Ác Hán
Chương 31: Tái kiến tỷ tỷ

Đổng Ngọc nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt không có nửa điểm huyết sắc. Hai tròng mắt nàng khép hờ tựa hồ như đang suy nghĩ, nhưng cũng giống như đang nghỉ ngơi, bất quá hô hấp của nàng có chút không ổn định, lúc thì dồn dập lúc thì bình lặng, có đôi lúc thì kịch liệt ho khan từ trong khoé miệng còn mang theo một dòng máu đen.

Đây không phải lần đầu tiên Đổng Phi chứng kiến bộ dạng này của Đổng Ngọc, nhưng so với lần đầu tiên nhìn thấy thì có vẻ đã nặng hơn.

Bắc Cung Bá ngơ ngác ngồi bên người Đổng Ngọc, hai mắt vô thần, khi hắn chứng kiến Đổng Phi thì trong nháy mắt cặp mắt giống như cá chết kia đột nhiên sáng lên, hắn vội vàng chạy tới cầm tay Đổng Phi.

“A Sửu, mau tới cứu tỷ tỷ ngươi… Ta biết ngươi luôn có biện pháp, ngươi nhất định có biện pháp cứu tỷ tỷ của ngươi phải không?”

Đổng Phi cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Đổng Ngọc không nói đựơc một lời. Hắn có thể có biện pháp sao? Hắn cũng không phải thần tiên. Đời trước chỉ học sơ qua mấy thủ đoạn chữa thương đơn giản, nhưng đều là trị liệu ngoại thương, không nói đến hắn không biết Đổng Ngọc trúng loại độc gì, nhưng cho dù hắn biết thì hắn cũng sẽ chữa được sao? Đoàn người không mang theo giải độc sư, những tài liệu này hắn đi đâu mà kiếm?

Thanh âm của Bắc Cung Bá dần yếu đi, cười chua xót, trong lòng cũng biết đây là đang làm khó Đổng Phi. Làm thệ đệ (em vợ) Đổng Phi làm cũng hết sức rồi, ít nhất hắn cũng đã cứu hai vợ chồng từ trong Kim Thành Quận ra, không phải sao? Nhưng chính mình thì sao, là trượng phu của Đổng Ngọc nhưng lại làm được gì? Bắc Cung Bá cảm giác mình rất ngu, luôn hướng về văn hoá Trung nguyên, luôn khát vọng mình có ngày sẽ được danh sĩ Trung nguyên thừa nhận. Nhưng nếu hắn có thể dành nhiều một chút tâm tư xử lý chuyện của bộ lạc, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không phát sinh. Nhắm mắt lại, Bắc Cung Bá thở dài một hơi.

Cũng chính lúc này Đổng Ngọc lại đột nhiên mở mắt.

“A Sửu….”

“Tỷ tỷ!”

“Đại muội….”

Đổng Phi cùng với Bắc Cung Bá cùng cất tiếng, Đổng Ngọc nhìn bọn hắn, khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra chút tươi cười.

“Bắc Cung, ta muốn trò chuyện với A Sửu một lát.”

Bắc Cung Bá ngẩn ra, gật đầu rồi đứng dậy đi ra cửa.

Lúc đi ra cửa hắn còn kêu Lục Y đang đứng hầu hạ đi ra ngoài rồi thuận tay đóng lại cửa phòng.

Đổng Phi có loại cảm giác không rõ ràng, nhìn khí sắc của tỷ tỷ rõ ráng đã tốt hơn rất nhiều.

“Tỷ tỷ….”

“Bắc Cung là người tốt, là người rất tốt. Chỉ tiếc rằng hắn sinh ra ở Tây Lương, hơn nữa lại là một Khương nhân. “

Đổng Ngọc muốn đưa tay vuốt ve hai má của Đổng Phi nhưng lại cố hết sức, Đổng Phi nhìn thấu ý tứ của tỷ tỷ cho nên vội vàng cúi người xuống, làm cho bàn tay của tỷ tỷ dán trên khuôn mặt hắn.

“Lúc này đây, chúng ta gặp nạn…. Ha ha, Đổng Ngọc ta sống đã hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên chịu thiệt thòi như vậy, ngay cả cơ hội trả thù cũng không có.”

“Tỷ tỷ, tỷ chớ nói nhảm, tỷ sẽ khoẻ lại!”

Đổng Phi vội vàng cắt lời của Đổng Ngọc: “A Sửu nếu còn một hơi thì nhất định mang theo tỷ tỷ giết hồi Lâm Thao. Đến lúc đó chúng ta sẽ nói cha tụ tập đại quân giết đến Kim Thành bắt sống Hàn Toại làm cho hắn thiên đao vạn quả.”

Đổng Ngọc nở nụ cười nhưng đồng thời cũng ho khan không ngừng. Hơn nửa ngày nàng mới chậm rãi nói: “A Sửu, đây chính là đệ nói… Muốn đem Hàn Toại thiên đao vạn quả.”

“Đệ đảm bảo, đệ đảm bảo!”

Nụ cười trên khuôn mặt Đổng Ngọc biến mất, chăm chú nhìn Đổng Phi trong mắt hiện lên sự hiền lành.

Chẳng biết tại sao Đổng Phi giờ khắc này tỷ tỷ rất giống một người, rất giống người mà khi hắn vừa sinh ra đã nằm bên cạnh hắn.

Tỷ tỷ rất giống nương!

Đều xinh đẹp như vậy, khi cười rộ lên quả thật rất xinh đẹp.

Đời trước không có nương, đời này cũng không có nương, nguyên tưởng rằng tỷ tỷ là lão thiên gia phái đến để đền bù cho tiếc nuối trong lòng hắn, nhưng nào ngờ cũng…. Lớn như vậy Đổng Phi chưa từng khóc qua một lần, nhưng giờ phút này hắn nhịn không được đã chảy nước mắt.

“A Sửu, không được khóc!”

Đổng Ngọc lau nước mắt trên khuôn mặt của Đổng Phi, “Nam nhi Đổng gia đổ máu không rơi lệ. Nước mắt của Đại trượng phu lại càng không thể rơi, A Sửu của nhà chúng ta trong lòng tỷ tỷ chính là một Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, ngàn vạn lần không thể đổ lệ, nếu không tỷ tỷ sẽ thất vọng.”

Đổng Phi mím môi lại, gật gật đầu nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ra.

“A Sửu, nói cho tỷ tỷ biết, đệ rốt cục có bí mật gì?”

“Bí mật?”

Đổng Phi nhìn khuôn mặt tỷ tỷ, cuối cùng cũng hiểu được ý của nàng. Hắn lau khô nước mắt ôm tỷ tỷ vào lòng ngực, “Tỷ tỷ, kỳ thật…. tại cơ thể này của đệ cùng với linh hồn đều không phải của A Sửu. Đệ đến từ tương lai, đến từ nơi….”

Đổng Phi ôm thân hình tỷ tỷ, đem những điều mà hắn biết liền kể hết cho tỷ tỷ. Bí mật mà mười ba năm cất dấu ở trong lòng được kể ra tất cả, hắn đem những điều mà hắn biết nói cho Đổng Ngọc. Mà Đổng Ngọc lại bắt đầu trấn tĩnh, chậm rãi nghe Đổng Phi nói chuyện.

“A Sửu, đệ nói nữ nhân tương lai cũng có thể làm nữ cường nhân sao?”

“Có thể, nhất định có thể… Tỷ tỷ nếu sinh ở thời đại kia thì nhất định là một người nương tử giỏi, là một nữ cường nhân.”

“Ta thật sự rất muốn sinh hoạt ở thời đại kia a, không biết sẽ có tư vị như thế nào?”

Đổng Ngọc nhẹ giọng nỉ non, “Tỷ tỷ cả đời mạnh mẽ, thường hận mình không phải nam nhi, tuy gả cho Bắc Cung Bá, hắn tuy rằng rất tốt với tỷ, nhưng tính tình lại rất yếu đuối. A Sửu, đáp ứng tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ có chuyện thì hãy chiếu cố tỷ phu của đệ.”

“ ệ sẽ, đệ nhất định sẽ chiếu cố tỷ phu!”

“Cuộc đời này tỷ tỷ may mắn nhất là sinh ở Đổng gia, có một phụ thân vũ dụng. Hiện giờ tỷ tỷ chết cũng vui vẻ bởi vì tỷ tỷ có một đệ đệ càng thêm vũ dụng, nhưng tiếc nuối lớn nhất của tỷ tỷ chính là không thấy A Sửu rong ruổi sa trường, kiến công lập nghiệp… Đáp ứng tỷ tỷ, nhất định phải chiếu cố tốt cho phụ thân, chiếu cố tốt cho nhà của chúng ta, chiếu cố tốt cho chính đệ.”

Nước mắt của Đổng Phi như suối trào, dùng sức gật đầu, không nói lên được lời nào.

“Ta hận, ta thật hận…. không thể nhìn A Sửu nhà chúng ta công thành danh toại, không thể nhìn A Sửu thành gia lập nghiệp.” Đổng Ngọc giơ tay lên vuốt khuôn mặt của Đổng Phi. Nàng cười, đồng dạng nước mắt cũng chảy xuống, bàn tay chậm rãi vô lực buông thỏng xuống.

Nước mắt chảy dọc theo áo của nàng, Đổng Ngọc, nữ nhân hai mươi hai tuổi trong lòng của đệ đệ mà nàng yêu mến nhất vĩnh viễn đang ngủ.

Đổng Phi cầm chặt lấy tay Đổng Ngọc, dùng sức dán chặt trên khuôn mặt của mình.

“Tỷ tỷ…..”

Hắn dùng sức lắc mạnh Đổng Ngọc , hy vọng tỷ tỷ có thể mở mắt, hắn khóc to: “Không cần doạ A Sửu, không cần doạ A Sửu…. Tỷ đã đáp ứng muốn tặng cho A Sửu một đầu tuyết ngao, tỷ đã đáp ứng với A Sửu là muốn xem A Sửu cùng với Lục Y bái thiên địa, tỷ tỷ, người nói dối, tỷ nói dối a, người nhanh nhanh tỉnh a!”

Tiếng khóc vang vọng ra phía ngoài cửa , Trong lòng Bắc Cung Bá run lên, bàn tay nắm chặt, thân thể ở trong tuyết không tự chủ được run lên.

Đột nhiên hắn ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng .

“Đại muội!”

Nước từ trong khoé mắt hắn chảy ra, không ngừng nhỏ xuống mặt tuyết.

Bóng đêm thâm trầm, Đổng Phi cùng với Bắc Cung Bá đứng lẳng lặng ở trước một dàn gỗ .

Đổng Ngọc nằm ở phía trên, Nàng được thay một bộ quần áo sạch sẽ, Lục Y tỷ mỷ chải từng sợi tóc cho nàng làm cho chúng ở trong gió tung bay.

Người ở trong thị trấn tất cả đều tới đây, ngoại trừ những người phải tuần tra thì tất cả đều đến.

Đổng Ngọc không những ở Đổng gia có uy vọng mà ngay cả ở Phá khương cũng rất có uy vọng. Nàng có sự hiền thục của nữ tử Trung nguyên lại có sự hào phóng của Khương nhân. Ở Khương nhân hơn mười năm, nàng có thể lên ngựa giương cung, cũng có thể vây quanh lửa trại uống rượu với Khương nhân. Ở trong mắt của Khương nhân, nàng không chỉ là bình hoa của trung nguyên mà còn là người có thể lãnh đạo bọn họ.

Lục Y, Đổng Thiết, Đổng Triệu cùng với Sư tông thú A Sửu cùng với Bắc Cung Bá đều đứng phía sau Đổng Phi.

Sư tông thú tựa hồ biết chuyện gì xảy ra, con ngươi nhiều màu toát ra nhàn nhạt bi thương, mà Lục Y lúc này khóc giống như một lệ nhân.

Vẻ mặt của Bắc Cung Bá ngưng trọng, miệng không ngừng niệm chú yên hồn khúc của Khương nhân, tiếng ca thê lương quanh quẩn trong bóng đêm nghe thực sự rất thê lương.

Một khúc yên hồn ca xướng xong, hắn từ tay Đổng Triệu tiếp nhận cây đuốc.

“A Sửu, chúng ta không thể mang theo thi thể của tỷ tỷ ngươi về cho nên đành phải dùng phương pháp cổ xưa nhất… Ta tin tưởng nàng bây giờ rất muốn về nhà. Nàng cũng đã rất nhiều lần nói với ta, cảnh chiều ở Lâm Thao rất đẹp, nàng thích ở mục trường nhìn mặt trời lặn.”

Bàn tay Đổng Phi run rẩy tiếp nhận cây đuốc.

“Đi, ngươi là thân đệ đệ của nàng, ngươi châm đi.”

Khuôn mặt Đổng Phi lúc này đã đầy lệ, hắn gian nan cất bước rồi run rẩy đem cây đuốc đặt ở đống cỏ khô. Hoả diễm hừng hực chiếu sáng cả chân trời. Bông tuyết bay múa trong hoả diễm rồi hoà tan, hoá thành bọt nước nhỏ giọt trên mặt Đổng Phi.

Đây nhất định là nước mắt của tỷ tỷ….

“Trời đã sáng, ngươi mang tỷ tỷ ngươi đi thôi.”

“Còn huynh?”

Ánh mắt Bắc Cung Bá băng hàn, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ta không đi, ta muốn lưu lại, có đôi lúc ta nằm mơ cũng muốn rời khỏi nơi này, nhưng hiện tại ta đã rõ, nơi này chính là gốc của ta, nơi này còn có thân nhân còn có cừu nhân của ta.”

“Huynh….”

“A Sửu, ta rất hiểu Hàn Toại, hắn nhất định sẽ có hậu chiêu, mặc dù ta có thể sống tới Lâm Thao nhưng cũng khó thoát khỏi cái chết. Bắc Cung Bá ta tuy rằng yếu đuối, nhưng dòng máu ta đang chảy chính là máu của Khương nhân, ta sẽ không chạy trốn, ta sẽ lưu lại, ta muốn cho bọn họ biết ta sẽ không cho ý đồ của bọn họ như ý nguyện.”

“Nợ máu phải trả bằng máu!”

Đám Khương nhân đi theo Bắc Cung Bá đều la lên, cầm binh khí trong tay huơ lên.

Bắc Cung Bá nhìn Đổng Phi cười nói: “Thấy được chưa? Nếu ta cứ như vậy bỏ trốn thì ta sẽ làm cho bọn họ thất vọng…”

“Nhưng ta đã đáp ứng tỷ tỷ…”

“A Sửu, nghe lời tỷ phu, tỷ tỷ của ngươi đối với ngươi ký thác rất lớn, chỉ hy vọng ngươi không được quên nàng, càng không được quên đoạn thù hận này, Tây Bắc là địa bàn của Bắc Cung Bá ta, hơn nữa ta chính là Tây bộ đô uý…. Hàn Toại muốn giết ta cũng không dễ dàng như thế.

Đổng Phi cũng không mở miệng mà chỉ lẳng lặng nhìn vị tỷ phu này.

Có đôi khí hắn rất khinh thường vị tỷ phu này, nhưng hiện tại hắn đột nhiên hiểu được tỷ tỷ vì cái gì mà gả cho hắn. Vì trong lòng tỷ tỷ hắn chính là nam nhân có tâm huyết, nam nhân có tôn nghiêm.

“Theo ta nghĩ, Hàn Toại nhất định sẽ phong toả đường về của ngươi, chỉ sợ ngươi muốn trở về thì cũng phải trải qua nhiều trận chém giết, ta nghe nói Lang Khương từng xuất hiện qua ở Tiểu Âm sơn, nói không chừng…. Khi ngươi hồi Trung nguyên phải nói cho phụ thân báo với triều đình là Hàn Toại muốn làm phản, nhất định phải cẩn thận. Ngươi nhớ là phải đi về phía Tây Nam , đi vòng qua tích núi đá, chỉ cần tới Bạch Mã khương lãnh địa thì đã an toàn, ta cùng với Bạch mã khương thủ lĩnh Đằng Tử câu là kết nghĩa kim lan, rồi hắn sẽ đưa ngươi hồi Lâm Thao.”

Bắc Cung Bá nói xong nhẹ nhàng xoay người. Hắn đứng bên cạnh hoả diễm đang hừng hực cháy, nhẹ giọng nói: “A Sửu, nghe lời tỷ phu, đi thu thập đồ đi, khoảng cách trời sáng còn có chút thời gian, ngươi còn có rất nhiều việc phải xử lý. Đúng rồi, lấm tám thú kia của ngươi đã không cưỡi được nữa.”

“Ài?”

“Một lát nữa ta sẽ đem nó tới cho ngươi, có đôi khi chúng ta phải có chút quyết tâm tàn nhẫn.”

Đổng Phi hiểu được ý tứ của Bắc Cung Bá, hắn muốn Đổng Phi giết Lấm tấm thú.

Nhớ đến Lấm tấm thú đã đi theo Đổng Phi nửa năm, từ Lâm Thao theo đến đây phải nói là cũng bỏ ra rất nhiều cống hiến. Nhưng không thể mang nó đi theo thì nó nhất định phải chết.

Bởi vì trên người Lấm tấm thú có bí mật lớn nhất của Đổng Phi. Đó chính là cặp bàn đạp cùng với móng ngựa tuyệt không để cho người khác biết. Lấm tấm thú chẳng những phải chết hơn nữa phải chết không toàn thây.

Đổng Phi nhẹ giọng nói: “Ta hiểu.”

“Tốt lắm, đi làm đi…. Ta muốn cùng trò chuyện với tỷ tỷ của ngươi, ngươi xem, nàng thật xinh đẹp!”

Hoả diễm đang thôn phệ Đổng Ngọc trong bóng đêm giống như tinh linh đang khiêu vũ, trong thoáng chốc hoả diễm kia giống như biến thành bộ dáng của tỷ tỷ tựa hồ đang mỉm cười với hắn, những thanh âm vang lên giống như tiếng ca của tỷ tỷ.

Đổng Phi nhịn không được lại chạy xuống hai dòng nước mắt, hắn cắn răng một cái xoay người rời đi.

Đi theo còn có Đổng Triệu, Đổng Thiết, Lục Y, Sư tông thú cùng với năm mươi tên gia binh theo Đổng Phi từ Lâm Thao đến.

Khoảng hai nén hương thời gian, Lấm tấm thú đã được dắt tới trước mặt Đổng Phi. Nó đích xác không thể chạy, mà ngay cả thời điểm đi cũng khập khiễng.

Lục Y không đành lòng nhìn xoay người bước đi vào phòng, bởi vì thời đại này, ngựa có lẽ là đồng bọn tốt nhất, nếu tự tay giết chết đồng bọn cùng sánh vai chiến đấu với mình, nàng quả thực không đành lòng.

Thân hình Đổng Thiết liền run rẩy, vốn Đổng Phi không muốn cho hắn thấy, phải biết rằng hắn yêu ngựa như mạng a.

Giết, hay là lưu lại….

Lấm tấm thú không ngừng thở ra, cái đầu không ngừng xoa xoa vào cánh tay của Đổng Phi. Nó thậm chí còn không biết vận mệnh của mình mà còn giống như đang hướng về phía Đổng Phi làm nũng.

Đổng Phi dùng cánh tay ôm lấy cổ của lấm tấm thú, dùng má nhẹ nhàng xoa tông mao bóng mượt của nó. Hắn thật sự không đành lòng ra tay a!

“Chủ công, hãy để cho ta!” Đổng Triệu không đành lòng nhìn Đổng Phi làm như vậy.

“Không!” Đổng Phi đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, chăm chú nhìn vào đám người Đổng Triệu, ánh mắt hắn đỏ bừng, loé ra lệ quang: “Ngựa của ta thì chỉ có ta mới thể động, ai cũng không thể động… A Sửu, nghe không, nếu ngươi hối hận thì hiện tại còn kịp!”

Nói xong, cánh tay Đổng Phi dùng lực, nắm tay khác hung hăng nện mạnh trên đầu của lấm tấm thú.

Máu tươi ấm áp phun trên mặt của Đổng Phi, trên khuôn mặt hắn hiện lên nụ cười, nước mắt theo đó mà chảy ra.

Đây là Tam quốc, đây chính là Tam Quốc mà ta mơ ước sao?

Đổng Phi đột nhiên ngẩng đầu phát ra một tiếng thê lương, hắn cười, hắn khóc, khuôn mặt xấu xí kia làm cho đám người Đổng Triệu cùng với Đổng Thiết suốt đời không quên.

Sư tông thú lặng yên không tiếng động, hai chân trước nó quỳ xuống hướng về phía Đổng Phi tuyên thệ trung thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương