Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
-
Chương 46: Nam nhân yêu đồng tính là sinh vật bi ai
Dưới ánh, Mộ Dung Đức Âm và Lý Tứ cùng nhau ngồi trên nền cỏ xanh. Lúc này, ánh trăng đầy tràn phủ lên đồi một lớp sa mỏng màu bạc, cảnh sắc tựa như ảo mộng. Lý Tứ chẳng có tâm tình thưởng thức phong cảnh, hắn cầm lên bầu rượu, lén trộm nhìn Đức Âm mấy lần, sau đó lại cầm bầu rượu hỏi: “Không biết công tử có thể uống rượu hay không?”
“Nếu ngay cả uống rượu cũng không biết thì sao còn là nam nhân?” Mộ Dung Đức Âm khẽ mỉm cười, cầm lấy bầu rượu khác Lý Tứ vừa đưa mà uống.
“Ha ha ha, công tử thật hào sảng!” Lý Tứ ha ha cười to, cũng mở nút uống rượu, lần này đối ẩm hoàn toàn quên đi thân phận của nhau, chỉ uống cho sảng khoái.
Uống hết hơn phân nửa bình rượu, Lý Tứ mới thỏa nguyện chép miệng, lúc này mới nói: “Công tử, Lý Tử chỉ muốn tâm sự chứ không nói những thứ khác!”
“Tứ ca muốn tâm sự chuyện gì?” Mộ Dung Đức Âm uống rượu mạnh, hai gò má đã ửng đỏ, ánh mắt có chút mơ màng vô cùng mê người. Lý Tứ thất thần trong chốc lát, liền nói: “Công tử nhập cốt tương tư, là vì một người sao?” “Không thể tương tư thì làm sao nhập cốt?” Đức Âm lắc lư bầu rượu, cười nhạt.
“Vậy, Lý Tứ cả gan nói một câu, dù công tử có đem Lý Tứ thiên đao vạn quả, Lý Tứ cũng cảm thấy đáng giá.” Lý Tứ mượn rượu đảm, rốt cuộc bật thốt lên, “Lý Tứ yêu Mộ Dung công tử. Nhất nhãn chung tình, nhất kiến chung sinh.”
Mộ Dung Đức Âm quay đầu qua một bên, chỉ nói: “Nếu là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thì như thế nào đây?”
“Đó chỉ là Lý Tứ con cóc lại muốn ăn thịt thiên nga, tự biết mình hèn mọn.” Lý Tứ nhắm mắt lại, ngữ điệu thống khổ, “Là ta mạo phạm công tử… Công tử hãy cứ cho Lý Tứ phát điên nói nhảm mà quên đi!” Hắn không biết mình tột cùng đã bao lâu mới có cảm giác đau lòng này, chỉ cảm thấy ngực đau khổ muốn phát điên, nhất thời vọng động đổi lấy mộng đẹp tan nát. Cho dù như thế, hắn cũng không hối hận. Cho dù mình viễn vĩnh không cách nào lọt vào mắt của công tử được, nhưng người nọ vẫn là người hắn sẽ bảo hộ cả kiếp này. Tín niệm chấp nhất như thế này, là nghiệt duyên của nhất kiến chung tình, hay là vọng động nhất thời của rượu say đầu nóng, hắn không thể phân biệt được. Nhưng hắn biết, những gì mình đã nhận định thì sẽ không thay đổi. Dù là đau khổ, hắn cũng chỉ để trong lòng. Dù sao, Mộ Dung Đức Âm là đời này của hắn, là người đầu tiên làm hắn động tâm, không liên quan đến giới tính, chỉ cần một tấm chân thành. Tóm lại, hắn thất tình rồi, tình yêu của hắn được xác định ngay khi nhìn thấy chân diện mục của Đức Âm, lại đồng thời được kết thúc bởi một câu tàn khốc của Đức Âm.
Mà giờ khắc này, Long Sách ngồi một bên nghe lén mặt mày hớn hơn, hỉ thượng mi sao chỉ kém tiểu hài tử ở chỗ vỗ tay cười to nữa thôi.
Trong nháy mắt, thiên địa đảo điên, vui mừng thành ưu sầu, ghen tỵ hóa đắc ý. Khó trách người thường nói, hồng nhan họa thủy. Thứ khiến thiên hạ loạn nhất quả nhiên là hai chữ “mỹ nhân”.
Đợi Lý Tứ đưa Đức Âm trở về xe ngựa, Ngũ Bảo vẫn chưa lên xe liền bị người thần không biết quỷ không hay điểm huyệt đạo, đã hôn mê từ lúc nào không biết. Mộ Dung Đức Âm ngồi ở trong xe, bỗng nhiên có một đôi tay quen thuộc ôm lấy hông của hắn, người nọ vui vẻ ghé vào lỗ tai hắn nói: “Quả nhiên không hổ do ta nuôi lớn, nơi nào cũng reo tình được.”
“Lúc nãy huynh trưởng ở một bên, không phải ghen đến phát điên?” Đức Âm cũng quen thuộc tác phong của huynh trưởng, châm biếm đáp trả.
“A a, người trong thiên hạ chỉ có ghen tỵ với ta, chứ không người nào có thể làm ta khen tị!” Mộ Dung Long Sách ngoài miệng cậy mạnh, nghĩ đến tình huống lúc nãy vẫn là ghen hận não, lập tức cắn một cái trên vành tai của Đức Âm. Một cái cắn này không đau nhức mà chỉ tê dại. Mộ Dung Đức Âm ở trong bóng tối xấu xa cười một cái, nói: “Tính nhỏ mọn của huynh trưởng, người nào không biết chứ?”
Dứt lời, diệu thủ không không chớp mắt đã trụ được đai lưng bên hông của huynh trưởng, lại tiếp tục: “Huynh trưởng, lần này ngươi tới, là cho ta biết mùi vị ăn đến xương cốt sao?”
“Ngươi thật là một tiểu sói con nhanh nhảu. Ngươi cho rằng chuyện gì cũng có thể để ngươi được như ý sao?” Tay của Long Sách cũng sờ đến đai lưng của Đức Âm, xem ra lần này cũng đã có chuẩn bị trước, hắn cười lạnh nói: “Người nào lột quần người nào còn chưa biết được đâu!”
Vì vậy, hai người ở trong bóng tối của buồng xe giằng co. Long Sách mặc dù võ công không bằng Đức Âm nhưng kinh nghiệm phong phú. Từ lần trước nhất thời sơ suất để cho Đức Âm đắc thủ, về sau cẩn thận đến mười hai vạn phần. Bằng kinh nghiệm nhiều năm của mình, Long Sách quả thật lần này đã khiến Đức Âm nhất thời không thể đắc thủ, chỉ có thể bắt được bóng ảnh ống tay áo của hắn, lại không thể có động tác quá mạnh khiến người khác chú ý, trở thành một vấn đề khó khăn!
Có điều, Long Sách muốn áp đảo Đức Âm cũng là một nan đề. Dù sao công lực chênh lệch quá lớn, thân pháp linh hoạt của hắn chỉ có thể giúp mình tự vệ mà thôi. Vì vậy hai người triền đấu đến nửa đêm, không ai chiếm được lợi thế. Ngược lại, Long Sách thuận tay ăn đậu hủ sờ soạng không ít, cuối cùng đến lúc gần sáng, bất đắc dĩ Long Sách lưu lại một tờ giấy, hậm hực rời đi.
Mộ Dung Đức Âm mở tờ giấy ra xem, trên đó viết một số vấn đề gần đây cần chú ý. Không hiểu tại sao, lần này ăn không được Long Sách khiến cho Đức Âm có chút buồn bã hụt hẫng, cũng không hiểu tại sao bản thân lại có loại cảm giác này. Chẳng lẽ, đây chính là d*c niệm người ta thường nói sao?
——
Ngày hôm sau, đầu Lý Tứ đau muốn rách ra, đối với chuyện tối hôm qua mơ mơ hồ hồ, hình như đã nằm mơ, lại nhớ cái gì đó nhưng rốt cuộc hoàn toàn không nhớ được những chuyện hắn đã làm. Vì vậy hắn đã quên mất chính mình đã mượn rượu đảm tỏ tình với Mộ Dung Đức Âm, còn đối tượng được tỏ tình là Mộ Dung Đức Âm thì lại là một tên ngơ ngơ nên cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, song phương bình an vô sự. Chẳng qua phiền một cái chính là mỗi lần Lý Tứ uống rượu say mèm phần lớn sẽ đem một thân toàn mùi rượu đi tìm Mộ Dung Đức Âm tỏ tình, có lúc bị cự tuyệt liền buồn bã mà òa khóc, có lúc Đức Âm nhịn không được đáp ứng hắn thì lại mừng như điên làm ầm khắp nơi. Tóm lại, mọi người cho hắn là một tên say rượu rất phiền phức. Còn Lý Tứ ở trong loại tình yêu bi kịch hướng phản tuần hoàn này, lúc thanh tĩnh lại quên hết mọi chuyện, không biết có phải thiên ý hay không?
Ngủ ngoài trời mấy hôm, Đức Âm rốt cục cùng với đoàn xe đến thành trấn phồn hoa. Đoàn xe lấy danh nghĩa là nhập hàng mà dừng lại nghỉ ngơi, chỉnh đốn một ngày. Đức Âm cũng có gian phòng cho riêng mình, có thể hảo hảo ở trên giường ngủ một ngày. Đầu vừa đặt xuống gối, Đức Âm liền o o ngủ say, cảm thấy đúng là ngủ trên xe ngựa mấy ngày nay đều không thoải mái được như ngủ trên giường lớn của khách phòng.
Đêm đã khuya, Mộ Dung Đức Âm đã ngủ đủ, sau khi cơm nước xong xuôi, hắn nghe theo lời Long Sách điểm ngủ huyệt của Ngũ Bảo rồi đến góc tường bên của khách sạn, không chút tiếng động đẩy cái tủ ngăn trở vách tường qua, lộ ra một lỗ thủng to bên trong nối liền với căn cách vách vốn đã có người bố trí sẵn.
Khách phòng cách vách từ nửa tháng trước đã được một vị khách thần bí thuê, vị khách thần bí này chờ Mộ Dung Đức Âm đã lâu, mà y và Đức Âm còn là người quen cũ. Mộ Dung Đức Âm ở trên giang hồ quen biết không nhiều lắm, nhưng mà người này ở trên giang hồ lại khá trọng yếu, y cơ hồ nắm được hết tất cả các loại tình báo của giang hồ. Người này chính là bằng hữu đầu tiên trên giang hồ của Mộ Dung Đức Âm, Lão Yên Quỷ.
Xuất thân của Lão Yên Quỷ là một bí ẩn, nhưng y điều khiển rất tốt tổ chức tình báo, cũng bán ra được ngàn kim, là một người cực kì thần bí ở giang hồ. Không biết duyên phận hay lợi ích nhưng Lão Yên Quỷ và Long Sách quan hệ rất tốt. Hơn nữa, từ lúc gặp Đức Âm xong, Lão Yên Quỷ đối với Đức Âm vẫn nhớ mãi không quên.
Mặc dù biết lần mua bán này có liên quan đến Tuyệt Ảnh Thành thì tuyệt đối nguy hiểm, nhưng Lão Yên Quỷ vì có thể tái kiến với Đức Âm một lần nữa mà liều chết chạy tới.
Đức Âm tái kiến Lão Yên Quỷ, thấy y vẫn là dạng nửa chết nửa sống, nhưng có lẽ thời gian gần đây điều dưỡng tương đối tốt, khí sắc của Lão Yên Quỷ đã khá hơn nhiều. Thấy Đức Âm tới, Lão Yên Quỷ cười như mở cờ trong bụng, vội vàng nói: “Hảo Đức Âm, ngươi biết đại ca ngươi đáp ứng ta cái gì chứ?”
Mộ Dung Đức Âm ngồi trên ghế đã chuẩn bị sẵn, nói: “Ngươi trước nói chuyện cần nói đã.”
“Được, được, xin lỗi vì ta hơi kích động.” Lão Yên Quỷ ho khan một trận mới nói: “Nếu Mộ Dung Long Sách nhờ cậy, ta sẽ phá lệ đem tin tức tối mật này nói cho người. Ngươi nên biết, tin tức này ta vốn tuyệt đối không được tiết lộ nửa chữ ra ngoài, cũng chỉ vì ngươi, Đức Âm, ngươi phải hiểu tâm ý của ta.”
“Ngươi cứ nói đi.” Mộ Dung Đức Âm nói.
Lão Yên Quỷ hướng thuộc hạ nháy mắt, đám người còn lại liền ý thức cáo lui. Đợi người lui hết, y mới nói: “Tuyệt Ảnh Thành căn bản không muốn buông ngươi ra. Coi như lần này ngươi trợ giúp bọn họ tấn công U Linh sơn trang, còn sau này cả đời ngươi sẽ bị bọn họ khống chế. Từ đường dây của ta biết được, Tuyệt Ảnh Thành đã dự tính tiệc cưới vào nửa năm sau, đám hỏi cũng đã chuẩn bị, đem ngươi giữ lại trong Tuyệt Ảnh Thành.”
“Đám hỏi? Tuyệt Ảnh Thành muốn ta cưới người nào?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.
“Không phải cưới người nào, mà là Nam Cung Thiên Sơn ép huynh trưởng của ngươi ký ước định, nửa năm sau phế bỏ võ công của ngươi, đem ngươi gả cho Tuyệt Ảnh thành chủ Nam Cung Thiên Thành.” Lão Yên Quỷ rì rì nói, “Sách lược mưu kế của Tuyệt Ảnh Thành luôn luôn là do Nam Cung Thiên Sơn phụ trách. Hắn và Nam Cung Thiên Thành cùng chủ trì đại cục. Lý do khiến Thiên Sơn nhiều năm qua vẫn nguyện ý dưới trướng Thiên Thành là bởi vì Nam Cung Thiên Sơn đối với huynh trưởng của hắn có tình cảm bất luân. Trên giang hồ người biết chuyện này, không vượt quá ba người.” Nói đến chỗ này, Lão Yên Quỷ có chút đắc ý.
“Vậy hắn vì sao lại để ta gả cho Thiên Thành? Dựa vào tài trí của hắn thì đã biết người đánh bất tỉnh Thiên Thành chính là ta.” Đức Âm nói.
“Không sai, ngươi khiến cho Thiên Thành hôn mê một đoạn thời gian dài như vậy lại giúp Thiên Sơn,” Lão Yên Quỷ hít một hơi thuốc rồi phả ra, sau mới nói tiếp. “Thiên Sơn thích Thiên Thành, nhưng Thiên Thành phóng túng bất kham hoàn toàn không biết. Hơn nữa, Thiên Sơn biết chuyện này trái lại với luân lý nên nhiều năm qua vẫn cố ý giấu giếm, chỉ có thể thống khổ nhìn Thiên Thành cuối cùng đi thích người khác. Người nọ cùng Thiên Thành nhiều năm ân oán vướng mắc, hai người lúc gần lúc xa, yêu hận lẫn lộn, cứ liên tưởng đến cái loại mà huynh trưởng ngươi hay viết là biết, chính là dạng khiến người ta muốn khóc ấy.”
“Ta biết.” Mộ Dung Đức Âm nghĩ thầm, ngươi thậm chí ngay cả truyện đau khổ quằn quại do huynh trưởng ta viết cũng biết, quả nhiên không hộ là người nắm tin tức rõ nhất giang hồ.
“Là đó. Thật ra thì người cùng Thiên Thành yêu hận lẫn lộn chính là người trong U Linh sơn trang. Thiên Sơn vì chuyện này vô cùng thống khổ, cuối cùng hạ quyết tâm. Đầu tiên lợi dụng cơ hội Nam Cung Thiên Thành hôn mê để tấn công U Linh sơn trang. Tiếp theo lợi dụng vẻ mỹ mạo và sức mạnh của ngươi đánh bại tình địch của hắn, để cho hai người kia chấm dứt hoàn toàn. Đây là một kế sách liên hoàn. Tóm lại, ta cho ngươi biết những điều này là để ngươi ý thức được tình cảnh của mình lúc này rất nguy hiểm. Từ bây giờ nhanh chóng chuẩn bị mới có thể tránh được khỏi cảnh là vật hi sinh cho người khác! Ngươi chỉ cần hảo hảo nghe lời của ta và huynh trưởng ngươi, mặc dù tình trạng hiện tại khá khó khăn nhưng chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết ổn thỏa!” Lão Yên Quỷ khẳng khái nói, nặng nề đè bả vai của Đức Âm xuống, “Như vậy, Đức Âm, ngươi nên để cho ta xem một chút thành ý của ngươi đi!”
“Biết.” Mộ Dung Đức Âm đứng lên, đem chân gác lên ghế, vén bào tử, xăn quần lên lộ ra bắp đùi tuyết trắng nhẵn nhụi cho Lão Yên Quỷ nhìn. Lão Yên Quỷ lập tức run rẩy toàn thân, con ngươi trừng muốn lòi ra ngoài, còn chưa kịp đưa tay ra hảo hảo cảm thụ một chút thì thất thiếu chảy máu, ầm ầm ngã xuống. Thân thể của y quá yếu ớt, không thể chịu nổi xúc cảm thị giác đánh vào như vậy. Quả nhiên Long Sách nói rất đúng, dù cho lấy sờ đùi làm điều kiện trao đổi thì Lão Yên Quỷ cũng không có bản lĩnh sờ được. Đây chính là bi ai của nam nhân có sự nghiệp nhưng lại không có cách nào để sờ đùi mỹ nhân.
“Nếu ngay cả uống rượu cũng không biết thì sao còn là nam nhân?” Mộ Dung Đức Âm khẽ mỉm cười, cầm lấy bầu rượu khác Lý Tứ vừa đưa mà uống.
“Ha ha ha, công tử thật hào sảng!” Lý Tứ ha ha cười to, cũng mở nút uống rượu, lần này đối ẩm hoàn toàn quên đi thân phận của nhau, chỉ uống cho sảng khoái.
Uống hết hơn phân nửa bình rượu, Lý Tứ mới thỏa nguyện chép miệng, lúc này mới nói: “Công tử, Lý Tử chỉ muốn tâm sự chứ không nói những thứ khác!”
“Tứ ca muốn tâm sự chuyện gì?” Mộ Dung Đức Âm uống rượu mạnh, hai gò má đã ửng đỏ, ánh mắt có chút mơ màng vô cùng mê người. Lý Tứ thất thần trong chốc lát, liền nói: “Công tử nhập cốt tương tư, là vì một người sao?” “Không thể tương tư thì làm sao nhập cốt?” Đức Âm lắc lư bầu rượu, cười nhạt.
“Vậy, Lý Tứ cả gan nói một câu, dù công tử có đem Lý Tứ thiên đao vạn quả, Lý Tứ cũng cảm thấy đáng giá.” Lý Tứ mượn rượu đảm, rốt cuộc bật thốt lên, “Lý Tứ yêu Mộ Dung công tử. Nhất nhãn chung tình, nhất kiến chung sinh.”
Mộ Dung Đức Âm quay đầu qua một bên, chỉ nói: “Nếu là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thì như thế nào đây?”
“Đó chỉ là Lý Tứ con cóc lại muốn ăn thịt thiên nga, tự biết mình hèn mọn.” Lý Tứ nhắm mắt lại, ngữ điệu thống khổ, “Là ta mạo phạm công tử… Công tử hãy cứ cho Lý Tứ phát điên nói nhảm mà quên đi!” Hắn không biết mình tột cùng đã bao lâu mới có cảm giác đau lòng này, chỉ cảm thấy ngực đau khổ muốn phát điên, nhất thời vọng động đổi lấy mộng đẹp tan nát. Cho dù như thế, hắn cũng không hối hận. Cho dù mình viễn vĩnh không cách nào lọt vào mắt của công tử được, nhưng người nọ vẫn là người hắn sẽ bảo hộ cả kiếp này. Tín niệm chấp nhất như thế này, là nghiệt duyên của nhất kiến chung tình, hay là vọng động nhất thời của rượu say đầu nóng, hắn không thể phân biệt được. Nhưng hắn biết, những gì mình đã nhận định thì sẽ không thay đổi. Dù là đau khổ, hắn cũng chỉ để trong lòng. Dù sao, Mộ Dung Đức Âm là đời này của hắn, là người đầu tiên làm hắn động tâm, không liên quan đến giới tính, chỉ cần một tấm chân thành. Tóm lại, hắn thất tình rồi, tình yêu của hắn được xác định ngay khi nhìn thấy chân diện mục của Đức Âm, lại đồng thời được kết thúc bởi một câu tàn khốc của Đức Âm.
Mà giờ khắc này, Long Sách ngồi một bên nghe lén mặt mày hớn hơn, hỉ thượng mi sao chỉ kém tiểu hài tử ở chỗ vỗ tay cười to nữa thôi.
Trong nháy mắt, thiên địa đảo điên, vui mừng thành ưu sầu, ghen tỵ hóa đắc ý. Khó trách người thường nói, hồng nhan họa thủy. Thứ khiến thiên hạ loạn nhất quả nhiên là hai chữ “mỹ nhân”.
Đợi Lý Tứ đưa Đức Âm trở về xe ngựa, Ngũ Bảo vẫn chưa lên xe liền bị người thần không biết quỷ không hay điểm huyệt đạo, đã hôn mê từ lúc nào không biết. Mộ Dung Đức Âm ngồi ở trong xe, bỗng nhiên có một đôi tay quen thuộc ôm lấy hông của hắn, người nọ vui vẻ ghé vào lỗ tai hắn nói: “Quả nhiên không hổ do ta nuôi lớn, nơi nào cũng reo tình được.”
“Lúc nãy huynh trưởng ở một bên, không phải ghen đến phát điên?” Đức Âm cũng quen thuộc tác phong của huynh trưởng, châm biếm đáp trả.
“A a, người trong thiên hạ chỉ có ghen tỵ với ta, chứ không người nào có thể làm ta khen tị!” Mộ Dung Long Sách ngoài miệng cậy mạnh, nghĩ đến tình huống lúc nãy vẫn là ghen hận não, lập tức cắn một cái trên vành tai của Đức Âm. Một cái cắn này không đau nhức mà chỉ tê dại. Mộ Dung Đức Âm ở trong bóng tối xấu xa cười một cái, nói: “Tính nhỏ mọn của huynh trưởng, người nào không biết chứ?”
Dứt lời, diệu thủ không không chớp mắt đã trụ được đai lưng bên hông của huynh trưởng, lại tiếp tục: “Huynh trưởng, lần này ngươi tới, là cho ta biết mùi vị ăn đến xương cốt sao?”
“Ngươi thật là một tiểu sói con nhanh nhảu. Ngươi cho rằng chuyện gì cũng có thể để ngươi được như ý sao?” Tay của Long Sách cũng sờ đến đai lưng của Đức Âm, xem ra lần này cũng đã có chuẩn bị trước, hắn cười lạnh nói: “Người nào lột quần người nào còn chưa biết được đâu!”
Vì vậy, hai người ở trong bóng tối của buồng xe giằng co. Long Sách mặc dù võ công không bằng Đức Âm nhưng kinh nghiệm phong phú. Từ lần trước nhất thời sơ suất để cho Đức Âm đắc thủ, về sau cẩn thận đến mười hai vạn phần. Bằng kinh nghiệm nhiều năm của mình, Long Sách quả thật lần này đã khiến Đức Âm nhất thời không thể đắc thủ, chỉ có thể bắt được bóng ảnh ống tay áo của hắn, lại không thể có động tác quá mạnh khiến người khác chú ý, trở thành một vấn đề khó khăn!
Có điều, Long Sách muốn áp đảo Đức Âm cũng là một nan đề. Dù sao công lực chênh lệch quá lớn, thân pháp linh hoạt của hắn chỉ có thể giúp mình tự vệ mà thôi. Vì vậy hai người triền đấu đến nửa đêm, không ai chiếm được lợi thế. Ngược lại, Long Sách thuận tay ăn đậu hủ sờ soạng không ít, cuối cùng đến lúc gần sáng, bất đắc dĩ Long Sách lưu lại một tờ giấy, hậm hực rời đi.
Mộ Dung Đức Âm mở tờ giấy ra xem, trên đó viết một số vấn đề gần đây cần chú ý. Không hiểu tại sao, lần này ăn không được Long Sách khiến cho Đức Âm có chút buồn bã hụt hẫng, cũng không hiểu tại sao bản thân lại có loại cảm giác này. Chẳng lẽ, đây chính là d*c niệm người ta thường nói sao?
——
Ngày hôm sau, đầu Lý Tứ đau muốn rách ra, đối với chuyện tối hôm qua mơ mơ hồ hồ, hình như đã nằm mơ, lại nhớ cái gì đó nhưng rốt cuộc hoàn toàn không nhớ được những chuyện hắn đã làm. Vì vậy hắn đã quên mất chính mình đã mượn rượu đảm tỏ tình với Mộ Dung Đức Âm, còn đối tượng được tỏ tình là Mộ Dung Đức Âm thì lại là một tên ngơ ngơ nên cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, song phương bình an vô sự. Chẳng qua phiền một cái chính là mỗi lần Lý Tứ uống rượu say mèm phần lớn sẽ đem một thân toàn mùi rượu đi tìm Mộ Dung Đức Âm tỏ tình, có lúc bị cự tuyệt liền buồn bã mà òa khóc, có lúc Đức Âm nhịn không được đáp ứng hắn thì lại mừng như điên làm ầm khắp nơi. Tóm lại, mọi người cho hắn là một tên say rượu rất phiền phức. Còn Lý Tứ ở trong loại tình yêu bi kịch hướng phản tuần hoàn này, lúc thanh tĩnh lại quên hết mọi chuyện, không biết có phải thiên ý hay không?
Ngủ ngoài trời mấy hôm, Đức Âm rốt cục cùng với đoàn xe đến thành trấn phồn hoa. Đoàn xe lấy danh nghĩa là nhập hàng mà dừng lại nghỉ ngơi, chỉnh đốn một ngày. Đức Âm cũng có gian phòng cho riêng mình, có thể hảo hảo ở trên giường ngủ một ngày. Đầu vừa đặt xuống gối, Đức Âm liền o o ngủ say, cảm thấy đúng là ngủ trên xe ngựa mấy ngày nay đều không thoải mái được như ngủ trên giường lớn của khách phòng.
Đêm đã khuya, Mộ Dung Đức Âm đã ngủ đủ, sau khi cơm nước xong xuôi, hắn nghe theo lời Long Sách điểm ngủ huyệt của Ngũ Bảo rồi đến góc tường bên của khách sạn, không chút tiếng động đẩy cái tủ ngăn trở vách tường qua, lộ ra một lỗ thủng to bên trong nối liền với căn cách vách vốn đã có người bố trí sẵn.
Khách phòng cách vách từ nửa tháng trước đã được một vị khách thần bí thuê, vị khách thần bí này chờ Mộ Dung Đức Âm đã lâu, mà y và Đức Âm còn là người quen cũ. Mộ Dung Đức Âm ở trên giang hồ quen biết không nhiều lắm, nhưng mà người này ở trên giang hồ lại khá trọng yếu, y cơ hồ nắm được hết tất cả các loại tình báo của giang hồ. Người này chính là bằng hữu đầu tiên trên giang hồ của Mộ Dung Đức Âm, Lão Yên Quỷ.
Xuất thân của Lão Yên Quỷ là một bí ẩn, nhưng y điều khiển rất tốt tổ chức tình báo, cũng bán ra được ngàn kim, là một người cực kì thần bí ở giang hồ. Không biết duyên phận hay lợi ích nhưng Lão Yên Quỷ và Long Sách quan hệ rất tốt. Hơn nữa, từ lúc gặp Đức Âm xong, Lão Yên Quỷ đối với Đức Âm vẫn nhớ mãi không quên.
Mặc dù biết lần mua bán này có liên quan đến Tuyệt Ảnh Thành thì tuyệt đối nguy hiểm, nhưng Lão Yên Quỷ vì có thể tái kiến với Đức Âm một lần nữa mà liều chết chạy tới.
Đức Âm tái kiến Lão Yên Quỷ, thấy y vẫn là dạng nửa chết nửa sống, nhưng có lẽ thời gian gần đây điều dưỡng tương đối tốt, khí sắc của Lão Yên Quỷ đã khá hơn nhiều. Thấy Đức Âm tới, Lão Yên Quỷ cười như mở cờ trong bụng, vội vàng nói: “Hảo Đức Âm, ngươi biết đại ca ngươi đáp ứng ta cái gì chứ?”
Mộ Dung Đức Âm ngồi trên ghế đã chuẩn bị sẵn, nói: “Ngươi trước nói chuyện cần nói đã.”
“Được, được, xin lỗi vì ta hơi kích động.” Lão Yên Quỷ ho khan một trận mới nói: “Nếu Mộ Dung Long Sách nhờ cậy, ta sẽ phá lệ đem tin tức tối mật này nói cho người. Ngươi nên biết, tin tức này ta vốn tuyệt đối không được tiết lộ nửa chữ ra ngoài, cũng chỉ vì ngươi, Đức Âm, ngươi phải hiểu tâm ý của ta.”
“Ngươi cứ nói đi.” Mộ Dung Đức Âm nói.
Lão Yên Quỷ hướng thuộc hạ nháy mắt, đám người còn lại liền ý thức cáo lui. Đợi người lui hết, y mới nói: “Tuyệt Ảnh Thành căn bản không muốn buông ngươi ra. Coi như lần này ngươi trợ giúp bọn họ tấn công U Linh sơn trang, còn sau này cả đời ngươi sẽ bị bọn họ khống chế. Từ đường dây của ta biết được, Tuyệt Ảnh Thành đã dự tính tiệc cưới vào nửa năm sau, đám hỏi cũng đã chuẩn bị, đem ngươi giữ lại trong Tuyệt Ảnh Thành.”
“Đám hỏi? Tuyệt Ảnh Thành muốn ta cưới người nào?” Mộ Dung Đức Âm hỏi.
“Không phải cưới người nào, mà là Nam Cung Thiên Sơn ép huynh trưởng của ngươi ký ước định, nửa năm sau phế bỏ võ công của ngươi, đem ngươi gả cho Tuyệt Ảnh thành chủ Nam Cung Thiên Thành.” Lão Yên Quỷ rì rì nói, “Sách lược mưu kế của Tuyệt Ảnh Thành luôn luôn là do Nam Cung Thiên Sơn phụ trách. Hắn và Nam Cung Thiên Thành cùng chủ trì đại cục. Lý do khiến Thiên Sơn nhiều năm qua vẫn nguyện ý dưới trướng Thiên Thành là bởi vì Nam Cung Thiên Sơn đối với huynh trưởng của hắn có tình cảm bất luân. Trên giang hồ người biết chuyện này, không vượt quá ba người.” Nói đến chỗ này, Lão Yên Quỷ có chút đắc ý.
“Vậy hắn vì sao lại để ta gả cho Thiên Thành? Dựa vào tài trí của hắn thì đã biết người đánh bất tỉnh Thiên Thành chính là ta.” Đức Âm nói.
“Không sai, ngươi khiến cho Thiên Thành hôn mê một đoạn thời gian dài như vậy lại giúp Thiên Sơn,” Lão Yên Quỷ hít một hơi thuốc rồi phả ra, sau mới nói tiếp. “Thiên Sơn thích Thiên Thành, nhưng Thiên Thành phóng túng bất kham hoàn toàn không biết. Hơn nữa, Thiên Sơn biết chuyện này trái lại với luân lý nên nhiều năm qua vẫn cố ý giấu giếm, chỉ có thể thống khổ nhìn Thiên Thành cuối cùng đi thích người khác. Người nọ cùng Thiên Thành nhiều năm ân oán vướng mắc, hai người lúc gần lúc xa, yêu hận lẫn lộn, cứ liên tưởng đến cái loại mà huynh trưởng ngươi hay viết là biết, chính là dạng khiến người ta muốn khóc ấy.”
“Ta biết.” Mộ Dung Đức Âm nghĩ thầm, ngươi thậm chí ngay cả truyện đau khổ quằn quại do huynh trưởng ta viết cũng biết, quả nhiên không hộ là người nắm tin tức rõ nhất giang hồ.
“Là đó. Thật ra thì người cùng Thiên Thành yêu hận lẫn lộn chính là người trong U Linh sơn trang. Thiên Sơn vì chuyện này vô cùng thống khổ, cuối cùng hạ quyết tâm. Đầu tiên lợi dụng cơ hội Nam Cung Thiên Thành hôn mê để tấn công U Linh sơn trang. Tiếp theo lợi dụng vẻ mỹ mạo và sức mạnh của ngươi đánh bại tình địch của hắn, để cho hai người kia chấm dứt hoàn toàn. Đây là một kế sách liên hoàn. Tóm lại, ta cho ngươi biết những điều này là để ngươi ý thức được tình cảnh của mình lúc này rất nguy hiểm. Từ bây giờ nhanh chóng chuẩn bị mới có thể tránh được khỏi cảnh là vật hi sinh cho người khác! Ngươi chỉ cần hảo hảo nghe lời của ta và huynh trưởng ngươi, mặc dù tình trạng hiện tại khá khó khăn nhưng chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết ổn thỏa!” Lão Yên Quỷ khẳng khái nói, nặng nề đè bả vai của Đức Âm xuống, “Như vậy, Đức Âm, ngươi nên để cho ta xem một chút thành ý của ngươi đi!”
“Biết.” Mộ Dung Đức Âm đứng lên, đem chân gác lên ghế, vén bào tử, xăn quần lên lộ ra bắp đùi tuyết trắng nhẵn nhụi cho Lão Yên Quỷ nhìn. Lão Yên Quỷ lập tức run rẩy toàn thân, con ngươi trừng muốn lòi ra ngoài, còn chưa kịp đưa tay ra hảo hảo cảm thụ một chút thì thất thiếu chảy máu, ầm ầm ngã xuống. Thân thể của y quá yếu ớt, không thể chịu nổi xúc cảm thị giác đánh vào như vậy. Quả nhiên Long Sách nói rất đúng, dù cho lấy sờ đùi làm điều kiện trao đổi thì Lão Yên Quỷ cũng không có bản lĩnh sờ được. Đây chính là bi ai của nam nhân có sự nghiệp nhưng lại không có cách nào để sờ đùi mỹ nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook