Ác Hán
Chương 489: Tây Hành



Trường An tất cả lại như cũ.

Ngoại trừ thủ vệ ở trường thi thêm nghiêm ngặt, trên đường thêm một số binh sĩ Vũ Lâm quân tuần tra, thì giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

12 cửa mở rộng, kiểm tra cũng không quá chặt chẽ.

Một chiếc xe ngựa từ xa đi tới, người điều khiển xe là một lão giả râu tóc bạc trắng, tuổi chừng 70. Khuôn mặt màu đồng cổ, mang theo tang thương năm tháng. Có điều khí sắc của lão không phải quá tốt, thỉnh thoảng dùng tay che miệng khẽ ho khan.

- Đứng lại.

Một môn bá ngăn xe ngựa, nhìn thùng xe phủ kín rèm trầm giọng nói:

- Người nào? Đi đâu? Trong xe là ai?

- A, quân gia.

Lão giả xuống xe ho khan một trận kịch liệt, khiến cho môn bá liên tục nhíu mày.

Khi lão giả tới gần môn bá, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, trường đao trước ngực:

- Làm gì, không được bước qua đây.

Hắn sợ lão giả này có bệnh.

Bệnh thương hàn, ho lao các loại, ở thời đại này chẳng khác nào sida, ung thư của hậu thế. Lão giả rất cao lớn, thế nhưng khí sắc thực sự rất kém. Hơn nữa lão còn không ngừng ho khan, khiến cho môn bá có chút sợ, bất giác đề phòng.

Nhưng đúng lúc này, cổ tay lão giả lật lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối hoàng kim lệnh bài.

- Ngài là...

- Tại hạ là giáo úy thống lĩnh Đốc Sát viện, phụng mệnh thế tử có việc muốn rời thành.

Đốc Sát viện cũng từng bước ra đài theo Đổng Ký nên mọi người cũng đã biết. Dựa theo phẩm tự của Đốc Sát viện, bên trong phân nhiều đẳng cấp.

Trong đó ba đẳng cấp trên lấy kim, ngân, đồng lệnh bài làm tiêu ký.

Thanh đồng lệnh bài tên là tư mã, ngân lệnh bài tên là trưởng lại, còn người cầm hoàng kim lệnh bài thân phận tôn quý nhất, bổng lộc ngang giáo úy, tên bách hộ, có thể trực tiếp ra lệnh cho binh mã huyện. Có điều bách hộ này xưng với bên ngoài là giáo úy, mọi người cũng hiểu bách hộ cũng như khâm sai.

Môn bá lại càng hoảng sợ, vội thu hồi trường đao, muốn hành lễ lại bị lão giả kia kéo lên.

- Sự tình rất gấp, chúng ta cần lập tức rời thành, không thể để lộ thân phận... Nếu như lộ ra chút gì làm lỡ sự tình, ngươi cũng biết sẽ có chuyện gì chứ?

- Tiểu nhân đã rõ, đã rõ.

Môn bá lập tức đáp ứng, xua tay ý bảo môn tốt cho đi.

Lão giả lên xe, điều khiển ngựa đi ra ngoài thành. Sau khi rời khỏi thành, xe ngựa tiến vào quan đạo. Lão giả ngoài màn xe hỏi:

- Bệ hạ, chúng ta đi đâu?

- Đồng sư, chúng ta... tây hành thôi.

- Rõ.

Lão giả vung dây cương, miệng điều khiển ngựa. Xe ngựa phi như bay trên đường. Chạy hơn một canh giờ, ngựa kéo đã mệt. Trường An lúc này cũng đã ở lại phía xa. Phía trước có một rừng cây nhỏ, lão giả vội vàng đánh xe vào.

Vén màn xe, từ trong xe đi ra một người.

Mi thanh mục tú, giữa hai đầu lông mày lộ ra cỗ quý khí... Rõ ràng là Lưu Biện đã táng thân trong biển lửa.

Lão giả, là Đồng Uyên.

Đồng Uyên đỡ Lưu Biện xuống xe, sau đó lôi từ trong xe ra một người, nổi giận nói:

- Yêm cẩu, xuống cho ta.

Người nọ bị dây thừng cột lại, trong miệng còn bị nhét một miếng vải đen. Lúc này Lưu Biện đã thay trang phục bình dân, giữa đôi lông mày lộ ra vẻ không đành lòng, khẽ nói:

- Đồng sư, đừng như vậy... Nếu không có Dương Khiêm, chúng ta sao có thể rời thành?

Vừa nói hắn vừa bước tới mở trói cho Dương Khiêm, cũng lấy ra miếng vải đen trong miệng hắn.

Đồng Uyên nói:

- Yêm cẩu này cấu kết với Đổng tặc, mưu hại hoàng thượng, ngài còn đối tốt với hắn làm gì? Nếu không phải ngài ngăn ta đã giết hắn từ lâu.

Lưu Biện cười đứng lên.

- Đừng nói lại nữa, ta tin chuyện này không quan hệ với Đổng khanh. Đổng khanh... Không, Đổng đại ca coi ta như huynh đệ, nếu không có y ta sao có thể tái vị? Nếu như y muốn hại ta thì căn bản không cần tốn công như vậy. Kì thật chuyện này... Ai, cũng là khó tránh khỏi. Đồng sư, ngài không ở vị trí của Đổng đại ca thì không hiểu được áp lực của y, vô cùng khổ sở. Đổng đại ca đã nói, đợi đại chiến Quan Đông chấm dứt y sẽ quay lại Tây Vực, vĩnh viễn không rời Hà Tây. Y nói rất thật lòng... Thế nhưng y nguyện ý làm như vậy, không có nghĩa người theo y muốn vậy. Chỉ cần Đổng đại ca rời Trường An, thì số phận những người đó, thậm chí gồm cả số phận một nhà Đổng đại ca, cũng không còn nằm trong tay y nữa. Ta nghĩ, Đổng Ký nhất định không muốn đi. Suy bụng ta ra bụng người, nếu như ta là tiểu điệt, sợ cũng sẽ không đáp ứng.

Đồng Uyên nghe Lưu Biện nói như vậy thì không nhịn được giậm chân:

- Hoàng thượng, Đổng tặc đã khiến ngày ra nông nỗi này, ngài còn nói đỡ cho y?

Lưu Biện khẽ nói:

- Đồng sư, ta nói chính là sự thực... Hơn nữa, đừng gọi ta là hoàng thượng nữa. Từ khi Đồ Trừng nhốt chúng ta, ta đã không còn là hoàng thượng rồi. Kì thật ta rất cảm kích Đồ Trừng, hắn đã cho ta biết cái gọi là chân mệnh thiên tử thực ra chỉ là hư không.

Nói xong, Lưu Biện xoay người nhìn Dương Khiêm, nói:

- Dương Khiêm, ngươi đi đi.

- Hoàng... Chủ nhân... Không thể để cho yêm cẩu này đi. Nếu như hắn trở về nói hành tung của ngài cho Đổng Ký, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.

Lưu Biện lại nói:

- Nếu không có Dương Khiêm, chúng ta không thể phát hiện ra mật đạo kia trong phật đường, nếu không có Dương Khiêm, chúng ta không có khả năng thuận lợi ra khỏi thành, nếu không có Dương Khiêm, nói không chừng lúc này chúng ta đã nằm lại hoàng cung... Đồng sư, ta tin rằng Dương Khiêm tuyệt sẽ không bán đứng ta.

Dương Khiêm ngẩng đầu lên:

- Hoàng thượng...

- Được rồi, đứng lên đi. Không phải ta đã nói ta không còn là hoàng thượng rồi sao?

Đồng Uyên nói:

- Chủ nhân, kế tiếp ngài muốn đi đâu?

Lưu Biện mỉm cười, nụ cười rất rạng rỡ, không có chút giả tạo nào:

- Kì thật ta không thích làm hoàng thượng, cả ngày đấm đá, nơm nớp lo sợ. Không phải lo có người muốn đoạt hoàng vị, thì lại lo có người muốn hại ta. Làm hoàng thượng rất không thú vị... Sau khi làm hoàng thượng, Đổng khanh và ta dần dần xa cách, mà Hạ Hầu... cũng bởi vì việc tranh hoàng vị này mà trở thành vật hi sinh. Đêm qua khi ngồi trong phật đường, ta đã nghĩ thông suốt... Nếu như ta không phải là hoàng thượng, Hạ Hầu sẽ không chết, Đổng khanh cũng sẽ không xa cách ta. Đồng sư, ta quen biết Đổng khanh từ năm Trung Bình thứ hai, đến nay đã tròn 20 năm. Trong lòng ta Đổng khanh chẳng khác nào huynh trưởng, ta cũng tin trong lòng Đổng khanh, ta cũng là huynh đệ của y. Từ xưa vì hoàng vị mà phụ tử thành thù, phu thê phản bội. Sau đại chiến Lạc Dương, Đổng khanh dần trở nên xa lạ với ta, khi đó... Trong lòng ta rất khổ sở. Hiện tại, tất cả đều đã kết thúc.

Lưu Biện nói rồi dang hai tay, hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng luồng không khí mát mẻ.

- Quan tự tại bồ tát. Hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì. Chiếu kiến ngũ uẩn giai không. Độ nhất thiết khổ ách... Sắc tức thị không, Không tức thị sắc. Sắc tức là không. Không tức là sắc. Thụ tưởng hành thức. Diệc phục như thị. . . Thị chư pháp không tương. Bất sinh bất diệt. Bất cấu bất tịnh. Bất tăng bất giảm. . .

- Đồng sư, tất cả khổ ách thế gian đều xuất phát từ bản tâm con người. Ta muốn tới Thiên Trúc học phật pháp vô thượng kia, muốn tiếp xúc khổ ách thế nhân... Đến giờ ta mới biết phật của Đồ Trừng cũng không phải chân phật.

Lưu Biện nói xong, lấy từ tay Đồng Uyên một bọc đưa cho Dương Khiêm.

- Dương Khiêm, ngươi trở về đi, đưa cái này cho Đổng Ký.

- Hoàng... Trăm triệu không thể. Truyền quốc ngọc tỷ này không phải thiên tử thì không thể giữ. Chẳng lẽ ngài muốn đem giang sơn này giao cho Đổng gia? Chớ quên thái tử hãy còn.

Trong mắt Lưu Biện hiện lên vẻ đau đớn.

Hắn nhắm hai mắt lại, sau một hồi khẽ nói với Đồng Uyên:

- Đồng sư, cho dù không có ngọc tỷ thì có thể ngăn việc kia xảy ra sao? Hán thất từ sau Đổng thái sư đã xong. Về điểm này thật ra hai ta đều rõ. Nếu như không phải là Đổng đại ca, thì hiện nay chỉ còn lại chi Hán thất Hứa Xương, mà không còn chi Hán thất Trường An. Những năm gần đây Quan Trung đại trị, đó không phải là công lao của ta, mà là tâm huyết của Đổng đại ca... Bá Uy không giống với Đổng đại ca, thủ đoạn so với ta và Đổng đại ca độc ác hơn nhiều lần. Đồng, sẽ lên hoàng vị, nhưng sẽ không được lâu. Đổng đại ca còn thì hoàng vị Đồng còn, nhưng Đổng đại ca không còn, Lưu thị tông tộc tất sẽ gặp tai ương.

- Hôm nay ta giao ngọc tỷ cho Bá Uy, kì thật là muốn nói cho hắn... Giang sơn này ta có thể đưa cho hắn, nhưng mong hắn thủ hạ lưu tình. Bá Uy là một hài tử thông minh, hẳn là có thể hiểu ý tứ của ta. Nếu như vậy vẫn không thể bảo toàn tính mệnh của Đồng, ta đây cũng chỉ có thể nói Lưu gia ta đã diệt vong. Đây là thiên ý, cũng không phải điều một khối ngọc tỷ có thể quyết định được, Đồng sư hiểu không?

Đồng Uyên nghe vậy không nhịn được thở dài một tiếng.

Sao lão lại không biết lời Lưu Biện chính là sự thực?

Chỉ là ở trong lòng lão vẫn không thể tiếp nhận. Cả đời trung với Hán thất, không ngờ lại phải trừng mắt nhìn Hán thất diệt vong.

Miệng Đồng Uyên mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Nào biết đột nhiên Dương Khiêm lại mở miệng:

- Chủ nhân, hiện tại ngài không thể đưa ngọc tỷ này.

- Vì sao?

- Đổng Ký sớm muộn cũng sẽ phát hiện mật đạo trong phật đường. Nếu chủ nhân chạy đi mà không lộ tung tích, thì theo lẽ thường sẽ là tới Quan Đông. Nói như vậy mọi chú ý của Đổng Ký sẽ đặt ở đông nam mà bỏ qua tây bắc. Nếu lúc này lão nô mang ngọc tỷ về, Đổng Ký sẽ biết hành tung của ngài...

- Ngài nói không sai, Lương vương thế tử khác với Lương vương, với thủ đoạn độc ác của hắn sẽ không bỏ qua cho ngài. Cho nên ngọc tỷ này không thể đưa cho hắn. Nếu như ngài muốn đưa thì nên đưa cho Lương vương. Hơn nữa phải đợi sau khi vào Tây Vực với được.

- Lão nô mặc dù đầu phục Lương vương, nhưng nhiều năm chịu ơn sâu dày của hoàng thượng như vậy, lão nô tuyệt sẽ không hại ngài. Ta theo chủ nhân cùng đi, đợi sau khi ngài đến Tây Vực thì có thể thông qua Lý hầu, giao vật này cho Lương vương. Tin rằng nhất định Lương vương sẽ nhìn ra huyền cơ bên trong. Chỉ có như vậy thái tử mới có thể bảo toàn. Bằng không tâm huyết của ngài cũng đành uổng phí.

Mặc kệ Đồng Uyên đối với Dương Khiêm thế nào, nhưng vào lúc này cũng không thể không thừa nhận Dương Khiêm nói rất có lý.

- Chủ nhân, Dương Khiêm nói rất đúng...

- Ngươi... Thực sự muốn đi cùng ta đến Thiên Trúc?

Lưu Biện nghi hoặc nhìn Dương Khiêm:

- Dương Khiêm, ta nghe người ta nói đường đi Thiên Trúc vạn dặm gian khổ. Trên đường nguy hiểm rất nhiều, ngươi nguyện ý vứt bỏ vinh hoa phú quý theo ta tới Thiên Trúc hay sao?

Dương Khiêm gật đầu:

- Khi chủ nhân tại vị lão nô đã không làm hết phận sự, hôm nay chủ nhân... Lão nô nguyện dâng những năm cuối đời cho chủ nhân.

- Còn ta nữa.

Đồng Uyên nói:

- Nếu như chủ nhân không chê ta tuổi già sức yếu, ta cũng muốn theo chủ nhân tây hành Thiên Trúc, lãnh hội huyền diệu của chân phật.

Lưu Biện hồi lâu không nói gì, chỉ nói được một câu:

- Các ngươi... hà tất phải khổ vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương