Ác Độc Nữ Phụ Trùng Sinh
-
Chương 66
Ngay cả đám nam nhân trong sân, cũng nhìn hắn tươi cười mà thất thần.
Chỉ có Tô Mai không động dung chút nào, thấy hắn cười ấm áp như gió xuân, trong lòng lại càng tức giận.
Lúc đầu tuy nàng khóc kể, trong lòng vẫn hồ nghi, không dám chắc chắn.
Cho đến lúc thấy hắn xuất hiện, nhìn hắn ôm nhi tử của nàng đang khóc nỉ non vào trong ngực, nàng mới giống Phùng Chí Viễn, hoàn toàn xác nhận: Tối nay tất cả mọi chuyện xảy ra đều do Bạch gia hãm hại.
Hận ý ngập trời không nhịn được liền cao giọng bi thiết chỉ trích:
- Bạch gia vang danh khắp kinh thành ai mà không biết Bạch Thanh vô liêm sỉ đoạt trượng phu của ta, bức ta đến tuyệt cảnh này. Ngươi đường đường là nam nhân, ở trong kinh thành tiếng tăm lừng lẫy đoan chính Ngọc lang, cũng ra tay đối phó với cô nhi quả phụ nhu nhược, không sợ báo ứng sao?
Hài tử, là mệnh của nàng.
Người Bạch gia muốn bắt hắn để uy hiếp nàng, đem nàng đẩy vào trong tuyệt cảnh, thật là ngoan độc!
Đã đến hoàn cảnh như vậy, nàng còn tận tâm tận lực bôi đen thanh danh muội muội của hắn.
Trong lòng Bạch Triệt thầm hận, nhưng chỉ nhẹ nhàng cười, mở miệng giải thích:
- Thực không khéo, cách vách là sản nghiệp của Bạch gia, Bạch mỗ cùng bằng hữu nâng ly trò chuyện với nhau, lúc trở về canh giờ hơi trễ, nên chuẩn bị ở chổ này nghỉ ngơi một đêm rồi mới hồi phủ. Đúng lúc nghe người đàm luận chuyện Ký Vương bị bắt, thân là thần tử, sao có thể không vì Quân mà phân ưu đây? Lại càng không khéo, Bạch mỗ vì muốn đi đường tắt, nên trèo tường qua, đúng lúc nhìn thấy sau viện một đống cận vệ doanh nằm im hôn mê bất tỉnh. Càng không khéo hơn nữa, đứa nhỏ trong phòng đột nhiên tỉnh lại, khóc nháo không ngừng. Bất đắc dĩ Bạch mỗ phải bế đứa nhỏ ra ngoài. Không biết đứa nhỏ này, là từ nơi nào bắt đến, Lỗ tướng quân, Tống tướng quân, làm phiền nhị vị, điều tra một chút.
Những lời này hoàn toàn đặt mình làm việc chính nghĩa, không đề cập tới Bạch Thanh, giống như vừa rồi không nghe thấy đối phương nói gì.
Cho dù Bạch Triệt thật sự không biết đứa nhỏ kia của ai, nhưng nhìn Tô Mai cùng Phùng Chí Viễn có biểu tình như vậy, thì đám người Kiêu kỵ binh cùng cận vệ doanh cũng hiểu được.
Bọn họ vốn không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, lúc này có thể nói là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, hai vị phó Đô Thống, sao có thể bỏ qua cơ hội Bạch Triệt đưa tới?
Hai người liên tục đáp ứng, tỏ vẻ hiểu rõ, chờ xử lý tốt chuyện ở nơi này, bọn họ nhất định sẽ điều tra thật kĩ, đem đứa nhỏ này trả lại bên người phụ mẫu.
Đáng tiếc bọn họ đều là một đám nam nhân, sẽ không chiếu cố tốt đứa nhỏ, chỉ có thể tạm thời đem đứa nhỏ giao cho Bạch Triệt, thỉnh hắn chiếu cố.
Hơn nữa còn nói thẳng, nếu tìm không ra lai lịch, xin Bạch gia thiện tâm, nuôi dưỡng đứa nhỏ này.
Lúc nói dáng vẻ hết sức chính nghĩa, đối với Bạch gia cũng hết sức tôn sùng, hoàn toàn mặc kệ Tô Mai cùng Phùng Chí Viễn đang lo sợ không yên.
Mục đích đã thành, tâm tình Bạch Triệt rất tốt. Lúc này mới đem ánh mắt nhìn người nãy giờ vẫn trợn mắt nhìn hắn:
- Ký Vương điện hạ, thật là người? Thần còn tưởng chuyện người bị bắt chỉ là lời đồn đãi, không nghĩ tới......
Biểu tình của hắn có thể nói là hết sức bất ngờ, không dám tin.
Trong lòng Ký Vương tức giận muốn hộc máu, ánh mắt Bạch Triệt rõ ràng là diễn hài, sao hắn có thể nhìn không hiểu đây?
Mấy ngày gần đây, không biết vì cái gì, phụ tử Bạch gia đột nhiên nhìn hắn không vừa mắt, trên triều năm lần bảy lượt chèn ép người của hắn, còn có nhiều cọc ngầm ẩn nấp ở trọng điểm, bất tri bất giác bị rút ra, hắn đau lòng đến nổi tối ngủ không yên, thật là dày vò.
Nếu không phải vì vậy, hắn sao có thể thừa dịp hưu mộc (ngày nghĩ) chạy đến tây thị đầy hỗn loạn, muốn tìm coi có vật gì mới mẻ, để lấy lòng phụ hoàng cùng thái tử đang hoài nghi hắn, cũng sẽ không bị người đâm bị thương, bắt đến đây.
Hắn ngàn suy vạn nghĩ, cũng chưa nghĩ đến, hắn thế nhưng vẫn bị Bạch gia tính kế, bị Bạch Thanh liên lụy, mới có tình cảnh này.
Hắn bất quá là muốn thú nàng làm phi, kéo Bạch gia về trợ lực cho mình mà thôi, nàng lại lấy một nam nhân hưu thê khí tử để nhục nhã hắn cũng thôi.
Hôm nay vẫn vì nam nhân kia, mà đem hắn đưa vào trong tay tào khang thê của nam nhân kia.
Tốt, thật là tốt.
Hắn tính kế nhiều năm như vậy, lại thua trong tay một nữ nhân ngu xuẩn.
Cứ nghĩ nàng là một đóa hoa trắng noãn non mềm, lại không nghĩ rằng, đóa hoa xinh đẹp nhu nhược lại ẩn tàng mũi nhọn lợi hại như vậy.
Lúc này hắn mới hiểu được, hành vi ngu xuẩn độn không chịu nổi của nàng, chỉ sợ là vì che dấu thông minh tài trí nên phải giả vờ!
Không ngờ Bạch gia vì muốn lấy lòng phụ hoàng, trợ lực cho thái tử mà che giấu kĩ như vậy.
Nếu đã như vậy, hắn tuyệt đối không buông tha nàng. Nàng không muốn gả, phải không? Hắn lại muốn nhìn xem, chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, Bạch gia bọn họ, muốn lấy gì để bồi thường hắn?
Trong lòng hắn phẫn nộ bốc cháy dữ dội, nhưng giờ phút này hắn đang bị người khác khống chế. Đành phải thu hồi phẫn hận, trong ánh mắt toát ra sợ hãi cùng cầu xin.
- Trả đứa nhỏ cho ta!
Phùng Chí Viễn đang hối hận vạn phần, sau khi tỉnh táo lại kéo theo Ký Vương tiến lại gần Bạch Triệt.
Trường kiếm đột nhiên rời khỏi cổ Ký Vương, chỉ thẳng mặt Bạch Triệt, lớn tiếng lặp lại:
- Đưa ta, đưa đứa nhỏ cho ta!
Sắc mặt Bạch Triệt cũng không thay đổi, vẫn như cũ cười khanh khách. Hắn hé mở bạc môi, giọng điệu hết sức bình thản, nhưng những lời nói ra, lại khiến sắc mặt Phùng Chí Viễn tái mét.
Hắn nói:
- Môn chủ Bách kiếm môn nhận ngươi làm đồ đệ, cũng đã định ngươi thừa kế kiêm tiểu tế, người giang hồ xưng ngươi là "khoái kiếm Phùng nhị hiệp". Xuất thân từ Nam Kinh là chi thứ của Phùng gia, đệ đệ của Nam Kinh Tri Phủ Phùng Chí Xa, là Phùng Chí Viễn!
Bị người trực tiếp vạch trần thân phận, Phùng Chí Viễn kinh hãi không thôi.
Nhiều năm nay hắn chưa từng phản gia (về nhà), trừ bỏ các huynh đệ môn sư, trên giang hồ rất ít người biết được xuất thân của hắn.
Bởi vì hắn xưa nay đều cừu hận quyền quý, cho dù có người biết được tục danh của hắn cùng huynh trưởng tương tự, cũng sẽ không nghĩ bọn họ có liên quan đến nhau.
Vì cái gì mà hắn biết được thân phận của mình?
- Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?
Mở to hai mắt, Phùng Chí Viễn lớn tiếng hỏi.
- Gia mẫu xuất thân từ Bạch Vân sơn trang, Diêu trang chủ là gia cựu.
Bạch Triệt cũng không giấu diếm thân phận, còn báo chi tiết cho hắn biết. Ở trong kinh thành chuyện này cũng không phải bí mật, ai cũng có thể biết.
Nhưng tin tức này, lại hoàn toàn đả kích Phùng Chí Viễn.
Hắn suy sụp buông tay, trường kiếm “Đương” một tiếng rơi xuống đất. Cước bộ lảo đảo lui ra sau vài bước.
Đột nhiên được tự do, Ký Vương có chút ngây người, một lúc sau mới có phản ứng, vội vàng chạy lại hướng đám cận vệ doanh.
Cận vệ doanh thấy cước bộ của hắn lảo đảo không cẩn thận sẽ ngã trên mặt đất, lập tức tiến lên hai người một tả một hữu nâng hắn dậy, đưa đến đám thái giám đang núp ở phía sau, nâng lên xe ngựa, chạy nhanh vào cung.
Ký Vương được cứu ra, nhưng chuyện hôm nay còn chưa kết thúc.
Bắt người cướp của đâm bị thương hoàng tộc, dựa theo luật pháp Đại Thành, chính là tội lớn phải xét nhà diệt tộc.
Phùng Chí Viễn cùng Tô Mai đã phạm tội, lúc này đã rất rõ ràng muốn đem hai người bắt về quy án.
Ký Vương không chút do dự lựa chọn cận vệ doanh, muốn công lao cũng không cướp được, còn nháo thành bộ dạng như vậy.
Kiêu kỵ binh sẽ không hảo tâm thay người khác làm giá y.
Nói vài câu với cận vệ doanh, rồi giống như lúc đến, ầm ầm rời đi không thấy bóng dáng.
Phùng Chí Viễn võ công cao cường đã quăng kiếm đầu hàng, chỉ còn lại một nữ tử nhu nhược hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Đám người cận vệ doanh còn ước gì bọn người Kiêu kỵ binh mau rời đi, đừng có ở đây chờ hưởng công lao của bọn họ.
Đáng tiếc bọn họ đã quá mức xem thường Tô Mai rồi, đột nhiên không biết từ nơi nào, nàng lấy ra một giấy bao màu vàng, vung về phía cận vệ doanh,“Rầm rầm” vài tiếng, những người đó liền ngã xuống đất không dậy nổi.
Lúc này mọi người mới hiểu hơn mười vị cao thủ của cận vệ doanh không phải bị Phùng Chí Viễn ra tay thu thập.
Mà là nữ tử nhìn nhu nhược yêu kiều như hoa này ra tay. Bọn họ nhìn Tô Mai, trong mắt tràn ngập phòng bị cùng khiếp sợ.
Tô Mai cũng mặc kệ bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Bạch Triệt, cùng đứa nhỏ được hắn ôm trong ngực vẫn khóc mãi không ngừng.
Giọng nói bình tĩnh, gằn từng chữ một:
- Đem hắn trả lại cho ta!
- Ơ...
Bạch Triệt kéo dài thanh âm, nhìn đứa nhỏ trong lòng, lại nhìn Tô Mai, kinh ngạc nói:
- Đây là hài tử của ngươi?
- Đem hắn trả lại cho ta!
Tô Mai không có trả lời hắn, lại một lần nữa cắn răng nói, trong giọng nói mang theo vài phần thê lương, giống như đang chứng kiến dã thú đang muốn ăn thịt con mình.
Bạch Triệt nở nụ cười, từ từ nói:
- Là đứa nhỏ của ngươi cùng Viên Mậu Lâm?
Vừa nói, vừa chậm rãi nâng lên hai tay, đem đứa nhỏ giơ lên trên đỉnh đầu, sau đó thu hồi một tay, tiếp theo, làm dáng vẻ muốn thu hồi tay còn lại, để đứa nhỏ từ trên cao rớt xuống.
Tô Mai trừng mắt thê lương thét chói tai tức giận mắng:
- Súc sinh, súc sinh, hắn chỉ là một đứa nhỏ, vẫn là một đứa nhỏ.
Nàng càng mắng, Bạch Triệt tươi cười càng sáng lạn, năm ngón tay mở ra nâng đứa nhỏ, thu hồi từng ngón.
Rất nhanh, chỉ còn lại hai ngón, đứa trẻ không ngừng lắc lư như sắp rơi xuống.
Hắn nhìn về phía nàng, trong ánh mắt hoàn toàn không thèm che dấu chán ghét cùng đùa cợt, không có nửa điểm mềm lòng, càng không có áy náy.
Đó là đứa nhỏ, sao hắn có thể làm như vậy?
Đó là một ác ma, không có nhân tính!
Hắn hoàn toàn không để nàng vào trong mắt, dù trong tay nàng có rất nhiều độc dược, cũng dễ dàng giết chết hắn.
Nhưng nàng không dám, bởi vì khi hắn ngã xuống hài tử của nàng cũng sẽ ngã theo. Nàng không có cách nào cứu hài tử của nàng.
Nhi tử là mạng của nàng a! Bị người khác nắm giữ trong tay, nàng làm sao còn kiên trì được nữa?
Lúc này rất thức thời câm mồm không mắng chữi nữa, bỏ gói thuốc ra xa, sau đó chậm rãi cúi người, đối với người Bạch gia mà nàng thống hận nhất, quỳ xuống cầu xin:
- Cầu ngươi, tha cho hắn!
Đúng lúc này, Bạch Triệt loáng một cái ra sau lưng Tô Mai nhấc chân đá vào gáy nàng.
Tô Mai thấy trước mặt tối đen, mềm yếu ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Bạch Triệt nhẹ thở ra, muội muội luôn dặn dò, nếu Tô Mai chưa bị chế trụ, tuyệt đối không thể tới gần nàng.
Hắn còn nghĩ nàng khoa trương quá mức, chỉ là một nữ tử mà thôi, sao phải cẩn thận như vậy!
Nhưng nhìn đến tình cảnh của cận vệ doanh, lại thấy muội muội nói vô cùng có lý a.
Nữ nhân mà hắn cùng phụ thân không để trong mắt, lại thật sự có thể phù chính Ký Vương, độc sát hoàng hậu, thái tử, tiêu diệt toàn bộ Bạch gia.
Cũng may hắn nghe lời muội muội, ôm nhi tử của nàng, nếu không tối nay còn không biết ai thắng ai thua đâu!
Nhìn đám cận vệ doanh tay chân run rẫy không dám tiến lên bắt người.
Bạch Triệt liền nhíu mày, không vui nói:
- Người là của các ngươi, đứa nhỏ là của ta.
Nói xong cũng không để ý tới bọn họ, bước nhanh rời đi.
Lúc này, Phùng Chí Viễn đang bị gông xiềng không thể nhúc nhích đột nhiên mở miệng nói:
- Tất cả mọi chuyện, đều là một mình ta làm, không liên quan đến Bách kiếm môn cũng không có quan hệ đến Phùng gia.
Bạch Triệt cước bộ hơi chậm một chút, lại coi như không nghe thấy, vỗ nhẹ lưng đứa nhỏ, chậm rãi tiêu sái rời đi.
Chỉ có Tô Mai không động dung chút nào, thấy hắn cười ấm áp như gió xuân, trong lòng lại càng tức giận.
Lúc đầu tuy nàng khóc kể, trong lòng vẫn hồ nghi, không dám chắc chắn.
Cho đến lúc thấy hắn xuất hiện, nhìn hắn ôm nhi tử của nàng đang khóc nỉ non vào trong ngực, nàng mới giống Phùng Chí Viễn, hoàn toàn xác nhận: Tối nay tất cả mọi chuyện xảy ra đều do Bạch gia hãm hại.
Hận ý ngập trời không nhịn được liền cao giọng bi thiết chỉ trích:
- Bạch gia vang danh khắp kinh thành ai mà không biết Bạch Thanh vô liêm sỉ đoạt trượng phu của ta, bức ta đến tuyệt cảnh này. Ngươi đường đường là nam nhân, ở trong kinh thành tiếng tăm lừng lẫy đoan chính Ngọc lang, cũng ra tay đối phó với cô nhi quả phụ nhu nhược, không sợ báo ứng sao?
Hài tử, là mệnh của nàng.
Người Bạch gia muốn bắt hắn để uy hiếp nàng, đem nàng đẩy vào trong tuyệt cảnh, thật là ngoan độc!
Đã đến hoàn cảnh như vậy, nàng còn tận tâm tận lực bôi đen thanh danh muội muội của hắn.
Trong lòng Bạch Triệt thầm hận, nhưng chỉ nhẹ nhàng cười, mở miệng giải thích:
- Thực không khéo, cách vách là sản nghiệp của Bạch gia, Bạch mỗ cùng bằng hữu nâng ly trò chuyện với nhau, lúc trở về canh giờ hơi trễ, nên chuẩn bị ở chổ này nghỉ ngơi một đêm rồi mới hồi phủ. Đúng lúc nghe người đàm luận chuyện Ký Vương bị bắt, thân là thần tử, sao có thể không vì Quân mà phân ưu đây? Lại càng không khéo, Bạch mỗ vì muốn đi đường tắt, nên trèo tường qua, đúng lúc nhìn thấy sau viện một đống cận vệ doanh nằm im hôn mê bất tỉnh. Càng không khéo hơn nữa, đứa nhỏ trong phòng đột nhiên tỉnh lại, khóc nháo không ngừng. Bất đắc dĩ Bạch mỗ phải bế đứa nhỏ ra ngoài. Không biết đứa nhỏ này, là từ nơi nào bắt đến, Lỗ tướng quân, Tống tướng quân, làm phiền nhị vị, điều tra một chút.
Những lời này hoàn toàn đặt mình làm việc chính nghĩa, không đề cập tới Bạch Thanh, giống như vừa rồi không nghe thấy đối phương nói gì.
Cho dù Bạch Triệt thật sự không biết đứa nhỏ kia của ai, nhưng nhìn Tô Mai cùng Phùng Chí Viễn có biểu tình như vậy, thì đám người Kiêu kỵ binh cùng cận vệ doanh cũng hiểu được.
Bọn họ vốn không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, lúc này có thể nói là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, hai vị phó Đô Thống, sao có thể bỏ qua cơ hội Bạch Triệt đưa tới?
Hai người liên tục đáp ứng, tỏ vẻ hiểu rõ, chờ xử lý tốt chuyện ở nơi này, bọn họ nhất định sẽ điều tra thật kĩ, đem đứa nhỏ này trả lại bên người phụ mẫu.
Đáng tiếc bọn họ đều là một đám nam nhân, sẽ không chiếu cố tốt đứa nhỏ, chỉ có thể tạm thời đem đứa nhỏ giao cho Bạch Triệt, thỉnh hắn chiếu cố.
Hơn nữa còn nói thẳng, nếu tìm không ra lai lịch, xin Bạch gia thiện tâm, nuôi dưỡng đứa nhỏ này.
Lúc nói dáng vẻ hết sức chính nghĩa, đối với Bạch gia cũng hết sức tôn sùng, hoàn toàn mặc kệ Tô Mai cùng Phùng Chí Viễn đang lo sợ không yên.
Mục đích đã thành, tâm tình Bạch Triệt rất tốt. Lúc này mới đem ánh mắt nhìn người nãy giờ vẫn trợn mắt nhìn hắn:
- Ký Vương điện hạ, thật là người? Thần còn tưởng chuyện người bị bắt chỉ là lời đồn đãi, không nghĩ tới......
Biểu tình của hắn có thể nói là hết sức bất ngờ, không dám tin.
Trong lòng Ký Vương tức giận muốn hộc máu, ánh mắt Bạch Triệt rõ ràng là diễn hài, sao hắn có thể nhìn không hiểu đây?
Mấy ngày gần đây, không biết vì cái gì, phụ tử Bạch gia đột nhiên nhìn hắn không vừa mắt, trên triều năm lần bảy lượt chèn ép người của hắn, còn có nhiều cọc ngầm ẩn nấp ở trọng điểm, bất tri bất giác bị rút ra, hắn đau lòng đến nổi tối ngủ không yên, thật là dày vò.
Nếu không phải vì vậy, hắn sao có thể thừa dịp hưu mộc (ngày nghĩ) chạy đến tây thị đầy hỗn loạn, muốn tìm coi có vật gì mới mẻ, để lấy lòng phụ hoàng cùng thái tử đang hoài nghi hắn, cũng sẽ không bị người đâm bị thương, bắt đến đây.
Hắn ngàn suy vạn nghĩ, cũng chưa nghĩ đến, hắn thế nhưng vẫn bị Bạch gia tính kế, bị Bạch Thanh liên lụy, mới có tình cảnh này.
Hắn bất quá là muốn thú nàng làm phi, kéo Bạch gia về trợ lực cho mình mà thôi, nàng lại lấy một nam nhân hưu thê khí tử để nhục nhã hắn cũng thôi.
Hôm nay vẫn vì nam nhân kia, mà đem hắn đưa vào trong tay tào khang thê của nam nhân kia.
Tốt, thật là tốt.
Hắn tính kế nhiều năm như vậy, lại thua trong tay một nữ nhân ngu xuẩn.
Cứ nghĩ nàng là một đóa hoa trắng noãn non mềm, lại không nghĩ rằng, đóa hoa xinh đẹp nhu nhược lại ẩn tàng mũi nhọn lợi hại như vậy.
Lúc này hắn mới hiểu được, hành vi ngu xuẩn độn không chịu nổi của nàng, chỉ sợ là vì che dấu thông minh tài trí nên phải giả vờ!
Không ngờ Bạch gia vì muốn lấy lòng phụ hoàng, trợ lực cho thái tử mà che giấu kĩ như vậy.
Nếu đã như vậy, hắn tuyệt đối không buông tha nàng. Nàng không muốn gả, phải không? Hắn lại muốn nhìn xem, chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, Bạch gia bọn họ, muốn lấy gì để bồi thường hắn?
Trong lòng hắn phẫn nộ bốc cháy dữ dội, nhưng giờ phút này hắn đang bị người khác khống chế. Đành phải thu hồi phẫn hận, trong ánh mắt toát ra sợ hãi cùng cầu xin.
- Trả đứa nhỏ cho ta!
Phùng Chí Viễn đang hối hận vạn phần, sau khi tỉnh táo lại kéo theo Ký Vương tiến lại gần Bạch Triệt.
Trường kiếm đột nhiên rời khỏi cổ Ký Vương, chỉ thẳng mặt Bạch Triệt, lớn tiếng lặp lại:
- Đưa ta, đưa đứa nhỏ cho ta!
Sắc mặt Bạch Triệt cũng không thay đổi, vẫn như cũ cười khanh khách. Hắn hé mở bạc môi, giọng điệu hết sức bình thản, nhưng những lời nói ra, lại khiến sắc mặt Phùng Chí Viễn tái mét.
Hắn nói:
- Môn chủ Bách kiếm môn nhận ngươi làm đồ đệ, cũng đã định ngươi thừa kế kiêm tiểu tế, người giang hồ xưng ngươi là "khoái kiếm Phùng nhị hiệp". Xuất thân từ Nam Kinh là chi thứ của Phùng gia, đệ đệ của Nam Kinh Tri Phủ Phùng Chí Xa, là Phùng Chí Viễn!
Bị người trực tiếp vạch trần thân phận, Phùng Chí Viễn kinh hãi không thôi.
Nhiều năm nay hắn chưa từng phản gia (về nhà), trừ bỏ các huynh đệ môn sư, trên giang hồ rất ít người biết được xuất thân của hắn.
Bởi vì hắn xưa nay đều cừu hận quyền quý, cho dù có người biết được tục danh của hắn cùng huynh trưởng tương tự, cũng sẽ không nghĩ bọn họ có liên quan đến nhau.
Vì cái gì mà hắn biết được thân phận của mình?
- Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?
Mở to hai mắt, Phùng Chí Viễn lớn tiếng hỏi.
- Gia mẫu xuất thân từ Bạch Vân sơn trang, Diêu trang chủ là gia cựu.
Bạch Triệt cũng không giấu diếm thân phận, còn báo chi tiết cho hắn biết. Ở trong kinh thành chuyện này cũng không phải bí mật, ai cũng có thể biết.
Nhưng tin tức này, lại hoàn toàn đả kích Phùng Chí Viễn.
Hắn suy sụp buông tay, trường kiếm “Đương” một tiếng rơi xuống đất. Cước bộ lảo đảo lui ra sau vài bước.
Đột nhiên được tự do, Ký Vương có chút ngây người, một lúc sau mới có phản ứng, vội vàng chạy lại hướng đám cận vệ doanh.
Cận vệ doanh thấy cước bộ của hắn lảo đảo không cẩn thận sẽ ngã trên mặt đất, lập tức tiến lên hai người một tả một hữu nâng hắn dậy, đưa đến đám thái giám đang núp ở phía sau, nâng lên xe ngựa, chạy nhanh vào cung.
Ký Vương được cứu ra, nhưng chuyện hôm nay còn chưa kết thúc.
Bắt người cướp của đâm bị thương hoàng tộc, dựa theo luật pháp Đại Thành, chính là tội lớn phải xét nhà diệt tộc.
Phùng Chí Viễn cùng Tô Mai đã phạm tội, lúc này đã rất rõ ràng muốn đem hai người bắt về quy án.
Ký Vương không chút do dự lựa chọn cận vệ doanh, muốn công lao cũng không cướp được, còn nháo thành bộ dạng như vậy.
Kiêu kỵ binh sẽ không hảo tâm thay người khác làm giá y.
Nói vài câu với cận vệ doanh, rồi giống như lúc đến, ầm ầm rời đi không thấy bóng dáng.
Phùng Chí Viễn võ công cao cường đã quăng kiếm đầu hàng, chỉ còn lại một nữ tử nhu nhược hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Đám người cận vệ doanh còn ước gì bọn người Kiêu kỵ binh mau rời đi, đừng có ở đây chờ hưởng công lao của bọn họ.
Đáng tiếc bọn họ đã quá mức xem thường Tô Mai rồi, đột nhiên không biết từ nơi nào, nàng lấy ra một giấy bao màu vàng, vung về phía cận vệ doanh,“Rầm rầm” vài tiếng, những người đó liền ngã xuống đất không dậy nổi.
Lúc này mọi người mới hiểu hơn mười vị cao thủ của cận vệ doanh không phải bị Phùng Chí Viễn ra tay thu thập.
Mà là nữ tử nhìn nhu nhược yêu kiều như hoa này ra tay. Bọn họ nhìn Tô Mai, trong mắt tràn ngập phòng bị cùng khiếp sợ.
Tô Mai cũng mặc kệ bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Bạch Triệt, cùng đứa nhỏ được hắn ôm trong ngực vẫn khóc mãi không ngừng.
Giọng nói bình tĩnh, gằn từng chữ một:
- Đem hắn trả lại cho ta!
- Ơ...
Bạch Triệt kéo dài thanh âm, nhìn đứa nhỏ trong lòng, lại nhìn Tô Mai, kinh ngạc nói:
- Đây là hài tử của ngươi?
- Đem hắn trả lại cho ta!
Tô Mai không có trả lời hắn, lại một lần nữa cắn răng nói, trong giọng nói mang theo vài phần thê lương, giống như đang chứng kiến dã thú đang muốn ăn thịt con mình.
Bạch Triệt nở nụ cười, từ từ nói:
- Là đứa nhỏ của ngươi cùng Viên Mậu Lâm?
Vừa nói, vừa chậm rãi nâng lên hai tay, đem đứa nhỏ giơ lên trên đỉnh đầu, sau đó thu hồi một tay, tiếp theo, làm dáng vẻ muốn thu hồi tay còn lại, để đứa nhỏ từ trên cao rớt xuống.
Tô Mai trừng mắt thê lương thét chói tai tức giận mắng:
- Súc sinh, súc sinh, hắn chỉ là một đứa nhỏ, vẫn là một đứa nhỏ.
Nàng càng mắng, Bạch Triệt tươi cười càng sáng lạn, năm ngón tay mở ra nâng đứa nhỏ, thu hồi từng ngón.
Rất nhanh, chỉ còn lại hai ngón, đứa trẻ không ngừng lắc lư như sắp rơi xuống.
Hắn nhìn về phía nàng, trong ánh mắt hoàn toàn không thèm che dấu chán ghét cùng đùa cợt, không có nửa điểm mềm lòng, càng không có áy náy.
Đó là đứa nhỏ, sao hắn có thể làm như vậy?
Đó là một ác ma, không có nhân tính!
Hắn hoàn toàn không để nàng vào trong mắt, dù trong tay nàng có rất nhiều độc dược, cũng dễ dàng giết chết hắn.
Nhưng nàng không dám, bởi vì khi hắn ngã xuống hài tử của nàng cũng sẽ ngã theo. Nàng không có cách nào cứu hài tử của nàng.
Nhi tử là mạng của nàng a! Bị người khác nắm giữ trong tay, nàng làm sao còn kiên trì được nữa?
Lúc này rất thức thời câm mồm không mắng chữi nữa, bỏ gói thuốc ra xa, sau đó chậm rãi cúi người, đối với người Bạch gia mà nàng thống hận nhất, quỳ xuống cầu xin:
- Cầu ngươi, tha cho hắn!
Đúng lúc này, Bạch Triệt loáng một cái ra sau lưng Tô Mai nhấc chân đá vào gáy nàng.
Tô Mai thấy trước mặt tối đen, mềm yếu ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Bạch Triệt nhẹ thở ra, muội muội luôn dặn dò, nếu Tô Mai chưa bị chế trụ, tuyệt đối không thể tới gần nàng.
Hắn còn nghĩ nàng khoa trương quá mức, chỉ là một nữ tử mà thôi, sao phải cẩn thận như vậy!
Nhưng nhìn đến tình cảnh của cận vệ doanh, lại thấy muội muội nói vô cùng có lý a.
Nữ nhân mà hắn cùng phụ thân không để trong mắt, lại thật sự có thể phù chính Ký Vương, độc sát hoàng hậu, thái tử, tiêu diệt toàn bộ Bạch gia.
Cũng may hắn nghe lời muội muội, ôm nhi tử của nàng, nếu không tối nay còn không biết ai thắng ai thua đâu!
Nhìn đám cận vệ doanh tay chân run rẫy không dám tiến lên bắt người.
Bạch Triệt liền nhíu mày, không vui nói:
- Người là của các ngươi, đứa nhỏ là của ta.
Nói xong cũng không để ý tới bọn họ, bước nhanh rời đi.
Lúc này, Phùng Chí Viễn đang bị gông xiềng không thể nhúc nhích đột nhiên mở miệng nói:
- Tất cả mọi chuyện, đều là một mình ta làm, không liên quan đến Bách kiếm môn cũng không có quan hệ đến Phùng gia.
Bạch Triệt cước bộ hơi chậm một chút, lại coi như không nghe thấy, vỗ nhẹ lưng đứa nhỏ, chậm rãi tiêu sái rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook