Có được tiên dược cùng phương thuốc, thái tử, Bạch Triệt cùng đám thái y ngự y, vội vàng đi tìm dược, phối dược, nấu dược, Nhan Di Á tự mình vào trong phòng chiếu cố ca ca của nàng.

Mọi người đều có chuyện để làm, chỉ có Bạch Thanh mờ mịt nhìn xung quanh, cảm thấy mình dư thừa.

Tự giễu cười cười, nàng liền đứng dậy rời đi đến ngoại thư phòng của phụ thân.

Lẳng lặng ngồi yên bên cạnh cửa sổ, ánh mắt mờ mịt nhìn cảnh vật bên ngoài.

Cuối giờ dậu đầu giờ tuất Bạch Tể Viễn mệt mỏi về phủ bước vào thư phòng, liền thấy nữ nhi của mình.

- Xíu làm sao vậy?

Hắn đi qua đi, nâng tay xoa nhẹ đầu nàng, thấp giọng hỏi.

Đã lâu rồi từ lúc nàng theo Đồ thị,  Vương thị tham gia hội Thám Hoa quen biết Viên Mậu Lâm đã không còn đến nơi này đợi hắn nữa.

Hôm nay đột nhiên thấy nàng, hắn có chút không thích ứng.

- Phụ thân!

Bạch Thanh phục hồi tinh thần, nhìn phụ thân lo lắng quan tâm nàng.

Đôi mắt nàng ẩm ướt, nàng lo sợ, sợ tiên dược không cứu được hắn.

Là phàm nhân sao có thể cãi lại ý trời, mệnh Tiếu Túc đã như ngọn đèn cạn dầu.

Hắn vẫn không tránh được kiếp nạn năm trước, số mệnh hắn phải tử.

Như số mệnh Bạch gia phải nhà tan cửa nát.

- Là vì Tử Truyền?

Trong lòng Bạch Tể Viễn âm thầm than thở nữ nhi lớn rồi không giữ được, đành trấn an:

- Đừng lo lắng, phụ thân vừa đi nhìn hắn rồi, thái y đã cho hắn dùng dược, tình huống của hắn đã tốt hơn rất nhiều. Thái y nói, chỉ cần buổi tối không sốt, dùng chút dược điều bổ thân mình, hai ngày sau đã có thể tỉnh lại.

Bạch Thanh nghe vậy, đôi mắt ảm đạm liền sáng ngời, nhìn chằm chằm phụ thân, đợi hắn gật đầu xác nhận mới hoàn toàn yên tâm nở nụ cười.

Hắn bị trọng thương như vậy còn không chết, có phải chứng tỏ, nàng cũng sẽ không chết, phụ thân cũng sẽ không chết?

- Ngươi rất lo lắng cho hắn?

Bạch Tể Viễn cũng không biết Bạch Thanh nghĩ cái gì. Chỉ nghĩ mình quá bận rộn, đến nổi tâm tư của nữ nhi bị người bắt đi rồi mà mình cũng không hay biết.

Trong lòng chua xót không thôi, nhưng nhìn nàng không còn u sầu, mặt mày tươi cười, lại nghĩ chỉ cần nàng được vui vẻ như thế nào cũng được.

- Nữ nhi sợ!

Bạch Thanh cũng không dấu phụ thân kể ra sầu lo trong lòng mình:

- Kiếp trước, hắn sẽ chết, kiếp này vì ca ca nhắc nhở, hắn mới tránh được một lần độc sát. Nhưng bất quá mới nửa năm, lại gặp độc sát, giống như vận mệnh lặp lại không thể thay đổi. Nữ nhi sợ, sợ chúng ta có bao nhiêu cố gắng, giãy dụa, cuối cùng, vẫn không tránh khỏi kết cục kiếp trước khiến cửa nát nhà tan.

Nhìn nàng rơi lệ không ngừng, Bạch Tể Viễn rất đau lòng.

Trải qua đau khổ ở kiếp trước khiến lòng nàng cất dấu rất nhiều bất an cùng lo lắng.

- Hài tử ngốc! Có phụ thân ở đây, không cần sợ!

Ôm nữ nhi vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, Bạch Tể Viễn ôn nhu an ủi nói:

- Ngươi xem, Đồ thị đã chết, Viên Mậu Lâm cùng Tô Mai bị nhốt trong lao ngục, Ký Vương cũng bị hoàng thượng chán ghét, thái tử hoài nghi. Kiếp trước những người hại chúng ta nhân, không ai có kết cục tốt, đúng không? Còn có Tử Truyền, kiếp trước hắn đã sớm thệ, kiếp này bị trọng thương như vậy, lại nhờ hồng phúc của ngươi, mà có được tiên dược, còn không phải là còn sống sao? Thì có gì phải sợ đâu? Có phụ thân ở đây, sẽ không có ai có thể thương tổn đến ngươi.

- Dạ!

Bạch thanh ở trong lòng phụ thân hung hăng gật đầu, đúng có phụ huynh bên cạnh nàng cần gì phải sợ hãi đây.

#####

Tiên dược quả nhiên không hổ là ngàn năm nông nghiệp khoa học là thiên hạ chí bảo.

Tiếu Túc bị thương thành bộ dạng như vậy, còn trúng thiên hạ kì độc, dựa theo bí phương mà Bạch Thanh đưa ra, điều chế ra “Hồi nguyên cao”.

Cho hắn dùng xong, hơi thở mong manh khó cảm nhận lại, lại khôi phục rất nhanh hùng hậu hữu lực, máu vẫn chảy không ngừng ở miệng vết thương, lúc này liền tự thấy cầm máu kết vẩy.

Rốt cuộc là mất máu quá nhiều, thân thể hao tổn, hắn cũng không giống như thái y mong muốn ở ngày thứ hai liền tỉnh lại.

Cũng may đêm đầu cũng không phát sốt, từ ngày thứ hai còn có thể đút một ít thức ăn lỏng, nước canh, đến ngày thứ năm liền tỉnh lại.

Những ngày này, Nhan Di Á tự mình an bài chiếu cố hắn cũng chưa từng hồi An Nhạc Hầu phủ.

Thái tử cùng Bạch Triệt, ngày ngày bận rộn khắp nơi vơ vét dược liệu ích khí bổ huyết đem về phủ cho hắn điều dưỡng thân mình.

Mà ngay cả hoàng thượng, cũng lặng lẽ xuất cung tới thăm hai lần.

Khiến cho đám thái y càng cẩn thận, lại càng âm thầm cảm thán mình may mắn nói ra.

Nếu không lúc An Nhạc Hầu tử cũng là lúc đầu bọn họ rơi xuống đất a!

Chỉ có Bạch Thanh là có bộ dạng không quan tâm. Trừ bỏ mỗi ngày an bài thức ăn chi phí cho Di An viện, thì năm ngày này nàng cũng chưa từng bước chân tới.

Chỉ theo hai vị ma ma học quy củ sử lý nội vụ trong phủ, ngẫu nhiên vui đùa cùng đứa nhỏ của Tô Mai một chút.

Nàng hoàn toàn quên mất lời hứa của nàng với Tô Mai khi đến lấy tiên dược.

Lúc vui đùa với tiểu hài tử, trong lòng nàng lại nhớ đến bộ dạng chật vật của Tô Mai nên cảm thấy thống khoái.

Nàng lại không biết, lúc tiên dược được dùng trên người Tiếu Túc, thì bên trong đại lao cận vệ doanh đang giam giữ Tô Mai, nàng bị người khác truyền ra ngoài.

Bị đưa đến nơi khủng bố hơn, trải qua các loại nghiêm hình tra tấn, bức bách cũng không lấy được bình tiên dược nào khác.

Trong lòng nàng hối hận không thôi, đáng lẽ nàng không nên đến kinh thành, lúc này nàng đã hận Bạch Thanh đến tận xương tủy.

Nhưng Tô Mai đã mất độc dược thiên, có khác gì lão hổ mất nanh, hoàn toàn không còn uy hiếp.

Lúc Tiếu Túc tỉnh lại, trong cung truyền đến thánh chỉ mang hài tử của Tô Mai đi.

Dù sao đứa nhỏ cũng không phải của nàng, nuôi dưỡng hai tháng, dù có chút tình cảm, nhưng vì hắn là hài tử của cừu nhân, có nhiều cảm tình đến đâu cũng mất sạch.

Lúc này trong lòng Nàng vô cùng rối rắm, sau khi Tiếu Túc tỉnh lại đã cùng thái tử, huynh trưởng mật đàm luận.

Sau đó để Nhan Di Á đến đây tìm nàng, nói là muốn gặp nàng, có chuyện muốn nói với nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương