Mười năm trước, trong phòng y tế của trường trung học Mỗ Quốc.

"Học trưởng, thực xin lỗi, bạn làm ơn hãy tha thứ cho tôi, tôi biết sai rồi."

Học sinh trung học năm nhất Vu Tâm Lăng đang quỳ gối trên giường bệnh, hai tay tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt khẩn trương mà nhận sai, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Tuấn Bình đang đứng ở trước mặt cô.

Sự việc là phát sinh như thế nào?

Hai mươi phút trước cô ở trong giờ thể dục té xỉu, được bạn học đưa vào phòng y tế, cô giáo trong phòng y tế bảo cô phải nghỉ ngơi nhiều hơn, giữa trưa hãy trở về phòng học, sau đó hết sức cố gắng tập trung, bạn học tốt Nhã Viện đặt vào bàn tay nhỏ bé của nàng một cái túi, trong túi ngoại trừ một lọ sữa, còn có bộ truyện thiếu nữ tập năm mà nàng thích nhất mới xuất bản hôm trước

"Mình sợ cậu nằm ở nơi này nhàm chán, đặc biệt mượn của Tiểu oánh mang tới." Tiểu Oánh là bạn nữ học cùng lớp với các cô, thường lén mang truyện tranh đến trường học để xem.

"Cám ơn cậu, Nhã Viện." Không hổ là bạn tốt của cô.

Sau khi tiếng chuông vang lên, Đinh Nhã Viện quay về lớp học, mà cô giáo phòng y tế cũng phải đi họp.

"Hai em nghỉ ngơi cho tốt, nếu có người muốn tìm cô, thì bảo bọn họ đến phòng dạy bảo ở dưới lầu."

Nơi này trừ bỏ cô còn có người khác sao? Bởi vì cô đã nằm ở đây nửa giờ, cách vách đều không có phản ứng gì, cho nên nghe thấy cô giáo chăm sóc sức khỏe nói vậy, thì lúc này cô mới liếc sang giường bên cạnh đang vây mành xung quanh, nhưng cô rất nhanh liền quay mặt lại, nhún nhún vai, đoán rằng đối phương đại khái thân thể không khỏe nên đã ngủ đi, hơn nữa trong lòng cô đang thầm nghĩ muốn lật xem truyện tranh.

Nhìn cô giáo phòng y tế đóng cửa lại, cô vui vẻ lấy ra quyển truyện tranh đọc, đưa lưng về phía cánh cửa nằm xuống, như vậy ngộ nhỡ có người tiến vào, cô có thể lập tức đem truyện tranh giấu vào trong chăn

Tập này nhân vật nữ rốt cục cũng có dũng khí nhìn về phía nhân vật nam tỏ tình, Vu Tâm Lăng nhìn nhìn, không khỏi nở nụ cười.

Nếu cô thích một người, có thể giống như nhân vật nữ trong truyện hay không, có dũng cảm nhìn đối phương mà nói? Không nghĩ tới màn vải trước mắt chậm rãi bị rớt ra, làm cho cô lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó từ trên giường ngồi dậy, đem mắt kính trên mũi đẩy lên cao một chút, khi nhìn thấy đối phương cô vô cùng kinh ngạc.

Cô có biết anh,anh là học trưởng không lâu từ trong trường học tư nhân của quý tộc chuyển tới trường trung học bình dân của các cô, cô cũng biết tên của anh, tên là Hạ Tuấn Bình, bởi vì các bạn nữ trong lớp đều hay bàn luận về anh, rất tuấn tú lại rất có tiền, quả thực chính là vương tử trong truyện tranh.

Nhưng cũng nghe nói anh luôn lạnh lùng khô khốc, không để ý đến ai, cũng không nói chuyện, hình như là tính tình không tốt lắm, anh sao lại phải ở trong phòng y tế?

Hơn nữa thân hình của anh so với nhìn xa còn cao hơn nhiều, anh cao bao nhiêu nha? Cô đoán ít nhất so với cô còn cao hơn cả một cái đầu

Hạ Tuấn Bình nhìn nữ sinh đang ngồi ở giường bên cạnh, đang nhìn anh đến ngẩn người, trên mặt đeo một đôi kính như ông lão, anh thấy cô đang mặc bộ quần áo thể dục. Là học muội năm thứ nhất, trách không được vẻ mặt ngu ngốc.

Vì cái gì anh phải ở trường học bình dân này?

Qua mấy tháng nữa, nghỉ hè vừa đến, anh sẽ cầm thẻ xanh đến Mĩ du học, nhưng cha lại quyết định trước khi anh xuất ngoại du học, phải chuyển tới trường học bình thường để học, nói cái gì bạn bè anh phần lớn là người giàu có, bởi vậy phải anh thể nghiệm ở chung với người bình thường, vì khi tới Mĩ rồi ở đó đủ mọi loại người đều có.

Căn bản là không cần phiền toái như vậy, chỗ không đến thì cũng đừng làm bạn, sao lại không được? Nhưng cha đã muốn quyết định, thậm chí còn giúp hắn làm thủ tục chuyển trường.

Phiền!

Anh mới chuyển tới nơi này học được hai tuần, liền cảm thấy không thể chịu được, anh thật sự không biết phải nhẫn nại tiếp mấy tháng còn lại như thế nào? Bởi vì hình như tất cả bạn học dường như đều nhìn anh như quái thai, anh cảm thấy bọn họ mới là quái thai, trường học có học sinh chuyển trường, có cái gì ngạc nhiên đâu, thật sự là phiền toái muốn chết.

Còn có, học muội trước mắt này rốt cuộc muốn nhìn anh ngẫn người đến bao lâu?

Anh nhìn quyển truyện trên tay cô, chỉ ra một chuyện rõ ràng: "Cô dám ở đây xem trộm truyện tranh?"

"Truyện tranh?" Vu Tâm Lăng cúi đầu liền thấy, đột nhiên hét to lên, lập tức kích động đem quyển truyện tranh giấu trong chắn, mang điểm xấu hổ, nàng ngây ngốc mà cười van xin," Học trưởng, thực xin lỗi, anh có thể làm bộ không thấy được không?"

Hạ Tuấn Bình liếc cô, vừa rồi không có thấy rõ ràng, hiện tại nhìn kỹ, hắn có chút ngoài ý muốn phát hiện tiểu học muội này bộ dạng cũng không tệ lắm, khuôn mặt nho nhỏ, sạch sẽ sáng sủa, cười rộ còn rộ lên núm đồng tiền dễ thương, nếu không có mắt kính to kia, hẳn là sẽ tốt hơn một chút.

Nhìn khuôn mặt non nớt có núm đồng tiền dễ thương kia, có lẽ là những ngày học ở trong trường này thực sự không thú vị, làm cho anh hứng khởi nuôi dưỡng một sủng vật để giải buồn ý niệm trong đầu, ít nhất giữa trưa cũng không cần phải ăn cơm một mình. Lại đánh giá trước tiểu học muội trước mắt này, ngơ ngác ngốc nghếch, hẳn là khống chế dễ dàng, hơn nữa đáng yêu bộ dáng, không phải là lựa chọn tốt nhất sao?

Trên khuôn mặt tuấn tú khẽ nhếch lên một chút ý cười: "Không được!"

"Cái gì?" Vu Tâm Lăng rớt lại vẻ tươi cười ngốc nghếch.

"Tôi nhớ rõ mang truyện tranh đến trường học, hình như trái với nội quy của trường học, tôi không nói sai chứ?" Tuy rằng anh là học sinh chuyển trường, nhưng mỗi một nội quy trong trường đều không sai biệt lắm." Cô đã phạm vào nội quy của trường học, tôi cảm thấy bản thân phải có nghĩa vụ đi nói cho thầy cô giáo."

Nghe thấy anh muốn đi tố giác nàng, Vu Tâm Lăng sợ tới mức là tự nhiên nhảy dựng lên quỳ gối trên giường, hai tay tạo thành chữ thập thỉnh cầu.

"Học trưởng, thực xin lỗi, tôi biết sai lầm rồi, tôi không nên đọc lén truyện tranh, anh làm ơn không cần nói với thầy cô."

Côvội vàng như sắp khóc, chỉ sợ làm phiền hà bạn học, cũng như làm cho mẹ khổ sở.

Bởi vì một khi báo cáo với thầy cô, thì trường học sẽ thông báo cho cha mẹ biết, từ sau khi cha qua đời, một mình mẹ cố gắng làm việc nuôi dưỡng nàng đã thực vất vả, nếu để cho mẹ biết nàng làm trái với nội quy của trường học, như vậy cô nhất định sẽ rất khó qua.

Phản ứng của cô thật là thú vị, càng giữ vững thêm ý tưởng muốn nuôi dưỡng "Sủng vật" của anh: "Chính là phạm vào sai thì nên nhận xử phạt, không phải sao?"

"Học trưởng, thực xin lỗi, tôi biết sai lầm rồi, làm ơn hãy tha thứ cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ở trong trường đọc truyện tranh nữa." Đột nhiên, nàng nhớ tới buổi sáng hôm nay mẹ có cho nàng tiền tiêu vặt, nàng từ trong túi quần thể sục lấu ra mười đồng tiền.

"Học trưởng, tôi bây giờ có mười đồng tiền, tôi mời anh uống nước, van xin anh không cần phải nói với thầy cô."

Mười đồng tiền? Thật đúng là không hổ danh trường học bình dân: "Tôi đối với đồ ăn không có hứng thú."

"Học trưởng......"

"Cô thật là muốn nhận sai sao?"

"Đương nhiên." Cô gật đầu như giã tỏi: "Tôi thiệt tình muốn nhận sai."

"Cô tên là gì?"

"Vu Tâm Lăng." Cô ngoan ngoãn nói tên.

"Cô có biết tôi là ai không?" Không ngoài dự đoán, anh thấy cô gật đầu: "Kỳ thật muốn tôi đáp ứng cô không đi nói cho thầy cô giáo thì cũng có thể, bất quá phải đáp ứng với tôi một việc."

"Chuyện gì?" Chỉ cần đáp ứng rồi, anh sẽ không đi nói với thầy cô sao?

"Từ hôm nay trở đi, cô phải ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tôi bảo cô làm cái gì, thì cô phải làm cái đấy."

Ngoan ngoãn nghe lời anh? Vu Tâm Lăng hoang mang nhìn anh: " Học trưởng, anh nghĩ rằng tôi là người ngu ngốc sao? Nếu như tôi đáp ứng, vạn nhất anh bảo tôi làm chuyện xấu, thì phải làm sao bây giờ?"

Vẫn còn cố gắng có tính cách riêng, nghĩ đến ngơ ngác ngốc nghếch, không nghĩ tới còn có thể cãi lại? Tốt lắm, anh sẽ cho cô biết, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, không thể phản kháng anh.

"Vậy cô chính là không đáp ứng?"

"Tôi......"

"Vậy được rồi, tôi hiện tại phải đi báo cáo với thầy cô, có người làm trái với nội quy của trường học......" Nói xong sẽ rời đi.

"Học trưởng, chờ một chút!" Vội vàng từ trên giường nhảy xuống tới, cô vươn tay nắm chặt cánh tay anh.

Hạ Tuấn Bình cúi đầu nhìn cô, phát hiện nàng đứng trên mặt đất cùng với ngồi trên giường cao như nhau. Cô như vậy mà cũng coi như học sinh trung học?

Nhìn thấy vẻ mặt giãy dụa của cô, cái miệng nhỏ nhắn khi thì cong lên khi thì xẹp xuống, anh thiếu chút nữa bật cười.

Tuyệt đối không khó khăn quyết định được không? Ngoan ngoãn gật đầu thì tốt rồi.

Vu Tâm Lăng đối với điều kiện của Hạ Tuấn Bình đưa ra, tuy rằng trong lòng vẫn đang do dự, nhưng mà nàng tựa hồ cũng không có quyền lợi được nói, nếu không, anh khẳng định lập tức sẽ đi đến thầy cô tố giác, cô cũng không nghĩ muốn chuyện mình lo lắng sẽ phát sinh.

Cô chỉ có thể an ủi bản thân. Dù sao học trưởng không lâu sau cũng tốt nghiệp, cho dù đáp ứng nghe lời anh, cũng cũng chỉ khoảng hai, ba tháng mà thôi.

Bởi vậy cô gật đầu: "Được, học trưởng, tôi đáp ứng anh, chính là anh không thể bắt tôi làm chuyện xấu, cũng không làm chuyện trái với nội quy trường học."

"Cô yên tâm, tôi là người rất tuân thủ nội quy trường học, sẽ không bắt cô làm chuyện xấu."

Hai người đạt tới hiệp nghị, khuôn mặt anh tuấn của Hạ Tuấn Bình lộ ra nụ cười tươi đầu tiên kể từ khi đi vào đây học, vui sướng mà phóng túng, mà Vu Tâm Lăng cũng cười, còn an tâm mà thở dài. Cuối cùng sẽ không bị thầy cô biết chuyện nàng nhìn đọc lén truyện tranh.

"Tôi buổi trưa đều phải ăn cơm một mình, về sau, cô mỗi ngày vào buổi trưa phải lại đây báo danh, nghe được không?" Anh tạm thời còn chưa nghĩ đến bắt cô phải làm gì, bất quá ít nhất đến khi rời khỏi trường học này, buổi trưa anh sẽ không nhàm chán.

"Chính là buổi trưa tôi đều là cùng Nhã Viện ăn cơm......"

Anh hướng nàng trừng mắt nhìn: "Nhanh như vậy liền đã quên vừa rồi cô mới nói gì sao? Tôi xem chắc là tôi phải đi nói với thầy cô thôi."

"Không cần, học trưởng, tôi nghe lời anh, về sau mỗi buổi trưa tôi đều đến phòng học vật lý."

Về sau, Vu Tâm Lăng bắt đầu mỗi buổi trưa đều chạy tới phòng học vật lý, sau đó cô cảm thấy được học trưởng thật sự đúng như trong lời kể, tính tình không tốt lắm, không tốt lắm ở mọi điểm, đặc biệt là thích soi mói vào chuyện của cô.

Ví dụ hiện tại-

"Cô mỗi ngày tiện lợi đều là đóng gói đồ ăn qua đêm đến ăn? Trách không được dinh dưỡng vào người cô không có hiệu quả."

Cùng nhau ăn cơm đã một tuần nay, Hạ Tuấn Bình thật sự chịu không nổi Vu Tâm Lăng mỗi ngày đều ăn thức anh nhanh, đều là đồ ăn buổi tối ăn thừa, hơn nữa hấp qua, nên màu sắc của đồ ăn, làm cho anh không dám khen tặng: "Trường học không phải có thể đặt đồ ăn dễ dàng sao?"

Cha tuy rằng bắt anh phải cùng ăn cơm trưa với bạn cùng lớp, nhưng anh nào có biện pháp cùng bạn học đem hắn trở thành quái thai ăn cơm, bởi vậy sau khi được thầy giáo vật lý đồng ý, anh mượn chìa khóa, mỗi giữa trưa đều đi đến phòng vật lý ăn cơm trưa.

" ôi không phải không hấp thu dinh dưỡng." Vu Tâm Lăng mồm to ăn cơm, biểu hiện nàng thực khỏe mạnh: "Kỳ thật bởi vì hấp qua mà nhìn không tốt lắm nhưng ăn vẫn tốt mà." Đây là mẹ thay cô chuẩn bị đồ ăn, hơn nữa không hề ít bạn học cũng giống cô, là tự mình mang cơm hộp đến trường học hấp nóng.

"Cơm hộp cho dù không đủ dinh dưỡng, thì cô ít nhất cũng nên mua bình sữa đến mà uống chứ!"

"Chính là tiền tiêu vặt của tôi phải dùng để mua sách tham khảo cùng trắc nghiệm bình lượng."

Thật sự là đủ rồi! Hạ Tuấn Bình từ trong bóp da lấy ra một tấm vé có giá trị tiền lớn, đưa cho cô: "Cầm tiền này mua chút gì mà cô muốn đi."

Vu Tâm Lăng nhìn tiền mặt này, cũng không có đưa tay ra tiếp nhận: "Học trưởng, bản thân tôi sẽ chậm rãi tiết kiệm, tôi không nghĩ muốn lấy tiền của anh."

"Chờ cô tiết kiệm đủ tiền, thì đã đến nghỉ hè."

"Cái kia cũng không sao, tôi có thể mua cho học kỳ sau." Cô chính là không muốn lấy tiền của học trưởng: "Nếu tôi lấy tiền của học trưởng đi mua đồ vật này nọ, mẹ tôi mà biết, nhất định sẽ rất khó thoát, bởi vì mẹ không thích tôi lấy đồ này nọ của người khác, tôi không muốn mẹ phải khổ sở."

Hạ Tuấn Bình thật sự là không biết nói gì. ngày đầu tiên cùng nhau ăn cơm, anh cũng đã hỏi qua chuyện của cô, biết cô sinh ra ở một gia đình mồ côi cha.

Đột nhiên, Vu Tâm Lăng cảm thấy ánh mắt ngứa, bởi vậy cô bỏ kính mắt xuống, xoa nhẹ dưới viền mắt, nghe thấy hình như hắn đang nói chuyện, cô dụi mắt, rồi hoang mang hỏi han: "Học trưởng, vừa rồi anh đang nói cái gì?"

Hạ Tuấn Bình ngẩng lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trợn tròn mắt nhìn Vu Tâm Lăng, sau khi nàng bỏ mắt kính ra, làm cho anh có kinh ngạc không nhỏ, vốn anh đã cảm thấy bộ dạng của cô thực đáng yêu, nhưng sau khi không có kính mắt, thoạt nhìn lập thể cẩn thận ngũ quan của cô, làn da trắng nõn, hơn nữa một đôi mắt to bởi vì xoa bóp mà mang thêm chút ướt át ngập nước, tổ hợp đứng lên, là bày ra khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm, bỗng dưng, anh cảm thấy ngực của mình đập thật mạnh.

Anh đem mặt xoay đi, không rõ làm sao mà tim mình lại đập nhanh hơn.

Mà Vu Tâm Lăng sau khi đem mắt kính vào lại thấy biểu tình của anh có chút quái dị, không có trả lời lời của cô, ngược lại đem mặt chuyển qua chỗ khác: "Học trưởng, anh làm sao vậy?"

"Không có việc gì!"

Cô tới gần anh: "anh không phải có chỗ nào không thoải mái chứ?"

"Không có."

"Chính là anh...... A!" Hai má bị người nhéo mạnh xuống, làm cho cô bị đau kêu lên một tiếng.

Hạ Tuấn Bình dùng tức giận để che dấu cảm giác không hiểu kia: "Không có chuyện gì sao lại tới gần tôi? Lần sau không được tới gần tôi như vậy, đã biết chưa?"

"Tôi đã biết." Xoa xoa mặt. Cô nhớ kỹ, học trưởng không thích người ta tới gần anh.

Nghĩ rằng anh đang giận cô, nhưng buổi trưa ngày hôm sau, Hạ Tuấn Bình mang theo hai hộp cơm.

"Cái này cho cô ăn."

Nghe nói người giúp việc của học trưởng mua cơm hộp đến trường học, là lái xe của gia đình anh, nhìn hộp cơm xa hoa phong phú bày ra trước mặt, nước miếng của Vu Tâm Lăng thiếu chút nữa chảy ra: "Tôi không có thể ăn cơm hộp của anh, bằng không thì hộp cơm của tôi làm sao bây giờ? Không thể lãng phí thức ăn."

"Sẽ không lãng phí, cầm lại đây, tôi cũng ăn một miếng luôn."

Học trưởng muốn ăn cơm hộp của cô? Chính là anh không phải nói cơm hộp của cô thực kinh khủng? Còn chưa có phản ứng, Hạ Tuấn Bình đã đưa tay ra với lấy hộp cơm của cô, liền như anh nói, anh há mồm ra ăn.

Nhìn anh ăn sạch cơm hộp của cô, Vu Tâm Lăng nở nụ cười: "Học trưởng, tuy rằng tất cả mọi người đều nói anh rất khó ở chung, tính tình không tốt, nhưng kỳ thật anh lại là người rất tốt?"

Người tốt? Không ai từng nói anh như vậy, làm cho anh nhất thời cảm thấy có chút không được tự nhiên, không biết nên nói cái gì, đành lại phải nhéo vào hai má trắng mịn đang cười sáng lạn kia che dấu hoảng hốt."Lúc ăn cơm, không được nói chuyện."

Đau quá! Vu Tâm Lăng vuốt bị gò má bị véo đau. Cô lại biết thêm một sự kiện, thì ra học trưởng cũng không thích có người khen ngợi anh.

Lại qua vài buổi trưa, vừa đi vào trong phòng vật lý, cô liền thấy trên bàn có vài cuốn sách tham khảo nàng muốn.

"Học trưởng, cái này là sách tham khảo a?"

"Đó là sách tôi đã dùng qua, hiện tại tặng cho cô."

"Thật vậy chăng?" Vu Tâm Lăng mừng rỡ như điên. Cô không thèm để ý là sách tham khảo khác nhau, có thể xem là tốt rồi! Cô cười tít mắt, sau đó hướng anh nói lời cảm tạ: "Học trưởng, cám ơn anh." Học trưởng quả nhiên là người tốt, bất quá lúc này đây cô không dám lại khen anh, cũng không dám gần anh thân cận quá.

Thật sự là ngốc, đây chỉ là mấy quyển sách tham khảo, có cái gì hay đâu, mà thấy cô vui vẻ giống như được cái gì đó, khóe miệng của Hạ Tuấn Bình không tự giác mà giương lên.

Vu Tâm Lăng lật sách tham khảo, biểu tình có chút hoang mang: "Học trưởng, anh không phải nói đây là sách đã dùng qua? Nhưng mà thoạt nhìn còn mới như vậy, hơn nữa bên trong đều không có viết chữ......"

Anh trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái: "Cho cô dùng mà còn dài dòng như vậy, cô muốn làm cho tôi tức giận đúng không?"

Hai tay cô chạy nhanh băng bó hai gò má: "Không có."

Cô sợ tôi?"

Vu Tâm Lăng suy nghĩ rồi lắc đầu. Cô chính là không muốn bị người nhéo hai má, đau quá.

"Bỏ hai tay ra." Thấy hai tay cô vẫn che mặt, hắn nói: "Buông hai tay ra, tôi sẽ đáp ứng không nhéo vào hai má của cô nữa."

"Thật vậy chăng?"

"Thật sự."

Nghe được anh không hề nhéo hai má của anh, Vu Tâm Lăng vui vẻ mà nở nụ cười: "Cám ơn học trưởng."

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến sáng lạn, anh phát hiện ra cô cười rộ lên thật sự rất đáng yêu, đơn thuần không có tâm cơ, làm cho người ta cũng không thể không theo sát vui vẻ lên.

Thật sự rất đáng yêu! Hai tay anh duỗi ra, nhịn không được lại nhéo hai má thoạt nhìn vô cùng trắng mịn kia, sau đó sủng vật của anh tức giận.

"Học trưởng, anh không phải đáp ứng tôi sẽ không hề nhéo tôi nữa sao?"

"Một giây trước tôi đáp ứng rồi, nhưng một giây này, tôi không có đáp ứng."

Cái này Vu Tâm Lăng lại hiểu biết thêm một chút, học trưởng không chỉ tính tình xấu xa, mà còn thực cổ quái, tóm lại, chính mình về sau cẩn thận một chút, có thể bảo trì khoảng cách liền tận lực mà bảo trì khoảng cách.

Thời gian qua thật sự mau, hơn hai tháng rất nhanh liền trôi qua, trước này cử hành lễ tốt nghiệp cho năm thứ ba một tuần, Vu Tâm Lăng cảm thấy trưa hôm nay Hạ Tuấn Bình, có chút là lạ, hay nhìn cô, hơn nữa biểu tình tựa hồ so với ngày thường nguy hiểm hơn, làm cho cô không khỏi nghĩ ngợi, cô có làm cái gì để học trưởng tức giận sao?

Rốt cục, Hạ Tuấn Bình cũng mở miệng nói chuyện.

"Tôi muốn nói với cô, ngày mai tôi sẽ không đến trường học nữa." Anh không cần đích thân đến lĩnh bằng tốt nghiệp, hơn nữa anh bắt đầu chuẩn bị xuất ngoại: "Không bao lâu nữa tôi sẽ đi Mĩ du học."

"Ách" Mặc dù có chút kinh ngạc ngày mai hắn bắt đầu sẽ không đến trường học, nhưng cũng không có gì ngoài ý muốn là được, bởi vì anh cũng đã sớm nói qua với cô chuyện về sau sẽ đi Mĩ du học.

"Cô có cái gì muốn nói với tôi không?"

"A?" Muốn nói gì đâu? Vu Tâm Lăng sững sờ mà suy nghĩ.

Cô không biết bản thân nên nói gì với anh, bởi vì cho dù không có đi Mĩ, thì lúc học trưởng tốt nghiệp, hai người cũng phải tách ra. Nhưng Hạ Tuấn Bình thực sữ hung ác mà nhìn cô, cô không mở miệng cũng không được," Học trưởng, gặp lại." Cô nghĩ về sau bọn họ hẳn là không có cơ hội gặp mặt đi!

Hạ Tuấn Bình lông mày thu nhanh: "Chỉ vậy thôi?"

Xong rồi, bộ dạng của học trưởng thoạt nhìn rất tức giận, anh rốt cuộc muốn nàng nói cái gì? Trong lòng của Vu Tâm Lăng không khỏi khẩn trương.

" Học trưởng, hy vọng anh đến Mĩ tất cả đều thuận lợi." Như vậy được chưa?

Nói thật, Hạ Tuấn Bình cũng không biết mình muốn nghe tiểu học muội ở chung hơn hai tháng này nói cái gì, chính là đối với việc anh sẽ đi Mĩ, thì trên mặt cô không thèm có biểu tình gì, làm cho anh nhìn, trong lòng không hiểu sao bốc hỏa.

Học trưởng còn vẫn còn đang trừng cô, làm sao bây giờ? Vu Tâm Lăng sợ tới mức hai tay ôm chặt hai gò má, rồi vụng trộm lui hai bước.

"Học trưởng, cô muốn tôi nói cái gì, chỉ cần anh nói ra, tôi đọc theo là được rồi." Cô thật sự không biết anh muốn nàng nói cái gì.

Nhìn cô tận lực mà kéo xa khoảng cách với anh, cơn tức cửa Hạ Tuấn Bình lớn hơn nữa. Chẳng lẽ cô sẽ không có thể biểu hiện bộ dáng luyến tiếc khi anh rời đi sao? Hay là nói, cô vẫn chờ ngày này đến?

Không thể tha thứ! Tốt xấu thì hơn hai tháng qua, anh đối với cô tính ra không tồi, trước khi anh đi rồi, bàn tay to che ở trên tay nhỏ bé, nâng mặt của cô lên, lưu lại một thứ sẽ làm nàng rất khó quên chuyện của anh.

Anh cắn môi của cô.

Giống như rất nhiều học sinh năm thứ hai, tuy rằng được nghỉ hè, nhưng sắp sang năm thứ ba Vu Tâm Lăng vẫn là mỗi ngày đều đến trường để học phụ đạo, bất quá chỉ có buổi sáng đi học, buổi chiều còn lại là thời gian tự do tu tập.

Hôm nay, cô rời trường sớm hơn, bởi vì Đinh Nhã Viện xin phép xuất ngoại, hại cô thật nhàm chán.

Đi vào cửa hàng gần đây, bởi vì thời tiết thật sự quá nóng, làm cho cô nhịn không được đi vào mua một cây kem, ăn vào miệng, cả người đều mát mẻ hẳn lên.

"Vu Tâm Lăng!"

Sau khi đi vào lầu dưới của khu nhà, nàng nghe thấy có người kêu cô, sửng sốt vì thanh âm có điểm thực......

Đột nhiên, nàng xoay người, thấy Hạ Tuấn Bình, cô sợ hãi, cây kem trong tay trực tiếp rơi trên mặt đất, nếu là bình thường, cô nhất định sẽ mắng mình không cẩn thận, nhưng giờ phút này kinh ngạc làm cho việc này đều trôi quá hết thảy.

"Tuấn Bình học trưởng?" Cô tưởng mình hoa mắt?

"Không tồi, còn nhớ rõ tôi."

"Anh anh anh...... Anh như thế nào lại ở chỗ này? Anh không phải đi Mĩ du học sao?" Lúc nhìn thấy anh, thật sự làm cho cô khiếp sợ không thôi, hơn nữa sao anh lại biết nhà cô?

"Trường học cho nghỉ hè, tôi trở về Đài Loan."

Thấy anh đi tới, Vu Tâm Lăng theo bản năng lui lại về sau, không biết vì cái gì, cô lại cảm thấy được có điểm đáng sợ.

Anh tiến lên nàng lui ra phía sau, làm cái gì!" Không được lui ra phía sau, đứng lại cho tôi."

"Nhưng mà...."

"Cô lại muốn tôi cắn cô sao?"

Nghe thấy anh vừa nói muốn cắn cô, cô sợ tới mức đứng ở tại chỗ, không dám lộn xộn, một năm trước bị anh cắn môi để đi du học, làm cho cô đau mất vài ngày đâu.

Anh tiến lên, giống như cô là sủng vật biết nghe lời, anh nhẹ nhàng vuốt đầu của cô Một năm không gặp, cô vẫn ngây ngốc như vậy, bất quá diện mạo đáng yêu tựa hồ xinh đẹp hơn, với lại, cô đã mười lăm tuổi, ở nước ngoài, cô gái mười lăm tuổi đã rất thành thục.

"Thật lâu không gặp, đi, tôi mời cô đi ăn cái gì."

Chính là cô tuyệt đối không nghĩ muốn đi cùng anh ăn cái gì: "Thực xin lỗi, tôi nghĩ phải về nhà." Nhìn thấy anh rất hung hăng nhìn cô,cô không khỏi cúi đầu.

"ô không phải nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi sao, như thế nào, muốn đổi ý không giữ lời hứa sao?"

" Chính là tôi nghĩ đến......" Cô nghĩ đến chỉ ở trong trường học kia mới cần nghe lời anh.

"Chúng ta lúc ấy cũng không có đính hạ kỳ hạn, cho nên, cô bây giờ vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời của tôi, biết không?" " Sủng vật" của anh tựa hồ có điểm kháng cự, bọn họ một năm đã không gặp nhau, sẽ có cảm giác xa lạ là nhất định, về sau, anh sẽ thường xuyên trở về tìm cô.

Vu Tâm Lăng thật sự không biết anh đang nói cái gì. Vì cái gì mà nàng bây giờ còn phải ngoan ngoãn nghe lời anh?" Học trưởng, anh đừng nghĩ rằng tôi thật sự thực ngoan ngoãn, anh đều đã tốt nghiệp, truyện tranh tôi cũng đã sớm trả lại cho Tiểu oánh, tôi đã có thể không cần phải nghe lời của anh."

Không tồi, qua một năm, cô hình như trở nên thông minh hơn một chút, song có lẽ cũng chỉ có một chút.

"Vậy được rồi, tôi chỉ đi theo mẹ của cô thừa nhận, trước kia chúng ta mỗi buổi trưa đều hẹn hò cùng nhau ăn cơm, còn có, chúng ta cũng từng hôn môi."

Cái gì hẹn hò? Cái gì hôn môi? Tại thời điểm kinh ngạc, kinh ngạc cùng rối loạn thì Vu Tâm Lăng đã bị lôi kéo đi, ăn cái gì nàng cũng không có ấn tượng, chỉ biết là anh trước khi mẹ cô tan tầm thì đưa nàng về nhà, sau đó, nhìn thấy anh cúi đầu lại muốn cắn môi của cô,cô sợ tới mức nhắm mắt lại.

Cô cảm thấy mắt kính trên mặt bị lấy xuống, về sau sẽ rất đau, nhưng không có, cảm giác môi của học trưởng có điểm nóng nóng, lúc này đây anh không có tàn phá môi của cô.

Hạ Tuấn Bình hôn lên đôi môi hồng mềm mại kia, sau khi đi Mĩ du học, không biết vì cái gì,anh luôn nhớ tới học muôi ngu ngốc này, là bởi vì trước kia ở trường học khi dễ cô rất thú vị như vậy, hại anh rất muốn đem nàng đưa đến Mĩ thôi? Anh ngẫu nhiên lại toát ra ý nghĩ như vậy.

Hiện tại nhìn thấy cô, làm cho tâm anh có chút bất an không hiểu.

"Có người đã hôn qua cô như vậy hay không?"

Học trưởng là đang hôn cô? Vu Tâm Lăng dù ngu ngốc như thế nào, cũng biết kiss là xảy ra chuyện gì, bởi vậy cô đỏ mặt, lắc đầu.

"Tốt lắm, nhớ kỹ, về sau chỉ có một mình tôi có thể hôn cô."

Từ này về sau mỗi lần nghỉ hè, anh chỉ cần nghỉ thì lại trở về Đài Loan, nhất định sẽ tìm đến cô, sau đó mỗi lần đều đã làm chuyện giống như hôm nay, hôn cô, làm cho nàng rất thẹn thùng.

"Không cần thẹn thùng, ở Mĩ chào hỏi đều là như vậy."

Phải không? Chính là cô vẫn không có thói quen khi anh mỗi lần nhìn thấy cô, đều phải hôn đến vài lần, nhưng lại có ôm, tuy rằng nàng ở trên TV cũng thấy qua người ngoại quốc ôm, nhưng cô cảm thấy thực sự xấu hổ, đặc biệt học trưởng có đôi khi sẽ ôm thật sự chặt.

Năm thứ hai, trở về Đài Loan học trưởng mua di động cho cô, cô vốn không muốn, vạn nhất bị mẹ phát hiện nên làm cái gì bây giờ?

"Sao em lại có thể ngu ngốc như thế? Thanh âm thì có thể để rung, hơn nữa giấu ở trong góc phòng của em, anh bình thường ban ngày sẽ không gọi, chỉ có buổi tối mới có thể gọi điện thoại cho em."

Kiên quyết nhét di động vào trong tay của cô,cô vốn nghĩ hắn chỉ ở Đài Loan mới có thể gọi điện thoại cho cô, không nghĩ tới khi anh quay về Mĩ, lại còn gọi điện thoại vượt đại dương cho cô.

Thời gian lại vội vàng qua nhanh.

Nghỉ hè một năm này, đối với cô mà nói, mới xem như chân chính nghỉ hè, bởi vì cô tốt nghiệp trung học, cùng bạn tốt Nhã Viện cùng nhau thi đại học quốc gia khoa kế toán, bởi vậy cô thỉnh thoảng cũng sẽ cùng Nhã Viện đi dạo phố.

Hôm nay Nhã Viện quyết định sẽ bỏ kính mắt, sửa thành mang kính sát tròng, đồng thời cũng giựt giây cô cùng nhau đổi, dù sao lên đại học còn mang kính mắt, nhìn không tốt lắm, hơn nữa cũng sẽ không dễ dàng có bạn trai.

Nhã Viện nói, sau khi vào đại học, cô phải bắt đầu giao lưu nói chuyện với bạn trai, sau đó cùng bạn trai hôn môi, cô mong chờ nụ hôn đầu tiên của mình.

Nụ hôn đầu tiên? Cô cùng Tuấn Bình học trưởng trước kia đã sớm hôn qua như thế, như vậy anh được xem như bạn trai của cô sao? Cô không biết, bởi vì học trưởng chưa từng có nói qua.

Dưới sự kiên trì của Nhã Viện, cô đeo kính sát tròng, còn đi cắt tóc, nhìn bản thân qua gương, cô quả thực cũng sắp không nhận ra mình, đúng như Nhã Viện nói, cô không mang kính mắt so với mang kính mắt đẹp hơn.

Sau khi cùng Nhã Viện chia tay, cô chạy tới nơi hẹn hò cùng Tuấn Bình học trưởng, nghĩ Học Trưởng cũng sẽ cảm thấy được nàng trở nên đẹp hơn hay không?

Nhưng không nghĩ tới mới ngồi vào trong xe của học trưởng,anh vừa thấy cô lại bắt đầu tức giận.

"Vì cái gì mà lại cắt tóc dài thành ngắn như vậy, lại không đeo kính mắt?"

Cô bị anh hung dữ không hiểu vì sao: "Bởi vì Nhã Viện nói em không mang kính mắt sẽ đẹp hơn, thợ cắt tóc nói em rất hợp với tóc ngắn, bởi vậy liền cắt."

"Làm gì mà đột nhiên lại muốn thay đổi?"

"Nghe nói ở đại học, nam sinh bình thường đều không thích nữ sinh đeo mắt kính, cho nên......"

"Em đã có bạn trai là anh đây, còn muốn cùng nam sinh khác kết giao?" Hạ Tuấn Bình ánh mắt bốc hỏa chất vấn cô.

"Học trưởng, anh là bạn trai của em?"

"Em làm gì mà kinh ngạc như vậy?" Cô gái ngốc này: "Chẳng lẽ anh không nói gì, em sẽ không biết nói hai chúng ta là đang kết giao, anh là bạn trai của em sao?"

Vu Tâm Lăng lắc đầu. Cô thật sự không biết, bởi vì học trưởng chưa từng có nói qua.

Hạ Tuấn Bình nhìn mái tóc ngắn của Vu Tâm Lăng. Tóc ngắn làm cho khuôn mặt nguyên bản đáng yêu xinh đẹp kia của cô càng linh hoạt trong sáng hơn, thanh thuần ngây thơ, không hiểu sao, anh không muốn để cho người khác cũng nhìn thấy bộ dáng thanh xuân xinh đẹp này của cô, đặc biệt trong lúc anh không ở Đài Loan, mà cô lại vào đại học,cô cứ ngốc như vậy nhất định lập tức sẽ bị bắt cóc.

Cô là của anh, từ năm nàng mười bốn tuổi ấy, cô cũng đã là của anh.

Trong cơ thể xông lên dục vọng giữ lấy mãnh liệt, anh nghiêng người qua hôn cô, chính là mặc kệ anh hôn nàng như thế nào, hôn bao lâu, đều không thể dập tắt được luồng nhiệt trong cơ thể hắn bởi vì xinh đẹp của cô mà bất an hơn

"Chúng ta đi."

Cô không biết anh muốn lái xe đi nơi nào, cũng không có hỏi, bởi vì anh vừa mới có chút thô bạo hôn cô, làm cho cô cảm thấy môi đau đau. Học trưởng không thích cô mang kính sát tròng cùng cắt tóc như vậy sao? Như vậy cô về sau vẫn là đeo kính mắt, cùng để tóc dài là được rồi.

Hạ Tuấn Bình đem xe tiến vào trong nhà để ô tô của khách sạn, mở cánh cửa phòng hạng sang, không để cho cô có cơ hội mở miệng nói chuyện, liền gắt gao ôm lấy cô, sau đó hôn cô.

Vu Tâm Lăng trong lòng khủng hoảng không hiểu. Tuy rằng vài năm nay, anh không biết hôn cô ôm nàng bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn cảm thấy được lần này không giống nhau, như là mạnh liệt hơn một chút, trước khi công phản ứng lại, anh đã đem nàng ẩm giường, cũng bắt đầu thoát quần áo của cô.

Cô kinh hoàng không thôi: "Học trưởng?"

Hạ Tuấn Bình vươn tay ra vuốt ve hai má của cô, ý đồ trấn an khẩn trương của cô: "Em không cần sợ hãi, đừng quên, anh là bạn trai của em, anh chỉ muốn làm từng cái mà mỗi người đàn ông đều sẽ làm đối với người phụ nữ của mình, em biết không? Anh cảm thấy được em rất đẹp."

anh vốn không tính toán sẽ sớm khiến cho cô trở thành người của anh như vậy, chính là anh không thể đợi, nội tâm cùng luồng bất an kia, làm cho anh vội vàng muốn ở trên người cô để lại ký hiệu, làm cho cô chân chính trở thành người của anh, chỉ thuộc về anh.

anh cúi đầu hôn cô, bàn tay to hấp dẫn mà vuốt nhẹ lên thân thể của cô, khiêu khích thân thể đang mẫn cảm của cô, muốn khơi mào dục vọng của cô, làm rơi chậm lại sợ hãi của cô.

Vu Tâm Lăng không biết anh muốn làm cái gì, nhưng giờ phút này anh rất ôn nhu, còn nói cô rất đẹp, tuy rằng cảm thấy thực sự khẩn trương, nhưng được anh ôn nhu ôm cảm giác thực thoải mái, làm cho cô có chút mê say.

"Học trưởng......"

"Anh là bạn trai của em, cho nên không cần gọi anh là học trưởng, gọi tên anh." Anh đoán nàng sẽ không biết hai người như vậy chính là đang kết giao, nguyên nhân ở chỗ cô luôn coi anh là học trưởng.

"Tuấn Bình." Cô thẹn thùng gọi, mà anh lại cho cô một cái hôn nồng nhiệt.

Thân mình non mịn, nụ hoa hồng nhạt, hai chân tuyết trắng, thậm chí là mảnh đất ấm áp mê người giữa hai chân kia, đều bị anh nhất nhất hôn qua vài lần, đây là lần đầu tiên của cô, anh không hy vọng sẽ làm cho cô cảm thấy không thoải mái.

Chất dịch chảy ra sau khi được anh âu yếm, hắn để cho lửa nóng của chính mình thẳng tiến vào trong cơ thể của cô....

Vào năm nghỉ hè khi Vu Tâm Lăng mười tám tuổi này, anh đã làm cho cô thật sự thuộc về anh, tất cả của cô đều là của anh, ngọt ngào của cô, thân thể của cô, còn có cả vẻ đơn thuần ngây thơ kia, tất cả đều là của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương