Ác Điêu
-
Chương 10
Ngày khởi binh, tất cả đều đã được sắp xếp xong, Lệ vương với Thủ Kiếm giao ước khi hắn cùng các đại thần và Tổng quản cấm vệ quân Cao Duệ phát động công kích thì nàng dẫn quân đến phía sau Thừa Thiên cung hội hợp, bắt giữ Ngọc Hoàng.
Kế hoạch nhìn như không hề sơ hở, nhưng đêm đó Thủ Kiếm cứ cảm thấy tâm thần không yên, nàng cả đêm không ngủ, ngồi yên trong phòng, cho đến giờ dần mới đứng dậy chuẩn bị xuất phát.
Mặc vào áo giáp bạc mềm mại, đội mũ, nàng biết một khi lấy thân phận Võ Khúc đại nhân hỗ trợ Lệ vương, dù là thành hay bại thì nàng cũng mang tiếng bất trung bất nghĩa.
Nhưng vì nam nhân nàng yêu, chuyện gì nàn cũng chấp nhận, tội danh gì nàng cũng nguyện vì hắn mà chịu.
Hít một hơi, nàng đang tính đi ra khỏi Vô Hồn cư thì thấy Tòng Dung đang đứng trước cửa chờ nàng.
“Vì một người nam nhân, phản bội Ngọc hoàng, đáng giá sao?” Tòng Dung cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề
Nàng biến sắc nhìn Tòng Dung, thầm nghĩ đúng là vẫn không thể qua mắt được cái tên đoán trước được tương lai này.
“Có đáng giá hay không, ta chính mình rõ ràng.” Nàng thẳng thắn đáp, không muốn để lộ sự bất an trong lòng.
“Nghĩ lại đi, hắn là thân phận gì, ngươi là thân phận gì, ngươi cùng hắn, căn bản không có kết quả…”
“Chuyện này không liên quan gì tới ngươi”, nàng nhíu mi
“Làm sao lại không liên quan đến ta? Chúng ta là Tứ Thần quan đã thề sống chết cũng trung thành với Ngọc Hoàng, nếu ngươi phản bội sẽ liên lụy đến Bàn Nhược, Bình Thường và ta”, Tòng Dung nghiêm mặt nói.
“Yên tâm, một mình ta làm một mình ta chịu, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới các ngươi”, nàng ngạo nghễ đáp.
“Ngươi cương quyết như thế nhưng ngươi có nghĩ đến một nam nhân dã tâm bừng bừng như Lệ vương là thật lòng yên ngươi sao?”
Ngực nàng hơi co rút một chút, Tòng Dung đã nói trúng nỗi đau vẫn ẩn sâu trong lòng nàng.
“Thủ Kiếm, uổng công ngươi thông minh hơn người nhưng cũng lâm vào tình chướng mù quáng. Lệ vương ngay từ đầu chỉ coi trọng binh quyền của ngươi, hắn là muốn Võ Khúc đại nhân, người có thể giúp hắn mưu quyền soán vị mà không phải là nữ nhân Thủ Kiếm, ngươi cho tới giờ còn chưa tỉnh ra sao?” Tòng Dung thở dài một hơi.
“Không, ta tin tưởng hắn yêu ta……” Nàng cố gắng biện hộ cho người mình yêu.
“Yêu? Ngươi cho rằng hắn hiểu ý nghĩa của từ này sao? Huyết tinh chuyển thế thành hoàng tử này, mục đích hắn theo đuổi từ trước tới giờ chỉ có quyền thế, là khả năng chi phối thiên hạ,đối với hắn việc trở thành người đứng đầu thiên giới mới là quan trọng nhất, còn về phần nữ nhân, bất quá chỉ là trang điểm cho thân phận của hắn mà thôi”, Tòng Dung lắc đầu đùa cợt.
“Đây là do ngươi có thành kiến với hắn, từ khi hắn sinh ra đã bị sự suy đoán của ngươi mà chi phối sin mệnh của hắn, chặn đứng sự phát triển của hắn, giống như ngươi có oán cừu với hắn. Ngươi không nghĩ là ngươi đối với hắn rất bất công sao?”, nàng lớn tiếng phản bác.
“Ta chỉ là điểm ra tai họa xuất hiện theo hắn mà thôi, sao lại nói đối với hắn không công bằng?”
“Chính vì tiên đoán của ngươi mới làm cho hắn mất đi vương vị…”
“Mất đi? Thủ Kiếm, người nên rõ ràng cái gì không thuộc về hắn thì dù thế nào hắn cũng vĩnh viễn không có được, đây là mệnh”, Tòng Dung giận đến tái mặt.
“Nhưng ngươi đã nói, mệnh không nhất định, có thể do tâm mà thay đổi, hắn có lẽ sẽ thành công…”
“Ta nói cho ngươi biết, hắn nhất định không thành công”, Tòng Dung mạnh miệng khẳng định.
“Vì sao?” Nàng trừng mắt nhìn hắn.
“Bởi vì, hắn lập tức sẽ chết.”
“Ngươi…… Nói cái gì?” Nàng kinh hãi thở gấp.
“Hắn sẽ chết trong Thừa Thiên cung, đây là kiếp số của hắn”, Tòng Dung lạnh lùng nói.
“Kiếp số? Ta cho rằng đây là cạm bẫy thì có. Các ngươi đã sớm biết kế hoạch của hắn lại án binh bất động, muốn thừa cơ giết hắn, đúng không?”, nàng sợ hãi, tiến lên nắm áo Tòng Dung khiển trách.
“Tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được, tóm lại, giờ dần tới cũng là thời điểm hắn chết, ai cũng không cứu được hắn”. giọng của Tòng Dung vẫn lạnh lùng như trước.
“Ngươi đã làm cái gì? Tòng Dung, ngươi đến tột cùng làm cái gì……” Nàng cảm thấy sợ hãi, bởi vì nàng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ lạnh lùng, tàn khốc của Tòng Dung.
“Ta cái gì cũng không có làm, chính là thời điểm đến, tự nhiên có người sẽ giúp ta giết hắn…” “Không!……” Thủ Kiếm sắc mặt trắng bệch, xô Tòng Dung qua một bên, rồi lảo đảo bước ra ngoài.
Tòng Dung nhẹ nhàng nhảy, bay nhanh đến trước mặt nàng “ ngươi không thể đi, Thủ Kiếm, Lệ vương sẽ chết, ngươi tốt nhất nên ở trong này đi”
“Ngươi cho ta tránh ra!” Nàng tức giận rút kiếm.
Tòng Dung vung lên một cái đã dễ dàng dùng hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm, nhướng mày quát “ nghe ta nói, ngươi chỉ cần xuất hiện là ngươi đã làm trái quy định của thiên giới, sẽ không thể nào rửa sạch tội tư thông với Lệ vương, đến lúc đó chẳng những thanh danh của ngươi sẽ mất hết mà chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng không giữ được, ngươi cần phải hiểu được …”
“Ta đã sớm không màng đến thanh danh hay tính mệnh, nếu vì yêu hắn mà phải trả giá lớn thì ta cam tâm tình nguyện”, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng nói.
Tòng Dung sắc mặt khẽ biến, lẩm bẩm:“Ngươi thực sự thương hắn như vậy?”
“Đúng vậy, ta thương hắn, ta yêu hắn!” Nàng lớn tiếng tuyên bố.
“Nhưng là, hắn cũng yêu ngươi sao?” Hắn sắc bén hỏi lại.
“Đương nhiên!”
“Lệ vương nội cung có hơn mười phi tần,say mê của hắn đối với nữ nhân ngắn nhất là một ngày, nhiều nhất cũng chỉ được một tháng, ngươi cho là ngươi sẽ hấp dẫn được hắn trong bao lâu?”
“Ta……” Nàng ngẩn ra.
“Các ngươi trong lúc đó, chính là nhất thời kích tình, không phải tình yêu a!”
“Ngươi tự cho là thanh cao, chưa từng động tâm với ai, thậm chí cũng không hiểu tình yêu là gì thì dựa vào cái gì mà bình luận tình cảm của người khác”
Hắn nhìn nàng một lúc lâu mới xoay người hất bỏ trường kiếm, lui lại phía sau, vẻ mặt âm trầm.
“Chính xác, ta là người tu hành, không biết đến tình yêu nam nữ nhưng người ngoài cuộc tỉnh táo mà người trong cuộc lại u mê, cho nên không thể nhắc nhở ngươi, nếu Lệ vương thật sự yêu ngươi thì nên toàn tâm toàn ý lo lắng cho ngươi, không để ngươi phải gặp nguy hiểm…”
“Đủ, ta không muốn nghe!” Nàng xẹt qua hắn, vội vã rời đi.
Hắn không có ngăn cản nàng nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn bóng dáng của nàng nói “ ngươi có biết cả tối qua Lệ vương cùng vương phi của hắn hoan ái triền miên không? Ngươi có biết lệnh bài binh phù của ngươi hắn đã sớm lấy được sao?”
Nàng bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt tái nhợt quay đầu.
Lệ vương cùng Vương phi trắng đêm đều cùng một chỗ? Thậm chí…… Trộm lệnh bài binh phù của nàng?
“Nếu ngươi không ngại việc này, hãy đi đi! Ta đã hết lời, ngươi muốn thế nào thì tự mình quyết định đi”, dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Lời nói của Tòng Dung giống như ngọn roi đánh vào làm nàng đau lòng, một mình đứng ngẩn người ngoài cửa Vô Hồ cư, cơ hồ không thở nổi. Chẳng lẽ Lệ vương thật sự chỉ muốn lợi dụng nàng sao? Lần trước hắn nói chỉ yêu có một mình nàng cũng là lừa dối sao?
Trước khi bình minh đến, sắc trời càng thêm đen tới, gió thổi vi vu càng làm tăng thêm sự xơ xác, tiêu điều, nàng nhìn về phía Thừa Thiên cung, trong lòng phân vân giữa cứu hay không cứu.
Tuy rằng nàng đã sớm hiểu được, yêu thượng Lệ vương sẽ không thể yêu cầu nhiều, nhưng nàng lại ngây thơ nghĩ rằng nàng với hắn mà nói là đặc biệt, là người duy nhất làm bạn bên hắn, độc hưởng sự sủng ái của hắn.
Nhưng mà, thì ra hết thảy đều chỉ là ảo tưởng của nàng mà thôi.
Lệ vương chính là Lệ vương, so với quyền lực cùng dã tâm, nữ nhân cùng tình yêu không thể nào bằng. Hoặc có thể nói chỉ là một cây cầu để giúp đi được đến đích
Đáng giận, nàng không cam lòng! Nàng làm sao có thể nuốt nỗi giận này?
Một cảm giác khó chịu làm đau lòng nàng, nàng đứng yên một lát, đột nhiên bỏ chạy về hướng Thừa Thiên cung như điên.
Nàng cũng không phải đi nhắc nhở hắn phải cẩn thận, nàng chẳng qua là muốn hướng hắn để hỏi cho rõ, muốn hắn cho nàng một lời giải thích.
Trong Thừa Thiên cung đã sớm loạn thành một đoàn, hiển nhiên là Lệ vương cùng đồng lõa của hắn đã nắm trong tay đại bộ phận cục diện, nhưng đi đâu cũng tìm được Lệ vương với Ngọc Hoàng, làm cho nàng lo sợ, liền đi thẳng đến cửa đông.
Ở cửa đông, Lệ vương một thân trang phục hắc y đã đứng chờ nàng, khi nàng định đi tới thì phát hiện bên cạnh hắn còn có người khác, đó chính là đại thần Lý Dung trong triều, hai người dường như đang bàn chuyện gì đó.
“Vương gia, nàng thật sự sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài sao?” Lý Dung hỏi.
“Yên tâm, ta đã sớm thu phục nàng.” Lệ vương chắc chắc nói.
“Nhưng là…… Nàng biết kế hoạch của chúng ta, nếu nàng đi báo với Ngọc Hoàng thì…” Lý Dung vẫn cảm thấy lo lắng.
“Ngươi không hiểu, Lý Dung, muốn cho một nữ nhân khăng khăng một mực theo ngươi thì chỉ cần khống chế thân thể của nàng là được”, Lệ vương khinh thường cười hừ một tiếng.
Thủ Kiếm đang tránh ở chỗ tối, sắc mặt trắng xanh. Bọn họ…đang nói nàng!
“Ta đương nhiên biết Vương gia đối với nữ nhân thủ pháp cao minh, bất quá vẫn là phải cẩn thận lòng của nữ nhân thay đổi thất thường.”
“Ngươi nếu nghe thấy nàng ở trong lòng ta rên rỉ khoái hoạt, ngươi sẽ không lo lắng. Nữ nhân thì sao, rất dễ dàng thao túng, chỉ cần ở trên giường thỏa mãn nàng, nàng liền ngoan ngoãn nghe lời như một con mèo”, lời nói của Lệ vương tràn đầy khinh miệt.
Những lời này làm cho Thủ Kiếm thấy như bị tát một cái.
Nàng tức giận đến mức toàn thân run lên, hắn cư nhiên có thể dùng những lời như vậy để nhục mạ nàng. Cư nhiên đem mối chân tình của nàng dẫm nát dưới chân, chẳng những ác liệt đùa bỡn thân thể cùng tâm của nàng, còn có thể đem chuyện riêng tư nhất của nàng nói với người khác.
Uổng cho nàng vì hắn mà ngay cả thanh danh cùng tính mạng đều không cần, mà hắn lại đem chủ quản của thiên binh thần tướng đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Không thể tha thứ, nàng tuyệt không tha thứ hắn…
Nàng oán hận trừng mắt nhìn Lệ vương, sau đó chậm rãi rút ra trường kiếm, ở trên thân kiếm thi hạ độc rủa, trong mắt lóe lên sát khí.
“Phải không? Mỗi người đàn bà đều giống nhau sao?” Lí Dung cười hỏi.
“Đương nhiên, cũng có ngoại lệ……” sự giễu cợt trên mặt Lệ vương đã được thay thế bằng biểu tình chân thành, tha thiết.
Lúc này, hắn phát hiện Thủ Kiếm đi đến, liền lập tức vui vẻ đi tới đón nàng.
“Thủ Kiếm, ngươi tới đã muộn, bất quá cục diện đại khái đã bị ta nắm trong tay, hiện tại, chỉ chờ người của ngươi ngăn cản các tiên thần khác, chúng ta sẽ thành công…” lời hắn còn chưa dứt, cả người đã chấn động, thanh âm im bặt, bởi vì một thanh trường kiếm không báo trước đã đâm vào ngực hắn, xuyên thấu trái tim hắn.
Mà kiếm, nằm trong tay Thủ Kiếm.
Hắn mở to mắt, vẻ mặt hoang mang, khó hiểu, không thể tin, còn có kinh ngạc.
“Đây là ngươi nợ ta.” Thủ Kiếm lạnh lẽo nói.
“Trời ạ! Võ Khúc đại nhân, ngươi…… Ngươi đây là đang làm cái gì? Ngươi không phải nói sẽ trợ giúp vương gia sao, vì sao giờ lại đả thương người?” Lý Dung hoảng sợ chạy tới, đỡ lấy Lệ vương, hô to.
“Ta nợ ngươi?” ánh mắt Lệ vương cứng ngắc, khó khăn nói.
“Ngươi từ đầu đến cuối đều là đùa giỡn ta phải không? Tính toán thật là tinh vi a. Vương gia, ngươi cho rằng ta thật sự ngu ngốc sẽ hỗ trợ ngươi, sẽ để cho ngươi lợi dụng sao?” nàng rống giận.
“Ngươi…… Đang nói cái gì……” thân thể hắn bắt đầu run rẩy.
“Mộng đế vương của ngươi nên chấm dứt tại đây, mũi kiếm này ta đã hạ rủa thuật, cho dù pháp lực của ngươi có mạnh đến thế nào thì cũng không có cách làm cho tâm của ngươi khép lại, ngươi chờ bị chảy máu đến chết đi”, nàng cắn răng rút kiếm ra.
“Ngô……” Hắn đau đến che ngực, lui về phía sau vài bước, máu rất nhanh chảy ra theo đầu ngón tay, trong khoảnh khắc đã ướt hết vạt áo trước.
“Chuyện của chúng ta coi như là một giấc mộng đi, ta sẽ không bao giờ lưu luyến nữa…”, nàng cố nén đau trong lòng, cố gắng đem chua xót và nước mắt đẩy vào trong.
Một kiếm này đã đem nghiệt duyên của nàng cùng Lệ vương cắt đứt sạch sẽ.
“Vì sao…… Vì sao……” Lệ vương trừng mắt nhìn nàng, thống khổ mà phẫn nộ hỏi.
“Còn hỏi vì sao? Hành vi sở tác sở vi của ngươi làm ta thất vọng, đau khổ. Tòng Dung nói đúng, ngươi không đáng để ta lãng phí tình cảm của mình” nàng lạnh lùng nói.
“Tòng Dung? Ngươi cùng Tòng Dung cùng nhau tính kế…ta?” sắc mặt hắn đại biến, khuôn mặt vốn tuấn tú văn vẹo, biến hình.
“Tóm lại, đây là báo ứng của ngươi!” Nàng hung hăng nói.
“Ngươi…… Đáng giận…… Thật giận…… Ngươi hủy đi tất cả của ta……” Hắn dữ tợn lồng lộn, bước về phía nàng nhưng mới đi được vài bước liền ngã xuống.
“Vương gia! Ngươi không thể chết được a! Ngươi đã chết ta làm sao bây giờ? Vương gia……” Lí Dung kinh hãi quỳ rạp xuống bên người hắn, sợ tới mức toàn thân phát run.
Thủ Kiếm nhìn thân hình cao lớn của Lệ vương ngã xuống, trong lòng cũng không vì giết được hắn mà thoải mái, ngược lại còn thất đau nhiều hơn, giống như một kiếm này không đâm vào hắn mà đâm vào chính nàng.
Lí Dung xoay mình ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thủ Kiếm, sợ hãi kêu lên “ ngươi có biết ngươi đã làm cái gì hay không? Chúng ta đều bị hạ sinh tử phù, Lệ vương chết, mười đại thần trong triều cũng như bị phán tử hình a. Ngươi vì sao không nghĩ cho chúng ta? Chúng ta đều nghĩ ngươi yêu Lệ vương, tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, không ngờ ngươi so với vương phi mà chúng ta lo lắng còn ác độc hơn”
“Vương phi? Có ý tứ gì? Vì sao nhắc tới nàng?” Nàng ngẩn ra.
“Vương phi không biết vì sao nhưng lại biết được kế hoạch của vương gia, uy hiếp đi mật báo, vì vậy đêm qua vương gia phải ở bên cạnh nàng cả đêm để trấn an nàng, không cho nàng làm càn. Vương gia vốn định sau khi đăng cơ sẽ phế bỏ nàng ta, phong ngươi làm hậu. Hắn yêu ngươi như thế, vì ngươi mà nhẫn nại vương phi cố tình gây sự, thế nhưng ngươi…”
Nàng ngây dại!
Cái gì……
Chẳng lẽ…… Nàng hiểu lầm Lệ vương? Vừa rồi…… Hắn cùng Lí Dung đang nói là Vương phi, không phải nàng?
Ông trời…… Nàng làm cái gì? Làm cái gì?
Trợn to hai mắt, nàng toàn thân run rẩy, sắc mặt kinh hãi, tim dường như ngừng đập.
Nàng thế nhưng giết hắn! Giết nam nhân nàng yêu.
Phút chốc nàng nhớ tới lời tiên đoán của Tòng Dung, hắn nói Lệ vương có kiếp số, hắn nói tự nhiên sẽ có người giúp hắn giết Lệ vương, hắn nói…Lệ vương đã tới thời điểm chết, sẽ không sống quá giờ dần hôm nay…
Tất cả đều bị Tòng Dung nói trúng rồi, lời tiên đoán đã thành sự thật, chỉ là nàng vạn vạn không nghĩ tới nàng chính là người mà Tòng Dung nói tới, là nàng…giúp Tòng Dung…
“Không…… Không…… Không –” Nàng thất thần đi vài bước mới điên cuồng gào thét.
Tòng Dung thế nhưng lại đâm nàn một nhát, tính kế với nàng.
Nàng vừa hận vừa tức, nhưng hối hận càng nhiều hơn, vội đi về phía Lệ vương nằm, lấy tay run rẩy đè lại miệng vết thương do nàng gây ra. Nhưng vế thương không thể khép lại, máu vẫn chảy không ngừng, tay nàng cũng bị máu của hắn nhuộm đỏ.
“Tại sao có thể như vậy? Ta làm sao có thể ngu như vậy? Đều là ta sai, ta thế nhưng bị Tòng Dung tính kế mà không biết…… Ô…… Ô…… Không cần chết….. Vương gia! Van cầu ngươi không cần chết…..” Nàng rơi lệ đầy mặt, vừa tự trách vừa hô to.
Lệ vương đã sớm mất đi ý thức, hấp hối, hơi thở mong manh, căn bản nghe không thấy lời của nàng.
“Võ Khúc đại nhân…… Cứu…… Ta……” Lí Dung vì quan hệ với sinh tử phù mà cũng ngã xuống đất, sắc mặt như sắp chết.
Nàng nhìn Lý Dung lại nhìn Lệ vương, đột nhiên thống hận Tòng Dung vô cùng, hắn mới là kẻ lãnh huyết vô tình nhất thiên giới, hắn lợi dụng thiên cơ trùng hợp làm ảnh hưởng phán đoán của nàng, mượng tay nàng trừ bỏ Lệ vương.
“Tòng Dung! Ta sẽ không cho ngươi thực hiện được…… Cái gì là mệnh? Ta một chút cũng không tin tưởng! Ta muốn thay đổi hết thảy, ta muốn cho ngươi biết, mạng người, không phải để cho ngươi thao túng, lại càng không phải do thiên định, mà do chính bản thân quyết định. Lệ vương nhất định sẽ sống, ta sẽ làm cho hắn sống”
Nàng trào dâng oán giận nói, lấy tay lau nước mắt cũng làm cho mặt biến thành màu đỏ, tiếp theo nàng dùng pháp lực bảo vệ các đại huyệt trên người Lệ vương, lại lấy ra trái tim đã bị đâm nát của hắn.
“Thực xin lỗi! Ta thực xin lỗi ngươi, mạng này ta trả lại cho ngươi”, nàng nghẹn ngào nói xong, nhặt lấy trường kiếm, không chút do dự dùng nó khoét ngực mình, sau đó dùng pháp thuật lấy trái tim của nàng ra, đem sự sống của nàng để vào trong ngực Lệ vương.
Dùng xong pháp thuật “ thân mật thuật”, nàng như mất hết khí lực, phun ra một ngụm máu, nhẹ vỗ vỗ gương mặt của Lệ vương.
“Đừng lo lắng…… Thân mật thuật…… Là tuyệt học gia truyền của ta..chờ một chút ngươi sẽ tỉnh lại…về sau…không có lợi khí nào có thể làm trái tim ngươi bị thương…nhớ kỳ, phải sống…sống cho cả ta…ta tuy rằng không…nhưng tâm của ta…vĩnh viễn…ở cùng chỗ…với ngươi”, nàng suy yếu nằm úp sấp vào trước ngực của Lệ vương, lắng nghe nhịp tim của hắn, thâm tình nói nhỏ, thanh âm càng lúc càng suy yếu, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi tắt hẳn.
Máu của bọn họ hòa vào nhau, giống như một đóa hoa hồng nở rộng, diễm lệ mà đoạn trường…
Thiên giới giờ phút này
Thủ Kiếm mở to mắt, trí nhớ cũng bừng tỉnh. Sắc mặt của nàng trắng bệch, hốc mắt phiếm hồng, đôi môi càng không ngừng run rẩy.
Nàng đã nhớ lại đoạn ký ức đã mất từ mấy ngàn năm trước, cũng tìm được lòng của nàng.
Thì ra, nàng đã sớm đem tâm của nàng, tình yêu của nàng, trí nhớ của nàng giao hết cho Phụng Thao Thiên,đem tất cả tình yêu và sự say mê của mình đặt hết lên người hắn.
“Ngươi tỉnh? Như thế nào, đã nhớ ra cái gì? Võ Khúc đại nhân.” Phụng Thao Thiên để sát vào nàng, lạnh lùng cười.
Nhìn vẻ mặt của nàng, hắn biết, trong lúc nàng phân tâm nhập thần kia đã nhớ lại quá khứ, cũng đã rõ ràng ân oán tình cừu giữa nàng và hắn.
Nàng giương mắt, kinh ngạc nhìn hắn, mày kiếm uy vũ, hai mắt sắc bén còn có đôi môi đã từng cuồng nhiệt hôn nàng, đột nhiên một cỗ hơi nóng xông lên hốc mắt nàng, nháy mắt lệ đã tràn ra như vỡ đê.
Khó trách nàng vô tình, khó trách nàng quên hết thảy, bởi vì chính nàng đã lấy tâm của mình đưa cho Lệ vương, từ lúc đó nàng cũng đã chết a!
Chết trong sự hối hận không cùng, chết trong sự phẫn nộ, chết để không phải gánh chịu sự chia lìa thống khổ…
Nàng dùng cái chết của nàng để cho Phụng Thao Thiên sống…
Nàng sẵn sàng trả giá thật lớn để giữ lại tính mạng của Lệ vương, chỉ vì nàng yêu hắn nhiều, thật nhiều…
Nàng thương hắn a! Tựa như hắn yêu nàng…
“Khóc cái gì? Nhớ tới chuyện ngươi đã làm với ta, cảm thấy hỗ thẹn sao?”, Phụng Thao Thiên châm chọc nói.
“Không phải, ta……” Nàng muốn mở miệng giải thích, muốn làm sáng tỏ những hiểu lầm mấy ngàn năm qua giữa hai người, nàng muốn nói với hắn năm đó nàng quá xúc động lại cũng quá mức ngu xuẩn.
Nhưng Phụng Thao Thiên không muốn nghe nàng giải thích, dùng pháp lực che lại thanh âm cùng thân thể của nàng, làm cho nàng không thể động cũng không thể nói, chỉ có nỗi đau khắc cốt ghi tâm kia là không ngừng lan rộng, mãnh liệt…
“Ta cái gì cũng không muốn nghe, ta chỉ muốn ngươi biết, ta vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi, năm đó một đao của ngươi đã không giết được ta, chỉ có thể trách do ngươi quá chủ quan”, hắn nắm mái tóc dài của nàng, giọng điệu lạnh lùng, vô tình.
Không! Không phải như thế, ngươi nhất định phải nghe ta nói! Xin ngươi hãy nghe ta nói. Nàng kinh hãi, không ngừng dùng ánh mắt ý muốn hắn cho nàng chút thời gian, chỉ cần một chút thôi là tốt rồi…
“Như thế nào? Ngươi muốn nói ra suy nghĩ của mình? Không cần, từ giờ trở đi, ngươi chính là con rối của ta, ta muốn chơi đùa ngươi thế nào, ngươi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận…”, hắn nói xong nâng cằm của nàng lên, mãnh liệt chà đạp đôi môi của nàng.
Đau quá! Nàng ở trong lòng thầm kêu.
Miệng nàng môi đau quá, toàn bộ ngực đều đau, đau đến nước mắt chảy ròng.
Vị mặn trong miệng nàng truyền đến làm hắn ngẩng đầu, chán ghét đẩy nàng ra, cười khẩy nói “ ngươi đã không có tâm, làm sao còn biết rơi lệ? hay là lòng ngươi đang nghĩ đến Tòng Dung, đang khóc vì hắn?”
Vì sao ngươi không hiểu, tâm của ta luôn tồn tại nơi ngực của ngươi, luôn cùng một chỗ với ngươi.
Nàng nhắm mắt lại, lệ rơi càng nhiều, cả người khở sở, đau đớn không ngừng.
Hai người bọn họ rõ ràng đều yêu đối phương, nhưng lại lần nữa bỏ qua chân tình của nhau, trừ bỏ thời gian yêu mến ban đầu thì mấy ngàn năm qua vì không rõ cho nên luôn oán hận nhau, công kích nhau…
Đến khi nào thì mới có thể cởi bỏ hết tất cả?
“Yên tâm, ta sẽ lấy lại tâm của ngươi từ chỗ Tòng Dung, ngươi chỉ là cái xác không hồn, chỉ nhờ vào kiếm khí mà duy trì sự sống, nếu chẳng may kiếm kia bị hủy thì ngươi cũng sẽ lập tức biến mất, như vậy thì không còn thú vị nữa. Không được, ta không thể để cho ngươi được giải thoát quá sớm như vậy. Ta đã chịu bao nhiêu đau khổ, ngươi cũng phải nhận đủ bấy nhiêu, thậm chí còn phải nhiều hơn, ta muốn ngươi phải đau khổ còn nhiều hơn ta”. Tay trái của hắn nắn lấy thần kiếm Đoạt Hồn của nàng, lạnh lùng nở nụ cười.
Nàng nghe xong lời hắn nói, đột nhiên rùng mình.
Tòng Dung cố hết sức để giúp nàng còn sống là có mục đích gì?
Không tiếc lãng phí pháp lực, lại nhờ thần kiếm giúp nàng tục mệnh, biết rõ chân tướng sự việc nhưng dù thế nào cũng không nói ra, để cho sự kiện kia bị vùi lấp suốt mấy ngàn năm, hắn cuối cùng là có mục đích gì?
Nghĩ đến Tòng Dung tâm cơ thâm trầm, nàng lại cảm thấy sợ hãi, bất an.
Một lòng muốn giết Lệ vương, bảo vệ ngôi vị cho Ngọc Hoàng, lần này hắn sẽ dùng tới thủ đoạn gì nữa?
Nàng nhìn Phụng Thao Thiên, trong lòng lo lắng hò hét “ phải cẩn thận, phải cẩn thận đề phòng Tòng Dung, hắn mới là người đáng sợ nhất”
Nhưng mà, Phụng Thao Thiên hoàn toàn không nhìn đến sự khẩn trương trong mắt nàng, ngược lại còn nheo mắt chế nhạo
“Ngươi đang lo lắng cho ai? Là Tòng Dung sao? Ngươi đúng là nên lo lắng cho hắn, pháp lực của ta bây giờ có lẽ hắn cũng không phải là đối thủ của ta, mà Tứ Thần quan thì Bàn Nhược đã thành phàm nhân, Phượng nhi cùng Bình Thường còn đang bị ta khóa trong thủy tinh ngọc thạch, trước mắt chỉ còn Tòng Dung là có thể bảo hộ cho Ngọc Hoàng, ngươi nghĩ, còn ai có thể ngăn cản ta xưng đế? Ha…ha”, hắn đưa tay lên gáy lấy ra một cái thủy tinh luyện, đắc ý cười to.
Ngươi vẫn quyến luyến ngôi vị hoàng đế như cũ sao? Mấy ngàn năm rồi, ngươi còn nhìn không thấu sao?
Thủ Kiếm thương cảm nhìn hắn, cảm thấy tuyệt vọng……
Nàng rốt cục hiểu được, trong lòng Phụng Thao Thiên quyền lực vĩnh viễn quan trọng hơn nàng, cho dù nàng có vì hắn mà mất đi trái tim thêm vài lần nữa thì cũng không sánh bằng dã tâm quyền lực của hắn.
“Đi thôi, Võ Khúc đại nhân, chúng ta nên đi Thừa Thiên cung, hoàng huyn của ta có lẽ đã không còn kiên nhẫn để chờ ta rồi, thọ yến mừng sinh nhật mà để cho chủ nhân chờ lâu quá thì thật không lễ phép, ngươi nói có phải không?”
Không! Đừng đi! Không cần đi! Kia nhất định lại là cái cạm bẫy! Không cần đi a……
Nàng hô to, ánh mắt không ngừng chớp động.
Chỉ tiếc, Phụng Thao Thiên một lòng cùng Ngọc Hoàng quyết đấu, liền nắm lấy tay nàng nhảy lên như đại bàng tung cánh, rời khỏi hành cung Lệ vương mà bay thẳng đến Thừa Thiên cung.
Kế hoạch nhìn như không hề sơ hở, nhưng đêm đó Thủ Kiếm cứ cảm thấy tâm thần không yên, nàng cả đêm không ngủ, ngồi yên trong phòng, cho đến giờ dần mới đứng dậy chuẩn bị xuất phát.
Mặc vào áo giáp bạc mềm mại, đội mũ, nàng biết một khi lấy thân phận Võ Khúc đại nhân hỗ trợ Lệ vương, dù là thành hay bại thì nàng cũng mang tiếng bất trung bất nghĩa.
Nhưng vì nam nhân nàng yêu, chuyện gì nàn cũng chấp nhận, tội danh gì nàng cũng nguyện vì hắn mà chịu.
Hít một hơi, nàng đang tính đi ra khỏi Vô Hồn cư thì thấy Tòng Dung đang đứng trước cửa chờ nàng.
“Vì một người nam nhân, phản bội Ngọc hoàng, đáng giá sao?” Tòng Dung cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề
Nàng biến sắc nhìn Tòng Dung, thầm nghĩ đúng là vẫn không thể qua mắt được cái tên đoán trước được tương lai này.
“Có đáng giá hay không, ta chính mình rõ ràng.” Nàng thẳng thắn đáp, không muốn để lộ sự bất an trong lòng.
“Nghĩ lại đi, hắn là thân phận gì, ngươi là thân phận gì, ngươi cùng hắn, căn bản không có kết quả…”
“Chuyện này không liên quan gì tới ngươi”, nàng nhíu mi
“Làm sao lại không liên quan đến ta? Chúng ta là Tứ Thần quan đã thề sống chết cũng trung thành với Ngọc Hoàng, nếu ngươi phản bội sẽ liên lụy đến Bàn Nhược, Bình Thường và ta”, Tòng Dung nghiêm mặt nói.
“Yên tâm, một mình ta làm một mình ta chịu, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới các ngươi”, nàng ngạo nghễ đáp.
“Ngươi cương quyết như thế nhưng ngươi có nghĩ đến một nam nhân dã tâm bừng bừng như Lệ vương là thật lòng yên ngươi sao?”
Ngực nàng hơi co rút một chút, Tòng Dung đã nói trúng nỗi đau vẫn ẩn sâu trong lòng nàng.
“Thủ Kiếm, uổng công ngươi thông minh hơn người nhưng cũng lâm vào tình chướng mù quáng. Lệ vương ngay từ đầu chỉ coi trọng binh quyền của ngươi, hắn là muốn Võ Khúc đại nhân, người có thể giúp hắn mưu quyền soán vị mà không phải là nữ nhân Thủ Kiếm, ngươi cho tới giờ còn chưa tỉnh ra sao?” Tòng Dung thở dài một hơi.
“Không, ta tin tưởng hắn yêu ta……” Nàng cố gắng biện hộ cho người mình yêu.
“Yêu? Ngươi cho rằng hắn hiểu ý nghĩa của từ này sao? Huyết tinh chuyển thế thành hoàng tử này, mục đích hắn theo đuổi từ trước tới giờ chỉ có quyền thế, là khả năng chi phối thiên hạ,đối với hắn việc trở thành người đứng đầu thiên giới mới là quan trọng nhất, còn về phần nữ nhân, bất quá chỉ là trang điểm cho thân phận của hắn mà thôi”, Tòng Dung lắc đầu đùa cợt.
“Đây là do ngươi có thành kiến với hắn, từ khi hắn sinh ra đã bị sự suy đoán của ngươi mà chi phối sin mệnh của hắn, chặn đứng sự phát triển của hắn, giống như ngươi có oán cừu với hắn. Ngươi không nghĩ là ngươi đối với hắn rất bất công sao?”, nàng lớn tiếng phản bác.
“Ta chỉ là điểm ra tai họa xuất hiện theo hắn mà thôi, sao lại nói đối với hắn không công bằng?”
“Chính vì tiên đoán của ngươi mới làm cho hắn mất đi vương vị…”
“Mất đi? Thủ Kiếm, người nên rõ ràng cái gì không thuộc về hắn thì dù thế nào hắn cũng vĩnh viễn không có được, đây là mệnh”, Tòng Dung giận đến tái mặt.
“Nhưng ngươi đã nói, mệnh không nhất định, có thể do tâm mà thay đổi, hắn có lẽ sẽ thành công…”
“Ta nói cho ngươi biết, hắn nhất định không thành công”, Tòng Dung mạnh miệng khẳng định.
“Vì sao?” Nàng trừng mắt nhìn hắn.
“Bởi vì, hắn lập tức sẽ chết.”
“Ngươi…… Nói cái gì?” Nàng kinh hãi thở gấp.
“Hắn sẽ chết trong Thừa Thiên cung, đây là kiếp số của hắn”, Tòng Dung lạnh lùng nói.
“Kiếp số? Ta cho rằng đây là cạm bẫy thì có. Các ngươi đã sớm biết kế hoạch của hắn lại án binh bất động, muốn thừa cơ giết hắn, đúng không?”, nàng sợ hãi, tiến lên nắm áo Tòng Dung khiển trách.
“Tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được, tóm lại, giờ dần tới cũng là thời điểm hắn chết, ai cũng không cứu được hắn”. giọng của Tòng Dung vẫn lạnh lùng như trước.
“Ngươi đã làm cái gì? Tòng Dung, ngươi đến tột cùng làm cái gì……” Nàng cảm thấy sợ hãi, bởi vì nàng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ lạnh lùng, tàn khốc của Tòng Dung.
“Ta cái gì cũng không có làm, chính là thời điểm đến, tự nhiên có người sẽ giúp ta giết hắn…” “Không!……” Thủ Kiếm sắc mặt trắng bệch, xô Tòng Dung qua một bên, rồi lảo đảo bước ra ngoài.
Tòng Dung nhẹ nhàng nhảy, bay nhanh đến trước mặt nàng “ ngươi không thể đi, Thủ Kiếm, Lệ vương sẽ chết, ngươi tốt nhất nên ở trong này đi”
“Ngươi cho ta tránh ra!” Nàng tức giận rút kiếm.
Tòng Dung vung lên một cái đã dễ dàng dùng hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm, nhướng mày quát “ nghe ta nói, ngươi chỉ cần xuất hiện là ngươi đã làm trái quy định của thiên giới, sẽ không thể nào rửa sạch tội tư thông với Lệ vương, đến lúc đó chẳng những thanh danh của ngươi sẽ mất hết mà chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng không giữ được, ngươi cần phải hiểu được …”
“Ta đã sớm không màng đến thanh danh hay tính mệnh, nếu vì yêu hắn mà phải trả giá lớn thì ta cam tâm tình nguyện”, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng nói.
Tòng Dung sắc mặt khẽ biến, lẩm bẩm:“Ngươi thực sự thương hắn như vậy?”
“Đúng vậy, ta thương hắn, ta yêu hắn!” Nàng lớn tiếng tuyên bố.
“Nhưng là, hắn cũng yêu ngươi sao?” Hắn sắc bén hỏi lại.
“Đương nhiên!”
“Lệ vương nội cung có hơn mười phi tần,say mê của hắn đối với nữ nhân ngắn nhất là một ngày, nhiều nhất cũng chỉ được một tháng, ngươi cho là ngươi sẽ hấp dẫn được hắn trong bao lâu?”
“Ta……” Nàng ngẩn ra.
“Các ngươi trong lúc đó, chính là nhất thời kích tình, không phải tình yêu a!”
“Ngươi tự cho là thanh cao, chưa từng động tâm với ai, thậm chí cũng không hiểu tình yêu là gì thì dựa vào cái gì mà bình luận tình cảm của người khác”
Hắn nhìn nàng một lúc lâu mới xoay người hất bỏ trường kiếm, lui lại phía sau, vẻ mặt âm trầm.
“Chính xác, ta là người tu hành, không biết đến tình yêu nam nữ nhưng người ngoài cuộc tỉnh táo mà người trong cuộc lại u mê, cho nên không thể nhắc nhở ngươi, nếu Lệ vương thật sự yêu ngươi thì nên toàn tâm toàn ý lo lắng cho ngươi, không để ngươi phải gặp nguy hiểm…”
“Đủ, ta không muốn nghe!” Nàng xẹt qua hắn, vội vã rời đi.
Hắn không có ngăn cản nàng nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn bóng dáng của nàng nói “ ngươi có biết cả tối qua Lệ vương cùng vương phi của hắn hoan ái triền miên không? Ngươi có biết lệnh bài binh phù của ngươi hắn đã sớm lấy được sao?”
Nàng bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt tái nhợt quay đầu.
Lệ vương cùng Vương phi trắng đêm đều cùng một chỗ? Thậm chí…… Trộm lệnh bài binh phù của nàng?
“Nếu ngươi không ngại việc này, hãy đi đi! Ta đã hết lời, ngươi muốn thế nào thì tự mình quyết định đi”, dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Lời nói của Tòng Dung giống như ngọn roi đánh vào làm nàng đau lòng, một mình đứng ngẩn người ngoài cửa Vô Hồ cư, cơ hồ không thở nổi. Chẳng lẽ Lệ vương thật sự chỉ muốn lợi dụng nàng sao? Lần trước hắn nói chỉ yêu có một mình nàng cũng là lừa dối sao?
Trước khi bình minh đến, sắc trời càng thêm đen tới, gió thổi vi vu càng làm tăng thêm sự xơ xác, tiêu điều, nàng nhìn về phía Thừa Thiên cung, trong lòng phân vân giữa cứu hay không cứu.
Tuy rằng nàng đã sớm hiểu được, yêu thượng Lệ vương sẽ không thể yêu cầu nhiều, nhưng nàng lại ngây thơ nghĩ rằng nàng với hắn mà nói là đặc biệt, là người duy nhất làm bạn bên hắn, độc hưởng sự sủng ái của hắn.
Nhưng mà, thì ra hết thảy đều chỉ là ảo tưởng của nàng mà thôi.
Lệ vương chính là Lệ vương, so với quyền lực cùng dã tâm, nữ nhân cùng tình yêu không thể nào bằng. Hoặc có thể nói chỉ là một cây cầu để giúp đi được đến đích
Đáng giận, nàng không cam lòng! Nàng làm sao có thể nuốt nỗi giận này?
Một cảm giác khó chịu làm đau lòng nàng, nàng đứng yên một lát, đột nhiên bỏ chạy về hướng Thừa Thiên cung như điên.
Nàng cũng không phải đi nhắc nhở hắn phải cẩn thận, nàng chẳng qua là muốn hướng hắn để hỏi cho rõ, muốn hắn cho nàng một lời giải thích.
Trong Thừa Thiên cung đã sớm loạn thành một đoàn, hiển nhiên là Lệ vương cùng đồng lõa của hắn đã nắm trong tay đại bộ phận cục diện, nhưng đi đâu cũng tìm được Lệ vương với Ngọc Hoàng, làm cho nàng lo sợ, liền đi thẳng đến cửa đông.
Ở cửa đông, Lệ vương một thân trang phục hắc y đã đứng chờ nàng, khi nàng định đi tới thì phát hiện bên cạnh hắn còn có người khác, đó chính là đại thần Lý Dung trong triều, hai người dường như đang bàn chuyện gì đó.
“Vương gia, nàng thật sự sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài sao?” Lý Dung hỏi.
“Yên tâm, ta đã sớm thu phục nàng.” Lệ vương chắc chắc nói.
“Nhưng là…… Nàng biết kế hoạch của chúng ta, nếu nàng đi báo với Ngọc Hoàng thì…” Lý Dung vẫn cảm thấy lo lắng.
“Ngươi không hiểu, Lý Dung, muốn cho một nữ nhân khăng khăng một mực theo ngươi thì chỉ cần khống chế thân thể của nàng là được”, Lệ vương khinh thường cười hừ một tiếng.
Thủ Kiếm đang tránh ở chỗ tối, sắc mặt trắng xanh. Bọn họ…đang nói nàng!
“Ta đương nhiên biết Vương gia đối với nữ nhân thủ pháp cao minh, bất quá vẫn là phải cẩn thận lòng của nữ nhân thay đổi thất thường.”
“Ngươi nếu nghe thấy nàng ở trong lòng ta rên rỉ khoái hoạt, ngươi sẽ không lo lắng. Nữ nhân thì sao, rất dễ dàng thao túng, chỉ cần ở trên giường thỏa mãn nàng, nàng liền ngoan ngoãn nghe lời như một con mèo”, lời nói của Lệ vương tràn đầy khinh miệt.
Những lời này làm cho Thủ Kiếm thấy như bị tát một cái.
Nàng tức giận đến mức toàn thân run lên, hắn cư nhiên có thể dùng những lời như vậy để nhục mạ nàng. Cư nhiên đem mối chân tình của nàng dẫm nát dưới chân, chẳng những ác liệt đùa bỡn thân thể cùng tâm của nàng, còn có thể đem chuyện riêng tư nhất của nàng nói với người khác.
Uổng cho nàng vì hắn mà ngay cả thanh danh cùng tính mạng đều không cần, mà hắn lại đem chủ quản của thiên binh thần tướng đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Không thể tha thứ, nàng tuyệt không tha thứ hắn…
Nàng oán hận trừng mắt nhìn Lệ vương, sau đó chậm rãi rút ra trường kiếm, ở trên thân kiếm thi hạ độc rủa, trong mắt lóe lên sát khí.
“Phải không? Mỗi người đàn bà đều giống nhau sao?” Lí Dung cười hỏi.
“Đương nhiên, cũng có ngoại lệ……” sự giễu cợt trên mặt Lệ vương đã được thay thế bằng biểu tình chân thành, tha thiết.
Lúc này, hắn phát hiện Thủ Kiếm đi đến, liền lập tức vui vẻ đi tới đón nàng.
“Thủ Kiếm, ngươi tới đã muộn, bất quá cục diện đại khái đã bị ta nắm trong tay, hiện tại, chỉ chờ người của ngươi ngăn cản các tiên thần khác, chúng ta sẽ thành công…” lời hắn còn chưa dứt, cả người đã chấn động, thanh âm im bặt, bởi vì một thanh trường kiếm không báo trước đã đâm vào ngực hắn, xuyên thấu trái tim hắn.
Mà kiếm, nằm trong tay Thủ Kiếm.
Hắn mở to mắt, vẻ mặt hoang mang, khó hiểu, không thể tin, còn có kinh ngạc.
“Đây là ngươi nợ ta.” Thủ Kiếm lạnh lẽo nói.
“Trời ạ! Võ Khúc đại nhân, ngươi…… Ngươi đây là đang làm cái gì? Ngươi không phải nói sẽ trợ giúp vương gia sao, vì sao giờ lại đả thương người?” Lý Dung hoảng sợ chạy tới, đỡ lấy Lệ vương, hô to.
“Ta nợ ngươi?” ánh mắt Lệ vương cứng ngắc, khó khăn nói.
“Ngươi từ đầu đến cuối đều là đùa giỡn ta phải không? Tính toán thật là tinh vi a. Vương gia, ngươi cho rằng ta thật sự ngu ngốc sẽ hỗ trợ ngươi, sẽ để cho ngươi lợi dụng sao?” nàng rống giận.
“Ngươi…… Đang nói cái gì……” thân thể hắn bắt đầu run rẩy.
“Mộng đế vương của ngươi nên chấm dứt tại đây, mũi kiếm này ta đã hạ rủa thuật, cho dù pháp lực của ngươi có mạnh đến thế nào thì cũng không có cách làm cho tâm của ngươi khép lại, ngươi chờ bị chảy máu đến chết đi”, nàng cắn răng rút kiếm ra.
“Ngô……” Hắn đau đến che ngực, lui về phía sau vài bước, máu rất nhanh chảy ra theo đầu ngón tay, trong khoảnh khắc đã ướt hết vạt áo trước.
“Chuyện của chúng ta coi như là một giấc mộng đi, ta sẽ không bao giờ lưu luyến nữa…”, nàng cố nén đau trong lòng, cố gắng đem chua xót và nước mắt đẩy vào trong.
Một kiếm này đã đem nghiệt duyên của nàng cùng Lệ vương cắt đứt sạch sẽ.
“Vì sao…… Vì sao……” Lệ vương trừng mắt nhìn nàng, thống khổ mà phẫn nộ hỏi.
“Còn hỏi vì sao? Hành vi sở tác sở vi của ngươi làm ta thất vọng, đau khổ. Tòng Dung nói đúng, ngươi không đáng để ta lãng phí tình cảm của mình” nàng lạnh lùng nói.
“Tòng Dung? Ngươi cùng Tòng Dung cùng nhau tính kế…ta?” sắc mặt hắn đại biến, khuôn mặt vốn tuấn tú văn vẹo, biến hình.
“Tóm lại, đây là báo ứng của ngươi!” Nàng hung hăng nói.
“Ngươi…… Đáng giận…… Thật giận…… Ngươi hủy đi tất cả của ta……” Hắn dữ tợn lồng lộn, bước về phía nàng nhưng mới đi được vài bước liền ngã xuống.
“Vương gia! Ngươi không thể chết được a! Ngươi đã chết ta làm sao bây giờ? Vương gia……” Lí Dung kinh hãi quỳ rạp xuống bên người hắn, sợ tới mức toàn thân phát run.
Thủ Kiếm nhìn thân hình cao lớn của Lệ vương ngã xuống, trong lòng cũng không vì giết được hắn mà thoải mái, ngược lại còn thất đau nhiều hơn, giống như một kiếm này không đâm vào hắn mà đâm vào chính nàng.
Lí Dung xoay mình ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thủ Kiếm, sợ hãi kêu lên “ ngươi có biết ngươi đã làm cái gì hay không? Chúng ta đều bị hạ sinh tử phù, Lệ vương chết, mười đại thần trong triều cũng như bị phán tử hình a. Ngươi vì sao không nghĩ cho chúng ta? Chúng ta đều nghĩ ngươi yêu Lệ vương, tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, không ngờ ngươi so với vương phi mà chúng ta lo lắng còn ác độc hơn”
“Vương phi? Có ý tứ gì? Vì sao nhắc tới nàng?” Nàng ngẩn ra.
“Vương phi không biết vì sao nhưng lại biết được kế hoạch của vương gia, uy hiếp đi mật báo, vì vậy đêm qua vương gia phải ở bên cạnh nàng cả đêm để trấn an nàng, không cho nàng làm càn. Vương gia vốn định sau khi đăng cơ sẽ phế bỏ nàng ta, phong ngươi làm hậu. Hắn yêu ngươi như thế, vì ngươi mà nhẫn nại vương phi cố tình gây sự, thế nhưng ngươi…”
Nàng ngây dại!
Cái gì……
Chẳng lẽ…… Nàng hiểu lầm Lệ vương? Vừa rồi…… Hắn cùng Lí Dung đang nói là Vương phi, không phải nàng?
Ông trời…… Nàng làm cái gì? Làm cái gì?
Trợn to hai mắt, nàng toàn thân run rẩy, sắc mặt kinh hãi, tim dường như ngừng đập.
Nàng thế nhưng giết hắn! Giết nam nhân nàng yêu.
Phút chốc nàng nhớ tới lời tiên đoán của Tòng Dung, hắn nói Lệ vương có kiếp số, hắn nói tự nhiên sẽ có người giúp hắn giết Lệ vương, hắn nói…Lệ vương đã tới thời điểm chết, sẽ không sống quá giờ dần hôm nay…
Tất cả đều bị Tòng Dung nói trúng rồi, lời tiên đoán đã thành sự thật, chỉ là nàng vạn vạn không nghĩ tới nàng chính là người mà Tòng Dung nói tới, là nàng…giúp Tòng Dung…
“Không…… Không…… Không –” Nàng thất thần đi vài bước mới điên cuồng gào thét.
Tòng Dung thế nhưng lại đâm nàn một nhát, tính kế với nàng.
Nàng vừa hận vừa tức, nhưng hối hận càng nhiều hơn, vội đi về phía Lệ vương nằm, lấy tay run rẩy đè lại miệng vết thương do nàng gây ra. Nhưng vế thương không thể khép lại, máu vẫn chảy không ngừng, tay nàng cũng bị máu của hắn nhuộm đỏ.
“Tại sao có thể như vậy? Ta làm sao có thể ngu như vậy? Đều là ta sai, ta thế nhưng bị Tòng Dung tính kế mà không biết…… Ô…… Ô…… Không cần chết….. Vương gia! Van cầu ngươi không cần chết…..” Nàng rơi lệ đầy mặt, vừa tự trách vừa hô to.
Lệ vương đã sớm mất đi ý thức, hấp hối, hơi thở mong manh, căn bản nghe không thấy lời của nàng.
“Võ Khúc đại nhân…… Cứu…… Ta……” Lí Dung vì quan hệ với sinh tử phù mà cũng ngã xuống đất, sắc mặt như sắp chết.
Nàng nhìn Lý Dung lại nhìn Lệ vương, đột nhiên thống hận Tòng Dung vô cùng, hắn mới là kẻ lãnh huyết vô tình nhất thiên giới, hắn lợi dụng thiên cơ trùng hợp làm ảnh hưởng phán đoán của nàng, mượng tay nàng trừ bỏ Lệ vương.
“Tòng Dung! Ta sẽ không cho ngươi thực hiện được…… Cái gì là mệnh? Ta một chút cũng không tin tưởng! Ta muốn thay đổi hết thảy, ta muốn cho ngươi biết, mạng người, không phải để cho ngươi thao túng, lại càng không phải do thiên định, mà do chính bản thân quyết định. Lệ vương nhất định sẽ sống, ta sẽ làm cho hắn sống”
Nàng trào dâng oán giận nói, lấy tay lau nước mắt cũng làm cho mặt biến thành màu đỏ, tiếp theo nàng dùng pháp lực bảo vệ các đại huyệt trên người Lệ vương, lại lấy ra trái tim đã bị đâm nát của hắn.
“Thực xin lỗi! Ta thực xin lỗi ngươi, mạng này ta trả lại cho ngươi”, nàng nghẹn ngào nói xong, nhặt lấy trường kiếm, không chút do dự dùng nó khoét ngực mình, sau đó dùng pháp thuật lấy trái tim của nàng ra, đem sự sống của nàng để vào trong ngực Lệ vương.
Dùng xong pháp thuật “ thân mật thuật”, nàng như mất hết khí lực, phun ra một ngụm máu, nhẹ vỗ vỗ gương mặt của Lệ vương.
“Đừng lo lắng…… Thân mật thuật…… Là tuyệt học gia truyền của ta..chờ một chút ngươi sẽ tỉnh lại…về sau…không có lợi khí nào có thể làm trái tim ngươi bị thương…nhớ kỳ, phải sống…sống cho cả ta…ta tuy rằng không…nhưng tâm của ta…vĩnh viễn…ở cùng chỗ…với ngươi”, nàng suy yếu nằm úp sấp vào trước ngực của Lệ vương, lắng nghe nhịp tim của hắn, thâm tình nói nhỏ, thanh âm càng lúc càng suy yếu, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi tắt hẳn.
Máu của bọn họ hòa vào nhau, giống như một đóa hoa hồng nở rộng, diễm lệ mà đoạn trường…
Thiên giới giờ phút này
Thủ Kiếm mở to mắt, trí nhớ cũng bừng tỉnh. Sắc mặt của nàng trắng bệch, hốc mắt phiếm hồng, đôi môi càng không ngừng run rẩy.
Nàng đã nhớ lại đoạn ký ức đã mất từ mấy ngàn năm trước, cũng tìm được lòng của nàng.
Thì ra, nàng đã sớm đem tâm của nàng, tình yêu của nàng, trí nhớ của nàng giao hết cho Phụng Thao Thiên,đem tất cả tình yêu và sự say mê của mình đặt hết lên người hắn.
“Ngươi tỉnh? Như thế nào, đã nhớ ra cái gì? Võ Khúc đại nhân.” Phụng Thao Thiên để sát vào nàng, lạnh lùng cười.
Nhìn vẻ mặt của nàng, hắn biết, trong lúc nàng phân tâm nhập thần kia đã nhớ lại quá khứ, cũng đã rõ ràng ân oán tình cừu giữa nàng và hắn.
Nàng giương mắt, kinh ngạc nhìn hắn, mày kiếm uy vũ, hai mắt sắc bén còn có đôi môi đã từng cuồng nhiệt hôn nàng, đột nhiên một cỗ hơi nóng xông lên hốc mắt nàng, nháy mắt lệ đã tràn ra như vỡ đê.
Khó trách nàng vô tình, khó trách nàng quên hết thảy, bởi vì chính nàng đã lấy tâm của mình đưa cho Lệ vương, từ lúc đó nàng cũng đã chết a!
Chết trong sự hối hận không cùng, chết trong sự phẫn nộ, chết để không phải gánh chịu sự chia lìa thống khổ…
Nàng dùng cái chết của nàng để cho Phụng Thao Thiên sống…
Nàng sẵn sàng trả giá thật lớn để giữ lại tính mạng của Lệ vương, chỉ vì nàng yêu hắn nhiều, thật nhiều…
Nàng thương hắn a! Tựa như hắn yêu nàng…
“Khóc cái gì? Nhớ tới chuyện ngươi đã làm với ta, cảm thấy hỗ thẹn sao?”, Phụng Thao Thiên châm chọc nói.
“Không phải, ta……” Nàng muốn mở miệng giải thích, muốn làm sáng tỏ những hiểu lầm mấy ngàn năm qua giữa hai người, nàng muốn nói với hắn năm đó nàng quá xúc động lại cũng quá mức ngu xuẩn.
Nhưng Phụng Thao Thiên không muốn nghe nàng giải thích, dùng pháp lực che lại thanh âm cùng thân thể của nàng, làm cho nàng không thể động cũng không thể nói, chỉ có nỗi đau khắc cốt ghi tâm kia là không ngừng lan rộng, mãnh liệt…
“Ta cái gì cũng không muốn nghe, ta chỉ muốn ngươi biết, ta vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi, năm đó một đao của ngươi đã không giết được ta, chỉ có thể trách do ngươi quá chủ quan”, hắn nắm mái tóc dài của nàng, giọng điệu lạnh lùng, vô tình.
Không! Không phải như thế, ngươi nhất định phải nghe ta nói! Xin ngươi hãy nghe ta nói. Nàng kinh hãi, không ngừng dùng ánh mắt ý muốn hắn cho nàng chút thời gian, chỉ cần một chút thôi là tốt rồi…
“Như thế nào? Ngươi muốn nói ra suy nghĩ của mình? Không cần, từ giờ trở đi, ngươi chính là con rối của ta, ta muốn chơi đùa ngươi thế nào, ngươi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận…”, hắn nói xong nâng cằm của nàng lên, mãnh liệt chà đạp đôi môi của nàng.
Đau quá! Nàng ở trong lòng thầm kêu.
Miệng nàng môi đau quá, toàn bộ ngực đều đau, đau đến nước mắt chảy ròng.
Vị mặn trong miệng nàng truyền đến làm hắn ngẩng đầu, chán ghét đẩy nàng ra, cười khẩy nói “ ngươi đã không có tâm, làm sao còn biết rơi lệ? hay là lòng ngươi đang nghĩ đến Tòng Dung, đang khóc vì hắn?”
Vì sao ngươi không hiểu, tâm của ta luôn tồn tại nơi ngực của ngươi, luôn cùng một chỗ với ngươi.
Nàng nhắm mắt lại, lệ rơi càng nhiều, cả người khở sở, đau đớn không ngừng.
Hai người bọn họ rõ ràng đều yêu đối phương, nhưng lại lần nữa bỏ qua chân tình của nhau, trừ bỏ thời gian yêu mến ban đầu thì mấy ngàn năm qua vì không rõ cho nên luôn oán hận nhau, công kích nhau…
Đến khi nào thì mới có thể cởi bỏ hết tất cả?
“Yên tâm, ta sẽ lấy lại tâm của ngươi từ chỗ Tòng Dung, ngươi chỉ là cái xác không hồn, chỉ nhờ vào kiếm khí mà duy trì sự sống, nếu chẳng may kiếm kia bị hủy thì ngươi cũng sẽ lập tức biến mất, như vậy thì không còn thú vị nữa. Không được, ta không thể để cho ngươi được giải thoát quá sớm như vậy. Ta đã chịu bao nhiêu đau khổ, ngươi cũng phải nhận đủ bấy nhiêu, thậm chí còn phải nhiều hơn, ta muốn ngươi phải đau khổ còn nhiều hơn ta”. Tay trái của hắn nắn lấy thần kiếm Đoạt Hồn của nàng, lạnh lùng nở nụ cười.
Nàng nghe xong lời hắn nói, đột nhiên rùng mình.
Tòng Dung cố hết sức để giúp nàng còn sống là có mục đích gì?
Không tiếc lãng phí pháp lực, lại nhờ thần kiếm giúp nàng tục mệnh, biết rõ chân tướng sự việc nhưng dù thế nào cũng không nói ra, để cho sự kiện kia bị vùi lấp suốt mấy ngàn năm, hắn cuối cùng là có mục đích gì?
Nghĩ đến Tòng Dung tâm cơ thâm trầm, nàng lại cảm thấy sợ hãi, bất an.
Một lòng muốn giết Lệ vương, bảo vệ ngôi vị cho Ngọc Hoàng, lần này hắn sẽ dùng tới thủ đoạn gì nữa?
Nàng nhìn Phụng Thao Thiên, trong lòng lo lắng hò hét “ phải cẩn thận, phải cẩn thận đề phòng Tòng Dung, hắn mới là người đáng sợ nhất”
Nhưng mà, Phụng Thao Thiên hoàn toàn không nhìn đến sự khẩn trương trong mắt nàng, ngược lại còn nheo mắt chế nhạo
“Ngươi đang lo lắng cho ai? Là Tòng Dung sao? Ngươi đúng là nên lo lắng cho hắn, pháp lực của ta bây giờ có lẽ hắn cũng không phải là đối thủ của ta, mà Tứ Thần quan thì Bàn Nhược đã thành phàm nhân, Phượng nhi cùng Bình Thường còn đang bị ta khóa trong thủy tinh ngọc thạch, trước mắt chỉ còn Tòng Dung là có thể bảo hộ cho Ngọc Hoàng, ngươi nghĩ, còn ai có thể ngăn cản ta xưng đế? Ha…ha”, hắn đưa tay lên gáy lấy ra một cái thủy tinh luyện, đắc ý cười to.
Ngươi vẫn quyến luyến ngôi vị hoàng đế như cũ sao? Mấy ngàn năm rồi, ngươi còn nhìn không thấu sao?
Thủ Kiếm thương cảm nhìn hắn, cảm thấy tuyệt vọng……
Nàng rốt cục hiểu được, trong lòng Phụng Thao Thiên quyền lực vĩnh viễn quan trọng hơn nàng, cho dù nàng có vì hắn mà mất đi trái tim thêm vài lần nữa thì cũng không sánh bằng dã tâm quyền lực của hắn.
“Đi thôi, Võ Khúc đại nhân, chúng ta nên đi Thừa Thiên cung, hoàng huyn của ta có lẽ đã không còn kiên nhẫn để chờ ta rồi, thọ yến mừng sinh nhật mà để cho chủ nhân chờ lâu quá thì thật không lễ phép, ngươi nói có phải không?”
Không! Đừng đi! Không cần đi! Kia nhất định lại là cái cạm bẫy! Không cần đi a……
Nàng hô to, ánh mắt không ngừng chớp động.
Chỉ tiếc, Phụng Thao Thiên một lòng cùng Ngọc Hoàng quyết đấu, liền nắm lấy tay nàng nhảy lên như đại bàng tung cánh, rời khỏi hành cung Lệ vương mà bay thẳng đến Thừa Thiên cung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook