn chưa kịp phản ứng vì lời nói của Tạ Thư Dật, hắn đã nện một quyền sau gáy cô ta, dùng lực khá mạnh khiến cho Trì Hải Hoan không kịp nhìn mà đã gục trên sàn nhà. 

Tạ Thư Dật nhìn Trì Hải Hoan tê liệt ngã xuống sàn nhà, trong lòng thật sự tức giận, đúng là yêu tinh ngàn năm chỉ biết đi gieo họa, hại người! Hắn nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ muốn cho cô ta mấy đạp, nhưng là hắn vẫn nhịn được, lấy chiếc chăn mỏng trên giường phủ lên người Trì Hải Hoan, sau đó thô lỗ ôm cô ta lên, hắn muốn đưa cô ta ra ngoài, tránh trường hợp giống như lúc trước không thể giải thích được!

Tạ Thư Dật mở cửa phòng của Trì Hải Hoan ra, trực tiếp ném cô ta lên giường, người đàn bà đáng chết này, nếu có thể, hắn thật sự muốn dùng một quyền đánh chết cô ta cho xong chuyện! Tránh sau này cô ta lại giở trò hại người!

Khi ra khỏi phòng của Trì Hải Hoan, Tạ Thư Dật đi thẳng xuống dưới lầu, lớn tiếng gọi: “Vú La! Vú La!” 

“Thiếu gia, tôi ở đây!" Vú La vội vã cuống quít chạy ra.

“Người đàn bà kia, vú tập trung tất cả người giúp việc lại, trông chừng cô ta cho tôi! Không cho cô ta bước ra khỏi Tạ gia nửa bước! Thời điểm cô ta bước chân ra ngoài, cũng chính là lúc các người ra khỏi Tạ gia! Có nghe hay không!" Tạ Thư Dật cáu kỉnh nói với vú La.

Vú La sợ hết hồn, bà chưa từng thấy Tạ Thư Dật tức giận nghiêm trọng như thế qua, bà vội vàng gật đầu: " Tôi hiểu! Tôi hiểu!”

Tạ Thư Dật vội vàng lên xe, Trì Hải Hoan thật ác độc, cô ta rõ ràng đã bỏ rất nhiều thuốc!

Cô ta cùng lắm là chỉ muốn có được đứa bé của hắn để trói chặt hắn, trói chặt Tạ gia mà thôi! Hắn nhất định không để cô ta được như ý muốn! Hắn làm sao có thể để cho mình trở thành công cụ để Trì Hải Hoan điều khiển chứ! 

Cô ta cho là dùng chiêu hạ dược này là có thể khống chế được hắn? Thật là buồn cười! Cho dù hắn muốn có con, thì cũng chỉ muốn Nhạc Nhạc sinh con cho hắn! Không tới phiên người phụ nữ khác, chớ nói chi là Trì Hải Hoan!

Tạ Hải Nhạc đang nằm ở trong phòng bệnh buồn bực, cô cũng không phải là lo lắng cho an toàn của mình, mà là cô căn bản không phải bệnh nhân, cô rất khỏe, mặc dù Tạ Thư Dật nói qua đến tối sẽ có người thay ca, nhưng cả ngày cứ ở trong bệnh viện, không có bệnh cũng bị buồn bực làm cho thành bệnh. Nhưng cô tin hắn, Tạ Thư Dật nói rồi, chỉ cần vượt qua được khó khăn lần này, bọn họ có thể mãi mãi ở bên nhau, cô tin rằng, lần này cô và Tạ Thư Dật sẽ được ở bên nhau, sau cơn mưa trời lại sáng. 

Vừa nghĩ tới Tạ Thư Dật, Hải Nhạc liền cười ngọt ngào rồi, hắn đối với cô, thật sự rất quan tâmm, nghĩ tới tối hôm qua, mặt của cô bất tri bất giác liền đỏ, cô không khỏi chui trong tấm chăn mỏng, che mặt lại. 

Lúc này, Hải Nhạc không hề biết cửa phòng bệnh của mình đã bị người khác lặng lẽ mở ra. 

“Tạ Thư Dật thối! Tạ Thư Dật chết bằm! Đã nói là không muốn! Lại còn…" Hải Nhạc chui vào trong chăn, lẩm bẩm mắng. 

“Còn cái gì?" Đột nhiên có người ngồi ở trước giường cô hỏi.

Hải Nhạc sợ hết hồn, thế nào hắn đã tới đây? Không phải nói phải về nhà nghỉ ngơi thật tốt sao?

Hải Nhạc vội vàng nhô đầu ra, vừa nhìn, không phải là hắn thì còn ai?

“Không phải anh nói phải về nhà nghỉ ngơi sao?” Hải Nhạc kinh ngạc hỏi.

“Phải, anh đã chuẩn bị nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, nhưng là có người làm trò quỷ, không muốn anh được thoải mái.” Tạ Thư Dật có chút thô thở gấp nói.

“Là ai? Ai không muốn anh thoải mái?” Hải Nhạc ngạc nhiên hỏi.

“Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan bỏ thuốc anh!” Tạ Thư Dật nói.

Hải Nhạc hoang mang sợ hãi nhìn về phía Tạ Thư Dật: “Cái gì, cô ta lại dám bỏ thuốc anh? Là thuốc gì? Bây giờ anh có sao không? Có sao không? Nhanh đi tìm bác sĩ a! Nhanh lên! Cô ta còn muốn sát hại anh sao? Thật ghê tởm, quá ghê tởm! Anh mau đi báo cảnh sát đi! Đi a!”

Khi cô thấy mặt Tạ Thư Dật đỏ ửng lên, nước mắt của Hải Nhạc lại hoa lạp lạp liền chảy xuống: "Thư Dật, anh ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì! Em đưa anh đi gặp bác sĩ, anh không cần phải gặp em, hãy đi gặp bác sĩ trước!” 

“Đừng nóng vội, anh còn không vội, em không cần gấp như thế.” Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, "Cô ta bỏ thuốc anh, cũng chính là loại thuốc mà mấy năm trước muốn ép em và Chung Hán Lương ngủ với nhau… Loại thuốc hạ lưu đó, cô ta muốn có anh, khả năng lớn nhất là muốn mang thai con của anh! Đó sẽ là công cụ để cô ta uy hiếp anh và Tạ gia!”

“Trời ạ! Cô ta tại sao có thể như vậy?" Hải Nhạc không khỏi há to miệng.

Trì Hải Hoan, thật rất đáng hận! Rất đáng hận! Tại sao có thể đối với Thư Dật như vậy? Mặt của Hải Nhạc cũng bị đỏ lên vì tức giận.

“Nhạc Nhạc, anh vốn cũng muốn thử tư vị tắm nước lạnh, bởi vì chuyện lần đó, anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi với em, nhưng anh thật sự không có nghị lực mạnh mẽ như em, anh không làm được, bây giờ anh rất khó chịu, rất khó chịu, thân thể anh như sắp nổ tung lên rồi, cho nên anh chỉ có thể đến tìm em! Thuốc giải đã có sẵn là em rồi!” Tạ Thư Dật nửa đùa nửa thật nói với Hải Nhạc.

“Nhưng mà, làm sao anh có thể để cho cô ta có cơ hội bỏ thuốc anh chứ?” Hải Nhạc tức giận hỏi.

Tạ Thư Dật thở dài một cái, thành khẩn nhìn cô: "Bây giờ không phải là thời điểm ghen, tin tưởng anh, bởi vì có em ở đây, anh mới có thể đề cho cô ta dễ dàng thực hiện được! Anh có dụng ý của anh, sau này sẽ từ từ nói cho em! Nhạc Nhạc, bây giờ anh rất cần em giúp anh! Không phải là cô ta cũng không đạt được ý muốn sao? Anh không phải là đã tới tìm em rồi sao?”

Lửa giận của Hải Nhạc lại bị thâm tình trong mắt hắn dập tắt rồi, mặt của cô dần dần nổi lên một tầng hồng hồng. 

“Nhưng mà, tối hôm qua vừa mới…” Hải Nhạc kỳ kỳ ngả ngả mà nói, "Em sợ, em sợ mình sẽ không chịu nổi.” 

Tạ Thư Dật nhíu mày: "Ý của em là, là để cho anh đi tìm người khác sao?”

“Không không không, không phải là ý đó, em, em, được rồi, em giúp anh!” Hải Nhạc chỉ đành phải gật đầu, cô chống lên thân thể, đỏ mặt từ từ cỡi nút áo Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật nhìn đôi môi đỏ mọng cùng đôi mắt trong suốt của Hải Nhạc, sớm đã khuất phục, không thể kìm nén thêm được nữa.

“Em quá chậm! Để anh làm!” Tạ Thư Dật gỡ tay Hải Nhạc ra, nhanh chóng cởi áo sơ mi của mình xuống, để lộ ra vòm ngực sáu múi, tráng kiện. 

Hai má của Hải Nhạc không khỏi hồng lên, nghiêm mặt cúi đầu, cũng đã cùng hắn có nhiều lần ân ái rồi, nhưng mà giữa ban ngày như vậy, lại đang ở trong bệnh viện, thật sự đúng là khiêu chiến ranh giới đạo đức cuối cùng của cô mà! 

“Muốn anh giúp em cởi sao? Hay là em tự chính mình động thủ?" Tạ Thư Dật trong lòng dã thú đã sớm đang gầm thét rồi, đây chính là lượng xuân dược rất nặng a! Nhưng hắn sợ sẽ hù dọa đến Hải Nhạc, cố ý buông lỏng, kìm nén dục vọng, hắn dí dỏm chọc cô.

“Em” Hải Nhạc cắn môi, từ từ đem quần áo bệnh nhân trên người cỡi xuống, cô nhìn cửa một chút, có chút bận tâm mà nói, "Liệu có người đột nhiên đi vào hay không?” 

“Em cảm thấy anh sẽ để người khác đến xem hiện trường chúng ta biểu diễn sao?” Tạ Thư Dật sốt ruột không kiềm chế được nữa, kéo Hải Nhạc vào trong ngực, xé toạc chiếc áo bệnh nhân mà Hải Nhạc chưa kịp cởi ra. 

“Em có cảm thấy, ở trong bệnh viện vận động một chút, là một loại cực kỳ kích thích không?” 

“Đi tìm chết!” Tạ Hải Nhạc yêu kiều đánh lên lồng ngực mạnh mẽ của hắn.

“Em để cho anh chết đi! Chết ở trên người của em, anh một chút tiếc nuối không có!" Tạ Thư Dật vẫn còn có tâm tình miệng lưỡi trơn tru.

“Đáng ghét a!" Tạ Hải Nhạc thật sự thua hắn, cũng thấy hắn đầu đầy mồ hôi hột, lại còn có tinh thần hăng hái nói giỡn như vậy.

“ Anh không sao chứ?” Tạ Hải Nhạc lo lắng vuốt mồ hôi hột trên mặt hắn.

“Anh thừa nhận, anh rất có sao, rất rất có sao, nhưng mà anh sợ sẽ hù dọa đến em.” 

Tạ Thư Dật không muốn nhịn nữa, hắn cũng nhịn không được rồi, dược lực quá mạnh mẽ, trên người của hắn từng tế bào đều ở đây khiêu khích, thúc giục hắn mau chóng chiếm lấy Hải Nhạc, hắn dùng lực đi cởi quần của Hải Nhạc, Hải Nhạc bị giật mình, cô vội vàng nói: "Đừng nóng vội, em, em tự mình cởi.”

Khi Hải Nhạc đem quần sao trên người cởi hết, Tạ Thư Dật cơ hồ giống như Sói hoang mà nhào tới, hai mắt hắn cũng vì dục vọng mà đỏ lên, lúc nãy là hắn dùng ý chí đè nén dược lực, bây giờ hắn áp chế không nổi nữa rồi. Ý thức của hắn vì tác dụng quá lớn của thuốc mà trở nên hỗn độn, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể lửa nóng hừng hực thiêu đốt, thiêu đốt tới nỗi hắn không cách nào thanh tĩnh, chỉ theo bản năng mà làm chuyện hắn muốn.

Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc thật chặt, chặt đến nỗi Hải Nhạc không cách nào thở nổi. 

“Thư Dật, Thư Dật! Đừng ôm em chặt quá!” Hải Nhạc cố gắng nhắc nhở hắn đừng ôm cô quá chặt, Tạ Thư Dật buông cô ra, hai tay lại áp vào đầu Hải Nhạc, cúi đầu liền ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đem lời chưa kịp nói của cô toàn bộ ngăn lại.

Hắn cường ngạnh hàm rằng của Hải Nhạc, đầu lưỡi giống như giống như con rắn nhỏ chạy vào trong miệng của cô, gắt gao quấn lấy cái lưỡi đinh hương thơm mềm của Hải Nhạc, không ngừng quấn lấy, không ngừng lộn xộn. Hải Nhạc cũng không phải là lần đầu tiên hôn hắn, nhưng là Tạ Thư Dật từ trước đến nay chưa từng bốc lửa vội vàng nhiệt tình như thế, rốt cuộc cô cũng hiểu ra trước kia hắn đã nhẫn nhịn, khắc chế như thế nào, xuân dược đã hoàn toàn phóng túng bản năng của hắn, Tạ Thư Dật cuồng bạo, mãnh liệt giống như một con sư tử, mà cô tựa như một con bạch thỏ yếu ớt, khi hắn đã giơ móng vuốt thì cô không có cách nào thoát ra được.

Tạ Thư Dật kết thúc nụ hôn lưỡi kiểu Pháp ngọt ngào, đem nụ hôn nóng rực một đường từ chiếc cổ duyên dáng dời đến nơi đẫy đà trên ngực Hải Nhạc, hắn vội vàng ngậm lấy nụ hoa hồng hồng ửng đỏ kia, dùng sức mút, giống như hắn trở lại bản năng của một đứa bé đói khát như thế, hắn dùng sức khiến cho Hải Nhạc cơ hồ hét rầm lên, đau đớn xen lẫn một loại cảm giác quái dị trước kia chưa bao giờ trải qua, cũng làm cho cô hoang mang không biết đó là đau đớn hay là vui thích nữa! 

“Thư Dật, Thư Dật, nhẹ một chút, nhẹ một chút" Hải Nhạc cơ hồ có chút kháng cự muốn đẩy đầu của hắn ra, nhưng Tạ Thư Dật ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay to của hắn từ từ dời xuống, ôm lấy một bên đẫy đà của Hải Nhạc, dùng sức xoa nắn, vừa nhu vừa cương. 

“Đau, Thư Dật, đau!" Hắn xoa nắn lực đạo quá lớn, trên ngực truyền đến một cảm giác đau rát, nước mắt Hải Nhạc đều muốn chảy ra.

Trời ạ, hắn giống như điên rồi, căn bản không nghe lọt cô nói cái gì, phải làm sao à?

Hải Nhạc vẫn cố gắng gọi thần trí của hắn về: "Thư Dật, em là Nhạc Nhạc a, em là Nhạc Nhạc!”

Lúc này Tạ Thư Dật đã mất đi lý trí, hắn ôm lấy co, đem lửa nóng đã sớm dâng trào tấn công vào nơi mềm mại nhất của Hải Nhạc, Hải Nhạc không nghĩ tới hắn sẽ như thế lỗ mãng, cô kêu rên đón nhận hắn cuồng mãnh đánh thẳng vào, hai tay ôm lấy lưng của hắn, móng tay hung hăng khảm vào trong bắp thịt của hắn. Tạ Thư Dật giống như không có cảm giác, hai tay của hắn nắm trọn nơi đẫy đà của Hải Nhạc, cuồng dã luật động. Hải Nhạc không còn kháng cự từ từ đón nhận hắn, tình đến lúc sâu đậm, cô không tình mà nguyện phát ra tiếng rên rỉ, nghe vào tai của mình chỉ thấy mê hoặc cùng dâm đãng biết bao, chính cô lại càng hoảng sợ, không khỏi che miệng mình thật chặt, cô xấu hổ không muốn phát ra thanh âm mắc cỡ này. Tiếng rên rỉ yêu kiều của Hải Nhạc khi vào tai Tạ Thư Dật, lại như một loại thuốc trợ tình, kích thích toàn thân hắn huyết dịch đều ở đây sôi trào, tất cả giác quan cùng tri giác toàn bộ đều tập trung vào chỗ kết hợp của hắn và Hải Nhạc, để cho hắn như mãnh thú gầm nhẹ hướng tới chỗ sâu nhất, chạy nước rút!

Hắn công kích mãnh liệt khiến cho Hải Nhạc cũng không chịu nổi rồi, Hải Nhạc không khỏi thật thấp kêu lên: " Thư Dật, Thư Dật, chậm một chút, chậm một chút a!” Hải Nhạc khẽ gọi không khiến cho Tạ Thư Dật tốc độ chậm lại, ngược lại lại làm cho Tạ Thư Dật càng cảm thấy hưng phấn, hắn nhấc đôi chân thon dài của Hải Nhạc vòng quanh bên hông của mình, không chút kiêng kỵ để cho mình hoàn toàn chìm vào trong mềm mại của cô, một lần rồi lại một lần đánh thẳng vào, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời không cách nào nói rõ. 

((((((((((Má ơi… xịt máu mũi…. Mị thật sự run tay rồi đây, sao chị Hương có thể viết kỹ như vậy chứ! Huhu! Các bợn à, ráng đi nhé, thông cảm cho Dật ca, dính xuân dược thì phải như vậy… Mị sẽ cố gắng… ))))))) 

Tạ Thư Dật tiến thẳng vào, khiến cho mái tóc dài của Hải Nhạc không ngừng đung đưa, mang đến từng trận khó nhịn nóng ran, rất nhanh lan tràn đến toàn thân của cô, Hải Nhạc theo bản năng bắt đầu giãy dụa, cô nhẹ nhàng nâng người lên nghênh đón đụng chạm kịch liệt của hắn.

Tạ Thư Dật cảm thấy cô đáp lại, hắn không khỏi đem người anh em cuồng mãnh hoàn toàn đẩy vào trong chỗ sâu nhất, Hải Nhạc bị khoái cảm làm cho rung động, phát ra tiếng kêu mị hoặc. Tạ Thư Dật cúi đầu, tìm đến cô đôi môi của Hải Nhạc, ngăn lại tất cả tiếng ngâm nga của cô, mà bàn tay của hắn cũng dùng sức xoa nắn đỉnh núi cao vút của cô. Hắn điên cuồng cùng Hải Nhạc dây dưa, lắc lắc, đụng chạm lấy, hơi thở của hắn cũng giống như lửa nóng, cơ hồ muốn đem Hải Nhạc mà thiêu đốt, đầu lưỡi hắn linh hoạt, liều mạng cùng với cô quyện vào nhau, Hải Nhạc cảm giác linh hồn cũng đã bị hắn hút sạch rồi, hắn ngang tàng tiến tới, đốt cháy tất cả giác quan cùng lý trí của cô. 

“A a! Thư Dật, trời ạ, em chết mất!” Hải Nhạc cuồng loạn kêu lên, từng trận run rẩy lan ra toàn thân của cô, Hải Nhạc không khỏi như khóc cúi đầu cắn bả vai Tạ Thư Dật, thần trí từ từ trở nên mơ hồ, nhưng cô rõ ràng nghe được tiếng thở dốc của mình cùng tiếng thở thô hỗn loạn Tạ Thư Dật đan vào nhau, tạo nên một đoạn hợp xướng nguyên thủy nhất, mà hơi thở thô ráp của Tạ Thư Dật càng ngày càng nhanh, đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, kích thích vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng Hải Nhạc, kích tình tựa như núi lửa lập tức ở trong cơ thể cô bạo phát ra!

“A!” Hải Nhạc ngửa đầu hét rầm lên, cảm giác như thân thể mình chia năm xẻ bảy rồi, mà cô là mảnh vụn phiêu ở trong không trung, mơ hồ cũng không biết muốn bay đi đâu.

“Oh!” Tạ Thư Dật ở trên người Hải Nhạc, cũng giống như dã thú gầm nhẹ, hắn cuồng mãnh tiến hành công kích cuối cùng, hai người kịch liệt chấn động, khiến chiếc giường bệnh cũng không chịu nổi kích tình, phát ra két két kháng nghị.

Hải Nhạc trở nên hỗn độn, ý thức thật vất vả lắm mới tìm trở về, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mà Tạ Thư Dật cũng không khá hơn chút nào, hai người giống như là mới bò từ trong bể nước lên vậy. Hải Nhạc nhẹ nhàng đẩy Tạ Thư Dật một cái, Tạ Thư Dật điên cuồng cũng đã dần dần hồi phục thần trí, phát hiện mình nằm đè lên người Hải Nhạc, hắn vội vàng bật dậy.

“Em ổn chứ?” Hắn không khỏi quan tâm hỏi.

“Em…” Hải Nhạc không biết nên nói là mình ổn hay không ổn nữa. 

Tạ Thư Dật thấy toàn thân Hải Nhạc toàn là dấu vết vừa xanh vừa tím, không khỏi rất đau lòng.

“Trời ạ, anh đã làm gì thế này? Anh điên rồi sao?” Hắn ảo não đấm đấm đầu của mình.

“Không trách anh, lúc đó anh đã giống như không còn chút ý thức nào, em gọi anh, anh cũng không đáp tiếng nào, không trách anh được.” Hải Nhạc không khỏi co lại đến trong bộ ngực của hắn, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi của hắn.

“Đều là do Trì Hải Hoan đáng chết!" Tạ Thư Dật trong miệng vừa mắng, vừa tỉ mỉ lau mồ hôi trên người cô.

Nhìn Hải Nhạc nhẵn nhụi, trắng nõn mê người, Tạ Thư Dật lại bắt đầu hô hấp dồn dập, hắn ném khăn giấy trong tay xuống đất, lại đem Hải Nhạc áp đảo dưới thân mình. 

“ Thư Dật, em mệt quá rồi!” Hải Nhạc cơ hồ cầu khẩn hắn.

“Thật xin lỗi, anh thật sự không muốn liên lụy em, nhưng dược lực quá lớn, còn em, sức hấp dẫn của em khiến anh không nhịn được!” Tạ Thư Dật không nói lời gì, lần nữa công thành lướt trì.

“Trì Hải Hoan đáng chết, hại chết em mà!” Hải Nhạc chỉ có thể thầm mắng.

Rõ ràng là muốn cự tuyệt, rõ ràng vô lực chịu đựng, nhưng cô vẫn không tự chủ được lần nữa ôm lấy bả vai của Tạ Thư Dật, cùng hắn trầm luân vào địa ngục, lại cùng hắn phi thăng vào hoan ái thiên đường. Bọn họ ngay cả ăn uống cũng ở ngay trên giường bệnh, Tạ Thư Dật vô độ yêu cầu đến đêm khuya vẫn chưa ngừng nghỉ, Hải Nhạc cuối cùng không cách nào chịu đựng nổi, cô cứ thể ngất lịm đi, Tạ Thư Dật không ngừng vận động, thể lực cũng bị tiêu hao không ít, đến cuối cùng, hắn toàn thân mệt lả, mệt mỏi không cách nào nhúc nhích, mới kết thúc cuộc chơi ngọt ngào này. 

Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc đang ngủ mê man vào trong ngực, hôn lên đôi môi tái nhợt của Hải Nhạc, lẩm bẩm nói: “Thật tốt khi có em, nếu như lỡ cùng Trì Hải Hoan xay ra chuyện này, anh chắc chắn sẽ giết cô ta, sau đó sẽ đi tự sát, Nhạc Nhạc, là em đã cứu anh một cái mạng này, cảm ơn em!” Tạ Thư Dật thỏa mãn đem Hải Nhạc ôm trong ngực, trầm lắng ngủ.

((((((((((((Trời ạ, các anh các chị có ít cảnh nóng, nhưng tại sao lại không chia đều ra hả, hơn 200 chương, mà cứ dồn dập lúc này là thế nào, tui còn nhớ cách đây mấy chương có H nhẹ thôi mà, mức độ tăng đều thế này thì tôi không còn máu để viết tiếp đâu. HuHuHu. Các bạn ráng giữ sức nghe, tui là tui đuối lắm rồi…. ;())))))))))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương