Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
-
Chương 77: Người xa rời thực tế
(chỉ vì cái tội lười không chịu học hành.)
Mộ Dung Đức Âm nhàm chán nhìn nước đi trên bàn cờ, tuy rằng tư thế hắn nghiêng người tựa vào xe lăn mắt nhìn bàn cờ rất đẹp mắt rất tao nhã, nhưng trên bàn cờ chỉ là mấy quân cờ bị hắn tiện tay tha lên, một đám quân cờ còn lại bị hắn xếp thành chồng, tầng tầng cao, lúc này chúng nó lung lay sắp đổ. Lập tức, hắn dùng ngón tay duyên dáng rút một quân cờ ở bên dưới ra, thế nhưng cũng không làm cho chồng quân cờ sụp xuống, không thể không nói, người kia thật sự là nhàm chán tới cực điểm.
Ngồi ở trên bàn nhìn thấy tất cả chuyện này, mèo mập Thiết Vân chìa cái móng vuốt thịt úc núc đô đô cào một cái tức thì ‘cách cách cạch ‘ tháp cờ đổ sập, lập tức bò nằm ở trên bàn cờ làm nũng với Mộ Dung Đức Âm.
Mộ Dung Đức Âm âm trầm cười cười, hắn quay đầu, nhìn chung quanh một chút không có ai, vì thế nhấc đầu chôn xuống, ở trên bụng Thiết Vân cọ ————gối đầu lông mèo thật thoải mái… …
Nhưng mà cảm khái của hắn còn chưa kịp biểu đạt, đã bị một trận tiếng bước chân đánh vỡ —— hắn nghe thấy ngoài cửa có một đội người đang đi tới nơi này, vì thế vội vàng ngẩng đầu vuốt quần áo, tiếp tục tạo hình mỹ nhân trầm ngâm hí khúc Liên Hoa Lạc. Người tới vẫn theo lệ là Lãnh Hồn, bất quá phía sau hắn mang theo một người.
Lãnh Hồn nói với hắn: “Ta nghĩ gần đây thiếu chủ nhất định là cảm thấy rất tịch mịch trống vắng, cho nên dẫn người tới đây cho thiếu chủ giải buồn, người này hiện tại để ở chỗ này coi như an toàn. Thiếu chủ nếu như cảm thấy được hắn chướng mắt, chỉ cần ra lệnh một tiếng, ta giúp thiếu chủ xử lý sạch sẽ.”
Mộ Dung Đức Âm vừa nghe đã hiểu rõ, nói: “Ngươi nhưng lại thật sự sẽ tìm chỗ giấu người.” Khóe mắt nhìn thoáng qua, nhìn thấy Ân Cốt bị xích sắt khóa lại, Ân Cốt vừa nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm, tức thì mắt bốc một ngọn lửa hừng hực, nhưng hắn hiện giờ bị người chế trụ lại bị điểm á huyệt, cho nên chỉ có thể trợn mắt nhìn, không nói nên lời.
Lãnh Hồn vì thế đem Ân Cốt để lại trong phòng Mộ Dung Đức Âm, lập tức cáo lui, ngoài cửa để lại thị vệ trông chừng. Mộ Dung Đức Âm vỗ tay, để cho người ta nhanh chân tới giải huyệt cho Ân Cốt, Ân Cốt mới mở miệng vẫn lạnh lùng nói: “Âm mị, không nghĩ tới ngươi thế nhưng chiếm Ma giáo, hừ, trở thành kẻ địch của toàn thể thiên hạ mùi vị dễ chịu chứ?” Mộ Dung Đức Âm ảm đạm cười: “Ta lấy thân thể nhỏ bé tàn phế này, khiêu chiến thiên hạ, tự nhận là cũng đủ rồi.” Dứt lời bảo người giúp hắn tháo xích sắt ra.
Ân Cốt giãy xiềng xích, một thân nội lực đều bị Lãnh Hồn dùng bí thuật che lại, giờ phút này cả người không có một tia khí lực, hơn nữa lúc trước thân thể bị quất đầy vết thương, nhờ dựa vào ý chí mới chưa ngã xuống. Hắn đánh giá Mộ Dung Đức Âm, nói: “Chân của ngươi làm sao vậy?”
“Bị hoàng đế ca ca của ngươi đuổi giết, từ trên sườn dốc nhảy xuống, phế đi.” Mộ Dung Đức Âm hơi hợt miêu tả lại vài câu, đã làm cho Ân Cốt hơi hơi mở to hai mắt, chút ớn lạnh nảy lên trong đầu của hắn. Ân Cốt kinh ngạc một lát, mới nói: “Ngươi hận hắn?”
“Đem ta bức đến nông nỗi này, ngươi cứ nói đi? Nếu như đổi lại là ngươi gặp phải tình trạng này giống như ta thử coi, xem ngươi có tâm tình gì?” Mộ Dung Đức Âm giọng điệu mang theo oán độc, “Ân Cốt, đáng đời ngươi trở thành mồi nhử, ta muốn nhìn thấy cẩu hoàng đế kia thiêu thân lao đầu vào lửa, muôn đời muôn kiếp không trở lại được!”
Mộ Dung Đức Âm đem mấy lời ngập tràn hận thù trong cuốn tiểu thuyết của Long Sách biểu đạt in sâu vào lòng người.
Ân Cốt trầm mặc một lúc lâu sau, đột nhiên nói: “Mộ Dung Đức Âm, nếu ta có thể thay hắn làm ngươi tiêu tan oán hận trong lòng, ngươi có đồng ý một chuyện cho ta hay không?”
“Đây là tư thế oai phong lẫm liệt đường đường của vị giáo chủ đứng đầu một giáo ngày xưa hay sao?” Mộ Dung Đức Âm trên khóe miệng khẽ nhếch, “Ngươi tính làm sao để tiêu trừ oán hận của ta? Ngươi muốn làm gì để bù lại những thứ mất mà ta đã đi hả? Ta rốt cuộc cũng không thể đứng lên được nữa! Ngươi biết không?! Đều là bởi vì hắn!” Khi nói tới chuyện này hắn lại một phen kích động phẩy mạnh cái bàn, những quân cờ ‘cạch cạch’ rơi hết trên đất, bàn cờ ngọc thạch đang êm đẹp lộn nhào.
Ân Cốt mặt xám như tro tàn, từ lời nói có thể biết hắn tuyệt vọng nhường nào, buông tha hết thảy, từ bỏ sự cao ngạo của mình tất cả dường như đã đến tcùng khi hắn thốt ra một câu: “Ân Cốt cả đời này, làm trâu làm ngựa cho ngươi, chỉ cầu ngươi buông tha Hiên Viên Cực Phong 【tên khai sinh của hoàng đế 】.”
“Vậy ta còn cần thêm điều kiện.” Mộ Dung Đức Âm vê một quân cờ không bị rơi xuống đùa bỡn trong tay, lời nói lạnh như băng nhọn đâm xuyên tim Ân Cốt: “Ta muốn cả đời này ngươi quên đi sự tồn tại của hắn, ngươi phải theo ta cùng nhau xuống địa ngục tột cùng.”
Ân Cốt nhắm mắt lại, môi run rẩy vài cái, rốt cục nói: “Được.”
Mộ Dung Đức Âm vừa lòng cười tàn nhẫn, hắn trượt xe lăn, một lát sau từ trong buồng trong mang tới một cái bình sứ, nói: “Loại độc này tuy không thể chết tức thì, nhưng sẽ làm ngươi biến dạng, ngươi uống hết, cả đời làm nô lệ của ta.”
Dung nhan xinh đẹp Ân Cốt lúc này đây đã bình tĩnh như nước, hắn mở nắp bình sứ, một hơi uống sạch, chỉ cảm thấy chất lỏng kia lạnh lẽo rét buốt, sau khi vào bụng lại dị thường nóng bỏng, hắn khàn giọng hét: “Đây là Lãnh Hồn đưa cho ngươi đi!”
“Từ giờ trở đi ngươi chính là nô lệ của ta, ta cho phép ngươi mở miệng sao?” Mộ Dung Đức Âm không vui, khiển trách: “Quỳ xuống cho ta! Từ nay về sau không trên đời này không có người tên Ân Cốt, tên của ngươi chính là Sửu Nô!”
Ân Cốt siết chặt nắm đấm, rốt cục đành quỳ gối trước mặt Mộ Dung Đức Âm, nhỏ nhẹ nói: ” Mộ Dung Đức Âm ngày trước, tuy rằng bị Mộ Dung Long Sách lợi dụng, nhưng thiên tính hồn nhiên, rất thuần lương, ta không biết ngươi vì cái gì biến thành như bây giờ, tuy rằng ngươi có dung mạo đẹp nhất thiên hạ, nhưng là lòng của ngươi sớm đã bị thù hận ăn mòn, trở nên ác độc xấu xí, Mộ Dung Đức Âm, ta sẽ cùng ngươi sa đọa, hầu hạ ngươi, thẳng đến ngươi vạn kiếp bất phục!”
“Đây đều là do một tay các ngươi tạo thành.” Mộ Dung Đức Âm dùng ngón tay nâng cằm Ân Cốt lên, “Sửu Nô, nói lung tung có biết bị nghiêm phạt thế nào không?”
“Ngươi có thể cắt đầu lưỡi của ta.” Ân Cốt vẻ mặt không sợ hãi.
“Đó là một ý kiến hay.” Mộ Dung Đức Âm đang muốn hạ lệnh, đã thấy Ân Cốt ra tay như điện, đột nhiên kéo hắn từ trên xe lăn xuống, thị vệ đứng một bên không kịp phản ứng, chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm đã bị Ân Cốt kìm chế, Ân Cốt lấy tay chụp ở mạch môn của hắn, lạnh lùng nói: “Ai dám bước thêm một bước, ta sẽ giết hắn!”
Chuyện cho tới bây giờ, trái tim Ân Cốt cũng giật thót —— Lãnh Hồn đến địa lao hao hết tâm tư tra hỏi hắn lại bị hắn dùng bí bảo Ma giáo làm mồi câu, khiến cho Lãnh Hồn đáp ứng để cho hắn nhìn mặt Mộ Dung Đức Âm, vì để có cơ hội trước mắt này!!
Kìm chế mạch môn Mộ Dung Đức Âm, Ân Cốt mới phát giác Mộ Dung Đức Âm khí hải hư không, một thân võ công của hắn hiển nhiên cũng bị phế—— võ công của hắn mất hết, hai chân tê liệt, thể chất tất nhiên cực kỳ suy yếu, bóp chết hắn quả thực so với giết một con thỏ còn dễ dàng hơn, may mắn mình còn giữ được ba phần công lực gạt được mắt Lãnh Hồn!
Thừa dịp bọn thị vệ hết sức căng thẳng không dám tiến lên, Ân Cốt vận nội lực, ôm lấy Mộ Dung Đức Âm phá cửa sổ, vụt bắn ra, một lát sau không thấy bóng dáng!
Ân Cốt nhìn theo Mộ Dung Đức Âm, không thể thoát khỏi biên giới Vân Châu Chỉ, hắn biết mình từ lúc rời đi Tinh U Giản trốn ra đã trở thành kẻ địch toàn bộ trên dưới Ma giáo, Lãnh Hồn nhất định sẽ huy động lượng lớn nhân mã tìm kiếm tung tích mình, vì thế tạm thời không dám xuống núi, lợi dụng việc rành rọt địa hình lẻn vào bên trong huyệt động trên chân núi——huyệt động này là do hắn lúc trước luyện công đã phát hiện, bên trong còn lưu lại một ít vật dụng thiết yếu. Sau khi vào trong huyệt động Ân Cốt nhóm lửa, đem Mộ Dung Đức Âm ném tới cạnh đống lửa.
Mộ Dung Đức Âm trên mặt đất giãy dụa, chửi bới: “Ân Cốt!! Ngươi sẽ không thể chết tử tế!!! Ngươi là một tên lường gạt!!”
“Vốn dĩ ta chính là người như thế, cũng không trông cậy có thể chết già.” Ân Cốt tự giễu, hắn cầm một chân Mộ Dung Đức Âm, nói: “Ta nhìn thử chân ngươi coi, Lãnh Hồn làm người giả dối, ngươi lại đơn thuần như vậy, nói không chừng nói thế là lừa ngươi, chân của ngươi do ngã từ trên núi xuống, có lẽ còn có thể chữa khỏi.”
“Đừng đụng vào ta!!” Mộ Dung Đức Âm vơ nắm đất ném hắn, Ân Cốt cũng không thèm để ý, mở miệng giải thích: “Ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Trong sơn động này của ta có đệm da thú, ta ôm ngươi đi qua, hiện tại thân mình của ngươi không thể chịu được lạnh, ngươi đừng sợ, ta không phải sắc lang.”
Nói xong thật sự ôm lấy Mộ Dung Đức Âm, đặt tới cái đệm da lông trên mặt đá, sau đó hắn cởi vớ giày Đức Âm ra, đem ống quần kéo lên, cầm chân của hắn nhìn kỹ, chỉ thấy bắp chân của hắn vô lực, chỗ đầu gối đi xuống mơ hồ có hai đường chỉ đen kéo dài tới mắt cá chân.
Ân Cốt mày nhăn lại, nói: “Mộ Dung Đức Âm, ngươi rõ ràng bị Lãnh Hồn lừa mà! Là hắn phế chân của ngươi! Chân của ngươi trúng châm do hắn đâm xuyên vào, đó mới là thủ phạm làm cho ngươi không thể đi lại! —— ta sẽ lấy cây đinh ra cho ngươi, nhưng mà loại ám khí này thập phần bá đạo, ngươi cần phải nằm một chỗ tu dưỡng mấy tháng mới có thể từ từ khôi phục, ngươi không nên gấp, cũng không cần tuỳ hứng, cái đó chỉ có thể khiến cho bệnh tình của ngươi thêm nặng mà thôi.”
“Ngươi gạt ta! Ta mới không tin! Các ngươi đều là kẻ lừa đảo! Cút ngay! Ta muốn huynh trưởng! Ta muốn huynh trưởng!” Mộ Dung Đức Âm đánh bờ vai của hắn, Ân Cốt không thể không điểm huyệt ngủ của hắn, để cho hắn tạm thời an tĩnh lại.
————————【 bổ sung chèn vào, khóa huấn luyện Đức Âm tuỳ hứng 】——————————
Chuyện kể rằng, trước đó khi Đức Âm còn chưa có tới tổng đàn, Long Sách thừa dịp thời gian này còn có thể ở chung một chỗ với Đức Âm, tiến hành huấn luyện nâng cao tính tuỳ hứng của Đức Âm.
“Vì sao phải huấn luyện tuỳ hứng?” Đức Âm hỏi.
Long Sách giải thích: “Bởi vì ngươi là mỹ nhân, tuỳ hứng là đặc quyền của mỹ nhân, khi ngươi gặp được mặt hàng khối băng mặt lạnh, nam nhân hận tận xương tủy, đầu gỗ ngay thẳng vân vân vũ vũ, cũng có thể dùng tính tình tuỳ hứng thu phục bọn hắn, thậm chí gặp được gia hỏa tuỳ hứng ngạo kiều, tỷ như Ân Cốt ấy, ngươi phải tuỳ hứng hơn so với hắn! Nhớ kỹ, ai tuỳ hứng đến cuối cùng, người đó mới là người chiến thắng! Tuỳ hứng có thể vì ngươi kiếm được vô số đặc quyền, điều kiện tiên quyết chỉ cần là mỹ nhân, đàn ông khắp thiên hạ có thể mặc sức mà đùa giỡn, nhớ kỹ nhá! Hiện tại ngươi tưởng tượng đem ta làm quân địch, tận tình tuỳ hứng với ta thử coi!!”
Long Sách vẻ mặt không biết sợ.
“… … Chỉ cần dựa theo vào phương pháp viết trong này là được sao?” Đức Âm cầm quyển sách 《 Sách tham khảo tùy hứng 》do Long Sách biên soạn và hiệu đính lật xem, bên trong có ví dụ giảng giải chi tiết từng trường hợp thực tế mà tuỳ hứng cho thích hợp do tự tay Long Sách biên soạn.
“Đồ đần, không cần bắt chước theo sách vở, yêu cầu phải cao hơn sách vở, thông qua ví dụ trong sách vở phải học cách thực hành áp dụng đi vào trong đời sống!, ngày hôm nay nhất định phải hoàn thành khóa học trở thành một người bốc đồng, thất thường! Thời gian của chúng ta rất gấp rút!” Long Sách là một giám sát giỏi.
Vì thế Mộ Dung Đức Âm yêu cầu Long Sách cho mình một trăm tờ ngân phiếu một ngàn lượng cũng muốn hắn làm đối tượng để mình đập tiền vào mặt, bị Long Sách hung hăng gõ một trận, hai người vì thế đem lịch dạy khóa học tuỳ hứng biến thành huynh đệ ẩu đả với nhau.
Nhưng cuối cùng Long Sách vẫn là đem mảnh phao bằng da cực nhỏ 《hướng dẫn tuỳ hứng 》 bỏ vào trong quần áo Đức Âm, hy vọng hắn có thể bớt chút thì giờ lật xem, trong đó viết phương pháp đám người khi mặt đối mặt với hoàng đế cùng Ân Cốt.
Ngày hôm sau Mộ Dung Đức Âm thừa dịp Ân Cốt đi ra ngoài săn thú đem bản chép thu nhỏ lấy ra chuẩn bị bài, chỉ thấy “chỉ trích” “oán hận” “kêu gào đừng đụng ta” “giả bộ sợ hãi” tất cả cũng đã thực hiện hoàn mỹ rồi, chính là cố tình phía dưới có một chương và tiết lại bởi vì để quá lâu rồi cho nên bị ẩm, dính vào bìa sách tách không ra! Hắn chỉ có thể thừa dịp trong khoảng thời gian Ân Cốt chưa trở về mà bóc bìa sách này, ai ngờ lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân của Ân Cốt, Đức Âm vội vàng đem quyển sách ném tới đống lửa.
“Ngươi vừa rồi đốt cái gì vậy?” Ân Cốt lạnh lùng hỏi.
“Không có gì.” Mộ Dung Đức Âm vẻ mặt sao y diễn cảm lạnh lùng.
“Ngươi không thích hợp, Mộ Dung Đức Âm.” Ân Cốt là người rất mẫn cảm, hắn ném con mồi, cẩn thận quan sát Mộ Dung Đức Âm, cảm giác hắn lúc này và tối hôm qua có điểm gì đó không giống lắm, đến tột cùng là làm sao không giống đây?
“Đừng đụng ta!” Mộ Dung Đức Âm kêu lên. Lặp lại hướng dẫn tuỳ hứng chương trước, nhưng có vẻ như là… …
“Ngươi cho rằng cái loại ánh mắt này cũng có thể đem ngươi cường bạo sao?” Ân Cốt tà tà liếc hắn.
Mộ Dung Đức Âm: “… …”
Dĩ nhiên tuỳ hứng cũng có thể nhạt nhẽo.
Lại nói, Đức Âm lúc này cả người xa rời thực tế. Không có sách tham khảo thật giống như tra từ điển cấp sáu dù không nhìn hết cũng có thể từ một từ đơn mò ra nghĩa nhưng một khi làm mất tự điển thì đột nhiên cảm thấy hình như mình không biết tiếng Anh vầy á.
Mộ Dung Đức Âm nhàm chán nhìn nước đi trên bàn cờ, tuy rằng tư thế hắn nghiêng người tựa vào xe lăn mắt nhìn bàn cờ rất đẹp mắt rất tao nhã, nhưng trên bàn cờ chỉ là mấy quân cờ bị hắn tiện tay tha lên, một đám quân cờ còn lại bị hắn xếp thành chồng, tầng tầng cao, lúc này chúng nó lung lay sắp đổ. Lập tức, hắn dùng ngón tay duyên dáng rút một quân cờ ở bên dưới ra, thế nhưng cũng không làm cho chồng quân cờ sụp xuống, không thể không nói, người kia thật sự là nhàm chán tới cực điểm.
Ngồi ở trên bàn nhìn thấy tất cả chuyện này, mèo mập Thiết Vân chìa cái móng vuốt thịt úc núc đô đô cào một cái tức thì ‘cách cách cạch ‘ tháp cờ đổ sập, lập tức bò nằm ở trên bàn cờ làm nũng với Mộ Dung Đức Âm.
Mộ Dung Đức Âm âm trầm cười cười, hắn quay đầu, nhìn chung quanh một chút không có ai, vì thế nhấc đầu chôn xuống, ở trên bụng Thiết Vân cọ ————gối đầu lông mèo thật thoải mái… …
Nhưng mà cảm khái của hắn còn chưa kịp biểu đạt, đã bị một trận tiếng bước chân đánh vỡ —— hắn nghe thấy ngoài cửa có một đội người đang đi tới nơi này, vì thế vội vàng ngẩng đầu vuốt quần áo, tiếp tục tạo hình mỹ nhân trầm ngâm hí khúc Liên Hoa Lạc. Người tới vẫn theo lệ là Lãnh Hồn, bất quá phía sau hắn mang theo một người.
Lãnh Hồn nói với hắn: “Ta nghĩ gần đây thiếu chủ nhất định là cảm thấy rất tịch mịch trống vắng, cho nên dẫn người tới đây cho thiếu chủ giải buồn, người này hiện tại để ở chỗ này coi như an toàn. Thiếu chủ nếu như cảm thấy được hắn chướng mắt, chỉ cần ra lệnh một tiếng, ta giúp thiếu chủ xử lý sạch sẽ.”
Mộ Dung Đức Âm vừa nghe đã hiểu rõ, nói: “Ngươi nhưng lại thật sự sẽ tìm chỗ giấu người.” Khóe mắt nhìn thoáng qua, nhìn thấy Ân Cốt bị xích sắt khóa lại, Ân Cốt vừa nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm, tức thì mắt bốc một ngọn lửa hừng hực, nhưng hắn hiện giờ bị người chế trụ lại bị điểm á huyệt, cho nên chỉ có thể trợn mắt nhìn, không nói nên lời.
Lãnh Hồn vì thế đem Ân Cốt để lại trong phòng Mộ Dung Đức Âm, lập tức cáo lui, ngoài cửa để lại thị vệ trông chừng. Mộ Dung Đức Âm vỗ tay, để cho người ta nhanh chân tới giải huyệt cho Ân Cốt, Ân Cốt mới mở miệng vẫn lạnh lùng nói: “Âm mị, không nghĩ tới ngươi thế nhưng chiếm Ma giáo, hừ, trở thành kẻ địch của toàn thể thiên hạ mùi vị dễ chịu chứ?” Mộ Dung Đức Âm ảm đạm cười: “Ta lấy thân thể nhỏ bé tàn phế này, khiêu chiến thiên hạ, tự nhận là cũng đủ rồi.” Dứt lời bảo người giúp hắn tháo xích sắt ra.
Ân Cốt giãy xiềng xích, một thân nội lực đều bị Lãnh Hồn dùng bí thuật che lại, giờ phút này cả người không có một tia khí lực, hơn nữa lúc trước thân thể bị quất đầy vết thương, nhờ dựa vào ý chí mới chưa ngã xuống. Hắn đánh giá Mộ Dung Đức Âm, nói: “Chân của ngươi làm sao vậy?”
“Bị hoàng đế ca ca của ngươi đuổi giết, từ trên sườn dốc nhảy xuống, phế đi.” Mộ Dung Đức Âm hơi hợt miêu tả lại vài câu, đã làm cho Ân Cốt hơi hơi mở to hai mắt, chút ớn lạnh nảy lên trong đầu của hắn. Ân Cốt kinh ngạc một lát, mới nói: “Ngươi hận hắn?”
“Đem ta bức đến nông nỗi này, ngươi cứ nói đi? Nếu như đổi lại là ngươi gặp phải tình trạng này giống như ta thử coi, xem ngươi có tâm tình gì?” Mộ Dung Đức Âm giọng điệu mang theo oán độc, “Ân Cốt, đáng đời ngươi trở thành mồi nhử, ta muốn nhìn thấy cẩu hoàng đế kia thiêu thân lao đầu vào lửa, muôn đời muôn kiếp không trở lại được!”
Mộ Dung Đức Âm đem mấy lời ngập tràn hận thù trong cuốn tiểu thuyết của Long Sách biểu đạt in sâu vào lòng người.
Ân Cốt trầm mặc một lúc lâu sau, đột nhiên nói: “Mộ Dung Đức Âm, nếu ta có thể thay hắn làm ngươi tiêu tan oán hận trong lòng, ngươi có đồng ý một chuyện cho ta hay không?”
“Đây là tư thế oai phong lẫm liệt đường đường của vị giáo chủ đứng đầu một giáo ngày xưa hay sao?” Mộ Dung Đức Âm trên khóe miệng khẽ nhếch, “Ngươi tính làm sao để tiêu trừ oán hận của ta? Ngươi muốn làm gì để bù lại những thứ mất mà ta đã đi hả? Ta rốt cuộc cũng không thể đứng lên được nữa! Ngươi biết không?! Đều là bởi vì hắn!” Khi nói tới chuyện này hắn lại một phen kích động phẩy mạnh cái bàn, những quân cờ ‘cạch cạch’ rơi hết trên đất, bàn cờ ngọc thạch đang êm đẹp lộn nhào.
Ân Cốt mặt xám như tro tàn, từ lời nói có thể biết hắn tuyệt vọng nhường nào, buông tha hết thảy, từ bỏ sự cao ngạo của mình tất cả dường như đã đến tcùng khi hắn thốt ra một câu: “Ân Cốt cả đời này, làm trâu làm ngựa cho ngươi, chỉ cầu ngươi buông tha Hiên Viên Cực Phong 【tên khai sinh của hoàng đế 】.”
“Vậy ta còn cần thêm điều kiện.” Mộ Dung Đức Âm vê một quân cờ không bị rơi xuống đùa bỡn trong tay, lời nói lạnh như băng nhọn đâm xuyên tim Ân Cốt: “Ta muốn cả đời này ngươi quên đi sự tồn tại của hắn, ngươi phải theo ta cùng nhau xuống địa ngục tột cùng.”
Ân Cốt nhắm mắt lại, môi run rẩy vài cái, rốt cục nói: “Được.”
Mộ Dung Đức Âm vừa lòng cười tàn nhẫn, hắn trượt xe lăn, một lát sau từ trong buồng trong mang tới một cái bình sứ, nói: “Loại độc này tuy không thể chết tức thì, nhưng sẽ làm ngươi biến dạng, ngươi uống hết, cả đời làm nô lệ của ta.”
Dung nhan xinh đẹp Ân Cốt lúc này đây đã bình tĩnh như nước, hắn mở nắp bình sứ, một hơi uống sạch, chỉ cảm thấy chất lỏng kia lạnh lẽo rét buốt, sau khi vào bụng lại dị thường nóng bỏng, hắn khàn giọng hét: “Đây là Lãnh Hồn đưa cho ngươi đi!”
“Từ giờ trở đi ngươi chính là nô lệ của ta, ta cho phép ngươi mở miệng sao?” Mộ Dung Đức Âm không vui, khiển trách: “Quỳ xuống cho ta! Từ nay về sau không trên đời này không có người tên Ân Cốt, tên của ngươi chính là Sửu Nô!”
Ân Cốt siết chặt nắm đấm, rốt cục đành quỳ gối trước mặt Mộ Dung Đức Âm, nhỏ nhẹ nói: ” Mộ Dung Đức Âm ngày trước, tuy rằng bị Mộ Dung Long Sách lợi dụng, nhưng thiên tính hồn nhiên, rất thuần lương, ta không biết ngươi vì cái gì biến thành như bây giờ, tuy rằng ngươi có dung mạo đẹp nhất thiên hạ, nhưng là lòng của ngươi sớm đã bị thù hận ăn mòn, trở nên ác độc xấu xí, Mộ Dung Đức Âm, ta sẽ cùng ngươi sa đọa, hầu hạ ngươi, thẳng đến ngươi vạn kiếp bất phục!”
“Đây đều là do một tay các ngươi tạo thành.” Mộ Dung Đức Âm dùng ngón tay nâng cằm Ân Cốt lên, “Sửu Nô, nói lung tung có biết bị nghiêm phạt thế nào không?”
“Ngươi có thể cắt đầu lưỡi của ta.” Ân Cốt vẻ mặt không sợ hãi.
“Đó là một ý kiến hay.” Mộ Dung Đức Âm đang muốn hạ lệnh, đã thấy Ân Cốt ra tay như điện, đột nhiên kéo hắn từ trên xe lăn xuống, thị vệ đứng một bên không kịp phản ứng, chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm đã bị Ân Cốt kìm chế, Ân Cốt lấy tay chụp ở mạch môn của hắn, lạnh lùng nói: “Ai dám bước thêm một bước, ta sẽ giết hắn!”
Chuyện cho tới bây giờ, trái tim Ân Cốt cũng giật thót —— Lãnh Hồn đến địa lao hao hết tâm tư tra hỏi hắn lại bị hắn dùng bí bảo Ma giáo làm mồi câu, khiến cho Lãnh Hồn đáp ứng để cho hắn nhìn mặt Mộ Dung Đức Âm, vì để có cơ hội trước mắt này!!
Kìm chế mạch môn Mộ Dung Đức Âm, Ân Cốt mới phát giác Mộ Dung Đức Âm khí hải hư không, một thân võ công của hắn hiển nhiên cũng bị phế—— võ công của hắn mất hết, hai chân tê liệt, thể chất tất nhiên cực kỳ suy yếu, bóp chết hắn quả thực so với giết một con thỏ còn dễ dàng hơn, may mắn mình còn giữ được ba phần công lực gạt được mắt Lãnh Hồn!
Thừa dịp bọn thị vệ hết sức căng thẳng không dám tiến lên, Ân Cốt vận nội lực, ôm lấy Mộ Dung Đức Âm phá cửa sổ, vụt bắn ra, một lát sau không thấy bóng dáng!
Ân Cốt nhìn theo Mộ Dung Đức Âm, không thể thoát khỏi biên giới Vân Châu Chỉ, hắn biết mình từ lúc rời đi Tinh U Giản trốn ra đã trở thành kẻ địch toàn bộ trên dưới Ma giáo, Lãnh Hồn nhất định sẽ huy động lượng lớn nhân mã tìm kiếm tung tích mình, vì thế tạm thời không dám xuống núi, lợi dụng việc rành rọt địa hình lẻn vào bên trong huyệt động trên chân núi——huyệt động này là do hắn lúc trước luyện công đã phát hiện, bên trong còn lưu lại một ít vật dụng thiết yếu. Sau khi vào trong huyệt động Ân Cốt nhóm lửa, đem Mộ Dung Đức Âm ném tới cạnh đống lửa.
Mộ Dung Đức Âm trên mặt đất giãy dụa, chửi bới: “Ân Cốt!! Ngươi sẽ không thể chết tử tế!!! Ngươi là một tên lường gạt!!”
“Vốn dĩ ta chính là người như thế, cũng không trông cậy có thể chết già.” Ân Cốt tự giễu, hắn cầm một chân Mộ Dung Đức Âm, nói: “Ta nhìn thử chân ngươi coi, Lãnh Hồn làm người giả dối, ngươi lại đơn thuần như vậy, nói không chừng nói thế là lừa ngươi, chân của ngươi do ngã từ trên núi xuống, có lẽ còn có thể chữa khỏi.”
“Đừng đụng vào ta!!” Mộ Dung Đức Âm vơ nắm đất ném hắn, Ân Cốt cũng không thèm để ý, mở miệng giải thích: “Ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Trong sơn động này của ta có đệm da thú, ta ôm ngươi đi qua, hiện tại thân mình của ngươi không thể chịu được lạnh, ngươi đừng sợ, ta không phải sắc lang.”
Nói xong thật sự ôm lấy Mộ Dung Đức Âm, đặt tới cái đệm da lông trên mặt đá, sau đó hắn cởi vớ giày Đức Âm ra, đem ống quần kéo lên, cầm chân của hắn nhìn kỹ, chỉ thấy bắp chân của hắn vô lực, chỗ đầu gối đi xuống mơ hồ có hai đường chỉ đen kéo dài tới mắt cá chân.
Ân Cốt mày nhăn lại, nói: “Mộ Dung Đức Âm, ngươi rõ ràng bị Lãnh Hồn lừa mà! Là hắn phế chân của ngươi! Chân của ngươi trúng châm do hắn đâm xuyên vào, đó mới là thủ phạm làm cho ngươi không thể đi lại! —— ta sẽ lấy cây đinh ra cho ngươi, nhưng mà loại ám khí này thập phần bá đạo, ngươi cần phải nằm một chỗ tu dưỡng mấy tháng mới có thể từ từ khôi phục, ngươi không nên gấp, cũng không cần tuỳ hứng, cái đó chỉ có thể khiến cho bệnh tình của ngươi thêm nặng mà thôi.”
“Ngươi gạt ta! Ta mới không tin! Các ngươi đều là kẻ lừa đảo! Cút ngay! Ta muốn huynh trưởng! Ta muốn huynh trưởng!” Mộ Dung Đức Âm đánh bờ vai của hắn, Ân Cốt không thể không điểm huyệt ngủ của hắn, để cho hắn tạm thời an tĩnh lại.
————————【 bổ sung chèn vào, khóa huấn luyện Đức Âm tuỳ hứng 】——————————
Chuyện kể rằng, trước đó khi Đức Âm còn chưa có tới tổng đàn, Long Sách thừa dịp thời gian này còn có thể ở chung một chỗ với Đức Âm, tiến hành huấn luyện nâng cao tính tuỳ hứng của Đức Âm.
“Vì sao phải huấn luyện tuỳ hứng?” Đức Âm hỏi.
Long Sách giải thích: “Bởi vì ngươi là mỹ nhân, tuỳ hứng là đặc quyền của mỹ nhân, khi ngươi gặp được mặt hàng khối băng mặt lạnh, nam nhân hận tận xương tủy, đầu gỗ ngay thẳng vân vân vũ vũ, cũng có thể dùng tính tình tuỳ hứng thu phục bọn hắn, thậm chí gặp được gia hỏa tuỳ hứng ngạo kiều, tỷ như Ân Cốt ấy, ngươi phải tuỳ hứng hơn so với hắn! Nhớ kỹ, ai tuỳ hứng đến cuối cùng, người đó mới là người chiến thắng! Tuỳ hứng có thể vì ngươi kiếm được vô số đặc quyền, điều kiện tiên quyết chỉ cần là mỹ nhân, đàn ông khắp thiên hạ có thể mặc sức mà đùa giỡn, nhớ kỹ nhá! Hiện tại ngươi tưởng tượng đem ta làm quân địch, tận tình tuỳ hứng với ta thử coi!!”
Long Sách vẻ mặt không biết sợ.
“… … Chỉ cần dựa theo vào phương pháp viết trong này là được sao?” Đức Âm cầm quyển sách 《 Sách tham khảo tùy hứng 》do Long Sách biên soạn và hiệu đính lật xem, bên trong có ví dụ giảng giải chi tiết từng trường hợp thực tế mà tuỳ hứng cho thích hợp do tự tay Long Sách biên soạn.
“Đồ đần, không cần bắt chước theo sách vở, yêu cầu phải cao hơn sách vở, thông qua ví dụ trong sách vở phải học cách thực hành áp dụng đi vào trong đời sống!, ngày hôm nay nhất định phải hoàn thành khóa học trở thành một người bốc đồng, thất thường! Thời gian của chúng ta rất gấp rút!” Long Sách là một giám sát giỏi.
Vì thế Mộ Dung Đức Âm yêu cầu Long Sách cho mình một trăm tờ ngân phiếu một ngàn lượng cũng muốn hắn làm đối tượng để mình đập tiền vào mặt, bị Long Sách hung hăng gõ một trận, hai người vì thế đem lịch dạy khóa học tuỳ hứng biến thành huynh đệ ẩu đả với nhau.
Nhưng cuối cùng Long Sách vẫn là đem mảnh phao bằng da cực nhỏ 《hướng dẫn tuỳ hứng 》 bỏ vào trong quần áo Đức Âm, hy vọng hắn có thể bớt chút thì giờ lật xem, trong đó viết phương pháp đám người khi mặt đối mặt với hoàng đế cùng Ân Cốt.
Ngày hôm sau Mộ Dung Đức Âm thừa dịp Ân Cốt đi ra ngoài săn thú đem bản chép thu nhỏ lấy ra chuẩn bị bài, chỉ thấy “chỉ trích” “oán hận” “kêu gào đừng đụng ta” “giả bộ sợ hãi” tất cả cũng đã thực hiện hoàn mỹ rồi, chính là cố tình phía dưới có một chương và tiết lại bởi vì để quá lâu rồi cho nên bị ẩm, dính vào bìa sách tách không ra! Hắn chỉ có thể thừa dịp trong khoảng thời gian Ân Cốt chưa trở về mà bóc bìa sách này, ai ngờ lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân của Ân Cốt, Đức Âm vội vàng đem quyển sách ném tới đống lửa.
“Ngươi vừa rồi đốt cái gì vậy?” Ân Cốt lạnh lùng hỏi.
“Không có gì.” Mộ Dung Đức Âm vẻ mặt sao y diễn cảm lạnh lùng.
“Ngươi không thích hợp, Mộ Dung Đức Âm.” Ân Cốt là người rất mẫn cảm, hắn ném con mồi, cẩn thận quan sát Mộ Dung Đức Âm, cảm giác hắn lúc này và tối hôm qua có điểm gì đó không giống lắm, đến tột cùng là làm sao không giống đây?
“Đừng đụng ta!” Mộ Dung Đức Âm kêu lên. Lặp lại hướng dẫn tuỳ hứng chương trước, nhưng có vẻ như là… …
“Ngươi cho rằng cái loại ánh mắt này cũng có thể đem ngươi cường bạo sao?” Ân Cốt tà tà liếc hắn.
Mộ Dung Đức Âm: “… …”
Dĩ nhiên tuỳ hứng cũng có thể nhạt nhẽo.
Lại nói, Đức Âm lúc này cả người xa rời thực tế. Không có sách tham khảo thật giống như tra từ điển cấp sáu dù không nhìn hết cũng có thể từ một từ đơn mò ra nghĩa nhưng một khi làm mất tự điển thì đột nhiên cảm thấy hình như mình không biết tiếng Anh vầy á.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook