Ác Ma Ca Ca
-
Chương 210: Kế hoạch của hải hoan
“Thiếu gia thật sự không hề nói cho tôi biết, hắn là thiếu gia, hắn đi ra ngoài, ai dám tới hỏi hắn chứ?” Vú La khôn khéo trả lời.
Khuôn mặt Trì Hải Hoan cứng lại, sau đó lại tươi cười nói: “Cũng phải, hắn đi ra ngoài nào có ai dám hỏi chứ. Được rồi, vú La, tôi đói rồi, chuẩn bị ăn sáng thôi.”
“Vâng” Vú La mẹ chỉ đành phải đáp lời.
Bà thật sự có chút sợ cô gái có khuôn mặt xinh đẹp như hoa nhưng hỉ nộ vô thường này, có lúc cô ta khiến cho người ta cảm thấy cô ta thật xinh đẹp tốt tính như nụ cười xinh xắn đó, nhưng lúc lơ đãng thì ánh mắt lại dày đặc hung ác, bị cô ta nhìn một cái cảm giác cả người phát rét. Thật sự đáng sợ.
Trì Hải Hoan chậm chạp từ từ ăn bữa ăn sáng, sau đó đi lên lầu, bước chân chậm rãi liếc mắt về phía cửa phòng của Tạ Thư Dật, sau đó quay đầu lại nhìn xung quanh một lượt, ngó xuống lầu thấy vú La không có ở đó, Trì Hải Hoan nhanh chóng bước tới xoay nắm cửa phòng Tạ Thư Dật. Lần này, hắn thế nhưng lại quên khóa cửa, Trì Hải Hoan rốt cuộc cũng đạt được ước muốn đi vào phòng của hắn!
Trì Hải Hoan lặng lẽ đóng cửa lại, xoay người, khi nhìn thấy phía sau giá sách, đôi mắt to tròn không khỏi trừng lớn!
Trời ạ, thật không ngờ tới trong phòng của hắn lại có cơ quan bí mậtnày? Có rất nhiều súng! Là súng thật sao? Thật hoành tráng!
Cô len lén tới phòng hắn, chỉ là muốn xem có thể phát hiện ra dấu vết nào đó hay không!
Thật là không nghĩ tới có thể phát ra phát hiện trong phòng hắn có súng!
Trì Hải Hoan không tự chủ chạy tới căn phòng bí mật, cô đưa tay muốn sờ, nhưng lại khiếp đảm rút tay trở về.
Là súng thật, không nghĩ tới hắn lại có nhiều như vậy! Bất quá, cô không dám đụng vào.
Chẳng qua là, hắn tại sao lại chủ quan để căn phòng bí mật mở ra như vậy? Hơn nữa, cửa phòng cũng quên khóa lại, cái này không giống tác phong cẩn thận của Tạ Thư Dật?
Trì Hải Hoan ở trong lòng có chút hoài nghi, sau lại lắc đầu, cận thân nhìn kiểu dáng của mỗi khẩu súng, trong đó có một khẩu súng có lắp ống hãm thanh, dù chưa từng dùng qua súng thật, nhưng cô cũng không ngu tới mức không biết đó là ống hãm thanh, Trì Hải Hoan cắn môi, vươn tay cầm lấy khẩu súng!
Đưa qua đưa lại trước mặt nhìn, không nỡ bỏ xuống rồi! Tạ Thư Dật không có ở đây, cô hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay lấy đi một khẩu súng!
Nhưng liệu hắn có thể phát hiện ra hay không?
Mặc kệ, cứ coi như hắn phát hiện, cũng không nhất định sẽ hoài nghi đến cô, kể cả hắn nghi ngờ cô, cô cũng không thừa nhận, cũng sẽ không để cho họ tìm ra cây súng này! Đến lúc đó sẽ không có chuyện gì!
Trì Hải Hoan nhanh chóng vén áo lên, giắt súng vào lưng quần. Cầm súng trên tay, mới nhớ đến chuyện chính cần làm, ánh mắt của cô rơi xuống chiếc tủ lạnh trong phòng của Tạ Thư Dật, hắn đúng là thoải mái nhất rồi, trong phòng còn trang bị tủ lạnh, cô còn chưa có!
Bất quá, cô cũng không hoạt động trong phòng nhiều, cũng không cần thiết phải có tủ lạnh.
Trì Hải Hoan kéo ra nhìn một chút, trong tủ lạnh xếp một hàng dài nước suối EVIAN, đôi mắt Trì Hải Hoan sáng lên khi nhìn thấy chai nước suối phía bên ngoài đã uống được một nửa!
Rất tốt, rất tốt! Đúng là ông trời giúp cô!
Cho dù không có nửa chai nào, cô cũng sẽ giúp hắn tạo ra nửa chai nước, thật may, nửa chai nước này đã có sẵn, giúp cô tránh khỏi không ít phiền toái!
Trì Hải Hoan mở nắp chai, sau đó lấy trong túi ra một bọc giấy, cẩn thận mở ra đổ bột trắng trong đó vào chai nước, cô lắc lắc vài lần, bột trắng liền bị hòa tan không dấu vết. Trì Hải Hoan chờ đến cơ hội này quá lâu rồi, nếu như không có cơ hội vào phòng của hắn, thì nhất định cũng phải tìm cách đi vào phòng của hắn! Nếu đã vào được rồi, bảo cô làm sao dễ dàng bỏ qua cho hắn đây? Cái bọc giấy đó, cô vẫn luôn mang theo trên người! Chỉ chờ cơ hội đến mà thôi! Rốt cuộc cũng được toại nguyện!
“Tạ Thư Dật, là anh ép tôi làm! Thứ mà Trì Hải Hoan tôi muốn cố, nhất định phải lấy được! Tôi chờ anh trở về!” Trì Hải Hoan hài lòng cười ngọt ngào.
Cười lại như không cười.
Trì Hải Hoan thận trọng đặt chai nước vào chỗ cũ, sau đó nhẹ nhàng mở hé cửa phòng Tạ Thư Dật ra, thấy không có ai, cô nhanh chóng lách mình ra khỏi phòng.
Trở lại chính phòng mình, Trì Hải Hoan lấy khẩu súng ra, nhìn xung quanh một lượt, phải để chỗ nào bây giờ?
Trì Hải Hoan suy nghĩ một chút, lấy tờ báo gói khẩu súng lại, sau đó nhét xuống dưới nệm giường.
Đem súng giấu kỹ, nhìn tới nhìn lui, Trì Hải Hoan lúc này mới thở ra một hơi.
Chẳng qua là, Tạ Thư Dật tại sao ngay cả cơ quan giấu súng cũng quên đóng lại? Hơn nữa mọi lần ra ngoài hắn đều khóa cửa lại, lần này, tại sao lại sơ sót như thế? Trừ phi, hắn có việc vô cùng quan trọng, là việc gì mà khiến hắn gấp gáp như vậy?
Hắn mở ra bức tường đó, là muốn lấy súng sao? Hắn lấy súng để làm cái gì? Không phải là…?
Không thể nào! Hắn không thể nào thần thông quảng đại như vậy? Không phải là hai tên sát thủ kia gặp chuyện chứ? Không thể, đại ca của chúng sáng nay đã gọi cho cô, nói con cá đã cắn câu, chỉ cần chờ tới số mà thôi?
Như vậy hắn cầm súng đi đâu, cô không cần thiết phải quan tâm, có thể là hắn cầm đi Long Bang thử súng cũng không chừng, hoặc là tay chân ngứa ngáy nên muốn chơi một chút! Tóm lại, đại thiếu gia Tạ gia chắc là sẽ không cầm súng đi gây họa, cô cũng không cần phải lo lắng chuyện này!
Ha ha, Tạ Hải Nhạc sắp biến mất vĩnh viễn ở trên thế giới này rồi! Không có cô ta, cuộc sống của Trì Hải Hoan cô sẽ trở nên tốt đẹp!
Số mạng của Tạ Hải Nhạc, chính là phụ thuộc vào Trì Hải Hoan cô! Mấy năm trước đã biến mất một lần, lần này sẽ là biến mất vĩnh viễn!
Mà Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật khẳng định nằm mở cũng không ngờ đến, Nhạc Nhạc của hắn, lại bị Trì Hải Hoan cô lặng yên không một tiếng động cho biến mất! Cho biến mất, ha ha!
Hai đứa nghiệt chủng kia cũng không còn ai trong nom nữa rồi! Tạ Thư Dật, anh thông minh một đời, lại nhất thời hồ đồ, không biết chúng nó là con ruột của mình! Ha ha! Quá đã! Thật quá đã!
Trì Hải Hoan không khỏi cười khanh khách lên.
Cô tối nay muốn đi ăn mừng! Muốn ra ngoài vui vẻ thật tốt!
Trì Hải Hoan cầm lấy điện thoại trên bàn, thuận tiện gọi một cú: “ Angle, tối nay có rảnh không? Tôi mời cậu uống rượu? Vậy được, gặp nhau ở Dạ Chi Hoàng Triều tám giờ tối nay. Quyết định vậy đi!”
Trì Hải Hoan hài lòng cúp điện thoại, lại đi tới bên giường, lấy dưới gối ra một chiếc điện thoại di động, mở máy ra, sau đó lấy ra một chiếc máy dường như là máy trợ thính hay gì đó đeo lên đầu, đưa đầu mic sát môi của mình.
“Alo, alo.” Trì Hải Hoan thử giọng một chút, hài lòng khi nghe giọng của mình biến thành một giọng nam trầm thấp, không biết là ai đã phát minh ra thứ đồ như thế này, cô thật sự khâm phục.
Trì Hải Hoan nhanh chóng gọi một cú điện thoại, rất nhanh, bên kia tiếp thông.
“Alo!”Bên kia truyền đến rống một tiếng.
Trì Hải Hoan không khỏi đưa điện thoại di động ra xa khỏi lỗ tai của mình, loại sát thủ này thật quá lỗ mãng.
“Làm xong chưa? Làm xong các người chụp hình gửi qua email cho tôi, xác định là cô ta đã chết, tôi sẽ chuyển phần tiền còn lại cho các người, nghe rõ chưa? Tốt nhất mau giải quyết cho sớm, để cho tôi sớm thấy hình, các người cũng sẽ sớm nhận được tiền! Hiểu chưa?” Trì Hải Hoan thay đổi âm thanh trầm thấp mà nói.
“Anh yên tâm, anh em tôi chưa từng thất bại giao dịch nào!”
“Hi vọng là thế. Tôi cũng tin ở các người, cho nên mới tìm đến. Đừng khiến tôi thất vọng!”
“Được, sẽ không khiến cho anh phải thất vọng, chắc chắn là hài lòng!”
“Rất tốt! Rất tốt! Vậy mau chóng để tôi thấy hình!” Trì Hải Hoan nói xong tắt nguồn điện thoại, lại đem nhét xuống dưới gối đầu.
Trì Hải Hoan đắc ý ngâm nga bài hát, mở tủ quần áo ra, lấy bộ y phục đặt lên giường. Cô phải ra ngoài một chuyến, đi dạo phố một chút, sau đó mua mấy bộ trang sức mình thích, tối nay đến Dạ Chi Hoàng Triều ăn mừng thật tốt!
Khuôn mặt Trì Hải Hoan cứng lại, sau đó lại tươi cười nói: “Cũng phải, hắn đi ra ngoài nào có ai dám hỏi chứ. Được rồi, vú La, tôi đói rồi, chuẩn bị ăn sáng thôi.”
“Vâng” Vú La mẹ chỉ đành phải đáp lời.
Bà thật sự có chút sợ cô gái có khuôn mặt xinh đẹp như hoa nhưng hỉ nộ vô thường này, có lúc cô ta khiến cho người ta cảm thấy cô ta thật xinh đẹp tốt tính như nụ cười xinh xắn đó, nhưng lúc lơ đãng thì ánh mắt lại dày đặc hung ác, bị cô ta nhìn một cái cảm giác cả người phát rét. Thật sự đáng sợ.
Trì Hải Hoan chậm chạp từ từ ăn bữa ăn sáng, sau đó đi lên lầu, bước chân chậm rãi liếc mắt về phía cửa phòng của Tạ Thư Dật, sau đó quay đầu lại nhìn xung quanh một lượt, ngó xuống lầu thấy vú La không có ở đó, Trì Hải Hoan nhanh chóng bước tới xoay nắm cửa phòng Tạ Thư Dật. Lần này, hắn thế nhưng lại quên khóa cửa, Trì Hải Hoan rốt cuộc cũng đạt được ước muốn đi vào phòng của hắn!
Trì Hải Hoan lặng lẽ đóng cửa lại, xoay người, khi nhìn thấy phía sau giá sách, đôi mắt to tròn không khỏi trừng lớn!
Trời ạ, thật không ngờ tới trong phòng của hắn lại có cơ quan bí mậtnày? Có rất nhiều súng! Là súng thật sao? Thật hoành tráng!
Cô len lén tới phòng hắn, chỉ là muốn xem có thể phát hiện ra dấu vết nào đó hay không!
Thật là không nghĩ tới có thể phát ra phát hiện trong phòng hắn có súng!
Trì Hải Hoan không tự chủ chạy tới căn phòng bí mật, cô đưa tay muốn sờ, nhưng lại khiếp đảm rút tay trở về.
Là súng thật, không nghĩ tới hắn lại có nhiều như vậy! Bất quá, cô không dám đụng vào.
Chẳng qua là, hắn tại sao lại chủ quan để căn phòng bí mật mở ra như vậy? Hơn nữa, cửa phòng cũng quên khóa lại, cái này không giống tác phong cẩn thận của Tạ Thư Dật?
Trì Hải Hoan ở trong lòng có chút hoài nghi, sau lại lắc đầu, cận thân nhìn kiểu dáng của mỗi khẩu súng, trong đó có một khẩu súng có lắp ống hãm thanh, dù chưa từng dùng qua súng thật, nhưng cô cũng không ngu tới mức không biết đó là ống hãm thanh, Trì Hải Hoan cắn môi, vươn tay cầm lấy khẩu súng!
Đưa qua đưa lại trước mặt nhìn, không nỡ bỏ xuống rồi! Tạ Thư Dật không có ở đây, cô hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay lấy đi một khẩu súng!
Nhưng liệu hắn có thể phát hiện ra hay không?
Mặc kệ, cứ coi như hắn phát hiện, cũng không nhất định sẽ hoài nghi đến cô, kể cả hắn nghi ngờ cô, cô cũng không thừa nhận, cũng sẽ không để cho họ tìm ra cây súng này! Đến lúc đó sẽ không có chuyện gì!
Trì Hải Hoan nhanh chóng vén áo lên, giắt súng vào lưng quần. Cầm súng trên tay, mới nhớ đến chuyện chính cần làm, ánh mắt của cô rơi xuống chiếc tủ lạnh trong phòng của Tạ Thư Dật, hắn đúng là thoải mái nhất rồi, trong phòng còn trang bị tủ lạnh, cô còn chưa có!
Bất quá, cô cũng không hoạt động trong phòng nhiều, cũng không cần thiết phải có tủ lạnh.
Trì Hải Hoan kéo ra nhìn một chút, trong tủ lạnh xếp một hàng dài nước suối EVIAN, đôi mắt Trì Hải Hoan sáng lên khi nhìn thấy chai nước suối phía bên ngoài đã uống được một nửa!
Rất tốt, rất tốt! Đúng là ông trời giúp cô!
Cho dù không có nửa chai nào, cô cũng sẽ giúp hắn tạo ra nửa chai nước, thật may, nửa chai nước này đã có sẵn, giúp cô tránh khỏi không ít phiền toái!
Trì Hải Hoan mở nắp chai, sau đó lấy trong túi ra một bọc giấy, cẩn thận mở ra đổ bột trắng trong đó vào chai nước, cô lắc lắc vài lần, bột trắng liền bị hòa tan không dấu vết. Trì Hải Hoan chờ đến cơ hội này quá lâu rồi, nếu như không có cơ hội vào phòng của hắn, thì nhất định cũng phải tìm cách đi vào phòng của hắn! Nếu đã vào được rồi, bảo cô làm sao dễ dàng bỏ qua cho hắn đây? Cái bọc giấy đó, cô vẫn luôn mang theo trên người! Chỉ chờ cơ hội đến mà thôi! Rốt cuộc cũng được toại nguyện!
“Tạ Thư Dật, là anh ép tôi làm! Thứ mà Trì Hải Hoan tôi muốn cố, nhất định phải lấy được! Tôi chờ anh trở về!” Trì Hải Hoan hài lòng cười ngọt ngào.
Cười lại như không cười.
Trì Hải Hoan thận trọng đặt chai nước vào chỗ cũ, sau đó nhẹ nhàng mở hé cửa phòng Tạ Thư Dật ra, thấy không có ai, cô nhanh chóng lách mình ra khỏi phòng.
Trở lại chính phòng mình, Trì Hải Hoan lấy khẩu súng ra, nhìn xung quanh một lượt, phải để chỗ nào bây giờ?
Trì Hải Hoan suy nghĩ một chút, lấy tờ báo gói khẩu súng lại, sau đó nhét xuống dưới nệm giường.
Đem súng giấu kỹ, nhìn tới nhìn lui, Trì Hải Hoan lúc này mới thở ra một hơi.
Chẳng qua là, Tạ Thư Dật tại sao ngay cả cơ quan giấu súng cũng quên đóng lại? Hơn nữa mọi lần ra ngoài hắn đều khóa cửa lại, lần này, tại sao lại sơ sót như thế? Trừ phi, hắn có việc vô cùng quan trọng, là việc gì mà khiến hắn gấp gáp như vậy?
Hắn mở ra bức tường đó, là muốn lấy súng sao? Hắn lấy súng để làm cái gì? Không phải là…?
Không thể nào! Hắn không thể nào thần thông quảng đại như vậy? Không phải là hai tên sát thủ kia gặp chuyện chứ? Không thể, đại ca của chúng sáng nay đã gọi cho cô, nói con cá đã cắn câu, chỉ cần chờ tới số mà thôi?
Như vậy hắn cầm súng đi đâu, cô không cần thiết phải quan tâm, có thể là hắn cầm đi Long Bang thử súng cũng không chừng, hoặc là tay chân ngứa ngáy nên muốn chơi một chút! Tóm lại, đại thiếu gia Tạ gia chắc là sẽ không cầm súng đi gây họa, cô cũng không cần phải lo lắng chuyện này!
Ha ha, Tạ Hải Nhạc sắp biến mất vĩnh viễn ở trên thế giới này rồi! Không có cô ta, cuộc sống của Trì Hải Hoan cô sẽ trở nên tốt đẹp!
Số mạng của Tạ Hải Nhạc, chính là phụ thuộc vào Trì Hải Hoan cô! Mấy năm trước đã biến mất một lần, lần này sẽ là biến mất vĩnh viễn!
Mà Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật khẳng định nằm mở cũng không ngờ đến, Nhạc Nhạc của hắn, lại bị Trì Hải Hoan cô lặng yên không một tiếng động cho biến mất! Cho biến mất, ha ha!
Hai đứa nghiệt chủng kia cũng không còn ai trong nom nữa rồi! Tạ Thư Dật, anh thông minh một đời, lại nhất thời hồ đồ, không biết chúng nó là con ruột của mình! Ha ha! Quá đã! Thật quá đã!
Trì Hải Hoan không khỏi cười khanh khách lên.
Cô tối nay muốn đi ăn mừng! Muốn ra ngoài vui vẻ thật tốt!
Trì Hải Hoan cầm lấy điện thoại trên bàn, thuận tiện gọi một cú: “ Angle, tối nay có rảnh không? Tôi mời cậu uống rượu? Vậy được, gặp nhau ở Dạ Chi Hoàng Triều tám giờ tối nay. Quyết định vậy đi!”
Trì Hải Hoan hài lòng cúp điện thoại, lại đi tới bên giường, lấy dưới gối ra một chiếc điện thoại di động, mở máy ra, sau đó lấy ra một chiếc máy dường như là máy trợ thính hay gì đó đeo lên đầu, đưa đầu mic sát môi của mình.
“Alo, alo.” Trì Hải Hoan thử giọng một chút, hài lòng khi nghe giọng của mình biến thành một giọng nam trầm thấp, không biết là ai đã phát minh ra thứ đồ như thế này, cô thật sự khâm phục.
Trì Hải Hoan nhanh chóng gọi một cú điện thoại, rất nhanh, bên kia tiếp thông.
“Alo!”Bên kia truyền đến rống một tiếng.
Trì Hải Hoan không khỏi đưa điện thoại di động ra xa khỏi lỗ tai của mình, loại sát thủ này thật quá lỗ mãng.
“Làm xong chưa? Làm xong các người chụp hình gửi qua email cho tôi, xác định là cô ta đã chết, tôi sẽ chuyển phần tiền còn lại cho các người, nghe rõ chưa? Tốt nhất mau giải quyết cho sớm, để cho tôi sớm thấy hình, các người cũng sẽ sớm nhận được tiền! Hiểu chưa?” Trì Hải Hoan thay đổi âm thanh trầm thấp mà nói.
“Anh yên tâm, anh em tôi chưa từng thất bại giao dịch nào!”
“Hi vọng là thế. Tôi cũng tin ở các người, cho nên mới tìm đến. Đừng khiến tôi thất vọng!”
“Được, sẽ không khiến cho anh phải thất vọng, chắc chắn là hài lòng!”
“Rất tốt! Rất tốt! Vậy mau chóng để tôi thấy hình!” Trì Hải Hoan nói xong tắt nguồn điện thoại, lại đem nhét xuống dưới gối đầu.
Trì Hải Hoan đắc ý ngâm nga bài hát, mở tủ quần áo ra, lấy bộ y phục đặt lên giường. Cô phải ra ngoài một chuyến, đi dạo phố một chút, sau đó mua mấy bộ trang sức mình thích, tối nay đến Dạ Chi Hoàng Triều ăn mừng thật tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook