Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào
-
Chương 259: Phần kết thúc: Em là tâm can của anh (6)
Cô nhớ tới mình từng đề cập với anh cuộc sống hạnh phúc đó, cứ ngủ đến khi tự tỉnh lại, bên cạnh còn có người yêu sâu đậm.
Lúc ấy mình cũng chỉ tùy tiện nói thôi, nhưng anh ấy lại ghi tạc trong lòng.
Anh vốn có thói quen rời giường sớm, nhưng kể từ sau khi mình nói như vậy xong, mỗi sáng sớm mở mắt cũng đều nhìn thấy anh cứ thế dịu dàng ngọt ngào nhìn mình.
Mà mỗi buổi sáng thời gian mình tỉnh lại cũng không giống nhau, thậm chí có lúc hơn mười giờ mới tỉnh.
Nhưng dù là thời điểm nào, anh vẫn nằm ở bên cạnh mình.
Cô không biết anh tỉnh lúc nào, anh cũng không chịu nói.
Lâm Mẫn Chỉ đã nói nhiều lần, Giang Thiến, cô có biết cô chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này không.
Bây giờ buổi sáng tổng giám đốc Giang đều không dự hội nghị, cũng bởi vì có một ngày hội nghị bị hoãn ba lần.
Đã nói là mười giờ rưỡi bắt đầu, sau đó lại đổi thành mười một giờ, sau nữa lại lùi đến buổi chiều.
Thật ra thì Giang Thiến nhớ rõ ngày ấy, chính là ngày xưa nay mình chưa từng ngủ thẳng tới mười một giờ.
Về sau Giang Triết tự nói với bản thân, anh cũng thấy sợ, thậm chí suy nghĩ có nên đánh thức cô không nữa.
Lâm Mẫn Chỉ còn nói, cô không phải biết công ty bận thế nào đâu, ai cũng đều phải ở lại làm thêm giờ.
Giang Thiến biết bởi vì Giang Triết phải cùng với mình, cho nên mỗi ngày thời gian đến công ty rất ít.
Giang Thiến nhớ tới có lần cô đề cập đến vấn đề này với Giang Triết, lúc ấy anh chỉ lạnh nhạt nói: “Đương nhiên để bọn họ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn làm việc, chẳng lẽ để cho tổng giám đốc như anh đi làm?”
Hỏi nữa, anh đều cự tuyệt trả lời bất cứ vấn đề gì, rồi cắt quả táo thành từng miếng nhỏ nhét vào trong miệng của cô.
Vì vậy, bạn học Giang Thiến hiền lành bắt đầu mềm lòng, không phải sáng nay mình đã làm ra chuyện rất quá đáng chứ?
Nhưng điều này hình như liên quan đến vấn đề nguyên tắc phải không?
Vậy mà anh lại bỏ rơi mình, một giây trước rõ ràng mình vẫn giận dỗi với anh, cứ thế chạy đến quầy rượu, cùng người phụ nữ đã từng xỉ nhục người phụ nữ của mình lôi lôi kéo kéo.
Nghĩ tới đây, Giang Thiến kiên quyết nghĩ, không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể mềm lòng, sẽ phải cực lực hành hạ anh, ai bảo anh làm thế khiến cô không có cảm giác an toàn chứ?
Ở bên cạnh Giang Triết hoàn toàn không nghĩ tới cô gái bé nhỏ bên cạnh mình, giờ phút này suy nghĩ luẩn quẩn từng vòng từng vòng, hắn chỉ đang nghĩ, phải làm sao để cho Thiến Nhi của anh thay đổi suy nghĩ.
Nhưng nhất thời thật sự không nghĩ ra biện pháp.
“Dừng lại phía trước một lát“.
Anh phân phó.
Tài xế cũng không biết phía trước là chỗ nào, chỉ biết chọn một đoạn đường, sau đó dừng lại ở ven đường.
Giang Triết xuống xe.
Anh không nói mình xuống xe làm gì, vì vậy Giang Thiến cảm thấy rất tò mò.
Ngày thường anh làm chuyện gì, nhất định sẽ nói với cô.
Thế nhưng hôm nay anh lại chẳng nói gì cả.
Trong lòng cô mơ hồ có phần mất mát.
Cô nhìn xuyên qua cửa kính, sau đó nhìn ra ngoài, chỉ thấy sau khi Giang Triết xuống xe, cúi đầu, gọi một cú điện thoại.
Trong giây phút này lòng Giang Thiến đột nhiên đau đớn.
Anh gọi điện thoại cho ai?
Tại sao phải tránh mình?
Nếu là trước kia, anh muốn gọi thì cứ gọi dù là cuộc điện thoại quan trọng thế nào cũng không tránh cô, nhưng hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cô cảm giác mình khóe mắt mình cay cay, không kềm được nước mắt lại muốn chảy xuống.
Giang Triết sao có thể biết trong lòng Giang Thiến nghĩ gì đây?
Anh chỉ biết cú điện thoại không thể để Thiến Nhi nghe được.
Là gọi cho Lâm Mẫn Chỉ, muốn cô đi điều tra một số việc.
“Cho cô thời gian một tuần, điều tra tất cả sản phụ thành phố A, hỏi thăm họ lựa chọn phương pháp sinh em bé nào, là sinh con tự nhiên hay sanh mổ, còn phải hỏi thăm họ cảm thấy phương pháp nào tốt hơn“.
Thư ký Lâm số khổ khi nhận được cú điện thoại này ngạc nhiên, sửng sốt.
Bây giờ trong công ty bận rộn biết nhường nào?
Thậm chí cô không biết dùng cái từ ngữ nào để hình dung.
Cô chỉ biết mình hận không thể dùng hết toàn bộ thời gian vào công việc.
Còn hận không bao giờ buồn ngủ, ngày ngày đều ở công ty.
Cô và anh đã mua nhà mới, hơn nữa cũng đã định ngày cưới rồi, quan trọng nhất là trang trí.
Nhưng hoàn toàn không dành ra một chút thời gian nào, thậm chí ngay cả chụp ảnh cưới cũng không có.
Vì việc này, chồng sắp cưới của cô thiếu chút nữa cãi nhau với cô.
Nhưng tổng giám đốc của cô, Giang Triết tiên sinh thân mến, thế nhưng giao cho cô một nhiệm vụ vinh quang mà lại gian khổ như vậy.
Hơn nữa, cuối cùng anh lại vẫn tặng kèm một câu như vậy.
“Thư ký Lâm, chuyện này không cho phép bất kỳ ai biết“.
Ý nghĩa đó là gì, ý nghĩa này chính là cô chỉ có thể thuận theo mà làm.
“Vậy. . . . . . Vậy bây giờ công việc trên tay phải làm sao?”
Lâm Mẫn Chỉ ôm một tia hi vọng, thật cẩn thận hỏi.
“Tất nhiên cô vẫn làm như trước“.
Những lời này không có bất kỳ điểm nào có thể thương lượng lại.
Một câu nói như thế trong nháy mắt như đẩy Lâm Mẫn Chỉ vào địa ngục.
A a a a a a a a, một giây đó, Lâm Mẫn Chỉ khua tay mua chân trong gió, cô thật sự sắp điên rồi.
Chẳng lẽ ông chủ của cô coi cô như siêu nhân vũ trụ không gì sánh được rồi sao?
Giang Triết cúp điện thoại, sau đó xoay người.
Giang Thiến vẫn nhìn động tác của anh, nhìn anh tao nhã xoay người, nhìn bước chân trầm ổn đi tới chỗ mình.
Che giấu ngổn ngang trong lòng, mắt nhìn về phía hai tay của mình.
Cuối cùng Giang Triết đi vào, tài xế đóng cửa xe.
Xe đi về hướng biệt thự, dường như chuyện vừa rồi hoàn toàn chưa có xảy ra.
Trong xe, không khí trầm mặc có phần đáng sợ.
Giang Triết đưa tay ra, lại rụt trở về, đổi thành nụ cười bất đắt dĩ.
Được rồi, nếu Thiến Nhi của anh muốn nổi giận, vậy thì cứ để cô nổi giận.
Bụng cảm thấy hơi đói, nhớ tới buổi sáng lúc đi ra thậm chí ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn.
Hình như vì tác động, thế nhưng bụng lại vang lên một âm thanh “ục ục”, trong không gian yên tĩnh như vậy, tất nhiên Giang Thiến nghe được âm thanh này rõ ràng.
Cô nhớ tới buổi sáng vừa mới xuống tầng một Giang Triết đã đi khám thai với cô.
Mày hơi nhíu lại, vẫn kéo túi của mình ra.
Túi của cô rất lớn, bên trong chứa đầy đồ ăn ngổn ngang.
Cô lấy một hộp bánh bích quy ra ngoài, sau đó đưa cho Giang Triết, nhưng vẫn không nói câu nào.
Trong lòng của Giang Triết vui mừng, Thiến Nhi của anh vẫn đau lòng vì anh đúng không?
Anh cố ý lắc đầu một cái.
“Tại sao không ăn vậy?”
Bởi vì có chút tức giận, giọng của Giang Thiến cũng không được tốt lắm.
“Đói bụng đến nỗi tay không di chuyển được nữa“.
Giọng của anh có vẻ như thật sự không còn chút hơi sức nào nữa.
Giang Thiến cắn môi mình một chút, không muốn để ý đến anh.
Nhưng Giang Triết làm sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.
Tay của anh nhẹ nhàng kéo cánh tay Giang Thiến một cái, thậm chí ngay cả giọng nói kia cũng đều là làm ra vẻ đáng thương tội nghiệp.
“Thiến Nhi“.
Không thể mềm lòng, không thể mềm lòng, trong lòng Giang Thiến tự nói với mình.
“Thiến Nhi, thật sự rất đói đấy. Thời gian dài như vậy.”
“Hừ, đáng đời“.
“Đói bụng mà không ăn cái gì, sau này sẽ mắc bệnh dạ dày, bệnh dạ dày rất dữ dội, về sau sẽ. . . . . .”
“Giang Triết“.
Sắc mặt của Giang Thiến lập tức trắng bệch, chưa từng có động tác nhanh như vậy, dùng sức xé hộp hộp bánh, sau đó cầm lên một miếng bánh quy hung hăng nhét vào trong miệng Giang Triết.
Khóe miệng Giang Triết câu lên, mắt khép hờ, che giấu ý cười nồng đậm trong mắt.
Rất nhanh, đã có một miếng bánh quy lót dạ dày.
“Thiến Nhi“.
Giang Thiến kín đáo đưa hộp bánh quy hắn.
“Vẫn còn đói“.
Giang Thiến quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với anh, sau đó tâm không cam tình không nguyện lại lấy ra một miếng, nhét vào trong miệng Giang Triết.
Bất tri bất giác, cả một hộp bánh quy cứ thế được giải quyết gọn gàng, hàng ghế trước tài xế thông minh đã sớm nâng lên tấm chắn.
Thật ra bình thường Giang Triết không thích ăn những thứ đồ này, anh không ăn bánh ngọt, thậm chí ngay cả trái cây cũng hiếm khi ăn.
Nhưng khó có được Thiến Nhi của anh dưới tình huống vẫn đang tức giận với anh vẫn chịu đút cho anh ăn, cơ hội như vậy dù sao anh vẫn nên nắm bắt.
Trở lại biệt thự, là thời gian ăn cơm trưa. Giang Thiến đối với Giang Triết vẫn là vẻ mặt xa cách.
Giang Triết cũng không để ý, anh vẫn như mọi khi thay cô bày biện đồ ăn cho tốt, rồi lại đẩy tới trước mặt của cô, nhìn cô không ăn, vẫn khuyên bảo như cũ, chịu khó ăn vào, ăn nhiều một chút.
Sau bữa cơm tối, anh dẫn theo Giang Thiến đi ngoài cửa.
“Em xem, mấy ngày này thời tiết tốt, quả nho đã chín rất nhiều, muốn ăn quả nào, anh hái cho em“.
Giang Thiến quay đầu.
Giang Triết cũng không để ý cô có trả lời mình hay không, chỉ là đưa tay hái xuống một quả đỏ nhất to nhất, sau đó nhận lấy khăn giấy trong tay vệ sĩ phía sau lưng cẩn thận lau sạch sẽ, bóc vỏ, đưa tới.
Giang Thiến cúi đầu, nhận lấy quả nho kia.
Ngón tay của cô chạm phải tay Giang Triết.
Thật ra ngón tay của Giang Triết dài và nhỏ, khi còn bé, cô đã từng nói đùa, nói đôi tay này là đôi tay của một nhà nghệ thuật.
Anh đàn piano thật sự rất hay, khi cô vào đây ở, cha cũng bảo cô học Piano.
Nhưng cô luôn luôn không thích đồ chơi đó, thậm chí về sau nghe tiếng đàn của Giang Triết cũng cảm thấy bực bội.
Giang Triết thế nhưng vì cô mà bỏ Piano, khi đó, trình độ anh tương đối tốt rồi, cho tới mấy năm sau lúc ở trên đường gặp thầy giáo Piano, ông ấy còn lắc đầu mà thở dài, nói thật là đáng tiếc.
Nghĩ tới đây, trong lòng của Giang Thiến bỗng dưng mềm nhũn.
Nàng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, sau đó lần nữa thả quả nho lại.
“Anh, hôm nay em không muốn ăn, anh ăn đi“.
Anh biết tay của cô không thích bị dính nước nho kia, cho nên, chỉ cần anh ở đây, mỗi lần đều là anh thay cô chuẩn bị thật tốt.
“Sao thế? Dạ dày khó chịu sao? Có phải hôm nay có món ăn nào bị ôi không?”
Giọng của Giang Triết lập tức trở nên khẩn trương.
“Không có“.
Giang Thiến lắc đầu.
“Hôm nay đột nhiên không muốn ăn, anh ăn đi“.
Chắc hẳn anh chưa từng vì bản thân mình làm những chuyện này.
Cô muốn ăn cái gì, đều là anh thay cô chuẩn bị tốt, nhưng cô lại rất ít khi nhìn thấy anh làm việc gì vì bản thân anh.
“Thiến Nhi“.
Giang Triết cho rằng cô vẫn đang tức giận chuyện hôm qua, há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng biến thành một tiếng thở dài thật dài, sau đó cái gì cũng không nói nữa.
Lúc ấy mình cũng chỉ tùy tiện nói thôi, nhưng anh ấy lại ghi tạc trong lòng.
Anh vốn có thói quen rời giường sớm, nhưng kể từ sau khi mình nói như vậy xong, mỗi sáng sớm mở mắt cũng đều nhìn thấy anh cứ thế dịu dàng ngọt ngào nhìn mình.
Mà mỗi buổi sáng thời gian mình tỉnh lại cũng không giống nhau, thậm chí có lúc hơn mười giờ mới tỉnh.
Nhưng dù là thời điểm nào, anh vẫn nằm ở bên cạnh mình.
Cô không biết anh tỉnh lúc nào, anh cũng không chịu nói.
Lâm Mẫn Chỉ đã nói nhiều lần, Giang Thiến, cô có biết cô chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này không.
Bây giờ buổi sáng tổng giám đốc Giang đều không dự hội nghị, cũng bởi vì có một ngày hội nghị bị hoãn ba lần.
Đã nói là mười giờ rưỡi bắt đầu, sau đó lại đổi thành mười một giờ, sau nữa lại lùi đến buổi chiều.
Thật ra thì Giang Thiến nhớ rõ ngày ấy, chính là ngày xưa nay mình chưa từng ngủ thẳng tới mười một giờ.
Về sau Giang Triết tự nói với bản thân, anh cũng thấy sợ, thậm chí suy nghĩ có nên đánh thức cô không nữa.
Lâm Mẫn Chỉ còn nói, cô không phải biết công ty bận thế nào đâu, ai cũng đều phải ở lại làm thêm giờ.
Giang Thiến biết bởi vì Giang Triết phải cùng với mình, cho nên mỗi ngày thời gian đến công ty rất ít.
Giang Thiến nhớ tới có lần cô đề cập đến vấn đề này với Giang Triết, lúc ấy anh chỉ lạnh nhạt nói: “Đương nhiên để bọn họ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn làm việc, chẳng lẽ để cho tổng giám đốc như anh đi làm?”
Hỏi nữa, anh đều cự tuyệt trả lời bất cứ vấn đề gì, rồi cắt quả táo thành từng miếng nhỏ nhét vào trong miệng của cô.
Vì vậy, bạn học Giang Thiến hiền lành bắt đầu mềm lòng, không phải sáng nay mình đã làm ra chuyện rất quá đáng chứ?
Nhưng điều này hình như liên quan đến vấn đề nguyên tắc phải không?
Vậy mà anh lại bỏ rơi mình, một giây trước rõ ràng mình vẫn giận dỗi với anh, cứ thế chạy đến quầy rượu, cùng người phụ nữ đã từng xỉ nhục người phụ nữ của mình lôi lôi kéo kéo.
Nghĩ tới đây, Giang Thiến kiên quyết nghĩ, không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể mềm lòng, sẽ phải cực lực hành hạ anh, ai bảo anh làm thế khiến cô không có cảm giác an toàn chứ?
Ở bên cạnh Giang Triết hoàn toàn không nghĩ tới cô gái bé nhỏ bên cạnh mình, giờ phút này suy nghĩ luẩn quẩn từng vòng từng vòng, hắn chỉ đang nghĩ, phải làm sao để cho Thiến Nhi của anh thay đổi suy nghĩ.
Nhưng nhất thời thật sự không nghĩ ra biện pháp.
“Dừng lại phía trước một lát“.
Anh phân phó.
Tài xế cũng không biết phía trước là chỗ nào, chỉ biết chọn một đoạn đường, sau đó dừng lại ở ven đường.
Giang Triết xuống xe.
Anh không nói mình xuống xe làm gì, vì vậy Giang Thiến cảm thấy rất tò mò.
Ngày thường anh làm chuyện gì, nhất định sẽ nói với cô.
Thế nhưng hôm nay anh lại chẳng nói gì cả.
Trong lòng cô mơ hồ có phần mất mát.
Cô nhìn xuyên qua cửa kính, sau đó nhìn ra ngoài, chỉ thấy sau khi Giang Triết xuống xe, cúi đầu, gọi một cú điện thoại.
Trong giây phút này lòng Giang Thiến đột nhiên đau đớn.
Anh gọi điện thoại cho ai?
Tại sao phải tránh mình?
Nếu là trước kia, anh muốn gọi thì cứ gọi dù là cuộc điện thoại quan trọng thế nào cũng không tránh cô, nhưng hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cô cảm giác mình khóe mắt mình cay cay, không kềm được nước mắt lại muốn chảy xuống.
Giang Triết sao có thể biết trong lòng Giang Thiến nghĩ gì đây?
Anh chỉ biết cú điện thoại không thể để Thiến Nhi nghe được.
Là gọi cho Lâm Mẫn Chỉ, muốn cô đi điều tra một số việc.
“Cho cô thời gian một tuần, điều tra tất cả sản phụ thành phố A, hỏi thăm họ lựa chọn phương pháp sinh em bé nào, là sinh con tự nhiên hay sanh mổ, còn phải hỏi thăm họ cảm thấy phương pháp nào tốt hơn“.
Thư ký Lâm số khổ khi nhận được cú điện thoại này ngạc nhiên, sửng sốt.
Bây giờ trong công ty bận rộn biết nhường nào?
Thậm chí cô không biết dùng cái từ ngữ nào để hình dung.
Cô chỉ biết mình hận không thể dùng hết toàn bộ thời gian vào công việc.
Còn hận không bao giờ buồn ngủ, ngày ngày đều ở công ty.
Cô và anh đã mua nhà mới, hơn nữa cũng đã định ngày cưới rồi, quan trọng nhất là trang trí.
Nhưng hoàn toàn không dành ra một chút thời gian nào, thậm chí ngay cả chụp ảnh cưới cũng không có.
Vì việc này, chồng sắp cưới của cô thiếu chút nữa cãi nhau với cô.
Nhưng tổng giám đốc của cô, Giang Triết tiên sinh thân mến, thế nhưng giao cho cô một nhiệm vụ vinh quang mà lại gian khổ như vậy.
Hơn nữa, cuối cùng anh lại vẫn tặng kèm một câu như vậy.
“Thư ký Lâm, chuyện này không cho phép bất kỳ ai biết“.
Ý nghĩa đó là gì, ý nghĩa này chính là cô chỉ có thể thuận theo mà làm.
“Vậy. . . . . . Vậy bây giờ công việc trên tay phải làm sao?”
Lâm Mẫn Chỉ ôm một tia hi vọng, thật cẩn thận hỏi.
“Tất nhiên cô vẫn làm như trước“.
Những lời này không có bất kỳ điểm nào có thể thương lượng lại.
Một câu nói như thế trong nháy mắt như đẩy Lâm Mẫn Chỉ vào địa ngục.
A a a a a a a a, một giây đó, Lâm Mẫn Chỉ khua tay mua chân trong gió, cô thật sự sắp điên rồi.
Chẳng lẽ ông chủ của cô coi cô như siêu nhân vũ trụ không gì sánh được rồi sao?
Giang Triết cúp điện thoại, sau đó xoay người.
Giang Thiến vẫn nhìn động tác của anh, nhìn anh tao nhã xoay người, nhìn bước chân trầm ổn đi tới chỗ mình.
Che giấu ngổn ngang trong lòng, mắt nhìn về phía hai tay của mình.
Cuối cùng Giang Triết đi vào, tài xế đóng cửa xe.
Xe đi về hướng biệt thự, dường như chuyện vừa rồi hoàn toàn chưa có xảy ra.
Trong xe, không khí trầm mặc có phần đáng sợ.
Giang Triết đưa tay ra, lại rụt trở về, đổi thành nụ cười bất đắt dĩ.
Được rồi, nếu Thiến Nhi của anh muốn nổi giận, vậy thì cứ để cô nổi giận.
Bụng cảm thấy hơi đói, nhớ tới buổi sáng lúc đi ra thậm chí ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn.
Hình như vì tác động, thế nhưng bụng lại vang lên một âm thanh “ục ục”, trong không gian yên tĩnh như vậy, tất nhiên Giang Thiến nghe được âm thanh này rõ ràng.
Cô nhớ tới buổi sáng vừa mới xuống tầng một Giang Triết đã đi khám thai với cô.
Mày hơi nhíu lại, vẫn kéo túi của mình ra.
Túi của cô rất lớn, bên trong chứa đầy đồ ăn ngổn ngang.
Cô lấy một hộp bánh bích quy ra ngoài, sau đó đưa cho Giang Triết, nhưng vẫn không nói câu nào.
Trong lòng của Giang Triết vui mừng, Thiến Nhi của anh vẫn đau lòng vì anh đúng không?
Anh cố ý lắc đầu một cái.
“Tại sao không ăn vậy?”
Bởi vì có chút tức giận, giọng của Giang Thiến cũng không được tốt lắm.
“Đói bụng đến nỗi tay không di chuyển được nữa“.
Giọng của anh có vẻ như thật sự không còn chút hơi sức nào nữa.
Giang Thiến cắn môi mình một chút, không muốn để ý đến anh.
Nhưng Giang Triết làm sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.
Tay của anh nhẹ nhàng kéo cánh tay Giang Thiến một cái, thậm chí ngay cả giọng nói kia cũng đều là làm ra vẻ đáng thương tội nghiệp.
“Thiến Nhi“.
Không thể mềm lòng, không thể mềm lòng, trong lòng Giang Thiến tự nói với mình.
“Thiến Nhi, thật sự rất đói đấy. Thời gian dài như vậy.”
“Hừ, đáng đời“.
“Đói bụng mà không ăn cái gì, sau này sẽ mắc bệnh dạ dày, bệnh dạ dày rất dữ dội, về sau sẽ. . . . . .”
“Giang Triết“.
Sắc mặt của Giang Thiến lập tức trắng bệch, chưa từng có động tác nhanh như vậy, dùng sức xé hộp hộp bánh, sau đó cầm lên một miếng bánh quy hung hăng nhét vào trong miệng Giang Triết.
Khóe miệng Giang Triết câu lên, mắt khép hờ, che giấu ý cười nồng đậm trong mắt.
Rất nhanh, đã có một miếng bánh quy lót dạ dày.
“Thiến Nhi“.
Giang Thiến kín đáo đưa hộp bánh quy hắn.
“Vẫn còn đói“.
Giang Thiến quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với anh, sau đó tâm không cam tình không nguyện lại lấy ra một miếng, nhét vào trong miệng Giang Triết.
Bất tri bất giác, cả một hộp bánh quy cứ thế được giải quyết gọn gàng, hàng ghế trước tài xế thông minh đã sớm nâng lên tấm chắn.
Thật ra bình thường Giang Triết không thích ăn những thứ đồ này, anh không ăn bánh ngọt, thậm chí ngay cả trái cây cũng hiếm khi ăn.
Nhưng khó có được Thiến Nhi của anh dưới tình huống vẫn đang tức giận với anh vẫn chịu đút cho anh ăn, cơ hội như vậy dù sao anh vẫn nên nắm bắt.
Trở lại biệt thự, là thời gian ăn cơm trưa. Giang Thiến đối với Giang Triết vẫn là vẻ mặt xa cách.
Giang Triết cũng không để ý, anh vẫn như mọi khi thay cô bày biện đồ ăn cho tốt, rồi lại đẩy tới trước mặt của cô, nhìn cô không ăn, vẫn khuyên bảo như cũ, chịu khó ăn vào, ăn nhiều một chút.
Sau bữa cơm tối, anh dẫn theo Giang Thiến đi ngoài cửa.
“Em xem, mấy ngày này thời tiết tốt, quả nho đã chín rất nhiều, muốn ăn quả nào, anh hái cho em“.
Giang Thiến quay đầu.
Giang Triết cũng không để ý cô có trả lời mình hay không, chỉ là đưa tay hái xuống một quả đỏ nhất to nhất, sau đó nhận lấy khăn giấy trong tay vệ sĩ phía sau lưng cẩn thận lau sạch sẽ, bóc vỏ, đưa tới.
Giang Thiến cúi đầu, nhận lấy quả nho kia.
Ngón tay của cô chạm phải tay Giang Triết.
Thật ra ngón tay của Giang Triết dài và nhỏ, khi còn bé, cô đã từng nói đùa, nói đôi tay này là đôi tay của một nhà nghệ thuật.
Anh đàn piano thật sự rất hay, khi cô vào đây ở, cha cũng bảo cô học Piano.
Nhưng cô luôn luôn không thích đồ chơi đó, thậm chí về sau nghe tiếng đàn của Giang Triết cũng cảm thấy bực bội.
Giang Triết thế nhưng vì cô mà bỏ Piano, khi đó, trình độ anh tương đối tốt rồi, cho tới mấy năm sau lúc ở trên đường gặp thầy giáo Piano, ông ấy còn lắc đầu mà thở dài, nói thật là đáng tiếc.
Nghĩ tới đây, trong lòng của Giang Thiến bỗng dưng mềm nhũn.
Nàng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, sau đó lần nữa thả quả nho lại.
“Anh, hôm nay em không muốn ăn, anh ăn đi“.
Anh biết tay của cô không thích bị dính nước nho kia, cho nên, chỉ cần anh ở đây, mỗi lần đều là anh thay cô chuẩn bị thật tốt.
“Sao thế? Dạ dày khó chịu sao? Có phải hôm nay có món ăn nào bị ôi không?”
Giọng của Giang Triết lập tức trở nên khẩn trương.
“Không có“.
Giang Thiến lắc đầu.
“Hôm nay đột nhiên không muốn ăn, anh ăn đi“.
Chắc hẳn anh chưa từng vì bản thân mình làm những chuyện này.
Cô muốn ăn cái gì, đều là anh thay cô chuẩn bị tốt, nhưng cô lại rất ít khi nhìn thấy anh làm việc gì vì bản thân anh.
“Thiến Nhi“.
Giang Triết cho rằng cô vẫn đang tức giận chuyện hôm qua, há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng biến thành một tiếng thở dài thật dài, sau đó cái gì cũng không nói nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook