Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh
-
Chương 90
Một đạo thánh chỉ ngoài dự đoán của mọi người, đem Thần Sách hầu phủ đứng đầu ngọn gió.
"Quân thần" Tiếu gia hỗn loạn, làm cho nhiều người ở kinh thành xem náo nhiệt.
Nhưng đối với Tiếu Túc mà nói, mặc kệ Tiếu gia phát sinh bao nhiêu chuyện phân tranh, cũng không liên quan gì đến hắn.
Trong cuộc sống của hắn lúc này vô phụ vô mẫu.
Nếu không phải trên người hắn chảy huyết mạch Tiếu gia, nếu không phải vì thế tục đạo đức, chỉ sợ hắn sẽ xem bọn họ là cừu nhân!
Lúc hắn lang bạc trên chiến trường, trong lòng luôn oán niệm, không hiểu trời cao sao có thể an bài một đôi phụ mẫu như vậy cho hắn?
Lúc này hắn đã hiểu được.
Không trải qua mưa gió, sao có thể nào thấy được cầu vồng?
Hắn gặp những đau khổ, đều là vì hạnh phúc hôm nay!
Lúc này hắn chỉ chờ đợi, chờ thời gian trôi qua mau một chút, mau lên nữa, để hắn đưa nghĩa muội gả vào Bạch phủ.
Sau đó tới lượt hắn rước giai nhân về phủ, thời gian mau trôi qua đừng dày vò thân xác hắn nữa.
Hắn không được như nguyện, cũng không muốn người khác có ngày lành, cả ngày ở trong phủ chịu đựng, chịu không nổi lại làm ầm ĩ lên.
Lấy việc công làm việc tư điều một đội tinh anh ám vệ, bắt đầu điều tra bọn hạ nhân trong phủ.
Nhờ lần điều tra này, hắn mới biết được, trong phủ chỉ có trên dưới một trăm hạ nhân, mà hơn phân nửa đều là người khác an bài vào.
Trong lòng kinh ngạc, lại âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may thừa dịp chưa thành thân dò xét một phen.
Tính tình Bạch Thanh mềm mại, sau này không biết có thể bị người ám toán khi dễ hay không!
Đối với chuyện này, Nhan Di Á cũng không dám tin, nàng quản lý An Nhạc hầu phủ mấy năm, cũng không ít lần thay đổi đám hạ nhân.
Thay đổi hơn phân nửa người trong phủ, lưu lại đều là người trung tâm, ngược lại mua từ bên ngoài, lại tiềm ẩn không ít mật thám.
Lúc này nàng mới ý thức được, nàng là nữ tử giang hồ có rất nhiều chuyện quản gia mà nàng không sánh bằng các mệnh phụ phu nhân trong kinh thành.
Tuy Bạch gia ít người, nhưng vẫn là đại tộc Giang Nam, vì sắp gả vào Bạch gia, để chuyện này không phát sinh lần nữa, ngay cả đồ cưới nàng cũng không quản, toàn bộ đều đưa cho Tiếu Túc an bày.
Còn nàng buông xuống tất cả mọi chuyện, còn ít ngày tự do, thỉnh trong cung lão ma ma khôn khéo nghiêm khắc về phủ.
Bắt đầu học quản gia xử lý gia vụ trong hậu trạch.
Bạch gia nghe đến chuyện này, càng vừa lòng nàng.
Phụ tử Bạch Triệt đem các tin tức trong phủ đưa cho nàng tham khảo.
Bạch Thanh đem các bí quyết xử lý hậu viện mà lúc trước các mệnh phụ phu nhân nói cho nàng biết.
Cẩn thận ghi lại, sai người truyền cho nàng, cùng nhau cổ vũ, cùng nhau học tập.
Chuyện vụn vặt cứ vậy trôi qua.
Bất tri bất giác, đã đến ngày đại niên.
Ở Hưng Khánh cứ ngày mười bảy hàng năm là ngày tốt để gả thú.
Tháng giêng ngày hai mươi bốn, là đại hôn của Bạch Triệt cùng Nhan Di Á.
Sáng sớm, trong Bạch phủ khách đông như kiến, là nữ chủ nhân duy nhất trong phủ, Bạch Thanh bận rộn không thở nổi.
Vừa phải chiêu đãi khách quý, tiếp chuyện nữ quyến quan viên, thu nhận lễ mừng....
Cũng may Bạch Tể Viễn lo lắng nàng bận rộn rầm rộ.
Đã mời hai vị phu nhân của trọng thần trong triều, đến đây giúp đỡ nàng, vì vậy mới không có sai lầm.
Dù như vậy, thì Bạch Thanh cũng mệt đến há mồm.
An bày này nọ, yến tiệc xong, chỉ đạo hạ nhân thu dọn, an bày tốt phòng viện cho khách nhân ở lại.
Rồi trở về phòng, nằm xuống giường, tứ chi rã rời không muốn động đậy.
Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì ca ca nàng đã không còn giống kiếp trước, thú Đồ thị suy sụp cả đời, phải đi tha hương.
Kiếp này không bị tổn thương quá sâu, nhưng trên đầu vẫn đội mũ xanh.
Vì thế, nàng vẫn cảm thấy hổ thẹn.
Hôm nay nhìn ca ca cao hứng phấn chấn thú Di Á tỷ tỷ, hoàn toàn không có nửa điểm miễn cưỡng, mặt mày nhu tình vui vẻ, sao nàng có thể không vui đây!
Thật tốt quá, chuyện kiếp trước không lặp lại, thật tốt!
Nàng thở phào một hơi, nhắm mắt ngủ say, khóe miệng vẫn hàm chứa ý cười.
Lại không ngờ đêm khuya say giấc nồng, ở trong khuê phòng của nàng, lại có một vị khách không mời mà đến.
Từ lúc Bạch Thanh trùng sinh đến giờ đã hai năm, thay đổi đám hạ nhân trong Bạch phủ hạ, vì vậy bọn hạ nhân trong phủ cũng không nhiều lắm.
Lần hôn sự này, khiến cho Bạch Thanh mệt mỏi mở mắt không nổi, nằm chết dí trên giường.
Bạch Thanh cũng hạ lệnh cho bọn hạ, không cần gác đêm.
Từ lúc Bạch Triệt bắt được Tiếu Túc đi ra từ phòng muội muội liền tăng cường thủ vệ.
Đem đám thuộc hạ do mình dạy dỗ mấy năm nay đêm về Bạch phủ phòng trộm Tiếu Túc.
Lúc trước Tiếu Túc ở Bạch phủ dưỡng thương, gần kề giai nhân, vậy mà cũng chưa thành công xông vào khuê phòng của Bạch Thanh.
Tối nay hắn cũng không ôm nhiều hy vọng, thầm nghĩ sư huynh cũng ôm được giai nhân, hắn còn một mình trông phòng gần hai tháng.
Trong lòng liền ấm ức, nhịn không được mò tới Bạch phủ.
Ai ngờ, Bạch phủ vắng tanh, ngay cả canh cửa viện cũng không có, quá mừng rỡ xông thẳng vào khuê phòng giau nhân.
Đáng tiếc giai nhân mệt mỏi, đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngồi bên giường nhìn nàng ngủ, nắm chặt tay nàng, tham lam nhìn nàng, ánh mắt nóng rực, muốn nướng chín nàng.
Sau đó khảm vào thân thể hắn, tùy thân mang theo, không chia lìa.
Ánh mắt nóng rực như vậy, đôi tay lại nắm chặt tay nàng, dù Bạch Thanh mỏi mệt, cũng ngủ không được an ổn.
Bỉu môi, lẩm bẩm tỉnh lại. Trợn to mắt, nhìn Tiếu Túc.
- Nàng tỉnh rồi.
Tiếu Túc thấp giọng hỏi.
- Chuyện hôn sự có phải khiến nàng mệt mỏi, nàng gầy đi nhiều.
Giọng nói ôn hòa hàm chứa đau lòng cùng thương tiếc.
Chỉ là một câu quan tâm mà thôi, Bạch Thanh lại cảm thấy ấm áp, ôn nhu.
Khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, lắc đầu,nàng nói:
- Không mệt mỏi đâu! Rốt cục ca ca cũng thú Di Á tỷ tỷ vào cửa, ta cao hứng còn không kịp, sao có thể cảm thấy mệt. Đã trễ thế này, sao ngươi không nghỉ ngơi, mà lại chạy đến đây, cẩn thận ca ca biết.
- Hắn đang bận động phòng hoa chúc! Sao còn rảnh chú ý ta tới hay không.
Trong lòng Tiếu Túc có chút oán niệm, sư huynh trước đây vẫn luôn che trở duy trì hắn, lúc này lại đề phòng hắn như lang sói, cản chở Thanh nhi gặp hắn, thiếu chút nữa làm cho hắn tưởng niệm muốn bệnh.
- Nhiều ngày không nhìn thấy nàng, nàng không nhớ ta sao?
Lời này vừa nói ra, Bạch Thanh liền ngây ngẩn cả người.
Uy vũ trang nghiêm, mặt lạnh ác liệt "Ma vương" Tiếu Túc, lại nói những lời này? Còn hàm chứa ủy khuất?
Làm cho người ta không nhịn được mà run rẩy cả người.
Mà hắn còn chớp mắt, bộ dạng đáng thương nhìn nàng, khiến nàng có chút hoài nghi, có phải đổi người khác rồi.
Tiếu Túc cũng không cảm thấy bộ dạng mình có gì không thích hợp.
Chỉ nghĩ danh phận hai người đã định, nàng cũng ở trước mặt người khác thừa nhận hắn.
Hơn một tháng nữa, nàng sẽ trở thành thê tử của hắn.
Nghĩ đến chuyện, từ nay về sau hắn sẽ là người thân mật nhất của nàng, liền nhịn không được mà vui sướng.
Nên đối mặt với nàng, hắn thu lại vẻ lạnh lùng âm hàn thường ngày, thay vào đó là bộ dạng nhu tình dịu êm như nước.
Hắn muốn cho nàng biết, hắn không giống lời đồn đãi trong kinh thành.
Trừ dáng vẻ lãnh khốc tàn nhẫn, sâu trong nội tâm hắn, cũng giống người khác, cũng nhu tình cùng ấm áp.
Cái nhìn của người ngoài đối với hắn chẳng là gì.
Nhưng hắn không muốn nàng giống như trước đây, vừa gặp hắn đã bị dọa cho sợ hãi, hoa dung thất sắc.
Hắn hy vọng nàng ở trước mặt hắn không cần kiêng nể gì, hy vọng bọn họ có thể tín nhiệm, dựa vào đối phương.
Hy vọng bọn họ có thể làm một đôi phu thê chân chính cầm sắt cùng minh.
Cho nên, chuyện đầu tiên mà hắn phải làm, chính là khiến nàng có thói quen thân cận hắn.
Nhìn nàng ngẩn người, khiến hắn có chút thương tâm, nhưng bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc của nàng, cũng rất đáng yêu.
Tiếu Túc nhịn không được, tim bắt đầu đập "Phù phù phù phù" kinh hoàng, giống như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Hắn từ từ cúi đầu, hé mở môi mỏng, ngậm lấy cánh môi mềm mại như hoa của nàng.
Mềm như vậy, ngọt như vậy, vẫn giống cảm giác trong trí nhớ của hắn, vẫn là hương vị đó.
Khổ sở tử thủ trong An Nhạc hầu mấy ngày nay, chính là chờ cảm giác cùng hương vị như vậy, khiến hắn tràn đầy hạnh phúc, nhưng cũng làm cho hắn nghẹn ứ khó nhịn.
Thật sự là hận không thể ngày mai thú nàng đem về phủ!
"Quân thần" Tiếu gia hỗn loạn, làm cho nhiều người ở kinh thành xem náo nhiệt.
Nhưng đối với Tiếu Túc mà nói, mặc kệ Tiếu gia phát sinh bao nhiêu chuyện phân tranh, cũng không liên quan gì đến hắn.
Trong cuộc sống của hắn lúc này vô phụ vô mẫu.
Nếu không phải trên người hắn chảy huyết mạch Tiếu gia, nếu không phải vì thế tục đạo đức, chỉ sợ hắn sẽ xem bọn họ là cừu nhân!
Lúc hắn lang bạc trên chiến trường, trong lòng luôn oán niệm, không hiểu trời cao sao có thể an bài một đôi phụ mẫu như vậy cho hắn?
Lúc này hắn đã hiểu được.
Không trải qua mưa gió, sao có thể nào thấy được cầu vồng?
Hắn gặp những đau khổ, đều là vì hạnh phúc hôm nay!
Lúc này hắn chỉ chờ đợi, chờ thời gian trôi qua mau một chút, mau lên nữa, để hắn đưa nghĩa muội gả vào Bạch phủ.
Sau đó tới lượt hắn rước giai nhân về phủ, thời gian mau trôi qua đừng dày vò thân xác hắn nữa.
Hắn không được như nguyện, cũng không muốn người khác có ngày lành, cả ngày ở trong phủ chịu đựng, chịu không nổi lại làm ầm ĩ lên.
Lấy việc công làm việc tư điều một đội tinh anh ám vệ, bắt đầu điều tra bọn hạ nhân trong phủ.
Nhờ lần điều tra này, hắn mới biết được, trong phủ chỉ có trên dưới một trăm hạ nhân, mà hơn phân nửa đều là người khác an bài vào.
Trong lòng kinh ngạc, lại âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may thừa dịp chưa thành thân dò xét một phen.
Tính tình Bạch Thanh mềm mại, sau này không biết có thể bị người ám toán khi dễ hay không!
Đối với chuyện này, Nhan Di Á cũng không dám tin, nàng quản lý An Nhạc hầu phủ mấy năm, cũng không ít lần thay đổi đám hạ nhân.
Thay đổi hơn phân nửa người trong phủ, lưu lại đều là người trung tâm, ngược lại mua từ bên ngoài, lại tiềm ẩn không ít mật thám.
Lúc này nàng mới ý thức được, nàng là nữ tử giang hồ có rất nhiều chuyện quản gia mà nàng không sánh bằng các mệnh phụ phu nhân trong kinh thành.
Tuy Bạch gia ít người, nhưng vẫn là đại tộc Giang Nam, vì sắp gả vào Bạch gia, để chuyện này không phát sinh lần nữa, ngay cả đồ cưới nàng cũng không quản, toàn bộ đều đưa cho Tiếu Túc an bày.
Còn nàng buông xuống tất cả mọi chuyện, còn ít ngày tự do, thỉnh trong cung lão ma ma khôn khéo nghiêm khắc về phủ.
Bắt đầu học quản gia xử lý gia vụ trong hậu trạch.
Bạch gia nghe đến chuyện này, càng vừa lòng nàng.
Phụ tử Bạch Triệt đem các tin tức trong phủ đưa cho nàng tham khảo.
Bạch Thanh đem các bí quyết xử lý hậu viện mà lúc trước các mệnh phụ phu nhân nói cho nàng biết.
Cẩn thận ghi lại, sai người truyền cho nàng, cùng nhau cổ vũ, cùng nhau học tập.
Chuyện vụn vặt cứ vậy trôi qua.
Bất tri bất giác, đã đến ngày đại niên.
Ở Hưng Khánh cứ ngày mười bảy hàng năm là ngày tốt để gả thú.
Tháng giêng ngày hai mươi bốn, là đại hôn của Bạch Triệt cùng Nhan Di Á.
Sáng sớm, trong Bạch phủ khách đông như kiến, là nữ chủ nhân duy nhất trong phủ, Bạch Thanh bận rộn không thở nổi.
Vừa phải chiêu đãi khách quý, tiếp chuyện nữ quyến quan viên, thu nhận lễ mừng....
Cũng may Bạch Tể Viễn lo lắng nàng bận rộn rầm rộ.
Đã mời hai vị phu nhân của trọng thần trong triều, đến đây giúp đỡ nàng, vì vậy mới không có sai lầm.
Dù như vậy, thì Bạch Thanh cũng mệt đến há mồm.
An bày này nọ, yến tiệc xong, chỉ đạo hạ nhân thu dọn, an bày tốt phòng viện cho khách nhân ở lại.
Rồi trở về phòng, nằm xuống giường, tứ chi rã rời không muốn động đậy.
Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì ca ca nàng đã không còn giống kiếp trước, thú Đồ thị suy sụp cả đời, phải đi tha hương.
Kiếp này không bị tổn thương quá sâu, nhưng trên đầu vẫn đội mũ xanh.
Vì thế, nàng vẫn cảm thấy hổ thẹn.
Hôm nay nhìn ca ca cao hứng phấn chấn thú Di Á tỷ tỷ, hoàn toàn không có nửa điểm miễn cưỡng, mặt mày nhu tình vui vẻ, sao nàng có thể không vui đây!
Thật tốt quá, chuyện kiếp trước không lặp lại, thật tốt!
Nàng thở phào một hơi, nhắm mắt ngủ say, khóe miệng vẫn hàm chứa ý cười.
Lại không ngờ đêm khuya say giấc nồng, ở trong khuê phòng của nàng, lại có một vị khách không mời mà đến.
Từ lúc Bạch Thanh trùng sinh đến giờ đã hai năm, thay đổi đám hạ nhân trong Bạch phủ hạ, vì vậy bọn hạ nhân trong phủ cũng không nhiều lắm.
Lần hôn sự này, khiến cho Bạch Thanh mệt mỏi mở mắt không nổi, nằm chết dí trên giường.
Bạch Thanh cũng hạ lệnh cho bọn hạ, không cần gác đêm.
Từ lúc Bạch Triệt bắt được Tiếu Túc đi ra từ phòng muội muội liền tăng cường thủ vệ.
Đem đám thuộc hạ do mình dạy dỗ mấy năm nay đêm về Bạch phủ phòng trộm Tiếu Túc.
Lúc trước Tiếu Túc ở Bạch phủ dưỡng thương, gần kề giai nhân, vậy mà cũng chưa thành công xông vào khuê phòng của Bạch Thanh.
Tối nay hắn cũng không ôm nhiều hy vọng, thầm nghĩ sư huynh cũng ôm được giai nhân, hắn còn một mình trông phòng gần hai tháng.
Trong lòng liền ấm ức, nhịn không được mò tới Bạch phủ.
Ai ngờ, Bạch phủ vắng tanh, ngay cả canh cửa viện cũng không có, quá mừng rỡ xông thẳng vào khuê phòng giau nhân.
Đáng tiếc giai nhân mệt mỏi, đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngồi bên giường nhìn nàng ngủ, nắm chặt tay nàng, tham lam nhìn nàng, ánh mắt nóng rực, muốn nướng chín nàng.
Sau đó khảm vào thân thể hắn, tùy thân mang theo, không chia lìa.
Ánh mắt nóng rực như vậy, đôi tay lại nắm chặt tay nàng, dù Bạch Thanh mỏi mệt, cũng ngủ không được an ổn.
Bỉu môi, lẩm bẩm tỉnh lại. Trợn to mắt, nhìn Tiếu Túc.
- Nàng tỉnh rồi.
Tiếu Túc thấp giọng hỏi.
- Chuyện hôn sự có phải khiến nàng mệt mỏi, nàng gầy đi nhiều.
Giọng nói ôn hòa hàm chứa đau lòng cùng thương tiếc.
Chỉ là một câu quan tâm mà thôi, Bạch Thanh lại cảm thấy ấm áp, ôn nhu.
Khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, lắc đầu,nàng nói:
- Không mệt mỏi đâu! Rốt cục ca ca cũng thú Di Á tỷ tỷ vào cửa, ta cao hứng còn không kịp, sao có thể cảm thấy mệt. Đã trễ thế này, sao ngươi không nghỉ ngơi, mà lại chạy đến đây, cẩn thận ca ca biết.
- Hắn đang bận động phòng hoa chúc! Sao còn rảnh chú ý ta tới hay không.
Trong lòng Tiếu Túc có chút oán niệm, sư huynh trước đây vẫn luôn che trở duy trì hắn, lúc này lại đề phòng hắn như lang sói, cản chở Thanh nhi gặp hắn, thiếu chút nữa làm cho hắn tưởng niệm muốn bệnh.
- Nhiều ngày không nhìn thấy nàng, nàng không nhớ ta sao?
Lời này vừa nói ra, Bạch Thanh liền ngây ngẩn cả người.
Uy vũ trang nghiêm, mặt lạnh ác liệt "Ma vương" Tiếu Túc, lại nói những lời này? Còn hàm chứa ủy khuất?
Làm cho người ta không nhịn được mà run rẩy cả người.
Mà hắn còn chớp mắt, bộ dạng đáng thương nhìn nàng, khiến nàng có chút hoài nghi, có phải đổi người khác rồi.
Tiếu Túc cũng không cảm thấy bộ dạng mình có gì không thích hợp.
Chỉ nghĩ danh phận hai người đã định, nàng cũng ở trước mặt người khác thừa nhận hắn.
Hơn một tháng nữa, nàng sẽ trở thành thê tử của hắn.
Nghĩ đến chuyện, từ nay về sau hắn sẽ là người thân mật nhất của nàng, liền nhịn không được mà vui sướng.
Nên đối mặt với nàng, hắn thu lại vẻ lạnh lùng âm hàn thường ngày, thay vào đó là bộ dạng nhu tình dịu êm như nước.
Hắn muốn cho nàng biết, hắn không giống lời đồn đãi trong kinh thành.
Trừ dáng vẻ lãnh khốc tàn nhẫn, sâu trong nội tâm hắn, cũng giống người khác, cũng nhu tình cùng ấm áp.
Cái nhìn của người ngoài đối với hắn chẳng là gì.
Nhưng hắn không muốn nàng giống như trước đây, vừa gặp hắn đã bị dọa cho sợ hãi, hoa dung thất sắc.
Hắn hy vọng nàng ở trước mặt hắn không cần kiêng nể gì, hy vọng bọn họ có thể tín nhiệm, dựa vào đối phương.
Hy vọng bọn họ có thể làm một đôi phu thê chân chính cầm sắt cùng minh.
Cho nên, chuyện đầu tiên mà hắn phải làm, chính là khiến nàng có thói quen thân cận hắn.
Nhìn nàng ngẩn người, khiến hắn có chút thương tâm, nhưng bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc của nàng, cũng rất đáng yêu.
Tiếu Túc nhịn không được, tim bắt đầu đập "Phù phù phù phù" kinh hoàng, giống như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Hắn từ từ cúi đầu, hé mở môi mỏng, ngậm lấy cánh môi mềm mại như hoa của nàng.
Mềm như vậy, ngọt như vậy, vẫn giống cảm giác trong trí nhớ của hắn, vẫn là hương vị đó.
Khổ sở tử thủ trong An Nhạc hầu mấy ngày nay, chính là chờ cảm giác cùng hương vị như vậy, khiến hắn tràn đầy hạnh phúc, nhưng cũng làm cho hắn nghẹn ứ khó nhịn.
Thật sự là hận không thể ngày mai thú nàng đem về phủ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook