Ác ma bên người
-
Chương 18
Edit:" minhminh siêu siêu lười biếng nhưng cực kỳ cute
******
Sơ Lê hơi bặm môi, lắc đầu:" Tôi không chơi."
Bốn bàn bài ở bốn hướng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Dã lười nhác gác hai tay, thấy Sơ Lê không chơi thì trong lòng cũng chẳng còn chút hứng thú nào:" Tôi không chơi."
"Anh Dã, anh thế này thật chẳng thú vị chút nào."
"Vậy cậu thử nói xem trò gì thú vị?"
Triệu Văn Kiệt nhất thời không tìm được trò gì vui, Thân Trí Hòa liền cười cười nói:" Đua xe đi, đã lâu rồi tôi cũng chưa chơi trò này."
Trò này Trần Dã cũng thật lâu chưa chơi lại, nghỉ hè năm ngoái đua motor cùng người ta thiếu chút nữa là xảy ra chuyện. Hắn thì chẳng để chút nào trong lòng nhưng lại dọa chết Thân Trí Hòa.
Vượt qua khúc cong với tốc độ cực hạn, nếu thiếu chút vận khí thôi là giờ này Trần Dã Trần đại thiếu gia đã mồ yên mả đẹp rồi.
Sơ Lê nghe bọn họ nói, yên lặng siết chặt hai bàn tay.
Đời trước cô đã nghe em họ của Trần Dã nhắc đến, thiếu niên Trần Dã này lúc chưa hiểu chuyện thì lỗ mãng vô cùng, lái xe thô bạo, căn bản là đem tính mạng ra làm trò chơi khiến nỗi không ai dám ngồi sau xe hắn.
Cô nhớ rõ nơi xương sườn Trần Dã có vài vết sẹo, khi cô hỏi thì hắn trả lời vân đạm phong khinh, căn bản là không để trong lòng.
Chỉ là giọng nói hắn khi đó nói ra không dễ phát hiện chút tiếc nuối:"Khi đó bệnh viện phải lấy được chữ kí của bố tôi mới dám thực hiện phẫu thuật, nhưng ông ta bởi vì muốn mở cuộc họp mà trễ đến hai giờ sau mới tới bệnh viện, kí xong cái tên lại vội vã rời đi.
Sơ Lê nghe được một nửa thì lòng đau thắt, không thể ngăn lại dòng lệ thương xót.
Trần Dã sờ mặt cô, nói tiếp:" Ngày đó tôi tỉnh lại thì cũng chỉ có thể mở to mắt mà chớp chớp, không thể cử động cũng chẳng thể nói được, trong phòng bệnh trừ hộ sĩ ra thì cũng chẳng còn ai."
Cha đẻ thì bận lo cho sự nghiệp, không có thời gian lo lắng đến sống chết của con ruột.
Mẹ hắn thì cũng đã có gia đình mới cho riêng mình, còn bận ôm ấp con của chồng mới.
(xin lỗi vì tự nhiên muốn nói lời nông nổi nhưng edit đến đoạn này mình lại thấy có gì đó sai sai khi nói về mẹ ruột Trần Dã. Có ai phát hiện điểm gì lạ khi đọc từ đầu truyện đến giờ thì mạnh mẽ cmt xuống dưới để mình xem có giống suy nghĩ của mình không nhé ~)
Trần Dã từng nói với cô rất nhiều điều, đến nay, cô ấn tượng sâu sắc nhất là một câu:" Lê Lê, trên đời này không có ai thật sự đối tốt với tôi."
Trần Dã mười sáu tuổi so với tưởng tượng của cô thật sự có khác biệt quá lớn. Hắn của mười sáu ngạo mạn, cuồng vọng lại thêm có chút cô độc.
Sơ Lê chậm rãi ngẩng mặt lên, ngoan ngoãn nói:" Vị thành niên không thể lái xe."
Trần Dã nghe thấy lời cô nói thì hơi hơi ngồi dậy, khóe miệng giương lên:"Cậu quản tôi sao?" Hắn cười nhạt:"Cậu dựa vào cái gì mà muốn quản tôi?"
Cô lại chẳng phải bạn gái hắn.
Trần Dã đem chìa khóa giấu trong túi quần tùy ý ném trả cho cô:" Trả cho cậu."
Sơ Lê cầm lấy chìa khóa, còn muốn nói thêm gì đó, Thân Trí Hòa nhìn cô cười cười, nói:" Cậu có muốn đi chơi cùng chúng tôi hay không?"
Trần Dã xùy cười, nụ cười trào phúng, ánh mắt cũng trào phúng liếc liếc khuôn mặt cô.
Chẳng phải Sơ Lê trốn hắn như trốn lũ rác rưởi hay sao?
Triệu Văn Kiệt cười cười hai tiếng:"Bạn học Sơ có thể ngồi xe tôi, kỹ thuật lái xe của tôi rất ổn, có biệt danh là thần xe đi núi..." Danh hiệu xịn xò này cũng không bịa đâu à nha.
Ánh mắt Trần Dã hơi lạnh xuống, ngắt lời Triệu Văn Kiệt:" Cậu cùng đi đi."
Sơ Lê nghĩ nghĩ, cũng không mở miệng cự tuyệt.
Triệu Văn Kiệt sửng sốt một chút, ngay sau đó liền phản ứng lại, cười tủm tỉm nói:" Bạn học Sơ cũng không cần sợ hãi."
Trần Dã cả thấy Sơ Lê đi đến nơi này thì sẽ không nghĩ đến việc quay lại lần thứ hai. Cô yêu ớt như vậy chỉ sợ vừa lên xe đi được một đoạn là khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Ra khỏi hội quán, Sơ Lê mới phát hiện ánh sáng mỏ manh chiếu xuống liền dừng trên sườn mặt Trần Dã, sống mũi cao cao, làn môi quyến rũ.
Áo đen ngắn tay khiến hắn lộ ra vài phần thanh lãnh, hàng mi dài rậm, ngón tay thon dài lộ rõ các khớp kẹp lấy bật lửa, đánh cho ánh lửa chiếu lên khuôn mặt không chút tì vết, cổ tay mảnh khảnh lộ ra một hình xăm rõ ràng.
Cổ tay hắn xăm một bụi gai, thanh sắc ấn ký rất đáng chú ý.
Sơ Lê yên lặng thu lại tầm mắt, chỉ là nhớ tới điều gì đó lại thấy lồng ngực mình ẩn ẩn đau. Hồi đó hắn cũng săm lên ngực cô ấn ký y như vậy, khắc tên hắn lên, cũng khắc lên cả hoa văn hắn yêu thích.
Cô khóc sướt mướt vừa đánh hắn vừa thương lượng, hai chân tách ra ngồi quỳ trên người hắn, bắt lấy cổ tay áo hắn khóc bên người hắn:" Hu hu, tôi sợ đau, Trần Dã, tôi thật sự rất sợ đau, hức.., anh không cần, không cần xăm cái kia lên người tôi."
Trần Dã cười nhàn nhạt, ôm chặt cái eo gầy của cô không cho vùng vẫy, vừa dỗ dành vừa dọa nạt cô.
**
Nơi chơi đua xe cách hội quán Phong Hạc nửa giờ di chuyển.
Tới nơi rồi Sơ Lê mới hiểu mình thật sự không hợp với nơi này.
Bên người nhóm công tử phóng đãng toàn bộ đều là một dàn mỹ nhân, thân mặc áo hai dây, chân đạp trên giày cao gót, đôi môi quyện sóng đỏ thẫm quyến rũ nhưng mang theo bộ dáng của người từng trải.
Sơ Lê theo sát bước chân Trần Dã.
"Anh Dã, đã lâu không gặp."
"Còn tưởng anh Dã sẽ không tới nữa chứ."
"Đêm nay cậu đến là đúng rồi, chúng ta đặt cược 3 vạn, bán mạng thi đấu với nhau, thật kích cmn thích mà."
Xe thể thao thi đấu với xe máy, lên đến đích thì cũng có thể xác định là cực kỳ kích thích.
Giống như trò chơi này đối với Trần Dã cảm thấy không thực sự hứng thú, biểu cảm trên mặt không biến hóa một chút nào.
Có người chú ý đến cô gái đứng sau Trần Dã, tò mò hỏi:" Cô ấy là ai thế? Em gái cậu sao?"
Trần Dã thật không nghĩ người ta sẽ tưởng Sơ Lê là em gái mình, nhưng đúng là cô mặc đồng phục học sinh trông thật sự còn nhỏ tuổi.
Trần Dã nắm cổ tay cô, nhìn người kia, không biểu cảm nói: "Không liên quan tới cậu."
Nơi này cá rồng hỗn tạp, loại người nào cũng có.
Còn nhiều nhất chính là loại nhị thế tổ giống bọn họ, nhàm chán lại không sợ chết, tìm kiếm kích thích làm "thú vui tao nhã".
Thân Trí Hòa sửa lại hình tượng đạo mạo thanh quý ở trường học. Chờ tới khi hắn xuất hiện thêm lần nữa trước mặt mọi người thì đã hoàn toàn thay bằng bộ dáng công tử ăn chơi, trong ngực ôm lấy một mỹ nữ, chỉ đường xe chạy: "Đi thôi, chơi một ván."
Trần Dã nhận lấy chìa khóa xe, rũ hai mắt.
Triệu Văn Kiệt chạy xe tới, vẫy vẫy Sơ Lê: "Bạn học Sơ, mau lên xe tôi đi."
Triệu Văn Kiệt đã sớm hiểu rõ, chỉ có người ngại sống đã quá lâu mới dám ngồi lên xe Trần Dã, thậm chí đôi lúc hắn đã hoài nghi Trần Dã nhấn ga điên cuồng như vậy là do hắn thực sự muốn chết.
Sơ Lê giật mình, tay đã bị ai đó nắm lấy.
Trần Dã trực tiếp xách cô tới ngồi ghế phụ, chính mình trở về ghế lái, quyết đoán khởi động xe.
Động tác của hắn, liền mạch lưu loát.
Sơ Lê thở dài, nghe âm thanh môtơ nổ vang, nói:" Trần Dã, tôi còn là một đóa hoa chớm nở của tổ quốc."
Hai tay Trần Dã đặt trên vô lăng, lười nhác nói:" Cậu muốn tôi đưa đi ăn sao?"
Sơ Lê lắc đầu:" Không phải."
Cô nói: "Tôi chỉ là nói trước cho cậu biết, tôi muốn sống thọ."
Đây là lần thứ hai Sơ Lê ngồi trên xe Trần Dã đua. Lần thứ nhất là việc đã trải qua từ đời trước.
Cô thật sự nhớ không nổi lúc ấy mình đã làm cái gì, khiến người chồng cao quý lạnh nhạt của mình giận tím mặt.
Một đường từ sân bay về nhà hắn liên tục tăng tốc, dù cho đến khúc cua cũng không phanh chậm lại. Cô nhắm chặt hai mắt, trong lòng liên tục gào thét cầu nguyện rằng nhất định sẽ không sảy ra chuyện gì.
Cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi sảy ra chuyện. Thời điểm về đến nhà, đầu xe đụng phải cửa lớn. Tuy rằng không có gì nghiêm trọng nhưng tiếng va chạm cực lớn dọa Sơ Lê suýt nữa bệnh tim tái phát.
Cánh tay Trần Dã nhỏ máu tươi tòng tòng, lòng bàn tay thật sự không dám nhìn. Đó là vì hắn bảo vệ đầu cho cô khỏi bị kính chắn gió cứa vào.
**
Không khí trong xe cũng không tính là quá ngột ngạt.
Trần Dã trầm mặc trong chốc lát, châm chọc cười cười:" Sẽ không chết."
Sơ Lê cài chắc dây an toàn, ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ:" Kỳ thật cũng không sao, muốn chết thì chúng ta cùng chết."
Nói xong câu này cô có chút khổ sở. Nhớ đến đời trước, đúng là hai người họ cùng chết. Khi đó Trần Dã cũng không khác người điên là mấy, trên giường bệnh cô đã cực kỳ suy yếu, tính mạng đang thét gào.
Ngày cuối cùng trong sinh mệnh ấy của cô, Trần Dã đã mặc áo sơmi y như ngày đầu tiên họ gặp mặt, đi đến mép giường vuốt ve mặt cô, nói: "Tôi có thể vì em mà làm bất kể chuyện gì."
Hắn không hề giữ cô lại, hoàn toàn phó mặc cho số mệnh.
Sơ Lê tuy rằng không nghĩ sẽ lại kết hôn với hắn nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn càng ngày cuộc sống lại càng cực đoan.
Cô nói: "Tôi đã thấy qua trong tin tức trên tivi, tai nạn chết người ruột đều rơi hết cả ra, một người máu thịt be bết cực kì xấu xí."
Sơ Lê ngồi đó hù doạn Trần Dã, thực sự dùng cái thủ đoạn vô cùng ấu trĩ này mà hù dọa hắn, muốn khiến cho hắn sợ hãi rồi lùi bước.
Giọng nói vừa rơi xuống, xe đã phóng như bay. Trên mặt Trần Dã cơ hồ chẳng có biểu cảm gì, hai mắt vẫn nhìn về con đường phía trước, chân vẫn nhấn ga thật mạnh, tốc độ xe vẫn như cũ, thậm chí ngày càng nhanh hơn.
Tay Sơ Lê nắm chặt lấy cửa xe, hai mắt nhắm tịt không dám mở ra, âm thanh yếu ớt bị tiếng gió nuốt hết sạch, cô gọi tên Trần Dã:" Tôi thật sự rất sợ."
Ánh mắt Trần Dã vẫn không biểu cảm, đến khúc cua vẫn giữ nguyên tốc độ.
Giống như đã trải qua cả một thế kỷ, cũng lại nhanh như một cái chớp mắt, xe đã cán vạch đích.
Trần Dã đạt ngôi vị thứ nhất, Thân Trí Hòa xếp thứ hai.
Mở cửa xe bước xuống, hai chân Sơ Lê mềm nhũn, mặt trắng bệch. Lúc này Triệu Văn Kiệt chạy tới hỏi thăm cô:" Bạn học Sơ, ghế phụ của Trần Dã đúng là chưa một ai dám ngồi đâu đấy, đến cả tôi cũng chưa từng ngồi qua đâu."
Kỳ thật đêm nay Trần Dã lái xe cũng không tính là quá nhanh, hẳn là hắn cũng đã cô kỵ rất nhiều vì còn để ý tới người bị bệnh tim đang ngồi trên xe là cô.
Sơ Lê hổn hển thở dốc, sắc mặt tái nhợt sau một thời gian hô hấp liên hồi liền hồng hào lên được một chút.
Triệu Văn Kiệt hỏi liên hồi:" Lần đầu tiên cậu ngồi xe người ta đua, có cảm tưởng gì không?"
Khóe môi Sơ Lê giật nhè nhẹ, ánh mắt hướng sang phía Trần Dã. Thiếu niên này đứng dưới ánh trăng mặc kệ hết thảy sự việc trên đời, ngũ quan vô cùng xinh đẹp.
Cô nói:" Tôi cảm thấy hình như Trần Dã muốn giết tôi."
Triệu Văn Kiệt: "........"
Vậy mà Trần Dã lại nhẹ nhàng cười.
Sơ Lê bước đến trước mặt hắn, ngước mắt lên nhìn người con trai cao lớn nói lời thấm thía: "Trần Dã, nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì sẽ có rất nhiều người vì cậu mà đau lòng, khổ sở."
"Cậu quan tâm tôi sao?"
"Đúng."
Trần Dã tiến lên hai bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt cô gái, mặt mày cực kỳ lạnh nhạt. Mới chỉ có vẻ mặt đó thôi mà dường như cô sắp chống đỡ không nổi nữa, hắn lạnh lùng đặt câu hỏi:" Vì sao cậu quan tâm tới tôi?"
Sơ Lê không trả lời được. Rất nhiều điều muốn nói nghẹn ở cổ không thể nào thoát ra.
Cô âm thầm thích Trần Dã nhiều năm như vậy, tuy mối quan hệ ban đầu là bất đắc dĩ, cô cũng từng vì hắn mà trải qua vô số thương tổn, nhưng, cho đến hôm nay, cô cũng không có cách nào kìm nén bản thân mình thôi quan tâm tới hắn.
Không thể thờ ơ nhìn hắn chìm vào vực sâu không lối thoát.
"Anh hai nói tôi là thánh mẫu Maria, là người vô cùng bác ái.
"......."
Cả đêm nay Trần Dã cũng chưa động qua điếu thuốc nào khiến đáy lòng có chút bực bội. Nhìn thiếu nữ ánh mắt sáng ngời đứng trước mắt, nội tâm tà ác đang ngo ngoe rục rịch liền bị đè!!BẸP!!, dục vọng hư vô trở nên rõ ràng trong sáng, từ tận sâu trong đáy lòng hắn tiến ra.
Động tác hắn vô cùng bất ngờ, Sơ Lê không chút phòng bị đột nhiên bị người ta ôm lấy vòng eo nhỏ xinh, hắn ghé sát tai cô, khoảng cách của hai người gần trong gang tấc.
Vành tai cô đỏ lên một mảng chứng tỏ chủ nhân của nó đang thực xấu hổ, Trần Dã thật sự vô cùng vô cùng khó khăn nhịn xuống cái ý định cầm thú hôn một cái vào đó. Hắn ở bên tai cô, đè giọng nói:" Ông đây sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày "thượng" cậu.
Mặt Sơ Lê đỏ đến nỗi muốn nhỏ cả máu ra, hai má nóng bỏng, cổ họng tắc nghẹn cố lắm mới phun ra được hai chữ:" Hạ lưu."
Khóe miệng Trần Dã hơi nhếc lên, hắn đè thấp giọng nói, buộc cô phải tiếp tục nghe hắn nói mấy lời cực kỳ vô sỉ:"Chờ tới ngày đó rồi, ông đây "làm" chết cậu."
Xem cậu còn dám cùng tôi làm bộ làm tịch nữa hay không!
Mặt Sơ Lê thật sự giống như bị lửa đốt, cô vô cùng tức giận nhưng không dám mắng người trước mặt hắn, sợ hắn lại nói ra lời càng hạ lưu hơn.
Cô lui lại phía sau mấy bước, không để ý tới phía sau có cục đá siêu to ngáng đường liền ngã nhào trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Trần Dã nâng cô dậy, nhíu mày:" Cậu bị dọa tới như vậy luôn sao."
Sơ Lê nói, giọng nói mang đầy ủy khuất:" Tôi muốn về nhà!"
"Tôi không muốn ở chỗ này nữa!"
Lúc này Trần Dã lại dễ tính đồng ý ngay:" Tôi đưa cậu về."
Sơ Lê thừa dịp hắn không để ý liền mạnh mẽ đẩy hắn ra, quyết đoán nói: " Tôi sẽ tự bắt xe về."
*
Tám giờ tối, Sơ Lê bước chân nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vạn khóa mở cửa lớn. Nháy mắt cánh cửa mở ra chính là Sơ Nguyên không biết như nào đã đứng ngay sau đó.
Đáy lòng Sơ Lê run lên, chột dạ nói: "Anh hai."
Sơ Nguyên cười lạnh: "Đừng gọi tôi là anh hai. Tôi xứng sao!?
5 giờ tan học, 8 giờ mới về đến nhà. Em gái này của anh thật sự rất có tiền đồ.
Sơ Lê hít sâu một hơi, tới ngồi lên sofa, nhìn anh với ánh mắt cực đáng thương:" Anh hai, em đã không được khỏe mạnh, không nhiều bạn bè, không có yêu thương, em thật sự chỉ có hai bàn tay trắng, cho nên em không thể mất đi anh nữa. Anh đừng có tức giận, được không?"
Sơ Nguyên cười hai tiếng lạnh lẽo trào phúng:" Em đâu chỉ có hai bàn tay trắng? Ít nhất em còn mặt mũi mà quay về nhà a!"
"Anh hai, hôm nay chỉ là em có việc đột xuất nên nhất thời về muộn một chút thôi."
"Bận việc cái rắm." Sơ Nguyên xì một tiếng khinh miệt, căn bản là không tin lời cô nói.
Da đầu Sơ Lê tê dại, tiếp tục giải thích:" Em có một bạn học. Cậu ấy từ nhỏ đã....."
Sơ Nguyên nhắm mắt lại, anh dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được Sơ Lê sẽ nói gì tiếp theo. Nhất định là: " Có phải em có một người bạn cùng lớp, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã chịu cảnh mồ côi, cậu ta vô cùng đáng thương,....."
Sơ Lê trầm mặc.
Sơ Nguyên nhéo nhéo má cô, nói:"Hôm nay anh không thèm tính sổ với em chuyện này. Anh báo cho em biết một tin, bà nội sẽ tới đây, lát nữa bà ấy nói có khó nghe một chút cũng không cần phải chịu đựng nhẫn nhục, em không phải là cái túi chút giận."
"Dạ được. "
Bà nội không thích cô và anh hai. Thêm nữa thím nhỏ ở bên đó vẫn luôn rỉ tai bà không ít lời lẽ xấu xa về hai người. Gì mà bên này Sơ Lê vẫn luôn khi dễ Triệu Hợp Thuần, là một chị họ ác độc. Chính vì vậy mà lão thái thái đối với cô ngày càng cay nghiệt, càng ngày càng phản cảm.
Chính là thời điểm năm đó thím nhỏ muốn bán cô đi, bà nội đã trộm cho cô hai vạn, nói cô mau đi đi, tốt nhất đừng bao giờ quay về nữa.
Lão thái thái hiện đang ngồi ở phòng khách, ai da ai zo kêu gào không dứt. Đôi mắt kia hơi mở ra, thấy người về là Sơ Lê, sắc mặt chuyển về không tốt cho lắm: "Nhìn thấy ta cũng không biết lên tiếng chào nữa. Thuần Nhi tan học liền quay về làm bánh kem cho ta ăn, đúng là một cô cháu gái hiếu thuận mà."
Sơ Lê liếc nhìn báng kem trên bàn trà, tiến thêm một bước nhìn Triệu Hợp Thuần da mặt dày hơn cái thớt đứng đó. Rõ ràng cái bánh là do cô mua về đặt vào tủ lạnh lúc trưa nay để lấy lòng bà.
Triệu Hợp Thuần cười thật ngọt ngào:" Bà nội, đây hẳn là chuyện con nên làm mà."
"Cái gì mà hẳn là chứ, đây rõ ràng là hiếu thuận, trong lòng còn đặt người bà nội này. Không giống Sơ Lê chỉ ước gì không nhìn thấy ta, chê ta phiền." Lão thái thái nghẹn một hơi tức giận. Kỳ thật hồi đứa bé Sơ Lê này còn nhỏ, bà cũng rất quý mến cô cháu gái đáng yêu này. Nhưng không biết sao đứa bé càng lớn càng không hiểu chuyện, càng ngày càng làm bà thất vọng.
Sơ Lê nhìn Triệu Hợp Thuần, cười lạnh lùng nói: "Bà nội, là do con dặt bánh kem ở Khê Phường mang về biếu bà, không phải do Triệu Hợp Thuần làm."
Lá gan Triệu Hợp Thuần thực lớn, dám mượn hoa hiến phật. Chắc cô ta đơn giản nghĩ là cô sẽ không dám nói ra chân tướng.
"Sơ Lê, chị từ khi nào lại bắt đầu nói dối?" Triệu Hợp Thuần có tố chất tâm lý thật mạnh mẽ, bị vạch trần mà vẫn như cũ không chút hoang mang chột dạ, hơn nữa còn có thể phản bác trả đũa.
Sơ Lê thừa biết cô ta sẽ chẳng dễ đối phó như vậy, cô kéo cặp sách, lôi từ trong đó ra hóa đơn mua bánh ở cửa hàng, đặt trên mặt bàn:" Đây là hóa đơn tôi đã mua bánh lúc trưa nay."
Bây giờ, Triệu Hợp Thuần mới có chút hoảng loạn.
Sơ Lê không mù, cô có thể nhìn thấy cái trái tim đen sì sì của cô ta. Triệu Hợp Thuần xác định muốn biến cô thành kẻ ngốc mới chịu, nhưng như vậy cô lại càng dễ thu thập cô ta hơn.
Triệu Hợp Thuần rụt dè, cẩn thận nói:" Thật không? Chắc em đã lấy sai rồi. Chị Sơ Lê đừng trách em nhé, cũng không cần phải tức giận."
Ý là Sơ Lê, chị đừng có mà truy cứu!
Sơ Lê ôm cánh tay, ánh mắt chuyên chú nhìn cô ta, hỏi:" Vậy EM nói cho CHỊ biết, em cầm sai như nào?
Triệu Hợp Thuần "em.. em.. em.." nửa ngày cũng chẳng phát biểu thêm được gì, bèn lấy lý do chạy chối chết: "Em về phòng làm bài tập đây."
Sơ Lê tiến lên phía trước vài bước, nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo cô ta, đôi mắt sáng ngời có thần, nói:"Chuyện này EM phải nói cho rõ ràng rồi mới được đi."
________ hết chương 18 _________
Vote nhiệt tình 🙆
Cmt nhiệt tình🙏
******
Sơ Lê hơi bặm môi, lắc đầu:" Tôi không chơi."
Bốn bàn bài ở bốn hướng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Dã lười nhác gác hai tay, thấy Sơ Lê không chơi thì trong lòng cũng chẳng còn chút hứng thú nào:" Tôi không chơi."
"Anh Dã, anh thế này thật chẳng thú vị chút nào."
"Vậy cậu thử nói xem trò gì thú vị?"
Triệu Văn Kiệt nhất thời không tìm được trò gì vui, Thân Trí Hòa liền cười cười nói:" Đua xe đi, đã lâu rồi tôi cũng chưa chơi trò này."
Trò này Trần Dã cũng thật lâu chưa chơi lại, nghỉ hè năm ngoái đua motor cùng người ta thiếu chút nữa là xảy ra chuyện. Hắn thì chẳng để chút nào trong lòng nhưng lại dọa chết Thân Trí Hòa.
Vượt qua khúc cong với tốc độ cực hạn, nếu thiếu chút vận khí thôi là giờ này Trần Dã Trần đại thiếu gia đã mồ yên mả đẹp rồi.
Sơ Lê nghe bọn họ nói, yên lặng siết chặt hai bàn tay.
Đời trước cô đã nghe em họ của Trần Dã nhắc đến, thiếu niên Trần Dã này lúc chưa hiểu chuyện thì lỗ mãng vô cùng, lái xe thô bạo, căn bản là đem tính mạng ra làm trò chơi khiến nỗi không ai dám ngồi sau xe hắn.
Cô nhớ rõ nơi xương sườn Trần Dã có vài vết sẹo, khi cô hỏi thì hắn trả lời vân đạm phong khinh, căn bản là không để trong lòng.
Chỉ là giọng nói hắn khi đó nói ra không dễ phát hiện chút tiếc nuối:"Khi đó bệnh viện phải lấy được chữ kí của bố tôi mới dám thực hiện phẫu thuật, nhưng ông ta bởi vì muốn mở cuộc họp mà trễ đến hai giờ sau mới tới bệnh viện, kí xong cái tên lại vội vã rời đi.
Sơ Lê nghe được một nửa thì lòng đau thắt, không thể ngăn lại dòng lệ thương xót.
Trần Dã sờ mặt cô, nói tiếp:" Ngày đó tôi tỉnh lại thì cũng chỉ có thể mở to mắt mà chớp chớp, không thể cử động cũng chẳng thể nói được, trong phòng bệnh trừ hộ sĩ ra thì cũng chẳng còn ai."
Cha đẻ thì bận lo cho sự nghiệp, không có thời gian lo lắng đến sống chết của con ruột.
Mẹ hắn thì cũng đã có gia đình mới cho riêng mình, còn bận ôm ấp con của chồng mới.
(xin lỗi vì tự nhiên muốn nói lời nông nổi nhưng edit đến đoạn này mình lại thấy có gì đó sai sai khi nói về mẹ ruột Trần Dã. Có ai phát hiện điểm gì lạ khi đọc từ đầu truyện đến giờ thì mạnh mẽ cmt xuống dưới để mình xem có giống suy nghĩ của mình không nhé ~)
Trần Dã từng nói với cô rất nhiều điều, đến nay, cô ấn tượng sâu sắc nhất là một câu:" Lê Lê, trên đời này không có ai thật sự đối tốt với tôi."
Trần Dã mười sáu tuổi so với tưởng tượng của cô thật sự có khác biệt quá lớn. Hắn của mười sáu ngạo mạn, cuồng vọng lại thêm có chút cô độc.
Sơ Lê chậm rãi ngẩng mặt lên, ngoan ngoãn nói:" Vị thành niên không thể lái xe."
Trần Dã nghe thấy lời cô nói thì hơi hơi ngồi dậy, khóe miệng giương lên:"Cậu quản tôi sao?" Hắn cười nhạt:"Cậu dựa vào cái gì mà muốn quản tôi?"
Cô lại chẳng phải bạn gái hắn.
Trần Dã đem chìa khóa giấu trong túi quần tùy ý ném trả cho cô:" Trả cho cậu."
Sơ Lê cầm lấy chìa khóa, còn muốn nói thêm gì đó, Thân Trí Hòa nhìn cô cười cười, nói:" Cậu có muốn đi chơi cùng chúng tôi hay không?"
Trần Dã xùy cười, nụ cười trào phúng, ánh mắt cũng trào phúng liếc liếc khuôn mặt cô.
Chẳng phải Sơ Lê trốn hắn như trốn lũ rác rưởi hay sao?
Triệu Văn Kiệt cười cười hai tiếng:"Bạn học Sơ có thể ngồi xe tôi, kỹ thuật lái xe của tôi rất ổn, có biệt danh là thần xe đi núi..." Danh hiệu xịn xò này cũng không bịa đâu à nha.
Ánh mắt Trần Dã hơi lạnh xuống, ngắt lời Triệu Văn Kiệt:" Cậu cùng đi đi."
Sơ Lê nghĩ nghĩ, cũng không mở miệng cự tuyệt.
Triệu Văn Kiệt sửng sốt một chút, ngay sau đó liền phản ứng lại, cười tủm tỉm nói:" Bạn học Sơ cũng không cần sợ hãi."
Trần Dã cả thấy Sơ Lê đi đến nơi này thì sẽ không nghĩ đến việc quay lại lần thứ hai. Cô yêu ớt như vậy chỉ sợ vừa lên xe đi được một đoạn là khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Ra khỏi hội quán, Sơ Lê mới phát hiện ánh sáng mỏ manh chiếu xuống liền dừng trên sườn mặt Trần Dã, sống mũi cao cao, làn môi quyến rũ.
Áo đen ngắn tay khiến hắn lộ ra vài phần thanh lãnh, hàng mi dài rậm, ngón tay thon dài lộ rõ các khớp kẹp lấy bật lửa, đánh cho ánh lửa chiếu lên khuôn mặt không chút tì vết, cổ tay mảnh khảnh lộ ra một hình xăm rõ ràng.
Cổ tay hắn xăm một bụi gai, thanh sắc ấn ký rất đáng chú ý.
Sơ Lê yên lặng thu lại tầm mắt, chỉ là nhớ tới điều gì đó lại thấy lồng ngực mình ẩn ẩn đau. Hồi đó hắn cũng săm lên ngực cô ấn ký y như vậy, khắc tên hắn lên, cũng khắc lên cả hoa văn hắn yêu thích.
Cô khóc sướt mướt vừa đánh hắn vừa thương lượng, hai chân tách ra ngồi quỳ trên người hắn, bắt lấy cổ tay áo hắn khóc bên người hắn:" Hu hu, tôi sợ đau, Trần Dã, tôi thật sự rất sợ đau, hức.., anh không cần, không cần xăm cái kia lên người tôi."
Trần Dã cười nhàn nhạt, ôm chặt cái eo gầy của cô không cho vùng vẫy, vừa dỗ dành vừa dọa nạt cô.
**
Nơi chơi đua xe cách hội quán Phong Hạc nửa giờ di chuyển.
Tới nơi rồi Sơ Lê mới hiểu mình thật sự không hợp với nơi này.
Bên người nhóm công tử phóng đãng toàn bộ đều là một dàn mỹ nhân, thân mặc áo hai dây, chân đạp trên giày cao gót, đôi môi quyện sóng đỏ thẫm quyến rũ nhưng mang theo bộ dáng của người từng trải.
Sơ Lê theo sát bước chân Trần Dã.
"Anh Dã, đã lâu không gặp."
"Còn tưởng anh Dã sẽ không tới nữa chứ."
"Đêm nay cậu đến là đúng rồi, chúng ta đặt cược 3 vạn, bán mạng thi đấu với nhau, thật kích cmn thích mà."
Xe thể thao thi đấu với xe máy, lên đến đích thì cũng có thể xác định là cực kỳ kích thích.
Giống như trò chơi này đối với Trần Dã cảm thấy không thực sự hứng thú, biểu cảm trên mặt không biến hóa một chút nào.
Có người chú ý đến cô gái đứng sau Trần Dã, tò mò hỏi:" Cô ấy là ai thế? Em gái cậu sao?"
Trần Dã thật không nghĩ người ta sẽ tưởng Sơ Lê là em gái mình, nhưng đúng là cô mặc đồng phục học sinh trông thật sự còn nhỏ tuổi.
Trần Dã nắm cổ tay cô, nhìn người kia, không biểu cảm nói: "Không liên quan tới cậu."
Nơi này cá rồng hỗn tạp, loại người nào cũng có.
Còn nhiều nhất chính là loại nhị thế tổ giống bọn họ, nhàm chán lại không sợ chết, tìm kiếm kích thích làm "thú vui tao nhã".
Thân Trí Hòa sửa lại hình tượng đạo mạo thanh quý ở trường học. Chờ tới khi hắn xuất hiện thêm lần nữa trước mặt mọi người thì đã hoàn toàn thay bằng bộ dáng công tử ăn chơi, trong ngực ôm lấy một mỹ nữ, chỉ đường xe chạy: "Đi thôi, chơi một ván."
Trần Dã nhận lấy chìa khóa xe, rũ hai mắt.
Triệu Văn Kiệt chạy xe tới, vẫy vẫy Sơ Lê: "Bạn học Sơ, mau lên xe tôi đi."
Triệu Văn Kiệt đã sớm hiểu rõ, chỉ có người ngại sống đã quá lâu mới dám ngồi lên xe Trần Dã, thậm chí đôi lúc hắn đã hoài nghi Trần Dã nhấn ga điên cuồng như vậy là do hắn thực sự muốn chết.
Sơ Lê giật mình, tay đã bị ai đó nắm lấy.
Trần Dã trực tiếp xách cô tới ngồi ghế phụ, chính mình trở về ghế lái, quyết đoán khởi động xe.
Động tác của hắn, liền mạch lưu loát.
Sơ Lê thở dài, nghe âm thanh môtơ nổ vang, nói:" Trần Dã, tôi còn là một đóa hoa chớm nở của tổ quốc."
Hai tay Trần Dã đặt trên vô lăng, lười nhác nói:" Cậu muốn tôi đưa đi ăn sao?"
Sơ Lê lắc đầu:" Không phải."
Cô nói: "Tôi chỉ là nói trước cho cậu biết, tôi muốn sống thọ."
Đây là lần thứ hai Sơ Lê ngồi trên xe Trần Dã đua. Lần thứ nhất là việc đã trải qua từ đời trước.
Cô thật sự nhớ không nổi lúc ấy mình đã làm cái gì, khiến người chồng cao quý lạnh nhạt của mình giận tím mặt.
Một đường từ sân bay về nhà hắn liên tục tăng tốc, dù cho đến khúc cua cũng không phanh chậm lại. Cô nhắm chặt hai mắt, trong lòng liên tục gào thét cầu nguyện rằng nhất định sẽ không sảy ra chuyện gì.
Cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi sảy ra chuyện. Thời điểm về đến nhà, đầu xe đụng phải cửa lớn. Tuy rằng không có gì nghiêm trọng nhưng tiếng va chạm cực lớn dọa Sơ Lê suýt nữa bệnh tim tái phát.
Cánh tay Trần Dã nhỏ máu tươi tòng tòng, lòng bàn tay thật sự không dám nhìn. Đó là vì hắn bảo vệ đầu cho cô khỏi bị kính chắn gió cứa vào.
**
Không khí trong xe cũng không tính là quá ngột ngạt.
Trần Dã trầm mặc trong chốc lát, châm chọc cười cười:" Sẽ không chết."
Sơ Lê cài chắc dây an toàn, ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ:" Kỳ thật cũng không sao, muốn chết thì chúng ta cùng chết."
Nói xong câu này cô có chút khổ sở. Nhớ đến đời trước, đúng là hai người họ cùng chết. Khi đó Trần Dã cũng không khác người điên là mấy, trên giường bệnh cô đã cực kỳ suy yếu, tính mạng đang thét gào.
Ngày cuối cùng trong sinh mệnh ấy của cô, Trần Dã đã mặc áo sơmi y như ngày đầu tiên họ gặp mặt, đi đến mép giường vuốt ve mặt cô, nói: "Tôi có thể vì em mà làm bất kể chuyện gì."
Hắn không hề giữ cô lại, hoàn toàn phó mặc cho số mệnh.
Sơ Lê tuy rằng không nghĩ sẽ lại kết hôn với hắn nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn càng ngày cuộc sống lại càng cực đoan.
Cô nói: "Tôi đã thấy qua trong tin tức trên tivi, tai nạn chết người ruột đều rơi hết cả ra, một người máu thịt be bết cực kì xấu xí."
Sơ Lê ngồi đó hù doạn Trần Dã, thực sự dùng cái thủ đoạn vô cùng ấu trĩ này mà hù dọa hắn, muốn khiến cho hắn sợ hãi rồi lùi bước.
Giọng nói vừa rơi xuống, xe đã phóng như bay. Trên mặt Trần Dã cơ hồ chẳng có biểu cảm gì, hai mắt vẫn nhìn về con đường phía trước, chân vẫn nhấn ga thật mạnh, tốc độ xe vẫn như cũ, thậm chí ngày càng nhanh hơn.
Tay Sơ Lê nắm chặt lấy cửa xe, hai mắt nhắm tịt không dám mở ra, âm thanh yếu ớt bị tiếng gió nuốt hết sạch, cô gọi tên Trần Dã:" Tôi thật sự rất sợ."
Ánh mắt Trần Dã vẫn không biểu cảm, đến khúc cua vẫn giữ nguyên tốc độ.
Giống như đã trải qua cả một thế kỷ, cũng lại nhanh như một cái chớp mắt, xe đã cán vạch đích.
Trần Dã đạt ngôi vị thứ nhất, Thân Trí Hòa xếp thứ hai.
Mở cửa xe bước xuống, hai chân Sơ Lê mềm nhũn, mặt trắng bệch. Lúc này Triệu Văn Kiệt chạy tới hỏi thăm cô:" Bạn học Sơ, ghế phụ của Trần Dã đúng là chưa một ai dám ngồi đâu đấy, đến cả tôi cũng chưa từng ngồi qua đâu."
Kỳ thật đêm nay Trần Dã lái xe cũng không tính là quá nhanh, hẳn là hắn cũng đã cô kỵ rất nhiều vì còn để ý tới người bị bệnh tim đang ngồi trên xe là cô.
Sơ Lê hổn hển thở dốc, sắc mặt tái nhợt sau một thời gian hô hấp liên hồi liền hồng hào lên được một chút.
Triệu Văn Kiệt hỏi liên hồi:" Lần đầu tiên cậu ngồi xe người ta đua, có cảm tưởng gì không?"
Khóe môi Sơ Lê giật nhè nhẹ, ánh mắt hướng sang phía Trần Dã. Thiếu niên này đứng dưới ánh trăng mặc kệ hết thảy sự việc trên đời, ngũ quan vô cùng xinh đẹp.
Cô nói:" Tôi cảm thấy hình như Trần Dã muốn giết tôi."
Triệu Văn Kiệt: "........"
Vậy mà Trần Dã lại nhẹ nhàng cười.
Sơ Lê bước đến trước mặt hắn, ngước mắt lên nhìn người con trai cao lớn nói lời thấm thía: "Trần Dã, nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì sẽ có rất nhiều người vì cậu mà đau lòng, khổ sở."
"Cậu quan tâm tôi sao?"
"Đúng."
Trần Dã tiến lên hai bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt cô gái, mặt mày cực kỳ lạnh nhạt. Mới chỉ có vẻ mặt đó thôi mà dường như cô sắp chống đỡ không nổi nữa, hắn lạnh lùng đặt câu hỏi:" Vì sao cậu quan tâm tới tôi?"
Sơ Lê không trả lời được. Rất nhiều điều muốn nói nghẹn ở cổ không thể nào thoát ra.
Cô âm thầm thích Trần Dã nhiều năm như vậy, tuy mối quan hệ ban đầu là bất đắc dĩ, cô cũng từng vì hắn mà trải qua vô số thương tổn, nhưng, cho đến hôm nay, cô cũng không có cách nào kìm nén bản thân mình thôi quan tâm tới hắn.
Không thể thờ ơ nhìn hắn chìm vào vực sâu không lối thoát.
"Anh hai nói tôi là thánh mẫu Maria, là người vô cùng bác ái.
"......."
Cả đêm nay Trần Dã cũng chưa động qua điếu thuốc nào khiến đáy lòng có chút bực bội. Nhìn thiếu nữ ánh mắt sáng ngời đứng trước mắt, nội tâm tà ác đang ngo ngoe rục rịch liền bị đè!!BẸP!!, dục vọng hư vô trở nên rõ ràng trong sáng, từ tận sâu trong đáy lòng hắn tiến ra.
Động tác hắn vô cùng bất ngờ, Sơ Lê không chút phòng bị đột nhiên bị người ta ôm lấy vòng eo nhỏ xinh, hắn ghé sát tai cô, khoảng cách của hai người gần trong gang tấc.
Vành tai cô đỏ lên một mảng chứng tỏ chủ nhân của nó đang thực xấu hổ, Trần Dã thật sự vô cùng vô cùng khó khăn nhịn xuống cái ý định cầm thú hôn một cái vào đó. Hắn ở bên tai cô, đè giọng nói:" Ông đây sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày "thượng" cậu.
Mặt Sơ Lê đỏ đến nỗi muốn nhỏ cả máu ra, hai má nóng bỏng, cổ họng tắc nghẹn cố lắm mới phun ra được hai chữ:" Hạ lưu."
Khóe miệng Trần Dã hơi nhếc lên, hắn đè thấp giọng nói, buộc cô phải tiếp tục nghe hắn nói mấy lời cực kỳ vô sỉ:"Chờ tới ngày đó rồi, ông đây "làm" chết cậu."
Xem cậu còn dám cùng tôi làm bộ làm tịch nữa hay không!
Mặt Sơ Lê thật sự giống như bị lửa đốt, cô vô cùng tức giận nhưng không dám mắng người trước mặt hắn, sợ hắn lại nói ra lời càng hạ lưu hơn.
Cô lui lại phía sau mấy bước, không để ý tới phía sau có cục đá siêu to ngáng đường liền ngã nhào trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Trần Dã nâng cô dậy, nhíu mày:" Cậu bị dọa tới như vậy luôn sao."
Sơ Lê nói, giọng nói mang đầy ủy khuất:" Tôi muốn về nhà!"
"Tôi không muốn ở chỗ này nữa!"
Lúc này Trần Dã lại dễ tính đồng ý ngay:" Tôi đưa cậu về."
Sơ Lê thừa dịp hắn không để ý liền mạnh mẽ đẩy hắn ra, quyết đoán nói: " Tôi sẽ tự bắt xe về."
*
Tám giờ tối, Sơ Lê bước chân nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vạn khóa mở cửa lớn. Nháy mắt cánh cửa mở ra chính là Sơ Nguyên không biết như nào đã đứng ngay sau đó.
Đáy lòng Sơ Lê run lên, chột dạ nói: "Anh hai."
Sơ Nguyên cười lạnh: "Đừng gọi tôi là anh hai. Tôi xứng sao!?
5 giờ tan học, 8 giờ mới về đến nhà. Em gái này của anh thật sự rất có tiền đồ.
Sơ Lê hít sâu một hơi, tới ngồi lên sofa, nhìn anh với ánh mắt cực đáng thương:" Anh hai, em đã không được khỏe mạnh, không nhiều bạn bè, không có yêu thương, em thật sự chỉ có hai bàn tay trắng, cho nên em không thể mất đi anh nữa. Anh đừng có tức giận, được không?"
Sơ Nguyên cười hai tiếng lạnh lẽo trào phúng:" Em đâu chỉ có hai bàn tay trắng? Ít nhất em còn mặt mũi mà quay về nhà a!"
"Anh hai, hôm nay chỉ là em có việc đột xuất nên nhất thời về muộn một chút thôi."
"Bận việc cái rắm." Sơ Nguyên xì một tiếng khinh miệt, căn bản là không tin lời cô nói.
Da đầu Sơ Lê tê dại, tiếp tục giải thích:" Em có một bạn học. Cậu ấy từ nhỏ đã....."
Sơ Nguyên nhắm mắt lại, anh dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được Sơ Lê sẽ nói gì tiếp theo. Nhất định là: " Có phải em có một người bạn cùng lớp, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã chịu cảnh mồ côi, cậu ta vô cùng đáng thương,....."
Sơ Lê trầm mặc.
Sơ Nguyên nhéo nhéo má cô, nói:"Hôm nay anh không thèm tính sổ với em chuyện này. Anh báo cho em biết một tin, bà nội sẽ tới đây, lát nữa bà ấy nói có khó nghe một chút cũng không cần phải chịu đựng nhẫn nhục, em không phải là cái túi chút giận."
"Dạ được. "
Bà nội không thích cô và anh hai. Thêm nữa thím nhỏ ở bên đó vẫn luôn rỉ tai bà không ít lời lẽ xấu xa về hai người. Gì mà bên này Sơ Lê vẫn luôn khi dễ Triệu Hợp Thuần, là một chị họ ác độc. Chính vì vậy mà lão thái thái đối với cô ngày càng cay nghiệt, càng ngày càng phản cảm.
Chính là thời điểm năm đó thím nhỏ muốn bán cô đi, bà nội đã trộm cho cô hai vạn, nói cô mau đi đi, tốt nhất đừng bao giờ quay về nữa.
Lão thái thái hiện đang ngồi ở phòng khách, ai da ai zo kêu gào không dứt. Đôi mắt kia hơi mở ra, thấy người về là Sơ Lê, sắc mặt chuyển về không tốt cho lắm: "Nhìn thấy ta cũng không biết lên tiếng chào nữa. Thuần Nhi tan học liền quay về làm bánh kem cho ta ăn, đúng là một cô cháu gái hiếu thuận mà."
Sơ Lê liếc nhìn báng kem trên bàn trà, tiến thêm một bước nhìn Triệu Hợp Thuần da mặt dày hơn cái thớt đứng đó. Rõ ràng cái bánh là do cô mua về đặt vào tủ lạnh lúc trưa nay để lấy lòng bà.
Triệu Hợp Thuần cười thật ngọt ngào:" Bà nội, đây hẳn là chuyện con nên làm mà."
"Cái gì mà hẳn là chứ, đây rõ ràng là hiếu thuận, trong lòng còn đặt người bà nội này. Không giống Sơ Lê chỉ ước gì không nhìn thấy ta, chê ta phiền." Lão thái thái nghẹn một hơi tức giận. Kỳ thật hồi đứa bé Sơ Lê này còn nhỏ, bà cũng rất quý mến cô cháu gái đáng yêu này. Nhưng không biết sao đứa bé càng lớn càng không hiểu chuyện, càng ngày càng làm bà thất vọng.
Sơ Lê nhìn Triệu Hợp Thuần, cười lạnh lùng nói: "Bà nội, là do con dặt bánh kem ở Khê Phường mang về biếu bà, không phải do Triệu Hợp Thuần làm."
Lá gan Triệu Hợp Thuần thực lớn, dám mượn hoa hiến phật. Chắc cô ta đơn giản nghĩ là cô sẽ không dám nói ra chân tướng.
"Sơ Lê, chị từ khi nào lại bắt đầu nói dối?" Triệu Hợp Thuần có tố chất tâm lý thật mạnh mẽ, bị vạch trần mà vẫn như cũ không chút hoang mang chột dạ, hơn nữa còn có thể phản bác trả đũa.
Sơ Lê thừa biết cô ta sẽ chẳng dễ đối phó như vậy, cô kéo cặp sách, lôi từ trong đó ra hóa đơn mua bánh ở cửa hàng, đặt trên mặt bàn:" Đây là hóa đơn tôi đã mua bánh lúc trưa nay."
Bây giờ, Triệu Hợp Thuần mới có chút hoảng loạn.
Sơ Lê không mù, cô có thể nhìn thấy cái trái tim đen sì sì của cô ta. Triệu Hợp Thuần xác định muốn biến cô thành kẻ ngốc mới chịu, nhưng như vậy cô lại càng dễ thu thập cô ta hơn.
Triệu Hợp Thuần rụt dè, cẩn thận nói:" Thật không? Chắc em đã lấy sai rồi. Chị Sơ Lê đừng trách em nhé, cũng không cần phải tức giận."
Ý là Sơ Lê, chị đừng có mà truy cứu!
Sơ Lê ôm cánh tay, ánh mắt chuyên chú nhìn cô ta, hỏi:" Vậy EM nói cho CHỊ biết, em cầm sai như nào?
Triệu Hợp Thuần "em.. em.. em.." nửa ngày cũng chẳng phát biểu thêm được gì, bèn lấy lý do chạy chối chết: "Em về phòng làm bài tập đây."
Sơ Lê tiến lên phía trước vài bước, nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo cô ta, đôi mắt sáng ngời có thần, nói:"Chuyện này EM phải nói cho rõ ràng rồi mới được đi."
________ hết chương 18 _________
Vote nhiệt tình 🙆
Cmt nhiệt tình🙏
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook