Những ngày Tiếu Túc dưỡng thương vừa gian nan lại vừa hạnh phúc, gian nan là, hắn bị lệnh cưỡng chế cả ngày phải nằm ở trên giường dưỡng thương, mỗi ngày chỉ có hai khắc ngắn gũi có thể đứng lên hóng gió.

Hạnh phúc là mỗi ngày Bạch Thanh đều đến xem hắn, thỉnh thoảng, còn có thể thừa dịp phụ tử Bạch Triệt lờ là một chút, là hắn có thể vụn trộm thân cận với giai nhân trong lòng, để an ủi nổi khổ tương tư của hắn.

Càng tới gần nàng, hắn lại càng luyến tiếc không muốn rời đi, cuối cùng thương tổn trên người đều lành lặn, hắn lại giống như không nhìn thấy ánh mắt phụ tử Bạch Triệt xem thường cùng lời lẽ kích thích, sống chết ở lại Bạch phủ không chịu rời đi.

Nhưng mà, lời đồn đãi trong kinh thành, thậm chí ở trong hoàng cung cũng bị người không biết kiêng kỵ đàm luận, rốt cục hắn không thể không nhận lệnh mà trở lại cương vị, tiếp tục vì hoàng cựu phụ làm trâu làm ngựa.

Không biết từ lúc nào thì bắt đầu, cũng không biết là từ đâu mà lan truyền ra ngoài.

Trong kinh từ lão trượng tám mươi cho tới tiểu hài tử ba tuổi, đều biết Ký Vương Liên Cẩn không phải là nhi tử của hoàng thượng.

Mà là sau khi Thục Phi tuyển tú bị ban cho hoàng thượng lúc ấy vẫn là Thái tử làm sườn phi, lúc ở trong phủ chuẩn bị gả, đã cùng đại nho Tống Sùng tư thông mà sở sinh.

Lời đồn đãi còn liên hệ đến chuyện năm đó Thục phi sinh non Ký Vương mà thân thể của  hắn lại không hề lưu lại nửa điểm di chứng sinh non, so với những đứa nhỏ đủ tháng còn khỏe mạnh hơn.

Hơn nữa rất nhiều người tìm mọi cách cầu bái sư đều bị Tống Sùng cự tuyệt, sau khi hồi kinh ở yến hội gặp lại Thục phi, lại chủ động đưa ra yêu cầu muốn thu Ký Vương làm đồ đệ.

Vì hắn, mà buông tha cho cuộc sống ngao du thiên hạ, ở lại kinh thành dốc lòng dạy dỗ.

Thậm chí hắn còn từ bỏ tư thái thanh cao văn sĩ, bắt đầu kết giao với văn võ quan viên trong triều đình, chiêu hiền đãi sĩ lôi kéo tiến cữ nhiều người chí sĩ.

Khiến cho Ký Vương chỉ mới mười năm tuổi, ở trong triều đình đã thành lập thế lực không hề thua kém thái tử. 

Còn có người đồn đãi,trước đó vài ngày thái tử thanh lọc đám tùy tùng bên người,trong đó hơn phân nửa là người của Ký vương.

Đương nhiên, lời lan truyền  này dựa theo chứng cứ rất có lợi, đó là bộ dáng của Ký Vương có sáu phần giống Thục Phi, ba phần giống Tống Sùng, không có chút nào giống hoàng thượng.

Lời đồn đãi này không chỉ làm vô số người tin tưởng, mà ngay cả Ký vuong cũng nổi lên nghi ngờ, hắn từng lén lút chạy vào Diên Hi cung của Thục phi hỏi thăm.

Mẫu tử bọn họ nói cái gì, không ai biết, bất quá cũng không gây ảnh hưởng gì đến suy nghĩ của mọi người.

Thục phi trước giờ làm người lấy ôn nhu làm chủ,lúc này lại dùng thủ đoạn nghiêm khắc xử lý vài hạ nhân còn nói "Nếu lại lén lút đồn đãi, sẽ phạt trượng đến chết" 

Lời này vuweaf nói không chỉ không ngăn chặn được lời đồn đại, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, cuối cùng truyền đến tai hoàng thượng.

Hưng Khánh Đế nghe được liền giận dữ, điều tra thực hư, liên tục trượng tễ hơn mười cung nữ thái giám, lại hạ chỉ dụ khiển trách hoàng hậu quản lý cung vụ không tốt, Đế hậu đem toàn lực tẩy trừ hậu cung, lúc này lời đồn đãi mới dần dần bình ổn lắng xuống.

Nhưng rốt cuộc vẫn bị thương tổn mặt mũi, dù Hưng Khánh Đế không nói gì hay có ý tứ trách cứ, dù ban thưởng kỳ trân quý bảo cho mẫu thử Thục phi, nhưng người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra, hoàng thượng đối với hai người bọn họ đã không còn tính nhiệm, tình cảm dần phai nhạt.

Nhìn Ký Vương không có chút bộ dạng nào giống mình, nếu nói Hưng Khánh Đế không nghi ngờ tuyệt đối là giả. 

Nhưng cho dù hoài nghi, hắn cũng không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ phải  xử trí như thế, trong lòng đương nhiên sẽ cảm thấy nghẹn khuất.

Dù trong cung đã thanh tẩy, không còn ai dám nhèm pha, nhưng ngoài cung lời đồn đãi vẫn lan truyền, nhiều lần hắn giả dạng vi hành, nghe thấy người khác mịt mờ nhắc đến chuyện hắn mang mũ ngũ sắc trên đầu.

Hắn biết rõ miệng dân khó chặn, rốt cuộc vẫn liên quan đến mặt mũi hoàng gia, cũng quan hệ đến vấn đề huyết mạch hoàng thất.

Dù Hưng Khánh Đế muốn coi chuyện này như gió thoảng bên tay, không đáng để ý, thì đám tôn thất Vương gia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Rốt cục Thuần thân vương đưa danh thiếp cầu kiến. Thuần thân vương là nhi tử của tiên đế, phụng mệnh tiên đế thái tổ đảm nhiệm hoàng tộc tông, chưởng quản Tông Nhân phủ. 

Dù là thân vương,nhưng sống an phận điệu thấp, nếu không vì tôn nghiêm của hoàng gia, hắn cũng không để ý tới.

Hưng Khánh Đế còn phải gọi hắn là đường thúc, sau khi Thuần thân vương tiến cung, hai người ở ngự thư phòng đàm mật nửa ngày, cuối cùng Hưng Khánh Đế cũng hạ quyết tâm.

Dù saochuyện này đã phát sinh đến tình cảnh này, trốn tránh mơ hồ giống như không có chuyện gì sẽ không ổn.

Không bằng cứ giống trống khua chiên đi điều tra, có được chứng cứ xác thực, mọi người sẽ không còn hứng thú đàm luận nữa.

Cuối cùng, hắn hạ chiếu, đem Tiếu Túc đang ăn nhờ ở đậu Bạch gia trở về cương vị, đi điều tra chuyện này.

Trong lòng hắn cũng hạ quyết tâm, trước khi chuyện này được xử lý ổn thỏa, hắn sẽ không xuất cung nữa, đỡ phải nhọc lòng.

#####

Chuyện lần này bị thương gần chết, Tống Sùng cùng mẫu tử Ký Vương  chạy không thoát. 

Nếu hắn muốn báo thù, chỉ cần bày ra chứng cớ, đem tội danh này định xuống, bọn hắn sẽ không có kết cục tốt, đại cừu của hắn cũng dễ dàng báo.

Nhưng chuyện này liên quan đến mặt mũi của hoàng cựu phụ, dù Ký Vương thật sự là nhi tử của Tống Sùng, hắn điều tra có kết quả, cũng không phải chỉ như vậy là xong. 

Quan trọng là phải xử lý tiếp chuyện này như thế nào.

Trở lại Kiêu kỵ binh, Tiếu Túc nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, an bài ám vệ đi điều tra sự tình. 

Phải tra rõ nếu Ký vương không phải là nhi tử của hoàng thượng, thì lời đồn đãi bắt đầu từ đâu, đối phương có mục đích gì!

Kiêu kỵ binh làm việc rất có hiệu quả chỉ sau ba ngày điều tra đã có tin tức truyền về.

Nhưng tất cả tin tức chứng cứ đều hướng về phía An Nhạc Hầu phủ.

Kết quả như vậy làm đám người Kiêu kỵ binh sững sờ, ngay cả Tiếu Túc cũng có chút ngây người, sau một lúc lâu mới có phản ứng.

Sau khi phong hầu hắn gánh vác Kiêu kỵ binh làm việc cho hoàng thượng, mọi chuyện trong phủ đều giao cho nghĩa muội Nhan Di Á chấp chưởng.

Cũng vì ba tháng trước hắn bị thương cho đến lúc khỏi, vẫn ở lại Bạch phủ quấy rầy phụ tử Bạch Triệt, hy vọng bọn họ có thể đem Bạch Thanh gả cho hắn, nên hắn bắt đầu chuẩn bị sính lễ, mới nhúng tay vào một số chuyện trong phủ.

Nhan Di Á cũng giống như hắn an bày mọi chuyện trong phủ, đối xử với hạ nhân rất nghiêm khắc.

Hắn có thể vỗ bộ ngực cam đoan, nếu không phải hắn hoặc Nhan Di Á phân phó đám hạ nhân trong phủ tuyệt đối không dám lan truyền những lời này ra ngoài.

Mà lúc hắn dưỡng thương ở Bạch phủ, thì Nhan Di Á cũng ở đây, tuyệt đối không có hạ lệnh này.

Cho nên, những chuyện này là có người cố tình sắp đặt chứng cứ để hắn điều tra rồi đổ nước bẩn lên đầu hắn.

Ai cũng không nghĩ đến, cuối cùnghoàng thượng lại để chính hắn đi điều tra,  cứ như vậy tra ra, thật khiến người ta dở khóc dở cười.

- Lão đại, không phải là ngươi sai người truyền tin đi?

Nhìn Tiếu Túc cười như không cười, Lỗ Ninh lớn giọng, tò mò hỏi.

Tiếu Túc cũng không có lên tiếng, chỉ nâng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt sắc bén lợi hại, làm cho hắn thấy lưng ớn lạnh, lui vài bước,ấp úng giải thích:

-Này... Trước đó vài ngày ta nghe tiểu tử Dương gia nói, không phải Thục Phi nương nương muốn để Bạch tiểu thư gả vào cung làm Ký Vương phi sao?

Nhưng ngươi cứ ở lỳ trong Bạch phủ không đi, chỉ kém là chưa tuyên bố với mọi người Bạch tiểu thư là thê tử mà ngươi nhận định. 

Cuộc chiến đoạt thê, chuyện bỉ ổi gì cũng làm được.

- Nói bậy.

Tiếu Túc trừng mắt, lớn tiếng trách mắng.

- Dạ, dạ, ta nói bậy!

Lỗ Ninh nhăn nhó, liên tục nhận sai, vẫn dấu không được tò mò hỏi:

- Ta nói này lão đại, khi nào thì ngươi đến Bạch gia cầu thân, cũng đừng để đến sau này, phải......

Chỉ nói được một nửa, bị Tiếu Túc nhìn chằm chằm đành phải im bặt.

Tiếu Túc sao lại không muốn nhanh chóng đến cửa cầu thân, sau đó đem giai nhân về phủ đây?

- Bá phụ không đồng ý, ta lại có thể thế nào?

- Thật ra, ta có biện pháp.

Lỗ Ninh hắc hắc cười, không hề che giấu ý tứ bỡn cợt.

- Biện pháp gì?

Đôi mắt Tiếu Túc sáng lên, nhưng bộ dáng vẫn không thay đổi, ngay cả giọng điệu vẫn bình ổn trầm thấp.

Lỗ Ninh thấy hắn đột nhiên nắm chặt tay, trong lòng cười thầm, cũng không vạch trần, giống như tri kỷ đề nghị:

- Không phải thái Phó đại nhân muốn vì Bạch tiểu thư kén tế sao? Dù sao ở Đại Thành chúng ta, người ở tế lại không cần sửa họ, sinh đứa nhỏ cũng mang họ phụ, sẽ không chặt đứt huyết mạch, ngươi đã ở Bạch gia ở hơn nửa năm, sao  lại không thử ở tế, có thể lấy lòng nhạc phụ, lại có thể ôm mỹ nhân, vẹn cả đôi đường a!

Ở tế?

Tiếu Túc hơi nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là vừa nãy khẩn trương mà nắm chặt hay tay thành quyền, lúc này cũng dần dần thả lỏng.

Lỗ Ninh nói xong phương pháp này liền cười khì khì không nhịn được.

Tiếu Túc nâng mắt, nhìn thấy Lỗ Ninh âm thầm cười trộm, liền đen mặt, cũng không trách cứ hắn. Chỉ đành dời đề tài, phân phó nói:

- Mau đi thăm dò Tống Sùng cùng Dương gia, lời đồn đãi,nhất định có liên quan đến bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương